Chap 16: Đòi hỏi trong phòng thay đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đang cố gắng chọc giận ta?" Trong phòng thay đồ, Phác Xán Liệt đưa tay ra nâng chiếc cằm cương ngạnh của Bạch Hiền lên, con ngươi hẹp dài lộ vẻ không cho phép khinh thường dù chỉ một chút.

"Phác thiếu gia hiểu lầm rồi, tôi không có." Bạch Hiền thành thật trả lời, cặp mắt trong veo như dòng suối cũng không ngại ngần mà nhìn vào hắn. "Ta cũng không biết cô ta sẽ đến!" Phác Xán Liệt vô ý nói một câu, buột miệng thốt ra làm hắn cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động giải thích một điều gì cho một người khác, riêng hắn thì không giải thích được vì sao mình lại có cái loại hành vi này.

Chết tiệt! Ách? Quả nhiên, Bạch Hiền cũng sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn hắn, không giải thích được tại sao hắn lại nói ra một câu như thế. Phác Xán Liệt nhướng mày, "Cho nên ta rất ghét cái dáng vẻ xem diễn trò của cậu!" Hắn nói toạc ra không ẩn ý.

Bạch Hiền bất đắc dĩ thở dài, giải thích: "Phác thiếu gia, tôi thực sự không có, không phải lát nữa ngài phải ra biển ư? Tôi sẽ giúp ngài chuẩn bị y phục." Người đàn ông này thật đúng là buồn chán! Đi nhanh đi, nguyện vọng lớn nhất hiện giờ của Bạch Hiền là có thể nằm trên giường mà nghỉ ngơi một chút, trải qua một trận cãi nhau với Hạ Băng, cậu càng không còn hơi sức gì nữa. Phác Xán Liệt buông lỏng tay Bạch Hiền ra, khẽ gật đầu nhẹ một cái, nhưng đôi mắt lại không có ý định buông tha hình bóng tuyệt đẹp của cậu. Bạch Hiền nhìn trang phục ở bốn phía xung quanh một chút, không khỏi than nhẹ. Thực sự là một cuộc sống xa xỉ, trang phục trong phòng thay quần áo này còn nhiều hơn ngoài cửa hàng, mỗi bộ đều có thể dễ thấy là đồng bộ, quần áo được cắt tỉa tỉ mỉ, lộ ra một sự tôn quý hiển hách.

"Phác thiếu gia, ngài có toàn là trang phục đi làm, không có trang phục hưu nhàn à?" Bạch Hiền vừa chọn quần áo vừa nhẹ giọng hỏi. Có lầm hay không? Hắn không phải là khách du lịch ư? Người đàn ông này chưa từng mặc trang phục hưu nhàn ư? Cậu kinh ngạc khi thấy bên hông mình có cảm giác ấm áp, ngay sau đó, cậu rơi vào vòng tay rắn chắc của hắn. Phác Xán Liệt từ phía sau ôm lấy Bạch Hiền, đôi tay to lớn như một chiếc kìm sắt gông cùm vòng eo của cậu, chóp mũi hắn lướt qua sợi tóc xinh đẹp, đi xuống gáy cậu, tham lam gặm cắn... Thân thể của Bạch Hiền run lên.

"Phác thiếu gia. Đừng, đừng như vậy..." Hắn làm sao lại có thể ở chỗ này mà giở trò cực kỳ ám muội như thế?

"Đừng làm gì?" Thân thể anh tuấn của Phác Xán Liệt dán chặt vào lưng Bạch Hiền, thân thể cao to tôn lên đường cong tuyệt đẹp của cậu, cánh tay hắn dần dần siết chặt, đôi môi chôn thật sâu vào gáy cậu, lời nói trầm thấp của hắn càng trở nên mơ hồ không rõ... Một cảm giác quen thuộc lại lần nữa lan ra toàn thân Bạch Hiền hơi giãy dụa, nói: "Phác thiếu gia, đây là phòng thay quần áo..."

"Không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không dám đi vào đây!" Một câu nói, càng ngày càng lộ rõ khát vọng của hắn. Con người này không ngờ lại sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy với hắn, nhìn bóng lưng khêu gợi của Bạch Hiền lúc ẩn lúc hiện, cậu mặc áo sơ mi của hắn, đôi chân tuy không dài lắm nhưng lộ ra không chút che lấp, vì thân hình của hắn cao lớn nên áo sơ mi có thể che được phần mông đẹp của cậu, nhưng lại không che được sự phong tình ở trong đó. Trong lòng dâng lên một tia ấm áp lưu chuyển, nhưng đổi lại là khát vọng cũng càng lớn hơn! Cổ họng của hắn trở nên thít chặt, chỉ là nhìn thấy người mà lại phát sinh ý niệm chiếm hữu điên cuồng trong đầu, cậu là người đầu tiên! Bạch Hiền không khó cảm nhận được sau lưng cậu là một sức mạnh cứng rắn cực đại, cậu sợ đến mức trong lúc nhất thời không dám nhúc nhích gì. Không lẽ hắn lại muốn sao? Trời ạ, nghìn vạn lần đừng nha, tối hôm qua cậu đã chịu không nổi rồi, vừa nghĩ đến cảnh ấy, hai đôi chân của cậu như nhũn ra.

"Phác, Phác thiếu gia... Hạ Băng tiểu thư đang đợi ngài..." Cậu đành nhắc nhở hắn một câu, không phải hắn đang vội vàng ra biển sao? Phác Xán Liệt dường như không có nghe lời của cậu nói, một tay giữ lấy eo cậu, còn tay kia từ từ đi xuống, bàn tay ấy đi tới đâu đều khiến cậu kinh hãi đến đó.

"Lần đầu tiên của em là cho ai?" Ngón tay nóng rực của hắn đi đến chỗ mẫn cảm của cậu, mang theo sự tham lam và lưu luyến. Chà đạp ý chí của cậu từng chút một... Cả người Bạch Hiền run lên, bởi vì động tác của hắn, cũng bởi vì lời nói của hắn... Sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

"Tôi, tôi..." Cậu khó khăn nhắm mắt lại, cái đêm kinh khủng ấy lại một lần nữa xuyên thấu thần kinh não của cậu, hô hấp trong nháy mắt trở nên gấp gáp. Đó chính là cơn ác mộng cả đời khó quên của cậu! Thấy cậu không nói lời nào, Phác Xán Liệt liền siết chặt eo của cậu, quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại, nhếch môi nói: "Em có yêu người đàn ông nào chưa?"

Không ngờ, trước sau như một, câu nói khi ra khỏi miệng thì lại mang theo một nghi vấn. Bạch Hiền nhẹ nhàng gật đầu một cái. Kim Chung Nhân... Người đàn ông trong lòng cậu rất yêu, kiếp này còn có duyên nắm tay nhau được nữa không? E rằng kiếp sau mới có cơ hội đi... Thấy cậu gật đầu thừa nhận, ánh mắt của Phác Xán Liệt đột nhiên trầm xuống, hơi thở lộ ra mùi nguy hiểm.

"Thì ra là thế..." Hắn cười nhạt, nhưng ngón tay thô ráp lại không cảnh báo trước, dò xét vào bên trong nơi chặt khít mà nhạy cảm của cậu, không chút thương tiếc. Lần đầu tiên của cậu, hẳn là cho người đàn ông mà cậu yêu đó! Chết tiệt! Đối với tình nhân, hắn không quan tâm người ấy đã mất tấm thân trinh trắng hay chưa, thậm chí cũng rất không thích là người đầu tiên, bởi vì hắn không có đủ kiên nhẫn để hướng dẫn chuyện chăn gối cho một người non nớt. Chỉ là, với con người trước mắt này điều đó lại làm hắn cảm thấy cực kỳ không vui.

"A." Trong cơ thể bất ngờ bị xâm nhập khiến Bạch Hiền cảm thấy khó chịu, cậu vô thức ngẩng đầu lên, lại bị hắn nhân cơ hội hôn lấy đôi môi. Ngón tay hung ác độc địa dằn vặt ý thức của Bạch Hiền, đôi môi hừng hực khiêu khích khát vọng sâu kín trong nội tâm của cậu. Từ từ, đầu của hắn dần dần hạ xuống, lửa nóng từ đôi môi cậu chuyển xuống cổ cậu, xương quai xanh quyến rũ... Một chiếc cúc áo sơ mi đã bị cởi ra, bàn tay ngăm đen tham lam mà bao phủ lấy bộ ngực của cậu....

"Phác thiếu gia, ngài... không còn nhiều thời gian đâu..." Ý thức của Bạch Hiền từ từ tan rã, dưới sự giày vò của ngón tay hắn, cậu cảm thấy dục vọng từ từ tăng lên, sôi trào sùng sục....

"Thực là trời sinh mê hoặc..." Ngón tay của Phác Xán Liệt bị hơi nóng của cậu phả vào, vật sinh long hoạt hổ (*sinh khí dồi dào) để ở eo cậu càng lúc càng kêu gào muốn được phóng thích, hắn ngậm lấy vành tai của cậu, giọng nói trầm khàn lộ ra sự thèm muốn rõ rệt.

"Không..."

"Phủ nhận ư? Em hãy nhìn chính bản thân mình có bao nhiêu nhiệt tình và ướt át đi..." Phác Xán Liệt cười tà mị, rút ngón tay ra, rồi đưa tới trước mắt cậu. Bạch Hiền quả thực là muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, làm sao cậu lại như vậy? Thấy khuôn mặt ửng đỏ của cậu lộng lẫy tuyệt đẹp, cổ họng của Phác Xán Liệt khô khốc thít chặt lại, xoay thân thể của cậu lại, đẩy mạnh cậu nằm ra trên chiếc bàn gỗ trầm hương.

"Em thật sự rất đẹp khiến tôi khó có thể tự kiềm chế." Sự hấp dẫn kiều mị của cậu lộ ra trong mắt hắn, cặp mắt đen lóe lên sự ngưỡng mộ sâu sắc, giống như là sùng bái thân thể bóng bẩy của cậu, không kìm lòng được mà cúi đầu xuống, gương mặt cao ngạo bất ngờ vùi vào cậu...

"Đừng" Thân thể của Bạch Hiền run lên, giọng nói cũng trở nên gay gắt lạ thường,

"Phác, Phác thiếu gia... Xin ngài... Ngài không nên... Đừng... a..."

Cuối cùng, tiếng nói chuyển thành tiếng ngâm nga, êm tai giống như một âm thanh của thiên nhiên, nhẹ nhàng dập dờn trong phòng thay quần áo. Bàn tay lúc nãy nỗ lực đẩy hắn ra bây giờ lại vô thức ôm lấy đầu hắn, ngón tay trắng xanh luồn vào mái tóc dày rậm của hắn, ánh mắt của cậu ngày càng rã rời... Như là sau khi đã nếm bữa tiệc thịnh soạn nhất trên thế giới, Phác Xán Liệt cố gắng đứng thẳng, không khó nhìn ra khát vọng đang ẩn sâu trong cặp mắt đen nguy hiểm của hắn. Thân thể của hắn lại lần nữa cong xuống, vòm ngực cường tráng rắn chắc áp sát vào lưng Bạch Hiền, tà mị nói bên tai cậu: "Không có cách nào khác, đành vậy đi?"

Chữ cuối cùng vừa cất lên, hắn nhấc hông, từ phía sau lưng cậu đâm vào thật sâu.

"Đừng." Bạch Hiền thiếu chút nữa không thể thở nổi, tuy rằng đã trải qua một đêm, nhưng kiêu ngạo rất lớn của hắn vẫn còn làm cậu mệt mỏi rã rời.

"Nhớ kỹ cảm giác khi tôi ở trong cơ thể của em!" Phác Xán Liệt ra lệnh, của cậu thật chặt thực sự có thể làm hắn nổ tung! Bạch Hiền vô lực gật đầu... Phòng thay quần áo, một cảnh kiều diễm... Một hồi hoan ái qua đi. Bạch Hiền giống như một con búp bê rách nát, toàn bộ cơ thể ngã trên chiếc bàn gỗ, áo sơ mi trên người sớm đã bị cởi ra, lộ ra vết tích lưu lại của tình cảm mãnh liệt, đôi chân hơi gập lại, hô hấp hỗn loạn trong nhất thời khó có thể bình phục.

"Dậy sửa soạn một chút, theo ta ra biển!" Phác Xán Liệt mặc quần áo, nét mặt phấn chấn, bàn tay to quyến luyến mà khẽ vuốt ve da thịt mềm mại của cậu vài cái rồi nói. Cho tới bây giờ hắn không hề nghĩ tới, con người này có thể gây cho hắn khát vọng sâu đậm như vậy! Cái gì? Bạch Hiền đáy mắt ngẩn ra, miễn cưỡng gắng sức mà đứng lên.

"Phác thiếu gia, ngài, không phải ngài muốn đi ra biển với Hạ Băng tiểu thư ư?" Trời ạ, cậu không muốn đi! Đáy mắt của Phác Xán Liệt đột nhiên trầm xuống.

"Đừng bắt ta phải lặp lại! Sửa soạn một chút đi!" Nói xong, hắn sải bước về phía cửa.

"Phác thiếu gia" Bạch Hiền khẩn thiết gọi hắn lại. Phác Xán Liệt dừng bước, nhìn cậu, cau mày lại.

"Phác thiếu gia, tôi, tôi có thể không đi được không?" Bạch Hiền khó khăn đưa ra lời thỉnh cầu. Phác Xán Liệt chau mày lại: "Vì sao?" Bạch Hiền cắn cắn môi, vì sao ư? Hắn biết rõ mà còn cố hỏi phải không?

"Hạ Băng tiểu thư sẽ mất hứng, với lại tôi thực sự mệt mỏi quá..." Điều cuối cùng mới là yếu tố quan trong. Phác Xán Liệt hờ hững nhìn cậu.

"Đây là quyết định của ta, cô ta không có quyền tức giận, về phần cậu mệt chết đi sao?" Hắn dừng lại một chút, khi Bạch Hiền tưởng rằng có hi vọng thì, bên môi đột nhiên cong lên. "Nếu trở thành người của ta, sẽ phải thích ứng với khẩu vị của ta!" Nói xong, đã đẩy phăng cửa đi ra ngoài. Thân thể của Bạch Hiền trượt xuống như lá rụng, sắc mặt cũng có vẻ có chút tái nhợt. Đồ đàn ông đáng chết! Lẽ nào hắn không biết thương hoa tiếc ngọc ư? Cũng khó trách, bên hắn đều là những người đàn bà cố gắng bu quanh tới, các nàng chỉ có phục tùng hắn vô điều kiện, có lúc nào cự tuyệt hắn đâu? Nghĩ tới số mệnh của bản thân như vậy, người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý này cậu hiểu, chỉ là cậu thấy rất nhục nhã, nhục nhã vì trở thành món đồ chơi cho hắn phát tiết vào bất cứ lúc nào, ở bất kỳ đâu, cũng nhục nhã vì chính mình tự dưng lại lựa ý hùa theo... Buồn phiền một lát, Bạch Hiền chậm rãi đứng dậy, chọn một bộ quần áo đẹp do mình mang đến, khốn khổ đi vào trong phòng tắm...

"Xán Liệt." Khi Phác Xán Liệt đi tới sô pha trong phòng khách ngồi xuống xong, Hạ Băng hai mắt sáng rỡ, lập tức như bươm bướm lượn đến bên cạnh hắn. "Sao lại lâu như vậy hử?" Cô ta giả vờ ủy khuất dựa vào bên người hắn, nhưng lại nhạy cảm ngửi ra một mùi thơm thoang thoảng không thuộc về hắn. Là mùi hương của cậu ta! Quả nhiên! Hạ Băng nhanh chóng âm thầm nắm chặt tay! Cô ta ở phòng khách chờ gần hai tiếng đồng hồ, hai tiếng, làm gì có ai có thể thay quần áo mất hai tiếng chứ? Trong phòng thay quần áo rốt cục là xảy ra chuyện gì, trong lòng cô ta hiểu rõ! Nghĩ tới đây, cô ta càng căm phẫn không ngớt, Biện Bạch Hiền chết tiệt, ngươi đúng là có năng lực câu dẫn đàn ông, sẽ có một ngày, cô cho cậu ta biết người đàn ông này thuộc về ai. Phác Xán Liệt hình như thấy được cơ thể cứng ngắc của Hạ Băng, thân thể to lớn dựa vào sô pha, lông mày hơi nhíu lại.

"Cô chờ thấy sốt ruột sao?" Hạ Băng cả kinh, vội vã nhào tới trong lòng hắn, đầu ngón tay trắng xanh khẽ di chuyển trên ngực hắn

"Người ta mới không có đâu, người ta chỉ là rất mong chờ cùng anh rời bến thôi, khi nào thì chúng ta xuất phát?" Người đàn ông này cô ta không thể trêu vào, nhưng mà Biện Bạch Hiền, hãy chờ xem!

"Chờ Bạch Hiền xuống đã!" Phác Xán Liệt thản nhiên nói.

"Cái gì?" Hạ Băng kinh hãi, Bạch Hiền, cái đồ tiện nhân này cũng đi theo cùng ư? Để làm cái gì?

"Làm sao vậy?" Phác Xán Liệt nhìn cô ta, ánh mắt không hài lòng.

"A, không có gì..." Hạ Băng không dám lại hỏi nhiều, nhu thuận nằm trong lòng hắn như con mèo nhỏ, nhưng trong mắt lại lộ vẻ ai oán. Phác Xán Liệt hình như rất thỏa mãn với sự nhu thuận của cô ta, hai cánh tay choàng qua người cô, bàn tay vô thức vỗ về lên phần da thịt lộ ra ngoài, trong đầu hiện lên hình ảnh tuyệt đẹp của Biện Bạch Hiền. Vùng biển xinh đẹp đa tình lãng mạn, một chiếc du thuyền xa hoa lướt trên biển khơi xanh thẳm, giống như vương tử đi tuần trong truyện cổ tích. Trên boong tàu của du thuyền tư nhân, Phác Xán Liệt nhàn nhã hưởng thụ ánh nắng mặt trời, Hạ Băng chủ động rót cho hắn một ly rượu thơm nồng khẽ tỏa hương.

"Ngoan!" Hắn tiếp nhận ly rượu, bàn tay khẽ nhéo lên da cô ta, thờ ơ không để ý thấy Hạ Băng cảm thấy hớn hở bội lần. Phác Xán Liệt từ trước đến nay thủy chung chỉ thích rượu đỏ, mỗi một bình rượu đỏ đều trực tiếp mang từ Pháp về qua đường hàng không, hương vị thuần khiết, nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh.

"Xán Liệt, ở đây đẹp quá, ngay cả trong gió đều thoang thoảng mùi thơm ngát..." Tâm tình Hạ Băng vui vẻ, vốn tưởng rằng Biện Bạch Hiền xuất hiện sẽ quấy rầy kế hoạch ra biển, không nghĩ là cậu ta không cùng lên boong tàu, tâm tình phiền muộn của cô ta "không quét mà quang". Phác Xán Liệt thư thả uống một ngụm rượu đỏ, nhìn Hạ Băng đang vui vẻ ở bên cạnh, đặt chiếc ly sang một bên.

"Băng Băng, nói đi, cô tìm ta có chuyện gì?" Đây là cách hắn chuyên gọi nàng, cũng thể hiện mối quan hệ lâu năm không tầm thường giữa họ. Hạ Băng tiến lên, làm nũng ngồi lên đùi hắn, hai cánh tay vòng ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng, đôi mắt đẹp sáng lên.

"Cái gì cơ, lẽ nào em không thể nhớ anh sao?" Cánh tay Phác Xán Liệt vòng trụ vòng eo của cô ta, cặp mắt thâm sâu lóe lên ánh sáng như nhìn thấu vào tận chân tơ kẽ tóc,

"Cô hẳn là biết ta không thích những người đàn bà quanh co long vòng." Hạ Băng khẽ cười, giấu đi ánh mắt đã có một tia xấu hổ, vòng trụ cổ hắn, nũng nịu nói: "Là như vậy, hai ngày sau chính là ngày bình chọn nhà từ thiện, em nghĩ..." Cô ta khôn ngoan nói được một nửa thì ngừng lại, ngón tay trắng xanh khẽ trêu chọc khuôn miệng của hắn.

"Cô muốn giành được phần quang vinh này, cho nên cần nhờ đến ta." Tâm tư của cô ta không khó đoán, nhiều năm như vậy, các giải thưởng to nhỏ đều do hắn đứng ra can thiệp không ít.

"Xán Liệt–" Hạ Băng nhu mì nhìn hắn. "Chắc anh cũng đã nghe nói giải thưởng được ban bố lần này, có rất nhiều người quan tâm, người ta chỉ muốn nâng cao một bước sự nghiệp thôi mà..."

"Chuyện này hẳn phải do công ty cô ký ước phụ trách." Hắn cười cười, đáy mắt lộ vẻ hờ hững. Hạ Băng nghe xong, đôi mắt hơi tối sầm một chút

"Công ty đương nhiên sẽ có người phụ trách rồi, thế nhưng giải thưởng này có rất nhiều người đang tranh nhau mà, người ta chỉ là không muốn lại dậm chân tại chỗ thôi."

"Đây là công cuộc từ thiện, nếu cô muốn cầm giải thưởng để rạng rỡ mặt mày trong trường hợp này, ít nhất cũng nên bỏ ra một chút tâm huyết, như vậy không đến mức khiến người ngoài biết được là do tác động bí mật." Phác Xán Liệt nhàn nhạt nói, thuận tay chỉ chỉ vào cái ly không ở bên cạnh. Hạ Băng lập tức chủ động từ từ rót rượu vang vào, cầm cái ly lên khẽ nói: "Xán Liệt, người ta không tin được công ty quản lý, lẽ nào...anh không muốn quản em nữa rồi sao?"

Phác Xán Liệt cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, khẽ nhếch môi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lên, thờ ơ nói: "Hiện nay cô là nữ diễn viên chói sáng một góc trời, những người muốn quản ngươi làm sao mà lại ít được?" Cặp mắt Hạ Băng chợt lóe lên nét hoảng sợ, vội vàng nũng nịu lay lay cánh tay hắn nói: "Xán Liệt, người ta từ một diễn viên nhỏ nhoi bình thường biến thành một nữ diễn viên như ngày hôm nay, đều là bởi vì có anh a, em yêu anh, cho dù biết anh có rất nhiều người khác, cũng cam tâm tình nguyện. Xán Liệt, có phải là anh đã thấy bài báo đó rồi không? Những tin đồn kia đều là do các phóng viên viết bậy, em cùng nam diễn viên kia thực sự không có –"

"Ta không thích nghe giải thích!" Phác Xán Liệt cất tiếng nói trầm thấp cắt đứt lời Hạ Băng nói, mày nhíu lai: "Cô nói cô yêu ta?"

"Đúng vậy, Xán Liệt, em yêu anh, vì anh em có thể làm bất cứ chuyện gì!" Hạ Băng vội vã nói. Phác Xán Liệt thích thú gật đầu, bất ngờ nói một câu: "Nếu như ngày hôm nay Phác Xán Liệt ta bị phá sản, hay chính là một kẻ nghèo hèn không một xu dính túi, cô còn có thể duy trì tình yêu của cô nữa không?"

Ách? Hạ Băng khẽ giật mình trong chốc lát, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, gật đầu, "Xán Liệt, em yêu chính là yêu con người của anh..."

"Yêu con người của ta? Phác Xán Liệt cười cười ngoài ý muốn,"Cô hiểu biết được bao nhiêu về con người của ta?" Toàn bộ tình nhân của hắn đều giống nhau, mục đích đến gần hắn không phải vì tiền tài thì cũng vì danh vọng, tình yêu, đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một thứ gì đó rất rẻ mạt! Cho nên, để một người tới gần hắn, chi bằng giành nhiều thời gian ở trên giường.

"Xán Liệt anh làm sao vậy..." Hạ Băng không rõ vì sao hắn lại nói những lời này, trong lòng thất kinh. Quả thực, cô ta tự nhận là không hiểu gì về người đàn ông trước mắt mình, tuy nói là đã ở cùng một chỗ ba năm rồi. Phác Xán Liệt cười lạnh, đặt ly sang một bên, khóe mắt lơ đãng lướt đến chỗ ngoặt tại cầu thang trên boong tàu, bóng dáng đang do dự kia làm đôi mắt hắn trầm xuống...

"Vậy chứng minh một chút xem cô yêu ta được bao nhiêu!"

Hạ Băng khôn ngoan, cười tươi như hoa, niềm vui sướng ngập đầy trong mắt không cần nói cũng biết: "Anh yêu, người ta chỉ biết nhất định anh sẽ không bỏ mặc người ta..." Phác Xán Liệt ngầm thừa nhận khiến trong lòng cô ta rốt cuộc cũng có niềm tin, giải thưởng này ắt sẽ phải thuộc về cô. Bàn tay nhỏ bé mềm mại mang theo hết thảy mọi quyến luyến cùng phóng đãng, lướt một đường xuống phía dưới, tuy rằng cô ta trước sau đều không hiểu rõ con người Phác Xán Liệt, nhưng cô ta lại vô cùng hiểu rõ dục vọng đáng kinh người của hắn, người đàn ông như vậy làm sao không khiến cho đàn bà điên cuồng được? Phác Xán Liệt vững vàng ngồi ở ghế trên bãi biển, toàn thân tỏa ra uy quyền cùng khí thế như quân vương, nhìn người đàn bà trong lòng mình uyển chuyển như nước chậm rãi di chuyển xuống dưới, bàn tay to lớn của hắn cũng phủ trên đầu ả, ngón tay thon dài kéo lấy sợi tóc cuộn sóng với lực đạo vừa phải Niềm kiêu ngạo của đàn ông hoàn toàn thức tỉnh, dưới sự vuốt ve thành thạo của Hạ Băng càng trở nên đáng sợ...

"Xán Liệt, thích không..." Hạ Băng quỳ gối trên boong tàu, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, ánh mắt mơ mơ màng màng ngẩng lên nhìn hắn. Phác Xán Liệt không nói gì, đôi môi mỏng nhếch lên một cái, bàn tay to vỗ vỗ ra hiệu một chút trên đầu cô ta. Thân thể Hạ Băng tức khắc mềm như nước, bộ dạng như là đạt được hết thảy ân sủng, cúi gương mặt xuống, cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa đỏ tươi mở ra... Đột nhiên sự mềm mại từ đầu lưỡi truyền đến khiến cặp mắt Phác Xán Liệt dần dần chuyển sang tối sầm, nam tính ngang tàng ở trong miệng Hạ Băng càng trở nên to lớn hơn, làm cho cô ta bắt đầu không chịu nổi. Khóe mắt lại lần nữa lướt qua bóng dáng đang dạo chơi cách đây không xa kia, bóng dáng hờ hững cùng thờ ơ khiến lông mày Phác Xán Liệt đột nhiên không vui, đáy mắt lộ vẻ băng lạnh... Ngón tay kéo lấy mái tóc dài bỗng nhiên dùng một chút lực –

"Ô..." Hạ Băng ở dưới thân ăn đau kêu lên một tiếng, đáng thương giương mắt nhìn người đàn ông cao cao tại thượng, không rõ mình đã làm sai cái gì, đây là một người đàn ông có khả năng nắm giữ chúng sinh, người đàn ông đứng ở trên cao nhìn xuống toàn bộ thế giới, chỉ cần nhìn vào đôi mắt hắn, hô hấp của ả cũng không thuộc về chính mình nữa!

"Tự mình ngồi lên trên!" Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, trước sau đều mang theo giọng điệu mệnh lệnh, có chút khát vọng, nhưng lại càng giống như đang trút cơn giận dữ hơn, vang ở bên tai cô ta như là thúc dục hứng thú kích tình. Hạ Băng trong đáy mắt mừng như điên, lập tức đứng dậy, phong tình vạn chủng mà khóa mình, ngồi ở trên đùi người đàn ông mạnh mẽ...

"Xán Liệt..." Trong cơ thể dạt dào cảm giác dị thường khiến cô ta không nhịn được thét lên, thân thể lập tức xụi lơ, hóa thành một tầng xuân thủy, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực người đàn ông, gương mặt được trang điểm công phu khẽ nghiêng sang bên, mái tóc quăn dài như nước chảy nhẹ nhàng rủ xuống, rơi trên cánh tay của người đàn ông. Trên mặt biển xanh thẳm màu trắng bạc như trong cổ tích chiếu lên du thuyền xa hoa, một đôi nam nữ đang trình diễn một màn khiến kẻ khác phải đỏ mặt tía tai. Người đàn bà xụi lơ như kẹo đường trong lòng người đàn ông, còn hắn thì nheo hai mắt lại, dốc sức đưa sâu vào, thuần túy chỉ là phát tiết, chỉ là phát tiết...

Hết chap 16.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek