Chap 11: Thử vai diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng như nước xiên chiếu vào đại sảnh nơi bố trí bối cảnh, dễ dàng nhận ra đây là nơi dùng để quay phim, đồng thời cũng là sân diễn thử tạm thời mà đạo diễn Duẫn Hạo tìm được.

Duẫn Hạo, đạo diễn gốc Trung gần 30 tuổi rất có triển vọng, nhờ đạo diễn xuất sắc bộ phim nhựa mà anh ta đã giành được giải thưởng lớn của Hollywood. Làm phim điện ảnh là sở thích của anh ta, song điều anh ta cảm thấy hứng thú nhất vẫn là phim truyền hình, nhất là say mê các loại hý kịch lịch sử thời Đại Hàn dân quốc. Vì thế anh ta đã từ bỏ tất cả những bộ phim khác có thể nhận được để chuyên tâm đạo diễn bộ phim Trung Quốc cổ đại "Vệ Tử Phu".

Rất khó tin anh ta là con lai Úc – Trung mà lại có sự say mê khác thường đối với lịch sử Trung Hoa cổ đại.

"Vệ Tử Phu" là tác phẩm anh ta đã mất nhiều thời gian cân nhắc, cũng là tác phẩm tâm huyết của anh, mà lần này diễn viên mà anh ta một mực coi trọng là —Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền, diễn viên này ban đầu anh ta cũng không chú ý. Chỉ là trong một lần tình cờ nhìn qua màn ảnh thì thấy cậu trên người mặc trang phục cổ trang, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ kinh diễm, thoát tục. Khoảnh khắc ấy, anh ta chỉ biết mình đã tìm được người được lựa chọn phù hợp nhất.

Chỉ là không nghĩ tới sau này cậu lại có nhiều tin đồn xấu đến tới tấp như vậy. Ngay khi anh ta chuẩn bị từ bỏ thì người cậu bé này chỉ trong một đêm xoay chuyển toàn bộ tin đồn bất lợi, khiến thành trời quang mây tạnh. Điều này khiến anh ta càng thêm hứng thú với cậu. Ngay sau đó anh ta liền gửi thông cáo đến công ty của cậu.

Chỉ là không nghĩ tới lại có duyên gặp cậu ở đây như thế.

Trong đại sảnh chỉ có tiếng động của máy móc. Thư ký trường quay đang khẩn trương chuẩn bị, nhà tạo hình, nhà tạo mẫu đều bận rộn vào trận. Duẫn Hạo ngồi ở trước máy móc chuẩn bị quan sát tình hình Bạch Hiền diễn thử.
Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Đây là một cảnh quay Vệ Tử Phu múa, yêu cầu hoa mỹ mà chuyên nghiệp.

Hiện giờ Bạch Hiền phải diễn thử điệu múa duyên dáng của Vệ Tử Phu, điệu múa đã đem lại sự sủng ái của nhà Vua.
Duẫn Hạo đã xem qua tư liệu liên quan đến cậu từ trước, biết từ nhỏ cậu đã có sở trường đặc biệt về vũ đạo, bởi vì điều này nên anh ta càng thêm quyết tâm muốn mời cậu làm diễn viên chính.

Nhạc nền chậm rãi vang lên, toàn bộ phim trường vang vọng khúc nhạc"Arirang" đã sớm được chế tác hay, ca khúc du dương tựa như âm thanh của đất trời lướt qua.

Bạch Hiền mặc quần áo cổ trang gấm trắng, lẳng lặng đi ra dưới ánh trăng, khiến toàn trường quay đều lắng xuống.

Chỉ thấy từ bờ vai tới đúng thắt lưng của cậu phủ lên trang phục lông vũ trắng như tuyết, bên trong là áo trắng lụa mỏng bay vờn nhẹ theo gió, mái tóc đen với ánh mắt hút hồn, cả người cậu đều tỏa ra linh khí thiên nhân.

Trong tiếng nhạc, cậu bắt đầu múa duyên dáng uyển chuyển. Bởi thời gian vội vàng nên vũ sư cũng không chỉ đạo tận tình được cho cậu, chỉ đơn giản là hòa theo tiếng nhạc như oán như than này mà nhẹ nhàng bắt đầu múa, hoàn toàn dựa vào cảm giác của bản thân để hoàn thành màn diễn thử.

Ánh trăng như nước bao phủ bộ quần áo trắng tinh của cậu, khiến cậu càng đẹp không thể tin nổi.

Nhân viên làm việc trong tổ làm phim đều ngây người, tựa như quên đi nhiệm vụ mà mình phụ trách, ngay cả Duẫn Hạo lúc bắt đầu cũng chỉ là cẩn thận tỉ mỉ nhìn trên máy móc màn hình, dần dần anh ta không tự chủ được mà hướng ánh mắt về phía chàng trai đang nhẹ nhàng múa cách đó không xa kia.

Anh ta là đạo diễn, hiểu rõ bản thân phải chăm chú nhìn Biện Bạch Hiền trên màn hình, thế nhưng —— anh ta chính là không thể khống chế được trên mặt lộ vẻ kích động.

Không sai, cậu chính là Vệ Tử Phu mà anh ta muốn. Chỉ có cậu mới có thể múa được điệu múa linh động như thế.
Anh ta đã không tìm lầm, Vệ Tử Phu, rốt cục anh ta đã tìm được rồi!

Không riêng gì anh ta, ngay cả bên ngoài tổ làm phim cũng có đầy người đứng xem, rõ ràng phong cách hóa trang và kỹ thuật múa của Biện Bạch Hiền đã hấp dẫn được rất nhiều người Tây Ban Nha bản xứ. Vì bọn họ chưa từng cảm nhận được về văn hóa cổ đại của Trung Hoa chân thực như thế, nhất là khi gặp một chàng trai tóc đen áo trắng nhẹ nhàng múa dưới ánh trăng, nên mọi thứ đều làm bọn họ kinh ngạc đến ngây người không thôi.

Ca khúc "Arirang" đã hết, Bạch Hiền chậm rãi nhẹ nhàng hạ tay áo xuống, Duẫn Hạo cũng không lên tiếng, xem chừng đã quên mất cần phải nói gì rồi.

Bạch Hiền sau khi diễn thử nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, nhất là đạo diễn đã không hề chớp mắt. Càng khoa trương chính là – mọi người ngoài trường quay đều im lặng không một tiếng động.

"Các người...."

Cậu nhẹ giọng mở miệng. Làm sao vậy? Lẽ nào mình nhảy không đẹp sao? Chẳng qua nghĩ lại thì tuy cậu từ nhỏ đã luyện tập vũ đạo, nhưng dù sao đã không múa nhiều năm như vậy rồi, hôm nay tất cả đều múa bằng cảm giác, nhất định đạo diễn rất thất vọng.

Không đợi cậu nghĩ xong, tiếng vỗ tay như thủy triều vang lên, trong đó còn có cả một ít người nước ngoài huýt lên.

Bạch Hiền sợ đến nỗi mím chặt môi, bối rối đứng tại chỗ cũng chưa hề di chuyển.

"Đạo diễn..."

" Bạch Hiền, thật sự là quá tuyệt vời, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy kỹ thuật nhảy tuyệt vời như thế!" Duẫn Hạo tiến lên, trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng tràn đầy cảm xúc vô cùng kích động, bàn tay to liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu...

"Tôi đã không tìm nhầm người. Đúng là cậu!"

Bạch Hiền bị sự nhiệt tình của đạo diễn làm cho giật mình, ngơ ngác nhìn dáng vẻ cười mê người trên mặt hắn.

" Bạch Hiền, Bạch Hiền..." Bàn tay của đạo diễn Duẫn Hạo nhẹ nhàng huơ huơ trước mắt cậu một cái.

Bạch Hiền lúc này mới phản ứng lại, nụ cười đẹp như trong tranh, giống như một cánh hoa mai bay xuống đáy mắt của đạo diễn Duẫn Hạo. "Ý anh nói là tôi thử vai thành công rồi phải không?"

Duẫn Hạo nhướng mày cười. " Bạch Hiền, vai này không là của cậu thì cũng không là của ai cả!"

Đáy mắt của Bạch Hiền thực sự lộ vẻ kích động. Quả thật không dám tin vào tai mình.

Đây đúng là một sự thu hoạch ngoài ý muốn của cậu. Cậu vốn cho rằng bỏ lỡ mất "Thâm cung kế" là một điều cực kỳ đáng tiếc, dù sao đó cũng là một tác phẩm phim nhựa lớn, không nghĩ tới lại có hi vọng, lần này cậu lại nhận được lời mời diễn "Vệ Tử Phu".

"Đúng vậy! Bạch Hiền, tôi tin tưởng vai diễn này là thích hợp nhất với cậu. Đi ra bên kia, chúng ta thương lượng cụ thể lại một chút về kịch bản!" Đạo diễn Duẫn Hạo là một điển hình cho loại người cuồng công việc. Một khi đã làm việc là quên hết mọi thời gian.

Bạch Hiền nhìn thoáng qua phiến tràng trên tường đích chung mi gian hiện lên một nét ưu tư.
"Làm sao vậy? Cậu gấp lắm sao?" Duẫn Hạo quan tâm hỏi thăm.

"Không có việc gì, chúng ta xem kịch bản thôi, đúng lúc tôi cũng có một số chỗ không hiểu lắm." Bạch Hiền vội vã nói.

Dù sao đây cũng là cơ hội khó có được. Cậu không muốn bởi vì một chút việc riêng tư mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.

Đoàn người vây xem dần dần tản đi, không ai phát hiện ra ở một góc có một người đàn ông lừng lững đang đứng lặng. Cặp đen mắt giống như chim ưng hơi nheo lại, lóe lên ánh sáng tăm tối...

——

Lúc Bạch Hiền rời khỏi phim trường. Đêm đã khuya lắm rồi, thành phố vốn phồn hoa dường như cũng đã ngủ sâu. Cậu giơ tay lên day đi day lại cái cổ mệt mỏi, chậm rãi dãn gân cốt một chút.

" Bạch Hiền cậu đang ở tại khách sạn nào? Đã muộn rồi tôi đưa cậu trở về đi! Đạo diễn Duẫn Hạo đi lên phía trước nhẹ giọng nói.

Bạch Hiền mỉm cười "Không cần đâu, đạo diễn tôi tự đi được rồi."

Tài xế của Phác Xán Liệt chắc là ở ngay gần đây.

"Đã trễ thế này rồi, một cậu bé như cậu có thể đi sao?" Duẫn Hạo nhíu mày không hiểu .

Bạch Hiền vừa muốn mở miệng giải thích thì một ánh đèn sáng rực cắt ngang qua màn đêm yên tĩnh. Chiếc xe thương nhân xa hoa tối màu dừng lại chuẩn xác ngay trước mặt cậu.

"Ồ, hóa ra lại có xe tới đón cậu à, được rồi đêm nay nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi về nước tôi sẽ lập tức liên lạc với cậu!" Duẫn Hạo dịu dàng nói.

"Ừm được, cảm ơn anh, đạo diễn." Bạch Hiền cảm kích nói.

Duẫn Hạo đã rời đi, cậu mới đưa mắt chuyển hướng về phía chiếc xe bên cạnh.

Đây không phải là tài xế chiếc xe vừa mới đưa mình tới. Chiếc xe này là...

Đang nghĩ ngợi thì cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt đàn ông anh tuấn cương nghị lọt vào trong mắt cậu.
Sau khi nhìn rõ chủ nhân chiếc xe là ai Bạch Hiền hoảng sợ đến nỗi vội vàng lấy tay che miệng.

Như thế nào, lại có thể là hắn?

"Lên xe!" Bên trong xe vang lên giọng nói nhàn nhạt trầm thấp của Phác Xán Liệt, giống như là có chút không kiên nhẫn hoặc giống như là một lời mời gọi trí mạng.

Trong đêm tối càng thêm âm trầm càng thêm quỷ mị.

Bạch Hiền đã tỉnh lại từ trong nỗi kinh hãi, cắn cắn môi, vừa muốn vươn tay kéo cửa đằng sau xe, đã bị một tay Phác Xán Liệt đẩy ra.

"Tới ngồi lên phía trước!" Lại là một câu mệnh lệnh!

Cửa xe mở ra giống như con dã thú đang mở miệng để chiếm đoạt sinh mệnh.

Sau khi Bạch Hiền ngồi vào trong xe, đóng cửa xe xong, nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt bên cạnh. Chau mày lờ mờ mang theo nỗi nghi hoặc. Cậu cẩn thận dè dặt hỏi :

"Phác thiếu gia, sao ngài lại đến đây?"

Phác Xán Liệt không trả lời, như thể không nghe thấy câu hỏi của cậu, không nói hai lời đã khởi động xe.

Trong bóng đêm, xe lao đi rất nhanh...

Bạch Hiền giật mình không hiểu vì sao trên gương mặt bình tĩnh của hắn, cậu không nhìn ra bất kỳ điều gì không thích hợp.

Nhưng luôn luôn cảm thấy không thích hợp.

"Cảm ơn ngài Phác thiếu gia". Cậu vẫn nên lễ phép nói một câu như thế. Hắn chắc là—— tự mình tới đón?
Phác Xán Liệt vẫn không nói gì, chăm chú lái xe.

Mà cậu thì quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe, cố gắng xua tan sự xấu hổ bên trong xe xua tan, cũng nỗ lực bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Không biết làm sao càng là như thế này cậu lại càng có thể cảm nhận được cảm giác mãnh liệt sự tồn tại của hắn truyền đến, giống như loại hơi thở nguy hiểm như ẩn như hiện, không cách nào có thể xem nhẹ
Phác Xán Liệt.

Hắn là một người đàn ông như màn đêm, khó có thể suy đoán được, khi thì tà mị bất kham, khi thì trầm mặc không nói, khi thì cuồng ngạo nóng nảy không kềm chế được, khi thì lạnh lùng như băng đá.

Điều phỏng đoán này không thể để lộ ra. Có thể là mọi người sống chung với hắn đều phải nơm nớp lo sợ, bằng không bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hắn ảnh hưởng.

Đến nước này, cậu càng bội phục Hạ Băng lại có thể ở bên cạnh hắn ba năm, nói vậy chắc cô ta cũng là người hiểu rõ hắn nhất.

Không tài nào kiềm chế được, ánh mắt Bạch Hiền đảo qua, lén lút ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nói thật, hắn quả thực có một khuôn mặt dài, khiến phải điên cuồng .

Cặp mắt đen sâu thẳm sắc bén như chim ưng, nhìn chằm chằm vào màn đêm trước mặt, trong sự chuyên chú lộ ra vẻ đàn ông chín chắn, đặc biệt quyền uy, khuôn mặt nhìn nghiêng với góc cạnh hoàn mỹ rõ ràng giống như chạm trổ điêu luyện tinh xảo mà thành. Đôi môi mỏng kiên nghị, khóe môi có độ cong mê người, lại cũng không nhìn thấy một tia nếp nhăn trên mặt khi cười, chắc hẳn lúc bình thường hắn rất ít để lộ nét cười.

Người đàn ông bạc tình.

Ánh mắt rơi xuống bàn tay to dày rộng và vững vàng nắm vô lăng của hắn, khiến trong cơ thể cậu xuất hiện một luồng khí nóng, giống như bàn tay to của hắn đang ở trên cơ thể cậu.

Trời ạ, nghĩ tới đây gương mặt của cậu đột nhiên đỏ bừng.

Quả là mối quan hệ của cậu với hắn tương đối khó xử, cậu thế nào lại có thể nghĩ như vậy.

Bạch Hiền ngươi điên rồi phải không?

Đúng lúc này người đàn ông bên cạnh dường như có cảm ứng, bỗng nhiên quay đầu lại...

Cặp mắt đen mãnh liệt như chim ưng đối diện với đáy mắt hoang mang của cậu, dường như nhìn thấu được ý nghĩ hoang đường thoáng qua vừa rồi của cậu, khiến cậu không chỗ nào che giấu được.

Bạch Hiền cả kinh vội vã cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đen của hắn.

"Đang suy nghĩ điều gì?" Hắn rốt cục mở miệng nói, tiếng nói trầm thấp vang vọng trong xe quanh quẩn bên cậu .

Có lẽ là dáng vẻ hoảng loạn bất an của cậu chọc cười hắn, khóe môi vốn kiên nghị của hắn hơi giật giật mang theo ý cười như có như không.

"A....không, không có gì."

Trời ạ, chết tiệt cậu lại còn nói lắp. Có thể là muốn xoay chuyển bầu không khí ngượng nghịu, cậu lại nói thêm một câu: "Chỉ là đang suy nghĩ màn thử vai vừa rồi..."

Lời còn chưa dứt, chiếc xe đã phanh lại.....

Bạch Hiền vẫn chưa hoàn hồn, sau một khắc thân thể liền rơi vào trong lồng ngực to lớn của Phác Xán Liệt. Nguy hiểm đột nhiên buông phủ, nhất là cậu lại kinh hoàng phát hiện ra sau đó hắn liền bấm nút hạ thấp ghế ngồi ra sau.

"Phác thiếu gia..." Cậu không biết người đàn ông này muốn làm gì, chỉ là ánh mắt của hắn quá mức nguy hiểm.
Lời còn chưa dứt, bờ môi đỏ mọng đã rơi vào đôi môi cực nóng của hắn rồi. Đôi môi run rẩy của cậu mềm mại như cánh bướm dừng trên nụ hoa! Trước sau đều hết sức ngang ngược hút lấy toàn bộ mật ngọt cùng mềm mại của cậu, mãi cho tới khi khiến trong cậu hoàn toàn nhiễm đầy hơi thở của hắn.

Thân thể của Bạch Hiền đang mộng ở tại đâu đó, trí óc lại càng trống rỗng, chân tay chỉ luống cuống mặc hắn tùy ý dây dưa lên đôi môi mình hết lần này đến lần khác, từng đợt cảm giác tê dại truyền đi khắp toàn thân mình.

Một lúc lâu sau, Phác Xán Liệt rốt cục mới thỏa mãn rời khỏi đôi môi tuyệt đẹp của cậu, trên mặt mang nét cười cười đã được thỏa mãn, ngón tay từ môi cậu chậm rãi lướt xuống tới xương quai xanh của cậu, sự mềm mại bên dưới làm hắn khó có thể tự kiềm chế.

Ngọn đèn mờ ấm áp hắt xuống, đôi môi ẩm ướt khẽ động, vẻ mềm mại ướt át càng mê hoặc lòng người hơn nữa.
Đôi mắt đen mềm mại nhuốm một tia nghi hoặc, nhưng lại khiến Phác Xán Liệt nhếch miệng một cái...

"Dáng múa của em ngày hôm nay cực kỳ xinh đẹp, quay về phải múa cho tôi xem."

Ánh mắt thâm sâu như trời đêm của hắn chớp động, khiến người ta phải sợ hãi, nhưng sâu trong cổ họng lại phát ra tiếng thở dài tràn ngập thâm trầm cùng thỏa mãn chiếm hữu.

Lòng Bạch Hiền thoáng hoảng hốt, đôi mắt đẹp mở lớn... Vừa rồi hắn ở trường quay sao?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của cậu, Phác Xán Liệt đột nhiên lại nở nụ cười, "Không nên nhìn ta như thế, nếu không..."

"Nếu không làm sao?" Cậu ngây ngốc hỏi một câu.

Ánh mắt Phác Xán Liệt đột nhiên khẩn trương: "Nếu không tôi sẽ lập tức muốn em ngay tại đây!"

Bạch Hiền cả kinh, vội vàng nhắm mắt lại.

Một tia không hiểu sự tình lướt qua trong mắt Phác Xán Liệt.

Đêm nay thực sự là hành vi thái quá của hắn! Tự dưng ma xui quỷ khiến lại đi tới trường quay, tự mình tới đón cậu không nói, nhưng còn kiên trì xem hết màn diễn thử của cậu ở bên ngoài trường quay?

Đây là chuyện tình sống ba mươi năm qua hắn chưa từng có.
Có điều, đêm nay cậu quả thực đã làm hắn rung động sâu sắc. Người con trai này có phần khác biệt!

Hết chap 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek