Chap 1-2-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1( Có H đoạn cuối)

Câu chuyện vốn là bắt đầu xảy ra tại một khuôn viên trường học, nội dung kể về những người giàu có, đẹp trai, nữ thần và một cậu bé nghèo.

Ngô Diệc Phàm học đến năm năm lớp 12 vẫn không tốt nghiệp. Cũng không phải vì hắn đầu óc kém cỏi, mà là khi học Trung học hắn có thể sống cuộc sống Thái tử, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lại từ chối không muốn lên Đại học.

Ngô Diệc Phàm có ngoại hình rất tuấn tú, chỉ cần dựa vào bộ mặt ấy thôi cũng đủ để người ta điên đảo, cao tầm mét chín. Theo lý thuyết mà nói, được một người vừa đẹp trai lại giàu có như vậy theo đuổi hẳn là sẽ rất tự hào đi, là chuyện mà bao nhiêu nữ sinh mơ ước. Nhưng Trương Vũ Đồng, hoa khôi của khối 12 lại không hề nghĩ vậy. Trương Vũ Đồng là học sinh mới chuyển trường. Ngay ngày đầu tiên chuyển đến đã nhanh chóng nổi tiếng. Rất nhiều nam sinh hận trời đất, một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy tại sao lại không chuyển đến lớp mình.

Trương Vũ Đồng cũng thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Diệc Phàm liền cảm thấy ông trời thật không công bằng. Sao lại có thể đem mọi thứ tốt đẹp như vậy chỉ đặt lên một người. Nhưng ngày đó, chính mắt cô chứng kiến bạn thân nhất của mình – Vu Hiểu Nguyệt tự sát, lúc đó cô ấy đứng trên lan can tầng cao nhất của phòng học đối diện, nước mắt giàn dụa mà thốt lên câu trăn trối cuối cùng : Ngàn vạn lần cũng đừng đến gần Ngô Diệc Phàm, trường Ưng Tài.

Đó là cô bạn thân nhất của cô, cô nhất định phải điều tra bằng được, Ngô Diệc Phàm rốt cuộc đã làm chuyện gì với Hiểu Nguyệt mà lại khiến cô ấy đến cả mạng sống cũng không luyến tiếc như vậy? Cho nên, đối với việc được Ngô Diệc Phàm theo đuổi, cô bé cũng không tỏ thái độ cụ thể, chỉ là đi theo bóng tối, hy vọng có thể tỉnh táo mà điều tra được chân tướng.

Mà khi cô bé chuyển trường cũng khiến những cậu con trai trong lớp C đứng ngồi không yên. Bởi vì lớp của họ chưa bao giờ được bình bầu hoa khôi trong trường Ưng Tài, mà khi Trương Vũ Đồng chuyển đến lớp bọn họ, bọn họ lại có thêm hi vọng, lớp bọn họ cuối cùng cũng đã có thể hãnh diện. Cũng có không ít cậu con trai thầm nghĩ, muốn cô bé là mối tình đầu của mình, nhưng dưới áp lực của Ngô Diệc Phàm thì không dám tỏ rõ. Trong số ngồi trong bóng tối mà không dám bày tỏ tâm ý với Trương Vũ Đồng, ngồi sau cô bé mà uất ức–Phác Xán Liệt.

Gia cảnh Xán Liệt rất nghèo, tồn tại cùng Ngô Diệc Phàm đúng là cực khổ vô cùng . Baba là ma cờ bạc, mama là thu ngân của một siêu thị nhỏ, đồng lương ít ỏi vừa về đến nhà đã bị baba giật mất đem đi đánh bạc. Mẹ cậu không biết đã bao nhiêu lần ôm cậu khóc nức nở. Phác Xán Liệt cũng muốn giúp mẹ chia sẻ gánh nặng gia đình. Ít nhất thì cậu cũng muốn chăm chỉ học hành kiếm chút tiền học bổng và vân vân. Nhưng cho dù cặp kính đang yên vị trên khuôn mặt cậu càng ngày càng tăng độ nặng hơn, nó dày cộp tựa như muốn đè bẹp luôn cái mũi nhưng thành tích của cậu cũng chỉ đứng tầm trung trung của lớp, mãi cũng không di chuyển. Cho nên cậu như một cái thùng chứa , hèn nhát, thậm chí gần như một kẻ nghèo hèn tự ti , là đối tượng để những nhóm hung ác trong lớp trút giận.

Nhưng dù biết đó là việc không thể, Phác Xán Liệt vẫn luôn phản ứng rất kích động mỗi khi Trương Vũ Đồng xuất hiện. Đó là khi chìm đắm trong bóng tối, tình cờ nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp sẽ sinh ra cảm giác sùng bái, tôn thờ. Tuy rằng ngoài việc chuyển bài thi, Trương Vũ Đồng chưa từng chủ động quay xuống, nhưng cậu vẫn luôn thầm ngưỡng mộ.

Không chỉ là mỗi trong lớp mà ngay cả toàn trường cũng đều biết chuyện Ngô Diệc Phàm theo đuổi Trương Vũ Đồng. Đối với cái người tên Ngô Diệc Phàm , Phác Xán Liệt cực kì chán ghét, bỏ qua việc hắn vừa đến lớp đã bày ra bộ dạng kiêu ngạo, hắn dựa vào việc mình là con của Hiệu trưởng mà lộng hành, muốn làm gì thì làm. Ngô Diệc Phàm đã không chỉ một lần cười nhạo cậu mang theo cái hộp cơm cũ mèm khó coi. Sau đó mấy tên tay sai còn nịnh nọt lấy lòng mà úp hộp cơm của Xán Liệt nghiêng ngả trên mặt đất, thậm chí còn cười giễu cợt khi cậu quỳ xuống mặt đất ăn bằng hết số cơm đó.

Kỳ thật Xán Liệt cũng rất cao, chỉ thấp hơn Diệc Phàm có nửa cái đầu. Nhưng cậu tự ti, hơn nữa thân hình gầy nhom, cứ luôn đi khom lưng, cho nên nhìn qua rất nhỏ con, bắt nạt tốt lắm. Diệc Phàm chưa bao giờ tự mình động thủ đánh cậu, nhưng hắn sẽ luôn ngồi bàn cuối mà thưởng thức, nhìn đàn em hành hạ Xán Liệt mà nhếch miệng cười.

Trong lớp ai cũng khinh thường một thằng nhà nghèo như Xán Liệt, cũng chẳng một ai ra tay giúp đỡ, cứ thế mà ngày qua ngày đùa giỡn cậu. Cuối cùng thì cũng có một ngày, có một tên bóp chặt cổ Xán Liệt, thít chặt đến mức cậu tựa như không thể hít thở nổi, thêm vào đó còn có mấy tên khác bắt đầu tụt quần Xán Liệt. Mọi người trong lớp đa số vẻ mặt rất hứng thú mà nhìn kịch hay, tất nhiên là cũng có những người không thể làm gì, chỉ có thể quay đầu nhìn sang phía khác.

"Dừng tay!"

Trương Vũ Đồng biết những tên này theo lệnh của Ngô Diệc Phàm, mà cô bé biết, lời nói của mình với Ngô Diệc Phàm vẫn có giá trị. Cho nên cô bé đứng lên, ngăn cản mấy tên bệnh hoạn kia không tiếp tục làm trò lăng nhục người khác. Xán Liệt lập tức lấy lại hô hấp, vội vàng há miệng thở, một bên kinh ngạc mà nhìn nữ thần vì mình mà xuất đầu lộ diện, ngơ ngác há hốc miệng nhìn cực ngố. Ngô Diệc Phàm ý bảo mấy tên đàn em đừng gây chuyện. Sau đó Xán Liệt ở phía sau lắp bắp cúi đầu nói với Trương Vũ Đồng

"Cám ơn. . . . . . Cám ơn."

"Không có gì."

Trương Vũ Đồng cũng không quay đầu lại. Tuy bình tĩnh nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ sẽ làm phức tạp mọi chuyện.

Từ khi đó, Xán Liệt càng đối với nữ thần một lòng một dạ. Ngô Diệc Phàm mấy lần nhìn cậu đều là lúc cậu đưa đôi mắt gần như là tôn sùng với Trương Vũ Đồng, cũng bắt đầu lên kế hoạch.

Hôm nay, Xán Liệt như những ngày thường mà đi về nhà. Để tiết kiệm tiền xe nên cậu thường đi bộ đến trường, thường thì đi cũng phải mất 40 đến 45 phút, mỗi ngày đều là như vậy, như tập thành thói quen. Dù sao thì trở lại ngôi nhà như cái lồng chim bồ câu kia cũng rất áp lực. Cậu lại không nghĩ tới trên đường về lại gặp phải ôn thần. Ngô Diệc Phàm dẫn theo bốn tiểu đệ, mỗi người đều mang vẻ mặt đùa cợt.

"Phác Xán Trư, đi dạo cùng bọn anh không?"

Tần Hải đặt gậy bóng chày kẹp qua sau gáy.

"Không. . . . . . Không cần."

Phác Xán Liệt cứ lùi từng bước, từng bước, cuối cùng vẫn bị vây lại.

"Nói mày đi, thì mày phải đi."

Lưu Tiêu lên tiếng nói tiếp.

"Chớ có không biết điều."

Xán Liệt bị ép, bất đắc dĩ phải đi theo bọn họ đến một kho hàng đã bị bỏ trống, xem ra nơi này đã là căn cứ địa từ lâu của bọn họ. Cậu bị đẩy ngã xuống đất, đành phải nâng nâng gọng kính mà ngồi bệt xuống đất, cúi đầu nghĩ thầm. (Hôm nay tiêu rồi)

"Có phải cậu thích Trương Vũ Đồng ?"

Không hề có thông báo mà xuất hiện trước mặt Xán Liệt. Vẻ mặt tức giận cực đẹp trai đó khiến người khác không dám nhìn thẳng. Đối với Xán Liệt mà nói, quả thực rất giống ma quỷ hiện hình vậy.

"Nói cho anh nghe chút đi nào, biết đâu anh lại có thể giúp cậu đấy?"

Vừa dứt lời, mấy tên tay sai kia còn cười phì lên.

"Em. . . . . . Em không có."

Xán Liệt cúi đầu, ra sức phủ nhận.

"Anh đã cho cậu cơ hội để thẳng thắn thừa nhận, ất thế mà cậu lại còn cố tình muốn chọn con đường nói dối."

Ngô Diệc Phàm đứng lên, đưa mắt về bên mấy tên thủ hạ. Tự mình chọn một chiếc ghế sạch sẽ rồi ngồi xuống.

" Cậu cũng không biết tự soi gương, với cái ngoại hình này mà còn đòi cùng anh tranh giành mỹ nhân sao? Anh nói cho cậu biết, anh đây cũng đã từng quan hệ với những đứa con gái còn xinh đẹp hơn cả Vũ Đồng. Nhưng là anh thích cảm giác chinh phục những đứa con gái có kiểu ngoại hình băng thanh ngọc khiết như cô ấy. Tưởng tượng hình tượng ngọc nữ nằm dưới thân anh mà biến thành dâm phụ. Anh thật không thể khống chế hứng thú của chính mình."

Mấy lời của Diệc Phàm như những trận bom dội thẳng vào tai Xán Liệt. Cậu nhìn người con trai trước mặt với ánh mắt kiểu... không thể tin nổi.

"Mà cậu, lại không nghe lời như vậy. Chờ anh có được cô ấy, các cậu muốn làm gì cô ấy thì tùy. Chỉ có điều, phải xem bản lĩnh của cậu chút chứ nhỉ? Dù sao thì số người xếp hàng vẫn còn rất rất là nhiều."

Dứt lời mấy tên tay sai liền cười rất là gian xảo.

" Anh dám động đến cô ấy!"

Xán Liệt không biết lấy dũng khí từ đâu, dùng hết sức mà đứng dậy.

"Nếu anh dám động đến cô ấy, tôi sẽ giết anh."

Sự tồn tại của Trương Vũ Đồng trong lòng cậu tựa như một nữ thần, là ánh sáng trong đêm tối. Thậm chí cậu không để ý đến an nguy của bản thân mà uy hiếp tên ác ma trước mặt.

" Không biết điều à, được , đánh nó cho tao!"

Ngô Diệc Phàm cũng hơi ngạc nhiên về sự quan trọng của Vũ Đồng trong lòng Xán Liệt.

Những nắm đấm, cú đạp cứ như mưa to mà rơi xối xả xuống thân mình của cậu. Xán Liệt chỉ biết ôm chặt đầu để tránh bị thương. Trước kia cũng không phải là chưa từng bị đánh như thế này, sau đó cũng đã từng muốn lên lớp tố cáo, nhưng thái độ của thầy giáo đã khiến tim cậu hoàn toàn đóng đá. Tuy cậu còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã hiểu được xã hội này có bao nhiêu hắc ám, những tầng lớp yếu thế phải chịu áp bức như nào.

Mấy kẻ đó đánh đến mỏi tay, tốc độ cũng chậm lại, cuối cùng cũng có người hiểu được toàn thân cậu giờ toàn là vết thương nên ngừng tay lại. Ngô Diệc Phàm nhìn Phác Xán Liệt cực kỳ chật vật mà nằm trên nền đất.

"Mấy cậu không phải là muốn cái gì đó kích thích chút sao?"

Phác Xán Liệt mơ hồ cảm thấy, đánh vẫn chưa xong chuyện. Nhìn thấy ánh mắt của Ngô Diệc Phàm đang nhìn về phía mình. Cậu biết, hắc ám bây giờ mới bắt đầu. Nhưng vạn lần cũng không thể nghĩ đến, lũ đó lại đối đãi với mình bằng cách đó.

Quần áo của cậu bị mấy người đó lột sạch. Trong đó còn có một tên, lấy chiếc bút đỏ, viết một hàng chữ dưới lưng cậu.

"Tôi thích bị bạo cúc!"

Còn vẽ thêm mũi tên chỉ xuống dưới. Mấy tên đó hoàn thành bức tranh liền cười to hơn nữa, lấy di động chụp luôn hình ảnh này. Tay chân Xán Liệt đều bị ghìm chặt. Tức giận kèm thêm cảm giác bên hông đau nhói đủ khiến cậu suýt rơi vào hôn mê trong chốc lát. Ngô Diệc Phàm đi đến trước mặt cậu, nhìn cậu đầy trêu tức. Sau đó nói một câu, một câu mà khiến cả đời này cậu cũng không thể quên được.

"Nếu đó là nguyện vọng của cậu, vậy thì thành toàn cho cậu đi!"

"Đại ca, anh thật sự muốn thượng nó sao? Nó cũng là con trai mà!"

"Cậu không biết hả? Nam với nam quan hệ, còn thích hơn quan hệ về nữ đấy"

Một tên đứng bên phải giải thích.

"Nhưng không phải phía sau nó rất bẩn sao?"

"Không phải mang bao là được sao."

Một tên nịnh nọt đem một bọc nhỏ plastic có in chữ D ngoài vỏ mang đến cho Ngô Diệc Phàm.

" Con gái ta đây cũng chơi nhiều rồi, với con trai lại càng tò mò."

Ngô Diệc Phàm cười cợt, anh bắt đầu cởi dây lưng. Ngay từ đầu anh không hề có ý muốn làm như vậy. Nhưng chân của tiểu tử này trắng nõn lại còn thon dài, thật chói mắt. Ma xui quỷ khiến lại mà mang đến cho anh có hứng thú.

Hai chân bị hai người giữ chặt rồi banh ra rộng nhất có thể. Nơi bí mật cứ thế mà lồ lộ ra trước mắt mấy người. Xán Liệt hận không thể cắn lưỡi tự sát, chết quách đi cho xong. Nhưng cậu biết, dù cậu có chết, mấy tên đó cũng không buông tha cho cậu. Ngô Diệc Phàm dùng tay xoa cặp đùi trắng mịn của Xán Liệt, dần dần tiến lên trên. Ngón tay chạm đến da thịt mềm mại kia, cảm giác thật sự là rất thoải mái.

Tuy rằng anh đã từng xem GAV, xem cách hai thằng con trai làm tình. Nhưng tự mình trải nghiệm lại là một cảm giác hoàn toàn khác. Anh thô bạo nhét một ngón tay vào thẳng hậu huyệt chặt khít của Xán Liệt, lại tiếp tục nhét thêm một ngón tay nữa. Anh luôn luôn là người không có quá nhiều kiên nhẫn, dùng sức cọ nhẹ bên trong, chợt nghe thấy âm thanh khàn khàn kêu đau từ cổ họng Xán Liệt.

"Mấy cậu, có ai mang theo kem hay cái gì đại loại như thế không."

Tốt xấu gì cũng là Đại ca có kiến thức rộng, trong đầu Ngô Diệc Phàm chợt như nghĩ ra sáng kiến gì đó.

Mấy tên tay sai vội vàng lục mấy cái túi mang theo. Xán Liệt thấy sức nặng đè lên mình bỗng được buông lỏng, cậu vội vàng trở mình chuẩn bị chạy trống lại bị Ngô Diệc Phàm kéo chân lại. Ngay lập tức có cảm giác từ phía sau. Ngô Diệc Phàm nhận đang BCS và dịch bôi trơn từ đồng bọn. Cậu trợn tròn mắt, mấy tên kia là trai thẳng mà còn tùy tiện mang theo mấy thứ này. Diệc Phàm cả người nóng bừng, vội vàng nhét những ngón tay mang theo dịch bôi trơn đi vào bên trong hậu huyệt Xán Liệt. Có thêm dịch bôi trơn, những ngón tay di chuyển dễ dàng hơn. Việc này không nên chậm trễ nữa, Ngô Diệc Phàm mang theo "súng" mạnh mẽ đi vào.Chapter 2

Xán Liệt cắn chặt môi, chịu đựng từng cơn đau đang ập đến cơ thể mình. Làm một thằng con trai bị Ngô Diệc Phàm "thượng" trước mặt mọi người. Điều quá mức sỉ nhục này khiến cậu rơi lệ. Theo những động tác va chạm của Ngô Diệc Phàm càng lúc càng mạnh, kính mắt của cậu rơi trên mặt đất. Rơi trên mặt đất còn bị Tần Hải một cước đạp vỡ. Vốn là nước mắt tràn ngập hai mắt giờ lại càng thêm mờ ảo như bị một tầng sương mù che khuất.

Tư thế làm tình này của Ngô Diệc Phàm rất thoải mái. Nơi ấy của con trai còn chặt khít hơn của con gái . Đột nhiên anh hiểu được vì sao chú Hai lại thích đàn ông, thì ra ra tư vị như này. Anh đem hai tay Xán Liệt kéo thẳng, cả người cậu thẳng lên, chỉ có cái mông cong lên, hướng về phía anh, như hùa theo ý. Đôi môi bị chính cậu cắn nát, một tơ máu chảy quanh khóe miệng, nước mắt không thể kìm nén mà rơi xuống. Tuy rằng hai mắt Xán Liệt đã mơ hồ nhưng cậu vẫn biết cậu đang trong tình huống nào, là bị mọi người vây quanh nhìn mình bị "thượng" đó. Cậu cảm thấy quá thẹn, vì tức giận mà da cậu bỗng chốc cũng trở nên hồng hồng. Bọn Tần Hải nhìn thấy cảnh này không khỏi hút một hơi, bọn họ khó có thể nhận ra người đang nằm dưới đất kia là Phác Xán Liệt ngu ngốc. Bởi vì dưới cặp kính dày kia là một đôi mắt quá ư tuyệt vời, đẹp đến kinh người.

Ngô Diệc Phàm cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mấy tên đàn em. Anh lầm bầm mấy câu sau đó đem mặt Xán Liệt xoay lại, cũng hơi ngạc nhiên. Lúc đầu vốn là bị cặp kính cận dày cộp che khuất đôi mắt, thật ra Phác Xán Liệt có một đôi mắt rất to. Có lẽ là vì bị cận quá nặng nên đôi mắt nhìn có hơi dại nhưng đúng là một đôi mắt rất đẹp. Khuôn mặt cũng nhỏ nữa, như là chỉ bằng đôi bàn tay to lớn của Diệc Phàm. Dưới chiếc mũi cao thẳng kia là đôi môi mọng, tự cắn mà rớm máu, màu đỏ tươi đẹp như những ngọn lửa. Mà lúc này cậu lại còn khóc đến lê hoa đái vũ khiến cảm giác thỏa mãn của người phía trên càng dâng trào. Nhanh nhẹn mà tiến lên, cuối cùng ôm eo Xán Liệt, run rẩy đẩy đưa thêm vài nhịp mà thỏa mãn thở một hơi.

Xán Liệt xụi lơ nằm trên nền xi măng lạnh. Cũng may là Ngô Diệc Phàm mang bao nên phía dưới cũng không quá chật vật. Cả người cậu mệt mỏi rã rời, đôi mắt bi thương thật lâu cũng không thấy cử động. Ngô Diệc Phàm vệ sinh sạch sẽ, nhìn qua vẫn thanh tao đến như vậy, như là chưa có chuyện gì xảy ra. Tần Hải nhìn Phác Xán Liệt bằng ánh mắt khinh bỉ. Hắn ta chỉ chờ đợi Ngô Diệc Phàm hạ lệnh nói mọi người cùng tiến lên đi (cùng abcxyz em Liệt)! Nhưng không có, trước kia tuy rằng không phải là được ăn cơm thừa nhiều lần, nhưng đa số lần là bọn họ đi theo đều có thịt để ăn.

"Đại ca, chúng ta. . . . . ."

"Được rồi, anh mệt rồi. Hôm nay thế này!"

Ngô Diệc Phàm đem áo đồng phục ném trên thân thể trần trụi của Xán Liệt.

"Chúng ta đi!"

Mấy tên đàn em cũng chỉ biết khúm núm đi theo sau. Tuy rằng không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể buông tha dễ dàng như thế.

Xán Liệt cũng chẳng biết mình đi về bằng cách nào. Cậu hận mấy tên đó, nhất là cái kẻ mang tên Ngô Diệc Phàm. Cậu chậm rãi ngồi dậy khỏi nền đất lạnh lẽo, chậm rãi mặc đồng phục đã hơi rách, hai chân khống chế không được mà run run, thậm chí mấy lần cứ đứng lại ngã lại trên mặt đất. Kính mắt bị đạp vỡ, cũng may là mắt kính không có vỡ nát. Cậu run rẩy đeo kính vào, kính vỡ thành nhiều mảnh khiến cho thế giới cũng như thế mà vỡ vụn thành từng phần, nhưng còn tốt hơn là không đeo. Cứ như vậy lê tấm thân đầy vết thương đi về nhà. Mẹ cậu chắc lại về muộn, cha cậu ắt hẳn là lại đi chơi mạt chược. Cậu pha sữa tắm ngập bồn, đợi nước sôi đổ vào bồn tắm, nước mắt cứ không ngừng chảy xuống nồi nước. Vì sao mà ông trời lại bức cậu đến nông nỗi này?

Ngày hôm sau Xán Liệt đành phải không mang kính mà đi đến trường. Mấy bạn trong lớp nhìn thấy cái dáng vẻ khôi hài của cậu mà cười nhạo. Ngô Diệc Phàm được xếp ngồi cuối lớp, từ lúc Xán Liệt bước vào lớp, cũng không hề ngóc đầu lên. Nhưng Tần hải cứ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu, cứ như nhìn xuyên qua người cậu vậy.

Khi Xán Liệt bước qua Trương Vũ Đồng càng cúi thấp đầu. Những tiếng cười nhạo đó càng làm cậu thẹn mà đỏ hồng hai má. Bạn ngồi cùng bàn ghét bỏ mà ngồi tránh ra xa, như là uất ức, như là không vui khi phải ngồi bên cạnh một người như cậu.

"Phác Xán Liệt, thầy giáo nói, cậu phải đổi chỗ."

Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên lên tiếng, tất cả mọi người đều im lặng.

"Cậu lại đây ngồi cho tôi."

Ngô Diệc Phàm vừa nói vừa đá ghế, ngay cả Lưu Tiêu cũng suýt bị đá ra khỏi hành lang, ý bảo cậu ngồi bên cạnh anh, chỗ trống mới kia. Nhưng Xán Liệt ngay cả quay đầu cũng không có. Có tiếng nghiến răng kèn kẹt.

" Cho cậu một cơ hội cuối cùng, mau lại đây ngồi cho tôi."

Ngô Diệc Phàm làm bộ tốt bụng mà nhắc nhở cậu.

"Tôi không cần."

Xán Liệt dường như dùng hết sức mà hét ba cái chữ kia ra khỏi cổ họng. Trầm thấp, hùng hậu như khiến người khác bị điếc tai luôn.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Đàn em thứ 3- Hoàng Tử Thao rốt cục cũng không thể kiềm chế mà đá phăng ghế đứng dậy. Cậu ta đi theo Ngô Diệc Phàm không phải bởi vì thế lực của anh mà là vì tôn sùng anh. Ngô Diệc Phàm nói cho cùng cũng là lăn lộn với những tên côn đồ trong xã hội mà dạy dỗ Tử Thao. [ Nếu không muốn bị bắt nạt, chỉ có cách tự mình mạnh mẽ lên]. Sau đó cậu ta đi học võ, hơn nữa đánh nhau càng ngày càng lợi hại. Chính vì vậy mà cậu ta luôn coi Ngô Diệc Phàm là thần tượng của chính mình, cực kỳ sùng bái.

"Hoàng Tử Đào, đánh nó đi!"

Trương Đại Hải không thể kìm chế được nữa mà cũng đứng lên.

"Reng reng. . . . . ."

Tiếng chuông báo đã đến giờ vào lớp. Thầy chủ nhiệm bước vào lớp, ôm theo một tập dày đề thi và nói một câu mà chẳng ai muốn nghe:

"Các em, đây là bài kiểm tra tháng này, thu hết sách lại cho thầy."

Hoàng Tử Thao cùng Trương Đại Hải cũng chỉ biết mắng thầm vài câu rồi ngồi xuống. Mà trong lúc này, Ngô Diệc Phàm thủy chung không lên tiếng, mặt than hàn khí bức người.

Bên kia Ngô gia, cậu hai- Ngô Thế Huân gần đây rất buồn chán. Hắn muốn tự dựa sức mình mà thi vào một trường học nào đó theo ý thích, không nghĩ tới vẫn là không thể chống lại sự an bài của gia đình mà vào trường Ưng Tài. Ngay chính hắn cũng sợ hãi anh trai lăn lộn trong xã hội. Căn bản là hắn không muốn một ngôi nhà lại như cái lồng chim mà giam hãm chính mình. Đứa trẻ con nhà giàu có, không thể lựa chọn đường đi cho chính mình, hắn cảm thấy thật chua xót.

Nhưng gần đây khiến cậu buồn hơn cả lại là, hình như hắn đang thích một người, hơn nữa người đó nghiễm nhiên lại là một cậu con trai.

~~~~

Ngày đó nếu không phải là anh trai quên mang thẻ sinh viên, không thể thi tin học thì hắn sẽ không chủ động mà đi đến phòng học của anh trai. Anh trai thông minh của mình lại không muốn học đại học, hắn thật sự là không thể hiểu nổi. Quan hệ anh em của hai người bọn họ từ nhỏ đã không được hòa hợp.

" Bạn học, bạn gọi Ngô Diệc Phàm giúp mình đi!"

Ngô Thế Huân kéo một bạn nữ đang đứng túm năm tụm ba nhưng vẻ mặt cô nàng lại rất hoảng sợ.

"Tự mình đi vào gọi đi!"

Quả nhiên là anh trai đi đến chỗ nào cũng đều rất hung tợn. Ấn tượng của hắn về Ngô Diệc Phàm quá mức thất vọng. Nguyên nhân chính mà hắn không muốn tự mình đi tìm Ngô Diệc Phàm chính là hắn không biết mọi người biết mình là em trai của Diệc Phàm, điều đó sẽ ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè của hắn. Dù sao thì Ngô Diệc Phàm là một nhân vật phong vân nổi danh trường Ưng Tài mà.

Hắn nghiêng đầu nhìn vào bên trong, Ngô Diệc Phàm đang nằm ngủ trên bàn học. Hắn bước nhanh, kéo cánh tay của một bạn học ngồi sát cửa sổ.

"Bạn học, bạn giúp mình, đưa thứ này Ngô Diệc Phàm nha!"

Sau đó không trình bày gì thêm mà nhét thẻ học sinh vào tay bạn kia. Lúc này mới đưa mắt đánh giá bạn kia. Nếu đứng lên khẳng định là sẽ cao hơn mình, đáng ra phải không sợ sệt gì anh trai mình mới đúng. Cặp kính cận dày cộp như hai cái đít chai che khuất đôi mắt, khó có thể nhìn thấy khuôn mặt thật. Nhưng vẻ mặt ngu ngơ đó thật sự rất đáng yêu.

" Mình không thể, tự bạn mang đến cho anh ta đi."

Xán Liệt như là cầm phải khoai lang nướng, nhanh tay nhét trả lại Thế Huân. Ngô Thế Huân vội vàng bước đi, quay đầu chạy trốn. Xán Liệt kinh hoàng, vội vàng đuổi theo.

"Bạn học à, đừng có chạy."

Hai người cứ thế đuổi nhau thật lâu trên hành lang. Sau đó vì Xán Liệt lười vận động mà chạy trượt chân, ngã nhào. Ngô Thế Huân vừa quay đầu đã nhìn thấy cậu ngây ngốc ngồi trên nền đất, đầu gối bị mài xuống nền nhà trắng một mảng. Không đành lòng, thở dài mà quay lại.

"Đại ngốc, sao bạn có thể ngốc đến như vậy?"

Ngô Thế Huân ngồi xuống, giúp cậu phủi bụi trên quần áo, ra vẻ là có lỗi, quần áo không thể hồi phục như trước.

" Để mình bồi thường cho cậu đi!"

Phác Xán Liệt lắc đầu, dùng sức xua xua tay nói.

"Không sao đâu, không sao đâu, không có bị rách mà."

Cậu đứng lên, đem thẻ học sinh trả lại Ngô Thế Huân.

"Tự bạn đưa cho anh ta đi, mình không muốn cùng anh ta nói chuyện."

"Ngô Diệc Phàm, thật sự là kinh khủng đến vậy sao?"

Ngô Thế Huân rất cẩn thận hỏi han.

"Trong suy nghĩ của tôi, anh ta quá mức đáng thương."

Xán Liệt nhìn về phía xa xa thấp giọng nói, Ngô Thế Huân nhìn theo sườn mặt của cậu, đôi long mi cong vút ẩn sau cặp kính, còn có đôi mắt trong suốt nữa. Thì ra Đại ngốc này bề ngoài cũng không tệ lắm.

"Hi, bạn tên gì?"

"Phác. . . . . . Phác Xán Liệt."

"Xán Liệt, mình tên là Ngô Thế Huân."

Không cố ý nói mình có quan hệ thế nào với Ngô Diệc Phàm. Hắn chỉ cảm thấy người trước mặt rất thân thiện.

" Xin chào, Ngô Thế Huân."

Xán Liệt vừa nói vừa mỉm cười.

Đây là lần gặp đầu tiên của Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt. Tuy rằng sau đó hai người cũng không thường xuyên gặp lại, Ngô Thế Huân thường tranh thủ lúc tập thể dục xong sẽ chạy đi tìm đại ngốc kia, mà đại ngốc kia tuy rằng đứng hàng cuối cùng Ngô Diệc Phàm, cao là thế nhưng lại vẫn gù lưng không dám ngẩng đầu. Ngô Diệc Phàm thường xuyên vắng mặt tập thể dục ban sáng cho rất dễ tìm kiếm Xán Liệt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cậu rồi. Mỗi lần nhìn thấy cậu, Ngô Thế Huân sẽ hơi nhếch khóe môi, ngay cả chính hắn cũng không biết hành động đó có ý nghĩa gì nữa.

  Chapter 3
Phong ba từ đợt đổi chỗ ngồi lần trước qua chưa được bao lâu, Xán Liệt lại bị Diệc Phàm chặn ở WC. Chỉ có mình cậu và anh, đột nhiên Xán Liệt khờ dại nghĩ mình có thể tự thoát khỏi đây. Nhưng chiến tích ở trường của Diệc Phàm là lũy thừa . Cho dù cậu có hung tợn mà trừng mắt đi nữa thì hoàn toàn vô dụng với đối phương. Anh dễ dàng đẩy cậu vào một phòng trong WC, còn khóa cửa phòng lại.
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?"
Phác Xán Liệt nổi giận mà chất vấn.
" *Thượng* cậu."
Diệc Phàm nhẹ nhàng phun ra hai chữ kia từ đôi môi mỏng. Tay chộp tới hạ thân của Xán Liệt.
" Anh, dừng tay!"
Xán Liệt liều mạng chống lại, sức lực cũng không hề nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn, Diệc Phàm cũng không có cách nào khác, động tác cũng không mạnh nữa. Xán Liệt như chú sói con giãy dụa, cậu ngoan cố chống cự lại khó mà phục tùng.
"Không muốn bị đau thì đừng có giãy dụa, tôi sẽ khiến cậu thoải mái."
Diệc Phàm nhẫn nại, cố giảng giải cho cậu. Sau lúc xảy ra chuyện ở kho hàng, cho dù anh có làm tình với nữ nhân nhưng vẫn không thể quên thân thể cậu. Theo bản năng của mình mà tự thân tìm đến Xán Liệt.
"Anh mơ đi!"
Đối với kẻ này, cậu hận tới tận xương tủy. Xán Liệt cảm thấy, cho dù không thể sống cũng phải chống cự.
" Nếu ảnh chụp kia mà đưa cho Trương Vũ Đồng, cậu nói xem, có phấn khích không?"
Diệc Phàm cười khẽ,buông tay đang giữ cậu mà lấy di dộng ra. Những ngón tay nắm khóa cửa của Xán Liệt khẽ run, cậu không thể khống chế mà quay đầu nhìn Diệc Phàm đưa tay lấy di động từ trong túi quần. Trên đó là ảnh chụp cậu, thật khó coi. Cậu nhanh tay giật điện thoại đó ném thẳng vào bồn cầu rồi há miệng hít thở.
" Quá đáng yêu, cậu cho rằng làm như vậy tôi sẽ không còn cách nào khác sao? Đừng quên, bọn Tần Hải đều chụp lại ảnh này, hơn nữa, Tần Hải ngày ngày đều phải dùng ảnh này để D~I~Y~ đó!" ( DIY: Do it yourself – ý nói tự làm tất cả, trong trường hợp này có thể hiểu là Thủ D**) Diệc Phàm ghé vào tai Xán Liệt gằn từng tiếng mà nhắc nhở. Mà sự thật là, ngày đó chính anh đã bắt tụi kia xóa hết ảnh chụp kia, chỉ có người duy nhất còn lưu lại ảnh đó, chính là anh.
Xán Liệt hoàn toàn ngây người. Vậy nên cậu để Diệc Phàm tự ôm mình, rồi mặc anh đưa tay vào bên trong quần lót, cũng không có phản ứng gì. Mãi cho đến khi đôi bàn tay ấy lướt qua hạn thân của cậu, khiến dục vọng của cậu bùng nổ cậu mới giật mình khôi phục lại tinh thần.
"Ngô Diệc Phàm, sớm muộn tôi cũng sẽ giết anh, ưm. . . a . . ."
Hạ thân lại bị nhéo, cậu không khỏi thét lên đau đớn.
" Tôi đây chờ cậu, chờ cậu tự mình dùng bộ dáng này để *giết* tôi!"
Khuôn mặt đẹp đó vênh lên. Diệc Phàm cởi hẳn quần cậu ra, tay anh bao quanh phân thân của cậu mà xoa nắn lên xuống. Xán Liệt gần như không thể đứng thẳng người, cũng chẳng có cảm giác gì. Đột nhiên cậu có cảm giác dục vọng đang cắn nuốt toàn hân mình. Diệc Phàm cảm thấy thân thể ngây ngô bắt đầu có biến hóa, dường như anh muốn đem thân thể xụi lơ kia ghé lại trên vai mình, tốc độ phía dưới càng lúc càng nhanh.
"A ~ a ~ ưm~ a~"
Xán Liệt không thể khống chế mà rên rỉ thành tiếng, lại vì có tiếng người bước vào WC mà cậu phải cắn chặt môi. Diệc Phàm một bên theo dõi biểu cảm biến hóa của Xán Liệt , một bên không ngừng hành động. Xán Liệt không thể chịu nổi đành phải nhỏ giọng.,
"Dừng. . . . . . Dừng lại!"
Giọng nói trầm thấp đó vang lên bên tai Diệc Phàm lại như tiếng thúc giục. Anh lại giở trò, đẩy nhanh tốc độ phía dưới tay. Xán Liệt cố gắng cắn thật chặt môi, cố không để tiếng rên rỉ tràn ra.
Cuối cùng Xán Liệt thấy trong đầu đột nhiên có ánh sáng lướt qua, cậu nhỏ giọng nức nở, thân thể không ngừng run run . Những vệt trắng loang lổ trên nền gạch men WC khiến Xán Liệt đỏ bừng mặt. Ngón tay Diệc Phàm cũng ướt đẫm, anh cũng không do dự mà đưa tay xuống vuốt ve đùi cậu trai kia.
"Không, không cần."
Xán Liệt lập tức bị ác mộng ập đến, cậu liều mạng lắc đầu. Bên ngoài mấy cậu học sinh còn đang rửa tay cười phá lên.
" Đừng phản kháng tôi!"
Diệc Phàm không thể nhẫn thêm nữa, anh ôm Xán Liệt ngồi lên bồn cầu, để cậu dựa người vào mình, ngực hướng ra phía ngoài, đùi rộng mở. Từng ngón tay như những con rắn bò loạn trên cặp mông trắng xinh của cậu. Một ngón tay đi vào, thân thể cậu đột nhiên cứng ngắc, lưng cậu cũng không tự nhiên mà thẳng tắp. Diệc Phàm cắn cắn vành tai cậu nhẹ nhàng nói.
"Thả lỏng một chút, như vậy mới có thể thoải mái."
Mãi cho đến khi có thể nhét ba ngón tay vào, anh mới tự cởi quần sịp của chính mình, phân thân vọt ra, đặt nó trước mật huyệt của cậu con trai kia, khẽ động thân nhưng không đẩy hết vào.
"Ưmmm. . . . . ."
Xán Liệt bịt chặt miệng, lắc đầu cuồng loạn. Mà người phía sau hoàn toàn không có ý định dừng lại, ngược lại càng xâm nhập bên trong cậu mạnh mẽ hơn, sâu hơn. Tư thế này quá dễ dàng để xâm nhập, hơn nữa Diệc Phàm phát hiện mỗi lần chạm đến đỉnh đó, Xán Liệt sẽ thở nhẹ ra tiếng, sau đó sẽ thở gấp hơn. Ha ha, thì ra là thế! Diệc Phàm nhắm ngay điểm đó mà ra sức va chạm. Xán Liệt ngây ngô không hiểu cảm giác lúc này mình đang phải trải qua là gì, chính là làm cho cậu càng lúc càng không thể khống chế bản thân. Mấy cậu con trai kia đùa giỡn một lúc rồi cũng rời khỏi WC. Cuối cùng có một cậu trong số đó nói.
"Cái thằng đang ngồi bên phòng cuối cùng tao chắc luôn là bị táo bón đấy. Nghe âm thanh cũng đủ biết là rất rất đau khổ rồi, ha ha ha!"
Tiếng cười nói dần dần biến mất, rốt cuộc thì Xán Liệt không thể khống chế thêm nữa, từng tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng. Hai chân cậu dường như muốn khép lại, quặp chặt vào người phía trước. Diệc Phàm đột nhiên xốc người cậu dậy, để hậu huyệt hướng về phía mình, phân thân anh lại mạnh mẽ xuyên thủng thân thể Xán Liệt, khiến cậu không khỏi ngâm nga "A a. . . . . ." vài tiếng.
"Xán trư, thân thể của cậu thật là ngây ngô đến mê người."
Diệc Phàm thỏa mãn mà bỏ kính mắt của Xán Liệt ra, đôi mắt đó nhìn thảng anh như biết nói.
" Tự mình *động* đi~"
Xán Liệt ngây ngốc nhìn anh, bởi vì cận quá nặng nên chỉ có thể híp mắt lại. Hành động đó rơi vào mắt Diệc Phàm lại thành kích thích chí mạng. Bụng dưới nóng lên như phải bỏng, anh vẫn kiên trì muốn Xán Liệt tự mình động.
"Muốn ảnh chụp, tự mình động đi."
Xán Liệt vừa nghe thấy hai chữ ảnh chụp thì tỉnh táo lại ngay. Cho dù không tình nguyện nhưng cậu vẫn chậm rãi mà vặn vẹo, đưa đẩy vòng eo, vừa nhẹ ngồi xuống cậu đã lập tức đứng lên. Diệc Phàm nhìn thấy cậu bé trai trước mắt trúc trắc, mặt nhăn lại, đôi mắt cũng híp lại, cạu còn cắn chặt chặt môi nữa, nhất thời cảm thấy mù quáng. Xán Liệt đột nhiên đụng tới điểm kia của chính mình, giật mình một cái suýt nữa ngã khỏi người Diệc Phàm, may mắn là chân đủ dài để chạm đất.
Diệc Phàm đưa tay đỡ eo cậu, giúp cậu cố định lại, sau đó lại mạnh mẽ giúp cậu ngồi xuống. Xán Liệt sao có thể chịu đựng những kích thích như vậy, cậu cắn môi rồi bật ra những tiếng rên rỉ
"A a"
Diệc Phàm như bị ma xui quỷ khiến mà dùng môi nuốt hết những âm thanh ngọt ngào đó. Sau đó chính anh cũng ngạc nhiên không ít, bọn họ nghiễm nhiên hôn nhau.
Cuối cùng Diệc Phàm cũng không thể kìm nén được mà bắn vào trong cơ thể cậu, sau đó ôm chặt thân thể cậu con trai kia trầm thấp mà rống lên một tiếng. Cao trào qua đi, thật lâu hai người cũng chưa có hành động gì tiếp theo, chỉ có thể ôm nhau. Trong ý nghĩ của Xán Liệt, lần đầu tiên đạt đến cao trào lại ở một nơi chật hẹp như phòng WC này. Mà lúc đó, trong đầu cậu như có một chỗ trống, cảm giác như có gì đó đi vào chỗ trống đó.
~~~
Qua vài ngày tiếp là cũng đã đến tiệc sinh nhật của Thế Huân, hắn đã thuê sẵn một phòng trong khách sạn năm sao. Vì hắn là một người có tiền nên người vây quanh hắn cũng không hề ít, cơ hồ cũng phải đến một nửa lớp sẽ tới dự tiệc. Với chuyện này hắn cũng chẳng có cảm giác gì nhiều lắm, nhưng hắn lại đặc biệt muốn mời Xán Liệt đến.
Diệc Phàm nhàm chán ngồi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy Thế Huân đứng trước cửa phòng học nói chuyện với Xán Liệt. Hừm, cậu ở trước mặt anh, mặt mày lúc nào cũng u ám, ấy thế mà đứng trước Thế Huân lại mỉm cười rạng rỡ đến vậy, cảm thấy rất là không thoải mái.
"Phàm ca. "
Hoàng Tử Thao nhìn vẻ mặt khó chịu của anh khi nhìn về phía người đứng ngoài cửa.
" Tiểu tử kia luôn chọc điên anh, muốn em dạy nó một bài học không?"
"Không cần. Tử Đào, không phải tuần này cậu phải đi kiểm tra đai đen sao?"
Diệc Phàm khôn khéo đổi chủ để, mắt vẫn hơi liếc về phía ngoài cửa.
" Tiệc sinh nhật?"
Xán Liệt kinh ngạc nhìn Thế Huân.
" Nhưng mình không có tiền, không chuẩn bị quà cho bạn được."
"Không cần tặng quà gì đâu, tất cả mọi người đều tay không đến vui đùa mà."
Thế Huân vội vàng xua tay.
"Như vậy được không? Thì ra bạn lại là người có nhiều tiền đến vậy nha~" Xán Liệt ngốc nghếch cười.
"Ha hả, đừng vì mình là đại gia mà khinh thường đó nha!"
"Hả? Sao có thể thế được, bạn mời một kẻ nghèo hèn như mình đi mới là đúng đó!"
"Xán Liệt, Mình, Ngô Thế Huân này chưa bao giờ kết bạn vì tiền bạc cả."
"Ờ , ờ"
Xán Liệt cười rất to, như ánh mặt trời rạng rỡ đến chói mắt.
"Thế Huân, bạn thật sự là quá tốt!"
Thật là quá tốt. Trong cuộc đời 17 năm qua của Xán Liệt, cậu chưa từng gặp người nào đối xử tốt với mình như vậy. Thế Huân cong cong khóe mắt cười khiến cậu thấy rất an tâm.
Hai người vỗ vai nhau cười vui vẻ khiến Diệc Phàm cảm thấy thật chói mắt. An hem nhà này khi ở nhà cũng chưa từng can thiệp vào chuyện của nhau, nếu có gặp nhau bên ngoài thì cũng chỉ là gật đầu qua loa mà chào hỏi, anh chưa từng thấy cậu em ruột của mình cười với ai lại tự nhiên và vui vẻ đến như vậy. Mà anh cũng chưa từng được nhìn Xán Liệt cười tỏa nắng với ai hơn với Thế Huân.
"Phàm ca, phàm ca. . . . . ."
Hoàng Tử Thao lại gọi thêm mấy tiếng. Thấy Diệc Phàm không hề có phản ứng, cậu ta trừng mắt nhìn Xán Liệt.
" Tử đào, cậu giúp anh đi điều tra một chuyện đi!"
Diệc Phàm đột nhiên quay đầu lại, thần thần bí bí nói với Tử Thao.
Một tiếng trước tiệc sinh nhật của Thế Huân, Xán Liệt buồn lòng vì ngoài đồng phục cậu cũng chẳng có bộ quần áo nào khác để mặc đi đến bữa tiệc cả. Cuối cùng vẫn cắn răng mà mặc đồng phục vậy. Vì cậu cao nhanh quá mà quần áo mua mấy năm trước đều cộc hết rồi, không thể mặc lại được nữa. Khi cậu mặc bộ đồ quê mùa mà bước tới sảnh khách sạn năm sao, chân cậu hơi chùn bước. Cậu cứ đúng ở cửa ngây ngẩn vài lần, ánh mắt của thằng bé đứng canh cửa khiến cậu cảm thấy rất tự ti.
"Xán Liệt."
Thế Huân bước ra khỏi taxi nhìn thấy Xán Liệt cứ đứng ngẩn ngơ trước của ra vào, bộ dáng cúi đầu cắn chặt môi thật sự là quá mức đáng yêu.
"Thế Huân."
Đã biết bộ dáng ngu ngốc của mình bị người khác nhìn thấy, cảm giác khó chịu càng khiến cậu cúi thấp đầu hơn.
" Sao lại không đi vào?"
Thế Huân bước tới khoác vai cậu.
"Mình. . . . . . mình nghĩ mình không vào thì hơn."
Nói xong cậu nhìn về đồng phục của mình.
"Thì ra là thế, vậy thì cậu đi theo mình đi đến nơi này đi."[ Vì giờ Huân Xán thân nhau hơn lúc ban đầu nên mình sẽ đổi cách xưng hô cậu- mình, cậu –tớ]
Không nói nhiều, Thế Huân kéo Xán Liệt đi đến một cửa hàng, tùy tiện chọn một nhãn hiệu đồ nam, kỳ thật Xán Liệt cao ráo như vậy, mặc cái gì cũng đẹp. Sự thật đã chứng minh, Xán Liệt chỉ cần mặc đồ giản dị kia cũng đủ toát lên vẻ đẹp vốn có rồi.
" Thẳng lưng nào, cậu xem, đẹp trai không?"
Thế Huân hài lòng nhìn Xán Liệt mặc đồ mình tự tay chọn, bỏ cặp kính dày cộp xuống.
"Nếu cậu mà mang kính sát tròng, khẳng định là đẹp trai quá trời quá đất luôn."
" Hả? Không cần đâu, đắt tiền lắm."
" Cậu quên à? Mình là đại gia mà!"
Thế Huân cười trêu chọc cậu, hắn kéo cậu đến quầy bán kính, lấy một chiếc kính nhét vào trong túi cậu.
" Phác Xán Liệt, cậu quả thực là đứng ở cấp bậc hot boy đấy, có biết không hả?"
Xán Liệt chính mình trong kính, tán thưởng cái câu mà người đời vẫn thường nói, người dựa quần áo, phật dựa kim trang( Kiểu câu người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân bên VN mình). Đã hiểu được cách ăn mặc có thể kiến người ta đẹp lên không ít, không khỏi che miệng cười thầm. Thế Huân chợt thấy tim mình hơi dao động, vội vã lắc lắc đầu.
"Thế Huân."
Đột nhiên có giọng nói vang lên từ phía sau. Xán Liệt không thể ngăn chặn run rẩy mà đứng sững tại chỗ.
"Sao anh lại tới đây?"
Thế Huân cau mày, buồn bực nói.
" Em mời bạn bè đến tiệc sinh nhật, sao lại không mời anh?"
Chuyện mà Diệc Phàm nhờ Tử Thao điều tra chính là chuyện này. Ngô Thế Huân rốt cuộc thì đang bày trò gì. Thế nhưng anh lại biết được rằng, cậu em trai mình dám cả gan lừa ba mẹ để tổ chức tiệc sinh nhật ở khách sạn.
"Ai vậy?"
Diệc Phàm đi lên đứng chặn trước hai người. Khi anh nhìn thấy Xán Liệt có hơi ngạc nhiên, không lâu sau khôi phục bình tĩnh.
" Tôi còn tưởng là vị công tử nào, thì ra là Phác Xán Trư nha!" [ Trư là Nhợn đó, chả biết béo thế nào mà gọi con người ta như này ]
" Ngô Diệc Phàm, anh cẩn thận lời nói của mình đấy."
"Thế Huân, em đừng có không biết lớn nhỏ như vậy, cẩn thận anh nói chuyện này với ba mẹ đó."
Diệc Phàm cười nhạo, nhướng mày nhìn Thế Huân.
"Thế Huân, cậu và anh ta là anh em sao?"
Xán Liệt vừa nhìn thấy Diệc Phàm đã khôi phục vẻ mặt uất ức, ác ma mang đến nỗi khiếp sợ cho cậu lại là anh của Thế Huân tốt bụng sao, hay là bọn họ liên kết để phá hủy mình? Xán Liệt bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, cậu cứ lùi từng bước, từng bước.
" Xán Liệt, mình cùng anh ta không phải người đi chung đường, chỉ là người cùng huyết thống thôi."
" Em trai à, thật quá tuyệt tình!"
Diệc Phàm ra vẻ ôm ngực đau khổ.
"Nhưng em ở trong lòng anh vẫn là đứa em trai tốt nhất!"
Nhìn đến vẻ mặt hoảng sợ của Xán Liệt, Diệc Phàm vừa lòng mà cười mỉm.
"Nhưng mà, Phác Xán Trư, tôi có chút việc, muốn cùng cậu đi giải quyết!"
" Anh đủ rồi đấy, cậu ấy là em mời."
Thế Huân bước lên phía trước.
" Vậy thì nghe quyết định của Xán Xán như thế nào nào!"
Nói xong Diệc Phàm lắc lắc di động trong tay, cười nhạo nhìn ánh mắt Xán Liệt đang cúi thấp dần.
"Thế Huân, mình với Diệc Phàm có hẹn trước. Mình xin lỗi ."
Diệc Phàm thỏa mãn nở nụ cười, xoay người bước đi, mà Xán Liệt cũng không đành lòng mà bước sát theo anh.
Ngô Thế Huân đứng ngây ngẩn nhìn hai người kia bước đi. Vừa rồi nhìn thấy sự hốt hoảng vụt qua trong đôi mắt Xán Liệt khiến hắn lo sợ không thôi. Hai người họ khẳng định là có mối quan hệ gì đó. Chính xác mà nói là Diệc Phàm chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó để uy hiếp Xán Liệt. Hắn nhất định phải điều tra ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro