Chap 6: Nguy cơ chí mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm yên lặng đến lạ thường, chỉ có trăng lạnh như nước lẳng lặng tiến vào cửa sổ, lưu lại một vùng trắng bạc trên tấm thảm...

Bạch Hiền tay cầm ly rượu, khuôn mặt ửng hồng say say, càng làm thêm say đắm lòng người. Tựa người vào cửa sổ, bóng dáng lẻ loi, cô độc của cậu như đối lập hoàn toàn với khung cảnh nhộn nhịp bên dưới.

Đúng vậy, cậu sợ thứ an tĩnh này nên mới chuyển đến nơi khu vực thành thị phồn hoa đầy náo nhiệt. Trước đây cậu đâu phải người như vậy, từ ba năm trước tại buổi tối hôm đó......

Bạch Hiền đột nhiên mở mắt. Hơi thở, giọng nói thô suyễn của người đàn ông kia của ba năm trước đây như vẫn văng vẳng bên tai, mà tất cả những gì phát sinh đêm đó vẫn khiến cậu lạc vào cảnh giới kỳ lạ một lần nữa.
Cậu uống một ngụm rươu vang đỏ, cố gắng để hơi men làm tê đi thần kinh đang vô cùng mẫn cảm của mình một chút.

Vì sao? Sự việc đã qua ba năm rồi mà cậu vẫn không tài nào quên được, hơn nữa số lần nhớ lại gần đây lại càng ngày càng tăng tần suất?

Cậu đã bỏ trốn rồi, còn muốn như thế nào nữa? Ba năm trước đây, vì người đàn ông xa lạ đó mà tất cả mọi thứ của cậu đều đã bị phá hủy!

Hôn lễ của cậu bị phá huỷ, ái tình của cậu cũng bị phá hủy!

Kim Chung Nhân... Kim Chung Nhân ...

Cậu vươn ngón tay xanh xao nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn vô nghĩa bên ngoài cốc thuỷ tinh

Mỗi vòng tròn vẽ ra, lòng của cậu cũng đau đớn thêm một lần.

Ba năm trước, vì người đàn ông xa lạ kia cậu đành phải bất đắc dĩ rời xa Chung Nhân, bởi cậu hiểu thế giới này làm gì có người đàn ông nào có thể chấp nhận tân nương ngay trước ngày hôn lễ lại bị... cường bạo!

Tuy cậu biết Chung Nhân rất yêu cậu, nhưng cũng vì lẽ đó cậu mới không cần anh thêm thương tâm!

Hầu như mấy năm nay trên đường chạy trốn, cậu cố gắng không liên lạc với bất kỳ người quen nào, thậm chí cả cha mẹ mình, bởi vì ... lòng cậu thuỷ chung vẫn không thể khai thông được.

Chỉ là.... mỗi khi một mình trong màn đêm, cậu lại càng nhung nhớ Chung Nhân hơn nữa. Loại nhớ nhung này giống như một mũi dao bén nhọn, từng chút, từng chút một đâm vào trái tim cậu đến rỉ máu ...

Nhạc chuông điện thoại vang làm lên gián đoạn suy nghĩ trong lòng của Bạch Hiền.

"Vâng?" Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, càng làm tăng thêm sức quyến rũ của cậu.

" Bạch Hiền? Em đang ở nhà phải không? Đừng đi khỏi nha, chị sẽ đến tìm em, có việc gấp đấy!" Người gọi là Tiểu Thanh – người đại diện của cậu.

Bạch Hiền dập máy, than nhẹ một tiếng, không tài nào tập trung tinh thần được nữa, bởi vì cậu hiểu rõ, tối muộn thế này mà Tiểu Thanh lại đến đây thì chắc chắn phải có sự tình gì đó liên quan đến công việc.
Không đợi cậu nghĩ xong, chuông cửa reo vang.

Tốc độ của Tiểu Thanh đúng thật là mau lẹ!

Bạch Hiền gượng cười, lắc đầu rồi đi ra chủ sảnh, thậm chí chưa nhìn coi thì đã trưc tiếp mở cửa.

"Tiểu Thanh, chị thực là điển hình của người cuồng công việc, đã trễ thế này mà..."

Cậu chỉ nói được nửa câu rồi dừng lại, đôi mắt đẹp đang nhìn rõ người vừa đến kia, sau đó liền tức khắc trừng lớn.

"Thế nào lại là ông? Ông, ông làm sao mà..."

" Bạch Hiền, mỹ nhân của ta ơi... Đương nhiên phải là ta, nếu không phải ta thì em tưởng là ai?" Ngoài cửa, một người đàn ông lảo đảo xông vào, không phải ai khác, lão chính là nhà đầu tư luôn thủy chung nhung nhớ mãi không quên cậu.

Miệng lão đầy mùi rượu, nhìn thấy tấm thân của Bạch Hiền chỉ có mỗi cái áo ngủ, hai mắt lập tức loé sáng lên.
"Ông đi ra ngoài!" Bạch Hiền kinh hãi đẩy hắn, muốn đóng cửa lại, chỉ có điều sức lực của cậu sao có thể bằng lão được.

"Ta đã tới, không chiếm được mỹ nhân như ta mong muốn thì làm sao có thể đi được chứ? Thật là một cậu bé đơn thuần... Nhưng mà, là như thế này, ta mới càng nhớ mãi không quên!" Họ Lưu một tay ôm lấy cậu, tay kia thì đóng cửa mạnh một cái.

"Buông ra!" Bạch Hiền toàn thân run rấy, cố sức đẩy hắn ra.

"Ha ha, tiểu mỹ nhân, cậu còn chưa nghĩ thông suốt sao? Ta nói cho cậu biết, ngày hôm nay cậu ưng thuận thì ưng thuận, còn không ưng thuận thì cũng phải ưng thuận..."  Nói xong, liền đẩy mạnh cậu ngã xuống ghế sô pha, ngay sau đó, thân thể nặng nề liền đè thẳng xuống phía dưới.

"Đừng..."

Bạch Hiền bị lão đè, suýt chút nữa là không thở nổi, cậu cố sức tựa đầu xoay sang một bên, mùi rượu của gã đàn ông phả vào gáy của cậu, khiến cho sự phản cảm và phản kháng của cậu ngày càng lớn hơn nữa.

"Lưu tổng, ông say rồi! Buông ra!" Cậu lớn tiếng kêu lên, sợ hãi tự dưng bộc phát.

" Bạch Hiền, biết ta nhớ em lắm không? Sau lần đầu tiên nhìn thấy em ..." Hắn ta kiềm chế hai tay của cậu, gặm cắn chiếc cổ trắng như tuyết của cậu, âm thanh tràn ngập dục vọng tham lam.

"Không, thả tôi ra, ông đã có Tuệ Nhi rồi, cầu xin ông, buông tôi ra!" Cảm giác lạnh buốt của ba năm trước lần thứ hai xuyên thấu thân thể, cậu điên cuồng phản kháng lại.

Lưu tổng hung hăng giữ chặt cổ cậu, vừa thở gấp vừa hung tợn nói: "Tuệ Nhi kia, ta đã sớm chơi chán rồi, hiện giờ ta chỉ muốn em, chỉ cần em theo ta, ta đảm bảo sự nghiệp của em sẽ nâng cao một bước!"

"Không, buông ra, buông ra..." Bạch Hiền đẩy mạnh lão ra, cổ cậu bị bóp chặt khiến cậu nghẹt thở.

Không đợi cậu đứng dậy, lão liền nắm lấy tóc cậu mà kéo xuống...

"A..." Cậu ăn một trận đau nhức, ngay sau đó, thân thể cậu liền bị người đàn ông ở đằng sau gắt gao đè lại.

"Đừng..."

Bạch Hiền không đợi lão phản ứng lại, toàn bộ cơ thể cậu tựa như đường cong, một lần nữa lại ngã xuống chiếc sô pha, ngay sau đó, trên người lún xuống.

"Bạch Hiền, cậu giãy giụa để làm gì? Thế nào, theo ta thì tâm không cam, tình không muốn sao? Cậu cũng không nhìn xem bản thân mình là thận phận gì, chỉ là một diễn viên quèn mà còn giả bộ thanh cao, bên ngoài còn có bao nhiêu người mong muốn được ta đối đãi như cậu, hử? Lẽ nào cậu không muốn có quyền lực trong cái giới này? Lẽ nào cậu không muốn leo lên vị trí tối cao?"

Lưu tổng mê đắm nhằm cổ của cậu mà gặm cắn, giọng nói của lão bị dục vọng làm cho thay đổi hẳn.

"Buông ra..."

Bạch Hiền đã không còn nghe lão nói, vừa giãy giụa còn vừa đưa tay ra bàn trà bên cạnh điên cuồng tìm kiếm.
Một chiếc bình hoa bị cậu nắm được, cái cảm giác băng lạnh trong nháy mắt truyền qua tay cậu tới tận trái tim...

"Hôn một chút nào, mỹ nhân, đừng sợ, một lát nữa em sẽ cực khoái thôi..."

"Bộp bộp... choang choang..."

Theo tiếng bình hoa rớt xuống đất, hắn ta hét lên, tiếng kêu ré lên như tiếng heo bị chọc tiết...
Bạch Hiền cố sức để đẩy lão ra, thân thể áp sát vào tường, vẻ mặt kinh hãi nhìn tên kia đang nằm trên mặt đất.

Máu, trên trán lão tràn lan ra, nhuộm đỏ cả mắt lão.

Lưu tổng không thề tin nổi, đưa tay sờ lên đầu, đúng là máu...

"Chớ trách tôi, là ông, ép tôi..."

Bạch Hiền thấy trong mắt lão có lửa giận hầu như có thề thiêu đốt được, vừa hoảng lại vừa sợ, lắp bắp nói với lão.

"Tiện nhân. Mày, mày dám đánh tao?"

Lưu tổng thất tha thất thểu cố đứng dậy, muốn tiến lên nhéo Bạch Hiền, nhưng cậu đã nhanh chóng đào thoát.
"Đừng lại đây, nếu ông tiến qua đây thì tôi sẽ báo cảnh sát!" Bạch Hiền nắm chặt chiếc điện thoại di động giơ lên, khàn giọng lên tiếng để lão tránh đường.

Họ Lưu đưa tay che vết thương, một bên kêu gào ầm ĩ nói, "Báo cảnh sát? Được, cậu báo đi, cậu không làm thì ta cũng sẽ làm, ta tố cáo cậu, đầu tiên là quyến rũ ta đến đây, sau đó lại có ý giết người!"

"Ông, ông... bịa đặt!" Bạch Hiền không thể ngờ lão lại giở trò đáng hổ thẹn này.

"Hừ, ta không ngần ngại nói cho cậu biết, hôm nay cậu dám đối xử với ta như thế, sẽ có ngày cậu phải trả giá, không chỉ khiến cậu không kiếm được việc làm được ở đâu cả, cậu còn sẽ phải ngồi tù mới thôi, đồ ngu ngốc không biết suy xét!" Lưu tổng chỉ vào cậu mà kêu gào.

"Rầm..."

Chỉ nghe một âm thanh vang lên, Tiểu Thanh xông vào, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra, quả thực lại càng hoảng sợ.

"Lưu tổng? Tại sao ngài lại ở đây? Á... cái trán của ngài..."

"Biện Bạch Hiền, cậu chờ đấy, chờ bị ngồi tù đi!" Lưu tổng thấy có người đến, tức giận không thể không lớn tiếng la hét được, không đếm xỉa tới bịt vết thương lại mà đã liền đi khỏi.

"Uỳnh!"

Một tiếng đóng cửa thật mạnh, thân thể Bạch Hiền cũng dường như đã quá mệt mỏi, chậm rãi trượt xuống, gương mặt đẹp đều tái nhợt đi cả ...

Tiểu Thanh ngây ngốc sửng sốt cả một hồi lâu mới phản ứng lại, bước nhanh đến phía Bạch Hiền, đỡ cậu lên rồi dìu cậu đến ngồi lên chiếc sô pha.

" Bạch Hiền, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lão ta lại ở chỗ em?"
Bạch Hiền dựa cả người vào sô pha, vô thức ôm chặt lấy đầu gối, cậu đã suýt bị doạ đến choáng váng, toàn thân đều run rẩy.

" Bạch Hiền, Bạch Hiền..."

Tiểu Thanh thấy tình hình không ổn, lập tức chạy đến tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo khác, nói với cậu: "Em có bị thương ở đâu không? Đi, thay quần áo đi, chúng ta lập tức tới bệnh viện!"

Tiểu Thanh vừa nói, tay chân vừa luống cuống giúp cậu thay quần áo.

"Tiểu Thanh..." Bạch Hiền khẽ mở miệng, giọng nói mềm yếu mà mệt mỏi, "Em không bị thương, đừng đi..."

Tiểu Thanh sửng sốt, vội vã đem bộ quần áo cất lại chỗ cũ, rồi ngồi xuống kế bên cậu, lo lắng hỏi thăm: " Bạch Hiền, rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Nói cho chị biết đi, đừng làm chị lo lắng có được không?"

"Tiểu Thanh, em..."

Bạch Hiền không biết phải mở miệng làm sao, nhưng vừa hoảng sợ nên muốn kiếm một người để trút bỏ, vì vậy run giọng kể hết đầu đuôi ngọn ngành cho Tiểu Thanh nghe.

Một lúc sau...

"Thằng khốn kiếp này!"

Tiểu Thanh nghe xong toàn bộ câu chuyện, tức giận đứng phắt dậy, vẻ mặt rất phẫn nộ, "Cái lão già không biết xấu hổ, vậy mà vẫn còn nhìn chằm chằm vào em, rõ ràng là lão tự tìm phiền phức, còn định vu oan giá họa sao? Thật là đáng chết!"

Bạch Hiền ôm hai chân, ngồi ở đó bất lực như một đứa trẻ, mái tóc rũ rượi, khuôn mặt trắng bệch lộ vẻ bi thương.

Tiểu Thanh mắng đã đời một trận xong, cũng thả lưng xuống sô pha, thở dài một hơi nói: "Đây là sự thực xấu xa trong cái giới này. Lão ta là một nhà đầu tư lớn, tất nhiên là giống một kẻ đại gia, sở dĩ ngày hôm nay lão ta dám làm như thế, cũng vì em không có khả năng đấu lại lão, nhưng mà, Bạch Hiền..."

Cô kéo tay của Bạch Hiền lại, trên mặt lộ vẻ thân thiết cùng lo lắng, "Em đang rất nguy hiểm! Tình cảnh hiện giờ của em rất nguy hiểm!"

Bạch Hiền sững sờ, ánh mắt tràn ngập vẻ ngờ ngợ nghi hoặc.

" Bạch Hiền, em nghìn vạn lần cũng đừng tưởng rằng những lời lão ta vừa mới nói chỉ là nhất thời tức giận mà thôi. Người như lão ta tuyệt đối sẽ bởi vì không chiếm được em mà đi hủy diệt em đó!" Tiểu Thanh nói hết sức nghiêm túc.

"Tiểu Thanh, ý chị là..." Tay Bạch Hiền khẽ run run, cậu nghĩ tới những lời Lưu tổng vừa nói trước khi đi.

"Không sai! Nếu như chị nói đúng, thì hành vi của em lần này đã làm lão thẹn quá hoá giận. Lão không chỉ sẽ ngăn cản sự nghiệp diễn xuất của em thôi đâu, mà nói không chừng, lão sẽ thực sự đưa em ra tòa đấy !" Vẻ mặt Tiểu Thanh rất lo lắng.

"Rõ ràng là lão ta muốn xâm phạm em, vậy mà lão ta lại muốn tố cáo?" Bạch Hiền trừng mắt không thể tin được.
Tiểu Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, " Bạch Hiền, không nên thấy sốc, người ta mồm miệng lẻo mép, muốn huỷ hoại sự nghiệp của em thực sự là rất đơn giản!"

Bạch Hiền hết chỗ để nói, lại càng thêm bất lực, cậu chỉ cảm thấy một trận nghẹt thở, tựa như cổ bị một đôi tay bóp chặt lại, dần mất đi hô hấp ...

" Bạch Hiền, chuyện lần trước chị nói, em đã cân nhắc hay chưa?" Tiểu Thanh hỏi.

"Chuyện gì?" Bạch Hiền uể oải hỏi lại.

Tiểu Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ, " Bạch Hiền, em sẽ không quên đấy chứ? Chính là về chuyện em chủ động tiếp cận Phác Xán Liệt đó!"

"Tiểu Thanh, em thực sự không thể..."

Bạch Hiền vừa nghĩ đến đôi mắt lạnh lẽo của người kia thì đáy lòng không khỏi phát lạnh, liên tục lắc đầu.
" Bạch Hiền à..." Tiểu Thanh kéo tay cậu qua phía mình, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, "Hiện giờ em không thể nào không làm như vậy, không được phép không làm, mà... nhất định phải làm được!"

"Tiểu Thanh, em..."

" Bạch Hiền, em hãy nghe chị nói!" Tiểu Thanh nhẹ nhàng cắt ngang lời cậu, nói thành khẩn: "Thật ra nếu không có chuyện đêm nay, tình cảnh của em cũng không tốt chút nào. Nếu như lão Phác từ giờ lại gây khó dễ, tiền đồ của em và vô cùng nguy khốn!

"Tiểu Thanh, chị... ý chị là gì?" Bạch Hiền rất nhạy cảm với những lời mà Tiểu Thanh vừa nói.

Tiểu Thanh hít sâu một hơi, nói: " Bạch Hiền, thật ra chị còn muốn hỏi em một chuyện, em đã đắc tội với Hạ Băng phải không?"

"Đắc tội với Hạ Băng ư? Em làm sao mà lại có khả năng làm việc đó?" Vẻ mặt của Bạch Hiền lộ sự nghi ngờ và khó hiểu .

"Không có khả năng ư, em suy nghĩ kỹ đi, có phải trước khi quay phim em đã đắc tội với cô ta không?" Tiểu Thanh có chút sốt ruột hỏi thăm.

Biện Bạch Hiền lắc đầu, "Tiểu Thanh à, chị phải hiểu em chứ, em làm sao mà có khả năng đắc tội với Hạ Băng, trước đây em cũng chưa hề tiếp xúc với cô ta nữa là!"

Tiểu Thanh suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ tới một việc, vội vã hỏi: " Bạch Hiền, chiếc vòng cổ em đeo hôm lễ trao giải từ đâu mà có? Đám nhà báo nói rằng chiếc vòng cổ ấy được bán đấu giá với cái giá trên trời đấy!"

Bạch Hiền cũng thấy tin tức vừa rồi có liên quan, liền cắn môi dưới, than nhẹ một tiếng, "Chiếc vòng cổ ấy chính là của người đàn ông kia cho em..."

"Là ai?" Tiểu Thanh dường như có chút dự cảm không lành.

"Chính là người chị vừa mới mở miệng đã nhắc đến – Phác Xán Liệt!" Trong đầu Bạch Hiền hiện lên buổi trao giải hôm đó...

"Trời ạ..."

Tiểu Thanh vì một chữ Phác làm cho đứng phắt dậy, kinh hãi mà trợn tròn hai mắt, "Cái vòng cổ kia thật sự là của Phác Xán Liệt tặng cho em ư? Thảo nào, Hạ Băng như thế nào lại tự dưng xem em như là cái gai trong mắt được?"

Bạch Hiền sửng sốt, vội vã xua tay nói: "Tiểu Thanh, không phải như thế, lúc đó vòng cổ của em bị đứt, vừa hay Phác Xán Liệt lại đi ngang qua đấy, vì thế đã cho em chiếc vòng cổ. Hơn nữa... hắn vẫn chưa nói là sẽ cho cái vòng cổ cho em luôn, vốn em đang định tự đem đến trả lại cho hắn!"

Tiểu Thanh rốt cuộc cũng hiểu ra...

" Bạch Hiền, em thật là ngốc quá! Chị nghĩ tên Phác Xán Liệt đã chú ý đến em, thậm chí là đã có hứng thú rồi, nếu không tại sao hắn lại ra tay giúp em?"

"Làm sao như thế được?" Bạch Hiền trong lòng 'thình thịch' một tiếng, đôi mắt hung ác nham hiểm kia lại một lần nữa hiện lên trước mắt cậu.

"Nhất định là như thế, chiếc vòng kia là giá trên trời đó, làm sao mà lại nói cho là cho được. Hay là bởi vì hắn có chút hứng thú với em, mới có thể giúp em, mà Hạ Băng cũng nhận ra điểm này, nên mới cực lực đề cử em là em là người diễn viên thứ hai trong "Thâm cung kế", mục đích của cô ta là muốn nhân cơ hội này làm nhục em!" Tiểu Thanh phân tích đạo lý rõ ràng.

"Tiểu Thanh, Hạ Băng là diễn viên, cô ta không đến mức chỉ là vì muốn em nhục nhã mà cố ý khiến em tham dự lần quay phim này chứ?" Bạch Hiền vẫn chưa hiểu lắm.

Tiểu Thanh khoát tay chặn lại, " Bạch Hiền, đàn bà nào cũng như vậy hết, em đừng quên, Hạ Băng hiện tại sở dĩ nổi tiếng như thế, nhất định là có quan hệ bí mật với Phác Xán Liệt. Ít nhiều gì thì nhà đầu tư và đạo diễn cũng phải có liên quan đến sổ sách túi tiền của Phác Xán Liệt. Nếu như mất đi Phác Xán Liệt làm Kim Sơn, thì Hạ Băng chẳng qua cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, tất cả vinh hoa phú quý không còn sót lại chút gì hết!"

Lòng Bạch Hiền hoàn toàn sụp đổ, "Lẽ nào... chỉ có một biện pháp này ư?"

"Đúng vậy!" Tiểu Thanh nghiêm túc gật đầu một cái.

Bạch Hiền nhắm mắt lại, vẻ mặt rất mệt mỏi, "Tiểu Thanh, xin chị đừng ép em được không?"

" Bạch Hiền à, không phải chị ép em, mà chính là Lưu tổng và Hạ Băng ép em, là tiền đồ đang lâm nguy của em ép em. Chị không còn cách nào khác nên mới cho em đi con đường này, trừ phi em từ bỏ hết tất cả mọi nỗ lực, rút khỏi ngành giải trí!" Tiểu Thanh hạ tối hậu thư.

Bạch Hiền cắn chặt môi, bờ môi mềm mại vì cắn mà suýt chảy máu.

" Bạch Hiền, chị đã nghe được, Phác thiếu gia hiện nay đang ở thành phố này tham gia hội nghị, còn nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa, nơi đây chính là nơi mà hắn sẽ trọ lại."

Tiểu Thanh lấy ra một quyển vở từ trong túi, viết một dòng địa chỉ lên giấy rồi đặt vào trong lòng bàn tay Bạch Hiền, "Đêm nay ngủ không được thì có thể ngẫm nghĩ lại kỹ càng, nếu suy nghĩ cân nhắc rồi, em phải đi đến đây đó, chị nghĩ em thông minh như thế, nhất định sẽ khiến hắn quan tâm. Điều quan trọng nhất là... mọi đàn ông đều thích những người nhiệt tình chủ động!"

"Tiểu Thanh..." Bạch Hiền hơi run tay, nhìn tờ giấy có ghi địa chỉ, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Tiểu Thanh thở dài nói: "Chị thật sự không hiểu tại sao em lại từ chối kịch liệt như thế. Phác thiếu gia cũng đâu phải độc xà dã thú gì, đối với chuyện có lợi cho em thì đáng lẽ em nên phải nhiệt tình đáp ứng mới đúng."
"Em..." Bạch Hiền suýt nữa nói ra hết mọi chuyện trong lòng.

Cậu đã có người đàn ông trong lòng rồi, tuy rằng lúc trước cậu lựa chọn rời xa, nhưng, cậu vẫn còn trước sau như một yêu anh ta.

Mà cậu cũng có nỗi sợ đàn ông, một kẻ là người đàn ông đêm đó trước đây ba năm, một kẻ là người đàn ông lạnh lùng kia – Phác Xán Liệt.

Không biết vì sao, mỗi khi tiếp xúc với tên này, trong lòng cậu đều xuất hiện một cơn lạnh buốt.
Tiểu Thanh thấy bộ dạng của cậu như không muốn nói, cũng không miễn cưỡng cậu nữa, đứng dậy, đi về phía cửa chính, cuối cùng bỏ lại một câu: " Bạch Hiền, chị không biết tại sao em lại kháng cự Phác thiếu gia, chỉ có điều chị muốn nhắc nhở em, đây chính là cơ hội cuối cùng của em đấy!"

Nói xong, mở cửa đi ra.

Tiếng đóng cửa vọng lại trong gian phòng, sự cô độc bao trùm hoàn toàn lấy cậu.

Quả nhiên, đúng như lời Tiểu Thanh nói, ngày hôm sau khi mặt trời mọc lên, Bạch Hiền phải đối mặt với những mối nguy cơ sự nghiệp kéo đến.

Đầu tiên là các nhà quảng cáo đều rút lui hợp đồng, huỷ bỏ các loại hoạt động thương mại phát ngôn của Bạch Hiền.

Điều tiếp theo đến chính là cảnh sát điều tra, tên Lưu tổng ác độc đã đưa ra cáo trạng, khiến Bạch Hiền trở nên hoạ vô đơn chí.

Đòn đánh trí mạng nhất chính là Hạ Băng đã đề cử với tổ làm phim, sau khi nghe nói tin đồn tiêu cực của cậu, nhà đầu tư đã không chút do dự yêu cầu đạo diễn đổi người, không còn dùng Bạch Hiền nữa.

Còn Hạ Băng lại có vẻ hả hê mà phán một câu: "Lúc trước tôi thật sự là có mắt như mù, sớm biết rằng cậu ta là loại người hám tiền như thế thì đã không đề cử cho cậu ta vào vai Châu Nhi. Bây giờ thì khỏe rồi, tiến trình của bộ phim đều bị cậu ta làm chậm lại rồi đấy!"

Cuối cùng, Bạch Hiền vẫn phải rơi vào tình cảnh không thể không hủy hợp đồng.

Buổi chiều trời đổ mưa, Bạch Hiền đi vào phòng làm việc của đoàn làm phim.

"Đạo diễn."

" Bạch Hiền, đến đây, nhanh, ngồi bên này!"

Sau khi thấy Bạch Hiền đi vào, đạo diễn của "Thâm cung kế" hai mắt sáng rỡ. Hôm nay cậu mặc bộ quần áo trắng thuần khiết, mái tóc chỉ đơn giản để rối tự nhiên, tăng lên bội lần vẻ đẹp mê người.

Bạch Hiền hạ mắt, ngồi xuống, "Đạo diễn, vì tôi mà đoàn làm phim bị tổn thất. Tôi thực sự rất xin lỗi."

"Bạch Hiền à——"

Đạo diễn ngắt lời cậu, chủ động ngồi xuống bên cạnh nói, "Em cũng biết tình hình rất nghiêm trọng, nhà đầu tư vẫn bảo cần thay người, anh thấy hợp đồng này không thể có khả năng tiếp tục..."

Nói đến đây, hắn cố ý dừng lại nhìn phản ứng của cậu.

"Đạo diễn, ông hẳn rất rõ là chuyện không liên quan tới tôi, tất cả mọi tin đồn đều là Lưu tổng một tay dựng nên." Trên mặt Bạch Hiền lộ ra vẻ lo lắng.

"Anh biết, anh đương nhiên là hiểu rõ."

Đạo diễn nói xong, một tay tự nhiên chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của cậu qua, một bàn tay khác vô cùng thân thiết ôm lấy eo cậu, thân thể tựa sát vào cậu ——

" Bạch Hiền em là người thế nào, làm sao anh lại không rõ. Thế nhưng em phải biết rằng, người em đắc tội lại là Lưu tổng. Trong giới đầu tư hắn rốt cuộc cũng là nhân vật tai to mặt lớn, ngay cả nhà đầu tư phim nhựa của chúng ta cũng phải nể mặt Lưu tổng một chút."

Bạch Hiền không khó cảm giác được tay của đạo diễn đang chậm rãi di chuyển, cậu bỗng chốc đứng dậy, "Đạo diễn, ngày hôm nay sở dĩ tôi đáp ứng tới nơi này, chỉ là muốn nghe một chút ý kiến của ngài. Nếu như thực sự cần thay người, xin ngài hạ thủ lưu tình, tiền hủy hợp đồng tôi sẽ trả từ từ."

Đạo diễn nghe vậy xong liền cười đắm đuối, tiến tới gần cậu nói: " Bạch Hiền, thực ra sự tình muốn giải quyết thì rất đơn giản, em cũng không cần trả tiền bồi thường, mà còn có thể tiếp tục quay một bộ phim khác."
"Đạo diễn ông ——" Bạch Hiền thấy biểu tình của hắn, trong lòng cũng hiểu rõ bảy tám phần, tim không ngừng thóp lại.

"Em thông minh như thế, sẽ không không biết chứ?"

Đạo diễn cười cười, đem cậu ôm vào trong lòng, mùi thơm ngát trên người cậu làm hắn có chút khó có thể tự kiềm chế được, "Nếu như anh dự đoán không sai mà nói, thì hiện giờ cuốn phim này là cách duy nhất có thể giải cứu được tình trạng của em, chỉ cần em chịu theo anh cả đêm, ngày mai anh sẽ nói chuyện nói chuyện với nhà đầu tư. Yên tâm, lời nói của anh rất có trọng lượng.

Bạch Hiền nhíu chặt lông mày, cùng với bàn tay tuần tiễu của đạo diễn trên người mình, hai tay cậu vô thức nhanh chóng nắm chặt lại, sau một khắc, cậu liền đẩy đạo diễn ra một cái ——

"Đạo diễn, điều kiện này... Tôi không thể đáp ứng được ông..." Hai hàm răng cậu run lập cập nói.

"Biện Bạch Hiền, cậu không nên rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Đạo diễn thấy cậu nhất mực chống lại, diện mạo đáng ghê tởm của hắn cũng bại lộ ra, "Cậu chớ quên tình cảnh hiện tại của cậu. Lưu tổng đang đưa cậu ra khởi tố. Nếu cậu không thể nhận đóng cuốn phim này mà nói, chỉ là tiền vi phạm hợp đồng sẽ là hơn năm mươi triệu won. Hiện giờ đã có một đường có thể đi, ta hảo tâm muốn giúp cậu một tay, cậu còn không cảm kích?"

Bạch Hiền cắn môi, không nói gì, hô hấp trong chốc lát trở nên khó khăn.

" Bạch Hiền à ——"

Đạo diễn thấy cậu không nói gì, cho rằng còn có thể xoay chuyển, tiến đến một lần nữa ôm chầm lấy thân thể của cậu, bàn tay tham lam chiếm lấy trên da thịt như trẻ con của cậu, "Em cũng không phải ngày đầu tiên mới gia nhập giới giải trí, không nên thanh cao quá mức, như vậy chỉ biết hại chính em mà thôi, thế nào? Con người của anh luôn luôn không thích ép buộc người khác, chỉ cần em gật đầu, ngoan ngoãn theo anh một đêm, anh bảo đảm không những em được tiếp tục diễn, mà hơn nữa thù lao so với ban đầu lại tăng lên gấp đôi!"
Mỹ nhân đẹp như thế này hắn đã sớm muốn nếm thử mùi vị, hắn đã quen với việc những nữ nghệ sĩ đối hắn yêu thương nhung nhớ .

Bạch Hiền cảm thấy buồn nôn, hình như là sau khi đấu tranh rất lâu, một lòng nhất quyết né tránh bàn tay thô lỗ, lạnh lùng nói:

"Năm mươi triệu won tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả, điều kiện của ông tôi sẽ không đáp ứng!"

Đạo diễn sửng sốt, trong nháy mắt sắc mặt trở nên thật khó coi.

" Bạch Hiền, cậu xem mình là cái gì hả? Năm mươi triệu won tiền vi phạm hợp đồng cậu nói trả liền trả luôn? Được, ta cho cậu thời gian hai ngày, hai ngày sau nếu như cậu không đem năm mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng đặt lên bàn làm việc của ta, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí!"

"Được, tôi đáp ứng ông!"

Tuy rằng Bạch Hiền trước sau như một đều dịu dàng như nước, nhưng lúc trở nên quật cường cũng là mấy trâu đều kéo không lại, nói xong câu đó cậu cũng không quay đầu lại, mở rộng cửa đi ra ngoài.

Đạo diễn nhìn bóng lưng xinh đẹp của cậu, nuốt nuốt nước miếng, cười nhạt một tiếng, "Ta xem nhà ngươi thanh cao tới khi nào, sớm muộn gì có một ngày nhà ngươi sẽ phải nằm ở dưới thân ta!"

=============

Biện Bạch Hiền hối hận, lúc mưa lớn táp vào trên mặt mình, cậu bắt đầu hối hận.

Sự hối hận của cậu không phải vì không đáp ứng yêu cầu của đạo diễn, mà là kỳ hạn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Trong thời gian hai ngày mang đến năm mươi triệu won, việc này đối với cậu mà nói, quả thực là chuyện không có khả năng làm được.

Vài năm nay tuy là diễn viên, nhưng tiền kiếm được cậu dùng mua phòng ở, còn lại không nhiều lắm, năm mươi triệu won, cho dù bán phòng ở cũng không đủ bồi thưởng lỗ thủng này.

Hơn nữa bên kia Lưu tổng lại hăm dọa, ngày mai sẽ tiếp cảnh sát điều tra, đây đối với cậu mà nói, lại càng họa vô đơn chí.

Làm sao bây giờ?

Cậu không nghĩ tới dốc sức làm việc ba năm trong làng điện ảnh, cuối cùng lại là kết quả thảm hại như vậy.

Muốn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Thanh, nhưng lại chần chờ .

Nói cái gì đây? Còn có thể nói được gì?

Nghĩ tới đây, bên môi cậu hiện ra một tia cười khổ yếu ớt. Tới bây giờ cậu mới phát hiện ra, ngay cả bạn bè thân để trò chuyện cậu cũng không có...
Thật đáng buồn....

Cố nén không cho nước mắt rơi xuống, nhưng trong đôi mắt đẫm lệ mông lung vẫn thấy được tờ giấy nằm trong túi xách, mặt trên là địa chỉ nơi Phác Xán Liệt ngủ lại, chỉ cần cậu mở ra, theo địa chỉ này đi đến...

Lại lần nữa nắm chặt tay, lòng đau đớn, bên tai là những lời dặn dò của Tiểu Thanh.

" Bạch Hiền, Phác thiếu gia còn ở lại nghỉ ngơi ở thành phố này 3 ngày, nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của em..."

Ba ngày, ngày hôm nay đã là ngày cuối cùng, nói cách khác, đêm nay... là cơ hội đổi đời duy nhất của cậu!

Nghĩ tới đây, toàn thân Bạch Hiền tê liệt, cậu ngồi vô lực trên chiếc ghế ven đường, tóc buông xuống che đi gương mặt tái nhợt của cậu.

Ngày mai, cảnh sát sẽ tiến hành điều tra đối với người làm Lưu tổng bị thương!

Cậu tin lão Lưu nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, những lời này một chút cũng không sai, cậu rất tin như vậy.

Ngày kia, cậu phải bồi thường đoàn làm phim 50 triệu tiền vi phạm hợp đồng.

Cậu tin tới ngày đó, đạo diễn cũng sẽ không hảo tâm trì hoãn lại kỳ hạn!

Tuệ Nhi, Hạ Băng, Lưu tổng, đạo diễn cùng với muôn hình muôn vẻ diện mạo các nghệ sĩ không ngừng hiện lên trong đầu cậu, lẽ nào sự kiên trì của cậu từ trước đến nay đều là sai sao?

Nước mắt rốt cuộc chảy xuống, rơi lên mặt ghế.

Cam chịu số mệnh thôi! Cậu phải cam chịu số phận!

Cậu cầm lấy điện thoại, sau khi máy kết nối, giọng nói run rẩy hướng microphone nói:

"Tiểu Thanh, em đã suy nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị cho em một bộ quần áo thật đẹp, đêm nay sẽ dùng..."

Hết chap 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek