Chap 22: Là ngốc hay phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng chói chang, chiếu xuống đại sảnh, rõ ràng là giữa trưa, vậy mà không khí lại rất mát mẻ. Đứng ở đó là một người chàng trai trẻ tuổi đeo kính râm. Cậu có nước da trắng, đầu đội mũ lưỡi trai năng động. Dù chỉ mặc chiếc áo phông máu trắng, cùng chiếc quần bò giản đơn nhưng lại không thể che lấp dán vẻ tuyệt đẹp, thậm chí khiến cậu quyến rũ vạn phần.

Ăn mặc giản dị lại khiến nổi bật lên vẻ đẹp thanh xuân tươi trẻ, thu hút mọi ánh mắt ở nơi này.

" Bạch Hiền." Đã chờ từ lâu, ánh mắt Tiểu Thanh sáng ngời, cố sức vẫy vẫy tay về phía đám người. Đã sớm nhận được điện thoại, cho nên cô liền lập tức đi đón Bạch Hiền.

"Tiểu Thanh......"

Bạch Hiền tươi cười, nụ cười như hoa lê chớm nở ngày xuân. Cậu bước lên, mở rộng vòng tay, hai người ôm chặt lấy nhau. Có lẽ là vì là diễn viên có tên tuổi luôn có ảnh hưởng lớn, nên sự xuất hiện và hành động của Bạch Hiền đã khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, Tiểu Thanh liền kéo cậu đi đến bãi đỗ xe.

"Em nói gì đi, bảo bối thân yêu của chị......" Ngồi tại ghế trước, Tiểu Thanh cũng không vội vã lái xe, lại cười híp mắt, kéo tay Bạch Hiền, thần sắc hưng phấn.

Bạch Hiền sửng sốt, không hiểu: "Nói gì cơ?"

Tiểu Thanh cố ý trừng mắt nhìn, vỗ vai cậu: "Không phải chứ, em cố làm chị hồi hộp phải không? Em phải biết giờ chị đang rất quan tâm chuyện gì chứ???"

Bạch Hiền thở dài, hạ kính xuống, ném qua một bên, xoa xoa mi tâm: "Chị chỉ tò mò chuyện giữa em cùng Phác thiếu gia mà thôi."

"Đương nhiên, nếu đã biết rồi lại còn thừa nước đục thả câu, nói đi mà, bây giờ thế nào?" Tiểu Thanh nhẹ nhàng hỏi.

"Làm gì có cái gì, em là em, anh ta là anh ta. Từ hôm nay trở đi, hai người vốn chẳng liên quan gì tới nhau cả." Bạch Hiền nói với vẻ thờ ơ không quan tâm.

"Cái gì?"

Một tiếng thét chói tai thiếu chút nữa làm chiếc xe nhảy giật lên, may mắn tại thời điểm thanh âm lên cao nhất,  Bạch Hiền nhanh nhẹn lấy hai tay bịt chặt lại.

"Đừng hét, chị muốn mời cảnh sát đến hỏi thăm sao?"

Kinh ngạc hồi lâu, Tiểu Thanh mới vươn tay, giữ chặt lấy Bạch Hiền, kéo sát lại gần, hai mắt trừng lớn:

"Bạch Hiền, em đang đùa chị đúng không? Làm ơn đi, chị thật lo cho tương lai của em đấy. Loại chuyện lớn như thế mà cũng muốn đùa sao? Hơn nữa....."

"Tiểu Thanh..... "

Bạch Hiền nhẹ giọng ngắt lời, cảm thán: "Em cùng Phác thiếu gia vốn không có gì. Chỉ vì anh ta giúp em xử lý những việc kia mới có thể khiến em làm như thế. Tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì báo đáp mà thôi."

"Rồi sao?" Tiểu Thanh ép hỏi.

"Rồi thì em cùng anh ta vốn không có quan hệ gì cả. Mà em cũng chỉ đồng ý đi nghỉ cùng anh ta mà thôi."

Tiểu Thanh đảo cặp mắt trắng dã, hỏi tiếp: "Vậy khi em rời đi, Phác thiếu gia có thái độ như thế nào?"

Bạch Hiền thật sự sợ Tiểu Thanh với cái dạng như thẩm vấn không ngừng này, nhún vai: "Trước khi đi, Phác thiếu gia cho em chọn hai tập chi phiếu. Một cái là thù lao vừa rồi, một cái khác dành cho việc nếu tiếp tục ở lại bên anh ta, hàng tháng anh ta sẽ cấp em tiền tiêu vặt."

Tiểu Thanh há hốc miệng, vội vàng hỏi: "Em, em không lẽ lại ngốc đến mức lấy tấm chi phiếu đầu tiên đi? Đã là con người, ai lại không muốn dựa vào Phác thiếu gia à."

"Đương nhiên em không chọn tấm chi phiếu đầu."

Bạch Hiền cởi giày, dùng chân trần thoải mái đặt trên tấm thảm mềm mại. Tiểu Thanh nghe thế, vui mừng hết sức, nhưng Bạch Hiền đột nhiên bổ sung thêm:

"Em cũng không cần đống tiền kia, đây là chuyện em đã quyết từ trước. Em không muốn giống mấy người khác!"

"Em..... Đồ ngốc!" Tiểu Thanh muốn điên rồi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bóp chết Bạch Hiền.

"Nếu như Phác thiếu gia đã đưa ra điều kiện như thế nghĩa là rõ ràng anh ta đã coi trọng em, sao em lại có thể từ chối chứ? Hơn nữa, nếu thật như vậy, thì cũng nên lấy thù lao chứ. Bạch Hiền, nghĩ kỹ một chút, nếu như em đi nghỉ cùng anh ta, thì sao tránh được chuyện yêu đương đó? Ngộ nhỡ có con thì làm sao bây giờ? Anh ta cho em tiền thì em cũng phải cầm chứ!"

"Tiểu Thanh."

Bạch Hiền quả thực bị lời chị ta nói, sắp phát bực rồi. Cậu chỉ bất đắc dĩ nói ra:

"Trí tưởng tượng của chị càng ngày càng phong phú. Thứ nhất, em đã trả lại ân tình của anh ta rồi, tuy là dùng phương thức khiến người ta coi thường nhất, nhưng chí ít thì bây giờ em cũng đã thoải mái, sau này em có thể đi đóng phim để kiếm tiền, không biết chừng còn có thể tiến quân vào giới ca nhạc, em không cần dựa vào đàn ông để sống. Thứ hai, mặc dù có quan hệ với Phác thiếu gia, em cũng không có khả năng mang thai. Điều này thì chắc chắn, chị không cần lo."

Tiểu Thanh ngơ ngẩn, lắp bắp hỏi: "Không..... Không lẽ em ngốc đến mức sử dụng biện pháp an toàn với Phác thiếu gia đấy chứ?"

Câu hỏi thẳng thừng khiến Bạch Hiền bất đắc dĩ trả lời: "Đừng nói thẳng được không. Chuyện này....."

Nói tới đây, cậu bỗng dừng lại một chút, trên mặt nổi lên một tia xấu hổ, "Cái đồ an toàn mà em mang đi quá nhỏ, Phác thiếu gia không thích dùng, hơn nữa anh ta nói anh ta cũng không bao giờ muốn dùng cái thứ đồ đó, may mà em đã chuẩn bị biện pháp khác, em uống thuốc....."

"Bảo bối của chị ơi, chị thực sự là hết chỗ nói với em rồi Bạch Hiền ạ, làm sao làm sao mà em lại không nghe ra như vậy chứ?"

Tiểu Thanh thật muốn một cước đạp chân ga xuống, cùng đi đến chỗ chết cùng cậu, chị ta tận tình khuyên bảo nói:

"Em có biết hay không, ngày trước Phác thiếu gia đi nghỉ đều là mang theo Hạ Băng, lần này vì sao anh ta lại đem em theo bên người? Em hẳn là rất rõ ràng, đây là điều thứ nhất. Còn nữa, Phác thiếu gia đã cho em lựa chọn, em hoàn toàn có thể ở lại bên người anh ta, chỉ cần em giữ chặt anh ta, khiến anh ta trở thành kim chủ của em, tiền đồ của em sẽ hoàn toàn sáng lạn, Hạ Băng là ví dụ tốt nhất. Thứ ba, nếu Phác thiếu gia không thích chọn dùng biện pháp bảo vệ, em còn muốn ngốc nghếch uống thuốc để làm chi? Em, em em... ngộ nhỡ em thực sự mang thai con của anh ta, nói không chừng còn có cơ hội bước vào nhà giàu có, trở thành Thiếu phu nhân Phác gia, đây là chuyện mà rất nhiều người đều sẽ tha thiết mơ ước. Thế nhưng em cứ lặp đi lặp lại cự tuyệt nhiều lần, em nói em nha, tức chết chị rồi!"

Bạch Hiền nhướng mày nhìn Tiểu Thanh, thấy chị ta bộ dạng hổn hển gần như phát điên, không khỏi nở nụ cười, "Tiểu Thanh, đây là quyết định của em, đã như vậy rồi, chị không nên có bộ dạng như vậy đi."

"Chị không nên có bộ dạng như vậy thì còn có thể thế nào đây? Chẳng lẽ còn muốn chị phải cười ư?" Tiểu Thanh tức giận nhìn cậu, hận không thể thông suốt đầu óc cậu, thở hổn hển nói:

"Về phương diện này em thực sự phải lấy Hạ Băng mà học cho tốt. Em xem cô ta ở bên cạnh Phác thiếu gia đã ba năm, hiện giờ cái gì cũng đều có hết, chỉ là thù lao đóng phim cũng cao đến hù chết người. Bạch Hiền ơi, chị đã nói với em rồi, trong cái giới này, quá mức thanh cao là không được đâu. Nếu Phác thiếu gia đã cho em cơ hội rồi, em nên nắm chặt mới được nha, lẽ nào em còn muốn..."

"Tiểu Thanh, không phải là em không nắm chặt cơ hội, mà là người Phác thiếu gia này thực sự rất quái lạ, em chịu không nổi!" Bạch Hiền khẽ cắt đứt lời lải nhải của chị ta, miễn cưỡng nói:

"Chị không biết kỳ nghỉ này em đã có bao nhiêu khó chịu đâu! Hạ Băng nghe được tin tức nói em theo Phác thiếu gia đi nghỉ, kết quả là cô ta cũng chạy tới, mà Phác thiếu gia này, hắn hoàn toàn có vẻ thu nhận tất cả, giống như hoàng đế trái ủng phải ôm vậy, chị cho rằng Hạ Băng tốt sao? Em nghĩ cô ta rất đáng thương đó, cùng lúc cô ta phải giữ gìn vẻ cao nhã của mình trước mặt Phác thiếu gia, mặt khác còn phải bảo vệ lợi ích của mình, đi khắp nơi đề phòng em. Em thực sự không muốn trở thành người Hạ Băng thứ hai, không muốn sau này cũng giống cô ta, dường như suốt ngày chờ đợi lo lắng, đề phòng mỗi một người bên cạnh Phác thiếu gia. Nếu như vậy, cuộc sống con người còn có ý nghĩa gì nữa, hoàn toàn gắn lấy số phận của chính mình lên người một người đàn ông!"

Một tràng lời lẽ của cậu cũng không nói phục được Tiểu Thanh, ngược lại, khiến cho chị ta đành chịu mà liên tục trợn trắng mắt.

"Làm sao em lại không muốn nghĩ tới Hạ Băng đã chiếm được cái gì? Hơn nữa, em không phải là Hạ Băng, nếu ở lần gặp em đầu tiên Phác thiếu gia đã ngỏ ý rồi, vậy nói rõ em hoàn toàn có khả năng thay thế được vị trí của Hạ Băng. Nếu chị mà là em, sẽ không nghĩ tới sau này đâu, trước tiên nổi tiếng một lần đã rồi sẽ nói sau! Em thực sự quá ngốc rồi!"

Bạch Hiền khẽ thở dài, "Em không tiếp nhận thì có gì sai, trái lại, em nghĩ ngược lại đó là một loại giải thoát, một loại phúc khí, Hạ Băng sống quá mệt mỏi, nhất là qua lần này, em tận mắt thấy để lấy lòng Phác thiếu gia, cô ta hoàn toàn có thể buông bỏ sự tự tôn của mình, dáng vẻ thấp hèn, em tự nhận là không làm được như cô ta về điểm này, cũng không học được mảy may lòng dạ của cô ta chút nào, em chỉ muốn được sống thoải mái một chút, vui vẻ một chút, có năng lực làm chủ chính mình một chút!"

Cảnh tượng xảy ra trên boong tàu vẫn còn khắc sâu trong ký ức cậu cho tới tận bây giờ, nhất là cảnh Hạ Băng quỳ gối trước Phác thiếu gia, vì hắn mà... Cậu thực sự khó có thể tưởng tượng bản thân mình mà đi làm như vậy thì sẽ thế nào? Nói không chừng ngay cả lòng muốn nhảy xuống biển cũng có nữa.

Làm sao mà muốn lấy lòng một người đàn ông lại có thể làm như vậy? Đây là chuyện... buồn nôn biết mấy? Hơn nữa cô ta cũng biết rõ ràng trong phòng thay quần áo hôm đó xảy ra chuyện gì, vậy mà còn có thể giả bộ dường như không có việc ấy trước mặt Phác thiếu gia, thậm chí khẩn cấp nghe lời bò lên trên người Phác thiếu gia... Thật quá kinh khủng rồi!

Nhưng thật ra Tiểu Thanh không rõ rốt cuộc cậu chỉ chuyện gì, kỳ thực cũng không nghe lọt tai nhiều lắm, chị ta lấy tay vỗ vỗ ngực, dường như thực sự bị cậu làm tức giận không ít, thở phì phò vài ngụm lớn không khí trong lành rồi nói:

"Bạch Hiền, chị là lo lắng cho em mà thôi, thực sự là hoàng đế không vội mà thái giám vội, em biết không, chuyện Phác thiếu gia đứng ra thay em xử lý những việc hóc búa nan giải và cả thông tin em theo Phác thiếu gia đi nghỉ đã lan khắp trong giới rồi, trong thời gian vừa rồi, đã có mấy nhà chế tác phim ảnh lớn đến tìm em, thông báo có liên quan tới em chị đã nhận tới tay rồi, các quảng cáo thương mại hình như cũng có phát hiện ra, đều có ý định mời em ký hợp đồng, em nói chị có thể không vội được sao?"

"Đây là chuyện tốt à, vội cái gì chứ ? A, được rồi, Tiểu Thanh, em còn muốn nói cho chị một việc vui này."

Bạch Hiền tươi cười, dáng vẻ chọc người trìu mến giống như đám mây nhẹ đằng xa.

"Chị có biết đạo diễn Duẫn Hạo vừa đoạt được giải thưởng lớn của Hollywood chứ? Tuần rồi em đã diễn thử, anh ta mời em diễn Vệ Tử Phu, đó là chế tác lớn và quan trọng. Nếu như tất cả thuận lợi mà nói, tình cảnh bất lợi của em sẽ hoàn toàn đảo ngược. Hơn nữa, nghe chị vừa nói như vậy, kỳ này em hẳn là có đầy việc phải làm, thật tốt quá, Tiểu Thanh, chỉ cần em nỗ lực một chút, em tin tưởng tiền đồ nhất định phát triển theo hướng em chờ mong..."

Nói đến đây, đôi mắt đẹp của cậu đồng thời lộ vẻ vui sướng chờ mong và mơ ước, đẹp như nước ở suối trong rừng không rành thế sự...

Thế nhưng, Tiểu Thanh lại đập tan hi vọng của cậu.

"Bạch Hiền, em ngàn vạn lần không nên vui vẻ quá sớm!" Chị ta nhìn cậu chăm chú, nặng nề thở dài nói: "Em cho là người trong giới giải trí, đến một ngày biết em và Phác thiếu gia không còn có quan hệ nữa, thì những cơ hội này còn có thể chiếu cố tới em sao?"

Một câu nói như là dội một bát nước lạnh xuống đầu  Bạch Hiền, Tiểu Thanh nói lần này khiến cậu lơ đãng nghĩ tới câu nói băng lạnh của Phác Xán Liệt.

"Không có ta, em cho rằng có thể tự mình đi xa trong giới diễn viên sao?"

Trong lúc nhất thời, cậu giật mình, chỉ ngây ngốc nhìn Tiểu Thanh, nửa ngày không nói gì.

"Bạch Hiền à..."

Tiểu Thanh thấy thế xong, vỗ vỗ vai cậu, lời nói sâu xa: "Trong làng giải trí này, thời gian chị ở đây lâu hơn em rất nhiều, có một số việc chị cũng đã thấy nhiều, vì sao trong một tuần này hầu như tất cả cơ hội đều tới trước mặt em, nguyên nhân cũng là Phác thiếu gia? Bọn họ cho rằng kim chủ đứng sau em chính là Phác thiếu gia, mà em cũng sẽ là Hạ Băng thứ hai, thậm chí thành tựu trong tương lai còn cao hơn cả Hạ Băng! Nhưng bây giờ em lại cự tuyệt Phác thiếu gia, một chút quan hệ cùng hắn cũng không có, em cho rằng bọn họ còn có thể cho em cơ hội sao? Bọn họ sẽ cho rằng em không có một chút giá trị lợi dụng nào, sự việc trong nháy mắt sẽ trở nên rất gay go!"

Bạch Hiền nhíu mày thật sâu, một suy nghĩ nhẹ nhàng xẹt qua trong mắt.

"Tiểu Thanh, những cơ hội này tới thì tự nhiên sẽ tới, cho dù mất đi em cũng không thể nói gì hơn. Nhưng mà em nghĩ đạo diễn Duẫn Hạo sẽ không như vậy, dù sao thì anh ta cũng hoàn toàn không biết về chuyện em cùng Phác thiếu gia mà."

"Chỉ mong là vậy, nếu như em tham gia quay bộ phim này thì tất nhiên là chuyện tốt, nhưng cuối cùng chị cũng cho rằng mọi chuyện sẽ không quá thuận lợi, chị thật sự thấy sợ."

Tiểu Thanh mang đầy bụng lo lắng còn chưa nói xong, một tràng tiếng chuông điện thoại di động gấp gáp cắt ngang lời cô.

Cô cầm lấy điện thoại, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Ai vậy? Nói đi!"

Ôi trời, là ai không có mắt, vào lúc này mà gọi điện đến?

Tiếng nói gấp gáp truyền tới qua điện thoại, như là có chuyện gì xảy ra, Tiểu Thanh bên này vừa nghe xong, trên gương mặt lập tức biểu lộ nghi hoặc...

"Tiểu Thanh, làm sao vậy?" Thấy Tiểu Thanh cắt đứt điện thoại xong, Bạch Hiền vội vàng hỏi.

Tiểu Thanh nhìn nhìn điện thoại di động một chút, rồi nhìn về phía Bạch Hiền, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, mang theo một chút nghi hoặc nói:

"Bạch Hiền, vừa rồi trợ lý gọi điện thoại tới nói rằng một người tự xưng là mẹ em tìm đến công ty..."

Bạch Hiền nghe vậy xong, cả người run lên, đôi mắt đẹp đột nhiên trở nên đờ đẫn, trong phút chốc giống như búp bê thủy tinh mất đi tất cả linh hồn trên sân khấu...

Ánh mặt trời dường như trong nháy mắt mất đi màu sắc...

Hết chap 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek