Chap 7: Cuộc trao đổi bóng đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, khách sạn WRT bật đèn sáng rực rỡ, cùng đài phun nước cao khoảng 7 tầng lầu và âm nhạc ưu nhã du dương, khắp nơi đều lộ vẻ xa hoa lộng lẫy

Tầng thứ 50 của tòa nhà WRT là quán cafe.

Trời bên ngoài rất tối, nhưng kể ra, từ đây nhìn xuống phía dưới lại có vẻ rất hay như vậy. Nơi này chỉ theo quy chế hội viên, đây là nơi chỉ phục vụ những hội viên tôn quý nhất của khách sạn. Những cửa sổ sát mặt đất, nhìn xuống phía dưới là toàn cảnh đêm cùng ánh sáng đèn nê-ông xung quanh của thành phố phồn hoa.

Mặc quần áo đẹp nhất màu đen mà Tiểu Thanh đã chuẩn bị, Bạch Hiền đi vào quán cà phê tầng này, nhìn quanh bốn phía quán cafe, không khó mà thấy được người đàn ông ngồi gần cửa sổ. May là hắn ngồi ở trong tầm mắt cậu, nếu không tại nơi rộng lớn thế này tìm người không chỉ phiền phức mà còn khiến người khác để ý.

Cậu không phải là hội viên ở đây, Tiểu Thanh nhờ vào quan hệ bạn bè mới khiến cậu có thể có tư cách vào đây. Cũng không thể không kể đến mị lực siêu cường của tiền bạc, để có thể khiến cậu thuận lợi gặp được Phác thiếu gia, Tiểu Thanh đã bỏ ra một triệu won và một chút thời gian buổi chiều để sắp xếp thỏa đáng chuyện này.

Một triệu won! Tiểu Thanh cho rằng đáng giá, bởi vì chị ta tin rằng, bằng khuôn mặt đẹp cùng trí tuệ của Biện Bạch Hiền, hoàn toàn có thể khiến Phác thiếu gia chú ý.

Trước khi tiến vào quán cà phê, Bạch Hiền cũng đã hít sâu cổ động tinh thần mình, nhưng...............

Chỉ ngay khi cậu nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông cách đó không xa kia, thì một áp lực chưa từng có lại ập đến, giống như là một bàn tay băng lạnh khổng lồ đang gắt gao bóp chặt cổ cậu.

Cậu sợ hãi khiếp đảm, chỉ là nhìn hắn thôi cũng sẽ sản sinh loại cảm giác này.

Bạch Hiền bước đến chỗ ngoặt thì dừng bước, thân thể vô lực dựa vào tường, tay đưa lên ngực, những ngón tay run nhè nhẹ, không khó nhìn ra trong lòng cậu đang vật lộn đấu tranh.

"Bạch Hiền, Bạch Hiền, lòng ngươi rốt cục đang làm cái gì? Sự luôn luôn kiên cường trước đây đi nơi nào rồi? Chỉ đi tới đi, hãy dũng cảm đi tới đi."

Một giọng nói khác lại quát lên chói tai. "Biện Bạch Hiền, người làm như vậy thì có gì khác biệt với những người khác? Để vượt qua khó khăn trước mắt, liền bán đứng thân thể của chính mình? Bình thường ngươi coi thường cách làm của các minh tinh khác, hiện giờ ngươi cùng bọn họ có gì khác nhau đâu?"

Từ dưới đáy lòng, hai giọng nói không ngừng hò hét quấn quít lấy cậu, cậu gắt gao đè lại ngực, nhưng làm sao cũng không đè nén được sự kinh hoàng không thôi của trái tim.

Làm sao bây giờ? Chính mình còn muốn tiếp tục đi xuống phía dưới nữa không?

Cậu cảm thấy hàm răng đều run lên, gương mặt tuyệt đẹp dần dần trở nên tái nhợt.

"Cậu gì ơi, cậu không có việc gì chứ?" Hai người phục vụ đi ngang qua, có một người trong đó quan tâm hỏi thăm.
Bạch Hiền nhẹ nhàng lắc đầu. "Không có việc gì!"
Người phục vụ nhìn cậu hồ nghi, lễ phép dặn dò rồi sau đó rời đi.
"Tớ thấy cậu ta hơi quen mắt, hình như là gặp qua trên tivi"

"Trí nhớ của cậu quả thật không sai, cậu ta đúng là Biện Bạch Hiền, mấy ngày nay trên tin tức giải trí đều có đề cập huyên náo xôn xao về câu ta. Đầu năm nay không biết là vì sao mà lại để nổi tiếng vì dính dáng đến cả loại tai tiếng này."

"Đúng, tớ nhớ ra rồi, thì ra là Biện Bạch Hiền, người như thế nào lại còn đẹp hơn cả trên Tivi."

Người phục vụ nói nhỏ giọng, nhưng cũng khẽ phiêu vẳng vào tai Bạch Hiền, làm sắc mặt cậu càng xấu đi.

Bạch Hiền nhanh chóng nắm chặt tay.

"Biện Bạch Hiền, bây giờ ngươi còn quật cường cái gì? Đi vào đây nghĩa là ném toàn bộ tôn nghiêm ra sau đầu, vậy mà còn đang lo lắng sao? Ngươi cho là ngươi còn có lựa chọn khác sao?"

Cậu khó khăn hít một hơi để đấu tranh tư tưởng, rồi nhanh chóng cầm hộp đồ trang sức, lấy toàn bộ dũng khí đi ra góc.

Lúc này đây Bạch Hiền nghĩ bản thân mình đã dùng hết dũng khí và khí lực của cả một đời.

Lúc đến gần vị trí của Phác Xán Liệt, Bạch Hiền giật mình phát hiện, thì ra bốn phía cách hắn không xa đều có các vệ sĩ mặc đồ Tây, đi giày da, lộ vẻ tinh nhuệ khí thế.

Khi cậu còn chưa tới gần người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, thì hai trong số các vệ sĩ liền tiến lên ngăn cản cậu.

"Thiếu gia, mời chuyển sang ngồi chỗ khác!" Một người vệ sĩ trong số đó lạnh lùng mở miệng nói.

Bạch Hiền cắn cắn môi, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó thốt lên giọng nói đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Tôi chính là đến tìm Phác thiếu gia!"

Giọng nói của cậu rất thanh đẹp, như một cây hoa tường vi trong bóng đêm, kiên cường nhưng có một tia run rẩy khó phát hiện

Người đàn ông ngồi tại bàn cafe dường như là không có chút động tĩnh nào, chỉ chăm chú nhìn bóng đêm ở bên dưới, rõ ràng là chuyện xung quanh không khiến cho hắn quan tâm. Bạch Hiền chỉ thấy được bóng lưng cao lớn của hắn.

"Xin lỗi anh, đêm nay Phác thiếu gia không gặp khách, mời lập tức rời khỏi đây!"

Dường như vệ sĩ đã nhìn quen loại người chủ động đưa đến cửa này, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Bạch Hiền hô hấp trở nên hơi gấp gáp, hai tay lại lần nữa đặt bên hông. Không được! Cậu tuyệt đối không thể rời đi như thế này, cậu nhất định phải thành công!

"Trên tay ta là một vật của Phác thiếu gia, chỉ là thành tâm đến đây trả mà thôi, lẽ nào mấy người đàn ông to lớn các người còn sợ một người yếu đuối như ta gây thương tích cho Phác thiếu gia nhà các người sao? Ngay cả một chàng trai nhỏ bé cũng sợ không đối phó được, vệ sĩ như vậy không có cũng chẳng sao!"

Cậu cố ý nâng giọng, đôi mắt đẹp đảo đến người đàn ông cách đó không xa đang ngắm cảnh đêm. Bằng bất cứ giá nào, cho dù kết quả không tốt, ít nhất cậu cũng phải khiến Phác Xán Liệt chú ý đến mình mới được.

"Anh........."

Bọn vệ sĩ không nghĩ tới người này lại mỏ nhọn lợi hại như vậy, vừa định nói lại bị một giọng trầm thấp cắt ngang....

"Để cậu ta tới, những người khác lui ra!"

"Vâng, Phác thiếu gia!"

Bọn vệ sĩ lập tức cung kính lui về vị trí cũ.

Những chướng ngại vật trước mặt Bạch Hiền vừa biến mất, cảm giác khẩn trương vừa rồi lại trở về, cậu đứng tại chỗ chưa hề di chuyển, hô hấp khó khăn.

"Sao? Có dũng khí chất vấn vệ sĩ của ta, lại không có dũng khí đi tới ư?"

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà thuần hậu lại vang lên lần nữa, nhưng khác với vừa rồi là mang theo một tia châm chọc, ngay sau đó hắn chậm rãi khuấy cà phê...

Một gương mặt anh tuấn lộ ra, đủ để có thể mê đảo chúng sinh, các đường nét sâu, chỗ nào cũng đều lộ ra khí thế vương giả cao cao tại thượng, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo lộ ra ánh thâm sâu khó lường nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Bạch Hiền đích, lơ đãng lấp lánh vẻ đùa cợt.

Lòng Bạch Hiền hoảng hốt.

"Mời ngồi đi!" Hắn chỉ ghế đối diện, lời nói cực kì quyền uy.

Bạch Hiền không có đường lui, trước ánh mắt chăm chú của hắn, cậu tiến đến, không khó mà cảm giác được cặp mắt kia rốt cục có bao nhiêu nóng bỏng.

Một áp lực không hiểu đột nhiên kéo tới, làm cậu thiếu chút nữa hít thở không thông.

Đây là lần đầu tiên cậu chính thức gặp mặt hắn, đúng là nhìn hắn không khó để có thể cảm nhận được loại quyền uy và khí thế khống chế chúng sinh đến từ trên người hắn.

Phác Xán Liệt không mở miệng nữa, đôi mắt đen chim ưng nhìn cậu không hề chớp mắt, như là thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tốt nhất, hoặc như đang phỏng đoán điều gì đó.

Trong không khí phảng phất thổi qua một tia không thành thật.

Bạch Hiền có chút ngồi không yên, bầu không khí như vậy rất áp lực, nhất là tại đây, dưới con mắt của một người đàn ông thâm sâu khó lường.

Cậu hơi sợ hãi.

"Phác thiếu gia, hôm nay thật không có ý tứ quấy rối ngài, đây là vòng cổ lần trước ngài cho ta mượn......." Cậu đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, trong tay cầm đồ trang sức tinh xảo, chậm rãi để lên trước mặt hắn.

Khóe miệng Phác Xán Liệt hơi nhếch lên, không nhanh không chậm mở miệng hỏi: "Cậu tên gì?"

Bạch Hiền hạ mắt xuống. "Biện Bạch Hiền."

"Ừ."

Phác Xán Liệt khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra một tia thỏa mãn. "Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền." Hắn dường như có hứng chơi đùa với cái tên này, cuối cùng trong giọng nói trầm thấp lộ ra một tia chế nhạo.
"Tên này..... không tệ."

"Hả?"

Bạch Hiền thấy sốc khi nghe hắn nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt hắn lóe ra vẻ đùa cợt, cậu hơi nhíu mày.
Cậu bắt đầu thấy hối hận, giờ này khắc này cậu có một loại cảm giác bị người giải phẫu. Cậu giống như một người đi dự tuyển phi tử, còn hắn là quân vương cao cao tại thượng.

Cậu đột nhiên nảy sinh nỗi phiền chán cùng buồn cười, chính mình rốt cục đang làm gì đây.

Loại giao dịch này cậu không muốn làm, căn bản cậu cũng không có thiện cảm với người cùng giao dịch.

Nghĩ tới đây, cậu lần nữa dũng cảm đón nhận ánh mắt như chim ưng của hắn, và nói: "Vòng cổ tôi đã trả lại cho ngài, vật về với chủ cũ, xin cáo từ!"

Nói xong câu đó, Bạch Hiền cầm lấy lấy túi xách, vội vã đứng dậy, không muốn ở nơi này thêm một giây nào nữa bởi vì —- mỗi khi nhìn thấy người đàn ông này, trái tim cậu sẽ kinh hoảng không ngớt, thậm chí sản sinh ra một nỗi sợ hãi không hiểu nổi.

"Biện Bạch Hiền............."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau cậu, hiệu lức như ma vương câu hồn. "Mục đích còn chưa thành, liền đi như thế chẳng phải là đáng tiếc sao?"

Giọng nói của hắn lộ vẻ tự tin khiến kẻ khác kinh hãi, như một mũi tên ngầm bắn xuyên thẳng vào trái tim Bạch Hiền.

Cậu sững lại dừng bước tại chỗ, giật mình sửng sốt, hơn nửa ngày mới chậm rãi xoay người nhìn về người đàn ông như ma quỷ ở đằng sau – Phác Xán Liệt.

"Nói đi, cậu nghĩ muốn gì?"

Cặp mắt như chim ưng của Phác Xán Liệt xem thấu chuẩn xác lòng cậu không hề lầm lẫn, uống một ngụm cà phê xong, không nhanh không chậm cất lời.

Bạch Hiền cưỡng ép nén sự kinh ngạc trong đáy lòng xuống, nắm tay nhanh chóng thả lỏng, một lần nữa lại đi tới ngồi xuống bên cạnh Phác Xán Liệt.

"Phác thiếu gia mong ngài giúp đỡ tôi."

Cậu nói những lời này cực kỳ khó khăn, hạ mắt xuống bởi không tài nào có thể đối diện với cặp mắt của người đàn ông này.

"Nói một chút xem!"

Phác Xán Liệt dáng vẻ hứng thú, thân thể to lớn lừng lững tựa lưng vào ghế ngồi, cặp mắt đen lạnh lùng không hề chớp mắt nhìn kỹ khuôn mặt thoáng chút xấu hổ của cậu.

Bạch Hiền không khó cảm giác được cảm giác nóng rực trên đỉnh đầu, nhưng vẫn kiên trì kể hết sự việc mấy ngày hôm nay.

Biểu hiện trên mặt Phác Xán Liệt hầu như khiến Bạch Hiền rất khó đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì. Kể xong hết sự tình, cậu thấp thỏm bất an nắm chặt tay, nếu đã như vậy cậu sẽ làm bằng bất cứ giá nào.

Qua hơn nửa ngày, Phác Xán Liệt mới chậm rãi mở miệng, "Biện Bạch Hiền, cậu cho rằng ta nhất định sẽ có hứng thú giúp cậu sao?"
Một câu hỏi lại khiến Bạch Hiền ngẩn ra, cậu lập tức ngẩn đầu chống lại cặp mắt chim ưng của hắn mà nói: "Thực ra, ít nhiều anh cũng cần phải chịu trách nhiệm với tôi!"
"A?"
Phác Xán Liệt như là nghe thấy chuyện buồn cười nhất thiên hạ, hai hàng mày anh tuấn dường như hơi khẽ nhếch lên, nhìn về phía Bạch Hiền với sự hứng thú.

Bạch Hiền liếm liếm đôi môi hơi khô nẻ, nói tiếp: "Nếu như đều không phải vòng cổ của anh, tiểu thư Hạ Băng sẽ không hiểu lầm tôi, không có hiểu lầm mà nói, tôi sẽ không vào tổ làm phim, lại càng không phải cõng 50 triệu tiền vi phạm hợp đồng."

Phác Xán Liệt nghe vậy xong, đôi môi mỏng lạnh lùng khẽ giần giật, nói: "Như vậy tiền đồ của cậu Bạch Hiền chính là do Phác thiếu gia ta làm lỡ sao?"

"Ách...."

Bạch Hiền nuốt mạnh một chút nước bọt "Cũng không thể nói như vậy, tất cả đều là sự trùng hợp, chính là cái mà người ta gọi là 'ta không giết bá tánh, nhưng bá tánh lại vì ta mà chết'."
"Ha ha......"
Phác Xán Liệt cười sang sảng ngoài ý muốn, nhìn về phía Bạch Hiền nói: "Cậu Bạch Hiền lên án rất gay gắt Phác Xán Liệt ta rồi, nếu như tôi không phụ trách mà nói, hình như không hợp tình hợp lẽ lắm."
Bạch Hiền dường như nghe được Phác Xán Liệt có ý trêu chọc, khẽ cắn môi kiên trì nói: "Nói chung là mong Phác thiếu gia giúp tôi lần này, sự nghiệp diễn viên là lý tưởng cả đời của tôi. Van cầu anh đấy."
Đây là lần thứ hai cậu chủ động mở miệng nói mấy chữ này.

Lần đầu tiên là ba năm trước đây, việc ấy khiến cậu vĩnh viễn không tài nào quên được. Lần thứ hai là ngày hôm nay, vì chính tiền đồ trước mắt mà nói với người đàn ông này.

Phác Xán Liệt vẻ mặt biểu tình ung dung suy nghĩ. Người con trai trước mặt rất đẹp, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có chút mộng ảo, tuy vậy, khuôn mặt này hình như đã từng lưu lại vết tích gì đó trong đầu hắn.

"Tình hình của cậu rất phiền phức, một là trêu chọc cảnh sát, hai là trêu chọc nhà đầu tư, tiền đồ của cậu đã nguy ngập cực kỳ nguy hiểm rồi." Hắn thản nhiên mở miệng nói, như là xét xử và phán quyết, từ tốn mà độc địa.

Sắc mặt Bạch Hiền hơi biến đổi. Cậu chỉ biết Phác Xán Liệt làm sao có thể giúp chính mình đây?"

Phác Xán Liệt hiện lên tia sáng không dễ phát hiện trong đáy mắt, chuyển sang nói tiếp: "Tuy vậy —— cậu thật sự cầu đúng người rồi!"

Bạch Hiền ngẩng phắt đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt. Tuy là ánh mắt hắn làm người khác không đoán ra được, nhưng —— chí ít hẳn là vẫn còn có hi vọng.

"Phác thiếu gia ngài, ngài thực sự nguyện ý giúp đỡ tôi sao?" Giọng nói của cậu hơi run run.

Đôi môi mỏng thâm trầm của Phác Xán Liệtlộ ra một tia tà mị ——

"Biện Bạch Hiền, tôi là một người thương nhân, làm bất cứ chuyện gì đều phải coi trọng lợi ích. Giúp cậu cũng là như vậy! Bây giờ ta muốn cậu nói ra một lý do có thể làm ta động tâm?"

Bạch Hiền thấy lạnh cả người, từ chân tóc lan tới xương tủy. Cậu biết tất cả đều căn cứ y như Tiểu Thanh nói.

Hắn là một người đàn ông, nhưng là người đàn ông nắm trong tay kinh tế huyết mạch. Người đàn ông như vậy làm sao có khả năng không đưa ra điều kiện chứ.

Tất cả đàn ông đều là giống nhau!

Chỉ chẳng qua là, hắn khác những người đàn ông khác ở chỗ........

Muốn cậu chủ động nói ra loại điều kiện này.

"Tôi........"

Bạch Hiền cảm thấy mình hít thở thật khó khăn. Cậu cực kỳ khốn khổ mở miệng nói: "Nếu như Phác thiếu gia vui vẻ, bất cứ khi nào, tôi.... tôi cũng là của Phác thiếu gia ngài."

Trời biết đây chính là một màn cả đời khó quên đối với cậu!

Phác Xán Liệt nghe vậy xong, đôi mắt thâm thúy hơi trầm xuống, "Biện Bạch Hiền cậu trước sau đều dùng phương thức này để tìm kim chủ sao?"

Nghĩ đến khả năng này, hắn vô thức hơi cau mày lại.

"Không phải....."

Bạch Hiền kiên định lắc đầu, "Tôi không có đi tìm, chưa từng làm vậy. Nếu không Lưu tổng làm sao có thể làm chuyện này với tôi."

Phác Xán Liệt cau mày lại, chậm rãi đứng dậy, bước thong thả đến trước mặt cậu, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng nâng chiếc cằm mềm mại của cậu lên......

Bạch Hiền bị ép nhìn vào cặp mắt thâm sâu khó lường của hắn, đầu mũi vương mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá cùng nam tính đến từ đầu ngón tay hắn, mùi rất là dễ ngửi mà lại mang chút mê hoặc.

"Cậu muốn dùng chính thân thể mình để trao đổi tất cả?" Hắn cúi người xuống, đầu mũi anh tuấn hầu như sắp tới gần cậu, "Dựa vào đâu mà cậu cho rằng mình có thể làm ta cảm thấy hứng thú?"

"Tôi..." Bạch Hiền hoảng hốt một lúc, người đàn ông này giữ tâm tư kín như bưng, cậu nhất thời cũng có chút bối rối.

Nửa khắc sau, cậu cố gắng bình tĩnh, tự mình dũng cảm chống lại ánh mắt của hắn, nói: "Chỉ bằng... trực giác của tôi! Tôi không nhận thấy mình kém Hạ Băng ở điểm nào cả!"

Phác Xán Liệt nghe xong, gương mặt anh tuấn lộ vẻ lạnh lùng, ung dung dò xét cậu hồi lâu, đôi môi mỏng lấy làm thú vị vì câu trả lời của cậu. "Cậu thực sự tự tin như vậy sao?"

Một câu hỏi lại lạnh nhạt, làm cho người nghe cảm thấy hình như có chút khinh thường, mà lại không đoán ra được có gì ở trong đó.

Nói chung, Bạch Hiền không hiểu được loại cảm giác này. Tuy bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực sự cậu không chắc rốt cuộc mình có phần bản lĩnh này hay không.

Cậu nhìn cặp mắt đen thâm sâu am hiểu của Phác Xán Liệt, kiên trì nói: "Nếu ngay cả điểm tự tin ấy cũng không đúng sự thật, tôi sẽ không đưa ra điều kiện trao đổi này."

Đánh cuộc một lần! Cậu quyết định đánh cuộc một lần, là thành hay bại cũng chỉ trong đêm nay.

Ngón tay của hắn chậm rãi di chuyển lướt trên mặt cậu, mang theo hơi ấm áp, dường như có phần quyến luyến như rắn trườn, khiến cho cậu khẽ run rẩy, mà loại khẽ run rẩy này dần dần tiến vào nơi sâu nhất trong đáy lòng cậu.

Bạch Hiền cố nén suy nghĩ muốn né tránh khỏi hắn, nhắm mắt lại mặc cho bàn tay áp trên mặt mình lưu lại mùi của riêng hắn. Hàng mi thật dài của cậu khẽ run run như chiếc lá mùa thu thấm sương ẩm ướt, khiến người ta phải yêu mến.

"Cậu...." Một lát sau, hắn cúi đầu xuống, hơi thở của hắn phả vào mũi cậu, "quả thực là làm ta nảy sinh hứng thú!"

Một câu nói của hắn thể hiện thành công của cậu, cũng tuyên cáo cậu sắp phải đối mặt với sự an bài của số phận.

Biện Bạch Hiền mở mắt, chống lại ánh mắt như cười như không của Phác Xán Liệt, đôi mắt đen khẽ run rẩy, nhẹ nhàng mở ra. "Ý của Phác thiếu gia là..."

Cậu phải xác định lại lần nữa mới được!

Phác Xán Liệt đưa bàn tay đặt lên đỉnh đầu của cậu, dường như chú ý tới mái tóc đẹp của cậu, giọng nói trầm thấp hạ xuống....

"Cậu thật sự có khả năng vượt qua Hạ Băng!"

"Bao gồm vị trí trong lòng Phác thiếu gia sao?"

Bạch Hiền đột nhiên thốt ra một câu, ngay sau đó liền lập tức hối hận. Sao mình lại hỏi một câu như vậy?

Quả nhiên khi Phác Xán Liệt nghe vậy xong, liền cau mày lại, thoáng chút phiền chán.

"Cậu nghìn vạn lần không nên thử chơi trò dò xét tâm lý của đàn ông, bởi vì —- điều này không phải là sở trường của cậu!"

Một câu nói thốt ra, làm Bạch Hiền thương tích đầy mình, tuy rằng cậu rất khó chịu vì bị nhìn thấu, nhưng điều hắn nói đều là sự thực.

"Anh yên tâm, tôi biết rất rõ giữa chúng ta chỉ là giao dịch mà thôi. Đối với lòng anh, tôi không có quyền biết, mà cũng không có hứng thú biết!"

Bạch Hiền lạnh lùng mở miệng nói, ít nhiều cảm thấy muốn lấy lại chút thể diện cho bản thân.

Phác Xán Liệt nghe xong không giận mà lại cười, dựa người vào bàn cà phê, bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên rồi nói: "Được rồi, hãy nói về cuộc giao dịch giữa cậu và tôi đi!"

Bạch Hiền nuốt một chút nước bọt, cắn môi theo thói quen, ngay khi đó, hắn liền dùng tay kéo môi cậu ra khỏi hàm răng.

Cậu không hiểu được mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phác Xán Liệt.

"Không được giữ thói quen này, bởi vì nó sớm sẽ là của ta!" Ngón tay của Phác Xán Liệt khẽ đặt lên môi cậu, khiến lòng hắn sinh quyến luyến.

Tim Bạch Hiền đập thình thịch một tiếng, vội vàng đưa tay chải tóc, khẽ nói: "Chúng ta không cần phải bàn nội dung giao dịch hay sao?"

Phác Xán Liệt nhìn thần thái cậu có chút hoảng loạn, đôi môi mỏng khẽ động, sau khi âm trầm nhìn cậu một cái, hắn lại ngồi thẳng lên như trước, bắt chân trái lên đùi phải.

"Nói đi!"
Một câu nói khôi phục lại vẻ băng lạnh trong nháy mắt.

Bạch Hiền hít sâu một hơi, nhìn về Phác Xán Liệt ở phía đối diện.

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản! Tôi xin Phác thiếu gia bảo đảm tiền đồ của tôi, đồng thời — giành được chút thành công nho nhỏ trong làng giải trí!"

"Chỉ là như vậy?" Phác Xán Liệt hỏi lại, nhìn cậu một cách thích thú.
Bạch Hiền nặng nề gật đầu. "Như vậy là đủ rồi!"

Cậu cũng không hy vọng xa vời có thể vượt qua được Hạ Băng, nhưng tối thiểu cậu cần bảo đảm tiền đồ ổn định của mình.

Phác Xán Liệt mỉm cười không nói gì mà chỉ gõ một ngón tay.

Bạch Hiền thấp thỏm không ngớt nhìn hắn, không rõ trong hồ lô của hắn rốt cuộc là bán thuốc gì.

Nhân viên phục vụ đi tới trước mặt, cung kính khom người nói: "Xin hỏi Phác thiếu gia còn muốn dùng gì nữa?"

"Cà phê của cậu đây đã lạnh rồi, đổi lại tách khác!" Phác Xán Liệt thản nhiên ra lệnh.

"Vâng!" Nhân viên phục vụ vội vàng đáp, chẳng bao lâu sau, một tách cà phê tỏa hương thơm nồng được đưa tới trước mặt Bạch Hiền.

"Phác thiếu gia ngài..." Cậu thật sự rất muốn lập tức hỏi suy nghĩ trong lòng của Phác Xán Liệt, người đàn ông này là cố ý sao? Hắn biết rõ cậu đã gấp lắm rồi mà.

Phác Xán Liệt chỉ vào ly cà phê trước mặt cậu...

"Thưởng thức một chút đi, cà phê ở đây quả thực độc nhất vô nhị, bên ngoài không có được đâu."

Vướng mắc trong lòng Biện Bạch Hiền chưa giải, nhưng không thể làm gì khác hơn, đành nâng tách cà phê lên uống một ngụm, hương vị thanh thuần liền lập tức lan tỏa trong miệng, chỉ là....

"Phác thiếu gia có thể nói sao?"

Phác Xán Liệt dường như bị sự cấp bách trong lòng cậu làm nhếch miệng nở nụ cười, đùa nói: "Cậu có thể yêu cầu lại thêm nhiều một chút!"

Cậu ta là người đầu tiên có thể khiến hắn cho phép tăng giá. Ai tìm đến hắn thường là lòng tham không đáy.

Bạch Hiền giật mình, một chút yêu cầu này còn không nhiều sao?

"Phác thiếu gia, ngài cũng hiểu tình hình hiện giờ của tôi, chọc vào chuyện kiện cáo không nói, nhưng còn phải bồi thường tổ làm phim 50 triệu won tiền vi phạm hợp đồng, hơn nữa cần lập tức giải quyết." Cậu sợ hắn không nghe rõ, cố gắng giải thích thêm lần thứ hai một chút.

Phác Xán Liệt hơi khua tay cắt đứt lời cậu. "Những thứ này đều là chuyện bé nhỏ không đáng kể ! Ý ta là cậu hoàn toàn có quyền đưa ra nhiều yêu cầu hơn, ta nghĩ ta sẽ thỏa mãn cậu!"

Hắn đã nói rất sáng tỏ loại nhắc nhở cùng yêu cầu này đúng là thứ mà những người khác tha thiết mơ ước, ngay cả Hạ Băng cũng chưa từng có loại đãi ngộ này.

Bạch Hiền hoàn toàn ngơ ngẩn. Lẽ nào yêu cầu của cậu vẫn còn là thấp sao? Trong giới giải trí vốn ngư long hỗn tạp, nếu muốn phát triển ở chỗ này quả thật không phải là việc đơn giản, huống hồ cậu muốn đi trên con đường mưa thuận gió hòa? Mà cậu chỉ cần loại mưa thuận gió hòa này mà thôi, chỉ cần có đất diễn đủ nuôi sống bản thân cũng đã là nguyện vọng của bao nhiêu người trong giới giải trí này.

" Những thứ này thực sự là đủ rồi."
Cuối cùng cậu vẫn nói như vậy. Tự định giá cả nửa ngày, cậu thực sự không biết có thể đưa ra yêu cầu nào nữa.

Nghe xong, Phác Xán Liệt nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi không nói gì, chỉ là có chút suy nghĩ nhìn nam nhân trước mặt, đôi mắt ưng mâu nheo lại, chả biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Bị hắn nhìn, Bạch Hiền không hiểu sao có chút luống cuống, hai bàn tay nhỏ bé giấu dưới bàn nắm chặt lại.

Hắn là một người tuyệt đối quyền uy, cậu không khó mà cảm nhận được điểm này. Cho dù hắn cũng không nói gì cả, nhưng chỉ là nhìn như thế này cũng đủ để khiến cậu cảm thấy bất an và khủng hoảng.

Tuy cậu không biết vì sao ngay từ đầu đã sợ hắn, nhưng cậu vẫn sợ hắn mà chẳng bởi lý do gì!

Thời gian dường như ngừng lại trong nháy mắt, ngay cả âm thanh hít thở lưu chuyển trong không khí cũng đều ngưng chuyển động.

Giữa lúc Bạch Hiền cảm thấy từng đợt hô hấp hít thở không thông thì người đàn ông đối diện rốt cục chậm rãi mở miệng.

"Cậu Bạch Hiền đã như vậy thì để chính do Phác Xán Liệt ta nói đi!"

"Ngài nói đi." Bạch Hiền không biết hắn muốn nói gì, tuy nâng mắt nhìn hắn nhưng lòng lại cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Phác Xán Liệt dường như nhìn thấu lo lắng của cậu, đôi môi mỏng lạnh lùng hơi nhếch lên, lộ vẻ tao nhã như vương tử, thật đáng tiếc là hắn không phải vương tử.

Hắn hơi rướn người về phía trước rồi nói: "Về phía bên cảnh cục, ta sẽ thay cậu giải quyết. Tổ làm phim thì ta sẽ sai người an bài. Còn về bộ phim mà cậu muốn đóng thì có thể tăng giá, nếu không muốn đóng thì cũng sẽ có hợp đồng đóng tác phẩm lớn hơn đưa đến trước mặt cậu. Ngoại trừ đóng phim, Biện Bạch Hiền cậu còn có niềm đam mê nào khác không?"

Bị hắn đột nhiên hỏi, Bạch Hiền giật mình sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, nói: "Tôi thích hát, cũng thích múa. Từ nhỏ tôi đi đã học vũ đạo rồi..."

"Được rồi!"

Phác Xán Liệt nhẹ giọng cắt ngang lời cậu, thoáng tự hỏi một chút rồi nói: "Như vậy đi, cậu đã rất thích giới giải trí như thế, thì trong nửa năm ta sẽ cho cậu trở thành ngôi sao nổi tiếng không riêng gì điện ảnh và truyền hình, mà còn tiến quân gới ca nhạc. Với điều kiện của cậu, trở thành ngôi sao điện ảnh, truyền hình và ca nhạc cũng sẽ dễ dàng thôi, thành tích tột cùng sẽ trên cả Hạ Băng!"

Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói mà gần giống như là nghe hắn nói chuyện trên trời. Tại sao trong mắt hắn, việc này lại giống như là trò đùa vậy?

"Làm sao vậy?" Phác Xán Liệt thấy vẻ mặt cậu ngây ngốc, liền hỏi.

"Ách, không có gì, chẳng qua tôi chỉ không nghĩ xa như vậy." Bạch Hiền lời ngay nói thật.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng lắc đầu. "Là cậu không dám nghĩ tới mà thôi. Vốn sở hữu của cậu còn có khả năng hơn thế."

Biện Bạch Hiền tim đập mau hơn. Hắn thực sự nguyện ý giúp cậu như thế?

"Phác thiếu gia, ngài thực sự quyết định nâng đỡ tôi sao?"

Cậu nhẹ giọng hỏi. Tuy rằng cậu đã chuẩn bị chu đáo, nhưng đối mặt với một người đàn ông bí hiểm như vậy vẫn là có chút không khẳng định như trước.

Phác Xán Liệt nghe vậy xong, mắt nhìn chằm chằm gương mặt của cậu, nói rõ từng câu từng chữ: "Đương nhiên, nhưng ta cũng nói, ta là một thương nhân ta chỉ đi làm chuyện có ích với chính mình. Nếu ta phải giúp cậu làm việc này, điều kiện trước nhất là cậu cần phải thỏa mãn khẩu vị của ta!"

Bạch Hiền không phải kẻ ngu si, tự nhiên hiểu ý nghĩa sâu xa lời hắn nói, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay rồi sau đó lại buông lỏng.

"Vậy xin Phác thiếu gia ngài đưa ra yêu cầu đi."

Cậu biết thời khắc bán mình tới rồi, tất cả mọi thứ đều phải phù hợp yêu cầu của chủ nhân.

Ánh mắt Phác Xán Liệt lộ ra một tia hờ hững, hắn nhàn nhã đốt một cây xì gà Cu Ba thượng hạng, nhả một vòng khói tròn rồi nói:

"Ngày hôm nay ta ở đây là ngày cuối, ngày mai trở đi ta sẽ sắp xếp 7 ngày nghỉ phép, còn cậu —— cần ở lại bên cạnh ta bảy ngày bảy đêm. Chỉ cần cậu phù hợp với yêu cầu của ta, ta đương nhiên sẽ thỏa mãn toàn bộ khó khăn của cậu, cùng tất cả hứa hẹn đưa đến tiền đồ sáng lạn cho cậu."

7 ngày 7 đêm?

Biện Bạch Hiền nhíu mày, lập tức hỏi: "Ý của anh là nói bảy ngày này tôi hoàn toàn phải ở bên cạnh anh?"

"Không sai!"

Phác Xán Liệt trả lời thẳng thắn dứt khoát. "Hơn nữa, trong 7 ngày này tất cả yêu cầu ta đưa ra, cậu đều không có quyền cự tuyệt. Nghe hiểu chưa?"

Bạch Hiền trong lòng nửa phần lạnh lẽo khẽ, gật đầu, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười nhợt nhạt. "Nói cách khác, tôi phải... phải vượt quá kỳ khảo hạch bảy ngày này sao? Cái ví dụ này xem như không quá phận chứ?"

Phác Xán Liệtnghe vậy xong thì nhướng mày. "Biện Bạch Hiền rất có óc hài hước, tuy ví von không phải thỏa đáng lắm, nhưng giao dịch chính xác là như vậy."

Bạch Hiền cười cười tự giễu, ánh mắt trở nên cực kì sắc bén, cậu nhìn về phía Phác Xán Liệt, nói rõ từng câu từng chữ: "Phác thiếu gia, giao dịch mà anh đưa ra là — không công bằng!"

"A?" Phác Xán Liệtkhông ngờ cậu lại đưa ra ý kiến phản bác, không khỏi sinh hứng thú. "Tại sao nói như vậy?"

Vẻ mặt của hắn biểu lộ vẻ chăm chú lắng nghe.

Biện Bạch Hiền hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh chống lại ánh mắt sắc bén của hắn mà nói:

"Mọi người đều biết Phác thiếu gia, đối với tình nhân mới mẻ có trình độ, vượt quá được hai tháng thì coi như là có vận may. Một khi vận khí không tốt, lên giường một lần hai lần xong sẽ nhận được tin báo bái bai. Vậy mà Phác thiếu gia lại lấy 7 ngày 7 đêm làm điều kiện tiên quyết, ngộ nhỡ Phác thiếu gia nói tôi không hợp ngài, như vậy tôi đây chẳng phải là mất cả chì lẫn chài, ngậm bồ hòn làm ngọt sao?"

Sau khi cậu một hơi nói xong những lời này, lòng bàn tay đã sớm thấm ướt mồ hôi. Vì chính tiền đồ của mình, cậu không thể không cẩn thận dè dặt từng chút một.

Phác Xán Liệtnghe vậy xong, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên một cái vẻ hứng thú, đáy mắt cũng rõ ràng có tia cười yếu ớt...

"Thú vị, cậu dám theo ta cò kè mặc cả, cậu là người đầu tiên!"

Bạch Hiền chống lại ánh mắt của hắn: "Nhưng quả thật là như vậy, xin Phác thiếu gia tha thứ. Tôi chỉ là tìm kiếm một phần công bằng mà thôi."

"Được!"

Đáy mắt Phác Xán Liệt lóe lên ý khen ngợi, buông xì gà xuống nhìn về phía cậu nói: "Ta rất có hứng thú nghe một chút, Cậu Bạch Hiền cho rằng cái gì mới là công bằng?"

Bạch Hiền hạ mắt xuống tự hỏi, sau một lúc lâu mới lại nâng mắt lên, nhìn về phía hắn nói: "Rất đơn giản, tôi sẽ thực hiện ước định bảy ngày, nhưng điều kiện tiên quyết là —— Phác thiếu gia cần giải quyết khó khăn hiện nay của tôi trước."

"Không thành vấn đề!"

Giọng nói của Phác Xán Liệtrất bình ổn, như không gặp một tia sóng gió ngoài khơi nào, nhìn người đối diện, đôi môi hơi nhếch lên, khẽ nói: "Điều kế tiếp cậu cần phải làm là chuẩn bị cho 7 ngày tới mà thôi,"

"Phác thiếu gia đi nghỉ phép ở đâu?" Bạch Hiền hỏi.

"Việc này cậu không cần biết. Sáng mai sẽ có người đón cậu." Phác Xán Liệtthản nhiên nói.

Bạch Hiền âm thầm thở dài. Cũng đúng thôi, người như làm sao lại có thể nói ra hành trình của bản thân. Cậu mở túi định lấy bút ra...

"Không cần, Phác Xán Liệt ta cần tra địa chỉ một người không phải việc khó!" Phác Xán Liệt lãnh đạm mở miệng nói vài chữ ngắn ngủi, đoán được suy nghĩ của Bạch Hiền một chữ không sai.

Bạch Hiền tay khẽ run lên, nhìn về phía Phác Xán Liệt.

"Anh rốt cuộc là.....người đàn ông như thế nào?" Như là một loại hỏi dò, hoặc như là một loại tự vấn, thanh âm nghe nhẹ như lông vũ rơi bồng bềnh xuống.

Phác Xán Liệt nghe thấy bới móc thiếu sót, nhìn cậu một cái, lập tức duỗi bàn tay tới...

"Lại đây!"

Một loại mệnh lệnh mang theo quyền uy tối thượng khiến kẻ khác phải tuân theo.

Bạch Hiền nhìn vào lòng bàn tay mạnh mẽ, thoáng thấy đường sâu trí tuệ như là kéo dài trên toàn bộ lòng bàn tay, đây là người có năng lực nắm trong tay hết thảy mọi người, mà cậu cũng không thể không cúi đầu cam chịu số phận, để tay mình đặt vào tay hắn.

Tay hắn chậm rãi nắm chặt trong lòng bàn tay mềm mại ấm áp, Phác Xán Liệt bên môi hơi cong lên vẻ thỏa mãn.

Bạch Hiền đi tới trước mặt hắn, sau một khắc hắn thu cánh tay, cả người cậu bị hắn bỏ vào trong lòng, thuận thế ngồi trên người hắn.

"Phác thiếu gia ngài..."

Hơi thở đặc mùi nam tính phả vào mặt cậu, gắt gao vây lấy, cậu vô thức đặt hai tay lên ngực hắn, nhíu mày nói: "Xin ngài không nên như vậy!"

Phác Xán Liệt nở nụ cười, vẻ mặt anh tuấn lộ vẻ cuồng ngạo, hắn tới gần gương mặt cậu, tham lam hít sâu một ngụm hương thơm ngát thuộc về cậu rồi nói:

"Tôi là cái dạng đàn ông gì không quan trọng, quan trọng là ... 7 ngày này, em cần phải ngoan ngoãn làm tốt tình nhân của tôi!"

Tiếng nói trầm thấp nặng như bàn thạch của người đàn ông đè thẳng vào lòng cậu, khiến cho cậu cảm thấy kinh hãi tột độ.

Hết chap 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek