Chap 10: Thỉnh cầu Phác Xám Liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tây Ban Nha, đảo Majorca

Là hòn đảo lớn nhất của Tây Ban Nha, đảo Majorca thu hút đông đảo du khách từ khắp nơi trên thế giới nhờ vào phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ và sinh hoạt về đêm phong phú xa hoa.

Khi Bạch Hiền từ máy bay bước xuống thì đã bị phong cảnh mê hồn trước mắt thu hút, chẳng qua, chỗ này càng giống như một thiên đường tĩnh mịch, ngoại trừ mấy vệ sĩ và người làm thì dường như chẳng thấy người ngoài nào.

"Đi thôi!"

Phác Xán Liệt nắm lấy tay Bạch Hiền, dường như thấy được sự nghi hoặc trong mắt cậu, lặng lẽ nói một câu : "Đây là một hòn đảo tư nhân thuộc quần đảo Majorca"

Bạch Hiền đột nhiên hiểu rõ, hóa ra là như thế.

Cậu nhìn khắp bốn phía, không ngăn được chặc lưỡi một cái, đảo tư nhân, nhiều khả năng là đảo của Phác Xán Liệt rồi, nơi này quả là một chỗ nghỉ ngơi rất tốt, phong cảnh đẹp đẽ mà lại không bị người ngoài quấy rầy.
Bạch Hiền còn đang nhìn quanh thì trước mắt đột nhiên thấy chói lòa.

Một tòa biệt thự đứng tách biệt ở sát bờ biển đột ngột hiện ra.

Lộng lẫy dưới trời đêm, tòa biệt thự hào hoa màu trắng ngà soi bóng trên mặt nước biển xanh biếc, khiến cho Bạch Hiền gần như sững sờ trước sự xa xỉ và tốn kém trong toàn bộ thiết kế của nó. Có thể nói, đây là tòa biệt thự biết lợi dụng điều kiện tự nhiên nhiều nhất để xây dựng mà cậu từng thấy, quả thật là một vị trí hoàn hảo giữa núi và biển.

Nơi đây tuy là ban đêm nhưng toàn bộ biệt thự đều được ánh đèn chiếu sáng, bất luận là trên đầu hay dưới chân, ánh đèn lộng lẫy như ngàn ánh sao lấp lánh, khiến cho cả người Bạch Hiền như đang bồng bềnh giữa thiên nhiên, tơ mây mềm mại như nước, nhẹ nhàng mơn man đôi gò má của cậu.

Bạch Hiền có chút sợ hãi, biệt thự trước mắt đẹp như trong truyện cổ tích, cậu làm thế nào cũng không cách gì đem tòa nhà to lớn này và người đàn ông cẩn mật thần bí trước mặt đặt chung một chỗ. Trong ấn tượng của cậu, hắn chỉ là một thương nhân lo kiếm tiền, khắp người đầy mùi tiền, không ngờ óc thẩm mỹ của hắn lại cao như thế.

Còn đang suy nghĩ thì Bạch Hiền lại bị một quang cảnh khác làm cho hết hồn.

Chỉ thấy trước cổng biệt thự có hai tốp người xếp hàng, bên tay phải là tốp người phục vụ trong trang phục đẹp đẽ tinh xảo, bên tay trái lại là nhóm vệ sĩ mặc âu phục màu đen, xung quanh gió lạnh thổi phần phật, khiến cho nơi này toát lên vẻ giàu sang quý phái tột bậc.

Bọn họ ai ai cũng cung kính, đứng dọc theo lối đi đến tận sảnh chính, khi thấy Phác Xán Liệt nháy mắt thì nghiêm chỉnh cúi người, lễ phép nói : "Hoan nghênh Phác thiếu gia, Biện thiếu gia !"

Phác Xán Liệt không tỏ vẻ gì, cánh tay rắn chắc ôm ngang hông Bạch Hiền, chậm rãi đi vào đại sảnh trong ánh mắt cung kính của những người làm.

Mọi thứ hiện ra như một giấc mộng không có thật, khiến Bạch Hiền ngẩn ngơ mất một lúc.

"Nơi này ... còn có ai nữa không ?" Trong lúc những người phục vụ bắt đầu bận bịu vì ông chủ đến, Bạch Hiền nhìn quanh phòng ăn xa hoa lộng lẫy, khẽ cất tiếng hỏi.

"7 ngày này chỉ có cậu và ta !" Phác Xán Liệt không phí một câu nào, xoay người đi lên lầu.

Bạch Hiền khẽ run lên ... ...

Chỉ có 2 người, lại cần nhiều người phục vụ như thế sao ?

"Còn không lên à ?"

Phác Xán Liệt thấy Bạch Hiền không đi theo thì dừng bước, dáng người cao lớn đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, như một quân vương ngạo mạn liếc nhìn cậu.

"A ..." Bạch Hiền lập tức phản ứng, khẽ thở ra một hơi, tuy cậu không biết hắn rốt cuộc là muốn thế nào, nhưng vẫn theo hắn đi lên.

*********

"Cái gì ? Cậu nói lại lần nữa xem ! Sao lại như thế được ?"

Trong một căn phòng xa hoa, Hạ Băng mở to mắt nhìn viên quản lý là Kim Nhã, giọng nói cũng vì tin tức vừa mới nghe được mà trở nên vô cùng kinh ngạc.

Kim Nhã nhìn Hạ Băng, thở nhẹ một hơi rồi nói : "Là tuyệt đối chính xác, hôm nay tôi đã tìm trợ lý riêng của Phác thiếu gia hỏi qua việc này rồi."

Ánh mắt Hạ Băng lộ vẻ chấn động, ngay sau đó lại chuyển thành lo lắng.

Kim Nhã không khó khăn gì cũng nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Hạ Băng nên nắm lấy tay cô ta rồi hỏi : "Có phải là gần đây cô quá lo đóng phim mà lạnh nhạt với Phác thiếu gia hay không ? Nếu không anh ta đi nghỉ, một việc lớn như vậy, sao lại không nói cho cô biết ?"

"Nhã, tình cảnh của tôi không phải là anh không biết, đúng vậy, tôi quả là rất bận, phải tiếp rất nhiều người, có điều đối với Phác thiếu gia thì đương nhiên tôi luôn chú ý từng giờ từng khắc, chỉ cần anh ta mở miệng, thời gian của tôi đều là của anh ta." Hạ Băng nhíu mày, ngồi xuống ghế sofa với vẻ nóng nảy.

Kim Nhã khẽ lắc đầu, "Theo tôi thấy, trong việc này nhất định có hiểu lầm gì đó rồi, cô nghĩ xem, có phải là Phác thiếu gia đã đọc được tin tức trên báo rồi tức giận hay không, nói cho cùng thì gần đây luôn có tin đồn về cô mà."

"Tôi và gã diễn viên kia căn bản là chẳng có gì hết, báo chí thích đoán bừa viết bậy thì tôi cũng chẳng có cách nào, trong lòng tôi chỉ có một mình Phác Xán Liệt thôi !" giọng Hạ Băng có chút không vui, thế nhưng như thế thì lại càng đẹp hơn, càng khiến đàn ông mê mẩn tâm thần.

"Hạ Băng, cô nói những chuyện này tôi đều biết, có điều Phác thiếu gia thì không biết đâu."

Nhã cũng đã ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt Hạ Băng đang rất nặng nề, "Trong lòng cô chỉ có một mình Phác thiếu gia, nhưng còn anh ta ? Cô nghĩ xem, trước đây mỗi năm đi nghỉ anh ta đều đưa cô đi theo, năm nay tại sao lại khác với lệ thường như vậy ? Cô phải trói anh ta lại thôi, nếu không sự nghiệp của cô không có gì bảo đảm được đâu."

Hạ Băng nghe xong, ngẫm nghĩ cả nửa ngày rồi nói : "E là chúng ta đã quá lo rồi, có thể anh ta chỉ muốn một mình được yên tĩnh thôi."

"Cô không phải là ngây thơ như thế chứ ?"

Kim Nhã trừng mắt nhìn Hạ Băng, nói : "Cô là người ở bên cạnh anh ta lâu ngày nhất, lẽ nào còn không hiểu rõ anh ta ? Lần này anh ta sắp xếp đi nghỉ đến một tuần, lẽ nào trong một tuần đó lại không cần người bồi tiếp bên mình ? Ma nó mới tin !"

Hạ Băng rên lên một tiếng, nói : "Tôi biết, có điều, Kim Nhã, anh đừng quên, người ở bên cạnh anh ta lâu ngày nhất không phải là tôi, mà là vị hôn thê của anh ta, là thiên kim họ Ngô, Ái Liên !"

"Bà cô nhỏ của tôi ơi, lúc này rồi mà cô vẫn có thể nghĩ đến cô ta à ? Nếu Phác thiếu gia quả thật quan tâm đến vị hôn thê của anh ta, thì bao nhiêu năm nay đã không giữ cô ở bên cạnh rồi, đàn ông mà, được voi đòi tiên, tôi đã hỏi qua trợ lý của anh ta, hiện nay tiểu thư họ Ngô vẫn ngoan ngoãn chờ đợi ở nhà, ngay từ đầu đã không đi nghỉ !" Nhã nói.

Hạ Băng khẽ run lên, một lúc sau mới tỏ vẻ hơi nghi ngờ ...

"Lẽ nào anh ta quả thật đi một mình ? Theo chỗ tôi biết, gần đây anh ta không có gặp gỡ người nào mới."

Kim Nhã tựa người trên sofa, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc. hai người trầm mặc một lúc, Kim Nhã đột nhiên ngồi thẳng người lên, dường như đã nghĩ ra điều gì.

"Thế nào rồi ?" Hạ Băng bị Kim Nhã làm cho hết hồn.

"Hạ Băng, tôi nghĩ ra rồi !" Giọng Kim Nhã có chút gấp rút, trong lúc vô tình đã nhíu mày lại.

"Nghĩ ra cái gì ? Nói đi !" Hạ Băng nóng nảy giục.

Kim Nhã nhìn Hạ Băng, "Cái tên diễn viên tép riu đó cô còn nhớ không ? Tên là gì nhỉ, à, là Biện Bạch Hiền !"
"Biện Bạch Hiền ?" Hạ Băng tỏ vẻ bất mãn, "Cậu ta ? cậu ta thế nào ?"

Biện Bạch Hiền, người con trai này, làm sao Hạ Băng có thể quên được, chọn cậu ta đóng chung vốn chỉ là muốn thừa cơ làm nhục cậu ta mà thôi, không ngờ cậu ta không biết gặp vận may gì, lại khiến cả đoàn phim không truy cứu chuyện cậu ta vi phạm hợp đồng.

Vì chuyện này Hạ Băng đã bực tức khá lâu rồi.

Kim Nhã thấy vậy vội vàng nói : "Tôi cũng vừa mới nghe ngóng được, hai ngày trước, Biện Bạch Hiền là tâm điểm của báo chí, chẳng phải là vì chuyện của Lưu tổng và đoàn làm phim đó sao ? Nhưng hiện nay sóng yên gió lặng rồi, hóa ra tất cả đều là do Phác thiếu gia ra mặt xử lý !"

"Cái gì ?"

Hạ Băng hoảng hốt đứng dậy, níu lấy Xán Liệt, "Anh là nói Biện Bạch Hiền thoát nạn lần này toàn là nhờ ... Phác Xán Liệt?"

"Ừ !"

Kim Nhã gật gật đầu, "Vì vậy tôi đoán là ... phải chăng Phác thiếu gia đã có hứng thú đối với cậu ta, đến nỗi đi nghỉ cũng đem cậu ta cùng đi."

"Không thể nào!" Sắc mặt Hạ Băng rõ ràng có chút kích động, ngón tay vô tình đã run lên, "Tôi biết trong lòng Phác Xán Liệt..."

Câu này, Hạ Băng nói là biết, nhưng thật ra, một chút cũng không biết. Tuy rằng cô ở bên hắn nhiều năm, thế nhưng, cô vẫn không hiểu nổi người đàn ông này, đặc biệt là những lúc hắn im lìm, cô vĩnh viễn không biết rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì.

Kim Nhã dường như cũng thấy được, khẽ thở ra một hơi : "Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, chẳng qua ... tôi luôn cảm thấy cậu ta và Phác thiếu gia có chuyện gì đó, nếu không thì rõ ràng là cô đã để ý cái vòng cổ đó, Phác thiếu gia sao lại đem cho cậu ta ..."

"Đủ rồi, đừng nói nữa !" Hạ Băng lớn tiếng ngắt lời Kim Nhã, giơ tay chụp lấy bình hoa trên bàn ném mạnh.
Xoảng một tiếng, chiếc bình tinh xảo đã vỡ tan, hoa tươi cắm trong đó cũng rơi lả tả.

Hạ Băng là ảnh hậu, trước mặt người ngoài và báo chí, cô mãi mãi là một người cao nhã, những hành vi lỗ mãng tầm thường như thế này chỉ xuất hiện trước mặt Kim Nhã mà thôi.

"Hạ Băng ..."

"Kim Nhã, anh có thể khẳng định suy đoán của anh không ?" Giọng nói của Hạ Băng đã trở thành vừa lạnh vừa sắc, mấy ngón tay trắng xanh cũng đột nhiên run lên.

Kim Nhã ngẫm nghĩ rồi gật đầu, "Thà tin là có, chớ ngờ rằng không, Biện Bạch Hiền xinh đẹp hơn người, ngay cả đàn ông cũng phải say mê, cho nên Phác thiếu gia ..."

"Xinh đẹp hơn người ?"

Hạ Băng cười lạnh, ngạo mạn nhìn Kim Nhã, "Tôi thừa nhận cậu ta rất đẹp, có điều trong cái nghề này, không phải có nhan sắc là có thể làm bừa được, còn phải xem thủ đoạn nữa ! Hạ Băng này ở bên cạnh Phác Xán Liệt chờ đợi đã nhiều năm như vậy, anh ta buồn vui yêu ghét tôi đều hiểu rõ nhất, tôi không tin một thằng nhỏ ti toe như cậu ta lại biết những trò dụ dỗ đàn ông !"

"Nói không sai, tuy nhiên chúng ta cũng không thể quá chú ý vào việc này được. Hai ngày nữa chính là ngày bình chọn Thiên hậu từ thiện, nếu cô có thể giành được danh hiệu này thì sẽ có tác dụng rất quan trọng đối với việc phát triển toàn bộ sự nghiệp của cô, có điều các minh tinh khác cũng ra sức hoạt động, cô phải đề cập việc này với Phác thiếu gia thì mới được." Kim Nhã nhỏ giọng khuyên giải, anh ta biết Hạ Băng trước nay tính tình nóng nảy, cho nên khi nói chuyện cũng hạ thấp giọng rất nhiều.

Trong ánh mắt của Hạ Băng lóe lên một tia u ám

"Kim Nhã, chỗ anh ta đi nghỉ anh có biết không ?"

"Biết, là hòn đảo riêng của Phác thiếu gia ở Tây Ban Nha !" Kim Nhã lập tức nói ra vị trí hiện tại.

Đây cũng là chỗ mà Hạ Băng tự hào, những việc có liên quan đến Phác Xán Liệt, những người khác có thể không cách gì biết được, nhưng Hạ Băng chắc chắn có cách để biết, cô là người ở bên Phác thiếu gia lâu ngày nhất, tất nhiên sẽ có cái quyền lực mà người khác không có, đến trợ lý riêng của Phác Xán Liệt cũng hiểu rõ chuyện này, ít ít nhiều nhiều sẽ lén tiết lộ một số tin tức có liên quan đến ông chủ.

Hạ Băng nghe xong, khẽ gật đầu một cái, "Báo cho trợ lý từ chối các buổi họp báo của tôi trong tuần này !"
"Tôi biết rồi, những việc này tôi sẽ thu xếp !" Kim Nhã lập tức tươi ngay nét mặt.

Hạ Băng bước đến bên cửa sổ, nhìn ra đường phố nhộn nhịp bên ngoài cửa, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, hạnh phúc của cô, cô tuyệt đối không bưng hai tay dâng cho người khác !

Trên hòn đảo nhỏ yên tĩnh, nơi nơi đều lộ vẻ ưu nhã xa hoa, trong đêm tối, gió thổi mang theo đượm mùi của đất, hương của hoa.

Ánh trăng chiếu vào bóng dáng của Bạch Hiền, thanh mảnh nhỏ nhắn...

"Bạch Hiền, chuyện này em nên thương lượng kỹ càng một chút với Phác thiếu gia mới được. Nếu anh ấy không đồng ý thì theo chị hãy quên đi. Dù cho đắc tội bất cứ ai cũng không thể đắc tội Phác thiếu gia."

"Tiểu Thanh, em biết rồi, em sẽ cố gắng thực hiện."

Điện thoại một hồi xong. Bạch Hiền giọng nói có chút mệt mỏi cúp máy, cậu dựa người lên sô pha khẽ thở dài, chuyển rời ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài sóng gợn lăn tăn, xung quanh là bầu trời đêm với những vì sao rực rỡ, dưới ánh trăng là bóng dáng người đàn ông cao lớn lừng lững với thân thể bóng láng.

Tới nơi này, Bạch Hiền mới biết được Phác Xán Liệt buổi tối có thói quen bơi tối, đúng là vì công tác bận rộn mà thành quen nếp đi.

Bên trong khung cửa pha lê trong suốt vang lên tiếng nhạc du dương, bên cạnh hồ bơi có mấy kẻ hầu người hạ, Bạch Hiền có chút suy nghĩ, ánh mắt vô thức dần dần di chuyển theo người đàn ông trong nước, cậu phát hiện chính mình đã không có cách nào rời mắt đi được.

Hắn hẳn là rất chú trọng tập thể hình, thân thể đàn ông to lớn, mỗi một chỗ đều thể hiện sự rắn chắc cường tráng, cậu bất ngờ bị người đàn ông rắn chắc ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm một cái, khiến toàn bộ gương mặt đều đỏ lên.

Trong nước, Phác Xán Liệt như là có cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu lên hướng tầm nhìn về bốn phía, đảo một vòng, nhanh chóng quay lại chuẩn xác khóa trụ đôi mắt đẹp của cậu.

Tựa hồ nhìn thấy làn da của cậu ửng hồng lên, trong mắt hắn thoáng lóe lên nét cười hài hước.

Bạch Hiền giật mình sửng sốt, thoáng chốc theo phản xạ có điều kiện quay đi ...nhưng lại phát giác động tác quá mức rõ ràng của mình, liền nhẹ nhàng quay đầu lại, hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt xấu hổ.

Đúng là bộ dáng xấu hổ quẫn bách của cậu chọc cười hắn, khóe môi vốn đang mím chặt liền chậm rãi khẽ nở nụ cười, sau một khắc, hắn thuần thục đi lên bờ, dường như hắn không còn muốn bơi nữa.

Mấy người hầu lập tức tiến lên. Bạch Hiền thấy thế bèn vội vã đứng dậy, đi ra ngoài hồ bơi.

Gió đêm khẽ thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây xào xạc rung động tựa như lời nói thì thầm.

"Để cho tôi tới đi."

Bạch Hiền đi đến chỗ một trong những người hầu đang cầm chiếc khăn tắm, khẽ nói nhỏ.

Người hầu đem khăn tắm dâng lên, nhẹ nhàng hạ thấp người một lần nữa lui trở về một bên.

Khăn tắm mềm mại nhẹ nhàng lướt trên người Phác Xán Liệt. Gió nhẹ thổi qua mùi hương nhàn nhạt của cậu, thỉnh thoảng vô tình hòa vào hô hấp của hắn, trong nháy mắt đôi mắt ưng thâm sâu của Phác Xán Liệt dần dần xảy ra biến đổi.

"Các ngươi đều lui ra!" Tiếng nói trầm thấp quyền uy vang lên nhưng ánh mắt vẫn như cũ, nhìn hướng về người con trai đang cúi đầu chà lau thân thể chính mình mà không hề chớp mắt.

"Dạ, Phác thiếu gia." Tất cả người hầu bên cạnh hồ bơi liền cung kính khom người lập tức rời đi.

Ánh trăng như thác nước chảy hòa cùng ánh sáng của những vì sao chiếu sâu xuống mặt nước yên ả của bể bơi. Từng làn óng ánh xanh biếc gợn nhẹ, mờ ảo chiếu lên những thân cây chuối tây xung quanh hồ, đồng thời cũng chiếu sáng lên gương mặt nõn nà của Biện Bạch Hiền , trông cậu càng thêm thanh nhã.

Bể bơi lớn như vậy chỉ còn lại cậu cùng Phác Xán Liệt, bầu không khí ám muội mà xấu hổ.

Bạch Hiền không nói gì, nhẹ nhàng chà chiếc khăn tắm trắng tinh lau những bọt nước trên người hắn. Cậu không biết phải nói cái gì, nhất là trong lúc này.

Xuyên thấu qua khăn tắm, cậu hoàn toàn cảm nhận được từng khối rắn chắc trên người hắn. Tiếp xúc gần gũi như vậy một người đàn ông, đối với cậu là lần đầu tiên, hơn nữa vóc dáng của hắn lại hoàn mỹ như pho tượng La mã.

Bọt nước dọc theo bộ ngực to lớn rắn chắc của hắn, dần dần chảy xuống mặt đất, cậu nhẹ nhàng vòng khăn lên quanh thân thể cao lớn lừng lững của hắn.

Bạch Hiền cảm thấy hô hấp của mình có chút hỗn loạn, tim đập cũng dồn dập, đôi mắt đẹp càng không dám nhìn xung quanh quanh, mãi đến khi, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Cậu ngẩng đầu nhìn chống lại cặp mắt thâm sâu lóe ra ánh cười hài hước nhưng lại kín như bưng của Phác Xán Liệt.

Nhận thấy điểm ấy, Bạch Hiền hơi nhíu mày, trong lòng có chút nổi giận, không khỏi nặng tay đem khăn tắm rộng thùng thình đặt trên đầu hắn, kiễng chân lên vì vầy vò tóc hắn, tiến hành cơ hội trả thù nho nhỏ.
Sau một khắc, cậu bị một cánh tay đàn ông rắn chắc ôm lấy, nóng rực xuyên thấu qua y phục của cậu, còn một bàn tay khác đem khăn tắm ném xuống mặt nước bể.

Thân thể mềm mại của Bạch Hiền hoàn toàn rơi vào trong lồng ngực trần của hắn.

Lòng cậu thoáng chút hỗn loạn, ngẩng đầu lên định lên tiếng, nhưng lại nhìn thấy mái tóc đen của hắn có chút lộn xộn không nhịn được nở nụ cười.

Nụ cười khe khẽ tựa như là áng mây nhẹ trôi trên trời, tựa như pha lê trong vắt mang theo tia ấp áp rơi vào trong mắt Phác Xán Liệt.
Ánh mắt Phác Xán Liệt lập tức chìn chăm chú, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên....

"Đồ ngốc, đều là do em ban tặng, chuẩn bị cho tốt đi!" Tiếng nói thấp thuần tựa như rượu ngon mang theo chút hứng thú.
Ánh mắt Bạch Hiền dịu dàng, tuy rằng tiếp xúc với hắn không lâu, tuy đáy lòng mang chút sợ hãi, thế nhưng giờ khắc này, loại cảm giác xa lạ bỡ ngỡ cùng nguy hiểm tựa như giảm bớt, nhất là lúc thấy mái tóc hắn lộn xộn rối bời, hay là lúc thấy hắn anh tuấn khôi ngô, ánh mắt cậu đều không tuân lệnh chịu rời đi.

Người như vậy nhất định thế nào cũng cùng phụ nữ phát sinh khúc mắc đi.

Nghĩ như vậy, ánh mắt cậu có chút suy nghĩ, phủ một lớp sương mờ nhạt, đôi tay nhỏ bé ngoan ngoãn sửa lại những sợi tóc của hắn.

Ngón tay trắng xanh khẽ mơn trớn mái tóc đen của hắn, kết hợp với sự mềm mại của ngón tay cậu tạo nên hiệu lực khiến cơ thể hắn hơi cứng đờ lại.

Bạch Hiền chưa phát hiện được cặp mắt ưng vẫn dừng ở cậu đã nheo lại, ánh mắt u ám dần dần chuyển biến sinh ý muốn chiếm hữu.

"Được rồi." Cậu buông tay xuống, giọng nói lộ ra một tia trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên trong không gian như hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống.

Một chút bất mãn hiện lên trong cặp mắt của Phác Xán Liệt.

"Phác thiếu gia..." Loại bầu không khí khác thường này khiến Bạch Hiền có chút không thoải mái, sau một khắc cậu liền nhớ tới chính mình có chuyện quan trọng cần thương lượng với hắn.

"Ừ?" Phác Xán Liệt hơi nhíu mày, gương mặt ửng hồng của cậu rơi vào trong mắt hắn cũng khiến không ít hờn giận bị xua tan.

Hắn tự dưng lại vừa hưởng thụ khoảnh khắc nhu tình? Thực sự là buồn cười!

"Tôi có một việc muốn thương lượng với ngài." Bỗng chốc thấy hắn lạnh lùng như trước, bản thân cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám tùy ý giãy ra, không thể làm gì khác hơn là cụp mắt xuống nói nhỏ nhẹ.

"Nói!" Hắn nói ngắn gọn một chữ.

Bạch Hiền hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở lời trong ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.

"Phác thiếu gia, kỳ thực tôi vừa nhận được một người thông báo đêm nay có một vai diễn rất quan trọng muốn tìm tôi diễn thử, tôi muốn.... tôi muốn..."

Cậu không dám nói tiếp bởi vì không khó thấy được ánh mắt của hắn càng ngày càng tối sầm.
"Cậu muốn đi diễn thử?"

Quả nhiên như dự đoán, trong ánh mắt Phác Xán Liệt hiện lên vẻ cực kỳ không hài lòng, ngay cả trong ngữ khí cũng khôi phục hoàn toàn vẻ lạnh lùng, giống như không hề tồn tại buổi tối mập mờ ám muội này.

Bạch Hiền vội vàng nhìn vào mắt hắn, vội vàng giải thích nói: "Phác thiếu gia, đối phương là đạo diễn vừa mới nhận được giải thưởng lớn ở Hollywood, phim ông ta đạo diễn tôi thực sự rất muốn thử xem. Hơn nữa người ta trùng hợp lại ở Tây Ban Nha, bỏ qua cơ hội lần này thật rất đáng tiếc."

"Thôi đi!"

Phác Xán Liệt không đợi cậu nói xong, liền bất mãn cắt đứt lời cậu. Chỉ cảm thấy bên hông buông lỏng, nhìn lại thì hắn đã khoác áo tắm đi vào bên trong sảnh chính.

Bầu không khí vốn ấm áp lãng mạn đột nhiên bị đập tan.

Bạch Hiền giật mình sững sờ tại chỗ một lúc lâu, bên tai quanh quẩn lời nói lạnh lùng của hắn, lúc sau mới phản ứng lại, lập tức đi tới đuổi kịp hắn.

"Phác thiếu gia, Phác thiếu gia..."

Khi cậu chạy vào trong thì đã thấy Phác Xán Liệt ngồi thư thái trên chiếc ghế sô pha rộng lớn bằng da, một người hầu đang đưa tới tận tay hắn một ly vang đỏ tỏa hơi lạnh.

Dưới ngọn đèn rạng rỡ, chiếc ly rượu thủy tinh lóe lên ánh sáng lấp lánh, rượu vang đỏ trong ly đỏ sẫm như máu của người con gái, nhẹ nhàng sóng sánh trong ly.

Khi hắn thấy bóng dáng của cậu đi vào, cặp mắt ưng thâm sâu chậm rãi trở nên lạnh lùng.

Bạch Hiền cố gắng bình lại nhịp thở gấp gáp sốt ruột, cũng gắng sức kiềm chế loại sợ hãi quen thuộc lại xuất hiện lần nữa này.

Cậu biết hắn sẽ mất hứng, thậm chí sẽ nổi giận. Thế nhưng đây là lần cơ hội đầu tiên sau những việc xảy ra với cậu, nói gì đi nữa cậu cũng muốn thử một chút. Tuy là nói có thể dựa vào kim chủ Phác Xán Liệt mà không cần lo lắng, nhưng —- cậu lại có một thứ dự cảm linh tính, 7 ngày sau, cậu và hắn sẽ là hai đường thẳng song song, không hề có bất cứ liên quan gì.

Cho nên làm sao có thể gửi gắm toàn bộ nguyện vọng của cậu trên người hắn được?

"Phác thiếu gia, xin lỗi, tôi không muốn từ bỏ cơ hội này. Mong ngài đáp ứng tôi được không?" Bạch Hiền khẽ đi tới trước mặt hắn, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.

Phác Xán Liệt nhấp một ngụm rượu xong, nhàn nhã dựa thân thể to lớn vào ghế sô pha, ánh mắt lộ ra vẻ sâu xa khó lường, khóa trụ gương mặt tái nhợt của cậu...

"Hiện tại đang đi nghỉ, cậu hẳn là phải cắt đứt mọi thông báo liên lạc chứ!"

"Phác thiếu gia, tôi biết tôi không nên trả lời đồng ý thông báo vào lúc này. Thế nhưng lần này thật là cơ hội hiếm có. Xin ngài để tôi đi được không? Chỉ một lần này thôi." Bất cứ giá nào Bạch Hiền cũng phải tranh thủ nhận được vai này, cậu lớn mật thỉnh cầu.

Phác Xán Liệt nhíu mày sâu hơn bất mãn, "Đạo diễn mà cậu nói ta biết, chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi. Sau này, cậu còn có thể có rất nhiều cơ hội khác có thể hợp tác với hắn!"

Ngụ ý đã quá rõ ràng, chỉ là...
"Đối với ngài mà nói thì đó là nhân vật nhỏ. Nhưng đối ta mà nói thì đây là cơ hội khó có được!"
Bạch Hiền nắm chặt tay, ánh mắt dũng cảm nhìn chống lại hắn, "Phác thiếu gia, tôi đã nghe theo lời yêu cầu của ngài, không hề nhận đóng bộ phim "Thâm cung kế". Nhưng tôi không thể đáp ứng ngài bỏ hết tiền đồ đi được."
"Cậu cho rằng ta không đảm bảo được tiền đồ của cậu sao?" Ánh mắt Phác Xán Liệt đột nhiên trở nên sắc bén không gì sánh được, như đâm một đao cắm thẳng vào tim của cậu.
Lời nói lạnh băng vang lên làm Bạch Hiền khẽ run rẩy, cậu âm thầm hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi biết Phác thiếu gia ngài có sức mạnh chúa tể thống trị số phận. Nhưng tôi —— biết rõ không có khả năng so với Hạ Băng, thêm nữa lại càng không có khả năng đem niềm vui tới cho ngài. Bất luận như thế nào tôi cũng không muốn buông tha cơ hội này!"

"Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Lúc này cậu nên làm gì, không lẽ cậu không biết sao?" Giọng điệu của Phác Xán Liệt tỏa ra sự lạnh lẽo như ma vương địa phủ, toàn thân lộ vẻ lạnh lùng khiến người khác không rét mà run.

"Tôi biết bây giờ đã khuya rồi. Nhưng mà sinh hoạt của người diễn viên chính là như thế này." Bạch Hiền cắn môi khó khăn nói: "Hơn nữa —— tôi cũng biết hiện giờ bồi ngài, thế nhưng, thế nhưng tôi thực sự không cam lòng."

Cặp mắt ưng của Phác Xán Liệt đột nhiên nheo lại, ngửa đầu uống cạn một hơi ly rượu, rồi vung tay lên....

Xoảng.......

Chiếc ly pha lê trong suốt bị ném mạnh ra, đáp lại bằng một tiếng vỡ.

Ngay tức khắc, tiếng chói tai sắc nhọn vang vọng trong chủ sảnh nguy nga tráng lệ.

Người Bạch Hiền hơi run lên, tất cả đám người hầu sợ đến mức lập tức tiến lên nghĩ muốn thu thập tàn cuộc
——

"Đều cút hết cho ta!"

Một tiếng quát chói tai, không khó để nghe ra lúc này hắn đang tức giận.

Đám người hầu sợ đến mức lập tức đều lui hết đi.

Ban đêm, gió thổi lay động tấm mành pha lê mỏng manh trên song cửa sổ, nhưng lại khiến cả người Bạch Hiền ớn lạnh.

Cực kỳ im lặng.
Trong không khí lộ ra một chút lo lắng bất an.

Phác Xán Liệt ngồi ở sô pha nhìn cậu không hề chớp mắt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát cậu giống như báo săn mồi, Bạch Hiền vô thức nắm tay lại, toàn thân khẽ run lên vô thức.

"Phác thiếu gia..." Cậu không nhịn được muốn mở miệng lại bị ánh mắt lạnh băng của hắn quét đến, sợ đến lập tức im lặng

Người đàn ông này —— rất nguy hiểm ... ít nhất ... là hiện tại cậu thực sự không dám trêu chọc hắn.

Hắn không hề cử động, thậm chí không nói gì, chỉ là ngồi ở chỗ kia thôi, nhưng cậu liền cảm thấy khó có thể hít thở.

Không khí yên tĩnh tạm dừng lại, sau một lúc, giọng nói lạnh lùng của hắn chậm rãi vang lên.......

"Cần thời gian bao lâu?"

"Hả?"

Bạch Hiền ngược lại bỗng sợ run, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại gì mấy.

Phác Xán Liệt nhíu mày không kiên nhẫn, "Cần bao nhiêu thời gian để diễn thử?"

Hắn lặp lại một lần nữa hiếm thấy, tuy rằng giọng nói không cao nhưng cũng có thể nghe ra trong giọng nói mơ hồ che giấu không ít bất mãn.

Bạch Hiền như mở cả cõi lòng, vội vàng nói: "Khoảng chừng vài giờ là đủ rồi."

Hắn sẽ không thực sự đồng ý chứ?

Vừa rồi rõ ràng hắn đã rất tức giận, lửa giận đến có thể giết người.

Phác Xán Liệt nghe vậy xong, đôi mắt u ám dần dần trở nên âm trầm, đảo qua gương mặt của cậu, tay ấn điện thoại gọi.

"Chuẩn bị xe sẵn sàng, lập tức dùng!"

"Dạ, Phác thiếu gia!"

Một câu nói cực kỳ ngắn gọn, tựa như màn vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Đáy mắt Bạch Hiền hiện ra vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ, hắn thực sự đồng ý! Trời ạ, cậu tưởng rằng chính mình đang nằm mơ!

"Cảm tạ ngài, Phác thiếu gia tôi sẽ hết sức cố gắng để nhanh chóng trở về sớm." Cậu nói dịu dàng, giọng nói cũng rõ ràng lộ ra vẻ sung sướng.

Phác Xán Liệt không nói gì, chỉ bỗng nhiên đứng dậy, đi qua bên người cậu, thậm chí cũng không liếc cậu một cái, đi thẳng lên trên lầu.

Bạch Hiền không khó thấy trên mặt hắn phảng phất có bất mãn cùng tức giận, cậu cụp mắt xuống, cắn môi sau một khắc liền gọi...

"Phác thiếu gia...."

Hắn dừng bước lại, xoay người nhìn về phía cậu, cặp mắt đen thâm sâu không cách nào nhìn thấu, chỉ lộ ánh xa cách.

Bàn tay nhỏ bé đặt lên khuỷu tay rắn chắc của hắn, hai làn da trắng và ngăm đen hình thành sự đối lập rõ ràng, động tác của Biện Bạch Hiền làm cơn tức giận Phác Xán Liệt có chút tiêu tán.

Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười đẹp hơi hiện ra, khiến kẻ khác cảm thấy ấm áp và tim đập nhanh gấp bội.

"Cảm ơn ngài." Khuôn măt cậu hơi ửng hồng, nhẹ nhàng kiễng chân lên chủ động mà dịu dàng hôn lên trên mặt hắn.

Cậu hôn xong, không đợi Phác Xán Liệt có biểu tình gì, sợ hắn nghe được tim mình đập gấp gáp hơn, liền vội vã đi ra khỏi chủ sảnh.

Thân thể cao lớn của Phác Xán Liệt đứng lặng tại chỗ, trên gương mặt còn dư lại mùi hương thoang thoảng vấn vương nơi chóp mũi hắn. Khi bóng dáng cậu biến mất hẳn, đôi môi cương nghị lạnh lùng của hắn khẽ nhếch lên nụ cười hiếm thấy.

Hết chap 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek