Chap 20: Thời kì nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu tử, Bạch Hiền tiểu tử" Một tiếng rồi lại một tiếng gọi lớn hơn, gần như làm cho tất cả mọi người trong biệt thự giật mình tỉnh giấc, cực kỳ lo lắng, trong đêm khuya thế này tiếng một người gọi to càng nghe rõ bội lần.

Ngay sau đó, là tiếng người hầu chạy nhanh ở hành lang các tầng, vừa vội vàng vừa sợ hãi, rồi lại một tiếng "Bạch Hiền tiểu tử.."

"Cốc cốc cốc!" Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng đập cửa bất mãn, không có chút ôn nhu.

Bạch Hiền ngồi lên trên giường, trong lúc nhất thời còn không có phản ứng là chuyện gì xảy ra, đến khi tiếng bước chân ầm ĩ cùng tiếng đập cửa mãnh liệt lọt vào tai cậu, thì cậu mới vội vã đứng dậy chạy ra mở cửa.

Cửa mở, Anna Winslet vẻ mặt bất mãn đứng ở cửa, sau khi thấy Bạch Hiền mặc bộ đồ ngủ, gương mặt vốn mang theo uất giận âm ỉ càng thêm bất mãn.

Bạch Hiền sửng sốt.

"Chào bà..." Cậu dè dặt chào hỏi.

Anna Winslet cau mày lại không hài lòng, "Cậu thật đúng là người rất thích ứng hoàn cảnh? Chẳng lẽ không nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài sao?"

Ách?

Bạch Hiền giật mình sửng sốt một chút, đi ra cửa phòng mới nghe được mơ hồ có tiếng gào, hiệu quả cách âm của căn phòng quả là tốt, bởi vậy nên cậu không nghe thấy được.

"Là tiếng của Phác lão phu nhân?"

"Bà đang gọi cậu, đến phòng của bà đi!" Anna Winslet nói với giọng lãnh đạm.

"Gọi tôi?" Bạch Hiền khó hiểu tròn mắt nhìn, tràn đầy nghi hoặc hỏi thăm: "Phác lão phu nhân làm sao vậy?"

"Làm sao vậy? Những lời này ta còn muốn hỏi cậu đây!"

Anna Winslet lộ ra vẻ bất mãn nhìn cậu, "Hôm nay cậu đàn ca khúc gì cho bà nghe, mà tới buổi tối mắt bà vẫn đỏ, hiện giờ lại la hét, đêm khuya rồi không ngủ được lại ầm ĩ muốn nghe đàn dương cầm. Bình thường mặc dù bà có chút náo loạn, nhưng không giống kiểu hiện giờ, ngay cả ta đều không thể ngủ yên được!"

Một tràng lời nói đổ ập xuống khiến Bạch Hiền quả thực không khỏi có chút giật mình, cậu than nhẹ một tiếng: "Xin lỗi, bây giờ tôi sẽ nhanh chóng đi xem bà cụ."

Nói xong, nhẹ nhàng hạ thấp người, đóng cửa phòng lại.

"Chờ một chút." Anna Winslet gọi cậu lại.

Bạch Hiền quay đầu.

Anna Winslet đi lên phía trước, con mắt màu lam khôn khéo quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Ta không biết con trai ta rốt cục coi trọng cậu điểm nào, thế nhưng ta nhất định phải nhắc nhở cậu một câu. Nếu hiện giờ cậu ở bên cạnh nó, ít nhất phải biết hầu hạ nó cho thật tốt. Lúc này nó còn chưa trở về mà sao cậu lại có thể đi ngủ sớm như vậy? Việc này hoàn toàn đúng là không tôn trọng Phác Xán Liệt!"

Bạch Hiền trong lòng một trận buồn phiền, người đàn bà trước mắt này nói làm lòng cậu vô cùng khó chịu. Vì vậy liền nhẹ nhàng nói lại: "Phác phu nhân bà hiểu lầm rồi, tôi chỉ là theo ý Phác thiếu gia đánh đàn cho Phác lão phu nhân nghe, đi tới Phác gia cũng không phải là dự tính ban đầu của tôi, còn nữa, tôi cũng không có dự định trèo cao với tới Phác thiếu gia, càng đừng nói đến việc tôn trọng hay không tôn trọng!"

"Suy nghĩ này rất tốt, bởi vì dù cho cậu nghĩ gì thì cũng chỉ là phí công mà thôi!"

Anna Winslet lãnh đạm nói: "Những người giống như cậu, làm việc trong làng giải trí, làm sao có tình yêu chân chính được? Các người nghĩ muốn gì, tất nhiên ta rất rõ ràng. Cho nên cậu phải biết rõ thân phận của mình. Ở Phác gia, chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng tuyệt đối không được phép xảy ra, chỉ có người có gia thế môn đăng hộ đối như Ái Liên mới có khả năng trở thành con dâu của Phác gia!"

Tiếng nói của bà ta lạnh buốt như băng, vang vọng trong hành lang, liên tiếp gây sự chú ý của người hầu.

Bạch Hiền rất nhanh thầm nắm tay lại, cố nén cơn giận trong lòng xuống, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Anna Winslet, không kiêu ngạo không xu nịnh nói: "Phác phu nhân, tôi xin được nhấn mạnh với bà một lần nữa, tôi căn bản không có hứng thú đối với con trai bà, càng miễn bàn tới chuyện phải gả vào Phác gia."

Gần như là một hơi nói xong câu đó, cậu nhấc chân muốn đi, nhưng lại xoay người lại, bổ sung thêm một câu:

"Còn nữa, Phác phu nhân, tuy là bà đối với người trong làng giải trí rất có phản cảm, nhưng tôi vẫn muốn nói cho bà, đây cũng là một loại công việc, chúng tôi cũng cần nỗ lực của bản thân mới có thể thu được thành công, công việc thì không phân biệt sang hèn, ngay cả người làm vệ sinh ngoài đường cũng vậy!"

Những kẻ có tiền này thật đúng là buồn chán, dĩ nhiên lại có thể trông mặt mà bắt hình dong. Cậu không có tư cách gả vào Phác gia? Thực sự là buồn cười, có cho cậu gả vào thì cậu cũng sẽ không vào. Có một người mẹ chồng khó ở chung như vậy, cuộc sống sau khi kết hôn không biết có bao nhiêu đau khổ. Cũng không biết sau này sẽ có người nào không may gả vào Phác gia, chắc hẳn là Ái Liên kia đi!

Sau khi hùng hồn nói xong một tràng này, Bạch Hiền cũng rời khỏi mà không quay đầu lại, chỉ để lại Anna Winslet sắc mặt trở nên tái nhợt dưới ngọn đèn, một mình đứng ở nơi đó.

"Bạch Hiền tiểu tử, Bạch Hiền..."

Phác lão phu nhân lớn tiếng la hét, ngay khi nhìn thấy Bạch Hiền thì lập tức im bặt, khuôn mặt vốn giận hờn chuyển sang kinh ngạc vui mừng, nhưng lập tức lại đè nén xuống, kêu la nói: "Cậu làm gì mà đi chậm vậy, ta là gọi cậu thời gian lâu như thế, sao giờ cậu mới đến? Có phải ngay cả cậu cũng muốn ngược đãi ta? Lại giống với bọn người hầu này?"

Bọn người hầu bên cạnh vừa nghe vậy, đều kinh hãi, vội vã nói: "Lão phu nhân, chúng tôi không dám làm như thế đâu..."

"Hừm, còn nói không có? Ta đang gọi thằng bé Bạch Hiền, sao các ngươi lại không kêu người đi gọi nó đến cho ta?" Bà lão tức giận, quát lớn.

Đám người hầu đều không biết phải làm sao.

"Phác lão phu nhân, cháu đã tới, bà không nên trách bọn họ nữa, đã khuya rồi, bà như vậy sẽ làm nháo tới tất vả mọi người không ngủ được, nhất là Phác phu nhân, bà ấy đã bị bà đánh thức rồi đấy!" Bạch Hiền đi vào trong phòng, nhẹ giọng an ủi.

Chẳng trách bà ta đánh thức được mọi người, cửa phòng đều mở rộng hết ra, muốn không nghe thấy cũng khó.

"Ta còn không biết cô con dâu kia của ta sao? Cô ta ngủ luôn rất thính, có chút tiếng động thôi cũng sẽ tỉnh, có liên quan gì tới việc ta gọi cậu chứ!"

Phác lão phu nhân cả tiếng nói, kéo Bạch Hiền lại bên mình, nhìn bọn người hầu nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi lui xuống đi, Bạch Hiền nha đầu cũng tới rồi, ở đây không cần các ngươi, các ngươi chỉ biết làm vướng chân vướng tay!"

"Lão phu nhân, việc này..." Bọn người hầu ngơ ngác nhìn nhau, không dám rời đi.

"Thế nào? Lời nói của ta bây giờ các ngươi không nghe rồi phải không? Nếu không đi ta cầm gậy đánh các ngươi đi." Pháclão phu nhân nói, liền cúi người thấp xuống muốn đi cầm cây quải trương (*gậy chống).

Bạch Hiền cả kinh, vội vàng đoạt lấy cây gậy, thở dài nói: "Các người xuống dưới đi, tôi sẽ chăm sóc bà cụ, yên tâm đi."

Bọn người hầu lúc này mới dè dặt rời khỏi gian phòng.

Phác lão phu nhân nhìn Bạch Hiền, nhíu mày, "Ha, không nghĩ tới một chàng trai bé nhỏ như cậu, mà bọn họ lại nghe lời nói."

Bạch Hiền nhìn bà một cái, khe khẽ thở dài, đem cây gậy để sang một bên mà Phác lão phu nhân có thể với đến được, sau đó ngồi xuống, cặp mắt trong veo vô cùng chăm chú.

"Phác lão phu nhân à."

"Chờ một chút!" Cậu vừa muốn nói lại bị Phác lão phu nhân thoáng cái ngắt lời, nhíu mày lại hỏi: "Vì sao cậu toàn gọi Phác lão phu nhân?"

Lời nói của bà làm Bạch Hiền hơi sửng sốt.

"Là bà đồng ý gọi như thế, không gọi bà là Phác lão phu nhân còn có thể gọi bà là gì đây?"

Phác lão phu nhân hít sâu một hơi, nhìn cậu với ánh mắt bất mãn, nói: "Nha đầu nhà cậu này sao lại không có lễ phép vậy? Cậu hẳn phải gọi bà bà mới đúng, như vậy mới có thể biểu hiện cậu là một cậu bé có lễ phép, đã hiểu chưa?"

"Bà bà?"

Bạch Hiền kinh ngạc nhìn bà lão, khó hiểu hỏi thăm: "Là bà không cho cháu gọi là bà bà, thế nào bây giờ lại..."

"Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ! Ta bây giờ đổi ý rồi, muốn nghe cậu gọi bà bà, không được sao?" Phác lão phu nhân lại cất cao giọng, nhìn cậu nói.

"Được được được, cháu gọi ngài là bà bà, bà ngàn vạn lần không nên lại đánh thức người khác nữa."

Bạch Hiền vừa tức vừa buồn cười giơ hai tay lên đầu hàng, tuy rằng sau khi tiếp xúc với bà lão này chưa lâu, hơn nữa bà vẫn thường xuyên cáu giận, thế nhưng cậu có thể nhận ra bà cố nội này rất thiện lương, hơn nữa có đôi khi trở nên bướng bỉnh lại giống như một đứa trẻ rất đáng yêu.

Người già thôi, tuổi tác càng cao sẽ càng sợ cô độc, giống như Phác lão phu nhân này vậy, sở dĩ bà cụ lớn giọng như vậy, thậm chí làm náo loạn khiến cả nhà không được an bình, kỳ thực việc này chỉ là một kiểu phương thức bà cụ muốn làm người khác quan tâm mà thôi.

Điểm này, cũng giống như trẻ con, tất cả mọi người đều nói người già là "đứa trẻ già" mà.

"Ừ, vậy cũng được."

Phác lão phu nhân thỏa mãn gật đầu, tựa người vào đầu giường, chỉ chỉ vào chiếc đàn dương cầm cách đó không xa

"Vậy, ta muốn nghe đàn dương cầm, cậu đàn cho ta nghe."

Bạch Hiền bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Phác lão phu nhân qua, nhẹ giọng nói: "Bà bà à, bây giờ đã khuya rồi, hơn nữa, ngày hôm nay bà đã nghe đàn dương cầm suốt cả một ngày rồi, chẳng lẽ còn chưa có nghe đủ sao?"

"Bản dương cầm cậu đàn nghe hay như vậy, ta đương nhiên nghe không đủ rồi. Thế nào? Cậu không muốn đàn cho ta nghe sao?" Phác lão phu nhân lại lần nữa bất mãn hỏi.

"Đương nhiên không phải rồi, như vậy đi, bà muốn nghe cái gì, cháu đàn cho bà nghe." Bạch Hiền thực sự không lay chuyển được yêu cầu của bà, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng hỏi một câu.

Trên mặt Phác lão phu nhân lộ ra vẻ tươi cười vui sướng, vội vã nói: "Chính là bản mà hôm nay cậu đàn cho ta nghe, rất hay, rất êm tai, ta vừa nghe sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện khi ở cùng với ông nội của Xán Liệt..." Nói nói, vẻ tươi cười trên mặt bà dần dần biến mất, đôi mắt mơ hồ mang theo đau thương, "Chỉ đáng tiếc, ông trời thích trêu người, hôm nay lại để cho một bà lão như ta ở lại trên cuộc đời này."

"Bà bà..." Bạch Hiền rốt cục hiểu rõ nguyên nhân vì sao hôm nay bà thích nghe bản nhạc đó hết lần này đến lần khác, hơn nữa mỗi lần nghe xong con mắt đều đỏ lên.

Chắc hẳn trong lòng bà cũng có một chuyện tình khó có thể quên được đi.

"Xem bà lão già như ta này, làm sao lại nói với cậu những điều này chứ? Nhanh, ta muốn nghe đàn dương cầm, còn nữa, giọng hát của cậu cũng rất êm tai, Bạch Hiền nha đầu à, ta từng nghe nhiều người hát như vậy, giọng hát của cậu là ta thích nhất." Phác lão phu nhân một lần nữa hiện lên dáng vẻ tươi cười, cặp mắt lộ vẻ hiền lành.

Trong lòng  Bạch Hiền thấy ấm áp.

Cậu không có bà nội, thậm chí cũng không từng được hưởng thụ tình thân của bà nội, ở đây trên người một bà lão, cậu không ngờ lại thoáng coi như là bà nội của chính mình, tình cảm ấm áp trong lòng tựa như dòng nước chầm chậm chảy qua...

"Được, bây giờ cháu lại đàn cho bà nghe."

Bạch Hiền đi tới bên cạnh đàn dương cầm, sau khi khẽ mỉm cười nhìn Phác lão phu nhân, cậu chậm rãi mở đàn dương cầm ra...

Ngón tay trắng rơi trên phím đàn, mang theo sự thành thạo cùng... một chút cô đơn.

Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, như nước như tơ, dần dần đổ đầy toàn bộ gian phòng, bên ngoài ô cửa sổ to sát mặt đất, ánh sáng vằng vặc trong đêm chiếu bóng hình áo trắng thoát trần của cậu lên kính, cậu bình thản đánh đàn, tựa như tiên tử đi lạc vào trần gian, đẹp đến nỗi càng trở nên không có thực...

Tiếng đàn như tiếng lòng, nốt nhạc đơn giản lại mang đến cảm giác như âm thanh thiên nhiên không gì sánh kịp, tiếng đàn lẳng lặng vang lên, Bạch Hiền chậm rãi mở miệng cất tiếng hát, tiếng ca sâu sắc như là tiếng trời, lộ ra thoáng chút bi ai. Giọng hát cất lên như dòng suối thanh khiết chảy xuyên qua không gian, nghe như đã chảy tự mấy đời ...

Từng giọt từng giọt...

Hồ nước trong đáy lòng sóng gợn lăn tăn.

Nhớ anh đau đáu khắc khoải như băng tan.

Em đâu dám soi mình trong gương.

Tiếc anh da diết như đông tằm nhả tơ.

Đêm sâu hòa quyện cùng hơi thở đau nhức nhối

Khi tưởng niệm lại

Em cũng chỉ có như vậy

Từng phím trắng, từng phím đen

Quá khứ đau lòng lặng lẽ đi qua

I Miss You

Em vĩnh viễn đau...

...

Bạch Hiền hát lại nhiều lần, trong nháy mắt, đáy mắt trong sáng phân minh cuồn cuộn nổi lên bi thương nồng đậm...

Còn Phác lão phu nhân thì cũng nhắm mắt lại, mí mắt rung động, có thể thấy bà đang chuyên tâm nghe, cũng không có ngủ.

Không biết qua bao lâu, tiếng đàn từ từ ngừng lại, nốt nhạc cuối tựa như giọt nước mưa khẽ rơi vào trong lòng, mang theo hương vị của hồi tưởng vô hạn.

Tiếng vỗ tay lại vang lên ở đằng sau...

Bạch Hiền giấu đi bi thương trong đáy mắt, bên môi nổi lên nét cười, quay đầu vừa muốn cảm ơn bà nội tán thưởng, nhưng không ngờ tới người vỗ tay lại là Phác Xán Liệt!

Chỉ thấy thân thể anh tuấn của hắn nghiêng người tựa vào cạnh cửa, nheo mắt lại, biểu tình thâm trầm lộ ra một chút hứng thú rõ rệt hiếm có, ngay cả bên môi cũng hơi cong lên hiếm thấy.

"Thế nào, bản nhạc này của Bạch Hiền nha đầu nghe rất êm tai đi, không ngờ Xán Liệt cháu cũng thích." Phác lão phu nhân nhìn thấy cháu trai đã trở về, vui vẻ sớm vẫy vẫy tay nói với hắn.

"Không sai, bản nhạc này nghe rất hay, hát cũng rất êm tai."

Đôi mắt ưng của Phác Xán Liệt sắc bén, chăm chú khóa trụ cặp mắt đen tinh nhuận như nước kia của Bạch Hiền, ngữ khí thản nhiên mang theo một chút ca ngợi.

Phác lão phu nhân vỗ tay, kéo Bạch Hiền nói: "Thấy không, cho tới bây giờ Xán Liệt chưa bao giờ khen ngợi một người nào đâu, Bạch Hiền, cháu đúng là người đầu tiên."

Ban đầu biểu tình của Bạch Hiền có một chút ngạc nhiên, sau đó lại trầm tĩnh không tiếng động, lộ ra dung nhan thanh lệ kiều diễm, nhìn hắn thản nhiên nói: "Ngài là lướt bay vào sao? Im hơi lặng tiếng hù chết người ta..."

Đôi môi mỏng của Phác Xán Liệt nói một câu: "Thấy em tập trung như vậy, sao tôi lại không biết xấu hổ mà quấy rối? Chẳng qua tôi tới đây là muốn nhắc nhở em một câu, nên đi ngủ rồi!"

Bạch Hiền chống lại đôi mắt đen như cười lại như không kia của hắn, ánh mắt hắn hiện lên ngụ ý rất rõ ràng khiến trong lòng cậu căng thẳng, vội vã cụp mắt xuống, quay đầu nói với Phác lão phu nhân:

"Bà bà, bà còn muốn nghe bản nhạc gì, cháu đàn cho bà nghe."

Ánh mắt Phác Xán Liệt không hài lòng.

Phác lão phu nhân dường như không nhìn ra vẻ mặt trốn tránh của Bạch Hiền, cho là cậu có chút mệt mỏi rồi, vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ bé của cậu nói:

"Bạch Hiền, hôm nay cháu theo bà lão như ta cả ngày, cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi."

"Bà bà."

"Ngoan nào, ta biết cháu quan tâm tới bà lão này, đêm nay làm cháu vất vả rồi, đi ngủ sớm một chút,  thức đêm không phải là thói quen tốt." Phác lão phu nhân nhẹ giọng cắt lời cậu, vừa cười vừa nói.

Bạch Hiền cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, nếu đã như vậy rồi, cậu cũng sẽ không gắng gượng gì nữa. Trước lúc Phác Xán Liệt chưa trở về, cậu vô cùng buồn ngủ, thế nhưng khi hắn trở về, cậu hận không thể ở đây đàn dương cầm cả đêm.

"Bà nội, ngủ ngon!" Phác Xán Liệt chủ động nói lời tạm biệt với bà nội, bàn tay to lớn liền kéo theo cổ tay của Bạch Hiền, sức lực to lớn khiến cậu không cách nào thoát khỏi.

"Được rồi, được rồi, các cháu đều nghỉ ngơi đi." Phác lão phu nhân khoát tay áo, bên môi nở ra nụ cười thỏa mãn...

"Bản nhạc vừa nãy là bản nhạc em mới sáng tác sao?" Trở lại phòng ngủ, Phác Xán Liệt đưa ra một câu hỏi.

"Ừ." đôi mắt đẹp ướt át của Bạch Hiền không sợ không vui nhìn vào cặp mắt hắn.

"Tên là gì?"

"I Miss You..." chậm rãi cất lên âm điệu ôn nhu, ngữ điệu phục tùng không kháng cự, khiến cho người ta vô cùng thương mến.

Phác Xán Liệt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gương mặt cực kỳ bình thản của cậu, không nói gì, chỉ là chỉ chỉ vào áo sơ mi của mình.

Bạch Hiền cắn cắn môi, tiến lên chủ động hầu hạ hắn cởi áo sơ mi, không nhịn được, hỏi một câu: "Đàn hát như vậy có phải rất nghiệp dư hay không?"

Phác Xán Liệt nheo đôi mắt dài sâu thẳm lại, nhìn thật  kỹ người con trai trước mắt, cánh tay dài mạnh mẽ vươn ra, nâng chiếc cằm trơn bóng của cậu lên.

Đáy mắt Bạch Hiền rõ ràng có sự ngơ ngác giật mình, chỉ là trong chớp mắt, đã liền biến mất...

Thần thái trong mắt cậu, kỳ ảo đến hư huyễn, khiến người ta có loại ảo giác không nắm bắt được

Mà hắn luôn luôn rất thích sự thách thức. Tính khí của cậu thất thường hư ảo, câu dẫn cảm giác muốn chiếm đoạt trước nay chưa từng có của hắn. Chỉ cần nhìn cậu, trong lồng ngực liền bắt đầu tràn ngập khí dũng hưng phấn, máu tranh đoạt trời sinh từ từ bốc lên, muốn trào phá thoát ra ngoài.

Sau một khắc, bóng dáng cao to của Phác Xán Liệt đổ xuống.

Cái miệng hồng đào nhỏ nhắn bị hắn bắt được, nụ hôn nóng bỏng mang theo xu thế chiếm đoạt, dần dần cắn nuốt cậu...

Nụ hôn, ban đầu thầm nghĩ chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng khi tiếp xúc, trong nháy mắt trở nên nồng nàn trằn trọc ...

Bạch Hiền không phản kháng, mặc cho cánh tay chắc khỏe của hắn tùy ý ôm chặt, ngửa đầu lên, vô lực đón nhận sự xâm lược vô cùng kịch liệt của hắn.

Ngay khi cậu sắp không thở nổi nữa, trong nháy mắt Phác Xán Liệt rốt cục thả cậu ra, cặp mắt đen thâm sâu mang theo một tia quyến luyến không muốn, nhưng lại lộ ra sự chiếm hữu lớn hơn.

Bàn tay vừa rồi vốn ôm lấy cằm cậu liền xoay đi, ngón tay khẽ miết qua miết lại theo gò má mềm mại  của cậu, như là tuyên cáo quyền sở hữu của hắn.

Dừng mắt ở con người trước mặt này, hình như, hắn cảm thấy từng làn hương mát lạnh mạnh mẽ đi vào trong khoang mũi thấm vào tận tâm phế, Phác Xán Liệt kìm lòng không được hít sâu hơn, hương vị này theo mũi hắn, chui vào ngũ tạng, đi vào nội tâm hắn, cũng đi vào quấy nhiễu ở nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng hắn.

Trái tim hắn, không khỏi nảy lên từng cơn tê dại.

Lại đánh mắt qua, ánh mắt đã thay đổi.

Cặp mắt sâu thẳm tràn đầy sự ngang ngược!

Ánh mắt  Bạch Hiền cả kinh, vừa muốn né tránh nhưng đã lại bị hắn kiềm chế giữ chặt.

"Không ngờ... môi em chẳng những có vị ngọt. mà ngay cả tiếng hát cũng làm say lòng người, nhất là đàn ông!" Hắn thấp giọng mở miệng, tiếng nói trầm xuống nặng như phiến đá dày, nặng nề mà áp bức lòng người.

Bạch Hiền sững sờ.

"Nói vậy... anh thực sự cảm thấy rất khá, đúng không?" Trong lòng cậu nảy sinh một chút vui sướng.

Phác Xán Liệt nhún nhún vai: "Quả thực không tệ."

Ở trong mắt hắn, tình nhân đều là ký sinh trùng, càng tránh không thoát việc làm bình hoa của hắn không nghĩ tới chàng trai trước mắt, quả thực có tài hoa để hắn nhìn bằng cặp mắt khác.

Mắt Bạch Hiền sáng ngời, bên môi mang theo vẻ tươi cười yếu ớt như hoa lan trắng, có một chút thỏa mãn.

"Chỉ là." Vẻ tươi cười của cậu hung hăng đánh vào trong lồng ngực Phác Xán Liệt, hắn đè xuống rung động trong lòng, chuyển đề tài câu chuyện.

Bạch Hiền sửng sốt, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn hắn, chỉ là cái gì?

Phác Xán Liệt hài lòng khóe môi hơi cong lên, "Chỉ là em cũng nên biết so với em còn nhiều người khác có điều kiện tốt hơn nhiều." Hắn thản nhiên nói, nhìn thẳng vào khuôn mặt Bạch Hiền không hề rời đi dù chỉ trong giây lát.

Đáy mắt Bạch Hiền tối sầm lại, một nỗi buồn vô cớ gợn lên, theo đó, hàng mi dài hơi run rẩy, dường như không khống chế được sóng dậy lại lần nữa quay về thức tỉnh hồ sâu không đáy.

Cậu ẩn dấu cực nhanh, nhưng với người có tâm tư cực kỳ nhạy cảm như Phác Xán Liệt, sớm đã đem tất cả phản ứng của cậu dù là nhỏ nhất toàn bộ thu vào trong đáy mắt.

"Hầu hạ tôi tắm!" Phác Xán Liệt khẽ cười ra tiếng.

Cả người Bạch Hiền khẽ run lên một chút, siết chặt áo sơmi cầm trong tay, cậu biết hắn không muốn nhắc lại vấn đề này, cậu đã đoán được... hắn chính là vô tâm không muốn giúp cậu....

Hy vọng xa vời, làm cậu cảm thấy rất choáng váng.

Khóe môi mang theo một nụ cười tự giễu, dịu ngoan gật đầu một cái, lơ đãng nhìn một chút nhìn về áo sơmi của hắn ở trong tay, cậu lúc này mới kinh ngạc phát hiện, chỗ cổ áo sạch sẽ lại có một dấu son môi.

Dấu ấn này, nóng bỏng đến chói mắt, làm người ta không khó đoán tới cảnh tượng một người đàn bà xinh đẹp phong tình vạn chủng triền miên trên người hắn ...

Ngực không khỏi nổi lên sự buồn bực không hiểu được, ngón tay cũng hơi cứng ngắc.

Áo sơmi trong tay bị bàn tay to của hắn giật lấy, Phác Xán Liệt phát hiện dấu son môi ở bên trên, ánh mắt mang theo một chút bất mãn, lập tức ném qua một bên.

"Còn không tiến đến?" Hắn quay đầu nhìn cậu, ánh đèn như làm thân hình lừng lững to lớn của hắn dài thêm, in bóng xuống sàn nhà trải thảm.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn đi vào phòng tắm, Bạch Hiền nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đi vào trong.

Trong bồn tắm lớn, mặt nước dập dờn, cả hai trong tư thế ám muội.

"Xin lỗi, Phác thiếu gia..." Bạch Hiền cả kinh, vội vã muốn thoát đi khỏi bên người hắn, thế nhưng, lại bị cánh tay hắn ôm càng chặt hơn.

Trong mắt con người này toát ra sự vô thố làm ánh mắt Phác Xán Liệt càng thêm tối sầm, bộ ngủ bằng lụa thuần trắng bị dính nước trở nên trong suốt, thân thể hoàn hảo của  Bạch Hiền lộ ra không hề che đậy trước mặt Phác Xán Liệt, mái tóc đen tuyền hơi rối, cặp mắt ướt long lanh càng rực sáng hơn. Vì bất lực nên đôi môi đỏ mọng quyến rũ hơi run run, tựa như chính là đang dụ dỗ hắn.

Lúc này cho dù làm gì, Bạch Hiền cũng không tránh được khỏi vòng ôm mạnh mẽ của Phác Xán Liệt, cậu hơi ngửa về phía sau một chút, không ngờ hắn lại cầm lấy áo của cậu, hại cậu không thể di động nữa. Hắn nắm giữ nhu mà nhẹ, không đảm bảo là áo của cậu sẽ không thành mảnh vụn trong chớp mắt.

Đây là một người đàn ông nguy hiểm ngang tàng cậy mạnh! Lúc cậu còn đang ở trong trạng thái giật mình, hắn đã hành động nhanh như báo, hai tay giữ chặt cậu!

"Phác thiếu gia không nên." Bạch Hiền cảm thấy áp lực trên người nặng thêm. Trong nước, một màn hương diễm làm Phác Xán Liệt trở nên không cách nào tự kiềm chế được mình.

"Phác thiếu gia, tôi, tôi thực sự mệt mỏi quá, ngày hôm nay buông tha tôi... được không..."

Toàn thân cậu mềm nhũn, nếu như không phải phía sau có một đôi bàn tay to lớn dính sát vào để bám trụ, thì cậu đã sớm bất tỉnh mất. Mấy ngày nay người đàn ông phía sau ngày đêm đòi hỏi khiến cậu thực sự chịu không nổi.

Cậu thực sự không rõ vì sao hắn lại có tinh lực lớn như vậy, mỗi ngày cần xử lý công việc phức tạp thì không nói, vậy mà còn có tinh lực bận rộn như vậy ở trên giường?

"Buông tha em?"

Vẻ mặt Phác Xán Liệt như là nghe được việc đáng buồn cười nhất trong thiên hạ, trong cặp mắt đen bùng cháy lên một ngọn lửa quỷ dị, "Chớ quên, giúp tôi hưởng lạc là trách nhiệm của em, không thể làm trái bất kỳ một yêu cầu gì tôi đưa ra. Tôi muốn lên giường thì phải theo tôi lên giường, cung cấp thân thể mỹ lệ này của em bất kỳ lúc nào và ở bất cứ đâu..."

Bàn tay ma quỷ của hắn càn rỡ nơi bộ ngực của cậu trong lớp áo, ngón tay thô ráp tà ác lôi kéo vặn vẹo.

"Phác thiếu gia, đêm nay tôi thực sự không được, ngài ép buộc tôi như vậy, chính ngài cũng không có được vui vẻ a..." Sự đụng chạm thô bạo của hắn làm cả người cậu đều đang run rẩy, đáy mắt rõ ràng mang theo ý trốn tránh.

Nói thật ra, việc cậu muốn làm nhất bây giờ là ngủ một giấc thật ngon, mấy hôm nay cậu thực sự mệt mỏi, e rằng không thể chống đỡ tiếp được nữa.

Phác Xán Liệt nghe lời nói của cậu như vậy, đôi môi mỏng nhếch lên.

"Có vui vẻ hay không, bây giờ sẽ được chứng thực." Nói xong, hắn liền mang theo dáng vẻ bệ vệ nóng bỏng của mình đè xuống, chuẩn xác che lại bờ môi của cậu.

Hắn lấy thân thể cao lớn của mình ngăn chặn cậu giãy dụa, hôn càng cuồng dã hơn, còn tay kia đã thâm nhập vào trong quần của cậu.

"Phác thiếu gia..." Bạch Hiền biết rằng mình căn bản sẽ không bỏ chạy được, nhắm hai mắt lại, để mặc bàn tay to lớn của hắn đốt cháy từng chỗ trên người cậu một cách thành thục.

Từ chiếc cằm thuần khiết của cậu, đôi môi của người đàn ông cương nghị trườn xuống một đường, nhanh chóng xé bộ quần ngủ của cậu ra, trong nháy mắt một cơ thể hoàn hảo bung ra.

"Thật đẹp..." Tiếng nói hắn khàn đặc, quyến luyến nhẹ nhàng mơn trớn nơi bộ ngực của cậu, cặp mắt sâu thẳm anh tuấn dần dần trở nên tràn ngập vẻ u ám đói khát.

Bạch Hiền vô thức mở mắt ra, lại bị ánh mắt ham muốn không chút nào che giấu của hắn hù dọa, dưới ánh nhìn cuồng dã mà chăm chú của hắn, thân thể tuyết trắng cứng ngắc không khỏi run rẩy một chút.

Qua vài ngày ngắn ngủi, cậu hoàn toàn có thể đọc được suy nghĩ mãnh liệt trong mắt hắn, giờ khắc này, người đàn ông này không nghi ngờ gì là một người nguy hiểm, giống như con mãnh sư đem cậu nuốt vào trong bụng.

"Phác thiếu gia, đừng, đừng nhìn nữa..." Cậu vừa thẹn vừa sợ, liều mình giãy dụa, mong muốn có thể đẩy hắn ra.Chỉ tiếc cậu khoa chân múa tay đối với hắn căn bản là không có nửa điểm tác dụng.

Càng hỏng bét chính là, cậu kinh hãi phát hiện thân thể mình tự dưng lại trở nên nóng hừng hực, tựa hồ chính mình đang chờ mong... Không, cậu không thể như vậy!

"Không nên che lại, tôi thích thân thể của em..."

Bàn tay to của người đàn ông kéo bàn tay đang muốn che lại của cậu ra, đôi môi mỏng cười tà mị, bàn tay to xoa nắn nơi ngực của cậu, hấp thu mùi thơm trên người cậu.

Chiếc miệng gợi cảm càng thêm càn rỡ lưu luyến trên ngực của Bạch Hiền, kích thích vùng thơm mát của cậu từng đợt run rẩy...

"A...Không..."

Ý thức được ý đồ rất rõ ràng của hắn, Bạch Hiền tỉnh ngộ phắt lại, bàn tay nhỏ bé của cậu dùng sức chống lại vòm ngực áp sát của hắn, lắp bắp nói một câu:

"Phác, Phác thiếu gia, tôi muốn, muốn đi lấy một thứ đồ mang đến."

Vầng trán anh tuấn của Phác Xán Liệt khẽ nheo lại, cặp mắt mang theo ham muốn thật sâu xẹt qua một tia không giải thích được.

"A..." Bạch Hiền vô thức cắn môi, thần sắc trên mặt rõ ràng trở nên có chút xấu hổ.

Trong không khí có phần tĩnh lại, cặp mắt đen của người đàn ông hơi nheo lại, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt  của cậu, nhếch miệng lên: "Em muốn lấy cái gì?"

"Tôi, tôi..."

Bạch Hiền vẻ mặt khó có thể mở miệng, cắn cắn môi nói: "Nói chung, tôi nhanh chóng sẽ trở lại!" Nói xong, cậu không đợi Phác Xán Liệt phản ứng lại, liền bước ra khỏi bồn tắm lớn, mặc thêm áo ngủ xong, chạy đi ra ngoài.

Phác Xán Liệt phá lên cười.

Chuyện này gọi là gì đây? Cậu cứ như vậy mà để hắn một người ở trong bồn tắm lớn, đúng vào lúc này?

Hắn hẳn là phải tức giận không phải sao? Nhưng không ngờ, lại bị dáng vẻ sợ hãi lúng túng của cậu chọc cười. Cậu thực sự cùng các tình nhân khác của hắn có chút bất đồng. Xung quanh bên người hắn có rất nhiều tình nhân, nhưng chưa từng có một người nào giống như cậu, cứ một lần lại hai lần, luôn hết lần này đến lần khác đẩy hắn ra. Con người này quả thực làm hắn sẽ không thể kháng cự được mà làm một số việc.

Trong chốc lát, cửa phòng tắm mở ra, ánh sáng ngọn đèn mỹ lệ chiếu lên da thịt trong suốt tinh khiết của Bạch Hiền. Cậu chậm rãi tiến vào, sau khi liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, bàn tay đang nắm lại càng thêm khẩn trương.

"Cái gì vậy?" Phác Xán Liệt khoát cánh tay lên thành bồn tắm lớn, cặp mắt đen lộ ra một tia thích thú.

"Là cái này..."  Bạch Hiền do dự nửa ngày, mới đưa nắm tay nắm chặt duỗi ra trước mặt hắn, chậm rãi mở ra...

Nhìn thấy vật trong bàn tay cậu chìa ra xong, đôi môi vốn đang nở nụ cười của Phác Xán Liệt đột nhiên cứng đờ, kể cả cặp mắt ưng kia cũng phóng ra ánh lạnh lẽo khiến kẻ khác phải phát run. Hắn nhìn lướt qua xong, đưa mắt nhìn với vẻ băng lạnh vào gương mặt lộ vẻ tái nhợt của Bạch Hiền, đối diện với ánh mắt bất định của cậu.

"Làm sao em lại có thứ đồ vật này?" Một lúc sau, hắn mới mở miệng, tiếng nói trầm thấp, tựa như tiếng nói từ âm phủ vọng tới.

Bạch Hiền vô thức liếm liếm cánh môi khô khốc, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cái này...cái này thực ra là thứ tôi sớm đã chuẩn bị sẵn, nhưng hai ngày trước là kỳ an toàn của tôi, bây giờ kỳ an toàn đã qua rồi, tôi sợ..."

"Ném xuống!" Phác Xán Liệt nhíu mày, lạnh lùng thốt ra hai chữ.

Hả?

Bạch Hiền sửng sốt, nâng mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng trong bồn tắm lớn, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.

"Phác thiếu gia... Không được..."

Ngày hôm nay trở đi là kỳ nguy hiểm của cậu, cậu cũng không muốn có em bé...

Đôi mắt hẹp dài của Phác Xán Liệt hơi nheo lại, vẻ bất mãn càng ngày càng hiện ra rõ ràng, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt của cậu, chỉ chỉ vào bên người mình.

"Lại đây!" Lại là hai chữ này, người đàn ông này chỉ nói hai chữ liền chứa đựng quyền uy không thể phản kháng.

Bên môi Biện Bạch Hiền khẽ bật ra tiếng than nhẹ, nhắm mắt lại, cam chịu cởi  áo khoác tắm trên người ra, lại lần nữa trở vào trong bồn tắm lớn, đi tới bên người hắn.

Hắn giơ tay lên, gắt gao nắm lấy cằm cậu, bên môi lộ ra nụ cười như có như không, nhưng nụ cười này, một chút cũng không chạm vào đáy mắt...

"Em sợ mang thai con của tôi?"

Bạch Hiền cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Bàn tay nắm chặt cằm của cậu đột nhiên tăng lực, khiến cho cậu nhíu chặt mày lại, chỗ cằm truyền đến từng đợt đau đớn, ngày mai nhất định sẽ bị tím...

"Em biết có bao nhiêu người bên ngoài khát vọng mang thai con của tôi, vậy mà em lại không muốn?" Tiếng nói trầm thấp lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người khác run sợ, ngay cả cặp mắt hắn cũng lộ ra tia không hài lòng.

Bạch Hiền cố nén lại cơn đau đớn dữ dội, cặp mắt trong veo như một dòng nước suối, không úy kị mà chống lại cặp mắt ưng của hắn, khó khăn nói một câu: "Lẽ nào Phác thiếu gia rất mong muốn tôi mang thai con ngài sao? Ngài không sợ tôi sẽ mượn cớ có thai mà làm trò muốn trèo cao tiến vào Phác gia sao?"

Quả nhiên, Phác Xán Liệt nghe vậy xong, cặp mắt đen sâu thẳm rõ ràng dấy lên lửa giận, hắn buông cằm cậu ra, nói lạnh như băng: "Chỉ bằng cậu sao? Còn không có tư cách làm như vậy!"

Cảm giác đau đớn ở cằm đột nhiên biến mất, Bạch Hiền rốt cục thở phào nhẹ nhõm, "Phác thiếu gia, tôi biết thân phận của mình, cho nên cái cần chuẩn bị tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt, xin ngài yên tâm."

Nói xong, liền đưa chiếc hộp được gói cẩn thận đang cầm trong tay tới trước mặt hắn.

Phác Xán Liệt băng lạnh nhìn cậu, một lúc lâu sau, lại đột nhiên cười, cố ý đùa dai nói: "Tôi lên giường với tình nhân chưa bao giờ dùng!"

"Cái gì?" Bạch Hiền vô thức sợ hãi kêu lên một tiếng, cuối cùng thuận miệng thốt ra một câu: "Thật là bẩn..."

"Cậu nói cái gì?" Sau một khắc, khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên tới gần, hơi thở bất mãn mang theo nguy hiểm ập tới.

Con người chết tiệt, không ngờ lại dám nói mình bẩn?

Trời biết, hắn điên rồi, hay là suy nghĩ bị chập mạch rồi.

Phác Xán Liệt hắn từ trước đến nay rất cẩn thận đối với việc trên giường, tuy rằng tình nhân bên người rất nhiều, nhưng ở trên giường hắn luôn dùng biện pháp phòng tránh. Bởi vì hắn luôn luôn coi thường mấy cái người gọi là tình nhân đó, cho nên đương nhiên cũng sẽ không cho họ có một tí cơ hội mang thai cốt nhục của Phác gia, sẽ không để cho mầm mống cao quý của mình bị tiết ra ngoài.

Nhưng mà sự đẹp đẽ cùng chặt khít con người trước mặt khiến hắn thực sự điên cuồng, hắn luôn luôn cẩn thận thế mà lần đầu tiên lại quên không dùng biện pháp.

Hắn không muốn miệt mài theo đuổi, nhưng rốt cuộc lại thành say đắm thân thể của cậu. Tóm lại, cảm giác này rất khó chịu, mà lúc cậu cầm bao tự mình nhắc nhở hắn, trong lòng hắn càng khó chịu, gần như đến mức không thể chịu nổi!

Con người này không ngờ lại biết chủ động chuẩn bị những thứ này? Tất cả những việc này là cậu học được từ trên người đàn ông khác sao?

Chết tiệt!

Bạch Hiền cũng ý thức được mình đã nói sai, vội vã quanh co sửa lại, "Không, Phác thiếu gia, ý tứ của tôi không phải là như thế, tôi.."

"Em cho rằng cái bao trong tay em thích hợp với tôi?" Phác Xán Liệt kìm nén lửa giận khó hiểu trong lòng, lãnh đạm cắt đứt lời cậu.

Ách?

Bạch Hiền không rõ hàm ý trong lời nói của hắn.

Người đàn ông nhìn lướt qua chiếc hộp, lãnh đạm bên môi không chút nào giảm bớt, tựa thân thể cao lớn vào bồn tắm lớn, thờ ơ nói:

"Lúc em chuẩn bị bao, chẳng lẽ không biết là phải chọn số đo sao? Làm sao em biết số đo này thích hợp với tôi? Hay là em quá coi thường tôi rồi?"

Một câu nói hoàn toàn làm cho Bạch Hiền ngây ngẩn cả người, cậu ngơ ngác nhìn thoáng qua chiếc hộp trong tay...

Làm sao mà thứ đồ này cũng muốn phân số đo? Sao lại giống như mua quần áo vậy?

Kỳ thực thứ đồ này cũng là lần đầu tiên cậu đi mua, hơn nữa lúc đi mua lại cực kỳ xấu hổ. Trên cơ bản ngay cả nhãn hiệu gì, số đo gì cũng không thấy rõ. Chỉ thấy người khác cầm hộp như thế, cậu cũng trực tiếp đi lấy rồi cúi đầu ra về, thứ đồ này nọ làm cậu sao có thể không biết xấu hổ, chọn lựa kỹ lưỡng được.

"Cái này, Phác thiếu gia, ngài có thể thử một chút, nói không chừng...có thể thích hợp mà?" Cậu khó khăn nói ra một câu, cũng nhanh chóng muốn xấu hổ đến chết.

Phác Xán Liệt cười nhạt.

"Vậy em tự mình thử nó xem!"

"Tự mình thử xem? Có nghĩa là..." Bạch Hiền nghĩ nụ cười của hắn rất quỷ dị. Thậm chí mang theo mùi ám muội bất kham...

Người đàn ông chỉ chỉ vào vật nam tính kiêu ngạo của mình, lãnh đạm nói: "Em tự tay đeo vào cho nó!"

Chiếc hộp thiếu chút nữa từ trên tay Bạch Hiền sợ hãi đến rớt xuống dưới. Đôi mắt đẹp cũng đột nhiên trừng to, chống lại ánh mắt không có ý tốt của hắn, cả người giật mình một cái.

"Tôi, tôi sẽ không..."

"Vậy đừng dùng!" Phác Xán Liệt nói xong liền muốn ôm chầm lấy thân thể của cậu, làm cậu cả kinh vội vã co rụt lại thân mình.

"Được, được, tôi lập tức đeo...ách...cho anh." Trời biết, cậu là có bao nhiêu khó khăn mới nói ra được một từ như thế.

Phác Xán Liệt dáng vẻ xem kịch vui, lại lần nữa dựa vào bồn tắm lớn, ánh mắt sắc bén dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn bối rối của Biện Bạch Hiền.

Ngón tay trắng xanh hầu như run run lấy bao ra, sau khi hít một hơi thật sâu, cậu nhìn kỹ đồ vật trong tay, tuy rằng không biết rõ ràng cụ thể phải dùng như thế nào, nhưng là dựa vào trực giác ép buộc chính mình tiếp tục làm tiếp.

Vật kiêu ngạo cương lên trong lòng bàn tay cậu nhanh chóng trở nên to lớn, da thịt mẫn cảm của cậu có thể rất rõ ràng cảm nhận được nó âm ỉ giần giật, cậu cắn răng một cái, chuẩn bị đem bao đội lên, nhưng cũng tuyệt vọng phát hiện ra...

Cái bao thực sự quá nhỏ rồi...

Bạch Hiền khóc không ra nước mắt, thử một chút nữa, nhưng vẫn không được như cũ.

Bàn tay nhỏ bé đặt bên trên vật hiên ngang của hắn bắt đầu vô thức run lên, đôi mắt đẹp lộ vẻ tuyệt vọng...

Phác Xán Liệt hiển nhiên đã mất đi tính nhẫn nại, một tay lấy bao đội trên đỉnh bỏ ra, khó chịu ném ra khỏi bồn tắm, kéo người  không biết trời cao đất rộng này vào trong lòng.

"Tôi đã nhắc nhở em rồi, không thể trách tôi được!" Hắn cúi đầu, tiếng nói rơi vào bên tai cậu, lại mở miệng cắn cắn vành tai nho nhỏ tinh tế của cậu, hơi thở trở nên có chút khàn khàn.

"Em đã châm lửa, hẳn là phải phụ trách dập lửa, hử?"

"Phác thiếu gia... vừa nãy cái kia không thích hợp, vậy, vậy anh không có sao?" Thân thể Bạch Hiền khẽ run, muốn né tránh hơi thở ám muội của hắn, lại bị hắn ôm càng chặt hơn.

"Đây là Phác gia, tôi chưa bao giờ chuẩn bị thứ đồ vật chết tiệt này ở đây hết!"

Phác Xán Liệt không thể chịu đựng được vẻ kiều mị trước mắt gây kích thích mãnh liệt thị giác của chính mình, và cả cử động vô ý của cậu vừa nãy thêm nữa, bàn tay to lớn như có ma pháp mặc sức đốt cháy thân thể mềm mại của cậu.

Bạch Hiền thoáng chấn động tận sâu thẳm, mất đi tiếng nói, từ chỗ sâu nhất trong cơ thể có một luồng ấm nóng mơ hồ bốc lên làm cậu vô cùng khó chịu, đau đớn kiềm nén nội tâm của mình, chính mình làm sao vậy? Cậu phải dằn lại chính mình!

Cậu cần phải ngăn cản hành vi của hắn, ít nhất là cùng hắn đạt được một thỏa thuận tốt đẹp a...

"Phác.. Phác thiếu gia... ngày hôm nay, ngày hôm nay tôi thật là đang trong kỳ nguy hiểm..."

"Kêu ra đi!" Hắn thô bạo ra lệnh, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của cậu, ngón tay thon dài khẩn cấp tiến vào chỗ chặt khít của cậu.

"Kêu to tiếng một chút, tôi thích nghe tiếng kêu của em!"

Hắn phải thừa nhận mấy ngày nay, mỗi đêm cậu uyển chuyển hầu hạ hắn, đều luôn khiến hắn sôi trào!

"A..." Bạch Hiền cũng không thể chịu đựng được nữa, một trận lửa nóng vô cớ từ chỗ sâu nhất trong cơ thể của cậu bốc cháy lên...

Một cảm giác sung sướng không thể khống chế bao phủ lấy cậu, đôi tay nhỏ bé của cậu gắt gao ôm sát bờ vai dày rộng của hắn, thân thể không cách nào tự kiềm nén được, ưỡn cong người thành một đường cong hoàn mỹ, da thịt toàn thân đều ửng đỏ.

"Đủ rồi..." Cậu không thể thừa nhận được nữa rồi, toàn bộ thân thể như là bị lửa đốt, theo ngón tay hắn tàn nhẫn giày vò, cậu dính sát vào thân thể khỏe mạnh rắn chắc của hắn, cố gắng xua tan cảm giác trống rỗng chưa từng có kia.

"Thích không?" Phác Xán Liệt cắn răng cố nén ham muốn của mình, giọng nói vì vậy mà càng trở nên khản đặc.

Việc chủ động lấy lòng một người  như vậy, hoàn toàn là lần đầu tiên. Không nghĩ tới cậu lại gây cho hắn ham muốn mãnh liệt như thế.

"Đừng..." Bạch Hiền cuối cùng cũng thỏa hiệp, bất lực khẽ rên lên, đôi môi đỏ thắm không ngừng run rẩy, thân thể mềm mại giãy dụa càng lợi hại hơn. Cậu sớm đã không thể suy nghĩ, không thể nhúc nhích, thân thể vui sướng khiến cậu quên mất dự tính ban đầu...

Dần dần, cậu trở nên quên đi chính mình, một tiếng kiều thanh bật ra từ đôi môi đỏ mọng theo sự chuyển động của đầu ngón tay hắn.

"Phác thiếu gia..."

"Tiểu yêu tinh, nhiệt tình của em sẽ bức điên tôi mất..." Cặp mắt Phác Xán Liệt càng giống như dã thú cuồng ngạo, khóe miệng nổi lên một nụ cười thỏa mãn. Bàn tay to lớn của hắn nâng Bạch Hiền lên, hung hăng đâm vào, dáng vẻ quyến rũ của con người dưới thân làm hắn điên cuồng mà không chút thương tiếc!

Những tia nước phun xuống ở xung quanh tạo nên một màn hơi nước mỹ lệ, khiến cảnh tượng trước mắt phá lệ trở nên vô cùng ôn nhu, giọt nước từ vòm ngực rắn chắc của hắn chảy xuống người Bạch Hiền, hoàn mỹ chảy viền quanh người của cậu.

Phác Xán Liệt gắt gao giữ chặt eo lưng của cậu, lần sau so với lần trước càng đâm sâu hơn.

Không thể chịu đựng được niềm vui thích như núi lửa phun trào, tiếng thở dốc của hắn khản đặc, không ngờ rằng dục vọng mãnh liệt khiến ngay cả bản thân hắn cũng ngập tràn cảm xúc không phát hiện được.

Cả người cậu đã tê dại, đã sớm không thể nào mở miệng, chỉ có thể bị động phối hợp hắn...Hắn tùy tiện cười, vô cùng thỏa mãn với phản ứng của cậu, thỏa mãn đáy mắt của cậu chỉ có hắn.

Hắn chạy nước rút, tốc độ càng lúc càng nhanh, mãnh liệt, trong tiếng ngâm nga kiều mị, hai người la hét điên cuồng cùng nhau thẳng hướng lên mây...

Hết chap 20.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek