Chap 15: Trở thành Hồ Ly Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía chân trời bừng sáng lên, mùi hoa thoang thoảng kéo tới,  Bạch Hiền mơ mơ màng màng ngủ rồi lại ngủ, mơ hồ cảm thấy một bàn tay to vuốt ve trên chính da thịt mình, lại mơ hồ nghe được tiếng kéo khóa quần của đàn ông ... Lúc thực sự tỉnh lại là do bị một trận tiếng the thé của đàn bà làm giật mình tỉnh giấc!

"Đừng..."  Bạch Hiền quay người lại, nhưng cả người đau nhức muốn chết, toàn thân đều mềm nhũn, không còn chút khí lực nào cả. Phác Xán Liệt thiếu chút nữa lấy mạng của cậu rồi! Bạch Hiền mở mắt, một đôi mắt đẹp trong suốt tựa hồ vẫn còn mang một chút sương mù mông lung, chiếc giường to như vậy vẫn còn lưu lại hơi thở của riêng Phác Xán Liệt, ga trải giường lộn xộn, không khó nhận ra cảm xúc mãnh liệt kích tình đêm qua. Người đàn ông kia tác cầu cậu một đêm rốt cục đã chiếm được thỏa mãn, không phải rời đi rồi sao? Loại đàn ông tham ăn này khiến cậu phải chịu tội. Tiếng nói vừa rồi là giọng của đàn bà, mang theo bất mãn, ngay sau đó, tiếng giày cao gót lanh lảnh từ xa tiến lại gần, vang vọng trên hành lang, mơ hồ còn có thể nghe thấy giọng nói vội vàng của quản gia.

"Hạ Băng tiểu thư, Hạ Băng tiểu thư ..." Hạ Băng? Bạch Hiền tự nhiên trong nhất thời không có phản ứng lại, Hạ Băng  ở đâu tới? Hạ ...

"A." Cậu bỗng bật dậy, trở nên tỉnh ngộ lại. Hạ Băng tiểu thư! Hạ Băng! Bạch Hiền vội vã lật chăn lên để xuống giường, ai ngờ khi mới bước được một bước, hai chân mềm nhũn ngã sấp xuống.

"A..." Một trận đau nhức truyền đến. May mà có tấm thảm, bằng không nhất định sẽ đau nhức muốn chết. Phác Xán Liệt đáng chết, đã vậy còn hành hạ cậu! Cậu theo phản xạ nhìn vào thân thể mình, trên da thịt vốn trong suốt từ trên xuống dưới hiện lên vết tích của hoan ái, dấu hôn chói mắt giống như hoa mai hồng, không ngừng nhắc nhở cậu tối qua đã có bao nhiêu yêu cuồng dã... Cậu nhanh chóng nắm chặt tay, rồi lập tức mặc quần áo lại, nếu không ngộ nhỡ Hạ Băng xông đến thì rất là xấu hổ. Đôi mắt đẹp trong veo dò xét khắp người, đập vào mắt cậu đều là chiếc áo ngủ mà tối hôm qua đã bị bàn tay to lớn của Phác Xán Liệt xé rách, cậu cắn môi, rốt cuộc nhìn thấy được chiếc áo sơ mi tối qua của Phác Xán Liệt ở trên sô pha... Vội vã thu dọn lại một chút, hành lang bên ngoài không ngừng vang lên tiếng giày cao gót khiến cậu cảm thấy bất an gấp bội. Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra,  Bạch Hiền cả kinh! Quả nhiên là Hạ Băng! Làm sao cô ta lại xuất hiện ở đây?

"Hạ Băng tiểu thư, cô nên đến phòng khách để chờ Phác thiếu gia đi, cô xông loạn như vậy, tôi rất lấy làm khó xử." Quản gia giống như một bảo mẫu, đi đằng sau cô ta khuyên bảo.

"Thực sự buồn cười, lẽ nào ngươi còn không biết ta và Phác thiếu gia là quan hệ gì ư? Vậy mà còn ở nơi này?" Hạ Băng chỉ nói một nửa rồi thôi, bởi vì sau khi cậu quay người lại thì liền thấy được đang đứng ở chỗ cánh cửa phòng ngủ là Biện Bạch Hiền.

"Là ngươi?" Hạ Băng sửng sốt một chút, ngay sau đó cặp mắt nổi khói lửa giận, "Hóa ra là ngươi!" Bạch Hiền không khó nhận ra trong đáy mắt của cô ta chính là sự tức giận, trái tim đập "thình thịch" một tiếng, thân thể vô thức kề sát vào khung cửa. Quản gia thấy tình hình như vậy, lập tức tiến lên.

"Cậu Bạch Hiền, cậu thức dậy rồi, Phác thiếu gia dặn rằng, chờ cậu tỉnh dậy thì trực tiếp đến nhà ăn dùng cơm ạ." Quản gia còn chưa nói hết, Hạ Băng đã tiến lên một tay đẩy người quản gia ra, nhìn  Bạch Hiền trước mắt đang mặc áo sơ mi của Phác Xán Liệt, con mắt đều bốc hỏa.

"Hạ Băng tiểu thư, cô..."  Bạch Hiền dù ngốc cũng có thể đọc được chút bối rối trong mắt cô ta, muốn giải thích chút gì đó cho cô ta, dẫu sao cậu không muốn bị cuốn vào giữa quan hệ của bọn họ.

"Câm miệng!" Hạ Băng không chút khách khí mà ngắt lời cậu, ngay sau đó, một lực đẩy manh cửa phòng ra, đi vào trong gian phòng. Bạch Hiền cả kinh. Quản gia cũng giậm chân một cái, vội vã đuổi kịp

"Hạ Băng tiểu thư, cô không thể đi vào, không có lệnh của Phác thiếu gia thì cô không thể vào." Hạ Băng không để ý gì tới người quản gia đang hô to gọi nhỏ, đi một mạch qua gian phòng khách, trên sô pha gối ôm rải rác mỗi cái một nơi, lộn xộn ngổn ngang, cô ta vội vã chạy vào phòng trong, hô hấp nhất thời trở nên gấp gáp. Ga trải giường lộn xộn, đầu giường có ly thủy tinh chứa rượu đỏ, trên tấm thảm còn có một chiếc áo ngủ bị xé rách cùng với rải rác một vài miếng giấy vệ sinh... Hô hấp của Hạ Băng thoáng chốc trở nên khó khăn, đột nhiên nắm chặt bàn tay lại. Bạch Hiền quả thực muốn tìm một chỗ để trốn vào, cậu giống như là bị bà vợ bắt gian. Giống như là kẻ thứ ba, bối rối không thôi.

"Hạ Băng tiểu thư, hãy nghe tôi giải thích, tôi."

"Chát——." Một tiếng bạt tai vang lên cắt đứt lời cậu! Bạch Hiền ôm má phải của mình, cảm giác nóng rát hầu như khiến cậu muốn rơi lệ, cậu khiếp sợ nhìn khuôn mặt gần như tái xám của Hạ Băng, từ trước đến nay chưa hề nghĩ đến một người phụ nữ lúc giận dữ thì sẽ đáng sợ như vậy. Quản gia sau khi thấy thế, cực kỳ sợ hãi.

"Ai nha, Hạ Băng tiểu thư, cô làm cái gì vậy hả, nếu như bị Phác thiếu gia biết thì..."

"Cút, ở đây không có chuyện của bà, bà cút đi cho ta!" Ngón tay của Hạ Băng chỉ về hướng cánh cửa, lớn tiếng quát át đi với người quản gia. Quản gia thấy tình hình không tốt, cũng chỉ biết lui ra, nên nhanh chân thông báo cho Phác thiếu gia! Hạ Băng nhìn về phía Bạch Hiền, lồng ngực tức giận đến nhấp nhô lên xuống

"Ngươi." Cô ta chỉ vào  Bạch Hiền: "Thật đúng ngươi giống như hồ ly tinh! Ngươi được mãn nguyện rồi, Phác thiếu gia rốt cục đã lên giường với ngươi! Ngươi rất đắc ý đúng không?"

"Tôi không có!"  Bạch Hiền nhẹ giọng phản bác: "Cho tới bây giờ tôi không nghĩ muốn đi theo cô tranh đoạt cái gì cả."

"Hừ" Hạ Băng cười nhạt, vẻ mặt xem thường, "Ngươi không nghĩ muốn đi tranh cái gì? Thực sự buồn cười, vậy ngươi đang mặc quần áo của ai? Biện Bạch Hiền, ngươi cho rằng Phác thiếu gia cho ngươi bồi hắn lên giường, ngươi sẽ như diều gặp gió, chim sẻ biến thành phượng hoàng ư? Ngươi không nên vui vẻ quá sớm, ta đã ở bên Phác thiếu gia đủ 3 năm, ta rất hiểu hắn, chẳng qua chỉ là một thời gian mới mẻ, chờ mới mẻ ấy qua đi, hắn sẽ chơi đủ  với ngươi thôi!"

"Đã như vậy, tại sao Hạ Băng tiểu thư lại tức giận đến như thế?"  Bạch Hiền lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói nhàn nhạt giống như là những việc vặt đó không hề liên quan đến mình.

"Ngươi." Hạ Băng hận không thể tiến lên vả miệng cậu, "Nếu thông minh thì biến khỏi đây ngay, không được dính líu với Phác thiếu gia nữa, bằng không ta nhất định sẽ không cho ngươi sống trong giới giải trí nữa!"

"Xin lỗi, ta sẽ không rời khỏi nơi này, đây là định đoạt của Phác thiếu gia, cô không có quyền quyết định!"  Bạch Hiền không nóng không lạnh mà nói. Cái loại tranh giành tình nhân này thật sự là buồn chán hết sức! Cậu chỉ là một người vô tội, vì sao mà ngay cả ngày nghỉ cũng phải khốn khổ trải qua như vậy?

"Ngươi." Hạ Băng tức giận, vung tay lên lần nữa,  Bạch Hiền né đi theo phản xạ.

"Đã ầm ĩ đủ chưa?" Một giọng nói trầm thấp mà đầy uy quyền vang lên, không khó nghe ra sự không hài lòng nồng đậm!

"Xán Liệtt .. " Hạ Băng hướng về bóng hình anh tuấn cao lớn ở phía cửa, vội vã hạ tay xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên vô cùng điềm đạm đáng yêu, nhào tới trong lòng hắn. Bạch Hiền thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt! Phác Xán Liệt trên người mặc áo khoác tắm, rất dễ dàng nhận ra là hắn vừa mới tắm xong, những sợi tóc đen ướt át,  cổ áo hơi mở rộng, vòm ngực rắn chắc cường tráng như ẩn như hiện. Nhìn người phụ nữ trong lòng mình, mày hắn hơi nhíu lại.

"Sao cô lại tới đây?" Hắn nhẹ đẩy cô ta ra, thờ ơ hỏi một câu, nhưng nhìn đến gương mặt đỏ ửng của  Bạch Hiền, trán đột nhiên nhăn lại không vui. Hắn đi tới trước mặt Bạch Hiền, nâng cằm cậu lên, nhìn kỹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

"Cô tát ư?" Phác Xán Liệt chuyển ánh mắt về phía Hạ Băng, giọng điệu trở nên lạnh lẽo. Dù sao Hạ Băng cũng đã theo hắn ba năm, hơi nao nao rồi tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của hắn, nói: "Người ta không phải cố ý đâu, chẳng qua, chỉ là thấy mọi chuyện trước mắt, có chút tức giận mà thôi..."

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng của cô ta tức giận đến muốn chết, chẳng qua chỉ là một bạt tai thôi mà, người nào bên cạnh Phác Xán Liệt ai lại không biết Hạ Băng cậu lợi hại?

"Nhận lỗi!" Phác Xán Liệt trầm giọng thốt ra hai chữ.

"Cái gì?" Hạ Băng cả kinh, cô không nghe lầm chứ? Hắn bảo cô đi xin lỗi, với đứa hồ ly tinh này ư? "Xán Liệt, anh làm sao vậy..."

Phác Xán Liệt như vậy làm cô ta cảm thấy bất an, khẩn trương như vậy vì một người khác, đây là lần đầu cô ta nhìn thấy, trước đây cho dù cô ta quá quắt như vậy, hắn cũng sẽ không để ý so đo.

Bạch Hiền cũng ngẩn ra: "Phác thiếu gia, không cần..." Hạ Băng đang là một diễn viên nổi tiếng, bắt cô ta phải xin lỗi? Chẳng phải là sau này cậu không có hoa quả ngon để ăn? Phác Xán Liệt trái lại không để ý đến  Bạch Hiền, con ngươi đen hẹp dài đột nhiên nhíu chặt.

"Mau xin lỗi Biện Bạch Hiền!" Hắn thậm chí không có lớn tiếng, nhưng lại lộ ra một quyền uy không thể cự tuyệt. Sắc mặt của Hạ Băng trở nên rất khó xem, nhưng rất hiển nhiên không thể cãi lại mệnh lệnh của Phác Xán Liệt, chuyển ánh mắt về phía  Bạch Hiền, giọng cực nhỏ nói một câu: "Xin lỗi."

"Không sao..."  Bạch Hiền nhẹ nhàng trả lời, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Trời sinh đàn bà lòng dạ hẹp hòi, nhất là Hạ Băng, cô ta làm sao có thể chịu để yên?

"Xán Liệt, anh tới nơi này nghỉ ngơi cũng không báo cho em một tiếng, làm người ta lo muốn chết." Hạ Băng thấy Phác Xán Liệt hơi nhíu mày, lập tức tươi cười rạng rỡ chủ động tiến lên, giang hai tay ôm lấy thân thể hắn.

"Không phải cô có việc phải làm sao?" Phác Xán Liệt cũng không đẩy cô ta ra, chỉ thản nhiên hỏi một câu, ánh mắt liếc về phía người kia. Dễ nhận thấy, vẻ mặt lãnh đạm của Bạch Hiền khiến hắn phật lòng. Hạ Băng cũng cảm thấy được đầu lông mày của Phác Xán Liệt hơi có chút biến đổi, sau khi kinh ngạc, vội vàng kéo sự chú ý của hắn về phía mình.

"Người ta thực có rất nhiều công việc phải làm à, thế nhưng người ta rất nhớ anh đấy, cho nên để cho trợ lý bỏ hết đi..." Cô ta than thở nói, nhưng không kém phần quyến rũ. Quả nhiên, sau khi Phác Xán Liệt nghe vậy, đôi môi mơ hồ có ý cười, bàn tay to đặt lên gương mặt của Hạ Băng, nói: "Tình nhân thì phải biết rõ mình phải làm người khác vui vẻ, đặc biệt là những người tình nhân của ta, nếu được ta để mắt tới, thì muốn gì ta đều có thể cho được."

Đúng là hắn nói với Hạ Băng, nhưng ngụ ý cũng là nói với  Bạch Hiền. Người ngu dốt đến mấy cũng có thể nghe được hàm ý. Bạch Hiền nao nao trong lòng, làm sao cậu lại đắc tội với hắn vậy? Người đàn ông này tính khí thay đổi thất thường làm cậu có chút phản cảm, không biết lúc nào vui, không biết lúc nào buồn, trở mặt nhanh như lật trang sách vậy. Hạ Băng cũng nghe được ý tứ của Phác Xán Liệt, nhưng sở dĩ cô ta có thể ở bên hắn trong ba năm, chủ yếu là bởi vì cô ta giỏi giả ngu, một người đàn bà thông minh là một người đàn bà giỏi giả ngu. "Xán Liệt, người ta đương nhiên là nhớ rồi, người ta có được như ngày hôm nay cũng là nhờ anh cho thôi, nào, ngày hôm nay chúng ta thư giãn một chút đi."

Bất ngờ, Phác Xán Liệt tự nhiên bỏ cánh tay của cô ta ra.

"Xán Liệt?" Hạ Băng sửng sốt.

"Cậu." Phác Xán Liệt lạnh nhạt nhìn về phía dáng dấp đang xem kịch của  Bạch Hiền, giọng điệu không hài lòng nói: "Thay quần áo cho ta!"

"A?"  Bạch Hiền ngây ngốc một chút. Thay quần áo cho hắn? Hắn có tay mà không tự mình thay sao? Hiện giờ cả người cậu đều đau nhức. Hạ Băng nhìn về phía  Bạch Hiền, trong mắt mang theo hận ý, nhưng ngay sau đó thì khôi phục lại dáng vẻ ngập tràn tươi cười, dựa vào Phác Xán Liệt: "Xán Liệt, anh xem cậu ta vụng về như thế, làm sao biết cách hầu hạ cho anh được, cứ để em."

Lời của cô ta còn chưa dứt, Phác Xán Liệt lập tức đi về phía cửa, đi ngang qua bên cạnh  Bạch Hiền, giọng điệu lãnh đạm nhưng có thể làm cả phòng sụp đổ: "Theo ta vào phòng thay quần áo!" Bạch Hiền thầm thở dài một hơi nặng nề, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn. Khuôn mặt mỹ lệ của Hạ Băng trở nên tái nhợt, cô ta tức giận đến muốn nắm chặt tay lại, đúng lúc đó Phác Xán Liệt ngoảnh đầu lại. Hạ Băng trước mắt sáng ngời.

"Cô đã tới, thì lập tức theo chúng ta ra biển!" Giọng điệu không có mảy may gì là bàn bạc, trước sau như một là mệnh lệnh.

"Được." Hạ Băng vui mừng chấp nhận.

Hết chap 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek