Chap 8: Nghe theo lời nói của Phác Xán Liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì? Bạch Hiền, những điều em nói là sự thật ư?"

Trong căn hộ của Bạch Hiền, Tiểu Thanh như là đã uống thuốc kích thích, vẻ mặt dường như tỏa ánh sáng.

"Tiểu Thanh, chị không nên lớn tiếng như cậy có được không? Hiện giờ đã khuya rồi, chẳng lẽ chị muốn làm cho cả khu nhà nghe được à?" Bạch Hiền vừa mở mở tủ quần áo vừa tự hỏi cần những quần áo gì.

"Trời ơi, Bạch Hiền, trước tiên em đừng thu thập quần áo nữa, nói cho chị một chút thôi, chị đang hiếu kỳ đến chết đây." Tiểu Thanh kéo tay Bạch Hiền để xuống ngồi trên chiếc sô pha.

Bạch Hiền không có hưng phấn như Tiểu Thanh, cậu chỉ thản nhiên nói một câu: "Sự tình trải qua rất đơn giản, em đã thành công khiến cho Phác Xán Liệt quan tâm. Hắn chịu giúp em giải quyết vấn đề hiện nay, còn em phải theo hắn trong lúc bảy ngày nghỉ phép của hắn!"

"Oa, chậc, Bạch Hiền, đầu óc em thông suốt quả thật là thần tốc!"

Tiểu Thanh nghe vậy cao hứng mà khoa tay múa chân: "Phác thiếu gia đã chỉ định em đi bồi hắn trong lúc hắn nghỉ phép. Đây chính là một sự kiện thiên đại cho tiền đồ của em, nó có thể làm tương lai của em trở nên sáng chói."

"Tiểu Thanh!"

Bạch Hiền không lạc quan như Tiểu Thanh, cậu ôm cái gối ôm vào lòng, nói: "Chị không nên vui vẻ quá sớm, bảy ngày trong mắt chị là một bắt đầu còn theo ý em thì lại là một loại kết thúc! Cho nên em cũng không nghĩ tới tiền đồ sau này của mình sẽ thế nào, hay là muốn dựa vào chính mình!"

Tiểu Thanh sửng sốt: "Vì sao em lại nói vậy?"

Bạch Hiền khẽ thở dài một hơi nói: "Thực ra lần này sở dĩ em tự đi tìm hắn là bởi vì bị tên Lưu tổng bức điên rồi. Phác Xán Liệt chỉ cần giải quyết vấn đề trước mắt là em đã thoả mãn rồi. Chị cũng biết là người nào ở bên cạnh Phác Xán Liệt cũng không vượt quá bảy ngày, nói không chính xác là sẽ bị bái bai."

Tiểu Thanh sau khi nghe vậy liền không đồng ý mà lắc nhẹ tay Bạch Hiền một chút: "Tại sao em lại không có chút tự tin nào vậy? Đúng là đối với tình nhân, Phác thiếu gia luôn luôn kén chọn, nhưng mà vẫn còn có người ở bên hắn lâu năm, tựa như Hạ Băng. Theo ý chị, em còn hơn nhiều so với Hạ Băng, chẳng lẽ em lại sợ câu không được tên kim chủ này ư?"

"Em tự nhận là em không có bản lĩnh giống Hạ Băng. Tiểu Thanh, chị không biết đâu, cái tên Phác Xán Liệt này rất khó đoán, giống như hắn có thể nhìn thấu lòng người vậy! Ở bên cạnh hắn, em thực sự lo lắng bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hắn nhìn thấu, như thế rất khó chịu. Em không biết Hạ Băng đã dùng thủ đoạn gì để có thể ở lại bên cạnh hắn lâu năm như vậy... Ít nhất... Em không có khả năng như vậy, em ghét cảm giác bị điều khiển!"
Bạch Hiền nhíu mày lại nói: "Mỗi khi em nhớ đến cặp mắt thâm sâu kia thì đáy lòng lại thấy phát lạnh!"
"Ai, Bạch Hiền..."

Tiểu Thanh vỗ nhẹ một cái vào vai cậu nói: "Chị thật không hiểu tại sao em lại sợ hắn đến như vậy, nhưng mà chị phải nhắc nhở em nha, có Phác Xán Liệt thì tiền đồ của em mới tỏa sáng được. Người làm nghệ thuật như chúng ta đôi khi không nên tỏ ra quá thanh cao, bằng không chỉ tự hại mình. Đã nhiều năm như vậy mà em còn không hiểu thấu điều này hay sao? Bởi vậy, bất luận thế nào, em cũng phải nắm chặt cơ hội này. Nếu bắt đầu rồi thì phải chủ động phóng ra yêu mị, phải mạnh dạn khiến hắn bị em làm mất hồn mất vía mới được, hiểu không?"

Bạch Hiền bị lời nói của Tiểu Thanh chọc cười, nói: "Tiểu Thanh, chị như thế này thật giống như là các tú bà thời xưa ở thanh lâu vậy."

" Bạch Hiền, em rất xấu, đã vậy còn quá đáng, miêu tả chị như thế, làm hại chính chị cũng thấy mình làm điều không phải là sao?" Tiểu Thanh vừa nói đùa vừa đánh cậu.

Ai ngờ người nói vô tâm mà người nghe lại hữu ý, Bạch Hiền buồn bã thương tâm cười khổ nói: "Em... bây giờ nghe đâu có khác gái cao cấp mấy đâu?"

Tiểu Thanh sau khi nghe vậy liền nhẹ nhàng ôm cậu để cậu: "Đừng choáng váng Bạch Hiền, giới giải trí không phải cái dạng này sao, ai ngờ hiện giờ cơ hội có thể tỏa sáng, mà trước chỉ lởn vởn nghĩ trong đầu mãi không xảy ra, đã tới, em phải nắm chặt, bất luận thế nào cũng không thể buông tha hiểu không?

Bạch Hiền không còn gì để nói nữa, chỉ thở dài thật sâu. Cậu cảm thấy giống như có một khối cự thạch đang đè nén trong lòng, sẽ đè mãi tới lúc... không cách nào hít thở được.

Sáng sớm, ánh nắng từ đằng đông xuyên thấu qua cửa sổ sát mặt đất, xiên chiếu vào bên trong phạm vi căn hộ của Bạch Hiền từ cửa sổ lớn sát sàn nhìn rộng ra bốn phía. Ban ngày ở đây tràn đầy ánh nắng mặt trời, còn buổi tối thì tràn ngập nghê hồng (*ánh sáng đèn nê-ông).

Ngày hôm nay là một ngày hoàn toàn mới, chí ít khi Bạch Hiền vừa mới mở mắt, đã thấy tràn đầy ánh nắng mặt trời, nên trong lòng cậu ít nhiều cảm thấy có chút trấn an.

Nhưng trong lòng cậu vẫn còn cay đắng.

Cũng chỉ là một người tự bán chính mình mà cậu còn có nhiều yêu cầu đòi hỏi ư?

Tất cả bị tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc.

Bạch Hiền ngẩn người ra, sau khi chuông cửa vang lên vài tiếng, cậu mới có phản ứng, tiến tới mở cửa.
Ngoài cửa là một người áo đen đứng đó, khoảng chừng chưa đến ba mươi tuổi, trên gương mặt thông minh giỏi giang lộ vẻ bình thản, phía sau hắn là một toán người mặc đồng phục cảnh sát.

"Các người..."

"Cậu Bạch Hiền, tôi là thủ hạ của Phác thiếu gia, những người này là sĩ quan cảnh sát đến đây để điều tra vụ án." Người áo đen nói ngắn gọn và lưu loát.

"A, xin mời vào." Bạch Hiền nghiêng người nói.

"Cậu Bạch Hiền, thật sự xin lỗi, qua quá trình điều tra chúng tôi đã và đã tra ra manh mối. Lưu tổng đã thừa nhận rằng cử chỉ của hắn đêm đó là không đích đáng, thương thế trước đây của ông ta hoàn toàn không liên quan đến cậu. Đây là khẩu cung của ông ta, cậu có thể xem qua một chút."

Sau khi vào cửa những người cảnh sát không ngồi xuống mà lập tức trực tiếp nói luôn, trên khuôn mặt lộ vẻ cung kính.

Bạch Hiền sửng sốt tiếp nhận tài liệu, nhìn thoáng qua đại thể rồi hỏi: "Ý các anh là... Lưu tổng sẽ hủy bỏ khiếu cáo đối với tôi sao?"

Cảnh sát mỉm cười: "Cậu Bạch Hiền, cậu nói quá lời rồi. Chuyện này ban đầu vốn không liên quan đến cậu, chính là Lưu tổng ác độc khiếu kiện cậu trước. Cậu chẳng những không có việc gì mà còn có thể phản cáo lại ông ta, yêu cầu ông ta nhất định phải bồi thường!"

Trong lúc sự việc nhất thời xảy ra ngay cả sắc mặt của cảnh sát cũng trở nên cực kỳ khác biệt.

Người áo đen tiến lên đứng đối diện với Bạch Hiền, nói nhỏ giọng: "Ý của Phác thiếu gia là... về chuyện tiền bồi thường thì do cậu Bạch Hiền toàn quyền xử lý."

Trong lòng Bạch Hiền cười khổ một chút, thật là có tiền thì có khả năng dùng quỷ đẩy ma, chỉ là qua một đêm mà sự việc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vốn vụ án suýt chút nữa là bức tử chính mình, vậy mà hiện nay chỉ là do vài câu nói của Phác Xán Liệtmà đã giải quyết xong.

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu với cảnh sát và nói: "Quên chuyện này đi, tôi không tính truy cứu nữa, tất cả cứ như vậy đi."

Còn truy cứu gì nữa? Tất cả đều là do thế lực của Phác Xán Liệtgiải quyết, lẽ nào cậu còn muốn trắng trợn đi thổi phồng lên yêu cầu đòi bồi thường tiền? Như vậy thì khác nào trực tiếp nói với đám phóng viên rằng cậu đã trở thành công cụ làm ấm giường cho Phác Xán Liệt.

" Bạch Hiền, cậu thật sự là một người đại lượng. Như vậy, nếu cậu không truy cứu nữa thì xin mời cậu ký vào chỗ này một chữ, chúng tôi cũng sẽ huỷ bỏ bản án." Khi cảnh sát vừa nghe xong, họ cũng thấy vui mừng vì không phải lại gặp phiền phức như vậy nữa.

Bạch Hiền thở dài ký vào, sau đó các cảnh sát đều lần lượt đi khỏi.

"Cậu Bạch Hiền, chúng ta nên xuất phát, Phác thiếu gia đang đợi cậu!" Người áo đen không lãng phí một chút thời gian nào nữa, tác phong như vậy cũng là của Phác Xán Liệt.

Bạch Hiền hơi xấu hổ mà bặm môi lại. Ánh nắng mặt trời xiên chiếu vào người hắn, đổ bóng đen vào mắt cậu. Bất đắc dĩ cậu cũng phải cam chịu số phận. Cậu không hỏi cần cái gì vì đã sớm chuẩn bị vali hành lý xong. Nhưng...

"Những thứ này không cần mang theo!" Người áo đen nói một câu.

Bạch Hiền ngẩn ra.

"Những thứ này là vật dụng hằng ngày còn có cả quần áo để mặc sau khi tắm. Anh yên tâm, những thứ này không có khả năng làm tổn hại đến sự an toàn của Phác thiếu gia đâu." Cậu nhẹ giọng giải thích một câu.

"Cậu Bạch Hiền hiểu lầm rồi, không cần mang theo bất cứ đồ vật gì, đó là chủ ý của Phác thiếu gia, Cậu Bạch Hiền, xin mời đi..." Người áo đen cung kính làm động tác mời cậu đi.

Bạch Hiền nhíu mày nghi hoặc nhưng không nói gì, không thể làm gì khác hơn, cầm lấy túi tùy thân đi ra khỏi nhà.

Ánh nắng mùa hè cho dù là sáng sớm cũng nóng hầm hập bội lần, trên tán lá cây những con ve sầu kêu không ngừng. Gây chú mục nhất chính là chiếc xe dài màu đen đỗ trước khu nhà. Trước cửa xe đã sớm có bốn gã đàn ông mặc trang phục vệ sĩ.

Một chiếc ô che nắng bắt đầu vừa đúng lúc che khuất mặt trời chói chang trên đỉnh đầu cậu.

Bạch Hiền nhìn thoáng qua người áo đen đã bung dù, hỏi một câu: "Phác thiếu gia có ở trong xe không?"

"Không có." Người áo đen điềm đạm trả lời đúng hai chữ, dường như không có dự định trả lời thêm nữa.

Bạch Hiền nín thinh, dường như nghi vấn của cậu càng lớn hơn. Phác Xán Liệt đang ở nơi nào? Còn nữa... chiếc xe này phải đưa cậu đến chỗ nào đây? Tất cả cậu đều muốn hỏi, nhưng ngược lại, cậu chỉ có thể nghe lời.

Cậu vừa ngồi vào trong xe thì không biết làm sao lại có một hồi huyên náo vang lên.

"Cậu Bạch Hiền, Cậu Bạch Hiền... xin lỗi, tôi muốn gặp Cậu Bạch Hiền một chút."
Giọng nói của người áo đen không còn kiên nhẫn nữa, thốt lên: "Mọi chuyện đã giải quyết rồi, anh còn tới đây làm gì nữa?"

"Đúng vậy, xin lỗi, tôi chỉ muốn cầu xin Cậu Bạch Hiền một chút ý kiến, thực sự xin lỗi."

Âm thanh ầm ĩ bên ngoài làm Bạch Hiền nghi hoặc mà ló đầu ra ngoài nhưng thấy một người đàn ông xa lạ mặc âu phục sa hoa bị người áo đen đổ lên một bên.

"Cậu Bạch Hiền, Cậu Bạch Hiền..." Người đàn ông xa lạ tinh mắt thấy được Bạch Hiền suốt ruột hô lên một tiếng.

Bạch Hiền chau mày nhíu mi nhưng vẫn xuống xe đi đến đó.

"Cậu Bạch Hiền, cuối cùng cũng gặp được cậu, tôi là nhà đầu tư của "Thâm cung kế" muốn nói chuyện hợp tác với cậu..."

Bạch Hiền giật mình ngây ngẩn cả người, trong mắt như lượn lờ một màn sương nghi hoặc.

"Ý ngài là..."

Nếu như cậu nhớ không lầm thì đáng nhẽ cậu phải bồi thường năm muơi triệu won tiền mới đúng chứ...

« À, là như vầy... »

Nhà đầu tư xoa xoa mồ hôi trên trán, có thể thấy hắn đã chờ ở đây lâu rồi: "Chuyện tiền bồi thường hoàn toàn là một sự hiểu lầm, thực sự không có ý gì. Cậu Bạch Hiền, tôi đã xem qua bộ phim nhựa mà cậu được đề cử, và nghĩ cậu hoàn toàn thích hợp để diễn tiếp bộ phim. Thậm chí nếu như cậu không ngại, có thể nói cho chúng tôi để chọn một số người thích hợp diễn cùng."

"Ông nói là..." Trong đáy mắt của Bạch Hiền hiện lên ý nghi hoặc.

"Ý của tôi là mời Cậu Bạch Hiền diễn vai chính quan trọng nhất." Nhà đầu tư cười có phần nịnh nọt.

Bạch Hiền ngẩn ra.

"Cậu Bạch Hiền..."

Nhà đầu tư thấy cậu không nói, vội vã tiếp lời: "Cậu lo lắng một chút là đương nhiên rồi, về khoản thù lao, chúng tôi sẽ không bạc đãi Cậu Bạch Hiền đâu."

Rất lâu sau, Bạch Hiền mới có phản ứng. nhìn về phía nhà đầu tư, đáy mắt như có một lớp sương mù nghi hoặc: "Không phải diễn viên chính của bộ phim này là Hạ Băng ư?"

Trên mặt nhà đầu tư lộ vẻ cười cười nhưng bên trong vẫn còn mang theo một tia xấu hổ, "Ha hả, cậu cũng biết đấy, chúng tôi là nhà đầu tư cho phim ảnh, mục đích chính là coi trọng hiệu quả và lợi ích thôi. Tôi đã xem qua cậu Bạch Hiền và nghĩ khí chất của cậu rất thích hợp với vai chính, cho nên..."

"Hạ Băng là diễn viên chính, căn bản là tôi không có quyền so sánh với cô ấy cho nên ông ra quyết định này là mạo hiểm quá." Bạch Hiền nhẹ giọng nói.

"Đâu có đâu có, với điều kiện của Cậu Bạch Hiền thì thời gian tới sẽ trở thành ngôi sao tỏa sáng, tuyệt đối không có vấn đề gì." Nhà đầu tư vội vã nói.

Bạch Hiền bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ... thì ra...

Quả nhiên Phác Xán Liệt không có nuốt lời, hắn quả là đã giải quyết một vấn đề nan giải cho mình. Chỉ chẳng qua là nhà đầu tư thật sự là thấy gió chiều nào theo chiều ấy, nhất định hắn cho rằng Phác Xán Liệt đã trở thành chỗ dựa vững chắc của cậu.

Nghĩ tới đây, một cảm giác nghẹt thở dồn tới Bạch Hiền. Cậu hít thật sâu một hơi, nhưng cũng không thể nào xua tan đi loại cảm giác này.

Phác Xán Liệt...

Chỉ qua một đêm thôi, vậy mà hắn liền giải quyết được vấn đề nan giải ấy cho cậu.

Năng lực của người đàn ông này không khỏi khiến cậu thấy sợ hãi.

"Cậu Bạch Hiền, cậu xem..." Nhà đầu tư thấy cậu không nói gì thì vẻ mặt trở nên lo lắng.

Cậu vừa muốn trả lời thì người áo đen liền đi đến và nói nhỏ vào tai cậu: "Cậu Bạch Hiền, Phác thiếu gia không có dự định cho cậu tham gia tiếp vào bộ phim này, cậu chỉ cần cự tuyệt là được rồi."

Cái gì? Bạch Hiền ngẩn ra, tim thắt lại. Vì sao hắn lại muốn làm như vậy?

Không cho cậu tham gia giá đóng bộ phim này sao? Hắn thừa biết bộ phim này đối với cậu mà nói là rất quan trọng, mà chỉ vì một câu của hắn mà cậu phải buông tha ư?

Người áo đen không yên lòng mà hồi đáp: "Đây chính là ý muốn của Phác thiếu gia, cậu chỉ cần làm theo lời nói của Phác thiếu gia là được."

Câu trả lời của người áo đen khiến Bạch Hiền cảm thấy một hồi chán nản, sau đó hai tay chậm rãi buông ta, hô hấp trong nháy mắt trở nên có phần gấp gáp.

"Phác thiếu gia còn đang chờ cậu, chúng ta đi thôi!" Giọng nói của người áo đen băng lạnh đến mức cho dù đang là mùa hè mà kẻ khác cũng thấy lạnh cả người.

"Ai... Cậu Bạch Hiền..." Thấy được tình hình, nhà đầu tư trở nên lo lắng sốt ruột.

"Xin lỗi, tôi bỏ đóng bộ phim này..." Bạch Hiền vô lực nói ra những lời này, trong mắt cậu âm thầm lộ vẻ thương cảm.

"Cậu Bạch Hiền, cậu ở lại một chút nữa đi... Cậu Bạch Hiền, Cậu..."

Ở bên ngoài nhà đầu tư kêu to nhưng cậu đã vào trong xe và đóng cửa, cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài...
Cậu còn có thể làm gì ngoài tuân thủ.

Ô tô chạy một mạch không dừng, hướng đến một nơi mà Biện Bạch Hiền không biết. Thêm vào đó, bên trong chiếc xe theo kiểu doanh nhân, không khí lạnh tràn ngập, tỏa ra mùi chanh dìu dịu, dưới chân là tấm thảm quý giá màu vàng nhạt, phù hợp với tổng thể phong cách cung đình màu vàng sáng trong xe, kể cả những giá rượu ở xung quanh cũng phát ra một vầng sáng mờ nhạt.

Không gian rộng lớn phảng phất một sự lạnh lẽo, khiến Bạch Hiền không khỏi nổi gai ốc khắp người.

Ngay lúc cậu còn đang đoán xem xe còn chạy bao lâu nữa thì xe đã lặng lẽ dừng lại.

Bạch Hiền ngẩn người ra, trái tim cũng nảy khỏi lồng ngực.

Không bao lâu sau, cửa xe đã được nhẹ nhàng mở ra.

"Cậu Bạch Hiền, đến rồi, xin mời !" Giọng nói của người áo đen vọng vào, hệt như một tảng băng vô cảm.
Bạch Hiền nuốt một chút nước bọt một cách khó khăn, những ngón tay cứng đờ cố sức siết chặt lại, âm thầm hít sâu một hơi, bước xuống xe...

Một trận gió suýt nữa thổi tung chiếc áo khoác của Bạch Hiền lên, cậu lại càng hoảng sợ mà ngẩng đầu quay lại nhìn đằng sau, một khắc sau, đôi mắt đẹp đột nhiên mở to...

Đây là một mảnh đất trống lớn, lại giống như một sân bay tư nhân, cách tầm mắt của cậu không xa là một chiếc máy bay đồ sộ đang đậu, từ thiết kế tổng thể thì không khó để nhận ra, đây là một máy bay tư nhân.

Nó, giống như một con chim ưng oai vệ đang ngạo nghễ nhìn cậu, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta chói mắt.

Theo chỉ thị của người áo đen, Bạch Hiền chầm chậm bước lên máy bay, lúc máy bay rời khỏi mặt đất, cánh cửa phía sau cậu chầm chậm đóng lại, giống như một con dã thú chậm rãi nuốt cậu vào bụng nó.

Đứng trước cửa cabin là vài vệ sĩ, bọn họ lễ phép mở cửa phòng trong rồi làm động tác mời vào.

Cậu biết, Phác Xán Liệt là đang ở bên trong đó.

Cậu cũng biết, hai chân của mình đã bủn rủn, không còn chút sức lực nào.

Cậu lại càng biết, bản thân phải bước vào, bất luận là trong lòng sợ hãi đến đâu đi nữa.

Hết chap 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek