Chap 12: Người đàn ông hư hỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng đợt hương hoa cùng tiếng chim hót véo von vang lên, Bạch Hiền tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Đột nhiên cậu cảm thấy ngẩn ngơ.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua rèm cửa, tinh tế chiếu vào tấm thảm trắng mềm mại, rớt xuống bóng nắng loang lổ, gió mát thổi qua rèm cửa, tiếng chuông gió như tiếng sóng biển vỗ, vang lên khe khẽ êm tai.

Thiết kế của gian phòng toàn bộ đều là màu đen trắng đan xen, đơn giản nhưng lại lộ ra cảm giác đặc biệt khó thấy, mùi hoa lan thoang thoảng tỏa ra khắp ngóc ngách trong căn phòng, theo hô hấp của Bạch Hiền xâm nhập vào trong huyết quản.

Một ngày chủ nhật đẹp như thế này khiến cậu giống như đang ở trên thiên đường.

Đôi mắt đẹp đang mê mang dần dần thanh tỉnh.

Nơi này không phải là thiên đường, mà là hòn đảo tư nhân của người đàn ông bí hiểm kia! Chỉ là——tự mình sao có thể đi tới căn phòng này nằm ngủ, cậu không có một chút ấn tượng nào cả.

Chắc là tối qua diễn thử xong quá mệt mỏi, sau khi trở về liền đi ngủ say sưa.

Bạch Hiền nhìn đầu giường một chút, một khắc sau, đột nhiên mở to hai mắt nhìn!

Trời ạ, bây giờ không phải là buổi sáng nữa, cậu không ngờ lại ngủ thẳng đến giữa trưa!

Cậu gần như bay nhanh xuống giường, nhưng khi nhìn thấy trên người mình mặc bộ quần áo ngủ, là ai đã thay quần áo cho cậu?

Sẽ không là...

Bạch Hiền không dám nghĩ tiếp nữa, vừa nghĩ đã ra khả năng này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu dần dần tái nhợt.
Cộc cộc cộc —— tiếng gõ cửa lễ phép cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu

"Mời vào" – Bạch Hiền càng cảm thấy hoảng sợ, vội vã chỉnh lại cẩn thận quần áo ngủ trên người, nhẹ giọng nói.

Cửa phòng bị mở ra...

Một đám người bước vào!

Nói là một đám người cũng không khoa trương một chút nào. Người đi đằng trước được xưng là quản gia, đằng sau là sáu người hầu, mỗi người trên mặt đều thể hiện sự tận tình.

"Các người..."

" Bạch Hiền thiếu gia, đây là bộ lễ phục Phác thiếu gia chuẩn bị cho cậu, mời cậu rửa mặt xong thì mặc thử!" Quản gia cung kính hạ thấp người, sau đó cầm hộp lễ phục được bọc khéo léo trong tay dâng lên.

Bạch Hiền ngẩn ra.

"Quần áo lễ phục? Phác thiếu gia vì sao muốn đưa lễ phục cho tôi?"

Quản gia trên mặt nở ra nụ cười chuyên nghiệp, "Đêm nay Phác thiếu gia cần tham dự bữa tiệc trên du thuyền của một người quan trọng, cậu Bạch Hiền cũng cần đi theo cùng!"

Hàng mi dài của Bạch Hiền khép lại, âm thầm khẽ thở dài tiếp nhận hộp lễ phục, đặt sang bên cạnh.
Quản gia thấy thế xong ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc...

"Cậu Bạch Hiền không mở ra xem sao? Nếu như không thích, cậu chỉ cần nói là Phác thiếu gia sẽ ra lệnh nhà thiết kế làm lại."

Bạch Hiền hơi cong khóe môi, "Không cần, ánh mắt của Phác thiếu gia rất tinh tường độc đáo, bộ lễ phục này chắc chắn sẽ hợp với tôi."

Quản gia nghe xong thì không nói nữa, song... nhìn về phía Bạch Hiền với vẻ mặt khó hiểu.

Chàng trai bé nhỏ này rất đặc biệt, không giống như tiểu thư Hạ Băng. Tuy rằng, Phác thiếu gia chỉ mang theo tiểu thư Hạ Băng đến một lần, nhưng khi đó cô ta đối xử ngang ngược ngông cuồng với kẻ dưới, làm quản gia lưu lại ấn tượng khó quên.

Thế nhưng chàng trai trước mặt giống như người không màng danh lợi, điềm đạm, gió yên biển lặng, lẽ nào cậu ta không biết được Phác thiếu gia chọn trúng là điều vinh hạnh sao?

"Cậu Bạch Hiền những người này sẽ hầu hạ cậu tắm rửa mặc quần áo..."

Quản gia nói xong khẽ nghiêng người, hai người hầu tiến lên trong tay mang hai chậu thủy tinh, một chậu chứa đầy cánh hoa các loại, chậu còn lại là tinh dầu

"Cậu Bạch Hiền, cậu thích dùng cánh hoa hay tinh dầu?"

Bạch Hiền chỉ vào chậu cánh hoa.

Hai người bọn họ lui ra, bốn người khác tiếp tục tiến lên cùng các loại đồ dùng khác nhau phục vụ cho việc tắm rửa.

"Ách, cái đó... tôi có thể tự làm được!" Bạch Hiền thực sự bị loại phục vụ này dọa sợ rồi, cậu không quen bị người khác hầu hạ chứ đừng nói đến là hầu hạ tắm rửa.

Quản gia tức khắc nói : "Cậu Bạch Hiền, hầu hạ cậu tắm rửa là công việc của những người này, xin cậu đừng cự tuyệt, bằng không Phác thiếu gia sẽ trách tội xuống."

"Yên tâm đi, tôi sẽ giải thích với Phác thiếu gia, tôi có thói quen tự mình tắm rửa thay quần áo, cảm ơn." Bạch Hiền nhẹ giọng nói.

Quản gia cân nhắc một chút nhưng vẫn là không thể làm gì khác hơn ngoài việc gật đầu: "Không quấy rầy cậu Bạch Hiền nữa, Phác thiếu gia đang chờ cậu ở phòng ăn, xin cậu tắm rửa xong đến dùng cơm trưa cùng Phác thiếu gia."

"Được." Bạch Hiền nhẹ nhàng gật đầu, quản gia liền rời khỏi, cậu nghĩ tới cái gì đó liền hỏi: "Hơi ngại, tôi..."

Quản gia dừng chân lại, khó hiểu nhìn Bạch Hiền, trong lòng không khỏi nghĩ, chàng trai xinh đẹp này lại đối xử với kẻ dưới thật lễ độ khiêm nhường như vậy.

"Cậu còn có việc gì sao?"

Bạch Hiền gật đầu thẹn thùng hỏi: "Ách, quần áo ngủ trên người tôi là do các người thay giúp sao?"

Quản gia nghe xong nhẹ nhàng lắc đầu : "Xin lỗi cậu Bạch Hiền, chuyện này tôi không rõ lắm."

A, trái tim Bạch Hiền bất giác đập rất nhanh, lẽ nào thật là hắn...

Tất cả người hầu lui xuống, cậu khẽ thở dài, ánh mắt nhìn vào hộp lễ vật bên cạnh.

Chiếc hộp màu hồng được đóng gói khéo léo, trên mặt có dây nơ buộc trong suốt, ngón tay trắng xanh nhẹ nhàng cởi ra dây nơ, chậm rãi mở hộp...

Một bộ lễ phục đẹp đến mức khiến người ta phải khó thở hiện ra trước mắt Bạch Hiền!

Cậu cẩn thận dè dặt cầm bộ quần áo lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc ngưỡng mộ.

Đây là một bộ quần áo trắng tuyền với thiết kế không hề đơn giản, khảm kim cương theo hình cánh hoa trên vai, khẽ phất phơ theo làn gió, tản mác ra khí chất cao quý, chất liệu vải mềm mịn tạo cảm giác như sờ lên cánh hoa vậy, khiến người ta yêu thích không muốn rời tay.

Đây chắc chắc là được tạo ra từ một nhà thiết kế bậc thầy nổi tiếng.

Bạch Hiền cũng từng tham gia một số buổi tiệc, nhưng chưa từng nhìn thấy một bộ lễ phục nào cao nhã xa hoa như vậy.

Thì ra tài phú thực có thể nuôi dưỡng lòng hư vinh của người khác.

Cậu lẩm bẩm tự giễu cợt, đây chẳng phải là lý do mà nhiều ngôi sao bất chấp thủ đoạn mà tranh giành sao, loại hư vinh lớn như thế này chỉ có tiền mới có thể thỏa mãn được, không phải sao?

Ngoài ra trong hộp còn có một bộ trang sức tinh xảo, Bạch Hiền nhìn thấy xong không khỏi bật tiếng cười ngạc nhiên.

Chiếc dây chuyền cùng bộ quần áo thật là sự phối hợp tuyệt vời, đây là hắn đã sớm chuẩn bị cho cậu.

Trang sức xa xỉ đến phải tặc lưỡi, quý báu đến chói mắt.

Tiếng của chiếc chuông gió nhẹ vang lên trong trẻo, âm thanh này làm Bạch Hiền tay cầm bộ lễ phục cùng trang sức hơi run lên, vô tình làm tất cả rơi xuống tấm thảm.

Cậu sao lại ham mê những quần áo trang sức xa xỉ này. Cậu chẳng qua chỉ là cùng Phác Xán Liệt đi dự tiệc mà thôi, hắn tất nhiên muốn trang trí cho chiếc bình hoa này thật đẹp mắt để không bị mất mặt.

Nghĩ đến đây, cậu miễn cưỡng cười, thờ ơ nhặt trang sức cùng bộ quần áo lên tiến thẳng vào phòng tắm.

Trong không gian rộng lớn của phòng tắm, hương thơm cùng hơi nước lượn lờ quyện lại. Hơi nóng và từng luồng hương hoa thấm vào tận trong xương cốt, toàn thân cậu thả lỏng, từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ bầu không khí thanh tĩnh thoải mái trong chốc lát.

Tối hôm qua cậu đã cư xử hơi quá, nếu như bị Hạ Băng biết, nhất định chị ta sẽ tự đấm vào ngực tức tối. Không thể trách, cậu không phải là Hạ Băng phong tình vạn chủng, làm sao có thể vượt qua thời gian này thật tốt đây?

May mắn chính là sau khi kết thúc việc này, cậu sẽ lập tức nhận được bộ phim này, đối với cậu mà nói đây là cơ hội lớn, cho dù không nổi tiếng được, cũng sẽ ít nhiều cải thiện được tình hình tồi tệ hiện nay của cậu.
Nghĩ tới đây, áp lực dồn nén trong lòng cậu từ nhiều ngày nay được quét sạch đi. Đây coi như là đền đáp Phác Xán Liệt đã giải cứu cho cậu một chuyện khẩn cấp. Sau khi kết thúc, cậu sẽ không như những ngôi sao khác gắt gao tranh giành kim chủ, cậu biết rõ chính mình không phải đối thủ của Hạ Băng, cho nên cậu cùng Phác Xán Liệt đã định trước sẽ kết thúc.

Trong lòng liền cảm thấy vui sướng không ít, khóe môi vô thức hơi nhếch lên cười.

"Tôi chưa từng có thói quen chờ đợi ai cùng ăn cơm trưa, cậu luôn làm tôi nhiều lần phải phá lệ!"

Ngay lúc Bạch Hiền đang nhắm mắt hưởng thụ hương thơm thì một tiếng nói đàn ông trầm thấp vang lên, luồng không khí mang theo hương thơm hạ xuống.

Bạch Hiền cả kinh trợn mắt nhìn người đàn ông đang cười mà như không cười kia, hai cặp mắt đen chạm vào nhau!
Nhìn thấy Phác Xán Liệt nhàn nhã dựa vào vách ngăn trong suốt bên cạnh bồn tắm, vẻ mặt thích thú nhìn cậu đang ngâm mình trong nước, kể cả cặp mắt ưng kia cũng lóe lên ánh sáng không chút giấu diếm.

"Ngài, ngài.... ngài làm sao vào được?"

Bạch Hiền cả kinh mặt mũi trắng bệch, cậu ý thức được ánh mắt hắn đang lẻn vào những đường cong trong nước của cậu, cậu vội vã đem những cánh hoa che đi chỗ trống mà cặp mắt nóng rực đang chiếu vào không có hảo ý.
Việc làm của cậu rõ ràng làm Phác Xán Liệt cảm thấy bất mãn, hắn cau mày, thản nhiên buông một câu: "Tôi chỉ không muốn cơm trưa biến thành cơm tối!"

Hắn biết cậu đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến mức như vậy.

Cậu vẫn ngâm mình trong nước, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hàng mi hơi khẽ run run. Những cánh hoa xinh đẹp khiến thân thể nõn nà của cậu lượn lờ trước mắt hắn, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, nhất thời tự dưng khiến hắn nhìn ngây ngốc mãi cho đến khi.... khóe miệng cậu hơi nhếch cười, khiến ngực hắn không hiểu sao đập mạnh hơn một chút.

Tình nhân đối với hắn chỉ như là quần áo, là công cụ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông mà thôi. Trong mắt hắn tình nhân chẳng qua chỉ là công cụ để hưởng lạc, tất cả những gì bọn họ muốn đều có thể dùng tiền tài để thỏa mãn.

Thế nhưng cậu bé trước mặt hắn tuy không phải quá già dặn, nhưng lại mang đến cho hắn một khát vọng từ sâu trong đáy lòng cùng cảm giác ấm áp yên bình. Chỉ cần nhìn bên cậu khẽ cười cũng có thể làm sự không hài lòng trong lòng hắn biến mất.

Hắn vốn là muốn đi nhìn xem cậu làm trò quỷ gì mà vẫn lề mề dù biết rõ hắn đang chờ ở phòng ăn, không nghĩ tới lại có thể chiêm ngưỡng được một màn cực kỳ đẹp mắt.

Thế nhưng chàng trai nhỏ này hình như không biết chút gì, cơ thể thơm ngát tuyệt đẹp bị nhìn thấy hết mà vẫn không hề phát hiện ra.

Nghĩ đên đây, người nghiêm túc không nói cười tùy tiện như hắn mà không ngờ cũng phải khẽ cười.

Bạch Hiền lúc này mới phản ứng lại, thẹn thùng nói: "Xin lỗi Phác thiếu gia, tôi ...tôi lập tức sẽ đi ra ngay, xin chờ ở bên ngoài một lát được không? Chỉ một chút thôi."

Trời ạ, nếu hắn không đi ra ngoài, không phải là cậu sẽ phải đứng thay quần áo ở trước mặt hắn sao?

Phác Xán Liệt buồn cười nhìn cậu một cái, xoay người cầm lấy quần áo của cậu đã chuẩn bị sẵn cùng với khăn tắm đi tới trước mặt cậu...

"Đứng lên đi!" Bạch Hiền kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không khỏi nói lắp...

" Tôi, tôi tự mình làm là được rồi..."

"Đứng lên đi!" Phác Xán Liệt cắt đứt lời cậu, lặp lại ba chữ, thậm chí giọng nói dù không nặng thêm chút nào, nhưng lại có quyền uy khiến kẻ khác không dám cự tuyệt.

Bạch Hiền hơi nắm chặt tay, "Phác thiếu gia..."

Như vậy cũng thật lạ lùng.

"Không cần thẹn thùng, hôm qua cái gì nên thấy hay không nên thấy cũng đều đã thấy hết rồi!" Phác Xán Liệt vẫn mười phần nhẫn nại cầm khăn tắm, giọng nói trầm thấp thản nhiên mang theo sự trêu chọc.

Tối hôm qua khi cậu tự dưng ngủ ở trong xe, kiểu ngủ này tuy không phải lần đầu hắn trông thấy, nhưng là lần đầu tiên hắn làm chuyện tốt, thay quần áo ngủ cho cậu!

Loại chuyện thay quần áo cho người khác là lớn như vậy rồi lần đầu tiên hắn mới làm, nghĩ lại đều có chút tức cười.

Chỉ có điều, thân thể xinh đẹp của cậu thực làm hắn thỏa mãn. Thân thể trắng như ngọc của cậu dưới ánh trăng bị hắn nhìn không thiếu một phân. Hắn nhớ đến lúc cậu nhẹ nhàng múa theo âm nhạc, nhưng mà... cậu thật đúng là vô tâm. Song hắn cũng không có thói quen chiếm đoạt thân thể người khác khi đang ngủ say.

Bạch Hiền cả kinh, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên. Thì ra tối qua người thay quần áo đích thực là hắn.

"Để ta tự nâng cậu đứng lên sao?" Đôi mắt ưng đen như màn đêm của Phác Xán Liệt nhìn cậu không chớp mắt.

"Không cần."

Bạch Hiền cực kỳ cảm thấy không được tự nhiên nhưng vẫn nghe lời đứng dậy khỏi bồn tắm, khuôn mặt hơi đỏ bừng mang theo một ý nghĩ lờ mờ mà ngay cả cậu cũng không rõ.

Những giọt nước mang theo hương hoa chảy dọc theo bờ vai đẹp như ngọc của Bạch Hiền, trượt dọc theo đường viền cơ thể hoàn hảo như nữ thần của cậu.

Ánh sáng mê người tỏa từ chiếc đèn thủy tinh tản mác lên làn da nõn nà trắng như tuyết cùng cơ thể tuyệt đẹp của cậu, tựa như một đóa hoa sen trắng nổi trên mặt hồ!

Chiếc cổ ôn nhu mịn màng như thiên nga lờ mờ theo từng tia sáng, vòng eo mềm mại như cành liễu đón gió, vùng bụng mềm mại trắng như tuyết, hình thành nên đường cong thân thể trơn mịn mượt mà của cậu.

Nhất thời, vẻ đẹp tuyệt mỹ không gì sánh được làm Phác Xán Liệt khó mà hít thở được.

Dừng mắt tại cặp mắt đen láy đang dần trở nên thâm trầm của cậu.

Cậu biết rõ cho dù có lại ngại ngùng hay lại không thích ứng được thì cũng phải tập làm quen, nói cho cùng thì giao dịch của hắn và cậu vẫn chưa xong, mà cuộc giao dịch này rốt cuộc hắn muốn cái gì thì cậu cũng hiển nhiên rành mạch.

Nhưng mà...

Ánh mắt của người đàn ông này quá mức lớn mật, không kiêng nể gì mà nhìn cậu như vậy, tựa như...cậu là con mồi bị hắn cao ngạo mà tham lam nhìn chòng chọc.

"Phác thiếu gia..."

Thấy hắn không nói gì, cậu vô thức kéo chiếc khăn tắm trong tay hắn một cách dè dặt. Cánh tay trắng xanh vừa vươn ra chạm vào một góc khăn tắm, sau một khắc, toàn bộ người cậu bị bao vào khăn tắm.

Cánh tay hắn ôm lấy cậu từ phía sau để lau khô thân thể cậu. Hơi thở đầy nam tính của hắn như bao vây lấy cậu, trong lúc nhất thời, cậu bị bao phủ trong phạm vi hơi thở thuộc về hắn.

Gương mặt cậu đỏ ửng lên như sắp bốc cháy, đặc biệt những lúc hắn không biết vô tình hay cố ý chạm vào những nơi nhạy cảm của cậu thì ngón tay cậu run lên nhè nhẹ.

Dùng khăn tắm lau khô bọt nước cho cậu, ánh mắt hắn càng lúc càng trở nên sắc bén mà u ám, ngay cả hô hấp cũng dần dần trở nên khàn đặc.

Ngón tay tham lam đụng vào nơi mềm mại của cậu, thậm chí xuyên qua khăn tắm để tại nơi ngực của cậu, bàn tay to linh hoạt với da thịt trắng nõn của cậu nhìn vào hoàn toàn đối lâp, lực của tay hắn cũng không ngừng gia tăng như là đang hưởng thụ cảm giác bên dưới.

Bạch Hiền trong lòng cảm thấy sợ hãi, tim đập thật nhanh, loại cảm giác này lại khiến cậu cảm thấy ngập tràn khuất nhục.

Cơ thể mềm mại của cậu cố né tránh hắn, không ngờ lại càng dính sát vào lồng ngực hắn, khiến môi hắn áp lên vùng gáy nhạy cảm của cậu, cậu bất chợt rùng mình. Bây giờ cậu mới hiểu rõ.

"Phác thiếu gia, xin dừng lại."

Sau một khắc, cái miệng nhỏ nhắn của cậu đã rơi vào trong miệng Phác Xán Liệt. Bàn tay hắn nâng gương mặt cậu lên, hướng cậu vào trong vòm ngực của hắn. Phác Xán Liệt dường như đã quên giữ tay cậu lại, tham lam dò xét những chỗ mẫn cảm trên người cậu

Tim của cậu đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn hôn cậu càng lúc càng sâu hơn, cơ thể rắn chắc kề sát thân thể mềm mại của cậu. Cái vật nam tính cực nóng thậm chí còn để ở trên cơ thể mềm mại của cậu, không có hảo ý mà chậm rãi chà xát

Cảm giác được có một vật cứng rắn gì đó chạm lên người mình, trong mê sương mông lung, Bạch Hiền vẫn cảm thấy rất khó chịu, vô thức khép hai chân lại, liền cảm thấy một luồng khí lạnh từ Phác Xán Liệt.

"Phác ... Phác thiếu gia, tôi không có ý, tôi không phải cố ý."

Bạch Hiền sợ đến mở to hai mắt nhìn, làn da non mềm càng hồng lên, không được, cho dù là người ngu ngốc thì cũng hiểu được đó là cái gì.

"Cậu an phận chút!"

Phác Xán Liệt bắt được bàn tay nhỏ bé của cậu, nhìn dáng dấp nói hổn hển mê man không hiểu việc đời của cậu, khiến hắn nhìn không được muốn đem cậu đè xuống đất hung hăng giữ lấy cậu. Không thể tự chủ, một lần nữa hắn phủ lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cậu.

"Đừng... đừng như vậy!"

Bạch Hiền dễ dàng cảm giác được hai bàn tay có ý đồ lộn xộn không thôi của hắn.

"Cậu nên biết rằng đây là nhiệm vụ mà cậu phải thực hiện!"

Sự chống cự của cậu không những không ngăn cản mà còn kích thích hắn. Hắn trắng trợn kéo tuột khăn tắm ra khỏi người cậu, cắn khẽ xương quai xanh của cậu...

"Van cầu ngài, không nên ở chỗ này..."

Cậu gần như ngã nhào vào lòng hắn, giọng nói như muốn khóc.

Sự thô lỗ của hắn làm kí ức của buổi tối 3 năm trước ùa về tâm trí cậu.

Phác Xán Liệt đột nhiên dừng động tác lại!

Thấy hắn đột nhiên dừng lại, Bạch Hiền cũng ngừng giãy giụa. Hai người trong lúc đó chỉ còn cậu đang yếu ớt thở dốc.

Đôi tay đang kìm kẹp cậu chợt buông lỏng ra.

Bạch Hiền vội vã nhặt khăn tắm lên che khuất lấy thân thể, thấy hắn nhíu mày, cậu cắn nhẹ môi, vô thức ngả vào hắn.

Phác Xán Liệt ôm thân thể mềm mại thơm mát của cậu, ánh mắt kỳ quái nhìn cậu, trong cái nhìn âm ỉ mang theo mấy phần nghiêm khắc.

Vừa rồi tự dưng hắn lại động lòng trắc ẩn?

Phác Xán Liệt khẽ cười xùy khinh nhẹ một tiếng, trong lòng vẫn tồn tại một chút khúc mắc.

"Nếu không phải bởi vì bữa tiệc đêm nay, cậu sẽ phải trả giá tất cả cho chính hành vi cự tuyệt vừa rồi."

Bạch Hiền ngẩn người, hạ mắt, trong lòng ảo não không thôi.

Làm sao lại thành ra như vậy.

Cậu đúng là biết rõ cuộc giao dịch này, sao có thể liên tiếp rước lấy sự bất mãn không hài lòng của hắn vậy.
Cậu hầu như không nói gì, theo sát hắn đi vào gian phòng phía sau.

Nhìn thấy đồ trang sức cùng bộ quần áo rơi rải rác trên mặt thảm, Phác Xán Liệt nhíu mày không hài lòng.

"Không thích sao?"

"Không, không phải, tôi chỉ là không cẩn thận đánh rơi thôi."

Bạch Hiền hơi hoảng, vội vàng ngồi xuống nhặt đồ trang sức cùng lễ phục lên.

Thấy vậy Phác Xán Liệt không giận mà ngược lại kéo cậu đến bên người, nhếch miệng nói...

"Người coi thường quà tặng của ta như vậy, cậu là người đầu tiên. Muốn tôi hình dung cậu như thế nào đây? Cậu bé không biết cảm ơn kia?

"Phác thiếu gia, tôi thực sự không có..."

"Mặc bộ quần áo vào ta xem một chút!" Phác Xán Liệt đột nhiên thốt ra một câu.

"Ách?"

Bạch Hiền ngẩn ra

Phác Xán Liệt vô cùng nhẫn nại, cầm lấy bộ quần áo đưa cho cậu, lại lặp lại câu kia một lần nữa...

"Mặc quần áo vào! Ta không muốn đêm nay cậu có bất cứ sơ xuất gì!"

Bạch Hiền không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.

Không sai, hắn cần chính là một bình hoa hoàn hảo, một bình hoa không làm hắn mất mặt!

Nghĩ tới đây lòng của cậu có chút khổ sở.

Than nhẹ một tiếng, Bạch Hiền cầm bộ quần áo trong tay hắn, vừa định xoay người...

"Đi đâu?" Giọng nói bất mãn trầm xuống.

"Tôi đi thay quần áo."

"Không cần, thay ở đây!" Tiếng nói trầm thấp của Phác Xán Liệt ngang ngược ra lệnh.

Bạch Hiền trong lòng càng thấy nhục nhã hơn, bàn tay còn rảnh hơi cứng ngắc lên, nhưng nhanh chóng ... lại chậm rãi buông lỏng

Đây là con đường cậu đã chọn, sẽ không có bất cứ quyền phản kháng nào.

Mặc dù... trong mắt hắn cậu chỉ là một con rối, một công cụ hưởng lạc.

Khăn tắm nhẹ nhàng rơi xuống đất, khuôn mặt thanh lệ thoát tục thoáng hiện lên một chút tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm trong vắt như hồ trên núi tuyết cùng thân thể lộng lẫy hiện ra trong ánh mặt trời.

Bộ quần áo từ từ được mặc vào, chặn đứng ánh mắt tham lam của Phác Xán Liệt, khiến cho hắn trong nháy mắt có chút ngạc nhiên.

Bộ quần áo mặc trên người Bạch Hiền tựa như có phép thuật, toàn thân nhẹ nhàng bồng bềnh tựa như tiên tử, cao quý cao ngạo, lạnh lùng, băng cơ ngọc cốt, quả nhiên đẹp tới cực điểm!

Mặt mày lộ vẻ thanh tân tươi mát, trên bề mặt bộ quần áo đính đá kim cương tỉ mỉ tinh tế.

Đôi mắt cậu nhẹ nhàng chuyển động như làn nước thu tinh thuần, cặp đồng tử đen láy yếu đuối nhưng đầy khí chất khiến cậu giống như mặt trăng trong thần thoại giữa những làn khói mờ.

Phác Xán Liệt hơi nhếch miệng thỏa mãn, đứng dậy đi đến sau lưng cậu.

Chiếc gương to đặt dưới đất phản chiếu hình ảnh của hai người.

Thân hình nhỏ nhắn của Bạch Hiền và cơ thể cao to lừng lững Phác Xán Liệt thật xứng đôi vừa lứa, như một đôi giai ngẫu trời đất tạo nên.
Nhưng mà... bọn họ chẳng qua cũng chỉ là nhu cầu.

"Em đẹp đến mức chấn động lòng người." Phác Xán Liệt cúi đầu xuống nói, đôi mắt như chim ưng nhìn vào hình ảnh của cậu trong gương, con ngươi đen lóe lên những tia sáng tán tụng.

Đây là lần thứ hai hắn miêu tả cậu như vậy.

Trong mắt cậu không khỏi dấy lên một nỗi nghi hoặc, hàng mi dày mở to. Lẽ nào Hạ Băng trong mắt hắn không phải như thế sao?

Giống như nhìn rõ lòng cậu, hắn cúi người ôm lấy cậu một cách ám muội: "Em và cô ta hoàn toàn trái ngược nhau. Cô ta giống như lửa, còn em là băng."

Hắn cố ý dừng lại, nhìn xuống thấy nỗi nghi hoặc trong mắt cậu, nụ cười trên khóe môi hắn mở rộng.
"Cho dù là băng thì tôi cũng sẽ làm em tan chảy!"

Hắn ngậm vành tai cậu, cơ thể cậu chợt thoáng run rẩy, bỗng chốc cả người bốc hỏa như là bị giọng nói của hắn hoặc những động tác mờ ám của hắn kích thích.

"Đêm nay tôi không chỉ muốn xem dáng múa xinh đẹp của em, mà còn muốn... phải cuồng nhiệt hơn nữa!"

Bàn tay của Phác Xán Liệt chậm rãi lướt xuống ven theo người cậu, cặp mắt đen nhìn chằm chằm cậu trong gương, hiện lên vẻ thích chinh phục và bá đạo của một người đàn ông thành đạt!

Bạch Hiền nhìn cặp mắt đen sâu thẳm đang mỉm cười kia, nhưng trái tim của cậu đang không ngừng rớt xuống.

Hết chap 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek