Chap 5: Lời mời của Hạ Băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông đảo các nam nữ minh tinh, đoạt giải hay không đoạt giải đều đứng trước ánh đèn chớp huỳnh quang, ra sức phô bày vẻ phong tình của mình, mỗi nụ cười đều mang vẻ tự tin sắc sảo.

Các phóng viên đứng chen chúc, nêm chật trong hành lang. Lúc Bạch Hiền và Tiểu Thanh đi
ra khỏi đại sảnh thì vừa vặn nhìn thấy Tuệ Nhi đang cầm giải thưởng, nói cười nhìn quanh, trả lời phỏng vấn của các phóng viên. Một tia ảm đạm lướt qua mắt cậu...

Thật đúng là ứng với câu "Thắng làm vua, thua làm giặc"!

"Tiểu Thanh, chúng ta đi thôi!" Bạch Hiền cúi đầu nói, vừa đeo kính râm lên.

"Ui, không phải đây là Biện Bạch Hiền chứ? Mới sớm vậy đã muốn rời khỏi rồi sao?"

Tuệ Nhi sắc bén nhìn cậu, bước ba bước tới trước mặt cậu, các phóng viên lập tức vây chặt quanh hai người như nêm.

Bạch Hiền nhìn cô ta, nở một nụ cười thản nhiên bên môi, cậu làm sao lại không thể không biết tâm tư của Tuệ Nhi chứ.

" Bạch Hiền ca ca, thực ngại quá, em khởi nghiệp muộn hơn, sau này còn phải nhờ anh chiếu cố cho em nhiều hơn!" Tuệ Nhi vừa nói vừa cười một cách cố tình.

"Đâu có, giải thưởng ngày hôm nay đã hoàn toàn chứng minh thực lực của em rồi, sau này anh còn phải học tập em mới đúng, trong diễn ngoài diễn – em đều làm tốt cả!" Trong lời nói của Bạch Hiền lộ rõ ý tứ, cậu nở một nụ cười rộng rãi thành thục trước ánh đèn huỳnh quang.

Tuệ Nhi không ngờ cậu lại nói như vậy, giật mình trong chốc lát, rồi vội vàng nói: "Ai nha, cho dù nói thế nào đi nữa, không có anh thì sẽ không có thành công của em ngày hôm nay, anh mới là diễn viên chính mà!"
"Đúng vậy đúng vậy, Bạch Hiền, lần này cậu chỉ được đề cử, có cảm tưởng gì chăng?" Các phóng viên đều hiếu kỳ hỏi thăm, máy ảnh đều chiếu thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Hiền.

"Không sao, khả năng thua kém người khác thì phải trau dồi tăng cường khả năng diễn xuất của mình hơn nữa, Tuệ Nhi đã thể hiện rất xuất sắc nổi bật, đúng không các bạn?" Bạch Hiền khôn khéo chuyển dời chủ đề chính của câu chuyện.

"Đúng vậy..." Các phóng viên không nhìn ra cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người, tất cả đều tươi cười hăm hở.

Tuệ Nhi chỉ cười mà như không cười, nhìn Biện Bạch Hiền.

Đúng lúc đó...

"A, Hạ Băng đi ra kìa, mau lên..."
Một phóng viên kêu lên, toàn bộ các phóng viên khác đều lập tức chạy như ong vò vẽ về phía bên kia, muốn nhìn thấy phong thái của ảnh hậu.

Cả đám đông cùng lúc chen chúc ầm ĩ đi khỏi, Bạch Hiền bị đẩy sang một bên.

Thể xác và tinh thần bất ổn lại bị một người đụng phải, cả người cậu đều đổ ngã sang một bên.

" Bạch Hiền, cẩn thận nha..." Tiểu Thanh hoảng hốt thét lên, nhưng không làm gì được vì cậu cũng bị đoàn người đẩy sang bên kia.

Bạch Hiền đã chuẩn bị tâm lý ngã xuống đất trước mặt giới truyền thông, thì đúng lúc này, bên hông ấm áp, sau một khắc, cả người cậu tiến vào trong lồng ngực cứng rắn mà ấm áp của một người...

"A..." Cậu vội vã quay đầu lại, nhưng lại nhìn thẳng vào một đôi mắt đen đang có vẻ trêu chọc.
Ngực Bạch Hiền cứng lại... là Phác Xán Liệt!

Khí tức lạnh lùng nam tính tỏa ra từ người bên cạnh, cậu khó mà không nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng của hắn.

"Cảm ơn ngài!" Bạch Hiền khẽ run một chút, vội vã đứng dậy nói lời cảm tạ.

Trái tim lại bất giác nảy lên, không chỉ đơn giản là tim đập nhanh, mà là một loại sợ hãi không hiểu được!
"Không có việc gì chứ?" Người đàn ông nhếch miệng, giọng nói trầm thấp như rượu ngon thơm thuần, cặp mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào khuôn mặt mịn màng của cậu.

Bạch Hiền vội vàng nhìn xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có việc gì!"

Hơi thở của người đàn ông bỗng chốc ngay sát trên đỉnh đầu cậu, gương mặt anh tuấn cương nghị của hắn sắp tiến tới gần chóp mũi cậu thì dừng lại.

"A—— " Bạch Hiền kêu kinh hãi một tiếng, muốn lùi về sau thì lại bị bức tường đằng sau ngăn lại.
Người đàn ông thản nhiên cười, cuồng ngạo cười không dứt, trong mắt mang theo chút cương quyết bất cần, " Hình như em rất sợ tôi?"

Giọng nói của hắn lọt vào trong tai, vốn dĩ nghe rất êm tai nhưng đối với cậu lại là một loại hành hạ giày vò.

"Không, thiếu gia, ngài hiểu lầm rồi... Cảm tạ ngài đã giúp đỡ!" Bạch Hiền quay đầu đi, nói nhỏ.
Nụ cười trầm thấp thoát ra từ cổ họng của hắn, "Tôi cho rằng —— nói lời cảm ơn thì phải xem ánh mắt thành khẩn của đối phương.

"A?" Bạch Hiền liếc nhìn sang, nhưng lại rơi vào một cặp mắt mang theo ánh cười nhạt lạnh lùng.
"Mau nhìn kìa, kia không phải là Phác Xán Liệt sao? Trời ạ... mau lên", kêu lên một tiếng sợ hãi, các phóng viên chen chúc tiến lên, lập tức xông tới, giơ máy ảnh nhao nhao lên.

Bạch Hiền thoáng chốc nhíu mày, giờ khắc này, động tác của hai người quả thực có chút ám muội.

"Xán Liệt..." Đúng lúc này, Hạ Băng xuất hiện, kéo theo tất cả sự chú ý của mọi người.

Chỉ thấy cô ta trang nhã đi lên phía trước, trên mặt mang nét cười mê hoặc chúng sinh, đưa cánh tay nhẹ khoác lên tay Phác Xán Liệt. "Xán Liệt, thì ra anh ở chỗ này, làm hại em đi tìm mãi!"

Giọng nói của cô ta hết sức ngọt ngào, mang theo một chút nũng nịu làm say lòng nam giới.

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền ở trong lòng, miệng hơi cười cười, sau đó đĩnh đạc đứng thẳng, dáng người lừng lững to lớn, tức khắc trở thành đối tượng tập trung của các phóng viên, quan trọng hơn là, hôm nay bọn họ lại thấy được ông trùm có quyền lực tột đỉnh của thương giới, lẽ nào tất cả tin đồn đều là sự thực ?
Máy ảnh càng không ngừng chớp lóe, dáng hình xứng đôi của hai bọn họ dường như bị thêm vào một người Biện Bạch Hiền.

"Phác thiếu gia, ngài xuất hiện ở đây có phải là do đặc biệt đến tham gia lễ trao giải của tiểu thư Hạ Băng hay không?"

"Phác thiếu gia, xin hỏi ngài cùng Hạ Băng tiểu thư có quan hệ gì?"

"Phác thiếu gia, bên ngoài nghe đồn rằng quan hệ giữa ngài và tiểu thư Hạ Băng dường như không tầm thường, lần này ngài lại xuất hiện ở đây, có phải ám chỉ tin tức đó là thật chăng?"

"Phác thiếu gia, vừa thấy ngài cùng Biện Bạch Hiền rất thân quen, xin hỏi các ngươi hai người là có quan hệ gì?"

Các phóng viên bắt đầu nhao nhao lên hỏi. Bạch Hiền đứng bên cạnh, vẻ mặt có vẻ xấu hổ.

Trong lúc nhất thời, tình hình có vẻ hơi giằng co, các phóng viên đều như là uống phải thuốc kích thích,
dường như không thể rời đi, Bạch Hiền xấu hổ, Hạ Băng hoài nghi, còn vẻ mặt Phác Xán Liệt lại không chút biểu tình

"Thật ngại quá, các vị phóng viên bằng hữu, Phác thiếu gia không thể trả lời bất cứ vấn đề gì!" Lúc này, mấy người mặc trang phục vệ sĩ ra ngăn cản mọi người xung quanh, đứng hai bên trái phải của Phác Xán Liệt một cách chuyên nghiệp.

"Phác thiếu gia, xin lỗi, chúng tôi đến chậm"

Phác Xán Liệt khẽ nhấc tay cắt ngang lời nói của vệ sĩ, vẻ lạnh lùng ngập tràn trong đáy mắt.

Thế nhưng, các phóng viên làm sao lại buông tha được cơ hội khó gặp để làm rõ chuyện, một vị phóng viên trong số đó tinh mắt đảo qua cổ Bạch Hiền, ánh mắt sáng ngời...

"Cậu Bạch Hiền, nếu như không nhìn lầm thì chiếc vòng hột xoàn cậu đang đeo chính là chiếc vòng "Wye Boltzmann" vừa bán ra tại phiên bán đấu giá ở London ngày hôm nay có phải không? Nghe nói là chiếc vòng cổ này trị giá 950.000 USD, xin hỏi chiếc vòng cổ này từ đâu mà có?

Phóng viên vừa dứt lời, các phóng viên khác đều cả kinh, các máy quay máy ảnh đều chiếu thẳng vào Bạch Hiền.
Chiếc vòng hột xoàn không ngừng lấp lánh ánh phản chiếu trước máy ảnh, lộ ra vẻ đẹp rực rỡ, làm tất cả mọi người không nhịn được tán thưởng.

Bạch Hiền ngây ngẩn cả người, tay cậu theo bản năng ôm lấy cần cổ trắng ngần, dùng ánh mắt khó tin hướng về người đàn ông cao lớn – chiếc vòng cổ này là hắn tự đeo lên cổ cậu.
Chín trăm mươi mươi ngàn USD?

Trời ạ!

Nói giỡn chơi sao? Bây giờ cậu đang đeo trên cổ chiếc vòng "Wye Boltzmann" giá trên trời được bán đấu giá? Làm sao có thể? Nếu quả thực là đúng vậy, người đàn ông này làm sao lại có thể vung tay hào phóng như vậy?
Hắn không có quen cậu!

Trong lúc cậu không biết làm thế nào để trả lời thỏa đáng, Phác Xán Liệt nhíu chặt đôi lông mày, không có ý kiến phản đối, lệnh vệ sĩ mở đường ở phía trước, sải bước theo lối ra, Hạ Băng thấy thế sau, sắc mặt cứng ngắc nhìn thoáng qua Bạch Hiền, rồi cũng bước theo sau.

"Ai, Phác thiếu gia...."

"Hạ Băng tiểu thư......"

Các phóng viên như một đám ong vò vẽ theo sát đi ra ngoài.

Bạch Hiền ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng to lớn lừng lững dần dần rời xa, trong lúc nhất thời, đầu óc trống rỗng...

Đây... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tay cậu chỉ nhẹ nhàng chạm lên vòng cổ, đầu ngón tay lại lần nữa truyền đến cảm giác lạnh như băng, tựa như ánh mắt cuồng ngạo mà băng lạnh của người đàn ông kia, hay có lẽ như... ánh mắt căm hờn của Hạ Băng trước khi rời đi nhìn lên người cậu.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi rùng mình một cái!

"Bạch Hiền, thì ra em ở chỗ này, tiểu tổ tông, em làm chị tìm hụt hơi!" Từ chỗ quẹo , Tiểu Thanh chạy tới, thở gấp gáp.

"Được rồi, Bạch Hiền, em có thấy Phác thiếu gia không?"

"A? A..." Bạch Hiền giật mình một chút, mở miệng nói, "Hắn... vừa mới đi khỏi..."

"Cái gì?" Tiểu Thanh sợ tái mặt, nôn nóng đến mức rối tinh rối mù. "Ai nha, Bạch Hiền, tại sao em lại không giữ hắn lại?"

"Em?" Bạch Hiền như là nghe được chuyện lạ trên đời, chỉ vào mặt mình, "Giữ hắn lại?"

"Đúng vậy, lẽ nào em không biết đây là cơ hội hiếm có sao?" Tiểu Thanh quả thực đau lòng đến tê tâm liệt phế, "Chị đã tra qua danh sách, thì ra là Phác thiếu gia sẽ phải tham gia tiệc tối của lễ trao giải, tại sao mà lại rời đi?"

Bạch Hiền hạ mắt, nhẹ giọng nói "Em làm sao mà có bản lĩnh giữ hắn lại được..."

Tiểu Thanh than nhẹ một tiếng, "Ai, chị vốn muốn mượn buổi tiệc tối nay để giới thiệu em làm quen với Phác thiếu gia, giờ thì xong rồi, kế hoạch đều nhỡ hết cả!"

"Bỏ đi, Tiểu Thanh...Em vẫn còn chưa cân nhắc kỹ!" Giọng Bạch Hiền yếu ớt mệt mỏi, dáng người mảnh khảnh hiện lên vẻ uể oải.

Sau vụ "Giải thưởng tài năng mới" bị đổ bể, toàn bộ kế hoạch tuyên truyền của Bạch Hiền đều tạm đình lại, ngược lại diễn viên chính thứ hai – Tuệ Nhi lại thế lên như nước, không ngừng tiếp nhận hợp đồng, hơn nữa còn có ý tiến quân đến làng âm nhạc.

Đối mặt với tất cả mọi việc, Bạch Hiền tựa hồ vân đạm phong khinh, giới giải trí chính là như vậy, vinh quang chỉ là trong một đêm, ngược lại người đại diện của cậu – Tiểu Thanh mỗi ngày đều lo lắng vạn phần, không ngừng dùng mọi cách thức để mở ra một cục diện mới cho Bạch Hiền.

Ngoại trừ Tiểu Thanh, còn có một người vẫn như trước, nhớ mãi Biện Bạch Hiền không thể quên, đó chính là nhà đầu tư họ Lưu, cứ ba ngày hai lần lão ta lại muốn tìm cơ hội thân cận gần gũi.

"Bạch Hiền, Bạch Hiền à..." Đã khuya như vậy, Tiểu Thanh còn gõ cửa nhà Bạch Hiền, mang theo vẻ mặt hưng phấn.

"Tiểu Thanh, chị làm sao vậy?" Bạch Hiền mời cô vào phòng khách xong, đưa cho cô một ly nước

Tiểu Thanh xem ra vui mừng đến điên rồi, lập tức lấy ra một thứ gì đó từ trong túi, nhét cào trong tay Bạch Hiền, "Đây, cái này là đưa cho em!"

"Đây là?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn tập văn kiện trong tay, nhẹ nhàng mở ra, sau một khắc, đôi mắt đẹp lại trừng lớn.

"Tiểu Thanh, đây..."

" Bạch Hiền, vận em thực sự đã đến rồi, Hạ Băng tự nhiên lại tự mình mời em diễn vai đối thủ, làm diễn viên thứ chính trong phim của cô ta! Em xem xem, đây là hợp đồng ký ước!" Tiểu Thanh vui sướng bừng bừng nói.
"Chị nói cái gì? Hạ Băng mời?" Bạch Hiền sửng sốt, đây... thế nào lại có khả năng này? Cậu cùng Hạ Băng này trước nay chưa từng có bất kỳ liên hệ nào.

"Đương nhiên, Bạch Hiền, còn hoài nghi gì nữa, chị đoán rằng, bọn họ nhất định đã xem qua tài diễn xuất của em, cho nên mới hợp tác với em, hơn nữa lần này chính Hạ Băng mở miệng, đạo diễn không dám không nể tình!" Tiểu Thanh nói.

Bạch Hiền nhíu mày, cậu không có hưng phấn như Tiểu Thanh, ngược lại trong lòng dấy lên một tia bất an, xem lại hợp đồng một chút, điều kiện quả thực rất hậu đãi.

"Yên tâm đi, Bạch Hiền, bộ phim truyền hình này trước sau đều tuyên truyền rất mạnh mẽ, tài chính đầu tư rất hùng hậu, quan trọng nhất là..." Tiểu Thanh sát lại gần Biện Bạch Hiền, giọng trở nên cực kì thần bí...
"Nói không chừng em có thể lợi dụng cơ hội lần này để tiếp cận Phác Xán Liệt!"
Bạch Hiền giật mình...

Lịch trình đựơc bố trí dày đặc. Sau khi ký hợp đồng, sau hàng loạt căng thẳng, hồi hộp, Bạch Hiền chính thức quay những thước phim đầu tiên.

Trong phòng thay trang phục, Hạ Băng khoác trên người một chiếc váy tuyệt đẹp. Chất liệu của nó là loại tơ lụa thượng đẳng, vô cùng mềm mại, được thiết kế dành riêng cho cô ta, mà khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng của cô nàng cũng do những bậc thầy bậc nhất trên thế giới thủ bút.

Cô ta là một diễn viên hấp dẫn, có khí phách của một diễn viên ngôi sao trong làng giải trí.

"Hạ Băng tiểu thư tới rồi đó sao, tốt, tốt, chúng ta lập tức bắt đầu." Đạo diễn vừa thấy Hạ Băng lập vội vàng tiến đến cười tươi như hoa.

"Ừ,được rồi , Biện Bạch Hiền đâu? Thế nào lại không thấy cậu ta vậy?" Hạ Băng đảo mắt, nhìn quanh một lượt. Đôi mắt đẹp lộ ra tia bất mãn.

Đạo diễn vừa nghe thấy vậy, lập tức hắng giọng quát to: "Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền. Còn chưa hoá trang xong sao? Tại sao lại thế? Tưởng mình là người tai to mặt lớn hay sao mà muốn Hạ Băng tiểu thư chờ.."
Đang quát thì thấy một bàn tay ngọc nhỏ nhắn, trắng nõn vén màn che lên.

Biện Bạch Hiền đã mặc hóa trang bước ra ngoài. Một thân y phục lụa trắng, sắc mặt như bạch ngọc, nhan sắc yêu kiều tựa như hoa buổi sớm, trang sức vô cùng đơn giản mà thanh cao thoát tục. Trên cổ cậu chỉ đeo chuỗi ngọc trai phát sáng nhàn nhạt, ánh lên tương xứng với sắc mịn màng như ngọc mài của cậu.

Tóc chỉ chải đơn giản, qua loa. Cậu trời sinh khí chất thanh cao, sau khi mặc trang phục cổ trang vào, quả thực khiến toàn trường quay đều ngừng thở.

"Đạo diễn, Hạ Băng tiểu thư, tôi không có ý gì đâu, vừa nãy không thấy chuỗi ngọc đâu cả, vừa mới tìm lại được....." Biện Bạch Hiền tiến đến, giọng đầy áy náy.

"A, không vấn đề, không vấn đề gì, cậu không sao là tốt rồi". Thái độ của đạo diễn lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, hai con mắt sáng rực nhìn Biện Bạch Hiền.

Không chỉ riêng mình đạo diễn mà hầu như nhân viên xung quanh cũng bị vẻ đẹp kinh diễm của cậu hấp dẫn.
Hạ Băng vốn đã bất mãn, lại thấy trang phục Biện Bạch Hiền hơn mình, cô ta không khỏi lo nghĩ Biện Bạch Hiền cứ như vậy cướp giật danh tiếng của mình.

"Ai cho cậu mặc đồ trắng?" Tiếng nói gay gắt cắt ngang bầu không khí.

"A, Hạ Băng tiểu thư, khí chất cậu Bạch Hiền tương đối hợp với màu trắng, tôi chính là người chọn bộ trang phục này !" Nhà tạo mẫu nhanh chóng bước lên phía trước nói.

"Đổi lại." Giọng nói của Hạ Băng lộ ra sự bực bội tột độ.

"Nghe tôi nói Hạ Băng tiểu thư à, cậu ấy mặc bộ này rất hợp, cứ để nguyên thế này lên hình có được hay không?" Đạo diễn lập tức tiến đến cười làm lành.

"Để nguyên như vậy quay phim ư? Ông tốt nhất nên rõ ràng đâu mới là diễn viên chính, chẳng lẽ mắt ông để trên đầu hay sao mà không thấy màu sắc quần áo của cậu ta đối chọi hoàn toàn với tôi?" Hạ Băng càng nói càng lớn tiếng, ra sức quát to át đi. "Cô....."

Cô ta chỉ thẳng vào mặt nhà tạo mẫu mà quát. "Thay ngay cho cậu ta bộ trang phục xanh biếc"

"Việc này......" Nhà thiết kế vừa muốn nói, lại bị Bạch Hiền cắt ngang :

"Bỏ đi, tôi đi đổi!"

"Ôi trời, vậy thì tốt rồi, Hạ Băng tiểu thư không nên tức giận. Còn cậu lập tức đi thay đồ." Đạo diễn thấy Biện Bạch Hiền không có ý kiến gì, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng giỡ xuống được.

Hắn cũng không muốn thấy các diễn viên xảy ra tranh chấp trên phim trường.

Chẳng bao lâu sau, Biện Bạch Hiền thay bộ quần áo thứ hai bước ra.

Lần này thì đúng là chiếc áo màu xanh biếc , mái tóc giả đen huyền được cột lên. Với chiếc bộ quần áo màu xanh này, Biện Bạch Hiền tựa như mưa trên lá sen, như sương giăng cô sơn, có vẻ trữ tình, nhẹ nhàng phiêu dật kỳ ảo không nói nên lời. Hai cánh tay trắng nõn như ngọc hơi có ánh xanh xanh, dường như trong suốt.

" Bạch Hiền, cậu thực sự đẹp thật, cho dù mặc gì người khác cũng không thể dời mắt được!" Một gã nhân viên trong đó không nhịn được lên tiếng ca ngợi.

"Đâu có, đó là do kỹ thuật của nhà tạo hình cao mà!" Bạch Hiền khiêm tốn nở nụ cười, nhìn về phía đạo diễn, "Đạo diễn, có thể bắt đầu rồi chứ?"

Đạo diễn thiếu chút bọ lạc mất trong nụ cười như hoa của cậu, nghe thấy cậu hỏi bỗng giật mình: "A, bắt đầu, có thể bắt đầu được rồi!"

Hạ Băng thấy vậy , trong lòng càng thêm bất an, bàn tay nhanh chóng nắm lại cứng ngắc.

"Thâm cung kế, màn một ...................ACTION!" Đạo diễn vừa hô bắt đầu, Bạch Hiền hồi hộp nhập vai vào cảnh quay.
Lần này, Hạ Băng diễn là Hoàng hậu "Hoa thần", còn Bạch Hiền thì lại diễn vai Châu Nhi – một tỷ đệ tốt của bà, nhưng rốt cục sau này vì quyền lực mà trở nên tham lam, hung hiểm, bất chấp mọi thủ đoạn để hãm hại hoàng hậu.

Cảnh đầu của bộ phim, đã chọn phương pháp hồi tưởng trở lại....

Dưới hoa lê, gió nhẹ thoảng qua, Hạ Băng trong vai hoàng hậu diễn vẻ mặt u buồn của hoàng hậu.
"Châu Nhi, ngươi là đệ đệ tốt của ta đã nhiều năm, không nghĩ tới........ngươi lại vì quyền quý mà không tiếc trả giá tất cả...ngươi..."

"Tỷ tỷ —— "

Bạch Hiền với kỹ thuật diễn chuyên nghiệp, nháy mắt liền biến thành Châu Nhi – một kẻ làm người khác vô cùng chán ghét. "Ngày hôm nay ta còn gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ vì còn nghĩ đến tình cảm xưa ! Không ngại nói cho ngươi biết, quyền lực ta cũng muốn mà trái tim hoàng đế ta cũng cần!"

"Cái gì?....... Châu Nhi , ngươi quả thực điên rồi!" Hoàng hậu nhìn cậu không thể tin nổi, tiến lên.
"Điên rồi? Ha ha........." Châu nhi cười to, "Chỉ có nữ nhân ngu ngốc như ngươi vẫn u mê trong mộng ảo, lẽ nào —— ngươi không nhận ra trái tim hoàng đế đã không còn có bóng hình ngươi? Trong hắn mắt chỉ có một mình Châu Nhi ta, mà hằng đêm ngủ bên cạnh hắn cũng chỉ là một mình Châu nhi ta !"

" Ngươi......." Hoàng hậu mặt mày biến sắc rồi đột nhiên vung tay lên...

"Ba ——"

Chỉ nghe một thanh âm vang lên, một cái tát như trời giáng đánh vào khuôn mặt mịn màng của Bạch Hiền trước mắt bao người

"CUT!'

Đạo diễn vô cùng hoảng hốt, lập tức hô dừng lại. Hiển nhiên là các nhân viên làm việc ở đây đều bị hành đông vừa rồi của Hạ Băng doạ cho khiếp sợ.

Bạch Hiền nhẹ nhàng bưng tay che mặt, không thể tin nổi mà nhìn Hạ Băng.

Đạo diễn liền đi tới, "Hạ Băng tiểu thư à, chị đang làm gì vậy? Trong kịch bản làm gì có cảnh bạt tai đâu!"
Hạ Băng liếc nhìn Biện Bạch Hiền , trong mắt hiện lên tia chán ghét, không có chút ý xin lỗi nào, chỉ nói lạnh một câu. "Tôi cho rằng tình huống này nên xử lý như vậy!"

"A?"

Đạo diễn giật mình sửng sốt, vội vã nói : "Hạ Băng tiểu thư, không phải như vậy, chị diễn vai hoàng hậu tích cách nhẹ nhàng, hiền lành, rộng lượng, sao có thể có hành động như vừa rồi được!"

"Vì sao không thể?"

Hạ Băng cao ngạo nhìn đạo diễn, nói từng câu từng chữ: "Mặc dù trong lịch sử hoàng hậu là hồng nhan bạc mệnh, nhưng bà ta đã có thể từng bước giành lại quyền quý, phản kháng lại số mệnh. Nhìn thấy tỷ đệ tốt Châu nhi của mình vì danh lợi mà trở nên nhẫn tâm, biến thành kẻ vô cảm, hoàng hậu đau lòng tát cậu ta một bạt tai thì có gì là sai ? Tôi không thấy có gì trái với lẽ thường cả.

"Ối trời Hạ Băng tiểu thư.........." Đạo diễn vẻ mặt bất đắc dĩ, đầy khó xử. "Chị làm như vậy tôi sẽ khó xử trước mặt tổ biên kịch."

"Đủ rồi!"

Mặt Hạ Băng càng không hài lòng, "Nếu như biên kịch không đồng ý với những thay đổi mà tôi nói thì tôi cũng không diễn nữa. Đạo diễn, không ngại nói cho ông biết, sau này tôi cũng sẽ dựa vào chính cảm giác của mình mà gia thêm một vài hành động."

"Việc này ——"

"Ngày hôm nay ông hãy suy nghĩ về vấn đề này đi, suy nghĩ kỹ một chút rồi sớm thông báo lại cho tôi!" Hạ Băng quay thẳng đi, nét mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo đi ra khỏi nơi diễn.

Thực là buồn cười, chỉ là một cái tát, có cần đến mức như vậy không? Bạch Hiền cậu chỉ là một diễn viên nhỏ, dù đạo diễn biết Hạ Băng cố ý gây khó dễ cho cậu thì thế nào chứ? Cậu không tin chỉ vì một kẻ vô danh như cậu mà ông ta dám đắc tội với ảnh hậu này.

Biện Bạch Hiền !

Lúc Hạ Băng nhìn thấy cậu ta và Phác Xán Liệt song song cùng xuất hiên, ngực nàng dâng lên một cảm giác vô cùng bất an, như nguy hiểm cận kề bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống. Phải nói rằng, nàng là người phụ nữ ở bên cạnh Phác Xán Liệt lâu nhất, nếu Phác Xán Liệt để ý tới Biện Bạch Hiền thì không lý nào nàng lại không phát hiện ra được.

Thế nhưng cái vòng đeo cổ kia giải thích sao đây?

Tuy nói Phác Xán Liệt luôn hào phóng với tình nhân của mình, nhưng không vung tay đến mức với cả người xa lạ chứ?

Còn nữa — Hạ Băng phải thừa nhận rằng dung mạo Biện Bạch Hiền quả thực vô cùng tuyệt mỹ, dựa vào dung mạo này khiến Phác Xán Liệt chú ý là lẽ tất nhiên, nhưng bất luận như thế nào nàng đều phải đề phòng mới được
"Hạ Băng tiểu thư....... ai...." Đạo diễn luống cuống một hồi, lúc này mới bấm máy chưa được vài phút mà đã bực bội rồi sao?

Vậy sao được?

"Đạo diễn!"

Người quản lý của Hạ Băng đi lên phía trước, nhăn mặt lại nói: "Ông hẳn cũng biết thời gian của Hạ Băng tiểu thư quý giá biết bao nhiêu, tôi van xin các ông lần sau nếu có đưa thì đưa kịch bản hoàn thiện một tý lên được không?"
Nói xong, cũng không quay lại mà đi luôn
"Ấy, Hạ Băng tiểu thư......" Đạo diễn thấy Hạ Băng đã đi xa, vẻ mặt đầy thất vọng.

"Đạo diễn, làm sao bây giờ? Cảnh quay hôm nay chưa hoàn thành?" Trợ lý đạo diễn chạy tới, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

"Quay cái gì mà quay! Diễn viên đều về hết rồi. Bỏ đi, bỏ đi. Hôm nay nghỉ ngơi, mai lại tiếp tục!" Đạo diễn cáu khỉnh phất phất tay nói.

Bạch Hiền hạ mắt, hít một hơi thật sâu đi tới trước mặt đạo diễn nhẹ giọng nói khẽ : "Đạo diễn, tôi xin lỗi, tôi....."

"Ai nha, Biện Bạch Hiền, việc này sao lại trách cậu được!"

Đạo diễn thấy cậu tiến lên, mặt mày lập tức rạng rỡ, tay liền ôm lấy thắt lưng cậu, nói ám muội: "Em cũng biết tính Hạ Băng mà, cô ta là diễn viên, nhưng phía sau cô ta là chỗ dựa vững chắc, vô cùng khủng khiếp, thế nào, mặt còn đau không? Để anh xem một chút..."

"Đạo diễn —— "Biện Bạch Hiền vội vã tránh tay đang đưa lên, trên mặt lộ vẻ bối rối. "Cảm ơn đạo diễn đã quan tâm, tôi về chuẩn bị cho cảnh quay ngày mai đây!"

Nói xong liền vùng ra khỏi lòng hắn, vội vã bỏ về.

Đạo diễn nhìn thân hình gợi cảm của Biện Bạch Hiền, tham lam nuốt nước bọt, gằn giọng nói: "Ở trước mặt ta còn làm bộ thanh cao, phì! Sớm muộn gì cũng có ngày ta làm cho cậu phải vào trong vòng tay của ta!"

Hết chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek