Chương 3: Tên tướng quân này có chút phiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

==============================

Sau khi Linh Cửu nhận được việc, Thượng Quan Quyết an bài cho y một doanh trướng đơn độc, ngay bên cạnh liều trại lớn của tướng quân, ở giữa thậm chí còn không có một vết nứt, đại khái có thể nghe thấy người bên cạnh quay lại thở dài.

Thời điểm Linh Cửu vén rèm vào trướng, cách vách nói: "Tiểu Linh Cửu, tòng quân không? Làm thị vệ riêng của ta, bổng lộc cao hơn quân y nhiều!"

Thời điểm Linh Cửu múc nước rửa mặt, cách vách nói: "Tiểu Linh Cửu, tòng quân không? Nam nhi nhiệt huyết rong ruổi chiến trường, có thể thú vị hơn sờ thảo dược với mấy ông lão nhiều!"

Thời điểm Linh Cửu cởi giày lên giường, cách vách nói: "Tiểu Linh Cửu, tòng quân không? Mặc Vân sinh tên nhóc tặng cậu một con nha, nó chính là Ngựa ô thượng đẳng nhất, sinh con khẳng định cũng không kém ha ha ha!"

Thời điểm Linh Cửu búng tay tắt đèn, cách vách nói: "Tiểu Linh Cửu, tòng quân không? Ta lén cho cậu một lời khuyên nhỏ, ngươi ở tuổi này nên ăn nhiều một chút để cao lớn, nhìn tay chân gầy guộc của ngươi, hồi nhỏ chắc hẳn ngươi đã phải ăn không ít khổ..."

Linh Cửu rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Ta nói ta đã 22! Sẽ không cao nữa!"

May mắn, trừ bỏ buổi tối, phần lớn thời gian Thượng Quan Quyết là người bận rộn, buổi sáng hắn ở giáo trường thao luyện binh lính, buổi chiều ở trong trướng xử lý quân vụ, một chút cũng không được nhàn, thậm chí giữa trưa lúc dùng bữa cũng không thấy bóng dáng hắn. Linh Cửu ngẫu nhiên mới có thể thấy bát trống tùy ý đặt trước cửa.

Vị tướng quân này ngày ngày kêu y ăn nhiều một chút để cap lớn, kết quả chính mình một ngày ăn một bữa? Xuất phát từ bản năng thầy thuốc, Linh Cửu cực kỳ muốn biết dạ dày Thượng Quan Quyết có vấn đề hay không. Nếu hắn không phải tên phiền toái.

Kỳ thật trong quân doanh cũng không phải chỉ có một mình quân y là Linh Cửu, còn có một vị lão tiên sinh hơi có tuổi, chính là người mấy ngày đầu bị Thượng Quan Quyết kêu tới xem Mặc Vân phải mang thai không, đã sớm đến tuổi về hưu, vẫn luôn không muốn rời đi, vì muốn thay ông nội hắn chăm sóc Thượng Quan Quyết.

Lý lịch Lão tiên sinh tuy già, nhưng ông đối đãi với người thân hòa, với Linh Cửu cũng thập phần chiếu cố, điều này làm cậu có cảm giác khi mới ở chung với các trưởng bối tại Trường Thanh Môn.

Linh Cửu ban ngày cùng Hứa lão tiên sinh ở trong doanh trướng quân y điều trị, nhặt nhạnh dược liệu, nói chuyện dược lý, ngẫu nhiên xem vết thương của các binh lính bị Thượng Quan Quyết đánh tiến vào, hàng ngày không quá bận rộn nhưng cũng phong phú.

Trấn Tây Quân không hổ là quân đội đệ nhất Bắc Chiếu, không chỉ có bổng lộc cao, phòng dược cũng cos đầy đủ hết dược liệu, ngoài một số ít thật sự quá hiếm, đảm bảo cho Linh Cửu cả ngày lần mò bên trong, đây thật sự là chuyện đáng để y vui vẻ.

Nếu vị tướng quân cả ngày giống kẹo mạch nha dính hắn kia không tồn, thì càng tốt.

Hôm nay, cũng không biết Thượng Quan Quyết thế nào đột nhiên nhàn rỗi, ghé đầu vào trên bàn xem Linh Cửu cầm cân nhỏ đo dược liệu: "Tiểu Linh Cửu, tòng quân không?"

"······" Linh Cửu nhìn hắn một cái, tiếp tục trên tay công tác không nói gì.

Hứa lão tiên sinh ngồi một bên đang lật một quyển sách y, nghe vậy bớt thời giờ nâng mí mắt lên nhìn Thượng Quan Quyết một cái: "A Quyết à, chí hướng người ta không ở đó, con cần gì phải miễn cưỡng?"

Thượng Quan Quyết nói: "Gia gia ông không biết thôi! Thân thủ y rất tốt, một chiêu đã có thể khống chế Ngao Ngao! Ánh mắt con sẽ không sai!"

Hứa lão tiên sinh nói: "Con cũng không biết, y tinh thông dược lý, rất có thiên phú tại con đường y, so với Tiểu Ngọc cũng không thua một tấc, ánh mắt ta cũng sẽ không sai."

Thượng Quan Quyết nghe vậy cả kinh, trừng mắt nhìn về phía Linh Cửu: "Thiệt hay giả?"

Động tác trên tay Linh Cửu không ngừng, thuận miệng trả lời: "Không biết, ta cũng không quen biết Tiểu Ngọc trong miệng hai người."

Thượng Quan Quyết ngạc nhiên nói: "Ca ca ta, diệu thủ thần y Thượng Quan Ngọc nổi danh toàn bộ thiên hạ đó, các ngươi học y sao có thể chưa từng nghe qua? Ngươi từ trong núi ra à?"

Linh Cửu thẳng thắn: "Ta không phải từ trong núi ra, ta nói rồi ta tới từ đảo Huyền Cực."

"Chậc, tùy tiện vậy." Thượng Quan Quyết đứng lên, hắn thấy Linh Cửu duỗi tay muốn đi lấy dược liệu bên góc bàn, vội vàng thập phần chân chó mà đưa qua cho y, "Việc ngươi đang làm cũng không xung đột với việc tham gia tòng quân. Ta thấy ngươi mỗi ngày mang theo trường kiếm, rõ ràng có tập võ, vừa không đi lang bạt giang hồ, cũng không nghĩ làm chút việc có thành tựu, sáng mặt tổ tông sao?"

Linh Cửu tiếp nhận dược liệu Thượng Quan Quyết đưa cho y, lạnh nhạt nói: "Không nghĩ."

Thượng Quan Quyết có chút hận sắt không thành thép: "Sao ý chí ngươi sắt đá thế?"

Linh Cửu tiếp tục lạnh nhạt nói: "Đúng vậy."

Thượng Quan Quyết kiên trì không dứt: "Vậy ngươi nói xem ngươi có hứng thú với việc gì? Tiền tài? Gái đẹp? Ta luôn có thể thỏa mãn ngươi."

Tay Linh Cửu ngừng động tác, giống như nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, thành khẩn nói: "Chế độc. Ta muốn nhiều độc dược hơn, chờ lát nữa ta liệt kê danh sách cho ngươi."

Thượng Quan Quyết: "······ à."

Tuy rằng ở Linh Cửu không ngừng bị bại trận, nhưng đường đường là Thần quân Bắc Chiếu, ượng Quan Quyết tuyệt đối sẽ không nhẹ giọng từ bỏ. Mấy ngày kế tiếp, Thượng Quan Quyết có nhiều thời gian nhàn rỗi đến kỳ lạ, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mười bước.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Linh Cửu tương đối có quy luật, là thói quen dưỡng thành khi sống tại Trường Thanh Môn từ bé. Y mỗi ngày giờ Dần ở trên giường đả tọa, giờ Mão dậy rửa mặt, đếm nhà bếp dừng bữa sáng.

(*) Giờ Dần: 3h-5h sáng, Giờ Mão: 5h-7h sáng.

Ngày này, Thượng Quan Quyết cứ theo lẽ thường bắt đầu đi theo y trong quân trướng, y ngồi ăn cháo, Thượng Quan Quyết liền đi theo ngồi một bên nhìn y, bản thân lại không uống.

Binh cấp dưỡng(*)bưng một cái chậu lớn, cho mỗi binh linh dùng bữa sáng hai quả trứng gà, thời điểm ngang qua Linh Cửu cùng Thượng Quan Quyết, hắn sửng sốt chốc lát, nơm nớp lo sợ mà phát nhiều cho họ thêm hai quả.

(*)火头兵[huǒtóubīng]: hoả đầu quân; lính cấp dưỡng; lính của đầu bếp (thường dùng trong kịch, tiểu thuyết thời cận đại, nay dùng để trêu đùa.)

Thượng Quan Quyết vì thế mười phần ân cần lột trứng gà cho Linh Cửu, lột đến quả thứ hai, hắn mày nhăn lại, nhìn binh sĩ kia: "Này, người kia! Triệu Đàm đúng không?"

Binh cấp dưỡng vừa nghi hoặc vừa sợ hãi quay đầu lại: "Tướng quân?"

Thượng Quan Quyết chỉ chỉ Linh Cửu: "Quả trứng này của y hỏng rồi."

"A?"

Thượng Quan Quyết lại nói: "Y là tên bại hoại, tới đổi cái quả trứng khác cho y."

Chung quanh có binh lính nhịn không được thấp giọng cười trộm, Linh Cửu có chút cạn lời: "Ngươi mới là tên bại hoại."

Thượng Quan Quyết nói: "Là trứng của ngươi chứ không phải trứng của ta, ta cũng không ăn trứng."

Linh Cửu: "······"

Lúc này, Triệu Đàm muốn cười không dám cười, sắc mặt có điểm vặn vẹo lại đổi cho Linh Cửu một quả trứng, Thượng Quan Quyết lại đi bóc, kết quả hắn lại nhíu mày, dài nói: "Sao lại hư tiếp rồi? Tiểu Linh Cửu, ngươi còn rất xui xẻo, hai trứng đều hỏng rồi."

Linh Cửu ma xui quỷ khiến cãi lại: "Trứng ngươi mới hỏng rồi."

"Phụt!" Đây là tiếng có người phun cháo ra.

Triệu Đàm nghe thấy được, muốn trở về lại đổi cho y một trái, Thượng Quan Quyết vẫy vẫy tay: "Không có việc gì, ngươi phát người khác đi, y có bốn cái trứng, thiếu một cái không quan trọng."

"Ha ha ha!" Đây là tiếng người trắng trợn của người nào đó.

Linh Cửu: "······" y hình như hiểu chút bọn họ đang cười cái gì.

Thượng Quan Quyết không thể hiểu được: "Làm gì vậy? Ta liền không biết các ngươi buồn cười cái gì.
Vui vậy thì nay cho các ngươi luyện thêm!"

Lời vừa nói ra, quanh mình lập tức an tĩnh lại, mọi người vùi đầu uống cháo không dám lên tiếng nữa.

Dùng bữa sáng xong, Linh Cửu đi đi về hướng doanh trướng quân y, Thượng Quan Quyết nhắm mắt theo đuôi.

Linh Cửu xếp dược liệu, hắn vểnh chân bắt chéo ở một bên nhìn chằm chằm không chớp mắt; Linh Cửu cắt dược liệu, hắn hai tay ôm ngực ở một bên nhìn mùi ngon; Linh Cửu viết phương thuốc, hắn vuốt cằm ở sau lưng người nhìn đầy hứng thú.

Viết được hai chữ, da đầu Linh Cửu tê dại gác bút, y quay đầu lại nhìn nam nhân cao gầy anh tuấn nhưng thập phần ấu trĩ kia: "Ngươi rốt cuộc muốn làm sao?"

Thượng Quan Quyết tiếp tục nhìn chằm chằm chữ y viết trong chốc lát, sau đó tán thưởng nói: "Chữ viết của đại phu các ngươi đều dạng vầy sao? Chữ ngươi viết này giống y như đúc chữ của ca ta, nhìn nửa ngày, một chữ cũng không hiểu!"

"······" Linh Cửu gấp tờ giấy cho hai chữ trên đó lại không cho hắn nhìn nữa, lại hỏi: "Tướng quân Thượng Quan, ngươi suốt ngày đi theo ta, rốt cuộc là muốn làm sao?"

Thượng Quan Quyết cúi đầu nhìn về phía đôi mắt hắn, mặt mày như điểm sơn, nồng đậm rực rỡ, đẹp đến quá mức chói mắt, Linh Cửu cầm lòng không đậu mà nheo mắt, chỉ nghe được người nọ nghiêm túc nói: "Ta muốn nhìn ngươi thử trừ bỏ nghiên cứu dược lý sẽ làm thứ gì, một người sao có thể chỉ thích một chuyện chứ?"

Linh Cửu nói: "Ngươi nói không sai, kỳ thật trừ bỏ dược lý, ta còn thích luyện võ."

"Thật sao?" Thượng Quan Quyết cười, "Vậy ngày mai ngươi cùng ta lên sân luyện đi! Giúp ta luyện luyện tân binh."

Ngũ quan hắn thật sự đẹp, nụ cười xuất phát ra từ nội tâm vừa sinh động vừa trong sáng, còn muốn xuất sắc hơn cả Cây hải đường tại Trường Thanh Môn nở hoa, đẹp đến làm người động tâm.

Chẳng qua, Linh Cửu là một nam nhân ý chí sắt đá đến vô pháp vô thiên.

Y duỗi tay đẩy Thượng Quan Quyết ra hai bước, quay đầu lại tiếp tục viết phương thuốc của y, lãnh đạm cự tuyệt nói: "Không muốn."

Thượng Quan Quyết: "Vì sao? Ngươi không phải thích luyện võ sao?"

Linh Cửu nâng tay trái rảnh che lại ngực: "Dáng vẻ ngươi cười rộ lên có chút ồn ào."

Ồn ào đến trái tim ta đều sắp nhảy ra ngoài.

*

Giả thiết nhân vật 2

Tên họ: Thượng Quan Quyết

Chức nghiệp: Quân nhân (kiểu bộ trưởng quốc phòng? )

Yêu thích: Đọc binh thư, luyện võ, dắt chó đi dạo, cưỡi ngựa đạp gió, ghẹo Linh Cửu

Tuổi: 25 tuổi

Thân cao: 188cm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro