Chap 13: Trên du thuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòn đảo ở Tây Ban Nha quả thực là một nơi vô cùng mỹ lệ, chìm đắm trong ánh nắng mặt trời ấm áp, phong cảnh kiều diễm, bầu trời xanh biếc cùng cùng nước biển ấm áp, chính những tài sản này là điều kiện để hấp dẫn đông đảo người trong thương giới đến du lịch. Một chiếc du thuyền xa hoa đang giương buồm lướt trên miền biển đa tình này... Trên mặt biển xanh biếc, chiếc du thuyền lộng lẫy toát ra một sức hấp dẫn xa xỉ. Ánh đèn thủy tinh lấp lánh giữa màn đêm chiếu rọi cả một vùng biển xinh đẹp xung quanh. Trên chiếc du thuyền xa xỉ này chỉ dành để tiêu khiển cho quý tộc danh môn. Trên khắp toàn cầu chỉ có 50 người được tham gia. Xung quanh du thuyền đậu đầy phi cơ trực thăng, tàu ngầm, ca nô, các phòng làm việc bị ghi âm, các loại phương tiện để chú ý tới an toàn cùng sự riêng tư của các hội viên. Ban đêm, đèn của khu nghỉ mát chiếu sáng rực rỡ, kia là nơi xuất hiện những vị khách có lai lịch không tầm thường. Buổi tiệc đêm đầy xa xỉ tràn ngập những nhân sĩ quan lại của giới kinh doanh. Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt sánh bước vào trong hội trường khiến tất cả mọi người trở nên hỗn loạn. Những phụ nữ ăn mặc xa hoa lộng lẫy đắm đuối nhìn vào hình ảnh anh tuấn bất phàm của hắn. Còn những người đàn ông lại nhìn cậu với ánh mắt đầy dò xét tham lam không hề giấu diếm như muốn bóc trần thân thể cậu. Nhất thời, toàn bộ ánh mắt trong hội trường tập đều dừng lại trên cặp đôi trước mắt, dường như ánh sáng cả vũ trụ đang ngưng tụ tại đây. Bạch Hiền chợt cảm thấy bất an, cậu khẽ nắm tay vào vạt áo. Tuy là diễn viên nhưng cậu vẫn không có thói quen bị nhiều người như vậy nhìn chằm chặp. Ánh mắt đảo đến người đi bên cạnh, nét mặt lộ vẻ thận trọng, trái lại đôi môi mỏng của Phác Xán Liệt hơi nhếch lên

"Xán Liệt, cuối cùng thì ngươi cũng tới. Thật hân hạnh được ngươi bỏ ra chút thời gian để tham dự" Giọng của một người lớn tuổi sang sảng vang lên.

"Ngô lão gia vậy là quá khách khí rồi. Lần này tổ chức trên du thuyền, tôi sao lại không tham gia chứ." Trên mặt Phác Xán Liệt lộ ra chút ý cười. Con gái Ngô lão gia, tiểu thư Ngô thị, có hôn ước với Phác Xán Liệt. Tuy Ngô lão gia không tham gia thương giới nhưng lại là nhân vật tầm cỡ trong giới chính trị, do đó Ngô thị chưa bao giờ hỏi gì nhiều. Hội du thuyền lần này đa số là chính trị gia cùng thương nhân, Ngô thị không nằm trong số đó.

"Xán Liệt, Ái Liên là vị hôn thê của cậu, sao lại vẫn còn gọi ta là Ngô gia gia vậy ?" Ngô lão gia cố ý xịu mặt, nói với vẻ không hài lòng. Hắn chỉ cười, không nói gì. Ngô lão gia thấy thế cũng chẳng nói gì thêm, chuyển hướng ánh mắt sang người bên cạnh hắn. Ánh mắt chằm chằm của lão làm cậu cảm thấy không được tự nhiên, cậu khẽ hạ mắt, nhìn xuống đất.

"Xán Liệt." Ngô lão gia cười khẽ: "Đây là cậu định ra oai phủ đầu sao? Cháu gái ta là vị hôn thê của cậu mà cậu còn chẳng thèm mang tới đây, thật đúng là không có gì để nói." Bạch Hiền chợt bừng tỉnh, cậu như hiểu rõ ý nghĩa cái nhìn của lão gia này, vội vã rút tay mình khỏi tay hắn, nhưng lại bị hắn giữ lại. Hắn dường như cũng phát hiện ra cậu đang nghĩ gì, vỗ nhè nhẹ tay cậu như để trấn an. Hành động này vô tình lại đập trọn vẹn vào mắt Ngô lão gia.

"Ngô gia gia, chẳng nhẽ ngài lại quên rằng Ái Liên gần đây không thích tham gia vào yến tiệc? Đây không phải là nơi thích hợp cho cô ấy. Tôi cũng là lo lắng cô ấy sẽ buồn chán nên mới không đưa cô ấy đi." Phác Xán Liệ thờ hững phản bác. Ngô lão gia cười cười, gật đầu. Hắn luôn xem trọng Phác Xán Liệt, hắn là kẻ làm ăn luôn nói đến mánh khóe thủ đoạn, điều duy nhất lão không hài lòng là chung quanh hắn có quá nhiều tình nhân, nhưng xem xét kĩ thì đấy cũng là chuyện thường tình. Một người đàn ông ưu tú như vậy, ở cạnh duy nhất một người đàn bà là điều không thể, bên ngoài có người khác cũng không có gì đáng trách, chỉ cần sau khi kết hôn hắn không như vậy nữa là được. Loại người như Phác Xán Liệt, mấy năm nay chỉ qua lại với một ngôi sao là một sự cố gắng rất lớn. Người có thể ở lại bên hắn chắc chắn không phải là một con người đơn giản, xem chừng như chàng trai trước mắt đã đắc tội với người đàn bà kia. Ngô lão gia cũng thấy có đôi chút ấn tượng với chàng trai trẻ này. Nghĩ đến đây, Ngô lão gia có chút yên lòng, Xán Liệt không mang người đàn bà ghê gớm kia tới tham dự có phải hay không là một dấu hiệu không tốt trong mối quan hệ của hai người?

"Xán Liệt, cháu gái ta về sau này giao cho cậu cả, cậu phải bảo vệ nó thật tốt mới được, phải rồi, cậu định bao giờ định ngày cưới?" Ngô lão gia cười hỏi.

"Gần đây rất bận, không có thời gian cho chuyện hôn nhân." Xán Liệt trả lời thẳng thắn. Đáy mắt Ngô lão gia hiện lên chút xấu hổ, ý muốn xoa dịu, nói:

"Ta hiểu cậu bận, nhưng trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện tự nhiên, tuy rằng đám hỏi của hai người là một dạng buôn bán nhưng chẳng lẽ nhiều năm như vậy vẫn không có tình cảm ư?"

"Như lời ông nói, tôi sẽ mau chóng định ngày cưới." Xán Liệt đưa ra đề nghị thương lượng.

"Được, chỉ cần có những lời này của cậu là ta yên tâm, nào, để ta giới thiệu cho cậu một vài quan lớn trong giới chính trị cho biết một chút." Ngô lão gia vội vàng nói. Phác Xán Liệt gật đầu, ý bảo cậu đứng chờ, đi cùng với Ngô lão gia. Xung quanh đầy những hình ảnh thân sĩ, thục nữ nổi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các ngôi sao nam nữ. Bạch Hiền nhẹ nhàng tới một góc, thư thái cầm một ly champagne từ tay người phục vụ, chầm chậm nhấm nháp, lười nhác không để ý xung quanh. Loại thế giới như thế này cậu thật sự không muốn tham gia, đổi lại chắc chắn thích hợp với Hạ Băng hơn. Thích hợp cả với cái người "Ái Liên" trong miệng hắn thốt ra. Thì ra, hắn đã có vị hôn thê.... Lông mày cậu hơi nhíu lên nghi hoặc, ánh mắt chuyển dần đến thân ảnh cao lớn của người đàn ông kia. Trong đám người đó, Phác Xán Liệt nổi bật lên với dáng vẻ vô cùng anh tuấn, khí chất thư thái toát ra từ người hắn làm hắn giống như "hạc lạc giữa bầy gà". Cũng phải, con người có khả năng nắm trong tay vận mệnh của mọi người như hắn, việc kết hôn hiển nhiên là không cần lo. Nhưng, hắn đã có vị hôn thê thì vì sao lại thân thiết với Hạ Băng như thế? Lẽ nào người đàn ông quyền lực đều là loại người như vậy? Không, chắc không phải tất cả.... Ít nhất Chung Nhân cũng sẽ không phải cái loại này. Rượu sâm panh sóng sánh gợn lăn tăn trong ly, mắt cậu hơi tối lại, lòng hơi gờn gợn như thứ rượu kia. Chung Nhân, cái tên này, mỗi khi nghĩ đến lại làm cậu cảm thấy đau đớn. Vì muốn quên anh đi mà cậu gắng không xem bản tin kinh tế, cũng không đi hỏi thăm về anh. Nhưng thật buồn cười, cậu vẫn không quên được anh.

"Kim Chung Nhân." Ba chữ này như được khắc vào lòng cậu, in lại dấu vết thật sâu. Cậu khẽ thở dài, uống cạn sạch li rượu, nhẹ nhàng xoay mình lại, không nghĩ lại đụng phải một người đàn ông.

"Xin lỗi, tôi không cố ý..." Thấy ánh mắt sáng ngời của người đàn ông kia, Bạch Hiền vội vàng nói, hấp tấp rời đi.

"Không nên bỏ đi nhanh như vậy.." Người đàn ông này nhìn tuổi khoảng trung niên, gặp được người đẹp như Bạch Hiền, cặp mắt lam lóe sáng như dã thú.

"Xin lỗi ngài, tôi còn có việc" Cậu vô tình quay về phía Phác Xán Liệt nhưng không nhìn thấy hắn đâu.

"Chuyện gì ta có khả năng làm được thì cứ nói cho ta, ta nhất định sẽ giải quyết cho cậu, chúng ta qua bên kia từ từ trò chuyện." Người đàn ông ngoại quốc này chưa đợi cậu phản đối đã đưa một tay như gọng kìm giữ chặt cánh tay cậu, còn tay kia nắm lấy bả vai của cậu, nửa ôm nửa kéo lôi cậu đi. Cậu muốn gọi cũng không thể gọi, bởi vì lúc này, nếu kêu to tiếng lên nhất định sẽ rất mất mặt, thế nhưng....

"Cậu thật sự rất đẹp, cậu tên gì?" Người đàn ông ngoại quốc hỏi, tha cậu đến một góc khuất người, si mê nhìn cậu mà nói, luôn miệng ca ngợi vẻ đẹp của cậu. Thấy hắn chưa có hành động gì vô sỉ, trái tim vốn đang sợ hãi của cậu có chút được trấn an, vừa cảnh giác nhìn hắn lại vừa tìm cách chạy trốn. Người đàn ông này thấy thế, khóe miệng chợt nở một nụ cười

"Không nên sợ, cậu yên tâm, ta không ép cậu làm cái gì hết, chỉ là muốn làm bạn với cậu, thế nào?"

"Làm bạn?" Bạch Hiền trong lòng không khỏi châm chọc, nơi này có tồn tại thứ gọi là bạn sao? Trong mắt hắn, cậu như thế nào cậu hiểu rất rõ.

"Tôi chỉ là một người bình thường, không xứng làm bạn của ngài, thật không phải, tôi đi trước." Cậu nhẹ giọng nói.

"Ai" Người đàn ông người ngoại quốc vươn tay ra ngăn cản cậu, sau một khắc ôm choàng lấy cậu.

"Ngươi buông ra cho ta." Bạch Hiền kinh ngạc giãy dụa, trừng đôi mắt đẹp lên nhìn hắn. Trời ạ, cậu sao lại gặp gỡ cái loại người đàn ông như thế này cơ chứ.

"Được được, ta buông, không nên hoảng sợ." Người đàn ông ngoại quốc cũng không nóng nảy, thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu vội thả cậu ra. Bạch Hiền chưa hoàn hồn, nhìn hắn. Người đàn ông này thấy có chút xấu hổ, cười cười nói: "Mong cậu không thấy phiền, ta rất thích cậu, xung quanh ta rất ít người có vẻ đẹp thuần khiết Á Châu như vậy, cho nên ta mới có hành động lỗ mãng. Nếu thật sự kinh động cậu, mong thứ lỗi."

Bạch Hiền cũng không ngờ hắn chủ động xin lỗi mình, giật mình nhìn lướt qua hắn, cũng không tồi, hắn cùng Lưu tổng và cái tên đạo diễn không biết có phải chung một loại không.

"Không sao." Cậu tự nhiên thốt ra. "Chỉ là, tôi và ngài cũng không quen, không cần thiết." Người đàn ông người ngoại quốc nghe vậy, môi hơi cong lên tiếc nuối, sau đó hắn cầm ra hai ly rượu.

"Có quen biết hay không tự nhiên sẽ biết ngay, như vậy đi, để xin lỗi, ly rượu này ta tự phạt." Nói xong hắn ngửa cổ lên uống hết ly rượu. Bạch Hiền nhìn hắn mà nuốt khan. Một ly rượu khác đột nhiên đưa đến trước mặt cậu.

"Cậu bé, nếu bằng lòng tha thứ cho tại hạ, xin mời uống ly rượu này." Người đàn ông ngoại quốc dường như không muốn thả cậu đi, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn cậu. Cậu trong lòng bỗng hoảng hốt.

"Tôi không uống được loại rượu này." Đùa kiểu gì vậy, rượu kia mà tiến vào bụng thì cậu thế nào cũng ngã ngay xuống mất, không được..., không được....

"Cậu bé coi thường ta? Có lẽ là không muốn tha thứ cho ta?" Người đàn ông này không ngừng lả lơi.

"Thật đó, tôi thật sự không uống được rượu."

"Uống đi, uống xong ly rượu này ta cho cậu đi." Người đàn ông đưa chén rượu tới trước mặt cậu. Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo mệnh lệnh. Cậu vừa định đưa tay ra ngăn cản thì đột nhiên chén rượu thoáng chốc bị một bàn tay khéo léo đoạt lấy. Hai người đồng thời quay người lại. Cậu chợt mở to mắt nhìn.

"Trịnh Tư Dĩnh, thân là người buôn bán lớn, kiếm chuyện với một người đẹp không phải tác phong của anh." Phác Xán Liệt dễ dàng đoạt lấy ly rượu, trên môi hắn chỉ có chút không quan tâm để ý , trong đáy mắt hắn tuyệt nhiên không có chút ý cười nào.

"A, hóa ra là Phác thiếu gia, chúng ta đã lâu không gặp rồi." Người đàn ông tên Trịnh Tư Dĩnh cười lớn, chủ động ôm Phác Xán Liệt một cái xã giao, rồi thoáng nhìn qua Bạch Hiền. "Phác thiếu gia biết cậu bé này sao?" Phác Xán Liệt hơi nhếch miệng, vươn tay nắm lấy tay cậu, không trả lời mà dùng hành động vừa rồi chứng tỏ mối quan hệ của hai người.

"Sao em lại đắc tội với Trịnh thiếu gia?" Một câu hỏi, nhưng lại rõ ràng lộ ra vẻ thờ ơ không để ý.

"Tôi, tôi ... tôi không có." Cậu nhẹ giọng kháng nghi. Khóe miệng hắn có chút nhếch lên, cặp mắt ưng hẹp dài dừng lại ở người đàn ông đối diện, nhấc ly rượu trên tay lên.

"Trịnh thiếu gia, nếu như cậu bé không hiểu chuyện của ta có gì đắc tội ngài, Phác thiếu gia ta xin nhận lỗi!" Trịnh Tư Dĩnh cả kinh, lập tức cười xòa:

"Nào có, tôi nào có lá gan lớn như vậy mà uống rượu tạ tội của Phác thiếu gia, hóa ra chàng trai này là người Phác thiếu gia mang đến, thất lễ, thất lễ." Nói xong, hắn tiếp nhận ly rượu từ tay Phác Xán Liệt, uống cạn một hơi. Có một số người hắn có thể đắc tội, nhưng có những người hắn tuyệt đối không thể làm mích lòng. Phác Xán Liệt nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững.

"Phác thiếu gia." Tư Dĩnh đem ly rượu không đưa cho người phục vụ đang chạy qua chạy lại, rồi nói: "Phác thiếu gia tuổi trẻ tài cao, xem ra chung quanh ngài toàn là những người đẹp, mỹ nhân ái anh hùng, những lời này quả thật không sai chút nào." Phác Xán Liệt khóe môi hơi giần giật, "Quá khen!" Trịnh Tư Dĩnh hướng ánh mắt tới Bạch Hiền, trong mắt mang theo một tia tham lam, "Không biết chàng trai nhỏ bé này có thể ở bên Phác thiếu gia bao lâu?"

"Có ý gì?" Phác Xán Liệt biết rõ còn cố hỏi, vẫn tỏ ra thờ ơ không để tâm.

"Là như vậy, tôi bình thường cũng không có quá nhiều ham thích, lại vừa khéo trong số đó bao gồm những người đẹp, hôm nay thấy cậu bé này, thật rất yêu thích, nếu như có ngày nào đó Phác thiếu gia chán ghét cậu ấy, nhất định phải nói cho tôi một tiếng." Trịnh Tư Dĩnh cười ha hả, ý nghĩ tham lam không cần nói cũng lộ ra. Bạch Hiền cũng ngẩn người, tim đạp "thình thịch" một tiếng, cậu vô thức quay đầu nhìn sang Phác Xán Liệt. Thế mà... Phác Xán Liệt, ngoài ý muốn, lại nhếch miệng lên cười, chớp mắt một cái nói: "Được!"

"Ha hả, Phác thiếu gia thật là rộng lượng nha" Trịnh Tư Dĩnh cảm thấy thực thỏa mãn, cười đến toe toét miệng. Bạch Hiền sắc mặt chợt trở nên tái nhợt... Cậu không nghĩ, Phác Xán Liệt dĩ nhiên chỉ là coi cậu như y phục, nói cho ai thì cho người ấy! Trái tim đột nhiên nảy lên, tựa như bị người ta xé toạc một cái, nứt ra một lỗ hổng lớn, đau đớn không nguôi.

"Trịnh thiếu gia, bữa tiệc bắt đầu rồi, cáo từ" Phác Xán Liệt thấy sắc mặt của cậu tái nhợt, vươn cánh tay rắn chắc qua lưng cậu, rời đi. Trịnh Tư Dĩnh nhìn theo bóng hình của Bạch Hiền, nước dãi cũng nhanh chóng muốn chảy xuống... Trong bữa tiệc đầy những con người tinh anh của thương giới và các phú hào, vương tôn quý tộc của các quốc gia. Trong mắt tất cả mọi người, Bạch Hiền giống như búp bê, nhìn Phác Xán Liệt đi khắp nơi trò chuyện rất vui vẻ, dường như thục nữ danh môn ai cũng như ai, cũng nũng nịu làm duyên trong lòng hắn. Tất cả mọi thứ đều không liên quan đến cậu. Cậu, chỉ là đang thực hiện hứa hẹn của mình mà thôi.

"Phác thiếu gia, người bên cạnh ngài là ai vậy? Chẳng khác gì đầu gỗ. Nhất định là không biết làm thế nào cho ngài vui vẻ nha." Một vị tiểu thư xinh đẹp không chút khách khí ngồi trong lòng hắn, ngón tay không ngừng quyến luyến để trên đùi của hắn, nhìn Bạch Hiền mà cười nhạt. Bạch Hiền im lặng uống sâm panh từng chút từng chút một, như là không chịu ảnh hưởng chút nào bởi lời nói của cô ta. Cứ như thế một màn ở đây lặp lại không biết bao nhiêu lần, khiến cậu đã thành thói quen. Khóe mắt Phác Xán Liệt liếc qua gương mặt của cậu, hắn không phản đối cũng không trả lời vấn đề của vị tiểu thư kia, ngược lại chỉ cười tà mị mà nói:

"Cậu ta không biết cách làm tôi vui vẻ, cô tin mình làm được sao?"

"Đương nhiên, Phác thiếu gia.... đêm nay ta chính là muốn mời ngài, ta theo bồi ngài đêm nay được không?" Vị tiểu thư kia cho rằng được có cơ hội, vội như lươn trườn vào trong lòng hắn.

"Đúng vậy! Ai chẳng biết Khả Vi tiểu thư ái mộ Phác thiếu gia đã lâu, đêm nay ngài nhất định phải nể mặt Khả Vi tiểu thư nha." Một vị thân sĩ người Anh mỉm cười nói một câu, sau đó lại nhìn vào mặt Bạch Hiền.

"Cậu bé này là người Châu Á? Thật đẹp nha! Phác thiếu gia, đây là người của ngài à?" Phác Xán Liệt nhìn lướt qua cậu, đáy mắt mang một tia không hài lòng, nói: "Đối với ta, tình nhân chẳng qua cũng chỉ là để bày biện mà thôi!"

"Haha. Đây chính là phong cách của Phác thiếu gia nha." Vị thân sĩ người Anh trong lòng yên tâm, vẫy vẫy tay: "Cậu bé Á Châu, tới bên này uống ly rượu cùng ta!" Nếu đã không phải người mà Phác Xán Liệt coi trọng, hắn không cần phải lo lắng. Vả lại ở đây không ai không biết Phác thiếu gia đối xử với tình nhân rất hào phóng nhưng lại cực kỳ tuyệt tình! Cậu giật mình, tay cầm chén rượu chợt cứng ngắc lại.

"Sao vậy? Lại đây, cậu bé xinh đẹp như vậy, đêm nay phải bồi ta thật tốt mới được!" Vị thân sĩ người Anh cười sang sảng, đập vào tai cậu cực chói tai!

"Phác thiếu gia..." Bạch Hiền thật lòng không muốn đi tới, cậu đưa một ánh mắt cầu cứu tới hắn. Hờ hững nhìn cậu một cái, Phác Xán Liệt khẽ nhếch đôi môi mỏng.

"Vị này là Bá tước William, cậu cũng nên học cách bồi rượu xã giao. Muốn trở thành ngôi sao, trước hết hãy học cách xã giao đã" Một câu nói mà ẩn chứa băng giá, mang theo hơi thở giá lạnh chỉ ma quỷ mới có. Bạch Hiền trong nháy mắt cảm thấy chợt choáng váng, như bị ai đánh một đòn, dưới bụng không ngừng quặn lại...

"Có học được những quy tắc xã giao hay không là chuyện của tôi, giao dịch giữa tôi và ngài, trong đó không bao gồm cái này!" Giọng nói của cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thẳng vào cặp mắt như chim ưng của hắn mà không úy kị.

"Vậy thì gồm những gì?" Phác Xán Liệt đẩy người con gái trong lòng hắn ra, xoay người nắm chặt cằm cậu, nhìn cậu đầy thích thú, khẽ nói: "Chỉ bao gồm việc theo ta lên giường sao?"

"Ngươi..." Bạch Hiền trong lòng cảm thấy nhục nhã bội phần, nhất là lúc này, khi những người xung quanh bừng bừng hào hứng nhìn cậu. Cậu chỉ hận không cho hắn một cái tát vào gương mặt kia.

"Ta đã nói với cậu, trong lúc ta nghỉ phép thì tất cả mọi chuyện cậu đều phải nghe ta. Hôm qua, thái độ của cậu rất không ngoan, cho nên cậu nên ngoan ngoãn mà bồi rượu đi!" Phác Xán Liệt thì thầm sát bên cậu, giọng nói mang một chút quỷ mị.

"Phác thiếu gia, ngài như vậy sẽ hù dọa đến cậu ấy, tôi nghĩ hay là thương hoa tiếc ngọc thì hơn." Bá tước William vẫn cứ tiến lên, cầm cánh tay Bạch Hiền nhiệt tình dào dạt nói: "Đến đây đến đây, hắn ta không hiểu cậu, thì ta hiểu a."

"Ngài." Bạch Hiền muốn tránh thoát cũng không giãy ra được, nhìn đến Phác Xán Liệt vẫn như là không có việc gì, lại lần nữa ôm người phụ nữ tên Khả Vi kia vào trong lòng, chuyện trò vui vẻ. Người đàn ông này cậu đắc tội không nổi, mà Phác Xán Liệt cậu càng đắc tội không nổi, có thể thấy được, toàn bộ khách khứa ở đây đều có thái độ nhún nhường hắn ba phần.

"Quý danh của người đẹp?" Bá tước William tự mình rót một ly rượu đưa tới trước mặt cậu, đúng là một dáng vẻ thân sĩ phong độ nho nhã. Bạch Hiền chần chờ một chút, cuối cùng thầm than một tiếng tiếp nhận chén rượu, nhẹ giọng nói: "Tôi họ Biện."

"Ta thích em, đêm nay em tiếp ta, được không?" Bá tước William vừa nói, một bên cánh tay hơi dùng lực, trong phút chốc cậu đã ngồi trên đùi hắn.

"Bá tước tiên sinh, đừng" Bạch Hiền xấu hổ muốn đứng dậy, thế nhưng lại bị hắn càng ôm chặt hơn. Phác Xán Liệt thấy một màn như vậy, đáy mắt nổi lên ánh sáng phức tạp, đôi môi mỏng mím lại, không nói gì. Lòng Bạch Hiền hoàn toàn lạnh thấu, cậu rốt cục hiểu rõ trò chơi của kẻ có tiền đến tột cùng là như thế nào, trong mắt bọn họ, ngôi sao hay người mẫu chẳng qua chỉ là bình hoa có thể tùy ý chuyển nhượng, mà không, chính xác, phải nói là trong mắt bọn họ đều là như nhau cả.

"Bá tước William, trước tiên ngài buông tôi xuống đã, như vậy ... không hay." Nếu cậu đã không có cách gì cự tuyệt, cũng sẽ không ngốc đến nỗi xé rách thể diện của những người ở đây. Bá tước William nghe vậy xong, nhẹ nhàng cười, "Không có gì không hay cả, trường hợp này sau khi tham gia nhiều em sẽ quen thôi." Bạch Hiền cố nén thôi thúc muốn chạy trốn, gian nan nở ra dáng vẻ tươi cười trên môi, cầm lấy ly rượu nói: "Ly rượu này tôi xin kính ngài..."

"Được được, người đẹp kính rượu, dù là rượu độc ta cũng nhất định phải uống!" Bá tước William vừa vui đùa, vừa cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Toàn bộ yến hội xa hoa mà xám xịt, có mùi vị thối nát của xã hội thượng lưu... Bạch Hiền luôn luôn không thắng được sức mạnh của rượu, lại bị bá tước William ép uống không biết bao nhiêu ly, liền chỉ có thể ủ rũ nằm trong lòng hắn, bộ dạng tựa như con mèo nhỏ.

"Bảo bối xinh đẹp của ta say rồi sao? Đêm nay theo ta có được hay không?" Dáng vẻ cậu mềm yếu vô lực làm cho bá tước William vô cùng thỏa mãn, nhất là cảm giác mềm mại trong lòng, có thể khiến hắn hưng phấn không ngớt. Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp lộ ra màn sương ngờ vực.

"Ban đêm còn phải uống rượu sao?" Cậu cảm thấy có chút váng đầu.

"Nếu em thích thì chúng ta có thể tới phòng uống rượu a." Ánh mắt Bá tước William lộ ra ham muốn tối nguyên thủy của đàn ông. Mà bên kia, Khả Vi lại như là bạch tuộc chăm chăm dính chặt vào trong lòng Phác Xán Liệt, dịu dàng nói: "Anh yêu, đêm nay em đã đặt được phòng rồi, phong cảnh nơi này rất tuyệt nha, chúng ta có thể..." Lời của cậu còn chưa nói xong, thân thể liền bị Phác Xán Liệt đẩy sang một bên.

"Phác thiếu gia?" Khả Vi không rõ vì sao hắn lại đột nhiên đẩy mình ra, cũng không khó phát hiện trong mắt hắn mơ hồ bắt đầu nổi lên không hài lòng. Nàng, nàng nói sai cái gì rồi sao? Nhìn con người kia dịu ngoan ngã vào trong lòng bá tước William , trong lòng hắn tự dưng lại nổi lên nỗi bực bội không hiểu, con người này đều không phải thích cự tuyệt đàn ông hay sao? Thế nào trong lòng người đàn ông khác lại nghe lời như vậy? Nghĩ tới đây, bàn tay to của Phác Xán Liệt bất giác nắm chặt thành quả đấm.

"Phác thiếu gia, ngài làm sao vậy..." Khả Vi không rõ tình hình, vừa muốn một lần nữa đưa thân thể áp tới phía trước, liền gặp phải làn khói mù trong con mắt của Phác Xán Liệt.

"Đêm nay người phải theo ta không phải là cô!" Sắc mặt Khả Vi cả kinh! Phát hiện ra ánh mắt quan tâm của Phác Xán Liệt, bá tước William nhìn về phía hắn, lại lần nữa ôm lấy Bạch Hiền ở trong lòng, cười ha hả thỉnh cầu Phác Xán Liệt: "Phác thiếu gia, nói vậy cậu bé này ngài cũng chơi đùa chán rồi chứ, đêm nay cậu ấy theo tôi, không sao chứ?" Theo lý thường hắn phải nghĩ làm như vậy, bằng không Phác Xán Liệt thế nào lại có thể để cậu ở bên này mời rượu hắn?

"Ồ?" Phác Xán Liệt khẽ nâng mi, nhẹ nhàng bắt đầu lắc lắc ly rượu trong tay, con ngươi nheo lại, nhìn con người có phần mị hoặc trong lòng hắn. Bá tước William thấy thế, trong lòng khẩn trương, ôm Biện Bạch Hiền đi đến bên cạnh Phác Xán Liệt, ngữ khí tràn đầy thương lượng. "Phác thiếu gia, tôi biết tình nhân bên cạnh ngài rất nhiều, thiếu đi một người này cũng không sao đi."

Phác Xán Liệt khẽ nhấp một ngụm rượu không nhanh không chậm nói: "Đích thực là tình nhân bên cạnh tôi nhiều lắm." Hắn không mảy may để ý tới đôi mắt Bạch Hiền đang nhìn về phía hắn đã trở nên ướt át, chiếc ly thủy tinh che lại đôi môi nổi lên nét cười kín đáo, nói một cách mơ hồ ám muội. Trong đầu thoáng như bị trăm ngàn kim châm đồng loạt đâm vào, Bạch Hiền mặc dù là có chút váng vất, nhưng nghe được lời nói vừa rồi của Phác Xán Liệt, chốc lát hô hấp đau đến thiếu chút nữa thì xuất huyết, đầu óc hỗn loạn! Không nghĩ tới, chỉ một ngày ngắn ngủi, cậu đã bị qua tay hắn tặng cho người khác rồi? Hắn có tư cách gì mà làm vậy? Bá Tước William nghe thấy thế xong, cho rằng đã nghe ra được ngầm ý nào đó, nét mặt có phần hưng phấn. "Đã như vậy, vậy thì Phác thiếu gia, thuận nước giong thuyền, không bằng..."

"Tôi chưa nói sẽ nhường lại!" Phác Xán Liệt buông ly rượu ra, ngắt lời không chút khách khí. Sắc mặt bá tước William trong phút chốc trở nên khó coi, mọi người trong bữa tiệc cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ trước nay chưa từng thấy qua Phác Xán Liệt để ý một người nào như vậy. Chàng trai này thực sự chỉ là một vật trang trí cho bữa tiệc sao? Bá tước William dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, sau cùng cười xấu hổ: "Phác thiếu gia, tình nhân đối với ngài mà nói chỉ là một bộ quần áo. Cậu ta chẳng qua chỉ là bộ quần áo đẹp nhất của ngài mà thôi, không cần phải vì một người như vậy làm ảnh hưởng đến hòa khí của chúng ta. Chẳng qua tôi thật sự rất thích người này của ngài, như vậy đi, ngài đề ra điều kiện, tùy ngài đưa ra, thế nào?"

"Không nghĩ tới, con người này trong mắt bá tước lại có sức quyến rũ lớn đến vậy." Phác Xán Liệt lộ ra bộ dạng tươi cười khó nghĩ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hiền lên, tinh tế mà đoan trang. Bạch Hiền muốn quay mặt tránh né bàn tay hắn, lại bị hắn mạnh mẽ gông trụ lại, chỉ có thể dùng ánh mắt u oán nhìn hắn. "Phác thiếu gia ngài xem..." Bá tước William có chút nghi ngờ ý nghĩ của Phác Xán Liệt, chỉ có điều nghĩ ngược lại, cũng chỉ là một chàng trai mà thôi, hắn cũng không cần phải khẩn trương như thế.

"Con người này..." Phác Xán Liệt cố ý dừng một chút, kéo dài thanh âm, đôi mắt đột nhiên trở nên kỳ quái. "Ta còn chưa chơi đùa đủ!" Một câu nói, lộ ra ý cự tuyệt thẳng thừng của hắn! Ngực Bạch Hiền quả nhiên như là bị đâm trúng một đao, người đàn ông này chỉ coi cậu giống như là đồ chơi. Bá tước William lại không hiểu được, vì vậy liền xấu hổ cười cười nói: "Ha hả, cái gọi là 'quân tử không đoạt người yêu thích, Phác thiếu gia đã nói như vậy, ta cũng không tiện miễn cưỡng nữa, vừa nãy đắc tội mong Phác thiếu gia thông cảm, mỹ nhân trả lại cho ngài"

Nói xong, liền đem Bạch Hiền kéo đến bên cạnh Phác Xán Liệt, đành chịu mà bỏ đi. Ban đêm rực rỡ, chiếc xe thương vụ âm thầm lướt đi, dung nhập vào trong bóng đêm. "Phác thiếu gia, đây." Khi Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền bị say trở lại biệt thự thì, quản gia quả thực kinh ngạc một trận, cho tới bây giờ bà ta chưa bao giờ từng thấy Phác thiếu gia lại chủ động chăm sóc một người uống say nào cả. "Các người không có chuyện gì ở đây rồi, đều lui ra ngoài đi!" Phác Xán Liệt nghiêm mặt lạnh lùng quẳng một câu nói xong, ôm cậu sải bước lên lầu. Quản gia cùng mọi người đều lui ra.

Hết chap 13.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek