🍒 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đứng trước một mảnh đất rộng lớn, nước mắt Jungkook lặng lẽ rơi xuống. Từ lúc đến đây, cậu chỉ đứng im một chỗ để nhìn ngắm mảnh đất này lần cuối cùng. Vì từ nay, nó không còn thuộc quyền sở hữu của cậu nữa rồi.

Trong vòng một năm trở lại đây, do làm ăn thua lỗ nên công ty của gia đình cậu hiện đang đứng trên bờ vực phá sản, số tiền mượn của ngân hàng lên đến hàng trăm tỷ. Để trả bớt nợ cho ngân hàng, cậu đành phải bán đi mảnh đất mà cha đã để dành làm của hồi môn cho cậu khi cậu kết hôn. Mặc dù không trả được bao nhiêu nhưng cũng giúp được cha cậu nhẹ gánh đi phần nào.

Từ khi công ty lâm vào khủng hoảng, cha Jungkook đột nhiên lâm bệnh nặng. Cậu rất lo cho ông, tuổi tác ông đã cao nay lại phải chịu một cú sốc lớn như vậy, cậu sợ rằng ông sẽ không qua khỏi.

Mẹ cậu mất ngay từ khi cậu mới lọt lòng nên từ nhỏ, cậu đã thiếu đi tình yêu thương của mẹ. Nhưng bù lại, cậu lớn lên trong vòng tay ngập tràn yêu thương của cha. Một tay ông nuôi cậu khôn lớn, ông là người luôn bảo bọc và che chở cho cậu. Với cậu, ông không chỉ đơn thuần là một người cha mà còn là một người thầy. Ông luôn dạy cậu những điều hay lẽ phải, dạy cậu cách làm người lương thiện. Cậu chưa bao giờ đi sai lời dạy của ông dù chỉ một bước.  

Mấy ngày qua, bệnh tình của ông vẫn không thuyên giảm. Nhìn cha nằm bất động trên giường bệnh, Jungkook rất đau lòng. Cậu cảm thấy bất lực khi không giúp được gì cho ông. Việc duy nhất cậu có thể làm giúp ông là bán đi mảnh đất này.

Hôm nay cậu đến đây để gặp trực tiếp người muốn mua đất vì mọi lần cậu chỉ nói chuyện với trợ lý của người đó qua điện thoại. Cậu nghe nói, đó là một người lắm của nhiều tiền và rất có địa vị.

- Tiểu thiếu gia cũng có lúc rơi lệ sao?

Một giọng nói trầm ấm mang theo một chút giễu cợt vang lên bên cạnh JUngkook. Cậu lấy tay lau vội đi hai hàng nước mắt, quay mặt nhìn người vừa phát ra câu nói ấy.

Đôi mắt cậu mở to nhìn người trước mặt mình, có chút ngạc nhiên, có chút khó chịu.

- Liên quan gì đến anh! - Cậu ngó sang nơi khác, được một lúc cảm thấy có gì không đúng nên quay lại hỏi. - Tại sao anh lại có mặt ở đây?  

 - Tôi đến đây để xem đất. - Anh đút hai tay vào túi quần, nhẹ giọng đáp.

- Xem đất?

Cậu lại một lần nữa ngạc nhiên, không phải người muốn mua đất của nhà cậu là anh ta chứ?

Jungkook cố lấy lại bình tĩnh, cao giọng:

- Nhưng tôi bán với giá khá cao đó.

Nghe cậu nói thế, hàng lông mày anh khẽ chau lại. Anh có cảm giác như cậu đang xem thường anh.

- Em cho rằng tôi không đủ tiền mua đất của em? Nói cho em biết, bao nhiêu tôi cũng có thể mua, miễn là tôi muốn.

Jungkook chợt nhận ra mình thật ngu ngốc khi nói ra câu nói ấy. Cậu rõ ràng biết anh là một người giàu có tới cỡ nào, mảnh đất của cậu đối với một người nghèo có lẽ sẽ vô cùng lớn nhưng đối với anh, e rằng nó chỉ đáng là một hạt bụi.

Dù vậy, cậu vẫn không chịu thua, bướng bỉnh nói:

- Nhưng tôi sẽ không bán mảnh đất của tôi cho anh.

Anh nhếch môi, thản nhiên nói:

- Được thôi, em không bán cho tôi thì cũng đừng mong sẽ bán được cho người khác.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro