Bạn trai kề tai thì thầm trong concert của đàn anh, phải làm sao bây giờ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: @一伊伊伊伊伊/Lofter 

Editor: Kính

// Cảnh báo có thể OOC

Ảnh: Chị Mưa

.

.

.

.

.

Cao Khanh Trần sau khi quay xong show Tủ Lạnh trở về ký túc xá đã là đêm khuya.

Cả căn phòng lớn chìm trong bóng tối, ngẫu nhiên vang lên tiếng nói mớ trong mơ của ai đó. Anh sợ đến mức theo bản năng ôm lấy bả vai đang sởn da gà, quay đầu muốn cầu cứu AK, kết quả phát hiện anh đẹp trai kia đã ngủ say trên sô pha.

Cao Khanh Trần tức giận nhìn căn phòng đã tắt đèn của Doãn Hạo Vũ, thở dài một tiếng, quyết định từ ngày mai sẽ không để ý đến tên ngốc này trong một ngày.

Ngày hôm sau, lúc ở sân bay Doãn Hạo Vũ đã vài lần lén lút chạy lên trước nắm tay áo ca ca, nhưng mà mỗi lần đều bị ca ca tức giận giật ra. Doãn Hạo Vũ đăm chiêu nhìn ca ca, trong ánh mắt có một sự tủi thân không nói nên lời.

Tiểu Cửu làm sao vậy?

Sau khi xuống máy bay, hai người được staff công ty sắp xếp ngồi cùng xe với Bá Viễn. Doãn Hạo Vũ tranh bước vào trước ca ca, sau đó ngồi tài chỗ mỉm cười nhìn ca ca đang tức giận nhìn mình nhưng không thể không lên xe, trên mặt cậu cuối cùng cũng lộ ra ý cười.

Bá Viễn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say. Doãn Hạo Vũ nhìn xung quanh không có fan, tài xế đang cẩn thận lái xe, vì thế cậu ôm chầm lấy ca ca bên cạnh, kéo Cao Khanh Trần vào trong lòng mình.

"Sao anh lại không để ý đến em?"

Cậu dùng tiếng Thái thì thầm bên tai anh, Cao Khanh Trần cảm thấy lỗ tai mình đỏ ửng lên một cách mất tự nhiên, nâng tay muốn đẩy Doãn Hạo Vũ ra. Nhưng sau khi anh thử đẩy hai lần phát hiện mình không đẩy ra được, tức giận đến mức hốc mắt ửng đỏ, thoạt nhìn giống như một con thỏ nhỏ đang tức giận mà không làm gì được.

Doãn Hạo Vũ buồn cười, xoa nhẹ đầu ca ca, sau đó hôn lên hai má của ca ca.

"Ngày hôm qua em huấn luyện thật sự mệt muốn chết nên quên không chờ anh. Em xin lỗi mà."

Cao Khanh Trần cúi đầu nhìn ngón tay mình, mặt đỏ bừng đã bại lộ tâm tình anh hiện tại, sau đó giả vờ gật đầu một cách nghiêm túc.

"Vậy anh đành phải tha thứ cho em vậy."

Nói xong câu này, Cao Tiểu Cửu im lặng một hồi. Mặt của anh bỗng được đệ đệ nâng lên, sau đó là một nụ hôn chặn lại tất cả những lời muốn nói kế tiếp.

Phải tha thứ thôi.

Cao Khanh Trần ngồi ở chỗ mình vỗ hai má hồng hồng đã suy nghĩ như vậy.

Concert của nhóm đàn anh thật náo nhiệt.

Cao Khanh Trần mang ánh mắt hâm mộ nhìn mười một người trên màn hình LED lớn và những fan ở dưới đang đồng tâm hiệp lực hét to tên của họ. Nước mắt chảy dài trên gò má fan cùng ánh sáng trong mắt nhóm đàn anh sẽ không gạt người, bọn họ thật sự rất yêu thương sân khấu này.

"Anh hy vọng có một ngày chúng ta cũng có thể được như vậy."

Cao Khanh Trần luôn nhìn họ bằng ánh mắt hâm mộ, nắm thật chặt lightstick hình tia chớp trong tay. Doãn Hạo Vũ ở bên cạnh đã nghe thấy những lời này, nhìn anh cười, sau đó nhẹ nhàng kề bên tai anh thì thầm.

"Nếu anh và em ở bên nhau, nhất định sẽ làm được."

Hơi thở quen thuộc phả bên tai, mặt Cao Khanh Trần một lần nữa trở nên đỏ bừng trong concert có cả vạn người.

Vì thế anh theo bản năng quay đầu muốn hù dọa đệ đệ, nhưng mà Tiểu Cửu làm sao biết dọa người khác chứ. Đôi mắt anh trợn tròn thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, nghiêng đầu tựa một con thỏ nhỏ, cứ như vậy chiếu vào đôi mắt thâm tình của Doãn Hạo Vũ.

Hai người len lén chậm rãi đan tay mình với đối phương ở dưới lan can.

Nếu anh và em ở bên nhau, nhất định sẽ làm được.

Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ đều tin tưởng như vậy.

"Tối nay anh qua phòng em ngủ đi, P'Nine ~"

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro