Chap 14: Dụ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ biệt thự bao phủ một bầu không khí khó hiểu, như là mưa gió sắp đến, hoặc như mờ ám nồng đậm không hiểu nổi.

"Đừng."

Thân thể bị vứt lên trên giường một cách vô tình, Bạch Hiền cảm giác đầu mình như sắp nổ tung mất, cả lục phủ ngũ tạng đều hầu như bị rớt ra ngoài.

"Anh làm gì?" dựa vào hơi rượu, cậu cuối cùng phát ra tính cáu kỉnh, đứng dậy nổi giận trừng mắt nhìn hắn.
"Làm gì? Vào buổi tối thì có thể làm gì?" Con ngươi đen của Phác Xán Liệt chợt ẩn chứa mùi nguy hiểm bất định, cúi người xuống, dần dần tới gần cậu...

"Không ngờ thực chất trong lòng cậu cũng biết xu nịnh!"

"Tôi không rõ anh đang nói gì!"

Bạch Hiền muốn né tránh hơi thở của hắn, ngược lại bị hắn kéo đến gần hơn, gần đến mức hầu như có thể cảm nhận được luồng khí nguy hiểm toát ra từ cả người hắn.

"Không rõ? Ở trước mặt ta thì làm bộ thanh cao, nhưng lại đùa giỡn với người đàn ông khác. Tôi thật đúng là đã coi thường cậu rồi!" Giọng nói của Phác Xán Liệt không nóng không lạnh, ngay cả ngữ khí đều là thong thả không đổi, nhưng lại lộ ra sự sắc nhọn.

Bạch Hiền một tay đẩy bàn tay của hắn ra, nhíu mày nói: "Ngài chớ quên, tiếp bá tước uống rượu thực ra là do ngài khiến tôi làm, cũng không phải tôi chủ động muốn đi!"

Cậu từng thề, chỉ cần kỳ nghỉ này qua đi, đánh chết cậu cũng sẽ không cùng người đàn ông này có bất cứ liên quan nào cả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị hắn mạnh mẽ giữ lấy, tựa hồ không bằng lòng với tính khí của cậu.
"Nghe lời ta nói như thế sao ? Tốt lắm, lại đây." Phác Xán Liệt sầm mặt lạnh lẽo nhếch môi, "Hầu hạ ta!"

Ngực Bạch Hiền thít chặt.

"Tôi biết ngài nghĩ muốn gì, đây là tôi đáp ứng điều kiện của ngài, ngài muốn thì sẽ là như thế đi!" Cậu lãnh đạm nói một câu, cố nén hàng trận cảm giác chóng mặt.

"Chậc chậc." Phác Xán Liệt như là nghe được chuyện đáng cười nhất trên đời này, nâng chiếc cằm đầy của cậu lên, con ngươi đen nheo lại.

"Tôi không thích loại người đang ở trên giường mà giống như một người chết, cần phải làm cho ta vui vẻ, biết không!"

Bạch Hiền bị ép nhìn hắn, một lúc lâu sau, đột nhiên bật cười, nhưng lại lộ ra một tia miệt thị.

"Nếu như tôi không làm như vậy thì sao?"

"Thử xem xem!"

Phác Xán Liệt giống như đoán được cậu sẽ nói vậy, ngón tay thô ráp lướt qua cánh môi mềm mại của cậu, ngữ khí trước sau đều lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng cuồng ngạo: "Cậu bé, ngàn vạn lần đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi! Tôi có thể nâng đỡ em tỏa sáng, thì dĩ nhiên cũng có thể hủy hoại em!"

Thân thể Bạch Hiền run lên, như ngã vào vực sâu muôn trượng.

Một lúc lâu sau, cậu lảo đảo đứng dậy, hai tay bất động chậm rãi vòng qua cổ hắn...

Cậu chỉ có thể làm như vậy, ai bảo hắn là người đàn ông có thể nắm giữ số phận của chính cậu.

Thấy cậu dường như đã thỏa hiệp rồi, bên môi Phác Xán Liệt hiện lên đường cong thỏa mãn, hai tay vòng qua giữ chặt eo lưng của cậu, thấp giọng ở bên tai cậu:

"Tôi nói rồi, đêm nay muốn xem em múa một điệu vũ nhiệt tình nhất..."

Lòng Bạch Hiền "đông cứng" kinh hoàng một chút, ý tứ hắn vừa nói, cậu sao lại không hiểu cho được.

"Tôi sẽ không múa...được đẹp đâu!" Cậu gian nan nói ra vài từ này, cánh môi bày ra vết tích nhỏ xíu của hàm răng.

Phác Xán Liệt không nói gì, chỉ là nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên, mù mịt cuồng ngạo nhìn cậu...
Nhận thấy được hắn đang chăm chú nhìn, Bạch Hiền không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, tuyệt vọng gật đầu: "Tôi múa..."

Tiếng nói mềm nhẹ tựa như bông liễu bay trong gió, có vẻ như vô lực cùng phiêu diêu.

Phác Xán Liệt lúc này mới nở nụ cười.

"Như vậy mới đúng, đã chuẩn bị trang phục cho em rồi, đi thay đi!"

Bạch Hiền nhắm mắt lại, sau khi hung hăng nắm chặt tay một chút, cậu đi vào trong phòng thay quần áo...
Bây giờ đã đi tới bước này, cậu sẽ không có lý do gì để lùi bước, đúng theo như lời hắn nói, hắn có thể giúp cậu giải quyết tất cả vấn đề, chẳng qua chỉ là muốn cậu có thể đón ý nói hùa theo mọi cách, nếu như chọc hắn không hài lòng, người không may sẽ chính là cậu!

Quần áo, ở trong mắt hắn, cậu chỉ như là một bộ quần áo.

Chỉ là không biết, liệu người Hạ Băng kia, trong cảm nhận của hắn có phải cũng giống tính chất như vậy hay không?

Cửa phòng thay quần áo rất lâu mới được chậm rãi đẩy ra...

Biện Bạch Hiền khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi ra.

Ánh đèn thủy tinh mỹ lệ chiếu lên thân thể của cậu, lúc này Bạch Hiền mặc độc nhất chiếc quần lót sexy làm nổi bật da thịt bong bẩy của cậu, đó là đồ mà Phác Xán Liệt chuẩn bị cho cậu, trong lòng Bạch Hiền cảm thấy tràn đầy nhục nhã.

Cơ thể to lớn tà mị của Phác Xán Liệt dựa vào đầu giường, thân thể tuyệt đẹp của cậu tiến vào trong mắt của hắn thì cặp mắt đen như chim ưng đột nhiên căng thẳng.

Hắn biết cậu rất đẹp, chỉ là không nghĩ tới ... lại đẹp đến mức này.

Bạch Hiền có chút hoảng hốt nhìn ánh mắt ngày càng ám muội của hắn, cắn răng, cậu bước lại gần hắn. Cậu biết bản thân không cách cự tuyệt, giống như một kỹ nam bán đi thân thể của chính mình, chỉ là nói dễ nghe một chút thì cậu là giống như một kỹ nữ cao cấp mà thôi.

Dụ hoặc đàn ông tuy cậu chưa từng làm vậy nhưng vì tiền đồ của chính mình cậu chỉ có thể cắn răng làm như vậy.

May mắn chính là cậu hơi hơi có cảm giác say say, ít nhất ngày mai tỉnh lại sẽ không cảm thấy quá khó khăn tới mức muốn chết.

Hít một hơi thật sâu, cậu chậm rãi bước tới trước mặt Phác Xán Liệt, lắc nhẹ eo, cánh tay trượt dọc theo khuôn mặt anh tuấn đến vòm ngực rắn chắc của hắn.

"Phác thiếu gia, thích kiểu này sao..."

Nhìn ánh mắt quyến rũ của Bạch Hiền, hô hấp của Phác Xán Liệt trở nên hơi nặng nề, đôi môi của hắn cong lên, cơ bắp cả người dần dần cứng lại, ngay cả đôi mắt cũng trở nên sâu trầm hơn, như một con mãnh sư vận sức chờ phát động.

"Em, tiểu yêu tinh này!" Hắn nói, đưa tay ra muốn ôm lấy Bạch Hiền nhưng cậu khẽ cười, lẩn đi khỏi phạm vi của hắn.

Phác Xán Liệt không vội, vắt đùi bên phải lên đùi bên trái, vươn tay ra lấy ly rượu đầu giường, chậm rãi thưởng thức một ngụm, ánh mắt không mảy may rời khỏi con người đầy quyến rũ trước mắt một chút nào.

Tuy rằng không có âm nhạc nhưng Bạch Hiền vẫn nhảy múa theo yêu cầu của hắn. Khác với vũ đạo lúc diễn thử, giờ khắc này Bạch Hiền không phải vũ đạo của Vệ Tử Phu, cũng không có vẻ đẹp phiêu nhẹ thoát trần của bộ quần áo màu trắng, thân thể cám dỗ của cậu giống như một yêu cơ tuyệt đẹp, dáng múa đẹp mê hoặc của cậu làm cho Xán Liệt cảm thấy mê muội, kinh tâm động phách.

Mỗi động tác đề là một loại mời mọc, mỗi một ánh mắt đều lộ ra vẻ cám dỗ chết người của Bạch Hiền. Phác Xán Liệt cảm thấy cổ họng thắt chặt, từ chậm rãi thưởng thức rượu ngon trở thành uống từng ngụm lớn, cặp mắt đen lóe sáng như là con sói đi săn mồi.

Biện Bạch Hiền càng nhảy càng lớn mật, thậm chí cậu còn kéo ghế dựa, lẳng lơ ngồi lên trên mặt, một bên đùi ở phía trên mép giường, bên kia chạm đất, bày ra kỹ thuật nhảy múa mị hoặc nhất, làm Phác Xán Liệt cảm thấy như bị bức điên lên.

Ngón tay cầm rượu của Phác Xán Liệt siết chặt, ánh mắt sáng rực nhìn về phía con người trước mặt, dáng vẻ như muốn nuốt sống cậu vào bụng. Hắn từng có không ít tình nhân, tất nhiên cũng có nhiều người làm hắn hài lòng, thi triển các loại thuật thể ở lại bên cạnh hắn 3 năm. Thế nhưng con người đang nhảy múa trước mắt này tạo cho hắn cảm giác điên cuồng trước nay chưa hề có, cảm giác này chính là điên cuồng ắt phải chiếm đoạt.

Ban ngày cậu tươi mát thoát tục, buổi tối lại nhiệt tình lớn mật, làm hắn trong lúc nhất thời mê muội sâu sắc. Nhất là bây giờ!

Thân thể Bạch Hiền uyển chuyển như rắn, từ nhỏ cậu đã luyện múa, các bộ phận trên cơ thể đều có độ cong hoàn mỹ, toàn thân mềm mại giống như dòng nước chảy. Động tác của cậu ngày càng mạnh dạn hơn, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt hắn nóng rực chăm chú, cậu cảm thấy hô hấp của chính mình cũng trở nên cực kỳ hỗn loạn, giống như ... giống như ánh mắt của hắn có chứa một luồng điện cực lớn, kích động toàn bộ thể xác và tinh thần của cậu.

Bàn tay chậm rãi đặt lên vạt nội y, cậu nhẹ nhàng xoay mình một cách quyến rũ, ngay duới ánh mắt không che dấu dục vọng của Phác Xán Liệt, chất vải màu trắng khiến kể khác phải xịt máu mũi, nhìn thấy vào tận bên trong, mặc mà cũng như không mặc, như ẩn như hiện, thậm chí hiệu quả so với không mặc càng thêm mê người hơn!

Phác Xán Liệt trở nên càng đói khát, con ngươi đen không hề chớp nhìn chằm chằm vào con người đang ở trước mắt, một luồng hơi nóng từ dưới bụng bừng lên, vật nam tính của hắn theo bản năng cũng trở nên cực nóng hơn!
"Lại đây!" Hắn cầm ly rượu trong tay đặt xuống bên cạnh, tiếng nói trầm thấp như cát đá quét qua, không khó nhận ra ham muốn dục vọng mạnh mẽ của hắn.

Thân thể Bạch Hiền kẽ run lên, cậu dừng nhảy, trái tim đập mạnh. Nếu đằng nào cũng vậy, thì cậu cũng không đếm xỉa gì nữa.

Nở một nụ cười có thể làm tất cả mọi người khuynh đảo, Bạch Hiền chậm rãi tiến lên, càng tới gần hắn hơn, cậu lại càng nghe thấy trái tim mình đập ngày càng hoảng sợ hơn. Càng ngày càng rõ rệt, thậm chí làm Bạch Hiền cảm thấy da mặt mình nóng hầm hập.

Đi tới bên người hắn, Bạch Hiền mỉm cuời quyến rũ, cậu chủ động đẩy thân thể cao lớn của hắn lên chiếc giường lớn mềm mại, giờ phút này không khí trở nên bội lần ám muội.

Phác Xán Liệt sửng sốt, cậu sao lại táo bạo đến mức như vậy, nhưng ánh mắt mê mẩn vẫn cổ vũ nhìn Bạch Hiền, khuôn mặt tuấn tú tà mị mê hoặc lòng người.

Bạch Hiền cúi mình phủ lên người hắn, đôi mắt to nhu mì nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé vờ như vô tình khẽ vờn lên khuôn mặt tuấn mĩ như thiên thần của hắn.

"Không phải muốn coi em khiêu vũ sao? Như thế nào lại đổi ý rồi..."

Cậu cố ý dùng môi kề bên tai hắn, nhẹ nhàng cúi đầu nói, tuy rằng Bạch Hiền chưa từng có kinh nghiệm như vậy, nhưng cậu là diễn viên thì nên diễn trò thật tốt! Đấy là công việc của cậu!

"Đã có người đàn ông nào nhìn thấy một màn như vừa rồi chưa, hả?" Bàn tay to nóng hổi của Phác Xán Liệt đặt tại eo cậu, một tay khác lại để lên mặt cậu, ngón tay thon dài mải mê lưu luyến vuốt ve lên da thịt của cậu
Bạch Hiền khẽ cười: "Đối với Phác thiếu gia mà nói, điều này rất quan trọng sao?"

Khi nhìn ánh mắt ám muội của Phác Xán Liệt, cậu cúi đầu xuống, chủ động dâng hiến đôi môi.

Nhiệt tình của cậu làm Phác Xán Liệt cảm thấy máu nóng trào lên não, cánh tay rắn chắc vòng trụ eo của cậu, nhanh chóng đem cậu đặt dưới thân, hóa bị động thành chủ động.

Lần đầu tiên, hắn khát vọng một người đến như vậy, tình thế bắt buộc!

Chôn vùi cậu bằng nụ hôn sâu mê muội, hai tay nhỏ bé của Bạch Hiền vô thức đặt lên vùng ngực rắn chắc của hắn, hắn mang đến hơi thở mãnh liệt làm trong lòng cậu tự nhiên nảy sinh sự sợ hãi.

Người đàn ông ở bên trên như là phải đưa cậu dung nhập vào trong cơ thể mình, hai đôi môi quấn quít dây dưa, mùi long đản hương càng ngày càng đậm, nhưng nét mặt của hắn làm cậu không hiểu được ý đồ của hắn.

Trái tim cậu đập điên cuồng, nhắm chặt mắt lại, thân thể run lên nhè nhẹ, bởi vì trong lòng của cậu vô tình lại hiện ra buổi tối ba năm về trước.

Người đàn ông xa lạ kia cũng có hơi thở kịch liệt như Phác Xán Liệt, hắn không để ý đến sự cầu xin cùng sợ hãi của cậu, điên cuồng mà cướp đoạt tất cả, hủy diệt hết tất cả hạnh phúc của cậu!

Hình như nhận thấy người trong lòng đang run rẩy, Phác Xán Liệt ngừng hôn, kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn mà tái nhợt của cậu, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, sau một khắc, đưa những đầu ngón tay trắng xanh run rẩy vào trong miệng.

"A" Đầu ngón tay trong nháy mắt truyền đến xúc cảm làm Bạch Hiền mở choàng mắt ra, chạm vào cặp mắt như cười như không của Phác Xán Liệt.

Đôi môi nóng bỏng của hắn, càn rỡ lướt qua từng ngón tay, dùng phương pháp tà ác không gì sánh được, liếm hôn từng ngón.. từng ngón...

Tựa như chạm vào những dây thần kinh mẫn cảm nhất.

Tay như phải bỏng, Bạch Hiền nhanh chóng rút tay đi, né khỏi cảm giác vô cùng thân mật khác thường.

Phác Xán Liệt nhíu mày.

"Phác thiếu gia... anh rất hư hỏng..."

Bạch Hiền nhận thấy sự bất mãn của hắn, lập tức ngọt ngào như kẹo đường vuốt ve ngực hắn, không nghĩ tới cơ thể bề ngoài thoạt nhìn cao lớn ưu nhã nhưng bên trong lại ẩn chứa cơ bắp khỏe mạnh rắn chắc như đá tảng như vậy, khiến cho ngón tay cậu đau quá!

Động tác trẻ con của cậu khiến Phác Xán Liệt cong khóe môi, hắn buồn cười đặt bàn tay to lớn bao phủ tay cậu, cặp mắt hẹp dài hơi mềm đi, sự dịu ngoan của cậu làm một luồng khí nóng từ dưới bụng dâng lên não.
Cậu bé này, hình như luôn có biện pháp câu dẫn khát vọng sâu thẳm của hắn!

Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc cùng với nếp nhăn trên mặt khi nở nụ cười tà mị, làm trong lòng Bạch Hiền hơi lăn tăn xao động.

Kỳ thực người đàn ông này thực sự là "Kẻ gây tai hoạ".

Ngũ quan giống như vật điêu khắc hoàn hảo mà Thượng đế ban tặng, kiên cường mà không mất vẻ tuấn mỹ, cặp mắt đen như chim ưng, bình tĩnh, thâm sâu, đầy ma lực, chiếc mũi anh tuấn, đôi môi tản mác ra sức quyến rũ trí mạng, nghĩ đến đôi môi vừa trằn trọc dây dưa trên môi cậu, trong cơ thể cậu dâng lên một luồng khí nóng, lan ra toàn thân...

"Anh thật xinh đẹp..." Cậu vô thức buột miệng nói, mang theo sự tán thưởng không chút giấu diếm.

Phác Xán Liệt nao nao, trái tim cứng như đá, lạnh như băng không ngừng len lỏi một luồng ấm áp.

"Đứa ngốc, miêu tả tôi mà gọi là xinh đẹp..." Lần đầu tiên, hắn ép tiếng nói xuống rất thấp, nặng như đá tảng đập vào trong ngực Bạch Hiền.

Bạch Hiền nhẹ nhàng cắn môi, hàm răng nhỏ nhắn để lại vết tích nhợt nhạt trên bờ môi.

"Tôi đã nói rồi, nó là của tôi, không cho phép em lại khi dễ nó!" Ngón tay của Phác Xán Liệt kéo bờ môi đang bị cậu giày vò ra.

Bạch Hiền bị chọc cười, trong mắt mang ý cười đẹp như hoa lê đầu xuân, nhẹ nhàng nhưng mang theo vẻ phong tình khó giải.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, trong bóng đêm càng lúc càng mịt mùng, có vẻ trở nên càng ôn nhu hơn.

Loại ôn nhu này thật sống động như làn nước chảy róc rách, kích thích một cách kỳ lạ vào nơi sâu nhất trong đáy lòng của hắn.

Hắn muốn cậu, ngay lập tức!

Ý nghĩ này làm dưới bụng hắn rất nhanh có một luồng khí nóng, Phác Xán Liệt nhìn sâu vào cậu, con ngươi đen như lửa cháy mãnh liệt có thể thiêu rụi cả một cánh rừng, tựa như muốn hung hăng chiếm đoạt cậu.

"Cởi đồ cho ta!" Hắn xấu xa nhìn vào cánh môi của cậu, thấp giọng ám muội.

Bạch Hiền không khó nhận thấy được ánh mắt hắn tỏa ra khí tức nguy hiểm của hắn, cậu cam chịu nhận lệnh, hơi đẩy nhẹ hắn ra, ngón tay đặt lên trên người hắn.

Thân thể cao to của Phác Xán Liệt dựa vào đầu giường, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cậu, áo sơmi nhẹ nhàng bị cởi ra, bàn tay nhỏ bé hơi dừng lại một chút ở đai lưng của hắn, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sức mạnh to lớn áp đảo của hắn

Ánh mắt của Phác Xán Liệt nheo lại, giống như diều hâu bay lượn trên bầu trời, sắc bén mà cuồng bá.

"Tiếp tục!" Giọng nói của hắn khàn khàn mà gợi cảm, hết sức ôn nhu mê hoặc, nhìn như tình ý lưu luyến, rồi mang theo một chút tự phụ bễ nghễ.

Hô hấp của Bạch Hiền trở nên gấp gáp, một màn kinh khủng lại xẹt qua trong đầu, tuy rằng cậu từng có kinh nghiệm trên giường nhưng đó cũng là bị người ta cưỡng bức, cậu căn bản chưa hề thật sự nhìn thấy cơ thể đàn ông, cho dù nơi bộ vị trọng điểm có bị che lấp rồi đi nữa.

Hắn hẳn là sẽ không thích người ngây ngô như thế đi, nhìn biểu hiện vừa rồi là có thể đoán ra.

Nghĩ tới đây, Bạch Hiền cắn răng một cái, chiếc đai lưng quý báu bay khỏi, sau đó cởi quần dài ra, sau một khắc, cậu liền mở to hai mắt nhìn.

"Vẫn còn một việc!" Phác Xán Liệt tham lam nhìn cậu, chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của cậu, hơi dùng lực, rốt cục phóng xuất vật nam tính vốn đã ngẩng cao đầu từ lâu ra ngoài.

"A!" Bạch Hiền không nhịn được che miệng kêu lên, sau một khắc, vội vã che miệng lại, hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ trợn to đôi mắt đã ướt mờ giăng màn mưa bụi, nhìn vào nơi đó của hắn, đột nhiên bị dọa đến tỉnh táo trở lại.

Sao có thể lớn như vậy...

Cậu chẳng phải là sẽ đau chết sao?

Giống như buổi đêm ba năm trước, cho tới bây giờ cảm giác đau nhức đến tê tâm liệt phế vẫn làm cậu nhớ kỹ, cậu hầu như đã không chịu nổi người đàn ông kia một lần lại một lần vui thích.

" Phản ứng của em làm tôi thực tự hào!" Phác Xán Liệt trong lòng sinh một tia trìu mếm, sủng ái cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ đang hoảng sợ của cậu.

Đôi môi dây dưa nỉ non không ngớt với chiếc miệng nhỏ nhắn, nồng nhiệt triền giao quấn quýt với đầu lưỡi của cậu, đầu lưỡi linh hoạt trúc trắc trêu ghẹo giác quan của cậu, bàn tay to bắt đầu thuần thục vuốt ve da thịt nhạy cảm của Bạch Hiền.

Hắn là cao thủ tình trường, Biện Bạch Hiền vốn là ngây ngô, sao có thể chịu đựng được sự trêu đùa như vậy, dần dần ánh mắt cậu mị hoặc như tơ, hơi thở như lan, da thịt trong suốt ửng hồng, hai tay mềm mại như không xương gắt gao bò lên hai cánh tay cơ bắp rắn chắc của Phác Xán Liệt, tiếp nhận nụ hôn triền miên kích cuồng của hắn.

Phác Xán Liệt dường như đối đãi với cậu như tôn thờ một vị thần, thân thể trắng bóng bẩy khiến người ta phải bốc hỏa, hơi thở bất ổn thấp giọng: " Em thật đẹp...". Những ngón tay dài lột phăng chiếc quần lót của cậu, tinh tế ngắm nhìn thưởng thức.

Một dòng thác dữ dội chấn động trong lòng Bạch Hiền, cậu vô thức giữ lấy người đàn ông trên mình không ngừng giãy dụa, thân thể mềm mại gần kề thân thể cường tráng cứng rắn của hắn điên cuồng thật sâu trong cơ thể vốn đang tạm ngưng lại bắt đầu dậy sóng, bàn tay nóng cháy của hắn khiên hơi nóng trong cơ thể cậu thoáng giảm bớt.

Tại sao có thể như vậy...

Đây là loại cảm giác gì?

Sự bỡ ngỡ vừa rồi khiến Bạch Hiền khó có thể tự kiềm chế.

Phác Xán Liệt nhịn không được, ngón tay dài dụ hoặc xoa nhẹ lên xuơng quai xanh của cậu, sau đó rời xuống tới ngực của cậu... Bạch Hiền cứng người, cậu kinh ngạc, ngón tay hắn trên người cậu tạo ra ma lực thật khủng khiếp đến mức người ta phải sợ hãi.

"Thoải mái thả lỏng, không nên cứng lại như vậy!" Hắn cảm nhận đựoc sự khẩn trương của cậu, thấp giọng trấn an cậu.

Bạch Hiền đáp nhẹ một tiếng, cậu nhắm mắt hai mắt lại, buông lỏng bản thân, đem chính mình giao cho hắn.
" Tôi không nghĩ tới, em lại có thể đẹp đến như vậy..."

Phác Xán Liệt hoàn toàn nắm trong tay quyền chủ động, nhìn cậu e thẹn, khàn khàn khen ngợi, ôn nhu mở hai chân cậu ra, ngang tàng đặt chính thân thể của mình đúng tại nơi của cậu.

"Tôi...thực sự có thể hấp dẫn ngài sao?"

Giọng nói tán thưởng của Phác Xán Liệt khiến cho Bạch Hiền trong lòng có chút ý thức, đôi môi nóng bỏng của hắn làm cho cậu rơi vào khoái cảm kịch liệt, đầu ngón tay của hắn bắt đầu len lỏi, cậu hoảng loạn mà ôm lấy hắn.

Lẽ nào...cậu so với Hạ Băng còn đựợc hơn?

" Tiểu yêu tinh, em quả thực làm tôi điên cuồng!" Môi hắn dán vào bên tai Bạch Hiền, khàn khàn nói.

Đã chịu không nổi dụ hoặc mềm mại dưới thân, hắn gầm nhẹ một tiếng, móng rắn chắc co rút lại, vật to lớn sưng phồng xuyên qua thân thể cậu.

Vô cùng trở ngại.

Thân thể Phác Xán Liệt khẽ run lên.

Tuy rằng sớm đã đoán trước, nhưng khi biết đây không phải là lần đầu tiên của cậu chính là vẫn khiến hắn vô cùng tức giận! Ngày hôm qua còn giả bộ cự tuyệt hắn, hiện tại lại rên rỉ thở dốc dưới thân hắn, cậu cũng không phải thanh thuần như vẻ bề ngoài thấy đựợc, phải chăng dáng vẻ mị hoặc vừa nãy mới là tướng mạo sẵn có của cậu ta.

Có thể dùng thân thể để trao đổi với kim chủ, trở thành diễn viên trong giới giải trí được thèm muốn, còn có thể thuần khiết được đến đâu?

Chết tiệt!

Trước hắn , cậu rốt cuộc từng có mấy người đàn ông? Là ai đã đoạt đi đêm đầu tiên của cậu? Ông trời! hắn phát hiện chính mình cuối cùng lại chiết tiệt để ý.

Thế nhưng ...

Hắn phải thừa nhận, cảm giác của cậu thật tốt, hai người kết hợp một chỗ thật hoàn mỹ, giống như lễ vật mà ông trời đã tỉ mỉ chuẩn bị cho hắn vậy.

Trong phút chốc này Bạch Hiền gần như chết ngất đi. Tuy rằng đây không phải lần đầu nhưng vẫn là đau quá, giờ phút này cậu mới biết được , bản thân mình căn bản không chịu được vật quá to lớn của hắn.

Như nhu cầu bình thường, Phác Xán Liệt càng cố sức vọt vào bên trong cơ thể của cậu hơn, lấy chuyển động mạnh mẽ cùng tiếng thở dốc đáp lại tiếng ngâm nga của Bạch Hiền.

Thân thể Bạch Hiền cũng thức dậy, đau đớn đã lui xuống, thay vào đó mang lại tất cả niềm vui sướng.

Trong ngon đèn mờ ảo đó, hắn dùng tiết tấu chuyển động khiến cậu mê muội. Thân thể rắn chắc của hắn tao nhã tinh kiện lừng lững giống như một con sói, làn da và vẻ mặt cuồng vọng của hắn thì lại giống như một con mãnh sư.

Hắn đưa cậu lên thiên đường.

Một lần lại một lần, như một loại phát tiết đối với cơn tức giận trong lòng , hoặc như là quyến luyến sâu sắc thân thể của cậu...

Kéo dài .... Kéo dài mãi.....

Muốn cậu không biết bao nhiêu lần, thẳng đến ánh bình minh chiếu xuống, một tia ánh sáng rạng đông xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng duyên dáng, hắn mới từ người cậu dời ra, mà Bạch Hiền cũng không chịu nổi nữa mà ngất đi...

Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy sự yếu đuối của cậu, dù sao bọn họ trong lúc này chỉ là một giao dịch nhu cầu giữa hắn và cậu mà thôi.

Hết chap 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek