Chap 9: Chủ động diễn kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chớp mắt cửa phòng bị đóng lại, tất cả âm thanh của thế giới bên ngoài đều tắt ngấm, trong phòng tràn ngập khí lạnh, càng giống như một thế giới băng giá, khiến Bạch Hiền không khỏi run rẩy.

Thật ra, lý do lớn nhất khiến cậu run rẩy chính là... người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa lộng lẫy.
Phác Xán Liệt

Thân hình cường tráng và phong độ khẽ tựa lưng vào ghế ngồi, bộ quần áo doanh nhân được cắt may vừa vặn làm hoàn toàn hiển lộ khí chất thành đạt của hắn. Tuy nói là đang trong kì nghỉ nhưng lại không thấy có chút gì là nghỉ ngơi nhàn nhã.

Rượu đỏ trong chiếc ly thủy tinh khẽ chao lên, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng màu hồng mê hoặc, ánh mắt sắc bén của hắn sớm đã rơi trên người cậu, tựa như đang đánh giá cậu một cách hứng thú, tuy là hờ hững bất cần, nhưng vẫn có vẻ lạnh lẽo bức bối.

Bạch Hiền cảm thấy ánh mắt của hắn như kiếm sắc, xuyên thẳng vào con tim của cậu, khiến cậu không khỏi nổi gai ốc dọc sống lưng
"Lại đây."
Có lẽ hắn đã phát hiện một tia sợ hãi trong ánh mắt của cậu, giọng nói trầm trầm trong cổ họng của Phác Xán Liệtvang lên, 2 chữ ngắn ngủn nhưng lại chứa đựng cả mệnh lệnh cùng sự tôn quý.

Trong cabin, tiếng của người đàn ông nặng như bàn thạch, tỏa ra đầy hàn khí.

Lưng Bạch Hiền vô thức cứng lại, kể cả ngón tay cũng đều cứng ngắc. Trong mắt cậu, cậu cảm thấy nụ cười bên môi của người đàn ông này không hề có chút tình cảm.

Máu trong người dần dần chảy ngược lại.

Cậu nhận ra, các đầu ngón tay đều lạnh như băng.

Phác Xán Liệt chăm chú, cực kỳ nhẫn nại nhìn cậu, thỉnh thoảng nhấp mộ ngụm rượu. Cử chỉ tao nhã, thong dong lộ ra vẻ tự tin cùng cao ngạo bất tuân của người đàn ông thành đạt.

Hắn không có thúc giục cậu, mà trái lại kiên nhẫn chờ đợi, tựa như một gã thợ săn đang chậm rãi thưởng thức nỗi kinh hoảng của con mồi.

Bạch Hiền dường như thấy khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười trào phúng. Cậu âm thầm hít sâu một hơi, chậm rãi đến gần. Càng lại gần, cậu càng cảm thấy một mùi long tiên từ cơ thể hắn dần dần tới gần cậu— cho đến lúc cậu bị mùi hương này bao bọc.

"Ngồi đi!" Phác Xán Liệt nhếch miệng nói.

Bạch Hiền vừa định ngồi phía đối diện thì đã thấy hắn khẽ lắc đầu: "Tới ngồi bên cạnh tôi!"

Trái tim vừa bình tĩnh lại mà giờ đã bắt đầu kích động!

Mắt Bạch Hiền lóe lên một cái nhìn đầy cảnh giác, nhưng lại chậm rãi hạ mắt xuống, đành cam chịu dè dặt đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cái loại giao dịch trần trụi này khiến cậu khó mà chịu được. Thân thể cũng vì vậy mà cứng ngắc. Vừa cảm nhận được hơi thở của hắn đến gần, cậu lập tức cả kinh đứng dậy.

"Đây không phải là phản ứng cậu nên làm!"

Quả nhiên hành động của cậu khiến Phác Xán Liệt không được vui, hắn cau mày, rõ ràng có chút không kiên nhẫn.

"Xin lỗi." Đôi mắt Bạch Hiền bốc lên màn sương khói mờ mờ. Cậu bất đắc dĩ và vô pháp chống cự lại số phận mà cúi đầu.

Cậu vừa ngồi xuống, ngay tức khắc, vòng eo bị cánh tay đàn ông to lớn ôm lấy. Bàn tay ấm áp xuyên thấu qua từng lớp vải quần áo mềm mại của cậu.

"Phác thiếu gia..." Bạch Hiền hơi run run, hắn, hắn sẽ không định trong ca bin chứ?

Phác Xán Liệt nhìn về phía cậu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ tà ác không gì sánh được, đôi môi lạnh lùng hơi mỏng thốt lên một câu —

"Không nên như một tảng đá, tôi thích người biết chủ động!"

Người đàn ông cúi đầu xuống, đôi môi khẽ lướt qua mũi cậu, đáy mắt hờ hững lộ ra chút ý cười. Khuôn mặt đẹp như hoa quỳnh của cậu càng trở nên tái nhợt.

Các ngón tay của Bạch Hiền nhanh chóng buông ra. Cậu biết bản thân mình phải đóng vai loại người thế nào, nếu không cách nào có thể thay đổi được, vậy không phải cần phải thích ứng hay sao? Nói trắng ra, đây là một cuộc giao dịch bảy ngày. Cứ coi như là cậu đang đóng kịch đi!

Đúng vậy, diễn kịch! Cậu chỉ có thể tự an ủi mình như vậy!

Nghĩ tới đây, cậu chậm rãi nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng chậm rãi cong lên một nụ cười gượng, sau đó cầm lấy bình rượu trên bàn— Nước rượu đỏ chậm rãi rót vào trong chiếc ly pha lê tỏa ánh sáng rực rỡ, chiếu vào mắt Bạch Hiền.

Một ly rượu vang đỏ cùng những ngón tay trắng xanh của Bạch Hiền chậm rãi đưa lên trước mặt Phác Xán Liệt—

"Phác thiếu gia, cảm tạ ngài đã giúp tôi giải quyết mấy vấn đề rắc rối. Tôi xin kính ngài một ly."

Phác Xán Liệt nhìn ly vang đỏ trước mắt, soi xét người đang cố gắng bảo trì khoảng cách, khóe miệng khẽ nhếch lên nói:

"Minh tinh các người luôn có khả năng xã giao tốt, giống như cậu là trường hợp ngoại lệ."

Hắn, Phác Xán Liệt từ xưa đến nay luôn là người được rất nhiều người yêu thương, nhung nhớ, họ luôn tìm mọi cách để lấy lòng hắn, mà con người trước mặt hắn thì— Thực sự có chút không giống.

Vừa nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Hiền khẽ ửng hồng. Cậu xấu hổ, khẽ nhắm lại mắt, đồng thời ly rượu cũng hơi hạ xuống.

Sự thực là cậu không có khiếu xã giao trời sinh như đám minh tinh 'hồng lâu' ấy.

Lời Tiểu Thanh căn dặn vẫn văng vẳng bên tai, thế nhưng cậu thật sự không biết mình có đủ năng lực để nắm bắt được người đàn ông trước mặt này không.

"Đang nghĩ gì?" Người đàn ông cúi đầu, giọng nói bên tai hương thuần, khiến ly vang đỏ của cậu lại càng như thể là một loại mê độc.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt trắng nõn trong sáng, long lanh như như nhuận ngọc. Nhìn cảnh tượng thiên thần trong mờ ảo sương khói như cõi thần tiên trước mắt, Phác Xán Liệt tự nhiên phát hiện thấy tâm tình thoải mái của chính mình bị đảo lộn.

Không hề có một người nào giống như cậu. Trước mặt hắn, ai cũng đều cố gắng trang điểm tỉ mỉ, dùng mỹ phẩm cao cấp để trang điểm cho mình một cách hiệu quả, nhưng mà— vẻ trong sáng như vậy chính hắn cũng hiếm khi nhìn thấy. Hắn có thể xác nhận là cậu không hề trang điểm, nhưng vẫn lộ ra vẻ tuyệt đẹp thiên sinh lệ chất.
Tiếng nói đàn ông cắt đứt mọi hoảng hốt trong lòng Bạch Hiền. Cậu quay đầu lại để chống lại cặp mắt như cười như không kia. Lòng đột nhiên thấy căng thẳng.

"Tôi đang suy nghĩ..."

Bạch Hiền cố chống lại đôi mắt ấy, nỗ lực bình tĩnh, "Làm thế nào để phục vụ ngài vui lòng như Hạ Băng."
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng như chim bay trên mây trời, lại như đóa hoa lê e lệ khiến người ta thương tiếc, si mê.

Ngón tay ấm áp của hắn vuốt ve trên mặt cậu, nâng chiếc cằm xinh xắn của cậu lên.

« Cậu là cậu, Hạ Băng là Hạ Băng. Phương thức của cô ta chưa hẳn sẽ thích hợp với cậu. Nhưng cậu chắc chắn cũng sẽ có thể tìm được phương thức làm ta vui vẻ thôi ! »

Hắn cúi đầu, tuy giọng không chứa đựng một tia cảm tình gì, nhưng cũng không có chút nào không kiên nhẫn. Ngón tay cái thô lệ nhẹ nhàng vuốt ve cậu như là đang hưởng thụ sự mềm mại khác thường.

Bạch Hiền nhìn sâu vào đôi mắt Phác Xán Liệt, nó sâu thẳm như hồ nước không thấy đáy. Đây là đôi mắt đầy bí hiểm, cậu biết dưới ánh mắt nhìn chăm chú này, tất cả đều không thể che giấu được.

Nghĩ đến đây, cậu không tự chủ được mà than nhẹ một tiếng, nhưng chỉ khẽ bên môi, sau đó một khắc liền nâng ly rượu lên uống một ngụm vang đỏ rồi đặt xuống.

Đôi tay trắng mịn nhẹ nhàng vòng qua cổ Phác Xán Liệt, thân thể mềm mại tiến sát lại gần, chậm rãi đặt môi lên đôi môi mỏng sắc nét của hắn.

Từ miệng Biện Bạch Hiền, rượu vang đỏ mang theo mùi vị ấm áp say lòng người, từ từ rót vào trong miệng Phác Xán Liệt. Trong sự say sưa của vang đỏ có nhiều — mùi vị của con người tuyệt mỹ.

Bạch Hiền nhắm mắt lại, chỉ có làm như vậy cậu mới có thể cố chế ngự được ý niệm trong đầu lập tức đẩy người đàn ông này ra.

Đối với cậu mà nói, hắn chỉ là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.

Nhưng hành động muốn làm lại không giống như vậy!

Rượu chậm rãi rót vào, Bạch Hiền cảm thấy có một luồng nhiệt ấm áp dần dần dẫn hết sức lực của cậu đi khỏi.
Đôi tay nhỏ bé đặt bên cạnh nhanh chóng nắm lại vô thức.

Phác Xán Liệt không khó mà nhận ra được, cơ thể con người trong lòng bỗng nhiên cứng ngắc. Đôi mắt chim ưng chậm rãi thoáng hiện nét cười. Cậu bé yếu ớt khẽ run rẩy, hàng mi tựa như cánh bướm, khuôn mặt mỹ lệ tỏa ra một mùi thơm tự nhiên thoang thoảng.

Không nghĩ là hắn còn đã có chút đánh giá thấp uy lực của cậu bé này gây ra cho mình.

Sự mềm mại trong lòng khiến cánh tay hắn dần dần ôm chặt lên cậu.

Mùi long tiên hương tràn tới mũi cậu, trong lòng Bạch Hiền cứng lại, lập tức hơi đẩy Phác Xán Liệt ra, cậu khẽ run—

"Phác thiếu gia..."

Hành động của cậu dường như khiến Phác Xán Liệt bất mãn, mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt lộ vẻ cuồng ngạo đầy tà mị, hắn chỉ vào ly rượu—

"Còn sót lại một ít, tự mình kính ta!"

Bạch Hiền run rẩy, khó khăn hít một hơi thở sâu. Cố nén cảm giác muốn bỏ chạy, cậu nhanh chóng nâng ly lên, lần thứ hai ghé sát lên môi hắn.

Cậu không biết nên khiến hắn vui vẻ như thế nào, nhưng nếu Phác Xán Liệt đã yêu cầu như vậy, có lẽ, chính hắn cũng — thích vậy.

Tuy cậu vô cùng xấu hổ, lại càng không tình nguyện, nhưng vì tiền đồ của chính mình, cậu chẳng có biện pháp nào khác!

Rượu vừa hết, Bạch Hiền vội vã muốn thoát thân, bởi vì sự đụng chạm môi với môi khiến cậu càng thêm xấu hổ. Nhưng...

Lực tay bên hông bỗng tăng thêm, người đàn ông cũng bắt đầu chuyển từ bị động sang chủ động, lập tức ôm chặt cậu vào thân thể anh tuấn, giữ cậu hoàn toàn trong phạm vi khí tức thuộc về hắn.

Nam nhân bá đạo, cúi đầu. Không chỉ là chậm rĩa lướt qua nữa mà là cố chiếm đoạt mật ngọt của cậu, tất cả không chừa

Thỏa thích cướp đoạt, hơi thở đậm đặc nam tính xâm lược vào từng ngõ ngách khắp đôi môi cậu.
"Đừng, không nên... Phác thiếu gia..."

Bạch Hiền không ngờ lại phải vung đôi tay nhỏ bé lên như vậy, cố sức để lên ngực hắn, thế nhưng sức của cậu chỉ nhỏ bé không đáng kể như con kiến mà thôi.

Sau một khắc, chỉ bằng vào một bàn tay, hắn liền gông cùm khóa chặt đôi tay của cậu, giữ cố định chúng trên đầu cậu.

Tay kia chậm rãi lướt xuống di chuyển trên làn da mịn màng của cậu, mang theo sức mạnh của người đàn ông bá đạo.

Thân hình cao lớn lập tức lại cúi xuống, chỉ khác là lần này, đôi môi mang theo đầu lưỡi khẽ lướt trên đường cong bên ngoài của cậu, chậm rãi nhấp nháp mùi vị thơm ngát của cậu.

Ly rượu từ trên tay cậu rơi xuống, hơi thở trong nháy mắt trở nên dồn dập!

Đầu lưỡi của người đàn ông linh hoạt đưa vào trong chiếc miệng thơm tho của cậu, bắt lấy cái lưỡi đinh hương của cậu rồi quấn vào trêu đùa với kỹ thuật cao siêu.

Mút hết ngọt ngào của cậu.

Sao người đàn ông này lại làm như vậy?

"Phác thiếu..."

Bạch Hiền vô thức cựa quậy, muốn giãy ra, nhưng lại càng khiến Phác Xán Liệt xâm nhập càng sâu hơn.
Chưa bao giờ cảm nhận một loại cảm giác nóng bỏng như vậy khiến Bạch Hiền cảm thấy có luồng khí nóng lan tỏa khắp khuôn mặt. Cậu cảm thấy chiếc lưỡi linh hoạt của hắn đùa cợt, khiêu khích khơi gợi trong cậu nhiệt tình
Cơ thể hai người không ngừng triền miên, khát vọng sâu thẳm nhanh chóng khiến không khí chung quanh nóng lên.
Thân thể Bạch Hiền dần dần tự đáp lại hắn. Chiếc lưỡi nhẹ nhàng quấn quít triền miên khiến cơ thể người đàn ông hơi cứng đờ.

Sau một khắc, Phác Xán Liệt tinh tế nhấm nháp vị ngọt của cậu, hương vị ngọt ngào làm dâng trào hết đợt sóng này đến đợt sóng lớn khác.

Bàn tay chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, cảm nhận làn da mềm mại nõn nà. Đôi tay ấm nóng càng tham lam, những ngón tay như rắn chui vào áo của cậu, mang theo sức mạnh cực nóng.

Bạch Hiền mở lớn hai mắt, cảm giác nóng cháy dưới thân khiến cậu lập tức tỉnh ngộ lại.

Trời ạ!

"Không được." Giọng nói của cậu yếu ớt, càng khiến người đàn ông có cảm giác thương yêu.

Cơ thể hắn cứng đờ, cậu biết hắn muốn gì nhưng mà, cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Phác Xán Liệt buông cậu ra ngoài ý muốn. Đôi mắt cuồng ngạo đầy uy lực nhìn cậu trong lòng—

"Em thật sự có đủ năng lực khiến đàn ông phải điên cuồng!"

Hắn vươn tay, mơn trớn khẽ vuốt ve ngũ quan xinh xắn mê người của cậu: "Xem ra, tôi đã đánh giá thấp năng lực của em!"

Bạch Hiền giật mình sợ hãi nhìn đôi mắt càng thêm u ám hơn của hắn, cậu không hiểu được ý tứ trong lời hắn nói.

Mặt cậu ửng hồng, mắt to mờ sương, ngơ ngác như chú nai con lạc đường, bất lực nhìn hắn. Nhìn biểu hiện của cậu, khóe môi Phác Xán Liệt có chút run run.

Phác Xán Liệt lại khẽ vuốt ve gương mặt cậu lần nữa. Một lần nữa, hắn ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chú con người với sắc mặt ửng hồng, giọng nói trở nên lạnh lùng....

"Nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đừng có ăn mặc như thế này! Đây là lần đầu tiên, sẽ tha cho cậu!"
Bạch Hiền lập tức ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo. Cậu không hiểu được, tại sao hắn bỗng chốc lại lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ vì cậu đã cự tuyệt hắn?

Thế nhưng, đúng thật là đối với hắn cậu cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.

"Xin lỗi Phác thiếu gia, tôi, tôi..."

Bàn tay bé nhỏ gắt gao nắm chặt cổ áo, các ngón tay xanh xao càng trở nên trắng bệch.

"Được rồi! Phác thiếu gia ta còn chưa đến nông nỗi phải ép buộc một người yếu hơn mình!" Giọng nói Phác Xán Liệt lãnh đạm mà lộ ra vẻ tôn quý, thân thể cao to ngồi ở chỗ kia giống như là bậc vương giả có quyền uy bất khả xâm phạm.

Bạch Hiền quay mặt đi, cậu biết rõ bản thân nếu làm không tốt thì cuộc giao dịch bảy ngày sẽ kết thúc mà sinh kế cũng biến mất theo.

Nên làm như thế nào thì cậu mới có thể giống như Hạ Băng đây?

Đại thể toàn bộ quá trình đều trầm mặc trôi qua.

Phác Xán Liệt không nhìn cậu nữa, mà ánh mắt hắn nhàn nhã nhìn đống văn kiện. Nhìn trán hắn không khó để nhận ra hắn là một nhà kinh doanh: thận trọng, bí mật và trầm ổn.

Bạch Hiền chỉ ngồi im, ngồi trên chiếc ghế sopha rộng lớn đối diện với hắn. Đôi chân hơi khép lại, cặp mắt đẹp thất thần nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ.

Cậu muốn đập tan sự tĩnh lặng này nhưng —cậu chẳng biết nên đập tan nó như thế nào.

Cậu lén lút liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang chìm đắm trong suy tư.

Hắn rốt cục là một người đàn ông như thế nào? Kín như bưng khiến người ta không thể đoán định được, cuồng ngạo đến mức người người không thể cự tuyệt, chỉ cần đôi mày hơi nhíu lại là đã khiến đối phương vô cùng kinh hãi.

Một người đàn ông như vậy— rốt cục hắn cần tình nhân như thế nào?

Trong đầu cậu thoáng lại nghĩ tới câu nói của Tiểu Thanh.......

Đối với nữ nhân mà nói, Phác Xán Liệt là một tên ma vương. Hắn có khả năng thực hiện mọi khát vọng của bất kỳ người phụ nữ nào nhưng cũng có thể trở thành phần mộ tuyệt vọng của họ.

Là như vậy đi. Sở dĩ như thế hắn mới có thể trắng trợn như vậy yêu cầu một người đàn bà tới làm gì đó, mà cũng không hề ép buộc họ.

Bạch Hiền khẽ thở dài. Đôi mắt như mờ sương, mang theo một phần mờ mịt, kỳ thực cứ lẳng lặng ngắm nhìn hắn, hưởng thụ từng đường nét cương nghị, vóc người anh tuấn, đôi môi mỏng tinh tế.

Đôi môi mỏng. Một người đàn ông có môi mỏng cũng có nghĩa là người bạc tình.

Thế nhưng, cho dù vậy, cứ nhìn hình dáng anh tuấn ấy, mọi người đều không có cách nào rời mắt đi, thậm chí còn quên cả hô hấp.

Thậm chí đến chính cậu cũng là như vậy sao?

Cậu cứ chăm chú nhìn thẳng đối diện mà quan sát kỹ hắn, Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên—
Đôi mắt Bạch Hiền không hẹn mà gặp, đối diện đôi mắt thâm sâu của hắn. Trong chớp mắt, cặp mắt ấy lóe lên một tia giễu cợt, ngay lập tức, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Cậu vôi vã liếc nhìn sang chỗ khác, nhưng không hiểu tại sao lại có cảm giác kinh hoàng không thôi.
Trời ạ, không ngờ cậu lại chăm chú nhìn một người đàn ông đến đờ đẫn. Càng buồn cười hơn là — tự dưng lại bị hắn phát hiện!

Cõ lẽ diện mạo cậu hiện giờ vô cùng chọc cười, khiến đôi mắt Phác Xán Liệt lóe lên chút ý cười. Hắn hẳn là nghĩ con người này không thú vị chút nào, nhưng mà thấy đôi má hơi ửng hồng, gương mặt dưới ánh mặt trời lộ vẻ lộng lẫy trong sáng, hắn phát hiện tâm tình của mình trở nên phá lệ tốt lên nhiều.

"Em đang lén nhìn tôi à?" Hắn đã biết nhưng vẫn còn cố hỏi, trên môi hơi có ý giễu cợt.

"Nào có, tôi, tôi chỉ là đang suy nghĩ mà thôi!" Bạch Hiền nhanh miệng biện giải. Thâm tâm rên rỉ một hồi, thật là sao lại háo sắc như vậy chứ!

Phác Xán Liệt không nói gì, buông văn kiện xuống. Ngón tay chậm rãi vươn đến gần gương mặt cậu, Bạch Hiền kinh ngạc né tránh một chút.

Một tia không hài lòng chợt thoáng qua đầu mày khẽ chau lại của hắn.

"Nói tôi biết, cậu đang sợ chuyện gì ?" Phác Xán Liệt thu tay lại, cặp mắt chim ưng như thợ săn dò xét thái độ của Bạch Hiền.

Bạch Hiền khẽ run lên, ngập ngừng trả lời : "Tôi đâu có sợ ..."

Thật ra, quả là cậu đang rất sợ, không biết tại sao, chỉ cần cậu nhìn thấy người đàn ông này thì trong lòng liền có một nỗi sợ không thể giải thích, có điều, cậu chẳng thể nói ra chuyện này.

"Thật sao ?"

Phác Xán Liệt như cười lại như không, liếc nhìn cậu, hai con ngươi đen dài dường như có khả năng hiểu thấu lòng người, "Nhưng trong mắt tôi, cậu giống hệt như một con thỏ nhỏ bé đang sợ hãi !"

Hả ?
Bạch Hiền cụp mắt xuống, hàng mi dài che giấu sự cô độc trong đôi mắt đẹp, khẽ thốt lên : "Xin lỗi, Phác thiếu gia ... ..."

"Ta trước nay không thích nghe 3 chữ này !"

Giọng nói trầm trầm của Phác Xán Liệt cắt ngang lời Bạch Hiền, đôi môi mỏng tỏa ra sự lạnh lẽo: "Cậu phải biết, sự ôn nhu mềm mỏng quả thật sẽ khiến cho đàn ông cảm thấy hứng thú, nhưng mà, cứ như thế này thì chỉ khiến trong lòng sinh ra chán ghét !"

Toàn thân Bạch Hiền run lên, ngón tay đột ngột siết lại, câu nói này tuy cậu nghe rõ nhưng lại chẳng hiểu nổi.
"Nhớ cho kĩ, 7 ngày này tôi không hy vọng là sẽ đi nghỉ cùng với một cái bình hoa !"

Phác Xán Liệt lạnh lùng bỏ lửng câu nói này, lại tiếp tục trải giấy tờ ra xem, không để ý đến Bạch Hiền nữa.

Bạch Hiền cắn chặt môi trong tuyệt vọng, để lại một vệt mỏng mảnh trên bờ môi dưới đầy đặn ...

Hết chap 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek