17. Biên cương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hòa lại một lần nữa mở ra cửa phòng, "bực bội" nói với thủ vệ muốn gặp Thần Uy Hầu bọn họ mới chịu để cô đi.

Đương nhiên là bọn họ sẽ theo sát phía sau.

"Cha, người không thể giam con như vậy mãi được."

"Nếu con không năm lần bảy lượt muốn đi, cha cũng không dùng cách này."

Thần Uy Hầu chậm rãi nói.

"Cha à, người để con đi có được không? Để một đám người theo bảo vệ con không phải là an toàn rồi sao?"

"Cha nói không là không."

"Cha à~"

Ngọc Hòa lập tức nhào đến ôm lấy cánh tay Thần Uy Hầu mà kéo kéo. Cô cũng không biết lúc này làm nũng như trong phim thì có tác dụng không nhưng mà cô phải thử.

"Cha, người như vậy, lẽ nào là muốn con sống cô độc đau khổ cả đời hay sao?"

Ngọc Hòa tiếp tục nói nói, trong lòng thử nghĩ đến đủ loại chuyện không vui lúc trước. Lại cố tưởng tượng Triệu Bình hoặc là gặp nạn hoặc là mất trí nhớ rồi yêu người khác như trong phim, khóe mắt tức thì đỏ lên, nước mắt cũng tích đủ hai giọt mà chảy xuống.

"Cha, con cùng thái tử không được, bây giờ muốn Triệu Bình cũng không được sao? Hu hu hu..."

"Con nhớ hắn, con muốn gặp hắn, gặp không được thì ăn không ngon ngủ không yên... Hu hu hu..."

Ngọc Hòa một bên níu kéo tay áo Thần Uy Hầu, một bên che mặt "nghẹn ngào khóc" làm cho Thần Uy Hầu một hai yêu thương con gái xót vô cùng.

"Tử Di ngoan, không khóc, khóc nữa cha sẽ đau lòng."

"Cha không có đau lòng... Hu hu... Nếu cha đau lòng đã không nhốt con lại... Hu hu..."

Ngọc Hòa ban đầu chỉ là muốn khóc một chút cho Thần Uy Hầu mủi lòng. Không ngờ nghe được Thần Uy Hầu an ủi dỗ dành càng khóc càng nhập tâm, càng khóc càng nín không được hai mắt cũng bị tay chà xát cho hơi sưng đỏ lên.

Sau đó..., Thần Uy Hầu thua cuộc. Để cô mang theo năm mươi người võ nghệ cao cường lên đường đi tìm Triệu Bình.

"Ta chỉ có một yêu cầu."

Thần Uy Hầu lấy ra một cái hộp đưa cho Ngọc Hòa.

"Một khi con đem năm mươi người này rời kinh, con sẽ không còn là Lý Tử Di nữa mà phải là thiếu trang chủ của Ngọc Tú sơn trang Nghiêm Trác."

"Đến lúc con gặp Triệu Bình lẽ nào cũng phải mang theo thân phận này sao?"

Ngọc Hòa mở hộp gỗ ra, thấy bên trong đặt một cái mặt nạ giống như da người cùng một cái mặt nạ bằng sắt, có chút nhức đầu hỏi lại.

"Không sai."

Thần Uy Hầu gật đầu.

"Tử Di, Triệu Bình chưa chắc đã yêu con. Dù hắn có nói là yêu đi nữa, lời này cũng chưa hẳn đã là lời thật lòng."

Thần Uy Hầu lại nói, con gái ông đã ở trên tay thái tử đau lòng một lần. Ông không muốn Triệu Bình trở thành kẻ thứ hai làm viên ngọc trên tay ông tổn thương. Thân phận Tử Di tôn quý, người muốn tiếp cận nàng, lừa dối nàng rất nhiều. Ông cũng không chắc Triệu Bình này có phải cũng là kẻ như vậy hay không.

"Trở thành Nghiêm Trác đi, tìm hiểu tâm tư của Triệu Bình, đừng để bị che mắt."

"Con cũng muốn biết mà đúng không? Triệu Bình vì sao thà tự hủy khuôn mặt mình cũng không làm nam sủng lại muốn con thu hắn? Tại sao trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần này lại phải liều mạng chống đối cha mình mà ra biên cương. Còn có, hắn đối với con là loại cảm giác gì?"

Ngọc Hòa im lặng. Không thể không nói, cô đã bị Thần Uy Hầu thuyết phục.

"Con đồng ý."

o O o

Trên suốt đường đi, Ngọc Hòa tập trung nghiên cứu hai thứ. Một là thông tin về Ngọc Tú sơn trang và Nghiêm Trác. Một là quyển sổ ghi tất cả thông tin về Triệu Bình.

Đọc cái trước là để hiểu rõ Ngọc Tú sơn trang hơn, như vậy đóng giả Nghiêm Trác sẽ không lộ ra sai lầm. Hơn nữa lúc Ngọc Hòa nhận lời với Thần Uy Hầu liền biết được Ngọc Tú sơn trang này cũng là một trong những lực lượng của Hầu phủ. Chủ nhân của Ngọc Tú sơn trang là Nghiêm gia tất cả cũng là thuộc hạ của ông. Ngọc Hòa giả dạng Nghiêm Trác đến sản nghiệp của Ngọc Tú sơn trang vừa che đậy được tai mắt của kẻ khác vừa có thể quan sát một chút tình huống cùa Ngọc Tú sơn trang.

Mà cái sau, tất nhiên là vì để càng hiểu rõ con người Triệu Bình.

"Thiếu trang chủ, đã đến nơi."

Lý Tường đứng ngoài rèm che của xe ngựa lên tiếng bẩm báo. Hắn vừa dứt lời rèm che liền được một cái quạt giấy vén lên. Bên trong xe ngựa xa hoa là một thiếu niên vóc người nhỏ gầy đeo mặt nạ sắt mặc hoa phục lụa là lấy hoa văn trúc làm chủ đạo.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn gian nhà quy mô không nhỏ bên đường, phía trên treo bảng Ngọc Tú Đường. Đây là một trong những sản nghiệp của Ngọc Tú sơn trang ở biên cương.

Về phần tại sao Ngọc Tú sơn trang lại cắm một sản nghiệp ở nơi biên cương xa xôi nguy hiểm này... Ngọc Hòa thoáng thở dài một cái, lý do trong đó Thần Uy Hầu cũng không hề giấu diếm cô.

Ngọc Tú Đường có nhiệm vụ "liên lạc" với các quốc gia giáp với biên cương của Quốc Khánh vương triều đồng thời buôn bán một số vật phẩm cấm.

Ví như áo giáp, vũ khí, vật phẩm làm từ sắt còn có muối.

Một con dao làm bếp bằng sắt tốt cũng có thể bán ra ngoài với giá trên trời. So với trang sức bằng vàng bằng bạc gì đó còn có giá hơn.

Những thứ mà nơi cô sống chỉ được xem là nhu yếu phẩm cơ bản nhất, đến đây lại không còn giống như vậy nữa. Ở thế giới này, bởi vì chút tài nguyên mà xung đột là chuyện như cơm bữa.

Còn nhiệm vụ của nhóm binh sĩ mà Triệu Bình hướng đến đúng thật là giống với lời Thần Uy Hầu nói, nguy cơ trùng trùng. Họ phải cải trang hộ tống các thương đoàn len lỏi qua mỗi một quốc gia, thông qua kinh thương mà nắm rõ tình huống của những quốc gia tiếp giáp Quốc Khánh vương triều rồi vận dụng thủ đoạn khiến họ kiềm chế lẫn nhau. Ngoài ra, họ còn phải thu thập tình báo, giải quyết xung đột tránh để mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Cho nên, binh sĩ trực thuộc nhánh quân này đều phải là tốt nhất, trăm người chọn một. Người từ binh đoàn khác tiến vào sẽ bị hủy bỏ chức vụ trước đó, đồng thời tiến vào kiểm tra nghiêm ngặt cùng huấn luyện gian khổ.

Ngọc Hòa bước xuống xe ngựa. Có lẽ là vì nguyên nhân giao thương, thành trì này cũng không giống với trong tưởng tượng của cô là hoang sơ nghèo khổ mà ngược lại tấp nập phồn hoa. Đủ loại thương nhân từ các quốc gia khác nhau qua qua lại lại, còn có đủ loại kiến trúc khác biệt xếp san sát nhau, đủ loại hàng hóa khiến tòa thành trì này có chút cảm giác không thật.

Theo thông tin mà cô nhận được thì Triệu Bình vẫn chưa chính thức báo danh mà đang ở tại một trạm dịch của triều đình, cố gắng điều dưỡng trạng thái của bản thân đến tốt nhất trước khi tham gia khảo xét. Dù sao thời gian khảo thí vẫn gần nửa tháng nữa mới đến, trạng thái cơ thể không tốt đã đi báo danh sẽ chỉ khiến kẻ khác có cái nhìn không tốt về ngươi.

Có điều, biết thì đã biết, cô lại nên dùng cách gì để mà tiếp cận, sau đó trở nên "quen biết" với Triệu Bình đây?

Bỏ đi, trước tiên vào Ngọc Tú đường nghỉ ngơi cái đã.

"A Thương, sau bữa tối sổ sách phải được đưa đến phòng ta."

Ngọc Hòa nhìn Lý Tường căn dặn. A Thương là tên giả mà hắn dùng lúc này. Phải, Lý Tường cũng ngụy trang, quần áo bên ngoài thoạt nhìn giống với thiếu hiệp chốn giang hồ, trong tay còn cầm bảo kiếm. Hoàn toàn khác với lúc mặc trường bào xanh nhạt rộng rãi ngồi gẩy gẩy bàn tính.

Chuyện của Triệu Bình nếu còn chưa nghĩ ra đối sách thế thì xem xét chuyện làm ăn của Ngọc Tú đường trước vậy.

"Lão gia, người hầu theo ngũ thiếu gia ra biên cương đã trở về."

"... Nó thế nào rồi?"

"Vết thương không có trở ngại, đang nghỉ ngơi dưỡng sức đợi khảo thí."

Triệu Lập Hữu nghe quản gia báo lại, khuôn mặt nghiêm khắc vẫn âm trầm.

"Tốt nhất là nó đừng có làm cho Triệu gia mất mặt."

Theo lời nói ra, mũi kiếm trong tay Triệu Lập Hữu cũng vung qua, kiếm khí cắt đôi khóm trúc mà bình thường ông rất yêu thích.

Quản gia Trần Hải đứng bên chỉ nhẹ cúi đầu cười khổ mà không nói thêm cái gì.

Tính ra, Trần Hải theo hầu bên cạnh Triệu Lập Hữu đã được năm mươi năm có lẻ. Tính tình Triệu Lập Hữu thế nào, ông cũng có thể nói rõ một hai, ngoan cố, khắc nghiệt, lắm lúc còn xét nét cái gì cũng muốn phải tốt nhất.

Mẹ của Triệu Bình là Lưu thị, xuất thân thấp không nói lại không có tài nghệ, tính tình cũng không hợp ý Triệu Lập Hữu. Cho nên Triệu Lập Hữu ngay từ đầu đã không hề coi trọng Triệu Bình.

Nhưng mà cố tình, trong sáu người con trai, Triệu Bình lại giống ông nhất. Thậm chí càng lớn lại càng giống. Không chỉ giống ở vẻ ngoài, đến tính tình cũng kế thừa mấy phần.

Ngoan cố.

Hai cha con đều vô cùng ngoan cố.

Mà lại, Triệu Bình thực tế không phải kẻ vô năng

Sáu người con trai, bốn người đầu tiên được Triệu Lập Hữu ra sức bồi dưỡng lại so ra không bằng Triệu Bình được nuôi thả.

Trần Hải không ít lần thấy qua Triệu Lập Hữu khen ngợi khích lệ mấy vị thiếu gia, nhưng chỉ duy nhất Triệu Bình là có thể khiến ông soi mói đầu đuôi.

Có thể nói, những người còn lại chỉ cần khá một chút Triệu Lập Hữu đã cho qua. Nhưng riêng Triệu Bình, ông ta luôn vô lý mà đòi hỏi tốt nhất.

Triệu Bình là đứa con duy nhất khiến cái thói xét nét "phải tốt nhất" của Triệu Lập Hữu tái phát hết lần này tới lần khác.

Cho nên, Triệu Lập Hữu đối đãi với Triệu Bình càng lúc càng khắc nghiệt.

Muốn hắn tài giỏi hơn, lại muốn đè ép hắn bắt hắn phải nhẫn nại.

Mà thái độ từ không quan tâm chuyển thành khắc nghiệt như hiện tại đều bắt đầu từ lúc Triệu Bình tự mình lén lút nhập ngũ.

Lúc trước Triệu Lập Hữu cảm thấy, dù Triệu Bình có vô dụng mà ngơ ngác sống cũng không sao. Có Triệu phủ ở đây, hắn không chết đói được. Cho nên chuyện chữ nghĩa chỉ dạy sơ sài, chuyện võ nghệ cũng chỉ cần hắn biết một hai để không bị bắt nạt là được.

Nhưng Triệu Bình không muốn, hắn muốn nhập ngũ, hắn muốn... Chứng minh mình.

----------

Tính bạo năm chương, nhưng 17 là số đẹp. Tới đây thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro