Chap 17: Chỉ là giao dịch mà thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời đầy sao lấp lánh.

"Xán Liệt à, con rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vứt vị hôn thê của con sang một bên, nhưng lại mang theo người con trai khác đi nghỉ phép? Thậm chí còn mang cậu ta đến tham gia bữa tiệc trên du thuyền của ông nội Ái Liên?"

Trong thư phòng, Phác Xán Liệt nhận được điện thoại của mẫu thân Anna Winslet, giọng nói già dặn giàu kinh nghiệm, không khó nhận ra được sự uy nghiêm của người đàn bà này.

Mẹ của Phác Xán Liệt – Anna Winslet xuất thân từ hoàng tộc Anh quốc, hai mươi hai tuổi gả cho một người có một nửa huyết thống Trung Quốc, Phác Huân Kiệt, cũng chính là cha của Phác Xán Liệt. Phác Huân Kiệt là người mạnh mẽ và kiên quyết, trong khi tiếp quản gia tộc Phác thị đích xác đã làm được nhiều việc. Thế nhưng năm đó khi gần bốn mươi tuổi lại xảy ra tai nạn giao thông, sớm qua đời. Anna Winslet trở thành trụ cột của Phác thị, vào lúc Xán Liệt tốt nghiệp đã chuyển giao quyền cổ phần trong tay cho hắn, từ đó Phác Xán Liệt trở thành người trẻ tuổi nhất ngồi nắm quyền trên chiếc ghế tổng tài.

"Xem ra Phác thị chúng ta muốn tiến lên phải dựa vào sức can thiệp to lớn của truyền thông!" Phác Xán Liệt vứt xì gà Cuba thượng hảo đang cầm trong tay sang một bên, cười thản nhiên.

"Con còn có tâm tư nói giỡn?"

Trong ống nghe, ngữ khí của Anna Winslet rõ ràng bất mãn, "Ta mặc kệ con nghĩ như thế nào, lập tức trở về gặp ta!"

"Mẹ, con đang nghỉ phép!" Phác Xán Liệt nhắc nhở một câu thiết yếu.

"Ta biết con đang nghỉ phép! Thế nhưng hiện giờ ta quan tâm nhất là việc chung thân đại sự của con! Hôn lễ của con cùng Ái Liên phải được tổ chức!" Anna Winslet nói nhấn mạnh.

"Chuyện này sau khi kỳ nghỉ kết thúc con sẽ bàn tới!" Phác gia luôn thưa thớt người, mẹ hắn lo lắng cũng đúng.

"Ta muốn con trở về không đơn thuần bởi vì chuyện tình của Ái Liên, bà nội con cứ ầm ĩ muốn gặp con, mấy ngày nay bà rất không vui, nháo Phác gia từ trên xuống dưới không được bình an, ta nghĩ cũng chỉ có con mới có khả năng làm cho bà nội an tĩnh lại" Anna Winslet than nhẹ một tiếng rồi nói.

"Bà nội làm sao vậy?" Lông mày Phác Xán Liệt khẽ nhíu lại.

Hắn có thể không phải là một người tình tốt, nhưng tuyệt đối xứng với danh hiệu đứa cháu hiếu thảo, đối với chuyện của bà nội, hắn cũng sẽ luôn luôn để ở trong lòng.

"Bà nội buổi sáng ngủ dậy tâm huyết dâng trào, muốn nghe đàn dương cầm, ta mời người đánh đàn dương cầm hay nhất đến, vậy mà bà nội con căn bản là không hài lòng, ta lại bảo tới Ái Liên, không nghĩ là cũng bị bà nội mắng cho. Ta thực sự không có biện pháp nữa rồi." Giọng nói của Anna Winslet lộ ra vẻ mệt mỏi.

Anna Winslet có thói quen sinh hoạt cố hữu của phụ nữ Anh quốc, tuy nói gả vào Phác gia nhiều năm như vậy, nhưng vẫn như trước cùng Phác gia lão thái thái ở chung duy trì một khoảng cách nhất định, hai người bởi bất đồng trong thói quen sinh hoạt, tương kính cũng có chút tương viễn.

"Con biết rồi"

Phác Xán Liệt nói một câu. Trên đời này, lão thái thái nghe lời nhất cũng chính là lời nói của đứa cháu trai này.

....

Bạch Hiền cảm thấy lần đầu tiên mình đến gần bầu trời đêm như thế, tại hòn đảo tư nhân nhỏ yên tĩnh mà mỹ lệ này, mọi vì tinh tú dường như được nước biển làm nổi bật lên càng lấp lánh thăm thẳm hơn, bầu trời đêm cũng lộ ra một hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng. Giờ khắc này, cậu hiểu rõ ý nghĩa đích thực của trời cao biển rộng.

Ngày hôm nay cậu gần như là thất tha thất thiểu từ trên boong tàu chạy về buồng nhỏ trên tàu. Cảnh tượng vô cùng thối nát ám muội trên boong tàu lúc ban ngày làm cho cậu sợ hãi đến suýt chút nữa rơi vào trong biển rộng mênh mông. Cậu chỉ là muốn lên boong tàu hít thở mà thôi, không ngờ tới lại gặp được một màn không chịu nổi như thế.

Cho tới bây giờ, mỗi khi cậu nghĩ đến vẫn còn tim đập dồn dập, mặt đỏ tía tai.

Phác Xán Liệt kia cũng tràn đầy tinh lực như vậy, chẳng qua – đối mặt với người đàn bà nhiệt tình như Hạ Băng, hắn hẳn là thực thích đi.

Không hiểu sao lại nổi lên cảm giác quái lạ không hài lòng vừa rồi, cậu khẽ thở dài, vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, thì cửa phòng lại bị đẩy ra.

Bạch Hiền lại càng hoảng sợ, đứng ở của chính là Hạ Băng!

"Nếu như ta là ngươi mà nói, thì sẽ chủ động rời đi!" Hạ Băng không đợi Bạch Hiền mở miệng, liền chủ động đi đến, đôi mắt kiêu căng nhìn cậu.

Bạch Hiền nhìn cô ta một cái, ngược lại cầm lấy một cái gối ôm, ôm vào trong lòng, ngồi trên giường –

"Nếu Hạ Băng tiểu thư tới tìm tôi chỉ là để muốn nói một câu như thế, vậy mời trở về đi. Tôi đã từng nói rồi, tôi đi hay ở lại đều không phải chuyện cô có khả năng quyết định." Cậu đã hoàn toàn chuẩn bị tốt tâm lý đi xuống núi rồi.

Hạ Băng khinh thường nhìn cậu một cái, trực tiếp ngồi xuống sô pha.

"Không nghĩ tới một người nho nhỏ như ngươi mới vào nghề, mà ngược lại còn nói năng lợi hại như vậy, ngươi tự cho là mình rất quyến rũ, rất có bản lĩnh khiến Phác thiếu gia đối với ngươi chết mê chết mệt hay sao?"

Bạch Hiền, nhẹ nhàng cười, vân đạm phong khinh thản nhiên khẽ nói: "Hạ Băng tiểu thư, tôi thấy cô lo lắng thái quá rồi, kỳ thực đêm nay cô tìm đến tôi, đơn giản là muốn làm cho tôi cách xa Phác thiếu gia một chút, không phải sao?"

"Coi như ngươi vẫn còn biết điều!" Hạ Băng cười lạnh một tiếng.

Đôi mắt đẹp của Bạch Hiền dần dần nổi lên ý cười, đẹp giống như tuyết trong hoàng hôn tháng ba, lại mang theo một vẻ đẹp có khí chất, kể cả đôi môi đỏ tươi kia cũng mơ hồ cong lên, nhưng – dần dần chuyển thành châm chọc.

"Dựa vào lý do thoái thác của tiểu thư Hạ Băng, liệu tôi có thể lý giải là – cô đang sợ hãi chăng?"

Hạ Băng sửng sốt, "Ngươi có ý tứ gì? Ta có gì phải sợ hãi?"

Bạch Hiền thẳng thắn dựa người vào đầu giường, ngữ khí thản nhiên như âm thanh của tự nhiên, "Cô sợ tôi sẽ cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về cô!"

Một câu nói, ngữ khí tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng uy lực lại không thua gì một quả bom nguyên tử.

Hạ Băng đứng dậy, cặp mắt đen bừng lên lửa giận, nhưng tức khắc ý thức được hành động của mình quá mức kích động, lại lần nữa giả vờ tao nhã ngồi xuống, khịt mũi cười nói: "Chỉ bằng ngươi? Ngươi là quá tự tin hay chính là đánh giá thấp vị trí của ta trong lòng Phác Xán Liệt? Không ngại nói cho ngươi biết, hôm nay trên boong tàu Phác Xán Liệt còn muốn ta!"

Bạch Hiền hơi cau mày lại một chút, thản nhiên nói: "Tôi hoàn toàn không muốn nghe chuyện có liên quan đến các người. Giữ lại đi."

"Ngươi thật đúng là ngây thơ!"

Hạ Băng lạnh lùng cười, "Ta nghĩ nói cho ngươi biết là – đừng tưởng rằng mình thực sự có bản lĩnh leo lên chiếc thuyền lớn Phác Xán Liệt này. Nếu như ngươi thực sự khiến Xán Liệt thần hồn điên đảo, hắn cũng sẽ không có tinh lực để mà muốn ta nữa. Ta biết hôm nay trong phòng thay quần áo hai người làm chuyện gì. Thật đáng tiếc a, tất cả chuyện phát sinh trên boong tàu đều đủ để có thể nói trong tương lai, hứng thú của Xán Liệt đối với cậu cơ bản sẽ không nhiều. Nói vậy kết quả của cậu cùng những tình nhân kia cũng không có gì khác biệt cả!"

"Hạ Băng tiểu thư, nếu như đêm nay mục đích của cô chỉ là muốn làm tôi nhục nhã, vậy cô đã đạt được rồi đó, rất xin lỗi, tôi cần đi nghỉ ngơi!"

Bạch Hiền thực sự không có nhiều tinh thần cùng cô ta tranh chấp, từ tối qua đến giờ, giấc ngủ của cậu ít đến đáng thương, so với lúc có thông báo cùng chụp ảnh vẫn còn mệt hơn.

"Thế nào? Là không dám đối mặt hay là sợ tôi đâm đến miệng vết thương của ngươi? Tôi và cậu đều là nghệ sĩ, làm nghệ sĩ cần tìm một chỗ dựa vững chắc là chuyện đương nhiên không đáng trách, nhưng cũng phải nhìn xem bản thân mình rốt cục nặng bao nhiêu, bằng không bị làm vật tiêu khiển không công cho người ta thì cũng chỉ có thể tự nhận mình là không may mà thôi!" Hạ Băng không có chút nào ý định từ bỏ, ngữ khí cực độ ác liệt.

"Hạ Băng tiểu thư!"

Bạch Hiền thực sự tức giận, đôi mắt đẹp lộ ra một tia không vui, "Hiện nay cô đã là nữ diễn viên nổi danh rồi, cô không cảm thấy việc cô tìm đủ mọi cách châm chọc đối với một người mới như tôi, ngược lại là thể hiện ra tâm tính đố kị của cô sao? Tôi mong cô hiểu rõ một điều, tôi căn bản không có dự định muốn cùng cô tranh giành cái gì, tôi chỉ là muốn cuộc sống được yên ổn mà thôi, nói khó nghe một chút chính là, tôi chỉ mong muốn chính mình có thể nuôi sống được bản thân, còn nữa là –"

Cậu dừng lại một chút, cụp mắt xuống, hàng mi nhẹ nhàng run run,  sau khi hít sâu một hơi, khó khăn nói ra một câu: "Tôi căn bản sẽ không có bị Phác thiếu gia bao dưỡng, tôi cùng anh ta –chỉ là giao dịch vài ngày ngắn ngủi mà thôi..."

Muốn cậu phải thừa nhận những điều này thực sự rất khó khăn, thế nhưng nếu không thừa nhận những điều này mà nói, chỉ biết sẽ đưa tới càng nhiều các phiền phức không cần thiết.

Bạch Hiền cuối cùng nói xong một câu, giương mắt nhìn về phía Hạ Băng, nhưng lại lơ đãng thấy được bóng dáng to lớn không biết đứng ở cửa từ bao giờ.

Trái tim đột nhiên "thình thịch" một tiếng.

"Ha ha, Biện Bạch Hiền, thì ra là tôi vẫn xem trọng cậu rồi, tôi đã nói mà, món điểm tâm ngây ngô như cậu làm sao có khả năng phù hợp với khẩu vị của Phác Xán Liệt, anh ấy cũng chỉ là ăn chán sơn hào hải vị, thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị mà thôi, còn nữa –"

Hạ Băng bởi vì đưa lưng về phía cửa, cũng không phát hiện ra, cô ta cười lạnh nhìn Bạch Hiền, "Làm nghệ sĩ tôi thực sự thấy mất mặt thay cậu, chỉ là một hồi giao dịch? A, hành vi của ngươi thật sự là ti bỉ. Con người rẻ mạt!"

"Cô biết như thế nào mới là cao quý, hả?" Còn chưa chờ Bạch Hiền mở miệng, giọng nói thâm trầm âm lãnh của Phác Xán Liệt vang lên, quanh quẩn khắp mọi góc trong phòng ngủ lớn, cực kỳ băng hàn.

Cả người Hạ Băng run lên, lập tức quay đầu lại – "Xán ... Xán Liệt?"

Sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, giọng nói của cô ta lập tức trở nên run run, nhất là khi thấy cặp mắt đen không hài lòng kia của Phác Xán Liệt, trong lòng liền cảm thấy không ổn. Phác Xán Liệt luôn rất chán ghét loại người tranh chấp nhau ở cùng một chỗ, tuy nói cô ta cũng từng dùng rất nhiều thủ đoạn không quang minh chính đại để bảo vệ lợi ích của chính mình nhưng đều là làm sau lưng, cho dù Phác Xán Liệt biết cũng sẽ không nói gì, thế nhưng ngày hôm nay –

"Xán Liệt –"

Hạ Băng thoáng cái phản ứng trở lại, tiến lên chủ động nhào vào trong lòng hắn, "Vừa thấy anh trong thư phòng, cho nên không dám vào quấy rối anh, trùng hợp Biện Bạch Hiền còn chưa ngủ, nên đến nói chuyện phiếm một lúc, vừa vặn người ta đang là nói đùa–"

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng khoát tay cắt đứt lời của Hạ Băng, ngữ khí cứng nhắc nói một câu: "Cô nên đi nghỉ rồi!"

Hạ Băng sửng sốt, "Xán Liệt, anh nói cái gì?"

"Cô làm diễn viên hẳn là rất quan tâm chăm sóc da, phụ nữ thức đêm không tốt!" Cặp mắt đen của Phác Xán Liệt nhìn cô ta, ngữ khí không nóng không lạnh.

"Xán Liệt, đêm nay người ta muốn theo bên cạnh anh..."

Hạ Băng nắm lấy cơ hội muốn làm nũng, nhưng nhạy cảm phát hiện ra người đàn ông này đang nhíu chặt lông mày, lập tức lại sửa lại lời nói, "Vậy – người ta chờ anh trong phòng nha..."

Nói xong liền không cam tâm tình nguyện đi ra khỏi phòng.

Bạch Hiền rốt cục thở dài một hơi, vừa định thả lỏng một chút, lại thấy Phác Xán Liệt không có ý định đi khỏi, thân thể lập tức tràn ngập cảnh giác.

"Phác thiếu gia còn có chuyện gì sao?"

Hắn... sẽ không muốn qua đêm trong phòng này đêm nay chứ? Trời ạ, Hạ Băng kia chẳng phải sẽ tìm được cơ hội để giết cậu sao? Cậu cũng không muốn còn trẻ tuổi lại bị mất tính mạng vì chuyện tranh giành tình nhân...

Thấy vẻ mặt cậu cảnh giác tựa như một con nhím, một tia trêu ghẹo hiện lên trong cặp mắt đen của Phác Xán Liệt, tiến đến, bàn tay to giữ chặt cái cằm của cậu –

"Em dùng giao dịch để hình dung mấy ngày nay à?"

Trời biết hắn vô cùng phản cảm với hai chữ "Giao dịch" từ trong miệng cậu nói ra!

"Phác thiếu gia, tôi nói đều là sự thật." Cặp mắt Bạch Hiền băng lạnh, không nhìn vào hắn chút nào, ngữ khí bình thản giống như là đang kể lại một chuyện không có quan hệ với chính mình.

Ánh mắt Phác Xán Liệt tràn ngập quan sát cậu, một lúc sau, đôi môi mỏng nhếch lên, "Lẽ nào em không nghĩ tới ở lại bên cạnh tôi giống như Hạ Băng sao?"

Cặp mắt của Bạch Hiền dần dần ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu –

"Tôi chưa từng có mộng tưởng mình sẽ làm diễn viên, hơn nữa – làm tình nhân của ngài nhất định sẽ rất cực khổ, tôi tự nhận là không có năng lực ấy..."

Cậu nói thẳng thắn mà chân thật.

Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày –

"Rất nhiều người ước gì có thể có được một ít thương yêu của ta, nhưng em lại không giống với họ? Nếu đây chỉ là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, muốn khiến ta chú ý, như vậy thì rất rõ ràng là em đã thành công rồi!"

Hàm ý châm chọc trong lời nói, Bạch Hiền hoàn toàn có thể nghe ra, cậu thản nhiên nói một câu: "Phác thiếu gia ngài lo lắng nhiều quá rồi, vừa rồi là ý nghĩ chân thật của tôi, không có gì khác..."

"Là bởi vì hắn ta?" Phác Xán Liệt bất ngờ hỏi một câu.

Ách?

Bạch Hiền nhất thời không có phản ứng lại, không rõ "hắn ta" trong lời nói của hắn là chỉ ai.

"Chính là người đàn ông mà trong lòng em yêu!" Phác Xán Liệt nhàn nhạt giải thích một câu.

Vết thương lăn tăn tựa như sóng nước nổi lên trong mắt Bạch Hiền, sâu thẳm mà mỹ lệ... Cậu không nói gì, sau một hồi mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trong lòng cậu vẫn như cũ, có một tia hy vọng xa vời sao? Hy vọng xa vời có thể lại lần nữa nhìn thấy Kim Chung Nhân, cho dù chỉ là có đủ dũng khí tiến lên để khẽ hỏi một câu "Đã lâu không gặp, anh có khỏe không?", cậu cũng cam tâm tình nguyện...

Thấy vậy, Phác Xán Liệt vốn đang nhếch miệng dần dần chuyển sang băng lạnh –

"Con người này! Trên giường của tôi vậy mà lại nghĩ đến một người đàn ông khác, cậu thật đúng là lớn mật!" Bàn tay to nắm lấy dưới cằm của cậu vô thức dụng lực, có thể nhìn ra trong mắt hắn gợn lên một tia không vui.

Bạch Hiền cả kinh, đột nhiên tỉnh ngộ lại!

Trời ạ. Mình vừa nói gì vậy? Cho dù hắn bình tĩnh hòa nhã đi nữa, chung quy lại vẫn là một con báo tràn ngập mùi nguy hiểm sẽ ăn thịt người!

"Xin lỗi Phác thiếu gia, tôi vừa –"

Từ cằm truyền đến một trận đau đớn khiến cho cậu cau mày lại, sau một lúc, khuôn mặt tuấn tú của Phác Xán Liệt bỗng nhiên tới gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấu trong mắt cậu, cử chỉ tà mị trực tiếp cắt đứt lời nói của cậu.

"Nói vậy người đàn ông kia – cũng không được tốt lắm!" Tiếng nói nhàn nhạt của hắn tràn ngập ý châm chọc.

Bạch Hiền giương mắt nhìn hắn.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Phác Xán Liệt bất ngờ nở nụ cười, lộ vẻ trêu tức, vẻ tàn nhẫn lạnh lùng trong mắt không cần nói cũng biết –

"Nếu coi hắn như một người đàn ông mà nói, hiện giờ em sẽ không ở dưới thân ta mà rên rỉ thở gấp đi, không phải sao?"

Ngực đột nhiên đau xót, lời nói không chút lưu tình của người đàn ông này như kim châm thật sâu vào Bạch Hiền, châm chọc như thế này so với bồi hắn lên giường càng đau đớn hơn.

"Phác thiếu gia, xin ngài không nên vũ nhục tình yêu của người khác!" Cậu cố nén đau đớn trong lòng, lãnh đạm nói.

Hắn dựa vào cái gì mà nói như vậy, có tư cách gì mà nói như vậy? Hắn chỉ là một người ngoài cuộc, căn bản là không biết năm đó xảy ra chuyện gì mà đã đưa ra kết luận. Tính cách tự cho mình là đúng này thật là làm cho người khác chán ghét!

"Tình yêu?"

Phác Xán Liệt nghe vậy xong, như là nghe được một truyện buồn cười nhất thiên hạ, châm chọc bên môi càng hằn sâu, "Cậu chắc hẳn đã nghe có câu nói 'bách niên giai lão'. Thì ra, cậu nằm trên giường của tôi là 'bách niên giai lão' của ta phải không?"

"Anh –"

Đáy mắt Bạch Hiền bốc lên lửa giận, ngọn lửa phẫn nộ trong con ngươi đen như thiêu đốt, đôi môi của cậu phập phồng, không khó nhìn ra những lời này gây cho cậu rất nhiều thương tổn.

"Chậc chậc – mỹ nhân ngay cả khi tức giận cũng khiến người khác khó có thể hô hấp, em đúng là có năng lực trời sinh dụ dỗ đàn ông!" Phác Xán Liệt nở nụ cười nhạt tàn nhẫn, không chớp mắt nhìn chăm chú vào cậu, giọng nói như kiếm sắc chém xuống.

Vừa nghĩ đến thân thể một người con trai như vậy có lẽ từng có rất nhiều đàn ông hưởng qua, hắn không hiểu sao không kiềm chế được và thấy phẫn nộ!

Bạch Hiền nhanh chóng nắm chặt tay, móng tay hầu như đều khảm vào trong lòng bàn tay, nụ cười nhạt cùng châm chọc của hắn đâm một vết thương vào lòng cậu, một mực lấy máu...

Một lúc lâu sau, cậu mới cứng nhắc nói được một câu: "Chuyện của tôi, không nhọc Phác thiếu gia quan tâm!"

Sắc mặt Phác Xán Liệt trở nên rất khó coi. Trong con ngươi cũng lộ vẻ bất mãn, sau khi quan sát cậu đã lâu, mới trầm thấp mở miệng: "Nếu là một cuộc giao dịch, vậy được, tiếp theo chúng ta sẽ nói chuyện giao dịch!"

Bạch Hiền nhìn hắn, không rõ ý tứ của hắn. "Giao dịch tiếp theo?"

"Cậu biết đánh đàn không?" Phác Xán Liệt hỏi một câu khiến cậu khó hiểu.

Cậu run sợ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Gia đình cậu sinh ra tuy rằng là giai cấp trung lưu, cuộc sống cũng không phải là giàu có, nhưng mẹ cậu rất coi trọng bồi dưỡng năng khiếu nghệ thuật cho con trai, cho dù tốn nhiều tiền cũng không tiếc. Bởi vậy, từ lúc còn rất nhỏ cậu đã luyện tập khiêu vũ, hát và đánh đàn dương cầm, nhất là đánh đàn dương cầm, thầy giáo từng khen Bạch Hiền có đôi tay đánh đàn dương cầm.

Đáng tiếc, mọi thứ này sau khi theo cậu ra nhập làng giải trí, ngược lại là không có đất dụng võ, bản thân là nghệ sĩ, vì cuộc sống sinh hoạt nên phải tiếp nhận một ít vai diễn mà mình không thích, chuyện này đúng thật là đáng buồn.

Thấy Bạch Hiền gật đầu, trong mắt Phác Xán Liệt đột nhiên sáng ngời, dường như tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống, thỏa mãn khẽ nhếch môi –

"Tốt lắm, ngày mai cậu theo tôi quay về Phác gia!"

Một câu nói quả thực khiến Bạch Hiền thất kinh.

"Đi về Phác gia? Phác thiếu gia, tôi không rõ ý tứ của ngài..."

"Theo ta quay về Phác gia cũng là một trong những nội dung cậu hứa hẹn thực hiện, về việc đi làm cái gì, tới nơi rồi sẽ biết!" Phác Xán Liệt hình như không có ý muốn giải thích với cậu, cất tiếng nói nhàn nhạt, bàn tay hắn cởi nút áo sơ mi một cách tự nhiên ...

Bạch Hiền thấy thế, lại càng hoảng sợ.

"Phác thiếu gia –"

Không phải hắn muốn ngủ trong phòng này đêm nay chứ?

"Sao vậy?" Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn cậu, tựa hồ không hiểu ra ý kinh ngạc trong lời nói của cậu.

Bạch Hiền đưa tay chỉ chỉ...

"Đêm nay... ngài không ở lại chỗ này chứ?" Cậu dè dặt nói, lời nói cùng dũng khí của cậu hoàn toàn bất đồng.

"Cậu nói gì?" Phác Xán Liệt một bộ biểu tình nói "Cậu nói nhiều lời rất vô ích", đưa tay đem cậu kéo đến trước mặt mình –

"Đừng giống như đầu gỗ thế! Cho tôi."

"Phác thiếu gia –" Mặt Bạch Hiền tỏ vẻ khó tin, "Hạ Băng tiểu thư, cô ta, cô ta sẽ không vui..."

Chuyện này gọi là chuyện gì đây, sinh hoạt của hắn quả thực quá mức tùy tâm sở dục đi? (*thích làm gì thì làm thế)

Nói khoa trương hơn chính là – trong biệt thự này hắn dĩ nhiên lại không hề e dè như thế, hưởng dụng song song hai người?

Bạch Hiền cảm thấy trời như sụp xuống...

"Cậu bé này, việc của em bây giờ cần làm chỉ là dâng cho ta hưởng lạc, những việc khác, đều không cần em phải nghĩ đến!" Phác Xán Liệt trực tiếp kéo cậu từ trên giường đứng lên, ngữ khí cứng nhắc, bất mãn cực độ.

"Phác thiếu gia..."

"Câm miệng! Hầu hạ tôi tắm!" Phác Xán Liệt thô lỗ cắt đứt lời nói của cậu, chưa nói hai lời, trực tiếp ôm cậu đi vào phòng tắm.

Bạch Hiền trong lòng căng thẳng, cậu biết đêm nay mình sẽ không được ngủ yên giấc...

Đóng lại của phòng, ánh mắt của Hạ Băng trở nên băng lạnh cực độ, bàn tay nắm chặt lại, cặp mắt lộ rõ vẻ đố kị ghen ghét!

Biện Bạch Hiền!

Cái đồ chết tiệt này, vì sao cậu ta vừa xuất hiện là phá hư chuyện tốt của Hạ Băng ta.

Đi Phác gia? Phác Xán Liệt không ngờ lại đưa cậu ta đi Phác gia?

Nhớ lại, bản thân Hạ Băng, theo người đàn ông này ba năm, trong thời gian này, cô ta cũng từng đưa ra ý muốn đến thăm Phác gia, khát khao có thể tiến vào Phác gia, đáng tiếc đều bị Phác Xán Liệt lạnh lùng cự tuyệt. Cho nên, cô ta biết Phác Xán Liệt chưa bao giờ đưa người nào về nhà, cho dù là người cực kỳ thân mật, cũng sẽ chỉ là ở trong biệt thự của hắn hoặc là ở trong khách sạn.

Phác gia, tựa như một cánh cửa đóng chặt mà hắn tuyệt đối không có khả năng để cho người khác tiến vào, ngoại trừ Ái Liên, Thiếu phu nhân Phác gia mà hắn sắp lấy.

Hạ Băng không nghĩ tới Biện Bạch Hiền lại dễ dàng tiến vào Phác gia như vậy, cô ta luôn luôn khinh thường con người này, không nghĩ tới – Hạ Băng gắt gao cắn môi, trong mắt lửa giận bùng lên.

Xem ra, người này mới chính là người cần phải trăm phương nghìn kế đề phòng, không thể coi thường được!

Biện Bạch Hiền, chờ xem, ta nhất định sẽ làm cho ngươi không được sống dễ chịu!

Hết chap 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek