Cuộc Gặp Gỡ 1: Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có khách bàn 3 kia Hoa ơi.

Ông Lương quản Lý gọi Hoa mang thực đơn ra cho khách. Hoa cầm quyển thực đơn tiến lại bàn và hỏi:

- Chào bác, thực đơn của bác đây. Bác có uống gì không ạ?

Người đàn ông độ tuổi trung niên này nói:

- Cô cho tôi một ly cà phê đen với một tách sữa ở ngoài nhé.

Hoa dạ vâng rồi chạy đi chuẩn bị ly cà phê và một tách sữa. Một lúc sau Hoa quay lại để đưa ly cà phê và tách sữa thì người đàn ông trung niên này cũng gọi món luôn. Vừa lúc Hoa chuẩn bị chạy đi đặt món thì người đàn ông này gọi Hoa lại và nói:

- Này cô.

Hoa quay lại tươi cười đáp:

- Dạ, bác cần gì không ạ?

Người đàn ông nói:

- Tôi có thói quen là cần người ngồi cùng để nói chuyện mỗi khi ăn, vậy cô có thể ngồi lại đây trò chuyện với tôi một lúc được không?

Hoa lưỡng lự một lúc rồi cô ta nói là phải ra hỏi ông chủ cái đã. Người đàn ông đồng ý, Hoa chạy ra hỏi ông Lương thử coi người đàn ông kia muốn mình ngồi hầu chuyện ông ý có được không. Ông Lương nhìn quanh quán thấy cũng vắng khách nền cũng chiều lòng để Hoa ngồi tiếp chuyện ông ý.

Sau khi đồ ăn đã mang lên hết, Hoa kéo ghế xuống ngồi cạnh ông ta. Người đàn ông này lấy thêm một đôi đũa và một cái bát ý bảo Hoa ăn cùng, nhưng Hoa kêu là đã ăn rồi, chỉ ngồi đây hầu chuyện ông ta thôi. Và một miếng cơm, người đàn ông hỏi Hoa:

- Cô và chồng cô dạo này thế nào rồi? vẫn khỏe cả chứ?

Hoa hơi giật mình vì nghe câu hỏi đó, hoa nhìn kĩ ông ta thì thấy người đàn ông này lạ lắm, chưa gặp bao giờ, vậy tại sao ông ta lại hỏi cả Tuấn và Hoa cơ chứ? Hoa đáp:

- Cháu có biết bác không? hai vợ chồng cháu vẫn khỏe ạ.

Người đàn ông vừa ăn vừa nói:

- Hai cô cậu không biết tôi, nhưng tôi biết khá rõ về hai người.

Càng nghe người đàn ông này nói, Hoa càng có cái cảm giác lo lắng, bất an trong lòng,. Người đàn ông này ăn hết bát cơm đầu tiên, ông ta kéo ly cà phê đen đá và tách sữa lại và bắt đầu nói:

- Thế cô Hoa qua bên này lâu rồi, đã bao giờ cảm thấy thư thái chưa?

Hoa nghe thấy người đàn ông này hỏi ngầm như thế thì cô bắt đầu thực sự lo sợ, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Hoa. Hoa vẫn lặng im không trả lời, chỉ ngồi nhìn ông ta. Người đàn ông thấy Hoa im lặng thì quay qua nhìn cái vẻ mặt đang cố che giấu đi sự lo lắng của hoa vẫn vô cảm. Rồi ông ta lấy thìa ngoáy vô tách cà phê đen và nói:

- Phàm là con người trên đời, không có ai là quá ác độc, không có một ai là có tấm lòng đen đục như ly cà phê đá này cả.

Sau đó, ông ta kéo tách sữa về phía cạnh ly cà phê và nói:

- Bên cạnh đó, cũng không có ai trên đời là quá trong sạch, quá tốt đẹp, hay như có một tấm lòng trong trắng như tách sữa tươi này cả.

Thế rồi ông ta cầm tách sữa rót từ từ vào tách cà phê đen và nói:

- Con người trên cõi đời này tựa như một ly cà phê sữa đá vậy, không quá đen đục, cũng không quá trắng trong. Mà tấm lòng cua họ là một mầu nâu, có cả trắng lẫn đen. Con người ta chỉ có thể cố gắng che giấu một phần của họ, cũng như tôi bây giờ có thể chọn đổ nhiều sữa, hay ít sữa mà thôi. Điều đó cũng nói lên rằng cho dù có là người tốt đến cỡ nào đi nữa, thì sâu thẳm trong thâm tâm họ vẫn tồn tại một cái gì đó độc ác. Hay cũng như những kẻ tàn ác tận cùng, sâu thẳm trong thâm tâm họ cũng luôn tồn tại một cái gì đó tốt đẹp. Điều này luôn luôn xảy ra khi mà chúng ta chỉ là phàm phu tục tử. Cô hiểu chứ?

Nói rồi người đàn ông nhìn vào mặt Hoa, cô ta vẫn ngồi đó mặt vô cảm, như thể không hiểu cái triết lý đó. Người đàn ông làm một ngụm cà phê sữa, ông ta sới cơm và nói tiếp:

- Cũng như thằng Thái anh cô vậy, tuy nói là nó dám cả gan đốt nhà, giết ông nội cô, hay như là có mưu đồ hãm hiếp người em gái của mình, nhưng nó không phải là người xấu hoàn toàn. Nó đốt nhà hay như đổ đốn cũng là vì bố mẹ cô, bố mẹ cô quá nuông chiều nó, để rồi khi mà nó xa đà thì không những không biết đường cứu vớt nó lên lại còn làm cho nó xa chân sâu hơn nữa. Hay như việc nó giết ông nội cô, cô nghĩ là nó nhẫn tâm như vậy sao? Nếu quả thật nó ác độc như vậy, thì nó cần gì phải quay lại ở cái nhà đó cho cô đỡ tủi thân? Tại sao nó không dạt đi nơi khác để chánh phiền phức? Còn về việc nó tính hiếp dâm cô, tôi nói thẳng, chính rượu đã làm cho nó lu mờ ý trí, chứ nếu nó muốn cưỡng hiếp cô, thì nó đã làm từ lâu rồi!

Lời lẽ của người đàn ông này tựa như muôn ngàn lưỡi dao đâm và cắt vào trái tim Hoa. Toàn thân cô run bần bật, mồ hôi vã ra đầm đìa, cô bắt đầu trở nên hoang mang, không lẽ việc cô giết thằng Thái là sai? Người đàn ông vừa ăn cơm vừa tiếp lời:

- Cô cũng là người đáng trách lắm. Ngày trước, cô đã có cơ hội để tố cáo nó, ngăn chặn nó, nhưng không. Cô đã không làm vậy, cô không tố cáo nó vì cô sợ rằng mình sẽ không còn một người thân nào bên cạnh, hay cô muốn chứng tỏ mình là một con người hiền từ nhân đức, muốn mọi người nhìn vào cô để cảm phục và thương hại cô hơn? Dù sao thì cô cũng đã nếm đủ mùi đắng cay rồi, thêm một chút thì có làm sao đâu nào?

Hoa nghe mà người cô như chết dần đi, lệ cô bắt đầu tuôn rơi, Hoa nghiến răng nói trong nước mắt:

- Ông … ông …

Người đàn ông đặt bát cơm xuống, làm một ngụm cà phê sữa rồi nói:

- Thằng Thái họa chăng chỉ là cái ly cà phê đen được bỏ quá ít sữa mà thôi. Người mà phải trách không phải là nó, mà chính là người đã dung túng nó như bố mẹ cô, hay ngay cả cô đấy, cô Hoa ạ. Còn về tên thầy tà, hắn chủ ý cũng là muốn kiếm tiền, nhưng cần gì phải thủ tiêu hắn nhanh như thế chứ hả cô Hoa? Cô nói cho tôi nghe, cô đã suy nghĩ gì khi cầm dao đâm chết tên thầy tà đó? Vì theo tôi thấy, việc cô giết tên thầy tà tựa như giết một con gà vậy, chả lẽ cô không nhận ra hắn cũng là con người như cô sao?!
Hoa Lúc này thì như chết đứng người, cô khóc không còn ra tiếng được nữa. Người đàn ông quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt Hoa và nói:

- Tôi chỉ tiếc rằng cô và người yêu cô đã chọn một con đường quá sai lầm mà thôi. Bây giờ tôi thiết nghĩ, dù sao thì cái kết cục mà hai người phải chịu cũng sẽ là chết, nhưng tôi có một cách sẽ khiến cho một trong hai vợ trồng cô được sống, và điều đương nhiên là người kia phải chết. Tôi tin là chồng cô sẽ chịu chết thế cho cô mà thôi, cô biết vì sao không? vì cậu ta sẽ không cam lòng dể đứa con chết chung với mẹ nó đâu.

Hoa nghe đến đây thì chịu không nổi nữa, cô đập bàn đứng dậy nói trong nước mắt:

- Ông câm mồm đi! Ông biết cái gì chứ? Nói cho tôi ông là ai? Là ai mà dám đến đây đặt điều này nọ chứ? Làm sao mà ông hiểu được tôi đã phải trải qua những cái gì?

Người đàn ông vẫn ngồi đó mặt vô cảm đáp:

- Tôi thấy cô thật đáng thương đó Hoa ạ, chả lẽ cô sống đến bây giờ, mà không hiểu được cái đạo lý “nợ máu phải trả bằng máu sao” ? Tôi có cách sẽ làm cho cô hoặc chồng cô ra đi một cách thanh thản. Nhưng đổi lại, nếu cô không làm theo lời tôi, thì cái kết cục là cả hai người sẽ phải chết trọng đau đớn và oán hận đó.

Hoa lúc này thì bịt tai lại, cô gào thét trong nước mắt:

- Ông đừng có nói nữa! Tôi không muốn nghe!!! Tôi không muốn nghe!!! Huhuhuhu…

Thấy ầm ỹ ở ngoài, Ông Lương cùng với một sô nhân viên khác chạy tới hỏi có chuyện gì, Hoa không nói, chỉ ôm mặt khóc rồi chạy vô trong bếp. Người đàn ông đứng lên nói vọng theo:

- Cô Hoa, cô nghe tôi nói đây, Ai cũng xứng đáng có được một cơ hội, nhưng chỉ có điều, liệu họ có đón nhận lấy cái cơ hội đó mà không thôi!

Ông Lương nói với người đàn ông kia:

- Mong ông đi khỏi đây cho, chúng tôi không muốn phục vụ ông nữa.

Người đàn ông này để tiền lại trên bàn, rồi ông ta lẳng lặng bước ra khỏi quán. Đi đến cửa thì ông ta ngoái đầu lại nhìn vô vào trong bếp rồi đi thẳng.

… Trước hôm Hoa gặp vong linh ông nội và âm binh …

Hoa ngồi lặng thinh trên dường, những kí ức ngày nào lại hiện về. Hoa nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc khi mà gia đình cô còn khá giả, rồi thì cái hình ảnh đang đêm, cô bị mẹ mình lôi dậy chạy ra khỏi nhà. Hoa nhớ rất rõ, đó là một đêm đông, cô đứng đó cùng bố, mẹ và ông bà nội. Hoa đã nắm tay mẹ mình rất chạy khi nhìn cái ngôi nhà khang trang ngày nào cháy thành tro bụi. Rồi cô lại nhớ đến từng đám tang một, đầu tiên là bà nội, rồi thì bố, mẹ. Cô nhớ rằng mình đã khóc rất nhiều, khóc đến sưng cả mắt. Rồi Hoa nhớ tới cái ngày thằng Thái nó đâm ông nội, Hoa rùng mình sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng đó, thế rồi cô thầm nghĩ “ông ơi, cháu đã phải trả giá rồi… vong linh ông đang ở đâu thế, đã được tự do chưa?”. Rồi chợt một giọt nước mắt trên my Hoa tuôn rơi, cô run rẩy tấm thân khi nhớ đến cái đêm định mệnh, cái đêm đã thay đổi cuộc đời Hoa mãi mãi. Hoa nắm chặt hai tay lại khi nhớ lại lúc thằng Thái giở trò đồi bại với cô, thế rồi chợt tay hoa lắc nhẹ, chính là lúc Hoa nhớ lại mình đã đâm thằng Thái như thế nào. Rồi cả tên thầy tà, Hoa từ từ run rẩy đưa hai tay lên nhìn y như hôm đó, có lẽ đến tận ngày hôm nay, bản thân Hoa cũng không thể tin được rằng cô đã giết người không chớp mắt, nhưng với lí do gì chứ ?

Hoa lại vòng hai tay ra ôm lấy đầu gối, cô nhớ lại những lời nói trì triết của người đàn ông hôm nào, không lẽ ông ta nói đúng, suy cho cùng thì thằng Thái cũng không phải là xấu, mà tại vì bố mẹ, ông bà, tại vì cô mà nó mới như thế. Và ngay cả bản thân cô, cô cũng không hề đáng thương một tí nào, không đáng thương khi mà cô đã giết người không chớp mắt. Nước mắt Hoa bắt đầu rơi lã chã, cô bắt đầu khóc. Cô khóc không phải vì oán hận cái cuộc đời, khóc không vì những lời nói của người đàn ông kia, cô khóc khi nghĩ đến chồng mình, Tuấn. Sâu thẳm trong thâm tâm của Hoa, cô nghĩ rằng Tuấn mới là một người tốt, cậu ta đã hết lòng vì cô, chưa bao giờ bỏ rơi hay như rời xa cô cả. Và cho đến tận bây giờ đây, Tuấn tự nguyện chết thế cho cô, để cô và con được sống. Hoa đập mạnh hai tay xuống giường, cô nói trong nước mắt:

- Công lý!!! Công lý ở đâu cơ chứ?! Trên đời này làm gì có công lý!!!

Vừa lúc đó, chợt cánh cửa phòng giam của Hoa bật mở. Một viên quản giam bước vào mang một khay đồ ăn và nói:

- Công lý không phải lúc nào cũng hiện hữu, muốn có được công lý tự bản thân mình phải tìm lấy công lý, hay như tạo ra công lý cho người khác trước khi tự hỏi bản thân công lý ở đâu. Tôi nói thế cô hiểu chứ cô Hoa?

Hoa giật mình, sao cái giọng nói này nghe quen thế, không lẽ lại là người đàn ông đến quán ăn bên Thái Lan hôm nào. Hoa ngửng mặt lên nhìn, cô giật mình hoảng hốt khi mà người đó chính là người đàn ông đã lên lớp cô hôm nào ở quán ăn. Người đàn ông này đặt khay đồ ăn lên bàn và nói:

- Cơm của tối của cô đây, chúc cô ngon miệng nhé, vì đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của đời cô đó.

Hoa giận dữ quát lớn:

- Ông nói lảm nhảm cái gì thế?! Ai cho phép ông vào đây?!

Người đàn ông này bộ mặt vẫn vô cảm như ngày nào, ông ta nói:

- Tôi có thể đến bất cứ nơi nào mà tôi muốn, không ai ngăn cản hay như ép buộc tôi được. Đáng lẽ là tôi sẽ không còn muốn gặp cô sau cái lần ở quán ăn nữa đâu khi mà cô đã không nghe lời tôi. Nhưng suy cho cùng, tôi biết được chuyện gì đag xảy ra với cô, nên tôi phá lệ một lần. Tôi vẫn hi vọng rằng cô có thể thanh thản để cùng con cô bước tiếp sáng thế giới bên kia.

Hoa càng nghe càng tức giận, cô đứng bật dậy quệt nước mắt, chỉ tay vô mặt người đàn ông này mà nói:

- Cái gì mà không nghe lời ông?! Tôi đã thú tội và chịu lãnh án rồi, hơn thế nữa, chồng tôi sẽ phải chết thay cho tôi! Ông còn muốn cái gì nữa? mà ông còn nói rằng ai cũng xứng đáng có được một cơ hội. Được, vậy tôi hỏi ông, cơ hội của tôi ở đâu?! Cơ hội của chồng tôi ở đâu?!

Người đàn ông thở dài đáp:

- Cô đúng là chấp nhất, tôi nghĩ rằng tôi đã phí công khi gặp cô lần cuối rồi. Tôi nói cho cô rõ, tôi biết tất cả và biết rất rõ về cô, cô Hoa ạ. Cô ra đầu thú là tự nguyện hay vì một lí do khác? Ngay cả khi cô một lòng một dạ, hết lời rằng cô yêu thương chồng cô, thậm chí là cô sẵn sàng cùng con chết thay Tuấn khi nhận ra cậu ta không làm gì mà phải chết.

Hoa lại một lần nữa cứng họng khi nghe những lời nói của người đàn ông này. Ông ta tiếp lời:

- Vậy, tôi hỏi cô cái này, những giọt nước mắt mà cô đang khóc kia là cho cái gì? Khóc cho cái cuộc đời cay đắng của cô? Hay là khóc vì thương hại Tuấn, người mà sẽ phải chết thay cho cô? Theo tôi thấy, cô cũng giống như anh trai cô mà thôi, chỉ khác có một điều, cô tựa như một ly cà phê sữa, nhìn bên ngoài thì nhiều sữa thật, nhưng mùi vị thì đắng ngắt vô cùng.
Hoa nghe đến đây thì vô cùng tức giận, như không kiềm chế được bản thân, Hoa vớ lấy cái cốc nhựa đầu giường, cô ném mạnh về phía người đàn ông và quát lớn:

- Ông câm mồm đi!!! tôi không muốn nghe ông nói nữa!!!

Những có lẽ, điều khiến Hoa thực sự sợ hãi đó là cái cốc nhựa mà cô ném đi xuyên qua người của người đàn ồng kia. Hoa há hốc mồm kinh hãi, cô run rẩy nói lắm bắp:

- Ông … ông là …

Người đàn ông này vẫn đứng đó, mặt vô cảm, ông ta nói:

- Tôi là ai không còn quan trọng nữa. Điều cuối cùng tôi muốn nói với cô rằng “nợ máu, vẫn sẻ phải trả bằng máu” mà thôi. Hơn thế nữa, cô đã vô tình hãm hại chồng cô rồi. Tuấn sẽ không chết một cái chết thanh bình đâu, mà cậu ta sẽ chết một cái chết đau đớn y như cô vậy.

Tự nhiên trong đầu Hoa lúc này lóe lên một tia suy nghĩ, không lẽ người đàn ông này là thần thánh, biết đâu ông ta có thể giúp được cô. Nghĩ vậy, Hoa bèn quỳ xuống khóc lóc van xin:

- Phàm nhân xin thần thánh thứ lỗi cho sự thất lễ … Xin ngày rủ lòng thương xót cứu lấy mẹ con con, và cả chồng con nữa… con nguyện cắt tóc đi tu trọn đời…

Người đàn ông này lắc đầu quay lưng bước ra cửa mà nói:

- Số phận an bài, sự lựa chọn là ở con người tạo ra. Khi hai mảnh ghép đó đã được ráp lại, thì cho dù có là ngọc hoàng đại đế cũng không thể cứu được. Những gì cần nói tôi đã nói xong, vĩnh biệt cô.

Người đàn ông mở cửa bước ra, mặc cho Hoa khóc lóc van xin:

- Xin ngài hãy rủ lòng thương… phàm nhân xin ngài … hãy cứu lấy gia đình phàm nhân … xin ngài mà …

Cánh cửa phòng giam lạnh lùng đóng lại trước mặt Hoa, tiếng trốt cửa khóa lại kêu lách cách, kèm theo đó là tiếng bước chân vọng đi xa dần dần. Cho đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng chửi mắng xen lẫn tiếng khóc của Hoa vang vọng:

- Thần thánh các người cút hết cả đi! … tôi không cần các người thương hại!… tôi không cần các người phải giúp đỡ nữa! … huhuhuhuhu

*** Quả đúng như lời người đàn ông này nói, tối hôm sau Hoa đã phải cắn lưỡi tự tử để mong vong linh của ông nội mình được siêu thoát. Tuấn đã không chết, mà được hồi sinh lại bởi một bàn tay quyền lực. Có lẽ nhiều ngườ vẫn sẽ luôn ủng hộ Hoa tới cùng, nhưng sau thẳm trong thâm tâm Hoa thì đã có phần nghi ngơ bản thân mình. Hoa đã chết một cái chết đau đớn theo nghĩ là tâm của cô sẽ mãi mãi không bao giờ thanh thản. Và họa chăng, Hoa đã không bao giờ hiểu được rằng cái cơ hội mà thiện tai thánh nói ở đây không phải là cơ hội để sinh tồn, mà là cơ hội để lòng Hoađược thanh thản mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro