Chap 21: Quyết định của Phác Xán Liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều yên ả, ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cỏ xanh um tươi tốt, gió mát phảng phất qua, thoang thoảng xen lẫn mùi hương hoa, Bạch Hiền đẩy Phác lão phu nhân ngồi trên xe đẩy, chậm rãi tản bộ, nhưng trong mắt lại thất thần một hồi. "Tiểu tử, Bạch Hiền." Phác lão phu nhân vỗ vỗ tay vịn xe đẩy, thấy cậu không có chút phản ứng nào, lại gọi to một tiếng. "A." Bạch Hiền lúc này mới có phản ứng, dừng xe đẩy lại, rồi đi tới trước mặt Phác lão phu nhân, nhẹ giọng hỏi: "Bà bà làm sao vậy?" Đã mấy ngày nay hầu như Bạch Hiền đều theo bên người Phác lão phu nhân, lúc bà muốn đi phơi nắng, cậu sẽ đẩy bà đi đến hoa viên, khi bà mệt, cậu sẽ đánh đàn cho bà nghe. Bà lão không muốn tách khỏi Bạch Hiền dù chỉ trong chốc lát, một lúc không nhìn thấy cậu sẽ không vui. Phác lão phu nhân liếc mắt nhìn Bạch Hiền, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ngồi dưới bóng râm rất thoải mái."

"Được."

"Tiểu tử à..." Phác lão phu nhân kéo bàn tay  của Bạch Hiền, hỏi một câu trúng đích: "Cháu có tâm sự gì đúng không? Nói cho bà nghe đi." Bạch Hiền nhìn sang chỗ khác, một lát sau, cười cười nói: "Bà bà, cháu không có tâm sự."

"Nói bừa, cả ngày hôm nay cháu đều ngây người ra, lúc nói chuyện với cháu thì cháu đều không nghe được, còn nói không có chút tâm sự nào?" Phác lão phu nhân bất mãn nhíu mày, "Có phải mẹ của Xán Liệt ức hiếp cháu đúng không? Mắng cháu sao?' Đã nhiều ngày, mọi người từ trên xuống dưới trong Phác gia đều rất thích Bạch Hiền, cậu thân thiện và đáng yêu, điều quan trọng nhất là một chút kiêu ngạo cũng không có. Cho nên mọi người đều rất thích đến gần cậu, chỉ có mẹ của Phác Xán Liệt, cứ nhìn thấy cậu là bộ dạng lại bực bội. "Bà bà, bà suy nghĩ nhiều rồi, Phác phu nhân sao lại ức hiếp cháu chứ." Bạch Hiền vén tóc của Phác lão phu nhân lên một chút và nói.

"Thế chính là thằng nhóc Phác Xán Liệt kia có đúng hay không? Nhất định là nó ức hiếp cháu rồi! Đừng ngại, cháu nói cho bà, bà nội giải quyết cho cháu!"

"Bà bà." Bạch Hiền dịu dàng cười, "Thực sự không phải như thế."

"Vậy cháu nói cho bà biết, rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Phác lão phu nhân nóng nảy. Bạch Hiền thấy thế, khẽ thở dài một hơi, nhìn Phác lão phu nhân nói: "Bà bà, thực ra, thực ra là cháu, ngày mai cháu sẽ rời khỏi Phác gia, cháu không ở bên cạnh bà, bà nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, biết không?" Thời gian một tuần trôi qua thật nhanh, hôm nay là ngày cuối cùng cậu ở lại Phác gia, mà tối nay, cậu cần phải nói chuyện với Phác Xán Liệt.

"Cái gì? Cháu phải rời khỏi Phác gia sao? Vì sao?" Phác lão phu nhân sau khi nghe vậy xong, thần sắc cực kỳ hoảng sợ.

"Bà bà." Bạch Hiền thấy Phác lão phu nhân bộ dạng nóng như lửa đốt, cảm thấy vô cùng áy náy, kéo nhẹ tay Phác lão phu nhân khuyên nhủ: "Cháu sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Phác gia, nơi này không thuộc về cháu, mà cháu cũng không thuộc về nơi này. Đánh đàn cho bà nghe mấy ngày nay là việc Phác thiếu gia giao cho cháu, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi." Phác lão phu nhân nghe xong không hiểu ra sao, ánh mắt nhìn cậu cũng tràn đầy nghi hoặc.

"Bạch Hiền, sao bà nghe mà không hiểu cháu đang nói cái gì vậy, cháu đã tới Phác gia, thì nên ở tại Phác gia, sao lại còn có lý do ra đi cơ chứ?"

Bạch Hiền nhẹ nhàng cười: "Bà bà, cháu cũng không phải người của Phác gia, làm sao có thể ở lại đây lâu dài được."

"Ai nha, Bạch Hiền , bà thực sự là không hiểu cháu đang suy nghĩ cái gì đây. Xán Liệt đem cháu tới Phác gia, ý tứ của nó đã rất rõ ràng rồi." Phác lão phu nhân không rõ tình hình, nói phân tích. Lời bà lão nói làm Bạch Hiền không hiểu ra sao nữa.

"Ý tứ của Phác thiếu gia rất rõ ràng? Ý tứ của Phác thiếu gia chính là muốn cháu đánh đàn dương cầm cho bà à." Còn có thể có ý tứ khác sao, hơn nữa, ngoại trừ chuyện ấy, cậu còn phải hầu hạ hắn... Phác lão phu nhân nghe vậy xong, lắc đầu cười:

"Cháu thật đúng là một đứa ngốc đi, ta nhìn ra được, đứa cháu trai Xán Liệt của ta thật sự rất để tâm đến cháu, cháu là người đầu tiên mà nó lớn như vậy rồi mới mang về nhà, nó à, thích cháu!" "Hả?" Bạch Hiền quả thực bị lời nói của bà lão làm cho càng hoảng sợ hơn, không biết làm sao đành cười nói: "Bà bà, sự tình không phải như vậy, cháu, cháu cùng Phác thiếu gia thực ra quen biết không bao lâu, chỉ là cháu biết đánh đàn nên anh ấy mới đưa cháu về Phác gia, thực sự không phải như bà tưởng tượng đâu."

"Tiểu tử." Phác lão phu nhân cười cười cắt lời cậu: "Cháu không cần phải lo lắng, ta không phải là mẹ của Phác Xán Liệt, không có cứng nhắc như vậy. Ta biết, trong lòng mẹ của Xán Liệt chỉ biết tiếp nhận người có gia thế như Ái Liên vậy, nhưng ta lại không thích Ái Liên, một chút cũng đều không thích. Giống như một đóa hoa trong nhà kính vậy, không có chút ý nghĩa nào. Nhưng thật ra, ta rất thích cháu, nha đầu này, nếu như Xán Liệt muốn lấy cháu vào cửa, bà nội sẽ tán thành cả hai tay hai chân!" "

Bà bà!" Vẻ mặt Bạch Hiền thực sự là dở khóc dở cười, bị lời nói của bà dọa tới rồi, "Sao bà lại nghĩ xa như vậy chứ? Phác thiếu gia anh ấy sẽ không thích cháu, việc này và việc cháu vào Phác gia cơ bản là hai chuyện khác nhau."

"À, ta đã biết. Cháu hẳn là nghĩ mình xuất thân diễn viên không xứng với Phác Xán Liệt đi. Nha đầu, cháu tuổi còn trẻ, làm sao mà tư tưởng lại không tiên tiến theo kịp bà lão như ta vậy, hai người yêu nhau là quan trọng nhất, những việc khác đều là thứ yếu. Hơn nữa, cháu cũng phải tin tưởng Xán Liệt, chỉ cần nó..."

"Bà bà." Bạch Hiền thực sự không nhịn được xen vào lời nói của bà lão, nhìn bà nhẹ giọng giải thích: "Bà quả thực hiểu lầm rồi, quan hệ của cháu cùng Phác thiếu gia không phải như bà tưởng tượng. Phác thiếu gia tuyệt đối sẽ không thích cháu, mà cháu cũng sẽ không gả vào Phác gia, bởi vì..." Cậu ngừng một chút, cắn môi, đáy mắt gợn lên tia bi thương, tan biến trong chớp mắt.

"Bởi vì sao?" Phác lão phu nhân nghe thật chăm chú, thấy đuôi lông mày của cậu có chút buồn bã, không khỏi hỏi lo lắng.

Bạch Hiền giấu đi nỗi đau khổ trong lòng, nhẹ nhàng nói một câu: "Bởi vì, cháu đã có người đàn ông yêu thương..." Tuy rằng biết hai người không bao giờ có thể ở cùng một chỗ nữa rồi.

"A." Phác lão phu nhân nghe vậy xong, thân thể run lên, "Cháu có người đàn ông yêu thương rồi?"

"Dạ."

"Không phải Xán Liệt?" "

Không phải..."

"Ai da..." Phác lão phu nhân thở dài thật sâu, đành nói: "Thực là đáng tiếc ..."

"Bà bà."

"Thực ra, dù thế nào bà cũng thấy cháu cùng Xán Liệt rất xứng đôi, bà lão này sống cả một đời, ăn muối còn nhiều hơn các ngươi ăn cơm, chuyện như thế này ta vừa nhìn thấy là có thể nhận ra được." Phác lão phu nhân nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Hiền nói: "Đêm đó lúc cháu đánh đàn và hát cho bà nghe, từ trong ánh mắt Xán Liệt bà hoàn toàn có thể nhìn ra được tình cảm yêu thích của nó đối với cháu. Có thể khiến nó lẳng lặng nhìn một người như thế, cháu quả thật là người đầu tiên. Bà nghĩ cháu cùng Xán Liệt hai người thực sự rất có duyên."

Bạch Hiền khẽ cười, đôi mắt đẹp dao động như một dòng suối đang chảy

"Bà bà, thế gian này mọi chuyện đều là như vậy, đôi khi hai người có duyên chưa chắc có thể đi tới cuối cùng, mà đi tới cuối cùng thường thường lại là hai người không có duyên với nhau..." Không cần nói nữa, cậu cũng không muốn cùng bà bà giải thích nhiều, bởi vì chuyện này thường là càng nói càng nói càng không ra đâu vào đâu. Phác lão phu nhân khó hiểu nhìn nha đầu trước mắt, thở dài nói:

"Ta không rõ Xán Liệt nghĩ thế nào, nhưng mà nha đầu, nếu như bà nhớ cháu, nhất định cháu phải trở về thăm bà bất cứ lúc nào, đã biết chưa?" Bạch Hiền nao nao, lập tức nhẹ nhàng gật đầu một cái. Cậu còn có thể trở về sao? Nơi này căn bản không phải là nơi cậu có thể tới.

"Bà bà, cháu đẩy bà đi dạo chỗ khác nha."

"Được." Bạch Hiền đẩy bà đi về phía trước, lại bị bóng dáng cao lớn đứng ở lối vào hoa viên kia làm cho hoảng sợ.

"Phác, Phác thiếu gia?" Cậu quả thực kinh sợ. Xem chừng hắn đã đứng ở chỗ này rất lâu rồi, nhưng mà ngày hôm nay sao hắn lại trở về sớm như vậy?

"Xán Liệt, cháu trở về đúng lúc, nhanh khuyên nhủ Bạch Hiền, nó nói nó phải đi khỏi."

"Bà nội, cháu chỉ là trở về lấy một phần tài liệu, buổi tối cháu trở lại cùng bà!" Phác Xán Liệt nhìn Phác lão phu nhân cười cười, sau đó đảo mắt, cặp mắt sớm đã hoàn toàn lạnh lẽo ...

"Ai, Xán Liệt, Xán Liệt, thằng nhỏ này, sao biểu hiện lại là lạ? Ngay cả bà lão này cũng không để ở trong lòng?" Ánh nắng chiếu vào bóng dáng cao lớn đang rời đi của hắn, cảm giác vô cùng lạnh lùng... Bạch Hiền sững sờ đứng tại chỗ, bất động hồi lâu, trong lòng có một trận rét run... Đêm đã khuya, dường như ngay cả các vì sao cũng đều phải ngủ, Bạch Hiền ngồi trên sô pha thấp thỏm bất an. Cậu nhìn giờ một chút, ép buộc bản thân tiếp tục chờ đợi. Phác Xán Liệt nửa giờ trước đã trở về rồi, nhưng không có tiến vào phòng ngủ, đi thẳng đến thư phòng, ở thẳng một mạch đến bây giờ, không có chút ý định đi ra. Kỳ thực lúc nhìn thấy hắn trong xe trở về, Bạch Hiền cũng rất muốn đi theo hắn nói chuyện, thế nhưng... Lại đợi thêm một khắc nữa, cậu rốt cục nhịn không được, đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ... Hành lang yên tĩnh tràn ngập hương cà phê thơm nồng, nhẹ nhàng lượn lờ theo hô hấp quanh quẩn trong không khí.

"Cốc cốc cốc" Gần như là dùng đến tất cả sự can đảm lúc bình thường, Bạch Hiền mới gõ vang vào cánh cửa chạm trổ hoa văn đang đóng chặt của thư phòng, trong lòng theo từng một tiếng gõ cửa mà kinh hoàng không thôi.

"Vào đi!" Tiếng nói đàn ông trầm thấp hờ hững vang lên, nặng như tảng đá sớm rơi thẳng xuống đầu cậu. Bạch Hiền hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện một chút. Chết thì chết, không sá gì nữa! Cửa thư phòng bị cậu nhẹ nhàng đẩy ra, không gian rộng lớn như vậy khiến cậu không khỏi sinh ra một chút cảm giác lạnh lẽo. Vách ngăn hơi nghiêng trên tường của thư phòng lộ vẻ thủ công mỹ nghệ xa hoa, càng thêm vẻ cổ điển. Bạch Hiền tuy rằng không hiểu những thứ này, nhưng là có thể nhìn ra được những thứ này nhất định đều rất cổ. Ở chỗ gần cửa sổ sát đất là chiếc ghế sô pha rất lớn, thiết kế da thật xa hoa của Italia, tất cả thể hiện phong cách thư thái thoải mái. Phía sau vách ngăn chạm khắc là chiếc bàn gỗ trầm thượng hạng, Phác Xán Liệt đúng là đang xem tài liệu, dường như nhận thấy cậu mãi không tiến lên, ngẩng đầu dò xét. Cặp mắt sắc bén khóa tại khuôn mặt của cậu, ánh mắt trầm xuống... Bạch Hiền liền bước lên phía trước, cầm tách cà phê trong tay nhẹ nhàng đưa lên,

"Phác thiếu gia..." Phác Xán Liệt không nhanh không chậm cầm tách cà phê, khẽ uống một ngụm, bỏ xuống, không nói gì, tiếp tục xem tài liệu. Trong không khí, cực kì yên lặng ... Đứng ở trước bàn gỗ trầm, bàn tay nhỏ của Bạch Hiền nhanh chóng buông ra, cậu cảm thấy ngón tay mình đều có chút lạnh.

"Phác thiếu gia..." Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn cậu,

"Chuyện gì?"

"Chuyện kia." Bạch Hiền khó khăn nói: "Phác thiếu gia, qua đêm nay sẽ là thời gian kết thúc giao dịch của chúng ta, ngày mai tôi nghĩ muốn..."

"Muốn rời khỏi Phác gia." Tiếng nói của Phác Xán Liệt lãnh đạm thay cậu nói tiếp hết câu đó, buông tài liệu xuống, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hờ hững nhìn người con trai trước mắt. Bạch Hiền khẽ gật đầu một cái, cúi thấp đầu. Im lặng, lại là một bầu không khí im lặng bức người. Cậu chờ hắn mở miệng, hắn cũng không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống của cậu. Trong sự bình tĩnh tuyệt đối này, nổi lên mối nguy cơ đáng sợ, giống như một con thú đang ẩn nấp, bất kỳ lúc nào sẽ lao tới, đem cậu cắn nuốt vào bụng, không để lại một mảnh! Bạch Hiền không ngẩng đầu lên, thế nhưng, giác quan thứ sáu của cậu nói cho cậu biết hắn đang nhìn chằm chằm cậu. Trong tia nhìn thờ ơ lạnh lùng kia mang theo một cảm giác âm trầm tàn ác mà nhìn chằm chằm cậu, hai luồng ánh mắt rừng rực, tràn ngập hứng thú muốn chiếm lấy người khác, khiến người ta không thể lơ là! Trong lòng có chút kinh hoàng, trái tim lại bắt đầu thấp thỏm, rốt cục hắn có ý tứ gì... Bạch Hiền không khỏi trộm nhìn hắn, nhưng đôi mắt đen của hắn ở đối diện cười mà như không cười, ánh mắt lóe lên, trong suốt đến dọa người, thậm chí mang theo một tia âm mưu hiểu rõ cùng trêu tức, như là đã xem thấu mánh khóe của cậu... Hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, đồng tử chớp chớp hốt hoảng, né tránh đối diện với hắn, sau đó, hơi hoảng loạn nói: "Phác thiếu gia, giao dịch của tôi và ngài chỉ có một tuần, đây là việc lúc đầu đâu có..." Hắn, sẽ không phải là muốn đổi ý đi? Nghìn vạn lần đừng...

"Lúc đầu đâu có nói như vậy?" Quả nhiên, người đàn ông nghe vậy xong, khóe môi đột nhiên nổi lên chút cười cười, nụ cười có chút khó nắm bắt.

"Ban đầu chúng ta là nói như vậy sao?"

Ách? Bạch Hiền sửng sốt, gương mặt như hoa dần dần trở nên tái nhợt...

"Phác thiếu gia, lời này của ngài có ý tứ gì?" Phác Xán Liệt khom người đứng lên, đi tới cạnh quầy rượu, cầm ly chậm rãi rót một ly rượu, ngồi xuống sô pha, dù bận rộn vẫn ung dung đánh giá cậu, tràn ngập ác ý thưởng thức sự sợ hãi của cậu.

"Là tôi không nói rõ ràng, hay là em đã hiểu sai rồi? Nếu tôi nhớ không lầm, ban đầu ta nói bảy ngày này chỉ mới là bắt đầu mà thôi, nếu như tôi nghĩ thích hợp, em sẽ ở lại bên người ta, mà em, tất nhiên cũng có thể đạt được tất cả những gì em muốn!" Thân thể Bạch Hiền run lên...

"Em thực sự có khả năng khiến cho tôi thấy hứng thú!" Ý cười trên khóe môi Phác Xán Liệt càng thêm sâu, sau khi đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, hai tay vắt trước ngực, con ngươi thâm thúy lộ vẻ ôn nhu nhưng không kém phần tà ác, tiếng nói khàn khàn gợi cảm tà mị khiến người khác không khỏi run rẩy: "Cho nên, em có thể ở lại bên cạnh tôi!"

"Tôi không muốn!" Bạch Hiền không khỏi lui về phía sau một chút, câu trả lời bật ra cực nhanh tựa như không có đi qua đại não suy nghĩ. Cặp mắt hắn đột nhiên tối sầm xuống, nụ cười bên môi dần dần biến thành từng trận lãnh ý

"Con người ngu ngốc, câu trả lời này của em sẽ đưa tới cho em mầm tai họa đấy!"

"Phác thiếu gia!" Bạch Hiền hít sâu một hơi, chống lại cặp mắt đoán không ra của hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi biết với năng lực của Phác thiếu gia muốn hủy diệt tôi là chuyện dễ dàng, nhưng tôi biết ngài không phải người như thế!"

"Ồ?" Phác Xán Liệt buồn cười nhíu mày, dường như là nghe được truyện đáng cười nhất, hỏi: "Thế nào? Lẽ nào em biết ta là loại người gì sao?"

Không khó nhìn thấy vẻ cười cợt hiện lên trong mắt hắn, Bạch Hiền tăng thêm can đảm nói: "Tuy rằng rất nhiều người đều sợ ngài, nhưng tôi biết Phác thiếu gia ngài tuyệt đối không phải là người đàn ông đại gian đại ác, trái lại, ngài lại rất thiện lương, nhất là đối với người ngài quan tâm!"

Phác Xán Liệt nhếch miệng một cái, "Em thấy vậy sao?" Lại có người đánh giá hắn như vậy, thật là hứng thú.

"Đúng vậy!" Bạch Hiền đứng thẳng người lên, nhẹ giọng nói: "Một người đàn ông hiếu kính với bà mình, người đó sao có thể là người xấu?" Phác Xán Liệt hơi giần giật, lập tức liền cười khẩy một tiếng

"Em nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn kết thúc đoạn quan hệ này!"

"Phác thiếu gia, tôi..." Lời cậu chưa nói xong, Phác Xán Liệt đã khoát tay cắt đứt.

"Phác Xán Liệt ta chưa bao giờ thích ép buộc người khác, nhất là tình nhân của mình!" Nói xong, hắn chỉ vào vị trí bên người

"Em ngồi xuống!"

Bạch Hiền không rõ ý muốn của hắn, nghe lời ngồi xuống chỗ ngồi phía trước. Phác Xán Liệt từ trong ngăn léo lấy ra tờ chi phiếu bạc, nhanh chóng ký xong, xé ra hai tấm, tất cả đều đặt ở trước mắt Bạch Hiền.

"Phác thiếu gia, ngài đây là..."

Hắn có ý gì?

"Em nhìn một chút trước đã!" Người đàn ông không lập tức trả lời cậu ngay, mà ra lệnh một câu. Bạch Hiền nghi ngờ cầm lấy chi phiếu, mức tiền trong hai tấm không giống nhau, nhưng số tiền trong mỗi tấm đều là con số chấn động lòng người.

"Cái này"

"Đây là hai tấm chi phiếu khác nhau, ta để cho em tự lựa chọn. Trong đó một tấm là thù lao em nhận được cho một tuần theo ta lên giường, một tấm khác là thù lao để em ở lại bên người ta, hàng tháng ta sẽ trả thù lao cho em!" Ánh mắt Phác Xán Liệt hơi khinh miệt đảo qua thân thể cứng ngắc của cậu, đôi môi mỏng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường. Bạch Hiền cau mày, lập tức đem chi phiếu để xuống bên cạnh hắn.

"Cả hai tấm chi phiếu này tôi đều không lấy!" "Ngại ít?"

"Không!" Bạch Hiền nhẹ nhàng lắc đầu: "Phác thiếu gia đã giải quyết cho ta một vấn đề khó khăn, một tuần này là tôi đáp ứng yêu cầu của Phác thiếu gia ngài. Cho nên, khoản tiền này tôi không muốn nhận."

Hắn đem cậu trở thành cái gì? Giống như là những kĩ nữ cao cấp sao? Hiển nhiên là Phác Xán Liệt không ngờ tới cậu sẽ cự tuyệt, giọng nói cứng nhắc vang lên: "Đây là tiền em nên nhận được!"

Con người chết tiệt. Bạch Hiền đứng dậy, quay sang Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng hạ thấp người nói: "Tôi rất cảm tạ tất cả những gì Phác thiếu gia đã làm cho tôi. Những lời nên nói tôi đều đã nói, sáng mai tôi sẽ rời khỏi Phác gia! Phác thiếu gia nếu không có chuyện gì nói, tôi đi nghỉ ngơi trước." Cậu xoay người muốn đi khỏi.

"Không có tôi, em cho rằng mình có thể tiến bao xa trong làng giải trí?" Hắn đè thấp giọng, tiếng nói ma mị càng thêm tràn ngập mê hoặc, vang lên phía sau lưng cậu. Bạch Hiền run lên. Sau một khắc, thân thể của cậu liền bị bàn tay to lớn của người đàn ông kéo lấy, chỉ dùng chút lực, cậu liền ngã vào trong vòm ngực quen thuộc...

"Nếu như ở lại bên tôi, em không chỉ có thể trở thành diễn viên nổi tiếng, cũng sẽ trở thành ca sĩ chói sáng trên thế giới. Chỉ cần em muốn, tất cả tôi đều có thể cho em. Em có thể nghĩ lại xem, em thích hát và khiêu vũ như vậy..."

Hắn đem cậu ôm vào trong lòng mình, hai cánh tay như hai gọng kìm siết chặt lấy cậu. Đôi môi mỏng tà ác đặt ở bên tai mẫn cảm của cậu, hơi thở nóng rực mà nguy hiểm, đều phả vào trong màng nhĩ của cậu, trong chiếc cổ trắng hấp dẫn của cậu, mang theo danh lợi mà mọi người đều khát vọng... Tât cả...cũng sẽ lại giống như một giao dịch hết sức bình thường!

"Tôi..." Lòng Bạch Hiền mơ hồ dao động, những việc này thật là điều kiện vô cùng hấp dẫn. Nhưng mà nếu cậu gật đầu, thì ý nghĩa chính là đem bản thân mình trở thành một người chăm sóc chuyện giường chiếu cho đàn ông... Bàn tay nắm chặt, cậu cắn môi, dũng cảm nhìn về phía ánh mắt rừng rực cắn nuốt người khác của hắn, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi...Phác thiếu gia, tôi nghĩ...có một số việc nên dựa vào nỗ lực của bản thân." Cậu còn muốn phản bác lại điều gì nữa, nhưng cằm liền bị hắn nâng lên, ánh mắt hắn trở nên cực kỳ bất mãn, đột nhiên đổ xuống, đem những lời đã tới bên môi bị đều bị quay xuống cổ họng, giống như xương cá bị mắc nghẹn trong cổ họng, không cách nào phun ra được.

"Em thật đúng là ngây thơ!" Phác Xán Liệt lạnh lùng cười, "Em cho rằng chỉ bằng một bộ "Vệ Tử Phu" là có thể tiến thật xa sao?" Nỗi lòng hoàn toàn bị hắn vạch trần, gương mặt của Bạch Hiền ửng hồng lên...

"Tôi không phải..." Cậu không biết làm sao mà giải thích rõ ràng được cho chính mình.

"Chính là..."

Phác Xán Liệt cắt đứt lời của cậu, dáng tươi cười trên mặt rốt cục lại càng sâu hơn, như cây cỏ đón gió xuân ấm áp, nhưng lại không che đậy được tia âm ngoan trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

"Em là vì hắn?" Hắn trời sinh là kẻ mạnh mẽ, có trực giác tàn nhẫn của dã thú kiếm ăn, đối với con mồi đã nhìn trúng, tuyệt đối sẽ không buông tay, nếu cần thiết, kể cả đối thủ cạnh tranh cũng sẽ bị hắn cũng sẽ hủy diệt nuốt chửng vào bụng! Thực ra, hắn hoàn toàn có thể để cậu đi, chỉ là ngày hôm nay trong hoa viên nghe được chuyện cậu nói với bà nội, trong lòng vô cùng khó chịu, thậm chí buồn bực không chịu nổi. Người đàn ông trong lòng cậu kia rốt cục có cái gì tốt? Đến nỗi khiến cậu không quan tâm tới tiền đồ cũng phải rời khỏi bên người hắn? Loại cảm giác không thể giải thích này chi phối hắn suốt cả buổi chiều lại thêm cả một buổi tối. Trước cậu, chưa từng có một người nào có thể làm hắn tức giận đến thế! Bạch Hiền đã đoán ra hắn nghe được cuộc nói chuyện trong hoa viên, khẽ thở dài một tiếng, gật đầu,

"Xin Phác thiếu gia giúp đỡ!" Để hắn nghĩ như vậy cũng tốt, mặc kệ đi... Phác Xán Liệt không khỏi nheo nửa con mắt, dáng vẻ cuồng vọng ngạo mạn như một con báo đen tao nhã mà nguy hiểm. Ngũ quan tuấn mỹ thêm vào vài phần dã tính khiến người khác phải nín thở.

"Ta cảm thấy rất hứng thú, hắn đến tột cùng là người đàn ông thế nào, lại khiến cho em dù là nằm dưới thân ta cũng nhớ mãi không quên hắn?"

Ngực Bạch Hiền đột nhiên đau xót, nói rất thản nhiên: "Anh ấy là người đàn ông thế nào không quan trọng, quan trọng là... tôi yêu anh ấy!"

"Lá gan của em thật lớn!" Phác Xán Liệt băng lạnh mở miệng, thậm chí không hề lên giọng, trong giọng nói thản thiên, lại chảy một hơi thở âm u lạnh lẽo trí mạng, hơi thở này phảng phất đi vào lỗ tai của cậu, chảy vào từng lỗ chân lông trên cơ thể cậu, sau đó, đem cậu người cả đông cứng lại hoàn toàn ... Thân thể Bạch Hiền vô thức khẽ run rẩy một chút. Bàn tay to trói chặt vòng eo của cậu đột nhiên buông lỏng, hai tấm chi phiếu kếch xù kia rơi lên thân thể của cậu.

"Cầm nó, đi đi!" Phác Xán Liệt chưa bao giờ thiếu tình nhân, cũng sẽ không đến nông nỗi chỉ vì một người  mà cùng người đàn ông khác chém giết! Nhưng cho dù nghĩ như vậy, trong lòng lúc nào cũng có chút cảm giác khó hiểu, làm hắn vô cùng khó chịu.

Bạch Hiền sửng sốt, lập tức thở dài một hơi "Cảm tạ ngài, Phác thiếu gia." Cậu đứng dậy, lại một lần nữa đem chi phiếu để xuống bên cạnh hắn

"Khoản tiền này tôi không thể lấy, bằng không tôi sẽ coi thường ngay chính bản thân mình... Nói chung, tất cả đều cảm ơn ngài!" Nói xong, cậu lại lần nữa để hắn lại một mình, đi tới trước cửa thư phòng, bàn tay nhỏ bé vừa chạm đến tay nắm cửa, giọng nói phía sau lại vang lên.

"Bạch Hiền!" Hai chữ, giọng nói trầm thấp lộ ra cảm xúc không đổi. Ách? Bạch Hiền ngẩn ra, xoay người nhìn người đàn ông trên sô pha, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

"Phác thiếu gia, ngài vừa gọi tôi?" Không có nghe nhầm đi? Hắn vừa gọi mình một câu là Bạch Hiền? Thật là kỳ lạ! Phác Xán Liệt lại khẽ động đôi môi mỏng lần nữa.

"Sao vậy, Bạch Hiền không phải là tên của em sao?"

"A, đúng vậy..." Lúc này Bạch Hiền mới phản ứng lại, cười cười, "Chẳng qua chỉ là ngài chưa từng gọi tôi như thế..."

Cặp mắt hung ác nham hiểm của Phác Xán Liệt lóe ra ánh mắt uy hiếp người khác.

"Cầm lấy danh thiếp của ta, sau đó nếu có chuyện gì bất cứ lúc nào đều có thể tìm ta!" Hắn khôn ngoan lưu lại một câu, nụ cười thâm thúy lộ vẻ sắc sảo. Thế nhưng, Bạch Hiền căn bản lại không nhìn ra, nghe vậy xong, ngược lại trong lòng cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng cười nói: "

Cảm ơn ngài, Phác thiếu gia..." Không nghĩ tới hắn không những không ép buộc mình, còn lo lắng cho mình như vậy. Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên.

"Không biết em đã từng nghe một câu nói này chưa : "Tạm thời buông ra chỉ là để sẽ giữ chặt lại!"

Nói xong, hắn đứng lên, ánh sáng phía sau khuôn mặt anh tuấn càng thêm lộ thêm ba phần âm trầm, khiến người ta không không rét mà run.

"Ta không thích ép buộc người khác, buông tha em, chỉ là bởi vì ta đã nói với em, ta muốn em chủ động tiếp cận ta, cầu ta giữ lấy em!" Tiếng nói u ám làm cho trong lòng Bạch Hiền đột nhiên lạnh lẽo, nhìn người đàn ông đang đến gần cậu, ngày càng có thể cảm thấy rõ ràng một áp lực trên đỉnh đầu, đột nhiên kéo cậu lại. Đem thân thể tuyệt đẹp của cậu bao vây trong phạm vi hơi thở của mình, đường nét trên mặt Phác Xán Liệt bỗng mềm đi, bên môi lộ vẻ tươi cười tà ác, cặp mắt thâm sâu tà mị, ánh mắt nhìn về phía cậu: "Em là người đầu tiên cự tuyệt tất cả yêu cầu mà ta đưa ra, cho nên em nói xem, sao ta có thể quên được em đây?"

Mang theo nụ cười nhạt ma quỷ, hắn cúi đầu xuống, thân thể cao lớn trực tiếp đè lên cơ thể của cậu, hoàn toàn bao phủ cậu trong hơi thở của mình! Hắn ngậm lấy cánh môi mềm mại của cậu, đôi môi đói khát như người lữ khách đang khát khô cổ liều mạng tìm được nguồn nước, hấp thu sự ngọt ngào của cậu, dường như muốn đem cậu hòa vào trong máu, tình cảm điên cuồng mà mãnh liệt, giống như lửa rừng được châm đốt, chảy trong tứ chi xương cốt của hắn. Dường như còn mang theo một sự tàn nhẫn cướp đoạt nam tính ... Một dòng ớn lạnh đột nhiên dâng lên từ đầu ngón chân Bạch Hiền, khuôn mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch... Cảm xúc mãnh liệt của người đàn ông này, giống như sóng lớn 'dời núi lấp biển' cuốn đi tất cả, trong nháy mắt bao phủ lấy cậu... Không biết từ lúc nào, ngón tay lạnh giá của hắn đã chui vào áo T-shirt của cậu, vươn hai đầu ngón tay tà nịnh ra chơi đùa nụ hồng mơn mởn... Một trận tê dại rất nhanh len lỏi qua toàn thân cậu, nụ hồng mơn mởn se chặt lại, mang theo một chút đau đớn, nụ hoa đặt trong lòng bàn tay hắn màu sắc lộng lẫy mê người, nhuộm đỏ cặp mắt thâm sâu của hắn... Không chút nghĩ ngợi, hắn hé miệng, một ngụm cắn lấy ... Không bao lâu, dấu hôn nóng rực trải rộng da thịt trắng ngần của cậu... Bạch Hiền vô lực chống đỡ, mặc hắn châm lửa nóng làm càn trên thân thể cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì dục vọng mà đỏ bừng, bộ dạng yêu dã dụ hoặc không tả nên lời, hoàn toàn không giống sự tinh khiết thường ngày. Cặp mắt ươn ướt lim dim phủ kín một màn sương mù, cánh môi sưng đỏ, bối rối khẽ khó chịu, nhưng không giữ được tiếng thở dốc bên môi, quả nhiên là phong tình vạn chủng, làm mê hoặc tâm trí người ta... Má đào xấu hổ đỏ như lửa, thở gấp uyển chuyển như kêu như hót. Cậu biết, tuy rằng thân thể của cậu không ngừng muốn trốn đi, nhưng lòng lại không tự chủ được phập phồng lên xuống theo sát động tác của hắn ...không cách nào cự tuyệt... Đối mặt với một con người của Bạch Hiền như vậy, ánh mắt hắn thay đổi, con ngươi sâu thẳm như đêm tối, đột nhiên hẹp lại, dường như muốn đem dáng vẻ kiều mị khiêu khích mê người của cậu, cất giấu thật sâu vào trong đáy mắt của mình. Hắn sắp không khống chế được, sự ham muốn trong đáy lòng như như cỏ dại lan tràn, không chút nghĩ ngợi, bàn tay to thoát đi quần jeans của cậu...

Đêm tối, đột nhiên đã đến, mang theo sự ám muội không hề che đậy, ánh trăng từ cửa sổ lớn bằng kính chiếu xuống, rọi sáng một đôi thân thể dây dưa đứng ở sát tường. Cánh tay tráng kiện của người đàn ông siết chặt vòng eo của Bạch Hiền, ra sức chạy nước rút ở trong cơ thể ấm áp của cậu. Da thịt màu lúa mì, ánh lên vẻ tráng kiện mà dã tính. Đôi chân của người con trai nhỏ bé quấn quanh bên hông cường tráng của người đàn ông to lớn giống như dây leo. Từng trận rồi lại từng trận tiếng thở mạnh hoang dã, càng ngày càng lớn hơn, bông hoa dục vọng dần dần nở rộ...

Hết chap 21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek