8. Lý Tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con gái à, chỉ cần nhìn thấy con khỏe mạnh vui vẻ thì cha còn cảm thấy tốt hơn được ăn nhân sâm ngàn năm. Nếu con thương cha, vậy thì đừng nên làm ra loại chuyện gì ngu ngốc, có biết không?"

Ngọc Hòa nghe ông cẩn thận nói, liền đoán ra được chuyện ngu ngốc không nên làm kia là cái gì. Nghĩ đến đó cô có chút thở dài.

Hiểu con không ai bằng cha mẹ, Lý Tử Di sau khi biết nam chính làm nam sủng của nữ chính rồi quả thực đã nghĩ đến chuyện tự sát. Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn không làm ra chuyện đó, bởi vì nàng oán cũng không cam tâm.

"Cha, con không giấu được người, con quả thực là đã từng có suy nghĩ ngu ngốc ấy. Nhưng mà, đêm qua nghĩ lại, nếu như con cứ như vậy chết đi thì cũng chả thay đổi được gì cả. Nếu đã vậy chi bằng tìm kiếm hạnh phúc của mình rồi sống cho thật tốt. Con gái của Thần Uy Hầu tuyệt không thể sống uất ức được, cha nói có đúng không?"

"Đúng, đúng. Con đã nghĩ được như thế,  chuyện trước kia cứ quên hết đi. Hôm qua con về tới, vốn nên mở tiệc tẩy trần nhưng nhìn con cả người mệt mỏi liền thôi. Cha bây giờ sẽ căn dặn đầu bếp chuẩn bị, tối nay phải đãi tiệc lớn mừng con về nhà."

o O o

Ngọc Hòa có một sự cố chấp rất lớn với tiền bạc, kiếm tiền giúp cô cảm nhận được an tâm cùng sung sướng. Cho nên sau hai ngày tìm hiểu dung nhập vào thế giới này, cô bắt đầu xắn tay áo thử cách kiếm tiền.

Cô nhìn tổng quan bản vẽ mà mình vừa vẽ xong, hai mắt lộ vẻ hài lòng. Sau khi biết chắc bản thân có thể xuyên qua, thậm chí đã có dự định về thế giới, Ngọc Hòa đã mất không ít thời gian tra cứu rồi ghi nhớ một số kiến thức mà nàng cho là cần thiết. Hiện tại cũng là lúc nên dùng rồi.

"Hảo Ý, kinh thành có xưởng gốm nào nổi tiếng?"

Ngọc Hòa nghiêng đầu hỏi, mà Hảo Ý thì thoáng trầm ngâm.

"Công chúa, bản thân hầu phủ cũng có một xưởng gốm riêng. Nếu yêu cầu của người không phải quá cao, chi bằng chúng ta đi đến đó xem một chút?"

Hảo Ý cũng rất muốn đề cử một vài xưởng gốm có tiếng, nhưng lúc trước không tiếp xúc nhiều về chuyện này, nàng nhất thời cũng không có đáp án tốt hơn.

"Hầu phủ cũng kinh doanh đồ gốm sao?"

Ngọc Hòa thoáng ngạc nhiên, ngạc nhiên rồi thì bắt đầu hứng thú. Lý Tử Di cũng thật là, suốt ngày chỉ biết thái tử thái tử, gia sản của mình có cái gì lại chỉ biết lơ mơ. Đúng thật là, phá của.

"Đúng vậy công chúa, tất cả đồ dùng bằng gốm trong phủ từ chén, bát, ấm trà rồi chum, vại, gạch, ngói đều do xưởng gốm của chúng ta làm ra. Có đặc trưng riêng của hầu phủ, chất lượng không chỉ cao còn..."

Ngọc Hòa nghe Hảo Ý nói, hai mắt càng lúc càng sáng. Đây chẳng phải là xưởng gốm chuyên dụng sao? Mở hẳn một cái xưởng gốm để mà tự cấp tự túc, đại gia đại tộc quả nhiên khác với bình thường.

"Được."

Ngọc Hòa hài lòng hạ quyết định. Nếu hầu phủ đã có xưởng gốm chuyên dụng, vậy nàng trước mắt cần gì vất vả tìm hiểu rồi chia canh cho người ngoài?

"Đi, đi đến xưởng gốm của chúng ta. Ta vừa hay cần họ làm thử vài thứ."

Ngọc Hòa nắm chắc bản vẽ, đè nén hưng phấn ngồi trên xe ngựa. Tuy rằng nhiều chuyện chỉ là ý tưởng muốn biến thành hiện thực cũng sẽ gặp phải vô số khó khăn. Nhưng Ngọc Hòa vẫn như đang thấy có vô số tiền bạc vẫy tay chờ cô ôm vào lòng. Nói không phấn chấn hướng tới thì cũng quá giả.

Thứ nàng nắm trong tay không phải hình vẽ của cái gì lọ gốm bình trà mà là bản vẽ bồn cầu.

Không sai.

Từ lúc dự định sẽ xuyên đến một thế giới cổ đại, cô đã cân nhắc đến vấn đề vệ sinh. Ngoại trừ ra cứu tìm hiểu thiết kế bồn cầu còn có cả thiết kế hầm tự hoại, cách làm xà phòng các thứ quen thuộc mà vô cùng cần thiết.

Nàng không cần thủy tinh hay thép luyện, càng không cần bản vẽ mấy thứ kỹ thuật cao. Nàng cần chỉ là mấy thứ thiết thực như vậy mà thôi.

Hầm tự hoại rất khó để mà hiện thực hóa nhưng bồn cầu nhất định có thể. Thời điểm Ngọc Hòa tìm hiểu về hầm tự hoại mới thấy được sự khó khăn trong việc làm nó xuất hiện ở thế giới cổ đại.

Bồn cầu và hầm tự hoại quả thực là những phát minh thiết thực mà vĩ đại.

Chí ít đối với Ngọc Hòa thì là như thế.

Quy mô xưởng gốm chuyên dụng này không tệ. Ngọc Hòa đưa bản vẽ cùng yêu cầu về thành phẩm, lại giải thích ngược xuôi tới khô miệng liền nhận được lời cam đoan nhất định sẽ làm ra được từ chủ xưởng gốm.

"Công chúa cứ an tâm, lão tuyệt đối sẽ không để người thất vọng."

Ngọc Hòa nhìn chủ xưởng gốm vỗ vỗ lồng ngực thì gật đầu. Kì thực cô cũng không sợ ông thất bại. Bản vẽ là một mặt, thử nghiệm thay đổi cho phù hợp thực tế lại là chuyện khác. Sai thì sửa, chỉ cần không ngừng sửa đổi khắc phục nhất định có thể làm ra được hàng mẫu khiến cô hài lòng.

Trước mắt cứ thế đã, cái gì cũng cần từng bước một.

"Được, ta tin ngươi."

Ngọc Hòa gật đầu.

"Thứ này với ta mà nói rất quan trọng, làm tốt có thưởng."

Rời xưởng gốm, Ngọc Hòa thoáng cân nhắc thời gian, nghĩ đến Thần Uy Hầu hẳn cũng đã xong việc trên triều liền hồi phủ. Cô muốn tranh thủ tìm hiểu cho rõ xem sản nghiệp của hầu phủ rộng lớn, phong phú đến mức nào.

Thần Uy Hầu không biết vì sao đứa con gái nhỏ ham chơi của ông sao lại đột nhiên muốn tìm hiểu chuyện làm ăn. Nhưng vẫn là câu nói cũ: chỉ cần là con gái ông muốn, ông sẽ nỗ lực thỏa mãn nàng.

"Cha không hỏi con vì sao lại đột ngột muốn làm những chuyện này à?"

Ngọc Hòa nghe ông hạ lệnh cho truyền quản gia còn có các chủ cửa hiệu, công xưởng lệ thuộc hầu phủ mang theo sổ sách tới thì thoáng chần chừ rồi hỏi.

Sản nghiệp hầu phủ quả thật là vô cùng lớn, lẽ nào ông không sợ cô nghịch cho sạt nghiệp?

"Vậy con nói ta nghe thử xem là vì sao?"

Thần Uy Hầu nhấp một ngụm trà cười hỏi. Đợi đám chủ cửa hiệu rồi cả quản gia các thứ thu xếp sổ sách rồi tụ họp lại đầy đủ cũng cần thời gian. Ông cũng muốn nhân cơ hội này thử tìm hiểu con gái ông lại muốn chơi trò gì?

"Vì con muốn kiếm tiền. Cha, con muốn tạm thời rời xa chuyện yêu đương, chuyên tâm làm một phen sự nghiệp."

Thần Uy Hầu nhìn cặp mắt nghiêm túc của con gái mình, thoáng sững người.

"Này..., cũng tốt. Dù sao thì về sau một phần của hồi môn của con cũng là một vài cửa tiệm trong số này. Bây giờ học quản lý một chút, về sau không sợ bị người qua mắt."

Thần Uy Hầu hơi nghĩ rồi nói. Lúc trước con gái muốn làm thái tử phi, mấy thứ này biết qua loa một chút cũng không sao. Nhưng bây giờ con gái đã không muốn làm thái tử phi nữa, cũng nên học.

Của hồi môn? Ngọc Hòa nghẹn, của hồi môn nhiều vậy sao? Vài ba cửa tiệm còn chỉ là một phần?

Nhưng mà...

"Cha, con không phải chỉ muốn cưỡi ngựa xem hoa tùy ý quản lý rồi cầm tiền lời. Con muốn học kinh doanh, làm ăn lớn."

Ngọc Hòa lại nói.

Lúc này, Thần Uy Hầu mới nghiêm túc.

"Chuyện làm ăn rất phức tạp."

"Con muốn học."

"Tốt."

Thần Uy Hầu bật cười một hơi đáp ứng.

"Như vậy, con cũng đừng có trách ta nghiêm khắc."

Sau đó mấy chủ quầy cùng quản gia lục tục kéo đến. Thần Uy Hầu để bọn họ báo lại một lượt tình hình gần đây, ngẫu nhiên lại mở miệng dò hỏi vài chuyện. Ngọc Hòa im lặng ở bên lắng nghe tuyệt không lên tiếng. Chuyện gì không hiểu thì nhớ kỹ trong lòng định bụng về sau sẽ dò hỏi lại.

Mọi chuyện xong đâu đó, Thần Uy Hầu lại xoay sang nhìn Ngọc Hòa.

"Tử Di, trong số những cửa tiệm còn có công xưởng ở đây, con lựa một nơi để tiếp quản đi."

Lời Thần Uy Hầu vừa ra, hàng loạt chủ quầy khẽ giật thót trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn như cũ im lặng thuận theo.

Ngọc Hòa đương nhiên cũng ngạc nhiên. Nhưng vì trong lòng đã sớm ôm kế hoạch xây dựng nhà vệ sinh như mơ, cô chỉ thoáng ngẩn ra một chút là đã lập tức quyết định.

"Vậy, con chọn xưởng gốm Phúc Lâm."

Sản nghiệp của Hầu phủ khá lớn. lần này đến có chủ quầy của mười sáu cửa hiệu, năm công xưởng.

Theo như nãy giờ Ngọc Hòa nghe được thì hai mươi mốt vị chủ quầy này chia làm ba nhóm. Phân biệt bằng tên là nhóm chữ Phúc, chữ Lộc và chữ Thọ. Còn tiêu chuẩn phân chia là gì, cô nghe nãy giờ cũng chỉ có chút suy đoán lại không dám chắc.

"Được rồi. Về sau Hoàng quyển, Phúc tự, xưởng gốm Phúc Lâm sẽ do công chúa làm chủ. Lui cả đi. Lý Tường lưu lại."

Thần Uy Hầu gật đầu một lời quyết định, đám chủ quầy lập tức cúi người chắp tay làm lễ rồi lui hết.

Mà Ngọc Hòa thì thoáng khó hiểu. Hoàng quyển? Này lại là cái gì? Xem ra sản nghiệp của Hầu phủ vô cùng vô cùng phức tạp chứ không đơn giản là những thứ hôm nay cô được thấy.

Ngọc Hòa lại ngẩng đầu nhìn Lý Tường. Người trẻ tuổi này cô ban nãy cũng đã để ý, không phải chủ quầy mà phụ trách việc quan sát kiểm tra các cửa tiệm cũng như chủ quầy. Giống như hắn dường như còn có bốn người nữa.

"Tử Di, con nhận ra hắn không?"

Ngọc Hòa nghe Thần Uy Hầu hỏi, hơi ngạc nhiên. Đầu não hoạt động nhưng quả thực không có chút ấn tượng nào về khuôn mặt trước mắt.

Nhưng cái tên Lý Tường...

"Hắn là... Con trai của Lý quản gia?"

"Phải, là con út. Khi bé đứa nhỏ này còn từng hầu đại ca con đọc sách."

Thần Uy Hầu thoải mái cười. Lý Tường khi bé có quãng thời gian theo hầu con trưởng của ông, về sau bởi vì một vài chuyện mới bị ông chuyển đi.

Lúc Tử Di gặp Lý Tường cũng còn quá bé, sau đó cũng chưa từng gặp lại không nghĩ đến con bé lại còn nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro