Chap 23: Bình đại nổi phong ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ..."

Trong căn nhà xinh đẹp, Bạch Hiền thoáng cái đã quỳ gối trên mặt đất, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, "Con xin lỗi..."

Ba chữ này cậu đã muốn nói từ rất lâu, ba năm trước cậu đã muốn nói rồi.

"Bạch Hiền, con làm cái gì vậy, mau đứng lên, ngoan!" Trong mắt Biện mẹ mang theo sự đau xót sâu sắc, vội vã nâng con trai của mình đứng dậy, cùng ngồi lên sô pha.

Ba năm trước đây, sự ra đi không từ biệt của đứa con trai này thực làm cha mẹ một đêm bạc đầu lo lắng. Bọn họ không biết con trai mình rốt cục xảy ra chuyện gì, mà trong ngày hôn lễ hôm ấy lại không thấy tăm hơi. Chuyện vốn là vui mừng biến thành kinh hoàng. Bọn họ hầu như đã đi đến tất cả những nơi Bạch Hiền có thể đến, nhưng thế nào cũng không tìm được cậu.

Ba năm nay, bọn họ nghĩ tất cả các biện pháp, nhưng cuối cùng nhận được một lá thư của con trai mà đau lòng không ngớt. Nội dung trên thư rất đơn giản, đứa con này nói hủy bỏ hôn lễ, còn về nguyên nhân thì xin họ không nên tiếp tục hỏi, hơn nữa nó còn muốn khuây khỏa, xin bọn họ không nên lo lắng.

Cứ như vậy...

Mãi cho tới hôm nay, Biện mẹ rốt cục mới gặp được con trai của mình.

"Mẹ, mẹ nhìn qua già đi rất nhiều, đều do con, đều là con không tốt, để mẹ cùng cha lo lắng cho con như thế..." Cổ họng Bạch Hiền như nghẹn lại, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống sô pha.

"Con ngốc, con là khúc thịt trên người mẹ lấy xuống, cho dù là con làm đúng hay không đúng, mẹ đều sẽ không trách con, hơn nữa mẹ tin tưởng con trai mẹ nhất định là đã gặp phải chuyện gì khi đó mới có thể đưa ra quyết định này, dù sao con yêu Chung Nhân như vậy..."

Giọng của Biện mẹ cũng nghẹn ngào, "Chỉ là đứa con này, cho dù là trời có sập xuống cũng không nên bỏ nhà mà trốn đi chứ, chuyện lớn đến đâu cũng còn có cha mẹ đây, vì sao lại không nói cho cha mẹ một tiếng?"

"Mẹ..."

"Con à, con biết không, Chung Nhân khi nhìn thấy thư từ hôn của con xong, thoáng cái liền tiều tụy đi rất nhiều. Mẹ chưa từng thấy nó thương tâm như vậy. Nếu con có chuyện gì không thể nói cùng cha mẹ, vậy con có thế nói cho Chung Nhân. Nó yêu con như vậy, khẩn trương quan tâm con như vậy, con không nên có chuyện lừa gạt nó mới phải. Nó cả tháng đều không đến công ty, cả ngày nhốt mình trong phòng..." Biện mẹ vừa lau nước mắt vừa kể rõ mọi chuyện.

Đau đớn day dứt đột nhiên nổi lên, lập tức lan truyền bằng tốc độ nhanh nhất tới các tế bào trong thân thể của Bạch Hiền, thậm chí ngay cả dòng chảy của mạch máu cũng đều đang gào thét đau đớn.

Cậu vô thức đè tay lên miệng, nhưng dù sao cũng không áp chế được nỗi đau đớn ép vào trong tim kia...

Nhiều năm như vậy, cậu vẫn không quên được người đàn ông này, quên không được giọng nói ôn nhu của anh ở bên tai, quên không được dáng vẻ săn sóc của anh, cũng quên không được mỗi một gợn sóng trong cặp mắt như tinh tú của anh, nụ cười cao quý.

Ở trong lòng cậu, Kim Chung Nhân chính là người mà cả đời cậu muốn sánh bước, nếu như không phải là chuyện bất đắc dĩ, cậu sao có thể rời khỏi anh?

Ba năm trước đây, cậu mất đi sự trong sạch, không xứng với anh...

Ba năm sau, cậu lại một lần nữa đem thân thể để trao đổi với một người đàn ông, càng không xứng với anh...

Bất kể là ba năm trước hay ba năm sau, cậu đã định trước là phụ người đàn ông này!

Nhìn thấy nét mặt của cậu như vậy xong, Biện mẹ lau khô nước mắt, nhẹ giọng nói: "Bạch Hiền, mẹ biết con còn yêu Chung Nhân đúng không. Năm đó rốt cục xảy ra chuyện gì? Lẽ nào qua nhiều năm như vậy, con còn không chịu nói cho mẹ sao?"

"Con..."

Bạch Hiền đột nhiên hồi tưởng lại buổi tối ba năm về trước, cảm giác kinh sợ quen thuộc lại trở về, cậu hít một hơi thật sâu, vành mắt đỏ ửng nói:

"Mẹ, dù có nói một nghìn, một vạn lần thì cũng chỉ có thể nói con cùng Chung Nhân kiếp này không có duyên, con không muốn nhắc lại chuyện tình năm đó nữa..."

Chuyện này, chỉ có trời biết đất biết, người đàn ông kia và cậu biết, cậu không muốn nói, cũng không muốn cho bất kỳ ai biết!

Ba năm trước cậu lựa chọn rời bỏ, lựa chọn thà rằng rời đi cha mẹ, rời đi người đàn ông mình yêu nhất cũng không đi báo cảnh sát, nguyên nhân là thế này, cậu không chịu nổi áp lực của dư luận, cũng không chịu nổi chân tướng trong nháy mắt bị vạch trần trong con mắt mọi người, nhất là cha mẹ cùng Chung Nhân, bọn họ là người cậu yêu nhất, cậu sao có thể để cho bọn họ lại bị gặp nạn đây?

Biện mẹ trầm ngâm nhìn cậu đã lâu, trong mắt gờn gợn toát ra đau xót, nhưng càng nhiều hơn là sự thương tiếc ...

"Bạch Hiền, đứa nhỏ này từ bé tính tình đã quật cường, mẹ biết chuyện mà con đã không muốn nói ra, bất kể ai cũng đều không hỏi được. Thế nhưng con có nghĩ tới Chung Nhân hay không, lẽ nào con thực sự có thể hoàn toàn quên được nó sao?"

Bi thương nồng đậm lan tràn trong đáy mắt Bạch Hiền, như sương mù, dần dần che lại tia sáng vốn có trong đáy mắt của cậu, biến thành tầng nước mắt...

"Mẹ, Chung Nhân anh ấy...Anh ấy bây giờ thế nào?"

Cậu biết mình là người không có tư cách hỏi những lời này nhất, dù sao cũng là cậu phụ anh. Nhiều năm qua, có rất nhiều lần mộng trong đêm được quay trở về, cậu chỉ có thể từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, thoáng như Kim Chung Nhân ở bên cạnh, mang theo vẻ tươi cười ôn nhu nhìn cậu. Nhiều lần cậu thiếu chút nữa không khống chế được, muốn nhìn thấy anh một lần...

Thế nhưng...Cậu còn mặt mũi nào đi gặp người đàn ông này?

Biện mẹ kéo bàn tay nhỏ bé của cậu, gắt gao nắm trong tay, như là sợ cậu lại biến mất không gặp được nữa, nặng nề thở dài nói:

"Hôn lễ qua đi, Chung Nhân suy sụp gần như không ra hình người, nửa năm sau, nó chào từ biệt mẹ và cha con, kể cả công ty cũng đều chuyển ra nước ngoài, dần dần, chúng ta cũng mất đi tin tức của nó..."

Những lời nói còn lại, Bạch Hiền hầu như không có nghe lọt, vì sự thương tâm đến không cách nào hô hấp. Anh là người đàn ông rất tự tin và lạc quan, yêu anh lâu như vậy, cậu cũng chưa từng thấy dáng vẻ anh đau lòng và suy sụp. Bây giờ, cho dù chỉ là nhớ lại một chút, lòng của cậu đều như thắt lại, mỗi hô hấp, mỗi hơi thở đều cảm giác được đau đớn...

Rất lâu sau, giọng nghẹn ngào của cậu mới cất lên, "Vậy là tốt rồi... Rời khỏi nơi đau lòng, anh ấy có thể bắt đầu tất cả lại từ đầu. Dù sao, con người không thể sống trong hồi ức được."

Thật không ngờ, lúc cậu nói câu này, hàm răng đều run lên, trong nháy mắt, cậu cảm thấy rất lạnh...

"Bạch Hiền, con nên đi tìm nó!" Biện mẹ mang vẻ mặt kiên quyết nhìn cậu, "Hôn lễ ngày đó, nó không thấy con, cả người đều sắp muốn điên mất rồi, con không cảm thấy là cần nói gì với nó sao?"

"Mẹ" Bạch Hiền ngân ngấn lệ, khóe môi lại dấy lên một nụ cười gượng gạo, "Quên đi, ba năm rồi, thời gian dài như thế đủ để làm cho anh ấy có thể quên được con, coi như là con thay lòng đổi dạ đi, tất cả đều là quá khứ, con không muốn ...lại trở về như trước."

Trời biết là cậu đang nói dối! Nếu như có thể, cậu sao lại không muốn trở lại như ngày xưa chứ?

Đáng tiếc...Thời gian không cách gì quay ngược trở lại, đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi.

"Bạch Hiền, con đang lừa dối mình, con rõ ràng còn yêu nó."

"Mẹ..."  Bạch Hiền nhẹ giọng cắt đứt lời của Biện mẹ, cố nén đem nước mắt nuốt xuống, nói: "Người con muốn xin lỗi nhất là cha mẹ, hôn lễ ngày đó phát sinh ra chuyện này, nhất định đã làm cha mẹ rất khó xử."

Biện mẹ thở dài một hơi, "Thực ra, đều là một ít bạn bè thâm giao, giải thích một chút cũng có thể bỏ qua được. Bên nhà Chung Nhân không có người lớn tham dự, tất nhiên cũng không có phiền phức gì. Thật ra tất cả khổ nhất chính là Chung Nhân, nó chuẩn bị cho hôn lễ nhiều như vậy, ở trong lòng nó, mẹ và cha con cũng giống như cha mẹ nó vậy..."

Cậu không nói được nữa, tiếng nói bị nghẹn lại ở trong cổ họng...

Bạch Hiền nhanh chóng nắm chặt tay, hầu như các móng tay đều khảm vào trong lòng bàn tay, như thể chỉ có làm như vậy mới có thể đè nén nỗi đau đớn như xé rách cõi lòng kia lại.

Cha mẹ Kim Chung Nhân sức khỏe không tốt, lúc công ty của anh thành lập liền cùng nhau rời bỏ trần thế. Một người đàn ông như thế khiến cậu yêu thương, đây cũng là lý do cậu âm thầm thề rằng sẽ chăm sóc tốt cho anh cả đời. Chỉ tiếc, người vi phạm lời thề trước lại chính là cậu...

"Mẹ, mẹ sao lại tìm được chỗ của con?" Cậu khó khăn dời đi trọng tâm câu chuyện, nếu như nói thêm điều gì nữa, cậu nhất định sẽ không khống chế được đi gặp anh, dù cho chỉ là cái liếc mắt.

Trong mắt Biện mẹ lướt qua một tia xấu hổ, lập tức nhìn về phía Biện Bạch Hiền, nhẹ giọng nói: "Mẹ thấy tin tức giải trí mới biết được. Thực ra, mẹ thực sự không muốn quấy rầy con, nhiều năm như vậy mẹ và cha con đè nặng nỗi nhớ con, chính là mong muốn có một ngày con có thể buông tha tất cả mọi gánh nặng, một lần nữa trở về bên cha mẹ. Cha mẹ mong muốn con có thể chân chính mà trưởng thành. Thế nhưng, ngày đó đột nhiên thấy được tin tức có liên quan đến con, mẹ rốt cục nhịn không được, đi hỏi rất nhiều nơi, cuối cùng tìm thấy địa chỉ công ty con..."

"Con xin lỗi, mẹ." Bạch Hiền nhịn không được ôm mẹ cậu, "Con thực vô dụng, ba năm trước khiến cha mẹ lo lắng, ba năm sau lại vẫn khiến cha mẹ lo lắng...Con xin lỗi..."

Cậu nói một lần lại một lần, tựa hồ chỉ có như vậy mới có khả năng làm lắng lại sự hổ thẹn trong lòng.

Tin tức giải trí mà mẹ nói cậu có biết đến, là tin tức liên quan đến Lưu tổng vu khống cậu có ý định đánh bị thương người, còn có chuyện tổ kịch yêu cầu bồi thường lớn. Cậu vốn là muốn cho cha mẹ bớt buồn phiền, lại không nghĩ rằng cách cha mẹ tìm được mình lại là từ chuyện xấu hổ như vậy.

"Con ngoan, chúng ta là mẹ con, cùng mẹ nói xin lỗi cái gì đây. Mẹ chỉ là lo lắng, chuyện của con...có đúng là thực sự phiền phức giống như tin tức nói không?" Biện mẹ lo lắng nhẹ vỗ về phía sau lưng cậu hỏi.

Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn Biện mẹ, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, yên tâm đi, mọi chuyện đều giải quyết rồi. Không chỉ như thế, lịch trình hiện tại của con cũng đã sắp xếp hết rồi, cho nên..." Cậu hồng đôi mắt, làm nũng lôi kéo cánh tay Biện mẹ, "Con sẽ hiếu kính cha mẹ thật tốt, không lại rời đi cha cùng mẹ, đúng rồi, cha đâu ạ? Vì sao cha không tới đây?"

Cậu thực sự rất nhớ cha.

Một chút khó hiểu hiện lên trong mắt Biện mẹ, bà nhìn Bạch Hiền một chút, muốn nói lại thôi.

"Mẹ? Có phải là cha đã xảy ra chuyện gì rồi không? Mẹ mau nói cho con biết đi..." Trong lòng mơ hồ nổi lên bất an.

Đáy mắt Biện mẹ se lại, cố gắng nuốt xuống khối nghẹn ngào trong cổ họng xong, thở sâu một hơi, nói: "Bạch Hiền, cha con, ông ý mắc bệnh nặng, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện..."

——-

Bệnh viện tư nhân St.Benskin.

Rạng sáng, bệnh viện tư nhân St Benskin vẫn chật kín người như cũ. Đây là một bệnh viện có điều kiện chữa bệnh bậc trung, một bệnh viện thường phục vụ cho các bệnh nhân thuộc giai cấp làm công ăn lương đến khám chữa bệnh.

Cửa ban công khoa tim khép chặt, đây là nơi làm việc của bác sĩ chủ nhiệm, Bạch Hiền ở đối diện bác sĩ chủ nhiệm, nhíu chặt đôi lông mày, sắc mặt lo lắng nhìn vào tờ kết quả kiểm tra tim.

"Bác sĩ, bệnh của cha tôi..." Tuy cậu xem không hiểu được các số liệu, nhưng trông thấy đôi mắt băn khoăn của bác sĩ, trong lòng cảm thấy bất an vô cùng.

Nghe mẹ nói cha đang nằm viện, cậu không nói nhiều lời liền chạy đến đây. Tuy nói nơi này ba năm trước làm cho cậu phải chịu đau đớn, nhưng tâm trạng vội vã muốn đến gặp cha là không thay đổi.

Bác sĩ chủ trị cầm kết quả, giọng điệu trầm trọng nói: "Cậu Bạch Hiền, đây là kết quả chụp cắt lớp tim, do cha cậu từ lúc nhập viện tới nay vẫn rất suy yếu, cho nên chúng tôi trước tiên chỉ có thể ổn định tình hình thể trạng của ông ấy mới có thể tiếp nhận kiểm tra. Chỉ là qua kết quả kiểm tra này, cha cậu ngoại trừ bị bệnh tim ra, còn có xuất hiện biến chứng nghiêm trọng, theo chẩn đoán ban đầu của tôi là một loại bệnh còn trí mạng hơn, bệnh phổi mãn tính!"

"Cái gì?" Sắc mặt Bạch Hiền trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hô hấp trở nên có chút gấp gáp.

"Bác sĩ, đây chỉ là chẩn đoán ban đầu thôi có đúng không? Sức khỏe của cha tôi luôn rất tốt, sao lại mắc loại bệnh này?"

Bác sĩ chủ trị khẽ thở dài một hơi, "Cậu Bạch Hiền, loại bệnh này là do năm tháng tích góp lại mà thành, chúng tôi sẽ làm kiểm tra thêm cho cha cậu, để tìm được cách điều trị chuẩn xác nhất. Qua phụ trợ trị liệu gần đây, tình hình thể trạng của cha cậu đã bắt đầu khôi phục, có đủ tiêu chuẩn để có thể tiếp nhận đợt kiểm tra tiếp theo."

"Cha tôi còn phải làm kiểm tra về mặt nào nữa?" Cậu vội vã hỏi.

"Chúng tôi sẽ tiến hành chụp cộng hưởng từ hạt nhân (NMR) cho ông ấy. Chụp CT cắt lớp chỉ là phương pháp kiểm tra sơ bộ thu được kết quả nhanh nhất, nhưng nói chung, hình ảnh thu được không rõ ràng như chụp NMR, hiệu ứng ba chiều cũng tương đối kém, chỉ có thể thu được hình ảnh trục dài vuông góc với mặt cắt ngang của cơ thể. Vì thế chúng tôi vận dụng NMR không chỉ có thể quan sát được kết cấu tim của cha cậu, mà còn có thể đánh giá tổng thể chức năng của tâm thất cùng với chức năng của cơ tim trong khu vực. Từ đó chúng tôi có thể đưa ra phán đoán chính xác về bệnh tim cùng tình trạng sinh lý của ông ấy."

Bạch Hiền liên tục gật đầu, khẩn trương nói: "Bác sĩ, dù thế nào, xin ngài chữa tốt cho cha tôi, tôi kính nhờ ngài."

Bác sĩ chủ trị nặng nề thở dài, ông đứng lên, thong thả bước đến trước cửa sổ, qua động tác này không khó nhìn ra trong lòng ông cũng đang tồn tại một niềm lo lắng.

"Cậu Bạch Hiền, thực ra tình trạng bệnh tình của cha cậu bây giờ mới biến chứng đã là một việc may mắn rồi, trải qua một loạt kiểm tra chẩn đoán bệnh sơ bộ, cha cậu chính là mắc phải bệnh tim TAPVC* hiếm gặp. Bệnh nhân mắc phải bệnh này là bởi vì mạch máu vận chuyển máu đến phổi ở tim bị sai vị trí. Do đó một khi đã mắc phải bệnh này, thì sẽ nguy hiểm tới phổi, cho nên bây giờ chúng tôi quan tâm nhất là biến chứng bệnh của cha cậu. Nói thật là, chúng tôi rất sợ ông ta mắc phải chứng BAD, có nghĩa là loạn sản phế quản, bởi vì nếu như mắc phải bệnh này mà không được lập tức điều trị, loại bệnh này sẽ làm giảm đáng kể lượng oxy cung cấp cho máu, và sau đó sẽ khiến cho người bệnh bị đột tử."

Bạch Hiền cảm thấy đầu óc mê muội, tay cậu run rẩy kịch liệt, sắc mặt vốn tái nhợt của cậu nay càng trở nên mất đi huyết sắc, cậu chống hai tay vào bàn đứng dậy, đề phòng mình đột nhiên té xỉu.

"Bác sĩ, xin ngài cứu cha tôi, dù là điều trị dùng thuốc hay giải phẫu, điều quan trọng nhất là có thể giữ được mạng sống cho cha tôi! Bác sĩ, tôi xin ngài!"

Giọng nói của cậu trở nên nghẹn ngào, trong mắt cũng đã phủ kín sự tiều tụy.

Bác sĩ xoay người lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Hiền, nặng nề nói: "Cậu Bạch Hiền, tôi hiểu rõ tấm lòng của cậu, là một người bác sĩ, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, thế nhưng..."

Ông dừng lại một chút, thở dài nói: "Hy vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì cha cậu một khi mắc phải chứng bệnh này, sẽ phải tiến hành phẫu thuật, còn phải phối hợp với điều trị bằng thuốc rất đắt. Bởi vậy, phí điều trị thật sự là một khoản khó có thể tưởng tượng được!"

Bạch Hiền không hề nghĩ ngợi liên tục gật đầu, khẩn thiết nói: "Tôi biết, mặc kệ là mất bao nhiêu tiền, tôi đều phải chữa trị cho cha tôi!"

Hai người đang nói, một người y tá khẩn cấp gõ cửa rồi xông vào

"Chủ nhiệm, bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt xuất hiện hiện tượng hít thở không thông!"

Sắc mặt bác sĩ chủ nhiệm ngẩn ra, vội vã ra lệnh: "Lập tức tiến hành cấp cứu!"

Giữa hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Thân thể Bạch Hiền mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngất đi, cậu biết bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt chính là cha cậu.

Cậu gần như thất tha thất thểu chạy ra khỏi văn phòng, nhưng lại thấy vẻ mặt lo lắng của Biện mẹ

"Bạch Hiền à, cha con ông ấy, ông ấy..." Bà chỉ vào hướng phòng cấp cứu, giọng đã run tới nỗi nói không nên lời.

"Mẹ"

Bạch Hiền biết lúc này cậu phải kiên cường lên, cho dù trong lòng có sợ hãi cỡ nào cũng phải kiên trì. Cậu đỡ lấy cánh tay Biện mẹ nói: "Mẹ, cha đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi, mẹ không nên lo lắng, phải tin tưởng bác sĩ."

Biện mẫu nắm chặt tay của Bạch Hiền, từ nét mặt lo lắng của bà không khó để nhìn thấy sự yếu đuối của bà.

Trong lòng Bạch Hiền đau xót.

Một người bác sĩ đi lên phía trước ——

"Ai là người nhà của Biện Kiệt Anh?"

"Bác sĩ, tôi là con trai của ông ấy!" Bạch Hiền trấn an Biện mẹ ngồi xuống, lập tức nói.

"Được, mời cậu lập tức đi làm thủ tục có liên quan, còn trong quá trình cấp cứu người nhà không được rời khỏi, thuận tiện cho nhân viên điều trị và chăm sóc chúng tôi mọi lúc có thể liên hệ được với các người!"

"Tôi biết rồi, bác sĩ" Bạch Hiền kéo cánh tay của bác sĩ, cố nén sự kinh sợ trong lòng hỏi: "Tôi xin các ngài, các ngài nhất định phải cứu cha tôi!"

Bác sĩ tất nhiên hiểu rõ tâm tình của cậu, vỗ nhẹ tay cậu một chút nói: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ dốc toàn lực để cứu chữa!" Nói xong, liền đi chuẩn bị.

Bạch Hiền hai tay gắt gao bám lấy tường, hơn nửa ngày mới thuyết phục bản thân mình bĩnh tĩnh lại, nhìn vành mắt mẹ mình đỏ lên, tiến đến nhẹ giọng nói:

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, cha nhất định sẽ không có việc gì đâu, bây giờ con đi làm thủ tục, mẹ ở đây coi, con sẽ lập tức quay trở lại!"

Biện mẫu gật đầu, có thể tưởng tượng bây giờ bà đã tiều tụy tâm lực .

Đèn hành lang khiến cho bệnh viện mang một sắc ảm đạm, tựa như tâm tình của con người...

Lúc Bạch Hiền vừa làm xong xuôi thủ tục, thì đúng lúc cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ chủ nhiệm đẩy cửa đi ra, ánh mắt cậu sáng ngời, lập tức tiến lên.

"Chủ nhiệm, cha tôi thế nào rồi? Không có việc gì chứ?"

Biện mẹ tự nhiên cũng ngồi không yên, vẻ mặt khẩn trương tiến lên nhìn ông.

Nét mặt bác sĩ chủ nhiệm có chút phức tạp, " Bà Biện, cậu Bạch Hiền, ông Biện thân thể tiều tụy rất nhiều, chúng ta nên tiến hành giải phẫu cấp cứu lần đầu cho ông ấy, nhưng mà trước tiên cần phải trưng cầu sự đồng ý của người nhà."

"Đồng ý, tôi không có ý kiến gì. Chủ nhiệm, ngài nhất định phải chữa trị tốt cho cha tôi!"

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng.."

Bác sĩ chủ nhiệm có vẻ muốn nói lại thôi, lập tức nói: "Lúc trước tôi có nói qua về bệnh tình của ông nhà rất đặc thù, tiền viện phí điều trị cũng tốn không ít. Bởi đây là lần đầu tiên ông nhà xuất hiện hiện tượng hít thở không thông, cho nên chúng tôi trong lúc điều trị phải dùng đến thuốc đắt tiền, nói cách khác lần phẫu thuật đầu tiên này sẽ phải tốn khoảng 50 triệu, không biết các người..."

"Năm mươi triệu?" Biện mẫu ngây ngẩn cả người, bà không nghĩ tới chỉ là lần phẫu thuật đầu tiên đã tốn nhiều tiền như thế.

Bạch Hiền nghe vậy xong, không chút nào lo lắng, lập tức nói với bác sĩ: "Chủ nhiệm, xin ngài lập tức bố trí phẫu thuật, bây giờ tôi phải đi làm thủ tục phẫu thuật!"

"Được!" Bác sĩ chủ nhiệm gật đầu, lập tức đi bố trí làm phẫu thuật.

Giữa hành lang lại là một sự yên lặng như chết chóc...

"Bạch Hiền...xin lỗi con, không nên nợ con số tiền này." Biện mẫu mang vẻ mặt áy náy, bà biết con trai mình kiếm tiền không dễ dàng gì.

"Mẹ, mẹ nói ngốc cái gì chứ, 50 triệu đối với con mà nói cũng không phải quá khó khăn, hơn nữa, đó là cha con, đây là việc con phải làm." Bạch Hiền nhẹ giọng an ủi nói.

"Thế nhưng Bạch Hiền à, mẹ vừa nghe chủ nhiệm nói, đây chỉ là lần phẫu thuật đầu tiên, chẳng lẽ còn lần thứ hai, thứ ba sao? Mẹ thực sự lo lắng, thứ nhất là bệnh tình của cha con, thứ hai là nếu như thực sự điều trị tiếp như vậy, viện phí điều trị..."

"Mẹ!" Bạch Hiền không đợi bà nói xong liền cắt đứt, ánh mắt kiên định nhìn bà: "Mẹ yên tâm, cho dù là tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần thân thể cha khỏe mạnh lại là được, tiền là vật ngoài thân, sẽ kiếm được thôi mà!"

Nhìn cậu với cặp mắt ửng đỏ, bà cố gắng gật mạnh đầu.

"Bác sĩ, tôi muốn biết, quý viện có nắm chắc sẽ điều trị được cho bệnh tình của cha tôi không?"

Sau một hồi phẫu thuật cấp cứu, trong phòng làm việc của bác sĩ chủ nhiệm, Bạch Hiền ngồi đối diện ông, hỏi thăm một câu.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, nhưng lại không mang một chút ấm áp đến cho cậu.

Bác sĩ chủ nhiệm thở dài sâu một hơi, nói thẳng: "Kỳ thực, bệnh tình của bệnh nhân có thể duy trì đến lúc này đã là rất tốt rồi, qua hồi cấp cứu vừa rồi, đã xác định bệnh tình của lệnh tôn đúng như tôi đã chẩn đoán, rất khó chữa. Nói thật ra, điều kiện chữa bệnh của chúng tôi ở đây quả thực là có hạn, lệnh tôn lại mắc phải loại bệnh nan y nguy hiểm, tất cả các phí tổn điều trị cũng rất tốn kém!"

"Tôi hiểu rõ." Trong lòng Bạch Hiền đột nhiên đau đớn vạn phần, cậu chịu đựng, gật mạnh đầu một cái, lập tức hỏi: "Nếu như tiếp tục điều trị, tổng cộng số tiền cần phải có là bao nhiêu?"

Cậu phải chuẩn bị tư tưởng mới được.

"Do bệnh của ông nhà là bệnh mãn tính, cần phải điều trị dài ngày, ít nhất phải trải qua 5 lần đại phẫu kết hợp dùng thuốc theo dõi, chi phí phẫu thuật tạm thời chưa tính được, nhưng là thuốc men và y tá chăm sóc cũng rất tốn kém. Cậu Bạch Hiền, nếu như cậu muốn chữa trị cho cha, không có chi phí hơn 100 triệu thì không đủ, thậm chí có thể nói đây gần như là một cái hố không đáy!" Bác sĩ chủ nhiệm không vui nói.

Mắt Bạch Hiền hơi đông cứng lại, có chút suy nghĩ gật đầu một cái.

"Bạch Hiền à, em rốt cục đang làm cái gì? Sao lại không nói một tiếng đã rời đi?" Một bên điện thoại di động truyền đến giọng nói lo lắng của Tiểu Thanh.

Lúc  Bạch Hiền theo Biện mẹ trở về, bởi vì luôn luôn ở trong bệnh viện, vừa mở máy, điện thoại của Tiểu Thanh liền gọi tới.

"Tiểu Thanh, em gặp phải một chuyện rất khó giải quyết, phải qua một lúc nữa mới có thể trở về." Giọng nói của Bạch Hiền có chút mệt mỏi, cậu dựa người vào tường.

"Chuyện rất khó giải quyết?" Tiểu Thanh sửng sốt, "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chờ gặp mặt em sẽ nói cho chị, chị gọi điện thoại tới có chuyện gì?" Bạch Hiền mệt mỏi hỏi.

"Bạch Hiền, đã xảy ra chuyện!"

Lần này đến phiên Bạch Hiền giật mình sửng sốt, cậu đi tới trước cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Thanh nặng nề thở dài: " Cũng là chuyện do tính tình của em tạo nên. Không biết là ai đã tung ra tin đồn quan hệ của em cùng Phác Xán Liệt bây giờ đã truyền ra ngoài rồi, các công ty đầu tư đều hủy bỏ hợp đồng, hợp đồng quảng cáo cũng vậy, đợt nịnh bợ này thế là xong!".

" Đây là việc chúng ta đã ngờ tới trước đây rồi, cho dù bọn họ không làm vậy bây giờ thì sau này cũng sẽ như vậy, chúng ta đây chẳng phải là sẽ thiệt hại lớn hơn nữa sao? Quên đi loại chuyện này cũng không phải là thường hay gặp trong làng giải trí sao?" Bạch Hiền tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt lại đông cứng không ít.

Hợp đồng không có, quảng cáo phát ngôn không có...

Chi phí điều trị cho cha nên làm thế nào bây giờ đây?

"Bạch Hiền, em phải lập tức quay về, nếu không chị rất khó ăn nói với công ty".

" Em biết rồi, chị Tiểu Thanh..." Bạch Hiền cắt điện thoại, cố sức day day chỗ mi tâm, bây giờ toàn bộ niềm hy vọng đặt trên người đạo diễn Duẫn Hạo.

Đang vào lúc thở dài bất đắc dĩ, bả vai thấy ấm áp...

"Mẹ?" Bạch Hiền nhìn vào cặp mắt lo lắng của Biện mẹ.

"Bạch Hiền, con gặp phải phiền phức gì phải không?"

Bạch Hiền cố nén nỗi mất mát trong lòng cười cười " Không có, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, là như vậy, con nghĩ đến chuyển viện cho cha!"

"Chuyển viện?" Biện mẹ nhìn con trai mình khó hiểu.

Bạch Hiền gật đầu, ôm bả vai Biện mẹ nói: " Phuơng tiện điều trị ở đây có hạn, con muốn tìm bệnh viện tốt nhất để điều trị cho cha, ba năm trước bởi tính tình của con mà rời khỏi cha mẹ, bây giờ con không thể trơ mắt nhìn cha không qua khỏi được".

" Nhưng mà..."

" Mẹ, con đã quyết định rồi, hơn nữa đây cũng là khiến nghị của bác sĩ chủ nhiệm, bệnh tình của cha rất hiếm gặp, chỉ có chuyển bệnh viện có điều kiện điều trị tốt nhất mới có hy vọng chữa trị!"

Biện mẹ nhẹ nhàng gật đầu một cái, " Đạo lý này mẹ cũng biết, Bạch Hiền, con chọn được bệnh viện rồi sao?"

"Con nghĩ đưa cha chuyển tới bệnh viện Bắc Kinh, đây là bệnh viện chuyên về bệnh tim, cũng sẽ có biện pháp điều trị biến chứng. Hơn nữa bệnh viện này cách nhà con rất gần, con có thể đến thăm cha, chăm sóc cha bất cứ lúc nào." Bạch Hiền nói một cách kiên định.

Biện mẹ sửng sốt, " Bệnh viện Bắc Kinh? Mẹ nghe nói đó là bệnh viện tư nhân hàng đầu, hình như là chuyên phục vụ cho quý tộc, chúng ta..."

" Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nghĩ cách, cho dù thế nào con cũng phải chữa trị tốt cho cha!"

Trong mắt Bạch Hiền lóe lên ánh sáng kiên định!

Hết chap 23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek