Under blossoming cherry tree

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mark lần đầu chạm mặt Jinyoung lúc mà hoa đào của Osaka vừa nở rộ cả một khoảng trời.

Chỉ là Mark vu vơ chuyển dời tầm mắt mình sang bên phải, nơi dưới tán cây anh đào một màu hồng phấn ngọt ngào, một chàng trai với chiếc áo sơ mi kẻ caro xanh lặng lẽ giở từng trang sách trong lúc chờ xe buýt.

Nếu hỏi tại sao lại ấn tượng với Jinyoung ngay lần đầu như thế Mark cũng không giải thích rõ được. Mark chỉ biết rằng lòng anh chợt bình yên khi nhìn thấy chàng trai ấy, dù cho chẳng hề quen biết người ta. Có lẽ là vì đường nét khuôn mặt người đó quá mức thanh thuần đi?Hay cũng có thể do vạt áo xanh màu trời đó, tán hoa đào rợp hồng một góc nhỏ đó và cả cái tiết trời mát mẻ thỉnh thoảng mơn man vài cơn gió khi ấy, tất cả hòa hợp đến kì lạ. Và trong một khoảnh khắc một phần nghìn giây trong đầu Mark chợt có khao khát mình là một photographer chuyên nghiệp để có thể thu lại trong ống kính máy ảnh khung cảnh đẹp nao lòng ấy. Rất tiếc về phương diện này Mark dốt đặc cán mai nên chỉ có thể trơ mắt ngắm nhìn không kiêng nể ước chừng đến mấy phút đến khi người ta leo lên xe buýt đi mất dạng để lại một Mark Tuan vẫn còn đang ngẩn ngơ.

"Rồi sao? Cứ thế nhìn chằm chằm cậu ta như một tên biến thái thế à?" Jackson tên bạn cùng phòng cũng là người nước ngoài, du học sinh dưới Mark một khóa sau khi nghe Mark trải lòng liền thắc mắc ngay.

Một cái gối an tọa ngay giữa khuôn mặt khá điển trai của Jackson liền sau đó.

"Anh mày không biến thái" Mark hậm hực, thầm nghĩ mình thật ngu ngốc khi kể cho tên nhóc miệng mồm đi trước đầu óc theo sau này biết.

Ngay lập tức, một tràng cười kinh thiên động địa cộp mác Jackson vang lên không kiêng nể

"Anh giai ơi, làm gì có ai không nhìn chằm chằm người ta mà có thể miêu tả từng chân tơ kẽ tóc như anh không? Bộ mắt anh là radar chắc?"

Đến nước này thì Mark chỉ biết im lặng coi như ngầm thừa nhận, tất nhiên Mark chỉ chấp nhận việc mình quan sát cậu con trai đó có phần bất lịch sự thôi nhưng thề có trời đất chứng giám Mark không hề có ý nghĩ xấu xa gì với cậu ấy. Con người ai chẳng thích cái đẹp chứ? Thế nên cảnh đẹp người đẹp như thế thì ngắm nhìn hơi lâu một tí cũng không có gì lạ mà, đúng không?

Đó là tự Mark biện hộ cho mình như vậy.

Con ngươi Jackson đột nhiên mở to, sáng lập lòe cộng thêm điệu cười nửa miệng và đang có dấu hiệu mở to hết cỡ. Mỗi lúc như vậy Mark đều cảm thấy không có gì tốt đẹp đang chờ mình hết.

"Này, đừng nói anh fall in love at the first sight rồi nhé?"

Quả nhiên.

Mark yếu ớt chống trả

"Câm miệng, chỉ nói bậy là giỏi"

Jackson cười còn to hơn lúc nãy

"Anh tưởng giấu được em chắc? Nhìn bộ dạng lúc này của anh xem, viết rõ hai chữ tương tư ngay trên mặt kia kìa, quen anh bao lâu rồi có bao giờ anh bày ra vẻ mặt này đâu."

Mark cảm tưởng bây giờ nhiệt độ da mặt mình có thể nướng chín cái gì đó. Ừ, Mark đang xấu hổ đấy, thích ai đó đâu phải là chuyện gì to tát phải giấu , chỉ là Jackson chọc đúng tâm tư của Mark. Gần hai mươi mấy năm cuộc đời Mark chưa bao giờ tin vào cái gọi là yêu từ lần gặp đầu tiên. Có chăng chí ít cũng phải nói chuyện với nhau dăm ba câu, gặp gỡ hẹn hò đôi ba lần thì mới có cảm tình được chứ. Kể từ lúc sinh ra tận cho đến lúc Mark chuẩn bị đưa mắt liếc sang phải ấy, Mark vẫn quan niệm rõ ràng như vậy. Đằng này chỉ vẻn vẹn có mấy phút ngơ ngẩn ngắm trộm người ta để rồi mất ngủ cả mấy đêm liền.

Cười no nê một trận Jackson mới ra vẻ tốt bụng ân cần hỏi han

"Thế anh gặp cậu ta lúc nào?"

"Hai tuần trước"

"OMG! Tức là anh tương tư nửa tháng rồi ấy hả? Thảo nào nhìn anh như con bạch tuộc phơi khô, rũ rượi hết cả"

Mark thật sự muốn bóp chết thằng nhóc này.

Jackson cười hề hề khoác vai Mark rủ rỉ

"Anh không tia được huy hiệu hay bảng tên cậu ta hay sao? Theo lời anh tả thì chắc còn đi học đấy, ít nhất phải biết tên thì mới tìm được chớ"

Mark gục mặt não nề "Không, cậu ấy không đeo"

Thật ra là Mark không rõ là có hay không nhưng không thể nào nói rằng vì anh mải ngắm trai quá nên không chú ý tới bảng tên được, Jackson mà biết thì không để anh sống yên ổn hết cuộc đời còn lại mất.

"Vậy thì anh tới bến xe buýt đó đứng chờ lại đi, gặp được cậu ta rồi dùng khuôn mặt đẹp trai của anh lân la kết bạn, hỏi tên, xin số điện thoại vân vân và vân vân. Chúc anh ngủ ngon mơ đẹp về mỹ nam "

Trước khi leo lên giường và ngủ như chết thì Jackson quăng cho Mark một câu vậy đó.

Có lẽ thằng nhóc Jackson cũng không nói sai. Ngày mai nên tới đó đánh cược vận may của bản thân xem sao. Còn giờ Mark cảm giác mí mắt mình nặng trĩu từng chút, xoay người tìm tư thế thoải mái nhất, trước khi bóng tối hoàn toàn bao phủ đầu óc, Mark mơ hồ thấy những cánh hoa đào e ấp vươn nhẹ trên vai áo xanh biếc của ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro