2. Niềm vui tuổi tứ tuần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng mà tao vẫn không hiểu được!" Son Siwoo tự dưng la toáng lên. "Ông chú với mày có điểm gì chung để mà nói chuyện với nhau??"

"Ý mày là sao?"

"Là khoảng cách thế hệ chứ còn gì nữa! Hơn kém nhau tận 15 tuổi, tức là năm ổng lên cấp III thì mày mới chui ra từ trong bụng mẹ. Nếu bây giờ pháp luật vẫn cho phép tảo hôn, có khi ổng đẻ ra mày luôn á!"

Park Jinseong đã quá quen với cái kiểu nhặng xị thất thường của thằng bạn, ra hiệu cho Son Siwoo tiếp tục trong khi mình dọn nốt đống bát đĩa hai đứa vừa ăn xong.

"Mày chưa bao giờ cảm thấy sượng khi nói chuyện với ổng hả? Ý là, kể cả ông chú nói chuyện hợp rơ với mày đi chăng nữa, thì cũng có những chủ đề của đối phương mà cả hai chắc chắn không hứng thú mà? Ví dụ nhá, ổng bô lô ba la về chính trị, mày đâu có hiểu gì mà đáp lại. Hay bây giờ, mày kể ổng nghe về mấy nhóm idol đang nổi, ổng có nhu cầu biết đâu mà quan tâm. Chưa kể tới việc, hai người ở hai thế hệ khác nhau, không thể tránh được có những góc nhìn và quan điểm sống trái ngược. Những lúc không tìm được tiếng nói chung như vậy thì sao?"

"Những vấn đề như không cùng quan điểm sống hay góc nhìn trái chiều nó đâu chỉ xảy ra vì khoảng cách thế hệ. Tao với mày cũng có những cách nhìn nhận khác nhau về những chủ đề khác nhau mà. Tất nhiên, sẽ có những chuyện tao cho rằng ông chú quá cứng nhắc, hoặc ông chú cảm thấy tầm nhìn của tao còn hạn hẹp. Nhưng trộm vía, cho đến hiện tại, bọn tao luôn tranh luận bình đẳng về mọi thứ. Chia sẻ góc nhìn của nhau không phải để phán xét ai đúng ai sai, mà để có thêm cái nhìn khách quan hơn thôi."

"Còn những chuyện của đối phương mà mình không đủ hứng thú để quan tâm á? Tao nghĩ khi mình quan tâm đến một ai, mình sẽ để tâm đến cả những chuyện diễn ra trong cuộc sống của họ. Nhu cầu được lắng nghe và chia sẻ là nhu cầu tất yếu ở mỗi người mà."

Son Siwoo tròn mắt ngẫm nghĩ, nhưng có vẻ câu trả lời vẫn chưa thỏa mãn sự tò mò của nó. Jinseong thấy cũng dễ hiểu, bởi chúng nó không còn ở cái tuổi đôi mươi thích tơ tưởng hẹn hò với một "anh già" để được chiều như vong nữa. Càng lớn, cả hai càng nhận thức rõ việc hẹn hò với một người đáng tuổi bậc cha chú rắc rối hơn những gì tụi nó tưởng tượng.

"Thế ổng có nhắn tin liên tục với mày không?"

"Trời ơi, bận bỏ mẹ ra! Đến tao còn bận nữa là người ta làm giám đốc. Chỉ nhắn những lúc cần thôi. Đại loại như thông báo cho nhau biết đang làm gì, ở đâu, rủ nhau đi hẹn hò. Thỉnh thoảng có kể chuyện này chuyện kia qua tin nhắn, nhưng đa phần bọn tao để dành tới lúc gặp nhau, hoặc buổi tối video call trước khi ngủ."

"Kể chuyện này kia là chuyện gì? Ngoài chuyện ổng là wibu ra tao có thấy mày kể cái gì khác đâu? Mà người ở tuổi đấy thì thích cái gì được nhỉ?"

"Thích cái gì đến tuổi đấy mày tự biết. Ăn đi, hỏi ít thôi!" Jinseong nhét miếng táo cắn dở vào cái miệng tía lia bên cạnh. "À mà, ông chú gửi lời cảm ơn tới mày đó."

"Ủa, sao lại cảm ơn tao?"

"Ờ thì..."




"Jinseong đã ăn ti chưa?"
"Có mun ăn gì không?"
"Anh qua đón bây gi."

Tuy hai tháng hơn vẫn chưa đủ để hiểu hết một con người, nhưng vừa đủ để cậu đọc được tâm trạng của Kim Kwanghee sau những dòng tin nhắn ngắn gọn. Nếu là hồi mới quen nhau, Jinseong sẽ vội phán xét cha nội này vồ vập thấy gớm, cậu còn chưa trả lời mà đã tự ý muốn qua rước đi rồi. Còn bây giờ, cậu dễ dàng nhận ra, ông chú của cậu đang có chuyện vui.

"Em ăn ti mt dùi."
"Nhưng em thèm ăn kem bơ ~.~"

"Chun b đi nhé. 30 phút na anh đón."


Kim Kwanghee cười tít cả mắt từ lúc cậu mở cửa xe. Âm lượng loa vừa mới vặn nhỏ lại, chứng tỏ trên đường đón cậu, gã đã cao hứng bật nhạc rất lớn. Jinseong còn đang loay hoay định cài dây an toàn thì đã bị gã nhoài sang thơm thơm lên má.

"Ah! Cái gì thế!? Từ từ đã nào!!"

Gã hôn thêm mấy cái nữa mới thấy đủ, thỏa mãn dụi đầu lên vai cậu, khúc khích cười như một đứa trẻ.

"Kwanghee sao thế? Có chuyện gì vui lắm hả?"

"Ừm, vui lắm! Nên mới muốn gặp em để kể ngay."

"Vừa đi vừa kể nhé. Ở sảnh người ta không cho đỗ xe đâu."


Jinseong hẵng còn no, nên cả hai quyết định đánh xe lượn phố một vòng rồi mới đi ăn kem. Dọc đường, gã để cậu tùy ý chọn nhạc, thậm chí một số bài đã nghe thuộc lòng còn hát ngân nga theo. Mấy điều vụn vặn như thế lại khiến Jinseong vui đến lạ, khiến cậu cảm thấy mối quan hệ đã dần hình thành những ảnh hưởng nho nhỏ, len lỏi vào trong cuộc sống của mình và đối phương.

"Thế hôm nay Kwanghee có chuyện gì nào?"

"Jinseong có nhớ hôm qua kể anh nghe về cậu bạn Siwoo không?"

"Chuyện gì về nó nhỉ? Hôm qua em phải kể về cả cuộc đời của nó ý."

"Chuyện Siwoo trúng đề."

"À ừ ha! Nhưng mà chuyện đấy làm sao cơ?"

"Thì, hôm qua nghe xong, anh cũng gọi là có xin tí vía..."

"Thế là hôm này anh trúng đề á!?" Jinseong trợn mắt nhìn Kwanghee gật đầu. "Anh đánh con gì mà trúng?"

"A-anh đánh ngày sinh của Siwoo."

"ANH TRÚNG ĐỀ BẰNG NGÀY SINH CỦA BẠN EM Á!?"

Kwanghee trông có vẻ bị giật mình bởi phản ứng của cậu. Nhưng rõ ràng, ai mới quen gã cũng sẽ có phản ứng y chang cậu bây giờ thôi. Không biết nên bắt đầu bất ngờ từ cái nào. Từ đoạn người đạo mạo như gã lại hứng thú với lô đề, hay đoạn sao trong cả mớ chuyện về Siwoo mà cậu kể tối qua, gã lại nhớ được chi tiết ngày sinh của nó để mà ghi số, hay cả đoạn gã chơi vớ vẩn như thế mà lại ăn may. Mọi thứ lộn xộn và ngớ ngẩn tới mức khiến Jinseong phá lên cười ngặt nghẽo.

"Thật luôn đó? Kwanghee mà cũng đánh đề ý hả?"

"Ích nước lợi nhà mà em. Lâu lâu anh mới chơi thôi."

"Thế hôm nay anh đánh con 24 à?"

"Ừ, về tận hai nháy! Lúc đầu anh định đánh cả cặp 24 – 42 cơ. May quá anh nghĩ lại."

"Nghe thế này có vẻ không phải thi thoảng mới chơi đâu ha?"

"Thật mà! Tự nhiên được bạn Jinseong nhả vía thôi. Jinseong hỏi Siwoo có ăn kem bơ không, anh mua luôn cho."

Jinseong vẫn không ngớt miệng cười. Hóa ra, niềm vui ở tuổi tứ tuần đơn giản như việc ăn lô ăn đề. Kim Kwanghee trúng thầu bao nhiêu dự án tiền tỉ mà vẫn hớn hở vì một lần trúng đề lãi được vài trăm. Cách gã tận hưởng những niềm vui nhỏ nhặt làm gã trở nên gần gũi hơn rất nhiều trong mắt Jinseong. Khoảng cách xa vời giữa giám đốc Kim Kwanghee và nhân viên Park Jinseong như được xóa nhòa. Giờ đây, ngồi bên cạnh cậu, chỉ là ông chú Kim Kwanghee đang mong muốn được chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc sống với người gã yêu thương.




"Thế cốc kem bơ của tao đâu?"

"Tao ăn hộ mày luôn rồi."

"Ê mất dạy? Lần sau tao trù cho đánh đầu nó lộn về đít!"




*không c súy lô đ c bc dưới mi hình thc*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro