Chap 24: Từng thoáng gặp qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm ở trung tâm thủ đô Trung Quốc là bệnh viện Bắc Kinh, là một bệnh viện có môi trường và điều trị tiên tiến đứng đầu. Cây xanh mọc xung quanh bệnh viện thành từng bụi, đường vào tòa nhà bệnh viện đều ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng mà không phải là mùi nước khử trùng vốn có của bệnh viện. Chất lượng không khí phòng bệnh của bệnh viện đã được giám sát nghiêm ngặt, có trang bị máy tính kiểm soát thông gió chuyên nghiệp.

Quan trọng hơn là bác sĩ hàng đầu ở Mỹ thậm chí là trên toàn thế giới đều tụ lại ở bệnh viện này bao gồm cả những người đoạt giải Nobel trong đó có nhiều chuyên gia hàng đầu về y học.

Bạch Hiền thất thần đi trên bãi cỏ, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói của viện trưởng như trước:

"Cậu Bạch Hiền đối với bệnh tình của cha cậu bệnh viện chúng tôi quả thực cảm thấy rất hứng thú nhưng ngại là, bệnh viện này của chúng tôi chỉ phục vụ cho xã hội thượng lưu, đây là quy củ của bệnh viện tôi nghĩ tôi không giúp được gì cho cậu".

—-

Một trận hít thở không thông mạnh mẽ nổi lên trong lòng Bạch Hiền, cậu ngồi vô lực trên ghế, khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt.

Mấy ngày nay Bạch Hiền thực sự mệt mỏi quá rồi, không chỉ phải đối mặt với vấn đề các hợp đồng bị hủy bỏ, còn phải chạy đến bệnh viện này một chuyến. Hai ngày nữa chính là ngày cậu chuẩn bị đứa cha chuyển viện tới đây, thế nhưng điều kiện để nhập vào bệnh viện này thực sự rất nghiêm ngặt, làm cho cậu nghĩ mọi cách, thậm chí cầu xin đều không làm nên chuyện gì. Giờ khắc này, Bạch Hiền thực sự cảm thấy bản thân mình rất vô dụng!

Nước mắt tích góp sau nhiều ngày rốt cuộc không nhịn được nữa rơi xuống, dưới ánh nắng như thủy tinh lóng lánh rơi trên da thịt của mình, từng giọt từng giọt khiến lòng người thương xót.

Cho dù là ở ba năm trước đây, Bạch Hiền cũng không cảm thấy tuyệt vọng như thế. Sự kiên cường nhiều ngày nay chỉ là ngụy trang, chỉ là cậu không muốn biểu lộ ra vẻ mặt yếu đuối trước mặt mẹ mình thế nhưng... cậu thực sự rất mềm yếu. Nhất là bây giờ, Bạch Hiền thực sự rất sợ bản thân mình làm không được, thực sự rất sợ bởi sự bất lực của bản thân mà dẫn đến việc điều trị cho cha thất bại!

Nước mắt, bất lực mà chảy xuống...

Trong mù mịt, một chiếc khăn tay trắng nõn xuất hiện trước mắt Bạch Hiền.

"Lau một chút đi, nước mắt của con trai rất quý giá..." Kèm theo là giọng nói dịu dàng của một người con gái, nhẹ nhàng vang lên bên tai Bạch Hiền tựa như chiếc là lướt trên mặt nước, trong trẻo êm tai.

Giọt nước mắt rơi trên chiếc khăn tay, cả người Bạch Hiền giật mình, cậu dọc theo một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại nhìn hướng về phía trước, chỉ thấy một người con gái đẹp như nữ thần ánh trăng đang cười nhìn mình vậy, nụ cười của cô ta rất dịu dàng tựa như tiếng nước mịn màng, chỉ nhìn cô ta như thế này mà đã khiến Bạch Hiền cảm thấy một hồi hạnh phúc.

"Cảm ơn cô..." Bạch Hiền tiếp nhận khăn tay, lau khô nước mắt.

Người con gái nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu nhìn người con trai trước mắt :" Người đẹp trai như anh hẳn là phải luôn luôn tươi cười chứ"

Bạch Hiền đứng dậy, lần này thấy người con gái trước mắt trên người cũng mặc quần áo bệnh nhân, không khỏi xấu hổ cười cười, không nghĩ tới mình lại được một bệnh nhân khuyên bảo.

Người con gái giống như xem thấu tâm trạng của cậu, nhẹ nhàng nói: " Tuy rằng tôi không biết anh xảy ra chuyện gì nhưng trên thế giới này không có chuyện gì là không giải quyết được, chỉ cần anh kiên trì cho dù thế nào ông trời cũng sẽ chiếu cố cho anh"

"Cảm ơn cô" Bạch Hiền không biết bản thân mình đã nói cái gì, sau khi gặp được người như vậy nghe được lời nói như vậy khiến tâm trạng mệt mỏi cằn cỗi của mình có được một chút ấm áp.

"Anh xem, tôi nói không sai mà, anh cười tươi lên thực sự là rất đẹp, cho nên sau này dù gặp chuyện gì cùng đừng khóc nữa." Người con gái cười tươi như hoa, tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu.

Lòng Bạch Hiền dần dần cảm động, cậu gật đầu.

Người con gái đó nhẹ nhàng cười, xoay người rời đi.

Nhìn hình bóng cô dần dần rời đi, Bạch Hiền than nhẹ một tiếng, nói vậy cô ấy là một người xuất thân quý tộc đi, bằng không sao lại tiến vào bệnh viện này? Nhưng mà lời nói của cô ấy khiến cậu lại lần nữa lấy đủ dũng khí.

Một tay nắm chặt lại, Bạch Hiền âm thầm tự cổ động chính mình, hít một hơi nặng nề, theo hướng ngược lại với người con gái kia mà rời đi...

Dưới bóng cây râm mát, ánh mặt trời từ khe hở chiếu xuống cái bóng loang lổ.

Người con gái đứng trong ánh nắng vàng, an tĩnh giống như như một thiên sứ xinh đẹp.

"Ái Liên" tiếng nói của người đàn ông như rượu ngon thơm mát từ phía sau cô vang lên, mang theo một tia thân thiết.

Người con gái được gọi là Ái Liên nhẹ nhàng xoay người.

Dưới ánh nắng, khuôn mặt người đàn ông tuấn tú lạ thường làm say lòng người, cánh mũi anh tuấn, đôi môi khẽ nhếch lộ ra vẻ ôn nhu, hình dáng cao to anh tuấn ôm lấy người con gái.

"Chung Nhân, anh đã đến rồi..." Người con gái nhìn thấy anh xong, mỉm cười.

Người đàn ông khẽ nhíu mày, tiến lên đỡ cô, cúi đầu xuống, giọng nói lộ ra một tia trách cứ, "Rõ ràng trên đùi có vết thương mà còn chạy loạn."

Ái Liên khẽ thở dài một hơi, "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi đã làm cho các người kinh ngạc rồi, anh xem, em vẫn có thể đi được, sao có khả năng xảy ra chuyện đây?"

"Anh thấy em chính là cậy mạnh, từ nhỏ anh đã biết em rồi, tính tình em thế nào anh lại không biết sao?" Người đàn ông hơi nhếch miệng nói.

"Được rồi được rồi, chỉ biết là lúc anh đến thăm em là dài dòng nhất, được rồi, em nghe anh đưa sản nghiệp của Kim thị đến hoạt động ở thành phố này, tất cả đều thuận lợi chứ?" Ái Liên quan tâm hỏi thăm anh ta.

Anh ta mỉm cười, "Rất thuận lợi, cho nên anh mới có cơ hội đến thăm người bạn cũ này!"

"Coi như anh còn có lương tâm! Không giống như trước, đã đi thì đi nhiều năm như vậy!"

Ái Liên cười hài lòng, nhưng dần dần, khuôn mặt mang theo nét tươi cười trở nên ảm đạm, cô hướng về phía người đàn ông, nhẹ giọng hỏi một câu: "Xán Liệt anh ấy...biết không?"

Người anh ta ngẩn ra, cặp mắt xẹt qua một tia tối tăm, anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà là hỏi lại một câu: "Vậy em nằm viện vì bị thương ở chân, hắn có biết không?"

Nụ cười bên môi Ái Liên dần dần cứng đờ, cụp mắt xuống, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, cuối cùng cúi đầu nói: "Anh ấy gần đây bận quá..."

"Vậy sao? Cũng đúng, hắn luôn luôn lấy sự nghiệp làm trọng!" Giọng nói của người đàn ông trở nên có chút băng lạnh.

Chung Nhân... Kim Chung Nhân!

Anh ta cùng người con gái trước mắt Ái Liên, cũng chính là thiên kim của tập đoàn Ngô thị, vị hôn thê của Phác Xán Liệt, là bạn bè từ nhỏ cùng lớn lên, nên đương nhiên sẽ quan tâm cô nhiều một chút.

Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Ái Liên lại hé ra nét mặt vui cười, nói với anh: "Nhìn anh xem, đây cũng không phải là chuyện gì đáng lo ngại, còn bị anh và cha bắt phải nằm viện, anh biết nằm viện vừa buồn vừa chán không, nếu còn nằm thêm nữa thì không có bệnh cũng sẽ đổ bệnh mất."

Kim Chung Nhân khẽ cười, "Em đúng thật là có phúc mà không biết hưởng, em biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn đến bệnh viện này cũng không có cơ hội không."

"Cho nên mới nói quy định của bệnh viện này rất có vấn đề, rõ ràng thiết bị chữa bệnh đều đứng đầu thế giới, lại càng nên phải tiếp nhận tất cả người bệnh, không nên phân biệt đẳng cấp, giống như người con trai vừa nãy, chắc là gặp phải phiền phức gì ở đây, khóc rất thương tâm, em nhìn cũng thấy thương tiếc." Ái Liên lắc đầu thở dài nói.

"Người con trai nào?" Kim Chung Nhân hiếu kì nhìn quanh, cũng không thấy người con trai nào mà cô nói đến.

Ái Liên chỉ phía xa xa

"Ơ, chính là anh ấy, đi xa rồi..."

Bóng dáng Bạch Hiền dưới ánh nắng dần dần biến mất ở cổng vào bãi cỏ giống như hư vô, cuối cùng thoáng như một bức tranh.

Kim Chung Nhân theo hướng chỉ của Ái Liên tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng chỉ nhìn thấy hình dáng người con trai sau cùng bị bức tường che khuất, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia khác thường, lại không rõ đây là vì sao.

"Em đúng là giống lúc còn nhỏ thích lo chuyện bao đồng, quan tâm chuyện của bản thân mình đi!"

Ái Liên thè lưỡi, "Em nào có, chỉ nghĩ là người con trai này nhìn có điểm quen mắt, hình như là gặp qua ở nơi nào rồi..." Cô vừa nói, vừa nghiêng đầu cố suy nghĩ.

Đã từng gặp ở nơi nào? Nhất định là có gặp qua, nhưng... chính là không nghĩ ra được.

Thấy như vậy, tay Kim Chung Nhân nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc cô, nhẹ giọng nói: "Được rồi, không nghĩ được thì đừng suy nghĩ nữa, anh đỡ em quay về phòng bệnh, một lúc nữa bác sĩ sẽ thay thuốc cho em!"

Ái Liên gật đầu.

Hai người đi đến phòng bệnh, ánh mặt trời kéo dài hình bóng của hai người...

Hết chap 24.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek