Chap 19: Bà nội khó chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cánh cửa bằng gỗ trầm hương loại tốt, chạm trổ hoa văn tinh xảo, khung cửa lấp lánh ánh vàng, không khó để thấy sự xa hoa một cách tinh tế của chủ nhân.

Bạch Hiền nén một hơi thở, cậu không biết, ở trong căn phòng này rốt cuộc là một bà lão như thế nào.

Sự căng thẳng của cậu dường như đã bị Phác Xán Liệt cảm nhận được, đôi môi trước nay vẫn cứng rắn khẽ nhếch lên, giống như đang thưởng thức dáng vẻ thấp thỏm bất an của cậu, cánh tay rắn chắc đặt lên tay nắm cửa, vừa lúc đó cửa phòng mở ra ...

Một cô người làm bước ra, tay ôm lấy trán, nhìn thấy Phác Xán Liệt thì nét mặt trở nên bối rối, cúi người nói : "Xin chào thiếu gia ..."

"Bà lại nổi giận rồi à ?" Phác Xán Liệt nhìn cảnh này, trong lòng cũng đã rõ được bảy, tám phần.

Cô người làm bỏ tay xuống ... Bạch Hiền mở to mắt kinh ngạc ... trán của cô ta đang chảy máu ròng ròng !

"Thiếu gia, mấy hôm nay lão phu nhân làm rất dữ, chúng tôi quả thật không cách gì hầu hạ được ..." Cô người làm vẻ mặt rầu rĩ, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Phác Xán Liệt nghe nói, nghĩ một chút rồi bảo, "Cô lui xuống đi".

"Vâng, thưa thiếu gia ."

Cô người làm vội vàng bước đi, Bạch Hiền vẫn không phản ứng gì.

Phác Xán Liệt thấy Bạch Hiền ngây ra thì khẽ cau mày, nói "Vào đi thôi !"

"Ồ." Bạch Hiền như bừng tỉnh, bàn tay nhỏ nhắn bất giác níu lấy cánh tay rắn chắc của hắn, thái độ có chút không tự nhiên, "Phác thiếu gia, bà nội của anh ... rốt cuộc là người thế nào ?"

Lại có thể đánh người làm chảy máu ròng ròng ? Trời ạ ...

Cậu không muốn vô duyên vô cớ trở thành vật hy sinh.

Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy sự mềm mại trên cánh tay, hắn quay đầu nhìn gương mặt trắng xanh của cậu, ánh mắt theo đà trượt xuống bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn, trong lòng chợt thấy ấm áp ...

"Yên tâm đi, có tôi ở đây, bà chẳng làm gì cậu đâu." Cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, đôi mắt đen nhánh trước nay vốn hờ hững chợt thoáng một tia âu yếm.

Trong chớp mắt, một cảm giác kì lạ trỗi lên giữa hai người ...

"Ừm." Trong lòng Bạch Hiền cũng chợt thấy khác lạ, cậu cắn môi, khẽ gật đầu.

Bên trong là một gian phòng rất lớn, tường sơn màu trắng và màu sữa, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa ngọt ngào, hoàn toàn là thiết kế của phòng ngủ chính. Sau vòm cửa cuốn tinh xảo ở cuối gian tiếp khách chính là phòng ngủ chính.

Bạch Hiền theo sau Phác Xán Liệt, hai người vừa bước vào phòng ngủ thì một bình hoa kiểu cổ xưa bay thẳng tới trước mặt ...

Cậu sợ đến độ muốn tìm chỗ nấp, nhưng Phác Xán Liệt ngay lập tức đã khéo léo chụp lấy. Cử động nhanh nhẹn đó của hắn khiến Bạch Hiền gần như chấn động.

"Bà ơi, làm sao mà bà lại muốn đánh cả cháu chảy máu đầu thế ?" – Phác Xán Liệt sải bước vào trong, xoay xoay cái bình hoa mấy lượt rồi bỏ sang một bên, đi về phía bà lão đang nổi giận trên giường.

"Xán Liệt ? Cháu đi nghỉ đã về đấy à ? Sao mà cháu đi nghỉ lại không nói với bà tiếng nào ? Trong lòng cháu còn có người bà này hay không?" Trong lời nói của bà lão toàn là trách móc.

"Đương nhiên là còn chứ. Chẳng phải là vì bà mà cháu bỏ cả kỳ nghỉ hay sao?" Trên mặt Phác Xán Liệt lộ ra một nụ cười mà trước nay người ngoài chưa ai được thấy, hắn nhẹ giọng an ủi bà lão.

Cảnh tượng này khiến Bạch Hiền chấn động cả người, tuy rằng cậu gặp gỡ người đàn ông này chưa lâu nhưng tính từ khi gặp hắn đến nay thì chưa từng thấy hắn như thế này. Trước mặt bà lão này, ánh mắt Phác Xán Liệt tràn đầy vẻ bình dị dễ gần, lại như tươi cười, hoàn toàn khác xa con người trước đây.

Lại nhìn bà lão này, bà ta mặc một bộ đồ được cắt may rất khéo, mái tóc ngắn uốn cong khiến bà có chút đáng mến, xem ra bà lão với ánh mắt hiền hòa này rất giống một người lai, không phải hoàn toàn châu Á như Phác Xán Liệt đã nói. Giọng nói của bà sang sảng mà lại nhanh, không khó để nhận ra sức khỏe của bà rất tốt. Đầu giường có một cây gậy chống đầu rồng, ắt hẳn là thứ bà lão thường dùng khi đi lại.

Trong mắt Phác lão phu nhân  dường như chỉ thấy một mình cháu trai, bà ta nắm lấy cánh tay Phác Xán Liệt, vẻ mặt hoàn toàn không vui : "Xán Liệt, bà hỏi cháu, cháu đi nghỉ, có phải là lại đem theo con hồ ly tinh đó hay không ?"

Phác Xán Liệt cười, nhẫn nại hỏi lại : "Bà, bà nói gì vậy ? Hồ ly tinh gì ?"

"Hừ, còn giấu bà à ? Chính là con nhỏ diễn viên Hạ Băng đó ! Mấy năm nay không phải là cháu đi lại thân mật với nó hay sao?" Phác lão phu nhân không hồ đồ chút nào.

Phác Xán Liệt không giận mà lại cười, nhẹ nhàng nói : "Bà hiểu lầm rồi, cháu biết bà không thích cô ấy, vì vậy đi nghỉ chung với cháu là một người khác !"

"Người khác ? Ai ? Ái Liên à ?" Phác lão phu nhân nhìn hắn với vẻ ngờ vực, "Ái Liên, bà cũng không ưa !"

"Được rồi, được rồi, không phải Ái Liên !" Phác Xán Liệt vội vã nói, "Bà quên rồi, Ái Liên không phải là vừa mới đến đây hay sao ? Làm sao cô ấy ở chung với cháu được?"

Phác lão phu nhân cau mày, lần này mới phát hiện trong phòng vốn là còn một người nữa, nhìn thấy Bạch Hiền trong chiếc áo màu hồng đang đứng ở cửa, liền giơ tay chỉ vào cậu, "Là cậu ta à ?"

"Không sai, chính là cậu ấy, lần này bà yên tâm nhé, không phải Hạ Băng, cũng không phải Ái Liên."

"Thằng nhỏ hư đốn, tình nhân bên cạnh cháu lúc nào cũng thay đổi không ngừng, đúng rồi, cháu đưa người này đến đây làm gì ?" Phác lão phu nhân hỏi với vẻ không hài lòng.

Phác Xán Liệt bước đến sửa lại gối nằm cho bà lão, nhẹ giọng nói : "Không phải là bà thích nghe đàn piano hay sao ? Cậu ấy biết chơi đàn đấy."

"Hứ..." Phác lão phu nhân ra vẻ ngúng nguẩy như một đứa trẻ được chiều chuộng, hướng ánh mắt về phía Bạch Hiền, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, một lúc sau, đột nhiên cao giọng hỏi : "Này, cậu bé, cậu tên là gì ?"

Bạch Hiền bước lên trước, nhìn Phác lão phu nhân, ánh mắt không hề tránh né, khẽ nói "Cháu tên là Biện Bạch Hiền, bà có thể gọi cháu là Bạch Hiền ..."

"Hỗn xược !"

Bạch Hiền vừa nói dứt câu thì Phác lão phu nhân đập tay lên chiếc bàn bên cạnh, nói với vẻ không hài lòng : "Ai là bà của cậu ? Bà, gọi thật là dễ nghe nhỉ, cậu đã không phải là con cháu của ta, dựa vào đâu mà gọi ta là bà ? Lẽ nào cậu cũng giống như bọn Ái Liên, Hạ Băng, muốn bước qua cửa Phác gia ? Hừ, nằm mơ đi !"

Nhìn mái tóc xoăn thật đẹp của bà lão đang lắc lư, Bạch Hiền lại không thể nổi giận. Lẽ ra cậu phải giận dữ mới đúng, ít ra là đối với cách nói của bà ta. Có điều, bà lão này, thật là đáng mến.

"Cháu gọi 'bà' chỉ là một cách xưng hô ! Cho dù là đi ngoài đường mà gặp người già thì cháu cũng gọi như thế thôi. Có điều, bà đã không thích, vậy cháu lập tức gọi Phác lão phu nhân là được chứ gì ?"

"Cái gì ? Cậu dám so sánh ta với những ông bà lão cậu gặp trên đường à ? Xán Liệt ..." Phác lão phu nhân run rẩy nắm lấy bàn tay to lớn của Phác Xán Liệt, "Cháu xem, thằng bé này, dám trả treo với bà ..."

"Phác lão phu nhân, có thể là so sánh của cháu không chính xác, có điều bà ở trong phòng này, nổi giận một cách vô cớ, bà như thế này thì cháu thấy lại chẳng bằng những người già kia, ít ra họ sống rất vui vẻ, mỗi ngày đều vui cười." Bạch Hiền không đợi Phác Xán Liệt mở miệng thì đã bình thản nói, không mềm yếu mà cũng không ngang ngạnh.

"Ngươi ... Ngươi ..." – Phác lão phu nhân mở to mắt, chỉ tay vào Bạch Hiền, "Ngươi là luật sư phải không ? Miệng lưỡi lợi hại như vậy, thật khiến người ta chán ghét !"

"Cháu không phải là luật sư, cháu giống như Hạ Băng, đều là diễn viên !" Bạch Hiền không cất cao giọng nhưng trong lời của cậu vẫn có một sự kiên định.

Phác lão phu nhân rõ ràng là đang run rẩy, một lúc lâu mới phản ứng được : "Cậu chỉ là một  diễn viên, mà lại dám trả treo với ta? Dám cắt ngang lời ta đang nói ? Cậu và Hạ Băng là một giuộc như nhau phải không ? Đều là có ý định không tốt với cháu ta, cậu, cậu ..."

"Phác lão phu nhân, cháu hy vọng là lão phu nhân hiểu rõ một chuyện, Hạ Băng là Hạ Băng, cháu là cháu. Hạ Băng muốn vào Phác gia cũng được, hay là có ý gì khác cũng được, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cháu !"

Bạch Hiền nhìn Phác lão phu nhân, cặp mắt long lanh dữ dội, "Hơn nữa, không có ý tốt không phải là cháu, mà là cháu của lão phu nhân. Người ngoài đều biết, trước nay anh ta vốn không tôn trọng người khác ! Chính là anh ta lôi cháu đến Phác gia đấy chứ."

"Cái gì ? Ngươi, Ngươi dám nói cháu ta như vậy ? Ngươi đang toan tính chuyện gì đó ?

"Toan tính gì thì không quan trọng, quan trọng là, cháu đến đây là để chơi đàncho Phác lão phu nhân nghe!" Bạch Hiền tuy không hề nhượng bộ nhưng trong giọng nói lại không có chút giận dữ nào.

"Ta không muốn nghe nhà ngươi chơi đàn. Đừng tưởng ta không biết. Cậu làm những việc này chẳng qua là muốn làm vui lòng cháu ta mà thôi, chứ chẳng phải thật lòng nghĩ đến bà lão này." Phác lão phu nhân ngoảnh mặt sang một bên.

"Cháu đã nhận lời Phác thiếu gia thì sẽ phải làm, đàn thì cháu sẽ chơi, lão phu nhân có nghe hay không, cháu không có quyền can thiệp." Tuy là Bạch Hiền không thấy phản cảm với vị lão phu nhân này, nhưng vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cậu nhanh chóng bước đến chiếc đàn piano đặt cạnh cửa sổ.

Phác lão phu nhân mở to mắt  ...

"Ngươi ... Xán Liệt, cậu ta ..." Từ trước đến nay bà ta chưa từng gặp qua cậu bé nào không đoái hoài đến cảm nhận của bản thân, lại càng không giống những người khác, sợ bà ta đến chết khiếp, thậm chí cậu bé này còn có chút kiêu hãnh nữa !

Phác Xán Liệt không hề ngăn cản, ngược lại còn mỉm cười theo dõi màn kịch đang diễn ra trước mặt, hai tay khoanh trước ngực một cách nhàn nhã, ánh mắt hướng về phía dáng người trắng toát đang ngồi trước đàn piano, cảnh tượng đẹp đẽ đó khiến trong ánh mắt hắn dâng lên một chút ấm áp ...

Không ngờ cậu lại lớn mật đến thế, không những dám đối đáp với mẹ hắn, mà nói chuyện với bà hắn cũng theo kiểu không cứng không mềm như thế, cậu bé này ... ngược lại đã khiến hắn càng lúc càng thấy hứng thú.

Dưới ánh đèn, chiếc đàn piano màu trắng tỏa ra một thứ ánh sáng dìu dịu, đôi tay thon đặt hờ trên phím đàn, làn da trắng của bàn tay hợp cùng màu trắng ngà của phím đàn, thật là đáng nhìn.

Tiếng đàn êm dịu cất lên, đôi tay của Bạch Hiền lướt trên phím đàn một cách thành thục và điêu luyện, như đàn bướm lượn bay giữa rừng hoa, phiêu diêu tự tại.

Những âm thanh tuyệt diệu trỗi lên theo cử động của những ngón tay của Bạch Hiền.

Tiếng nhạc như nước, đẹp đẽ, ôn nhu, tĩnh lặng, nếu nghe kỹ, lại có chút bi ai, theo tiếng đàn, ánh mắt Bạch Hiền gợn lên một nỗi niềm, ý nghĩ của cậu cũng dần tản mát, rồi trôi về thời điểm 3 năm trước...

Phác Xán Liệt ngồi trên sofa, trong ánh mắt có chút run sợ, hắn vốn nghĩ, cậu bé này, nếu phải đàn thì sẽ đàn một tác phẩm nổi tiếng nào đó, không ngờ cậu ta lại chơi một khúc nhạc êm ái nhưng lại có thể rung động lòng người thế này ...

Dưới sự trình diễn của cậu, khúc nhạc như dòng nước mềm mại uyển chuyển đang chậm rãi trôi, lại như thiên thần nhảy múa rộn rã trong không gian, bồng bềnh, cuồn cuộn, mà cậu thì cũng như thiên thần, có một dáng vẻ huyền ảo khiến người ta như lạc vào trong mộng, chẳng qua là, một thứ bi ai như có lại như không vương trên đầu mày cuối mắt của Bạch Hiền, khiến trong lòng hắn chợt thấy run rẩy, chợt thấy gợn lên một thứ thương cảm không thể giải thích được ...

Nhìn lại bà của hắn, có lẽ bà cũng không ngờ đến, vẻ không hài lòng dần dần lặng xuống, thậm chí còn nhắm mắt mà thưởng thức.

"Bà ơi, có thích không ?" Phác Xán Liệt nhỏ giọng hỏi.

Bà lão lại phản ứng ngay, lập tức mở mắt, đập tay xuống giường ...

"Này, cậu bé kia, cậu bé kia ..." Phác lão phu nhân gọi lớn.

Tiếng đàn lập tức dừng lại.

"Phác lão phu nhân, việc gì vậy ?" Bạch Hiền quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

" Rốt cuộc là ngươi đang đàn cái gì vậy ? Đến nghe ta cũng chưa từng nghe qua."

"Phác lão phu nhân, lão phu nhân muốn nghe tác phẩm của ai ?" – Bạch Hiền bình thản nói – "Beethoven ? Bach ? Hay là Chopin ? Haydn ? Schuman ?"

"Dừng, dừng." – Phác lão phu nhân  nhíu mày cắt ngang lời Bạch Hiền – "Những tác giả mà ngươi nói đó, ta muốn nghe lúc nào cũng được."

"Vì vậy cháu mới đàn một khúc nhạc mà lão phu nhân chưa từng nghe !" Bạch Hiền chậm rãi nói.

Ách?

Phác lão phu nhân không nghĩ mình lại bị tiểu nha đầu này làm cho giật mình.

"Như vậy bà có lựa chọn nghe tiếp hay không?" Bạch Hiền dừng lại hỏi Phác lão phu nhân, đồng thời cũng vô thức nhìn thoáng sang Phác Xán Liệt ở bên cạnh.

Đã thấy cặp mắt ưng của hắn cũng đang khóa trụ mình, trong ánh mắt mang theo ý vui đùa như cười như không.

Vẻ mặt này của hắn làm Bạch Hiền cảm thấy khó hiểu vô cùng, cậu cư xử không lễ phép với bà nội hắn như thế, vậy mà không ngờ hắn lại không tức giận?

Phác lão phu nhân thấy Bạch Hiền nhìn mình, suy nghĩ một chút, không cam lòng hỏi một câu: "Nghe thì nhất định phải nghe rồi, thế nhưng bản nhạc của ngươi đàn tên là gì? Cuối cùng ta cũng phải biết nó tên gì chứ!"

Bạch Hiền quay đầu lại, ngón tay khẽ rơi trên phím đàn, cúi thấp đầu mang một chút bùi ngùi xúc động.

"Bản nhạc này là 'Tương tư dẫn', là bản nhạc do chính cháu phổ nhạc..."

Phác lão phu nhân nghe vậy xong, con mắt trừng lớn, "Nha đầu, ngươi còn có thể viết nhạc sao?"

Bạch Hiền không nói gì, chỉ là gật nhẹ đầu một cái.

Bản nhạc này là năm đó cậu viết khi yêu Kim Chung Nhân, mỗi khi cậu đàn bản nhạc này, Kim Chung Nhân sẽ ngồi ở bên cạnh, tràn ngập yêu thương nhìn cậu, đàn lên bản dương cầm sâu kín này, ngay cả trong không khí đều tràn ngập hương vị hạnh phúc.

Nhưng mà hôm nay hạnh phúc đã không còn, chỉ còn lại tưởng niệm xa xăm...

Vẻ ưu thương thấp thoáng trong đáy mắt cậu rơi vào trong mắt Phác Xán Liệt, hắn vô thức nhíu mày, trước nay hắn đều thấu hiểu sâu sắc lòng người, từ giọng nói mơ màng vừa nãy của cậu, hắn không khó nhận thấy một chút đầu đuôi sự việc.

Trong lòng bỏ qua cảm giác vui vẻ vừa rồi, cặp mắt cậu sinh ai oán hình như là bởi vì một người đàn ông.

Chết tiệt!

Tiếng đàn dương cầm lại vang lên lần nữa, lần này Phác lão phu nhân dường như nghe rất chăm chú, do ảnh hưởng của âm nhạc, tâm tình cũng trở nên an tĩnh lại, trong phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ có âm nhạc tựa như nước đang tan chảy...

Thế nhưng ánh mắt Phác Xán Liệt rõ ràng  lại càng lúc càng lộ vẻ không vui ...

"Cái gì?"

Căn phòng chính rộng lớn vang lên thanh âm khiếp sợ của Bạch Hiền.

"Cậu ở lại, mấy ngày này đều phải đánh đàn cho bà nội nghe!" Phác Xán Liệt ngồi trên sô pha, thân thể cao lớn dựa vào lưng ghế sô pha, lười biếng mang theo chút thờ ơ.

"Phác lão phu nhân, bà ấy không hề thích tôi!" Bạch Hiền nhắc nhở một câu.

Phác Xán Liệt đan hai tay vào nhau.

"Nhưng là không bài xích cậu, trái lại cậu là người lạ đầu tiên có thể làm bà chủ động an tĩnh lại!"

"Ngài không thể yêu cầu tôi như thế, bởi vì tôi không phải là người hầu hay bảo mẫu của ngài!" Bạch Hiền nhíu mày, giọng nói có chút lãnh đạm cùng bất mãn.

"Lại đây!" Phác Xán Liệt không hề nổi giận, chỉ là duỗi bàn tay to ra phía trước, giọng nói trầm thấp thuần hậu lộ ra vẻ uy nghiêm không cho phép cự tuyệt.

Bạch Hiền nhìn bàn tay to lớn trước mắt, đường trí tuệ hầu như kéo dài cả lòng bàn tay...

Một bàn tay có thể nắm trong tay hạnh phúc của chúng sinh, nhưng lại khiến Bạch Hiền chậm chạp không dám tiến lên.

Phác Xán Liệt không gấp gáp, chỉ là nhìn chằm chằm vào cậu, không hề chớp mắt, tay vẫn duỗi ra như trước về phía cậu, như là đang khảo nghiệm sức chịu đựng của cậu.

Tựa như một con báo đen tao nhã, nhìn chằm chằm vào con mồi đang tới gần, nhưng lại băn khoăn về nghi thức dùng cơm, không vội vàng cắn nuốt!

Dưới dạng ánh mắt này, Bạch Hiền chỉ cảm thấy thần trí hơi choáng váng, bản năng muốn né tránh hắn, nhưng cuối cùng cũng phải thỏa hiệp!

Cậu âm thầm thở dài nhưng chỉ khẽ bên môi, nhẹ nhàng tiến lên, đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào lòng bàn tay mạnh mẽ của hắn...

Phác Xán Liệt cầm bàn tay nhỏ bé của cậu, bá đạo bao trọn lấy, bên môi không thể không khẽ nhếch lên một nụ cười mỉm, sau một khắc liền thu lại cánh tay, Bạch Hiền theo đó ngã vào vòng ôm rắn chắc của hắn...

Mùi hương long đản nam tính lan tỏa...

""Tương tư dẫn" của em là viết cho ai?"

Hắn nhìn vào gương mặt vô cùng tinh tế mà tuyệt đẹp của cậu, cặp mắt sâu thẳm mà lộ vẻ nghịch ngợm, mê hoặc người khác, phảng phất có một ma lực câu hồn đoạt phách.

Lời nói mang giọng điệu thản nhiên, thậm chí như gió êm sóng lặng, nghe không ra mảy may chút dao động tình cảm nào...

Bạch Hiền cụp mắt xuống, dường như biết mình không cách nào giãy ra khỏi vòng ôm này, cũng thôi không giãy dụa nữa, hàng mi  che khuất sự ảm đạm trong đáy mắt kia ...

Chiếc cằm bị bàn tay to lớn nâng lên, ngón tay dài như quyến luyến hưởng thụ cảm giác mềm như tơ lụa.

"Là bản nhạc viết cho hắn ta?"

Đôi mắt đẹp của Bạch Hiền run rẩy một chút, nhìn về phía Phác Xán Liệt, vấn đề hắn hỏi làm cậu có chút không thích ứng được.

"Phác thiếu gia, đây là việc riêng của tôi..."

"Việc riêng?" Phác Xán Liệt buồn cười nhìn cậu, "Ý của em là tôi không nên biết việc này?"

"Không sai!"

Hắn sẽ không ích kỷ mà dòm ngó vào tâm tư của cậu chứ?

"Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai em sẽ không được đàn bản nhạc này, lại phổ nhạc điền từ một bản khác!" Phác Xán Liệt bỏ cằm cậu ra, trong cặp mắt đen hiện lên vẻ đùa giỡn.

Bạch Hiền sửng sốt, đôi mắt trong veo lờ mờ chứa đựng một chút nghi vấn.

"Phác thiếu gia, tôi không rõ ý của ngài..."

Viết một ca khúc khác thì cũng được thôi, nhưng sao lại còn muốn điền từ?

"Em không phải thầm nghĩ cả đời đóng phim chứ?"

Ngón trỏ của hắn ám muội lướt qua đôi môi có chút khô hanh của cậu, khiến cậu một trận run rẩy: "Nếu như tôi vui vẻ, em không chỉ có thể trở thành diễn viên, mà càng có thể trở thành ca hậu!"  Giọng nói trầm thấp dịu dàng ấm áp giống như rượu ngon, mùi hương dễ dàng khiến người ta say ngất ngây.

Không khí phảng phất sự dụ hoặc, cặp mắt như chấm nhỏ đen nhánh, lấp lánh tỏa sáng rực rỡ, khiến người khác không thể nhìn thẳng vào, cũng không cách nào phản kháng và hít thở...

"Ca hậu?"

Bạch Hiền giật mình một chút, rơi vào suy nghĩ trầm lắng.

Cậu làm sao lại không muốn? Là người hẳn có tư tâm, sau khi đánh mất tình yêu, sự nghiệp là toàn bộ cuộc sống, mà cậu từ nhỏ yêu thích hát múa thậm chí đã từng diễn kịch, nếu như có cơ hội tiến quân vào giới ca hát, điều đó sẽ là thu hoạch lớn nhất của cậu ở làng giải trí, làm được việc mình thích làm...

Chỉ là...

Người đàn ông trước mắt là thật lòng muốn giúp cậu sao?

Đôi mắt đẹp trong veo hàm chứa chút ngờ vực do dự, chống lại cặp mắt đen như cười như không ở trước mặt.

Trong nháy mắt, cậu tự dưng lại thấy hoang mang...

Hết chap 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek