Chap 4-5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4

Xán Liệt rầu rĩ, cúi thấp đầu đi theo sau Diệc Phàm, chú vịt xấu biến thành hoàng tử chỉ trong chớp mắt cũng biến mất. Cũng giống như hồi còn bé, cậu đứng trong sân vận động ngắm nhìn pháo hoa, chỉ trong nháy mắt ánh sáng tươi đẹp đã vụt mất. Sau đó baba lại bắt đầu ham mê cờ bạc, bán hết mọi thứ, rồi đến cả căn hộ xinh đẹp ở trung tâm thành phố cũng phải bán, cả gia đình cậu phải chuyển đến một ngôi nhà chật hẹp trong một xóm nghèo. Mama từ một bà chủ gia đình giàu có lại biến thành trụ cột kinh tế chính trong gia đình. Mà bức tranh thơ ấu màu hồng ấy cũng như giấc mộng phù du mà ngừng lại ở đó.

Bởi vì suy nghĩ rất nhập thần mà cậu không để ý người đi trước đã đứng lại mà đụng người phía trước. Diệc Phàm bị cái tên tay chân dài ngoàng đụng phải mà nghiêng ngả suýt ngã, nhất thời sắc mặt đen lại. Quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng ôm cái mũi hết sức của cậu trai nhỏ, vẻ mặt đột nhiên nhu hòa đi rất nhiều.

" Cậu đúng là nhợn rồi, ngu quá!"

"Đúng đấy . . . . . Tôi xin lỗi."

Phác Xán Liệt vội vàng nói xin lỗi, tay chân cũng luống cuống.

"Đau không?"

Diệc Phàm hỏi, Phác Xán Liệt cả kinh mà trợn tròn hai mắt.

"Ngu ngốc!"

Diệc Phàm sờ sờ cái mũi, quay đầu đi chỗ khác, cái vẻ mặt của Xán Liệt khiến anh cảm thấy xấu hổ.

"Ngô. . . . . . Ngô Diệc Phàm, anh muốn dẫn tôi đi đâu ?"

Xán Liệt cẩn thận hỏi.

"Nhà của tôi."

Diệc Phàm lộ ra nụ cười có ý rất sâu xa, Xán Liệt đột nhiên thấy rùng mình. Diệc Phàm quả thật là đem cậu về nhà, nhưng là phòng thuê ở ngoài của anh, anh tự thuê cho mình một căn phòng ở gần trường. Chỉ đến cuối tuần anh mới quay trở lại biệt thự ở ngoại thành. Anh lấy tư cách mình đã đủ trưởng thành mà ra ngoài sống cuộc sống thác loạn của chính mình. Xán Liệt nhìn quanh nơi này, hừm, chỉ là một mình anh ở mà còn to hơn cả nhà của cậu nữa, thật sự là khiến người ta không cam lòng mà.

" Cậu có thể nấu ăn không?"

Ngô đại gia vừa về nhà là lõa thể thân trên đi tới đi lui trong phòng khách. Xán Liệt đành phải cụp mắt nhìn chằm chằm thảm nhung.

"Biết một chút."

"Tốt lắm, tôi đang đói bụng, cậu chuẩn bị cho tôi chút đồ ăn đi."

"Vì . . . . . Vì sao?"

"Bởi vì, ngay từ lúc này, cậu chính là nô lệ để tôi sai vặt!"

Ngô đại gia gác chân lên bàn, ung dung mở TV.

"Anh. . . . . ." Bất đắc dĩ lại thở dài, "Anh muốn ăn cái gì?"

"Ăn cậu." Diệc Phàm ngả ngón mà nói, vừa lòng khi nhìn thấy mặt của Xán Liệt đỏ ửng lên.

" Cậu có sở trường gì thì cứ tự phát huy đi. Đồ ăn trong tủ lạnh hôm qua bà giúp việc mua vẫn còn. Hôm nay bà ấy xin nghỉ ."

À, rồi, thì ra là người giúp việc nhà anh ta nghỉ nên anh ta mới tùy ý mà ra lệnh cho mình, Xán Liệt rầu rĩ bĩu môi. Mở tủ lạnh thấy cũng còn khá nhiều nguyên liệu, xem ra Diệc Phàm bình thường cũng ăn uống đầy đủ lắm. Cởi áo khoác, xắn cao tay áo. Phác đầu bếp bày ra tư thế chuẩn bị xắt rau, xắt miếng nào ra miếng đó.

Đem cà chua và cà rốt cắt thành miếng, vừa mới dao phía eo đã bị người ôm lấy. Diệc Phàm một bên ôm Xán Liệt tay chân đang cứng ngắc, một bên ở bên tai cậu không ngừng phun khí, khiến cậu run rẩy.

"Xán trư, tôi không thích ăn quá mặn, chú ý."

Nói xong anh cũng không có ý định buông tay, vừa lòng nhìn nhìn Xán Liệt đỏ bừng tai mà bước khỏi phòng bếp.

Vừa rồi là cái quái gì vậy? Thật lâu sau cậu mới khôi phục lại tinh thần. Cái kiểu diễn kịch như tình nhân trong phòng bếp này Xán Liệt khó mà tiêu hóa được. Cũng may là vừa rồi cậu buông dao xuống, không thì khó mà bảo đảm mình không bị kinh hãi mà bị cầm luôn dao chém cái khuôn mặt đáng ghét kia.Tuyrằng cậu hận anh đến tận xương tủy, nhưng không đủ dũng khí mà hướng anh làm cái gì đó. Tự cười thầm mà chế nhạo chính mình, cậu đành phải tiếp tục công việc đang dở tay, tưởng tượng rau củ là Ngô Diệc Phàm, khi bỏ rau củ vào chảo, cậu hung hăng mà đảo đảo.

Bốn món ăn tỏa hơi nghi ngút, trứng xào cà chua, khoai tây xào chua cay, đậu cove thái mỏng xào khô, bò xào ớt xanh, còn có đậu hũ nấu miến. Diệc Phàm dùng ánh mắt tán dương gật gật đầu với cậu, nhưng khi vươn đũa định gắp lại chần chừ một chút.

"Phác Xán Trư, cậu không có hạ độc chứ?"

"ĐM, quên mất !"

Xán Liệt theo lời anh nói mà vỗ vỗ đầu, lại khiến Diệc Phàm phá lên cười. Thì ra người có giọng nói trầm thấp như anh lại có tiếng cười vang đến như vậy. "Đến đến đến, cậu tự mình thử mấy món ăn này trước đi."

Diệc Phàm đem đũa mình đang cầm cho cậu

Đùa, nghĩ mình là hoàng đế chắc, còn muốn có người thử độc cho sao? Xán Liệt cũng chỉ có thể oán thầm trong lòng một chút, đành phải làm bộ như không thèm để ý mà ngồi xuống, từng đồ ăn đều tự mình nếm qua, sau đó chờ đợi chỉ thị tiếp theo từ Diệc Phàm.

"Tốt lắm, mang đũa đấy lại đây. "

Diệc Phàm giật lấy đôi đũa Xán Liệt đang cầm mà dùng bắt đầu dùng cơm. Vì sao lại dùng từ "dùng cơm" để nói? Bởi vì khi Diệc Phàm ăn cơm thực sự ra dáng một quý tử nhà giàu có được gia giáo từ nhỏ. Nếu không biết con người thật của anh thì thật sự rất dễ bị cái miệng nhỏ đang ăn cơm kia cuốn hút, bộ dáng khi ăn quá tao nhã.

" Tự mình vào phòng bếp lấy bát đũa ra đây ăn cơm đi? Tư thế của cậu khiến tôi nuốt không trôi?"

Diệc Phàm tao nhã mà gắp đồ ăn, cách xắt thịt bò cũng chuyên nghiệp như ở khách sạn quyền quý. Rõ ràng là chỉ ăn thôi nhưng cũng khiến bầu không khí vui lên.

Không dám chậm trễ, Xán Liệt chạy đến phòng bếp lấy bát đũa. Cậu không thể ăn uống tao nhã như Diệc Phàm, Xán Liệt ăn như sói đói, đem cơm rơi vãi khắp bàn. Diệc Phàm nhíu mi, Xán Liệt run rẩy, vội vàng lấy khăn dọn dẹp đống hỗn độn trước mặt.

Khi Xán Liệt còn đang rửa bát, tiếng chuông cửa vang lên. Diệc Phàm đi mở cửa, người mới đến là một cô gái hơi gầy. Người đó vừa vào cửa đã ôm lấy cổ Diệc Phàm.

"Honey à, ."

Xán Liệt nhìn liếc qua cũng đủ nhận ra người đó là hoa khôi năm ngoái của trường, Lâm Nguyệt Nghệ, nhanh chóng dời mắt.

"Sao em lại tới đây?"

Diệc Phàm cau mày, đem cánh tay đang đặt trên cổ buông xuống.

" Sao nào? Sợ người ta bắt được nhân tình trên giường?"

Vừa bước vào đã nhìn thấy Xán Liệt đang đứng trong phòng bếp.

"Hắn là ai vậy? Ngoại hình cũng không tệ lắm!"

" Người làm thêm."

Diệc Phàm nói xong rút một tờ tiền trong ví đưa cho Xán Liệt.

"Cậu có thể tan làm!"

"Hả? À, đúng rồi"

Xán Liệt ngây ngốc vài giây, kịp phản ứng mà tháo tạp dề ra. Trong lòng cực kỳ cảm kích vị cứu tinh Lâm Nguyệt Nghệ. Mặc vội áo khoác, lấy túi sách cúi đầu chuẩn bị đi ra khỏi nhà Diệc Phàm.

" Haizz, đẹp trai như vậy mà là người giúp việc sao ?"

"Từ nông thôn đến, làm thêm thôi. Đúng rồi, ngày mai cậu đến đây tiếp đi, hôm nay phỏng vấn, tôi rất hài lòng."

"Cái gì?"

"Còn có, ngày mai không được phép mang kính sát tròng nữa."

"Hả?"

Khi Xán Liệt ra khỏi nhà Diệc Phàm trời cũng đã tối, cũng không biết chỗ Thế Huân đã xong chưa. Nhưng cậu biết cho người khác leo cây quá xấu hổ đi.

Hôm nay ăn mặc như này đi trên đường, lại có tốp năm tốp ba nữ sinh chỉ trỏ đánh giá mình. Tâm tình nhẹ nhàng hơn, mấy cô gái phía xá cười cười, mặt đỏ lên, có cô còn chọc chọc bạn bên cạnh.

Xán Liệt nghĩ đến Thế Huân, hắn ta đối xử với cậu thật tốt, thật không biết nên làm gì để báo đáp. Thế mà cậu lại còn nghi ngờ Thế Huân là do Diệc Phàm phái tới, cùng nhau chỉnh mình. Theo tình huống hôm nay, xem ra anh em họ cũng không được thân thiết lắm. Diệc Phàm tự mình thuê nhà bên ngoài, Thế Huân vẫn ở lại biệt thự mà.

"Ai nha, mai gặp Thế Huân nhất định phải nói xin lỗi, người ta tốt như vậy nhất định sẽ bỏ qua thôi."

Phác thiếu niên tự mình an ủi chính mình.

Diệc Phàm vốn định buổi tối sẽ trêu chọc Xán Liệt chút, thế nhưng lại bị cô ả kia phá hỏng, cảm giác đối với cô ả cũng không mấy hòa nhã .Lâm Nguyệt Nghệ biết anh vẫn lạnh lùng vậy. Lúc đầu cũng không để ý, chính là dùng đủ cách khiêu khích anh. Diệc Phàm vô tâm mà đẩy ả ra, tự mình đi đến phòng bếp lấy nước uống một hơi.

" Anh làm chi vậy?"

Lâm Nguyệt Nghệ không nghĩ mình chủ động yêu thương mà lại bị người ta từ chối.

" Hôm nay anh đâu gọi em tới."

Diệc Phàm lạnh lùng nói.

"Gần đây anh sống tốt nhỉ, toàn bộ học sinh trong trường đều nói anh đang theo đuổi Trương Vũ Đồng. Anh nói là anh chỉ đùa giỡn thôi, nhưng theo em thấy, thì không phải thế, không phải là anh đã thay lòng đổi dạ rồi chứ ?"

"Tùy em, muốn nghĩ như nào thì thế đi!"

Diệc Phàm lười giải thích với cô ả.

" Anh được lắm, không phải là anh cảm thấy chơi đùa với em đã đủ nên muốn đạp em ra xa sao?"

Lâm Nguyệt Nghệ bắt đầu nổi điên.

"Thật là không đáng yêu, vốn nghĩ là em nghe lời nên sẽ giữ lại, hiện tại xem ra cũng không quan trọng nữa ."

"Ngô Diệc Phàm!"

Lâm Nguyệt Nghệ vì tức giận mà gào thét.

" Tôi cũng không phải người tốt như vậy đâu, anh cứ chờ xem!"

Dứt lời, cầm theo túi xách hàng hiệu mà Diệc Phàm mua cho ả bước khỏi cửa.

" Out!"

Tâm trạng đang tốt của Diệc Phàm đều bị phá hỏng. Nhìn thấy đống bát Xán Liệt rửa vẫn còn một nửa đang nằm trong bồn rửa mà càng thêm chán nản.

Xán Liệt không có di động, điện thoại bàn thì lại không ngừng bị thúc dục sổ sách( mẹ làm kế toán mà). Không có máy tính, thậm chí còn không có bàn học cho riêng mình. Cậu chỉ biết đọc sách, cậu thực sự là đọc không nổi mấy tài liệu này, chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

Cậu mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Ngay lúc đầu cậu thấy Vũ Đồng quay đầu mỉm cười với mình, nói cậu ăn mặc thật đẹp trai. Khi cậu đang tươi cười lại bị một người hôn môi, cậu cố sức đẩy ra. Trong lúc đó, Vũ Đồng dùng ánh mắt xem thường mà nhìn cậu, rồi lại lạnh lùng quay đầu đi. Mà cái kẻ khởi xướng đang mỉm cười đắc chí chính là Ngô Diệc Phàm.

Lập tức bừng tỉnh. Cậu thấy mình vẫn còn đang gục trên bàn ăn. Ba ba nằm trên giường gáy như sấm, mà ma ma lại vẫn chưa về nhà. Cậu lấy từ trong tủ chăn đệm để xuống dưới đất, tiếp đó rửa mặt, đánh răng rồi đi ngủ. Nhưng giấc mơ vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu. Xán Liệt dùng chăn trùm hụp đầu, bịt chặt lỗ tai.

Ngày hôm sau, cậu hẹn Thế Huân ở vườn hoa trường, Xán Liệt dùng mọi cách để giải thích lý do cậu vắng mặt trong bữa tiệc sinh nhật của Thế Huân. Thế Huân nhanh nhẹn nói không sao cả, cũng không cản nổi Xán Liệt nói như bắn Rap liên hồi.

" Sao cậu lại không đeo kính sát tròng?"

Thế Huân thấy Xán Liệt vẫn cố mang cặp kính dày cộp như đít chai.

"À, cái đó. . . . . . Mình đeo không quen, hơi xót."

Xán Liệt khó nói sự thật là anh của hắn không cho phép cậu đeo.

"Lạ thật. Rõ là lúc đó hỏi nhân viên bán hàng, đây là loại kính nhẹ nhất, đeo vào rất thoải mái mà!"

Thế Huân buồn bực nói.

" Không sao, không sao. Mình đeo mắt kính quen rồi mà."

"Nhưng rõ ràng là mắt cậu đẹp như vậy. Che đi làm gì chứ?"

"Hì hì, cậu mới đẹp đó."

Xán Liệt gãi đầu.

" Cậu thấy mình đẹp?"

Thế Huân cười híp mắt.

"Đúng vậy, trắng trắng, mảnh khảnh này, rất đẹp."

" Thật sự thì, tên ngốc như cậu mới đẹp đó, chỉ có điều là cậu không biết điều đó thôi."

Thế Huân thở dài, ngoại hình đẹp như thế mà lại không nhận ra.

"Đúng rồi, nhìn qua quan hệ của cậu với anh mình không tầm thường nha!"

"Hả ?"

Vừa nói đến Ngô Diệc Phàm, Xán Liệt lại bắt đầu luống cuống, biểu cảm đó đều rơi hết vào mắt Thế Huân.

"Không có đâu, chúng tớ chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường."

Không muốn bị ghét, không thể nói Diệc Phàm đã làm gì đó với mình vì việc đó là một sự sỉ nhục lớn nhất với một thằng con trai.

"Xán Liệt, nếu anh trai mình bắt nạt cậu, nhớ nói mình biết. Mình nhất định sẽ giúp cậu."

Thế Huân dùng đôi mắt tràn ngập tình cảm nhìn cậu. Xán Liệt chợt nghĩ, có khi nào có thể nhờ vả Thế Huân mà thoát khỏi * ma trảo * của Diệc Phàm?

"Thật chứ, Thế Huân, mình có chuyện này muốn cậu giúp. . . . . ."

Chapter 5

"Xán Liệt, nếu anh trai mình bắt nạt cậu, nhớ nói mình biết. Mình nhất định sẽ giúp cậu."

Thế Huân dùng đôi mắt tràn ngập tình cảm nhìn cậu. Xán Liệt chợt nghĩ, có khi nào có thể nhờ vả Thế Huân mà thoát khỏi * ma trảo * của Diệc Phàm?

"Thật chứ, Thế Huân, mình có chuyện này muốn cậu giúp. . . . . ."

Xán Liệt vừa mới kéo tay vị cứu tinh định nói thì đột nhiên phía trên đầu bị một áp lực bao phủ. Nhìn lại dĩ nhiên là Hoàng Tử Thao.

"Phác Xán Liệt, cậu đang làm gì vậy?"

Tử Thao ngồi xuống bên cạnh cậu, tự nhiên gác hai chân lên đùi Xán Liệt.

"Cậu. . . . . . Sao cậu lại tới đây?"

Vừa thấy cậu ta Xán Liệt đã cúi thấp đầu, mọi thứ Thế Huân đều chú ý. Thế Huân mạnh mẽ đem chân Tử Thao bỏ xuống.

"Cậu là bị tàn phế hay bị nhược trí, chân cũng không để bình thường được hả?"

" Gì, đây thích đặt chân lên đùi nó đấy, nó cũng cảm thấy rất thoải mái!"

Tử thao vỗ vỗ vai Xán Liệt.

"Có đúng không, thoải mái mà nhỉ?"

Giọng nói đầy gian tà.

"Thoải. . . . . . Thoải mái."

Thế Huân nhìn thấy bộ dáng khúm núm, sợ sệt của Xán Liệt cực khó chịu. Hắn kéo Xán Liệt đứng dậy.

" Xán Liệt, cậu không phải sợ bọn người như này. Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Nếu không phải là sợ sệt anh trai mình, sao ngày nào cũng phải như cún vẫy đuôi đi sau chủ vậy?"

"Cậu nói cái gì? Tôi chưa bao giờ vì sợ anh cậu. Có tin không? Tôi đánh cho bố mẹ cậu cũng không nhận ra cậu bây giờ đấy"

Tử Thao cũng phát hỏa, tính tình trẻ con cũng bộc phát. Thấy hai người sắp lao vào đánh nhau, Xán Liệt vội vàng kéo Thế Huân rời khỏi.

" Phác Xán Liệt, Phàm ca nói mày là, nhớ đến lời hứa tối qua!"

Tử Thao lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ của mình là truyền tin. May ghê, không có đánh nhau với Thế Huân, không thật đúng là, quá vô ích.

Một cái cơ hội tốt như vậy cũng mất, giờ thì cậu sao có thể nói với Thế Huân được. Xán Liệt ủ rủ, ngồi trong phòng tự học thật lâu mới trở lại lớp học. Vừa đặt chân đến cửa lớp đã thấy Lâm Nguyệt Nghệ cùng mấy nữ sinh đứng chặn Trương Vũ Đồng, thật là ngứa mắt.

" Mấy người tìm tôi có chuyện gì?"

Trương Vũ Đồng thản nhiên hỏi.

"Nghe nói mày dùng chiêu nửa từ chối nửa mong muốn để dụ dỗ Diệc Phàm hả? Bây giờ người vững vàng như anh ấy lại muốn ăn mày muốn chết luôn đấy. Thủ đoạn kỹ nữ của mày thật quá lợi hại mà!"

Mấy đứa con gái đi theo Lâm Nguyệt Nghệ một bên vỗ lưng an ủi ả, một bên hung dữ mắng Vũ Đồng.

" Tôi không biết mấy người đang nói gì?"

Trương Vũ Đồng cau mày lại, sao lại nhiều chuyện như này.

" Hôm nay mà mày không nói rõ ràng, đừng trách tụi này không khách khí. Mày đúng là đồ hồ ly tinh, tranh giành bạn trai của người khác, lại còn không biết xấu hổ ? Thật là đồ đê tiện, có cha mẹ sinh mà không có cha mẹ dưỡng!"

" Bạn nói lại lần nữa coi?"

Trương Vũ Đồng cũng nổi giận, những người này không đầu không đuôi mà tìm mình gây chuyện, còn mở miệng mắng cha mẹ cô.

" Được, nghe rõ đi! Đồ đê tiện, không có cha mẹ dạy dỗ, đồ kỹ nữ."

Nói dứt lời, một đứa đang chuẩn bị giơ tay tát Vũ Đồng thì bị một bàn tay khác giữ lại. Nhìn qua thì người đó là một cậu con trai cao cao, gầy gầy.

Lâm Nguyệt Nghệ thấy người đó rất quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi là đã gặp qua ở đâu. Chắc mình chưa từng gặp cậu này?

"Mấy người. . . . . mấy người dựa vào cái gì mà đánh người khác?"

Xán Liệt cũng tức giận mà xông lên giải vây. Bây giờ mọi ánh mắt lại đổ dồn lên người cậu, cậu lại đột nhiên nói lắp.

" Mày nghĩ mày là ai? Không lẽ mày là nam nhân của con này? Hai đứa chúng mày thật xứng đôi!"

" Bạn ăn nói tử tế chút đi!"

Trương Vũ Đồng cảm kích mà gật gật đầu với Xán Liệt , sau đó tiếp tục nói.

"Chính bạn bị Diệc Phàm đá nên tìm tôi trút giận. Chuyện này chỉ có thể trách chính bạn không có bản lĩnh, sắc mặt như này mà lại không có ai yêu"

"Câm đi, con kỹ nữ này, chúng mày đâu, đánh."

Nữ sinh đánh nhau, phần lớn là dùng móng vuốt để cào cấu, giật tóc. Tuy sự sát thương không lớn nhưng thật sự nhìn rất chật vật. Xán Liệt che chở cho Vũ Đồng, mấy vết cào đều ở lại trên mặt cậu. Vũ Đồng còn bị mấy người kia giật mấy lọn tóc.

"Dừng tay lại cho tôi!"

Diệc Phàm bị tiếng ồn ào ngoài cửa làm phiền, nổi giận bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy mắt kính của Xán Liệt bị xô lệch, đầu tóc rối tung, trên mặt còn mấy vết xước rớm máu, mắt tối sầm lại.

"Phàm Phàm, là tiểu kỹ nữ này rat ay trước."

Lâm Nguyệt Nghệ đúng là một diễn viên diễn quá xuất sắc. Ngay lúc đầu thì giả bộ là người yếu đuối, là kẻ bị hại, sau đó thì hung hăng đánh người, đến lúc này thì lại quay về bộ dạng kẻ bị hại mà khóc đến lê hoa đái vũ.

" Ngô Diệc Phàm, tôi khuyên anh, quản cho tốt nữ nhân của mình, đừng để đến nơi này đánh nhua om sòm nữa."

Đầu tóc Vũ Đồng cũng rối xù không ít, nhìn cũng khá thảm hại.

" Thật ngại, mấy bạn về lớp trước đi, tôi đi nói chuyện với cô ấy."

Diệc Phàm đã rất tức giận. Lâm Nguyệt Nghệ nếu ngoan ngoãn mà chia tay thì sau này có chuyện gì khó khăn anh sẽ giúp đỡ. Nhưng lại không biết nghe lời mà làm loạn như thế này thì đừng trách anh không khách khí.

Trương Vũ Đồng hung dữ trừng mắt nhìn mấy đứa con gái kia, cô kéo Xán Liệt vào trong lớp. Lấy miếng urgo từ trong túi dán trên mặt Xán Liệt, vừa nói.

" Tự cậu cũng không có bản lĩnh gì còn tỏ vẻ anh hùng nữa, đánh nhau chưa chắc mình đã thua đâu. Cậu chắn trước mình như vậy, mình không đánh trả lại được. "

"Ha ha, ra là thế!" Xán Liệt cười ngốc nghếch.

Nữ thần dán urgo cho mình này, tuy rằng trên mặt toàn vết cào, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, tâm tình như muốn bay lên trên trời.

" Nhưng mà mình rất cảm ơn cậu."

Trương Vũ Đồng cười cười với cậu. Lần đầu tiên cô thấy tên đại ngốc này cũng đáng yêu đó chứ. Biểu tình cực kỳ đáng yêu mà nghịch nghịch băng urgo. Cô nở nụ cười rất tươi.

Phác Xán Liệt thuộc loại trạch nam mà, sao có thể chịu được nụ cười này của nữ thần. Chỉ cảm thấy có 1 dòng chất lỏng chảy từ mũi, bạn cùng bàn vẻ mặt khinh bỏ hét lớn.

"Ôi, Phác Xán Liệt, cậu lau máu mũi đi! Rơi xuống bàn rồi, bẩn chết đi!"

Hận không thể đào hố rồi tự mình nhảy xuống. Xán Liệt vội vàng bịt chặt mũi, cười cười mà nhận khăn tay Vũ Đồng đưa đến. Thấy cô không có ý khinh thường cậu, cậu mơi an tâm.

Diệc Phàm trốn một tiết học mới trở lại, cũng không biết nói gì với Lâm Nguyệt Nghệ. Nhưng lúc sau thấy Lâm Nguyệt Nghệ mỗi lần thấy cậu đều đi đường vòng... cũng không thấy ả đến lớp học của cậu lần nào nữa.

Anh vừa đến lớp, mấy tên đàn em đã khẩn cấp báo cho anh biết bộ dáng vừa rồi của tên Phác Xán Liệt,cái đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Còn đem chuyện cậu nhìn Trương Vũ Đồng mà phun máu mũi, khoa trương mà nói cho Diệc Phàm. Nghĩ thầm, rằng hôm nay tên Xán Liệt chắc số thảm rồi, dám động đến nữ nhân của Đại ca.

"Đại ca, có muốn tan học lôi nó đến chỗ trước kia. . . . ."

"Không cần, anh có cách rồi."

Trên mặt Diệc Phàm như có một tảng băng, mấy tên đàn em cũng không dám nói luyên thuyên thêm gì.

Diệc Phàm đi đến trước mặt Trương Vũ Đồng.

" Chuyện hôm nay thật ngại quá, là anh không xử lý tốt chuyện của mình. Hy vọng em không để bụng, tan học mời em đi ăn cơm đền tội!"

Trương Vũ Đồng ngẩng đầu, thản nhiên nói:

"Không cần, hôm nay em phải đến lớp học đàn piano, để hôm khác đi!"

" À, thế cũng được."

Diệc Phàm cười cười, cả vẻ mặt và cơ thể đều đúng như một kẻ vô hại.

"Hôm nay phải cảm ơn bạn học Phác đã xả thân cứu giúp, về sau cậu chính là người của hội chúng tôi, tôi xin tuyên bố, Phác Xán Trư. . . . . ."

"Đại ca, là Phác Xán Liệt." Tần Hải nhỏ giọng nhắc nhở.

"Ờ, bạn học Phác Xán Liệt về sau chính là người của Ngô Diệc Phà, Kiểu người dám làm việc nghĩa như này tôi rất tán thưởng ."

Anh ôm ôm vai cậu, trong khi trán cậu vẫn dán urgo, mũi thì nhét khăn giấy.

" Đại ca, sau này nó sẽ đi theo chúng ta sao?"

Trương Đại Hải vẻ mặt không vui, cảm giác cho tên tiểu tử này gia nhập như hạ thấp cấp bậc của mình vậy.

" Cậu cũng có thể đổi vị trí cho cậu ấy, cậu ấy vào cậu ra."

Diệc Phàm lạnh mặt đến mức không thể lạnh hơn nữa. Trương Đại Hải lập tức ngậm miệng, im lặng trở lại chỗ ngồi.

Trong lòng Xán Liệt thật sự rất bất an, tên Diệc Phàm hành động như vậy làm gì nhỉ? Vốn là tinh thần vui vẻ khi được nói chuyện với Trương Vũ Đồng cũng nhanh chóng rơi xuống đáy cốc, không có tinh thần mà chun mũi.

Cũng đã đến lúc tan học, Xán Liệt bị Diệc Phàm chặn đường.

" Cậu quên hôm qua tôi đã nói gì rồi sao?"

"Cái gì?"

" Khi lúc bắt đầu tôi có nói là cậu bắt đầu làm người giúp việc đó. . . . . ."

Xán Liệt không hiểu tại sao số mình lại thảm đến như vậy. Tan học lại còn phải nấu ăn cho ác ma này, thật muốn mua thuốc độc thử uống cho xong hết mọi chuyện. Để hả giận, cậu đem bắp cải băm nát, miệng còn không ngừng lảm nhảm chít chít không thôi.

Từ lúc dẫn cậu về nhà anh cũng chưa nói chuyện. Khi ăn cơm cũng không lên tiếng. Phác Xán Liệt cảm giác cũng bị bầu không khí im lặng này bóp nghẹt đến sinh bệnh.

Cuối cùng cũng rửa bát, thu dọn đâu vào đấy. Xán Liệt nhìn thấy Diệc Phàm đang ngồi trong phòng khách xem phim, lau khô tay đi lấy túi xách chuẩn bị bước về phía cửa ra vào. Đột nhiên thân mình bị túm lại, người bị ném thẳng vào ghế sopha. Diệc Phàm nằm phía trên mình, hung tợn nhìn cậu.

" Cậu liền như vậy mà thích Vũ Đồng sao?"

"Hả?"

Xán Liệt bị ném như vậy đầu óc đầy sao, vẫn chưa kịp phản ứng. Diệc Phàm đã đưa tay vào bên trong đồng phục cậu tìm kiếm. Cậu không ngăn được bộ đồng phục duy nhất của mình bị xé rách, đau lòng không thôi.

" Cậu thật đúng là không biết nhìn lại bản thân mình, chính mình có tài cán gì?"

Diệc Phàm nhìn thấy ánh mắt Xán Liệt lạnh lùng.

"Đúng đấy, tôi không xứng với cô ấy."

Không nghĩ tới những lời này lại như đổ dầu vào lửa, Diệc Phàm tức giận cầm dây lưng trói chặt tay Xán Liệt lại.

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

"Tôi không muốn, căn bản là nghĩ thôi cũng không muốn."

Xán Liệt vội vàng giải thích. Thật sự cậu không hi vọng mình và Vũ Đồng có thể có gì đó. Cậu chỉ thấy là, khi được ở gần những thứ tốt đẹp thì mình cũng dần được tốt đẹp lên.

" Hiện tại tôi lại như thế này, càng không dám hi vọng xa vời. Anh yên tâm, tôi sẽ không tranh giành với anh . ."

"Câm mồm, sao tôi phải lo sợ cậu thắng? Chuyện buồn cười nhất thiên hạ." Diệc Phàm di chuyển tay xuống nắm tiểu Xán Liệt.

" Dùng bộ dáng này để thắng tôi sao?"

"Ngô Diệc Phàm!"

Xán Liệt cũng tức giận, trừng đôi mắt tròn xoe.

"Cậu nghĩ kĩ cho tôi, chỉ tôi mới có quyền chơi đùa cậu, cậu đừng có nghĩ có một hành động nào khác. Còn có, tôi không cho phép cậu được đến gần Thế Huân, nếu không tôi sẽ đem ảnh chụp dán lên bảng tin của trường."

" Tôi hận anh."

Nước mắt rốt cục nhịn không được mà trượt xuống. Diệc Phàm tháo kính mắt của cậu, nhìn nhìn rồi vội quăng cậu lên giường.

Chapter 6

Diệc Phàm thấy Xán Liệt nằm trên giường thút thít như đứa trẻ. Toan tính ban đầu là muốn hung hăng mà ngược đãi lại dịu đi rất nhiều. Vươn tay lấy hộp khăn giấy đưa đến cho cậu.

"Lau nước mũi nhanh, bẩn chết đi."

Phác Xán Liệt nhanh tay lấy rút hai tờ, mạnh mẽ mà lau nước mũi, khiến Diệc Phàm sạch sẽ không chịu nổi mà nhíu mi. Xán Liệt đem khăn giấy vứt tung trên giường khiến Diệc Phàm nhảy dựng lên, chỉ tay vào mấy khăn giấy kia.

"Phác Xán Trư, mau nhặt lên rồi cho nó vào thùng rác cho tôi. Nhanh!"

Xán Liệt không đeo kính, híp mắt nhìn anh một lúc lâu, sau đó nhặt mấy khăn giấy kia lên, nhưng không hề ném vào thùng rác, lại như giận dỗi mà ném về phía Diệc Phàm khiến anh sợ tới mức "Hoa dung thất sắc" .

"Phác Xán Trư!"

Diệc Phàm giận dữ đem Xán Liệt đặt lại trên giường, lại nhìn thấy Xán Liệt đang cười cười. Có lẽ là quá mức chói mắt nên đầu óc anh mới không thể phản ứng mà cúi đầu hôn cậu, và lần thứ hai bọn họ hôn nhau. Diệc Phàm cảm thấy đôi môi của Xán Liệt rất là mềm, hơn nữa xúc cảm cũng tốt lắm, cho nên mới muốn hôn cậu. Hơn nữa khi bị hôn, vẻ mặt ngơ ngác của cậu rất rất thú vị, cậu lại vô thức há miệng để đầu lưỡi của Diệc Phàm xẹt qua rồi như rắn nước mà trườn vào bên trong miệng.

Hôn đến mức Xán Liệt như muốn ngừng thở Diệc Phàm mới buông cậu ra. Mà vẫn giữ nguyên tư thế nằm đè lên người cậu, hai người thở phì phò, trong lúc nhất thời cả hai đều trầm mặc .

"Ngô Diệc Phàm, anh nặng thế."

Cuối cùng thì Xán Liệt cũng không chịu đựng được mà nói.

"Cậu mới nặng "

Miệng thì nói thế nhưng vẫn bò khỏi người cậu.

"Đồng phục của tôi."

Xán Liệt vẫn cúi đầu, thấy đồng phục trên người bị xé thành hai mảnh, biến thành áo choàng luôn rồi.

"Cậu mặc của tôi là được."

Diệc Phàm nói xong lôi ngăn kéo, lấy áo đồng phục của mình đưa cho cậu. " Tôi chưa từng mặc cái này, hơn nữa tôi cũng không thích mặc nó."

" Được."

Xán Liệt cũng không biết mình sao nữa, nụ hôn vừa rồi khiến tay chân cậu luống cuống. Một nụ hôn đơn thuần không hề mang theo dục vọng lại khiến cho cái đầu nhỏ của cậu nghĩ mãi không thôi.

" Ding Dong."

Tiếng chuông cửa lại đột nhiên vang lên, Diệc Phàm bắt đầu cảm thấy mấy nữ nhân của mình thật quá phiền phức, sớm biết như này đã không mang về nhà.

Vừa mở cửa thì thấy một cậu con trai, tuy rằng bề ngoài của cậu ta còn xinh đẹp, thanh tú hơn cả con gái.

"Lộc Hàm, sao cậu lại tới đây?"

"A Phàm, hôm nay cho tớ trốn tạm đây nhé."

Cái người tên Lộc Hàm bước vào, tùy tiện mà ngồi trên sô pha.

" Làm chi?"

Diệc Phàm tức giận nói.

"Cậu không biết à, ba tớ lại ép tớ hẹn hò với thiên kim tiểu thư của công ty gì gì đó. Cậu có biết không hả, cái cô này bị bệnh công chúa. Lần trước còn bị cô ta kéo ra ngoài nũng nịu, chờ chút, không phải tớ đến không đúng lúc chứ?"

Lộc Hàm nhìn về phía phòng ngủ , trên giường hình như là có một người.

"Đúng vậy, biết rồi thì xin mời đi . . . . . ."

" Á, tớ sẽ đeo tai nghe, các cậu cứ tiếp tục."

Lộc Hàm lấy điện thoại và tai nghe từ trong túi.

" Cửa phòng ngủ của nhà tớ trong suốt."

" À, tớ không ngại bị mù mắt."

"Cậu!" Diệc Phàm không thể mời được tên ôn thần này đi đành phải buông tha.

"Phác Xán Trư, cậu mặc quần áo đi ra đây đi."

"Ồ, mới mấy ngày không gặp, Ngô đại gia bắt đầu thay đổi như này sao?"

Lộc Hàm đánh giá cậu con trai rất hấp dẫn đứng trước mặt mình.

" Ngoại hình khá ổn, so với Lộc ca thì có kém chút."

" Ít lời đi. Xán Liệt, cậu về đi!"

"Dạ dạ."

Xán Liệt sờ soạng tìm kiếm kính mắt trên bàn, Diệc Phàm đeo kính giúp cậu, sau đó mới nhìn rõ Lộc Hàm, cậu còn tưởng là con gái, lập tức đỏ mặt.

" Ồ, cậu muốn độc chiếm đấy hả. Cậu ta đeo kính mắt vào làm ngoại hình ẩn dấu mất một nửa rồi. Cậu cũng rất mệt khi nghĩ ra cách này nhỉ."

Lộc Hàm cười lớn trêu chọc .

" Cậu không nói cũng chẳng ai nghĩ cậu câm đâu!"

Diệc Phàm tức giận cầm giúp túi sách lại cho Xán Liệt.

" Haha, A Phàm, cậu thật thủ đoạn!"

Lộc Hàm dí sát mặt mà nhìn Xán Liệt khiến cậu đỏ bừng mặt.

"Thật sự là một đứa nhỏ quá ngây thơ, bị cậu nhìn trúng quả thật là phí của trời!"

"Phác Xán Liệt, còn không mau đi về."

Mỗi lần gặp tên ôn thần này, Diệc Phàm luôn không có lối thoát, thậm chí không thương tiếc mà đem Xán Liệt đuổi đi.

" Được, tôi đi đây."

Xán Liệt cuối cùng cũng kịp phản ứng, may quá, hôm nay tránh được một trận. Cảm kích mà nhìn Lộc Hàm, cười cười, sau đó co chân chạy.

"Thật đáng yêu."

Tuy rằng nhìn Lộc Hàm trẻ con vậy nhưng thật sự thì y đã học năm ba đại học, cũng đã sắp tốt nghiệp rồi. Sau khi tốt nghiệp y sẽ thừa kế nghiệp kinh doanh của gia đình, thậm chí sẽ kết hôn với thiên kim tiểu thư của công ty đối tác. Y cũng giống Diệc Phàm, không muốn nghe theo sự sắp đặt của gia đình. Nhưng y không mặt dày như Diệc Phàm mà ở lại học mấy thêm mấy năm trung học.

"Nói! Người đáng yêu như vậy làm sao lại rơi vào tay nhân huynh vậy?"

Lộc Hàm còn chưa cửi giày, cứ thế gác chân lên bàn khiến Diệc Phàm lại thêm bực mình.

" Cậu quản tớ á, muốn ở đây mấy ngày?"

" Ước chừng cũng phải trên dưới 1 tuần đấy. Cậu ở nơi tốt như này, rất tiện cho tớ đi lại."

" Được, không bao ăn uống. Một tuần năm vạn."

" Zề, tớ đến khách sạn nhà tớ đây!"

"Vậy cậu đi đi!"

"A Phàm, tớ ra ngoài cũng không mang tiền, xem xét lại đi, thế này thôi nhé?" Lộc Hàm vươn một ngón tay.

"Một vạn?"

"Không phải, mười đồng. Hơn nữa mỗi ngày được thêm hai cái bánh rán."

"Cút nhanh!"

Lộc Hàm đùa cợt mà ở lại. Mỗi ngày khi hoàng hôn, y đều phải trêu đùa Xán Liệt một chút. Xán Liệt vì Lộc Hàm ở lại mà sau khi ăn xong may mắn thoát khỏi ma trảo của Diệc Phàm. Trong lúc nhất thời, tràn ngập cảm kích với Lộc Hàm.

~~~~

Thế Huân rất buồn bực, gần đây Xán Liệt rất hay trốn tránh mình, Cho dù hắn có hướng cậu chào hỏi thì cậu ngoảnh mặt làm ngơ mà nhìn đi hướng khác. Hơn nữa hắn cũng phát hiện, sau khi tan học, cậu đều đi theo Diệc Phàm về nhà. Khẳng định là Diệc Phàm đứng giữa gây sức ép không muốn Xán Liệt gặp mặt mình. Diệc Phàm và mấy tên đàn em chắc chắn là lại bắt nạt Xán Liệt. Hắn nhất định phải nghĩ cách

Hôm nay, sau khi tan học hắn bám theo hai người đi về nhà trọ của Diệc Phàm. Tuy là an hem nhưng hắn cũng chỉ biết Diệc Phàm có thuê một căn hộ bên ngoài, nhưng lại không biết chính xác địa chỉ. Thì ra là tòa nhà cao tầng gần trường. Hắn vừa bực mình nhìn Xán Liệt cùng anh trai bước vào nhà, vừa suy nghĩ tìm một lý do để đi lên nhà Diệc Phàm.

Ngay lúc Xán Liệt làm xong đồ ăn, cả ba người cùng ngồi xuống thì Thế Huân lấy hết dũng khí nhấn chuông cửa. Xán Liệt thấy Diệc Phàm nhướng nhướng mày, đành phải đứng dậy đi mở cửa. Khi cậu nhìn thấy Thế Huân đang đứng ngoài cửa, nhất thời đông cứng tay chân.

"Xán Liệt, sao cậu lại ở chỗ này?"

Thế Huân giả bộ ngạc nhiên còn hơn cả Xán Liệt.

"Sao em lại tới đây?"

Diệc Phàm lạnh lùng nhìn hắn.

" Không phải là em đi theo dõi anh chứ?"

"Ai theo dõi anh. Ba mẹ nói em đi xem nơi anh ở như thế nào!"

Thế Huân làm bộ mình phải theo lệnh của ba mẹ mà làm việc, hết nhìn đông lại nhìn tây.

"A Phàm, đây là em cậu hả? Ngoại hình, phong cách cũng không giống nhau nhỉ?"

Lộc Hàm cũng lại góp vui.

" Xin chào, tôi là Lộc Hàm."

Rất thân thiện mà chìa tay ra. Thế Huân nhìn y một hồi rồi nói.

" Chị là bạn gái của anh em hả?"

"Bụp"

Lộc Hàm không chút khách khí mà nhón chân, mạnh mẽ đẩy đấm Thế Huân một phát. Thế Huân ôm eo đau đớn.

" Cậu nhìn rõ cho tôi, tôi là Lộc đại gia đấy!"

Lộc Hàm ghét nhất bị người khác nói mình là giống con gái, càng không thèm nói đến người này còn nói mình là con gái.

"Thế Huân, "

Xán Liệt vội vàng đi đến, cúi xuống đỡ hắn.

" Người này sao lại dã man như vậy?"

"Hừ, người này sao lại trẻ ranh đến vậy, lần sau nếu có nói chuyện thì nhớ uốn lưỡi đi nhé."

" Anh!"

" Được rồi, được rồi. Thế Huân không cố ý mà, Lộc Hàm, anh tha cho cậu ấy đi!"

Mấy ngày nay Xán Liệt và Lộc Hàm cũng thân thiết hơn. Cậu vội khuyên can Lộc Hàm.

"Phác Xán trư, đây là chuyện của nhà tôi."

Diệc Phàm phải chứng kiến màn ầm ĩ của ba người thật chịu không nổi.

" Xán Trư, đi lấy thêm bát đũa, mấy người qua đây ăn cơm đi!"

Trong lúc ăn cơm, Xán Liệt và Lộc Hàm lại ồn ào, Thế Huân chăm chú nhìn cậu mà nở nụ cười. Diệc Phàm chậm rãi ăn cơm, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ba người kia mà thở dài.

" Tớ nói này Xán Liệt, sao cậu lại ăn cơm ở nhà anh trai mình vây?"

Thế Huân rốt cục cũng nhớ đến mục đích chính mà mình đến đây.

" À, chuyện này. . . . . ."

Xán Liệt lại bối rối.

" Cậu ấy đến đây làm thêm, là người giúp việc cho nhà anh."

Diệc Phàm nhanh trả lời.

" Tôi nhìn thì không hẳn là vậy. Khẳng định A Phàm có mục đích khác."

Lộc Hàm lại bắt đầu giở trò.

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Xán Liệt chính là ở trên giường. . . . . ."

"Lộc Hàm!"

Thoáng có sự tức giận trong giọng nói của Diệc Phàm, Lộc Hàm đành phải ngoan ngoãn mà làm điệu bộ tát tát vào miệng, ánh mắt ngơ ngác như nai con. " Tớ thật sự chỉ đến làm thêm thôi. Cậu biết nhà tớ rất nghèo mà !"

Xán Liệt cuống quýt giải thích, chỉ sợ Thế Huân biết chuyện sẽ khinh thường mình.

" Làm thêm thì tớ có thể giới thiệu cho cậu. Sao phải đến chỗ này?."

" Làm ở đây cũng rất tiện, thời gian ít mà lại được nhiều tiền nữa. Haha." Xán Liệt gãi đầu cười.

"Thật sự?"

Thế Huân rất khôn khéo mà nheo đôi mắt nhỏ. Trong lòng cũng tính toán, hắn không có ngu đến mức tin tưởng Xán Liệt nghèo đến nông nỗi này.

Ăn cơm xong Thế Huân và Xán Liệt cùng đi về, Diệc Phàm nói gì đó không đồng ý, kéo Xán Liệt Phác đi chơi trò chơi. Xán Liệt không hiểu nổi sao người này lại đột nhiên trở nên ngay thơ như vậy. Thế Huân thấy Xán Liệt không đi về cũng ở lại cùng đi chơi .Lộc Hàm cũng dũng cảm nói tối sẽ ăn khuya theo cặp.

Lộc đại gia thật là một người tinh tế, liếc mắt một cái cũng biết hai anh em nhà này đấu đá lẫn nhau, xoay quanh kẻ đang ngây người không biết gì -Xán Liệt .

Bốn người vui đùa, chỉ chớp mắt cũng đã 12h. Xán Liệt dụi dụi cặp mặt đã bắt đầu xót, mấy người đó đều là đại gia khó mà theo được.

" Không được rồi, tôi phải về."

Nói xong đứng lên, duỗi đuôi chân đang run rẩy.

" Mình và cậu cùng nhau đi về."

Thế Huân cũng đứng lên.

" Về làm gì? Ở lại đây ngủ đi, sáng mai dậy đi học, trường học cũng gần ngay đây mà"

Lộc Hàm đúng là một người ồn ào mà, nói xong liền ôm chăn nệm từ trong tủ vứt trên nền nhà.

" Đến đây nào, chúng ta cùng nhau nằm đất ngủ!"

"Không được, không được. Mẹ tôi sẽ lo lắng"

Xán Liệt vội vàng xua tay.

" Gọi điện về là được rồi. Nói ở lại nhà bạn học bài."

Lộc Hàm đem điện thoại đưa qua.

" Nhà tôi không có điện thoại."

"Di động."

"Cũng không có."

" Hờ. Cậu là người ngoài hành tinh à!"

Lộc Hàm khoa trương mà nhảy lùi sau mấy bước, vẻ mặt khó tin.

"Lộc Hàm, xe của cậu vẫn còn trong gara dưới lầu!"

Diệc Phàm rốt cục cũng lên tiếng.

"Làm gì. Vợ tớ cũng chưa từng được ngồi trong đó đâu"

Lộc Hàm nói xong túm chặt túi quần, làm bộ giấu đầu lòi đuôi .

" Tớ đưa hai người này về, cậu đi ngủ trước đi!"

"Lời này của cậu thật giống như nói với vợ đó."

Lộc Hàm đem chìa khóa vứt cho Diệc Phàm, lại còn nheo mắt mị người.

Thực ra thì nhà Xán Liệt cũng không xa đó lắm, nhưng kiến trúc khu đó lại đổ nát. Ngõ nhỏ đó căn bản không thể lái xe vào, chỉ có thể đưa đến đầu ngõ, mà Diệc Phàm và Thế Huân đều cố tình muốn đưa cậu về tận nhà. Hai người kia cứ cãi qua cãi lại, cuối cùng cả ba cùng đi vào. Càng lúc Xán Liệt càng mơ hồ, cho dù có ngây thơ đến mức nào cũng hiều được chuyện này không hề đơn giản.

Cuối cùng đi mỏi chân năm phút cũng đến nhà Xán Liệt. Bước đến nhà thì vẻ mặt của Xán Liệt đã ủ rũ, xua xua tay.

" Cám ơn hai người đã đưa tôi về, tôi vào đây."

Hai anh em họ Ngô thấy cậu ngáp dài ngáp ngắn bước vào nhà. Cả hai trừng mắt nhìn nhau, sau đó càng thêm im lặng mà đi về.

" Vì sao Xán Liệt lại nghe lời anh đến vậy, không phải là anh dùng chuyện gì để uy hiếp cậu ấy chứ?"

Thế Huân đột nhiên đánh vỡ trầm mặc.

" Cậu ấy can tâm tình nguyện."

Diệc Phàm kỳ thật cũng rất mệt, lười trả lời.

"Tôi nói cho anh biết, cậu ấy là bạn của tôi. Tôi không cho phép anh làm chuyện gì đó quá phận với cậu ấy"

"Ngô Thế Huân, cậu có bản lĩnh thì rời khỏi cái nhà đấy rồi cùng tôi nói chuyện ."

Diệc Phàm lạnh lùng nhìn hắn.

" Cậu là cái đồ nhát gan, không dám phản kháng an bài của gia đình, cũng là cậu cảm thấy kế thừa sản nghiệp gia đình mới là mục đích của đời mình, đem tôi đuổi đi mới là cách tốt nhất.."

" Tôi không hề như vậy."

"Tôi nói cậu biết. Ngô Thế Huân. Tất cả mọi thứ, trừ khi Diệc Phàm tôi không muốn, bằng không thì cậu đừng mơ đoạt đi."

Câu nói này của Diệc Phàm hoàn toàn chọc giận Thế Huân. Hắn tức giận bắt taxi đi về nhà.

Diệc Phàm không hề nói sai. Từ nhỏ đến lớn Thế Huân tranh giành thứ gì cũng đều thua anh, từ món đồ chơi cho đến tình yêu thương của cha mẹ. Mà Diệc Phàm lại ỷ bản thân cái gì cũng ưu tú hơn hắn, nên càng xem thường hắn. Hắn một mực cố gắng thoát khỏi hào quang của Diệc Phàm. Mãi cho đến khi Diệc Phàm tự nguyện lưu ban, không muốn học Đại học, hắn nghĩ cơ hội đã đến với hắn. Hắn muốn liều mạng mà thể hiện cho mọi người biết bản lĩnh của Ngô nhị thiếu gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro