🍒 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



- Anh đang đe dọa tôi?

Jungkook quắc mắt lên nhìn anh, mặc dù bây giờ đã là chiều nhưng hai má cậu vẫn đỏ bừng như đứng giữa trời nắng gắt, bởi vì cậu đang rất tức giận.

Đáp lại câu hỏi của cậu là vẻ mặt cực kì bình thản của anh. Cậu thừa biết, người trước mặt mình xưa nay chưa hề dọa dẫm ai. Anh nói được, nhất định sẽ làm được.

Về phần anh, vì đã quá quen với thái độ này của cậu nên anh không lấy gì làm lạ. Anh không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ đứng lặng yên quan sát cậu. Cậu gầy đi rất nhiều, gương mặt xanh xao cộng đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống, nhìn cậu bây giờ thật giống với một cái xác không hồn.

Trước kia, cậu là một người hồn nhiên và luôn tươi cười rạng rỡ, cũng chính vì vẻ hồn nhiên, ngây thơ ấy mà trái tim anh đã biết thế nào là rung động. Nhưng bây giờ, anh không còn được nhìn thấy nụ cười thường trực trên đôi môi xinh xắn kia nữa. Thứ anh thấy, là những giọt nước mắt mặn chát đã làm cho người con trai nhỏ bé anh thương phải đau khổ.

- Thôi được rồi, ngày mai chín giờ tôi sẽ tới công ty anh để kí hợp đồng.

Cậu biết mình không thể làm gì anh nên đành xuống nước nhượng bộ. Hơn nữa, cậu cũng đang rất cần số tiền này.

Anh khẽ cười hài lòng rồi đi vòng ra sau lưng cậu, khẽ thì thầm vào tai.

- Em cũng biết bản tính con người vốn rất tham lam, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi vừa muốn đất của em, đồng thời... tôi cũng muốn có em.

Jungkook rùng mình, cảm thấy sống lưng mình lạnh toát khi hơi thở của anh phảng phất bên tai.

Không để những câu nói của anh làm cho mất bình tĩnh, cậu dứt khoát:

- Rất tiếc, tôi bán đất chứ không bán thân.

Anh nghe thế liền nhếch môi cười nhạt, chế giễu:

- Em không bán thân nhưng em lại bán mạng cho một kẻ luôn lợi dụng em?

Câu hỏi mang hàm ý của anh khiến cậu không khỏi hiếu kì.

- Một kẻ luôn lợi dụng tôi? - Jungkook nhíu mày lặp lại câu hỏi của anh. - Ý anh là Seokho?

Anh nhún vai, khen đểu cậu.

- Xem ra, não của em vẫn còn một chút chất xám đấy!

- Anh... - Cậu lại tức giận, quả thật những lời nói của anh rất khó nghe. - Kim Taehyung, tôi nói cho anh biết, Seokho anh ấy không bao giờ lợi dụng tôi, hơn nữa anh ấy cũng rất yêu tôi, anh đừng có ý định chia rẽ tôi với anh ấy. - Cậu dừng lại, bước tới gần anh hơn. Đôi mắt kiên định nhìn anh, gằn từng chữ. - Nếu anh làm vậy, tôi sẽ rất xem thường anh!

Rồi cậu bỏ đi.

Nhưng anh nào buông tha, anh cố nói với theo để cho cậu nghe thấy:

- Cứ xem thường tôi nếu em muốn nhưng tôi chắc chắn một ngày nào đó, em sẽ là của tôi. - Giọng anh dần nhỏ lại đủ để mình anh nghe. - Chỉ của một mình tôi thôi!

Bước chân cậu trở nên nhanh hơn, bởi cậu không muốn ở gần con người đáng ghê tởm ấy thêm một giây phút nào nữa.

Vì đứng yên một chỗ quá lâu nên hai chân cậu gần như tê cứng, bước chân hơi xiêu vẹo nhưng cậu vẫn cố bước nhanh. Bước ra khỏi nơi có người mà cậu cực kì căm ghét.

Anh vẫn đứng đó, đứng nhìn dáng vẻ gấp gáp của cậu đi mà như chạy, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Jungkook luôn xa lánh Taehyung mặc dù anh chẳng làm gì cậu. Đến bây giờ, anh vẫn không biết lý do mà cậu ghét anh là gì. Vì người yêu cậu ghét anh nên cậu cũng ghét anh sao? Hứ! Nghe buồn cười quá nhỉ!

Anh thở dài rồi hướng mắt về phía trước, mảnh đất rộng lớn đang phơi bày trước mắt. Chỉ có trời mới biết anh mua mảnh đất này làm gì, nhưng mỗi một việc anh làm cũng đều có lý do của nó.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro