Chap 7-8-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 7

Diệc Phàm thường xuyên vắng mặt trong các kì thi. Anh lưu ban là không đi thi, hoặc có bị người nhà ép đến cũng để giấy trắng mà đi về. Cho nên khi anh xuất hiện trong phòng thi giữa học kỳ, thầy giáo cũng không dám tin. Mà khi Diệc Phàm cầm trên tay phiếu điểm hạng mười đứng trước cửa lớp, chủ nhiệm lớp như là nuốt phải ruồi, vẻ mặt biểu cảm rất đa dạng.

Đi qua Xán Liệt thấy phiếu điểm của cậu đứng vị trí thứ 31, Diệc Phàm hừ nhẹ một tiếng. Xán Liệt đau khổ mà than vãn, ngày nào cũng đọc sách đến mờ cả mắt, một nhìn thành hai mà vẫn không thể thoát khỏi tình trạng thê thảm này. Vũ Đồng đem phiếu điểm đứng thứ 5 cho vào cặp sách, quay đầu nhỏ giọng nói.

" Người nào đó học đến năm năm trung học mà, thi đứng thứ mười thì cũng đâu có gì ngạc nhiên chứ."

Sau đó nghịch ngợm mà nháy mắt mấy cái.

"Ha ha ha ha ha, có lý đó."

Xán Liệt bị cô chọc cười mãi không ngừng, ngay cả bạn cùng bàn luôn im lặng cũng trộm cười.

Diệc Phàm nhìn thấy Trương Vũ Đồng và Xán Liệt càng lúc càng thân thiết, mặt lập tức trầm xuống. Ngầm tính kế, cuối cùng nhếch miệng cười gian.

Không biết sao lại thế, Diệc Phàm bắt đầu tấn công Vũ Đồng mạnh hơn. Luôn luôn sai mấy tên đàn em đặt hoa trên bàn cô. Mỗi lần thấy thế Xán Liệt sẽ giả bộ như không nhìn thấy gì, trong lòng cũng không thấy thoái mái. Thế nhưng mỗi ngày đều phải đến nhà Diệc Phàm làm *bảo mẫu*. Ban đầu chỉ là nấu ăn, sau đó mọi việc dọn dẹp cũng đều đến tay cậu. Cũng không biết quan hệ với Lộc Hàm là cái gì, Diệc Phàm cũng ít nói chuyện với cậu, chỉ có vài câu giao việc.

Lộc Hàm lại nói mấy ngày nữa y sẽ đi khỏi S thị, vì thoát khỏi sự an bài của gia đình y sẽ nhất quyết biến mất một lần. Cho nên những đến thứ sáu cậu sẽ phải tham gia một bữa tiệc nhỏ tiễn biệt y. Xán Liệt nghe tin Lộc Hàm sẽ đi, trong lòng lo lắng, ở cùng với một người vui tính như Lộc Hàm thật tốt, chính cậu thấy nuối tiếc. Về phương diện khác, cậu là cam đoan sẽ không quấy rầy cuộc sống riêng của Diệc Phàm .

Phác Xán Liệt thật không ngờ Diệc Phàm lại mang Trương Vũ Đồng đến. Khi Lộc Hàm kéo cậu đi đón Thế Huân đến tình cờ bắt gặp hai người. Tự trách mình đeo kính sát tròng mà nhìn không rõ, kiểu gì lại nhìn thành Trương Vũ Đồng cười yếu ớt mà kéo cánh tay Diệc Phàm đi tới.

Trương Vũ Đồng nhìn thấy Xán Liệt cũng hơi ngạc nhiên, hơn nữa cách ăn mặc này của Xán Liệt khác mọi ngày, mặt khác, cậu cũng không nghĩ lại gặp ở quán bar như này. Đúng vậy, Lộc Hàm bao luôn quán bar này, mấy người phục vụ cũng đi vào. Diệc Phàm và Thế Huân coi nhau như xa lạ, không tiếng động mà đi sau Lộc Hàm.

"Đến đây nào, mọi người cùng uống."

Lộc Hàm mở chai rượu vang, lại cho chút lá trà xanh vào mỗi cốc.

"Hôm nay, Lộc ca mời các cậu đến để nói lời chia tay ngắn ngủi. Vì sắp tới đây anh phải đi ra ngoài tạo sự nghiệp cho bản thân, cho nên hôm nay các chú đến đây, chúng ta không say không về."

Lộc Hàm một lời uống cạn đáy cốc, còn nói thêm.

"Của tôi cạn ly luôn rồi, tùy mọi người."

Khi Xán Liệt nhìn thấy hành động này cũng cầm ly rượu nhấp thử, nhưng rồi lại vội vàng đặt xuống.

"Nai con, cậu uống chậm chút."

Diệc Phàm đứng lên ngăn cản y.

" Cậu còn chưa nói đi đâu mà ?"

" Làm gì hả, cậu muốn như hình với bóng sao? Cậu đừng quên, Ngô đại thiếu gia cậu vẫn còn đang học Trung học đấy!"

Lộc Hàm khẽ cười mà nháy mắt mấy cái.

" Lộc Hàm tớ đây muốn đi đến một nơi. Các cậu không được bán đứng tớ ."

" Anh không thể ở lại thêm mấy ngày sao?"

Xán Liệt thật sự rất là luyến tiếc người có khuôn mặt trẻ con nhưng tư tưởng đúng là một vị ca ca.

" Ai da~ Là Xán Liệt đã đem lòng yêu thương ca sao? Nếu cậu mà nói sớm hơn, Lộc ca nhất định sẽ cũng thích cậu. Đáng tiếc là anh đã đặt vé máy bay xong hết rồi. Không sao hết, vài năm sau anh thành danh nhất định sẽ về cưới cậu."

Lộc Hàm tươi cười rồi lại tự rót cho mình một ly rượu.

" Được đó, nai con, tớ sẽ không nói thêm gì. Chúng ta cùng nhau kính cậu, chúc cậu sớm thành công!"

Diệc Phàm bắt đầu đứng dậy, mọi người vội vàng mà đứng lên, cầm ly rượu cùng chụm lại.

"Chúc Lộc Hàm sớm thành công!"

Phác Xán Liệt ngửi thấy trà xanh hòa tan vào trong rượu vang, mùi cồn nồng lúc trước cũng giảm bớt, cau mày uống cạn ly. Cảm giác hương vị cũng không khó uống lắm.

Lộc Hàm cứ hết ly này lại ly khác, ghé bên tai Diệc Phàm nói nhỏ.,

"A Phàm, cậu phải thoát khỏi vận mệnh. Chỉ có dũng cảm mà thực hiện, đừng cố trốn trong trường Trung học nữa, như vậy thật hèn nhát."

Sắc mặt Diệc Phàm tối sầm, không nói lời nào, Lộc Hàm biết anh đã nghe được phần nào câu nói.

Xán Liệt có chút câu nệ mà ngồi bên Vũ Đồng, cúi đầu nhìn chất lỏng lúc ẩn lúc hiện trong ly. Nhưng Vũ Đồng lại thân thiện nói.

"Cậu như này thật đúng là khó nhận ra nha."

"Cậu.... Sao hôm nay cậu lại đến đây?"

Xán Liệt rất sợ hãi, không biết có phải là vì lúc trước Diệc Phàm nói muốn chiếm đoạt Trương Vũ Đồng , hay là vì nguyên nhân khác nữa. Dù sao thì trong lòng cậu cũng đủ loại cảm xúc ngổn ngang không rõ.

"Bí mật."

Vũ Đồng nháy mắt với cậu.

"Mình khuyên cậu nên tránh xa anh ta một chút."

Xán Liệt vô tình đè thấp giọng.

" Mình biết, mình sẽ có chừng mực."

"Xán Liệt, các cậu là bạn bè?"

Thế Huân ngồi bên cạnh rất nhàm chán mà nhìn bộ dáng hồi hộp thẹn thùng của Phác Xán Liệt, lại không hiểu sao trong lòng lại buồn bực. Chỉ biết uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng không nhịn được mà nói.

" Chúng tớ là bạn cùng lớp mà"

Xán Liệt nhiệt tình giới thiệu .

" Xin chào, bạn là bạn gái mới của anh mình hả?"

Đối với cô gái này, Thế Huân cũng không có nhiều cảm tình. Chăm chú nhìn vào đôi mắt luôn ẩn giấu cảm xúc của cô, đúng là không hề đơn giản.

"Không phải, đều là bạn học thôi, cùng nhau đến chơi thôi."

Vũ Đồng cũng tinh tế mà đánh giá biểu cảm của Ngô Thế Huân.

"Bạn là em trai Diệc Phàm ? Ngoại hình không giống nhau!"

Tuy rằng Vũ Đồng biết Diệc Phàm có một người em trai, nhưng không nghĩ tới là người đang ở trước mặt mình. Cảm giác quá khác anh trai hắn, đôi mắt khi cười sẽ cong lên đó thật khiến tim người ta dễ dàng mà mềm ra. Hơn nữa nhìn qua có vẻ có mối quan hệ rất thân với Xán Liệt, một người khá tốt.

" Ai cũng nói không giống mà, anh ấy có ngoại hình giống mẹ. Cho nên tính khí hơi giống con gái."

Thế Huân căm tức nói, mắt trừng như trẻ con.

"Ha ha, xem ra tình cảm giữa hai anh em bạn không được tốt lắm."

Vũ Đồng cười cười, ánh mắt nhìn về phía Diệc Phàm và Lộc Hàm nói chuyện .

Càng tiếp cận người con trai nguy hiểm này, bất an trong lòng Vũ Đồng càng lớn. Có một cảm giác sợ hãi khi bị hút thật sâu và một khoảng không không rõ. Cô không thể nào quên được vẻ mặt của Vũ Hiểu Nguyệt khi nói về chuyện tình yêu. Một cô gái với khuôn mặt ngây thơ, nụ cười tỏa nắng, tâm trạng hưng phấn mà nói với mình, cô ấy có bạn trai mới, người ấy là một người hoàn mỹ đến cỡ nào. Ngay cả cô, lúc ấy dường như cũng như đang chìm trong tình yêu ngọt ngào của Hiểu Nguyệt.

Nhưng không lâu sau đó, Hiểu Nguyệt bắt đầu trở nên trầm lặng, như là cãi nhau với người yêu. Sau lại lại nhìn thấy cô ấy thường hay đi về một mình, ngay cả khi gặp Vũ Đồng cô cũng chỉ gật đầu có lệ. Sau đó Vũ Đồng lại nhận được tin nhắn của Hiểu Nguyệt. Đồng Đồng, tớ mệt mỏi quá. Thì ra trên tầng thượng lại có thể cao thế này, Nếu tớ biến mất khỏi thế giới này, ai sẽ đau khổ chứ ?

Đúng lúc đó Vũ Đồng đang ở trường học, vội vàng chạy lên tầng thượng, liền nhìn thấy Hiểu Nguyệt đang đứng ở hàng rào chắn. Mà khi Vũ Đồng chạy đến, Hiểu Nguyệt thản nhiên nở nụ cười, để lại cậu " Đừng đến gần Ngô Diệc Phàm" rồi nhảy xuống.

Đến tột cùng thì Diệc Phàm đã làm cái gì với Hiểu Nguyệt mới có thể khiến cô từ một cô gái vui tươi như vậy lại chọn cách tự tử để kết thúc cuộc đời. Vũ Đồng không thể tin được, Hiểu Nguyệt giỏi như vậy, một cô gái có dung mạo thanh lệ như vậy lại vì chuyện tình cảm mà kết thúc cuộc đời mình. Vũ Đồng mơ hồ nhận thấy nguyên nhân khiến Hiểu Nguyệt tự tử và nguyên nhân Phác Xán Liệt bị bắt đi theo Diệc Phàm giống nhau. Khẳng định là giữa bọn họ có mối liên hệ. Hiểu Nguyệt, tớ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu! Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trước mặt Diệc Phàm cô vẫn không để lộ một chút sơ hở, thậm chí còn khiến người ta không thể khống chế mà bị mê hoặc.

Bên này Lộc Hàm đã uống khá nhiều, y và Diệc Phàm vẫn dùng ly nhỏ để uống rượu vang nguyên chất, đều một hơi mà cạn ly. Có lẽ là cảm giác phấn khích khi sắp phải rời khỏi nhà mà bắt đầu cuộc sống mới, có lẽ là cảm giác hơi buồn khi phải rời xa bạn bè nơi này. Dù sao bộ dáng của Lộc Hàm hôm nay đúng là không say không về, Diệc Phàm khuyên cũng không khuyên được.

Mà bởi vì Vũ Đồng đang ngồi bên Xán Liệt nên ánh mắt Diệc Phàm luôn luôn nhìn qua. Cậu hồi hộp không biết nên làm gì, chỉ biết bình thản gắp đồ ăn. Uống rượu rất dễ bị đau đầu, cho nên khi Xán Liệt lắc lắc đầu đã thấy cả mặt đất như chao đảo. Bên này Lộc Hàm đã "Bàng" một tiếng mà đặt ly xuống bàn, cười lớn gọi mọi người ra sàn nhảy, lôi tay Xán Liệt bước ra ngoài, Xán Liệt bị vấp suýt ngã nên Thế Huân đỡ người cậu. Diệc Phàm cũng đỡ Lộc Hàm, mắt nhìn chằm chằm tay Thế Huân đang đặt trên eo Xán Liệt.

Vũ Đồng xua tay từ chối, nói cô vẫn là nên ngồi ở đây trông túi cho mọi người. Đợi mọi người đi khỏi phòng, cô nhanh tay lấy điện thoại từ trong túi áo của Diệc Phàm .

Bên kia, Lộc tổ tong đã múa loạn tay chân mà lên sàn nhảy. Xán Liệt cũng bị lôi kéo, lảo đảo mà vào đám đông. Xung quanh có cả nam, cả nữ ăn mặc mát mẻ đang điên cuồng theo nhạc. Mặt Xán Liệt ửng hồng, đầu óc choáng váng đứng cũng không vững, lại bị người đứng bên động chạm mà lại luống cuống tay chân. Lộc Hàm lôi kéo eo cậu, lại còn sờ mông mà cười lớn làm động tác kinh điển nhảy bài Gangnam Style.

"Xán Liệt, Cùng nhau nhảy đi. Oppa Gangnam style. Ộp Ộp~~"

Diệc Phàm lo lắng mà chen vào, nhanh tách Xán Liệt khỏi tay Lộc Hàm . Xán Liệt bị anh kéo ra, rất thuận thế mà ngã gục trong ngực anh, muốn đứng thẳng cũng không làm nổi. Diệc Phàm cũng nhanh nhẹn mà ôm chặt cậu. Trong tiensg nhạc ầm ĩ mà mở khẩu hình nói với Thế Huân, trông chừng Lộc Hàm! Nói xong liền ôm Xán Liệt rời khỏi sàn nhảy, tìm nơi ít người, thoáng khí để cậu có thể hít thở.

Tiếng nhạc ồn ảo khiến Xán Liệt khó chịu mà nhíu mày, lại thêm cảm giác choáng đầu, cậu thật sự không đựng nổi nữa. Diệc Phàm tìm waiter, lấy cho cậu một ly nước.

" Uống đi, sẽ tỉnh rượu."

Xán Liệt ngoan ngoãn mà uống nước, sau đó hơi khôi phục tinh thần, nhìn thấy ánh mắt của Diệc Phàm trong bóng đêm sáng lên như dã thú lại hoảng sợ mà suýt té ngã. Diệc Phàm nhanh nhẹn ôm cậu lại, để cậu đứng thẳng người tựa vào tường, Phác Xán Liệt đứng không nổ, cứ ngã về phía anh.

"Phác Xán Trư, đứng thẳng lại."

Diệc Phàm quay đầu muốn nhìn Lộc Hàm có chuyện gì không.

"Đại phôi đản!"

Tục ngữ nói Uống rượu làm người ta can đảm lên mà. Tình huống bây giờ của Xán Liệt đúng là như vậy. Diệc Phàm quay đầu nhìn cậu, trong mắt hiện lên những biểu cảm không rõ.

" Anh là đại phôi đản!"

Xán Liệt còn nói thêm một câu.

" Tôi ghét anh."

" Cậu ghét tôi? Thật vậy chăng?"

Diệc Phàm tức giận mà ép Xán Liệt lại trên tường.

" Cậu lặp lại lần nữa!"

"Ngô Diệc Phàm, tôi. . . . . . Ưm . . . . ."

Xán Liệt bị hôn dồn dập , tất cả ngôn ngữ đều hóa thành những tiếng nức nở. Vì say rượu mà cả người cậu vô lực, hai tay lại bị Diệc Phàm dùng một bàn tay kìm chặt trên đỉnh đầu. Cả người chỉ có thể bị động mà tiếp nhận nụ hôn của Diệc Phàm. Mà lưỡi người kia tựa như vũ khí, càng lúc càng không ngừng xâm chiếm khoang miệng cậu. Đầu óc cậu trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy thân thể mình bắt đầu tê dại, mà chính mình cũng mềm ra như nước, tan chảy.

Mãi lâu sau Diệc Phàm mới buông cậu ra, ghé bên tai cậu nói nhỏ.

" Cậu còn chán ghét tôi sao?"

".... . . . . ."

Xán Liệt không trả lời anh, đại não cậu vẫn còn bị gì đó lấp đầy.

"Tôi không cho phép cậu ghét tôi, có nghe hay không."

Diệc Phàm buông hai tay đang bị giữ chặt của Xán Liệt. Anh cúi đầu nâng cằm cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đôi môi ngọt ngào. Mà lần này, anh khẽ liếm qua cánh môi hồng nhuận của cậu, sau đó rất nhẹ mà ngậm chặt nó, một chút, một chút mà cắn mút. Xán Liệt thấy hơi ngứa, vươn đầu lưỡi muốn liếm một chút, không ngờ vừa mới vươn đầu lưỡi đã bị đầu lưỡi đối phương quấn chặt. Đành thụ động mà đi theo tiết tấu của anh, như một đoạn dạo đầu của một bản nhàng êm ái.

Bên này Thế Huân liếc nhìn Lộc Hàm đang trong đám đông mà quậy phá, đối phương còn lôi kéo mình cùng nhảy điệu nhảy ngựa kinh điển, cậu cũng chỉ nhảy qua loa cho xong chuyện, sờ sờ mũi cảm thấy quá xấu hổ. Diệc Phàm đúng là cáo già, đem người ngoan ngoãn bắt cóc đi, để mình lại đối phó với người đang điên điên như này.

"Không phải các cậu đều thích Xán Liệt chứ?"

Lộc Hàm ghé tai hắn nói lớn khiến hắn đỏ mặt, vội vàng bịt chặt miệng y. Kỳ thật thì mấy người xung quanh cũng chẳng ai để ý đến bọn họ, đều theo tiếng nhạc mà nhảy điên cuồng.

" Người ta cũng thích Xán Liệt, em ấy là một người rất xinh đẹp."

Lộc Hàm cười cười, đôi mắt đột nhiên long lanh nước.

"Dường như tôi không thể tìm được thứ gì đẹp như vậy."

Thế Huân ngây ngẩn. Một người đàn ông kiên cường như Lộc Hàm lại rơi nước mắt, hơn nữa y khóc nhìn rất đáng thương. Hắn không biết làm gì để an ủi y, chân tay luống cuống. Lộc Hàm lại ghé tai hắn nói.

"Thế huân, cậu đã không nhớ tôi, không nhớ rõ, nai con của Đằng Mộc gia sao ?"

Đằng Mộc gia. . . . . . Thế Huân hơi ngạc nhiên, chăm chú nhìn thẳng Lộc Hàm. Khuôn mặt này với khuôn mặt hiện lên trong trí nhớ của hắn thật giống nhau.

"Nai con?"

"Thế Huân, cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra."

Lộc Hàm mỉm cười trong sáng, ngón tay lướt qua mặt hắn mà vuốt ve. Thì ra trăm hoa trong bụi cũng là người cũ.

Chapter 8

Thế Huân một bên đặt tay Lộc Hàm vòng qua cổ mình, một bên đỡ eo Lộc Hàm, vòng eo đó mảnh khảnh khiến hắn ngạc nhiên. Vất vả dìu y vào trong phòng, khi bước vào nhìn thấy Trương Vũ Đồng nhìn thấy mình vẻ mặt hơi biến sắc. Cũng không cần chú ý quá, hắn thầm nghĩ phải sắp xếp an toàn cho Lộc Hàm đã.

Một lát sau Diệc Phàm cũng đã trở lại, anh ôm gương mặt ngây thơ của Xán Liệt tiến vào ngực mình. Cầm lấy áo khoác của cả hai, để lại chút tiền rồi nói mình muốn đưa Xán Liệt về trước. Nói Thế Huân đưa Lộc Hàm và Vũ Đồng về.

Thế Huân đuổi theo, muốn nói mấy thứ phiền phức này lại giao cho hắn? Nhưng rất tiếc Diệc Phàm đã rảo bước ra đến cửa, Xán Liệt mặt đỏ ửng, đôi môi cũng hồng hồng. Thế Huân ẩn ẩn cảm nhận bụng dưới nóng lên.

Vũ Đồng chăm chú nghiên cứu biểu cảm trên khuôn mặt của Diệc Phàm. Từ lúc Xán Liệt, Diệc Phàm chỉ chăm chú nhìn cậu. Vừa rồi xem điện thoại của anh cũng không phát hiện tin tức quan trọng gì. Di động này hình như là mới mua, hình ảnh cũng ít mà tin nhắn hầu như đều là tin rác. Chỉ có duy nhất một tin nhắn đáng giá chú ý, là tin nhắn Diệc Phàm gửi cho Tử Thao:

"Kế hoạch như cũ, hành động bí mật ."

Cô cũng dùng điện thoại của mình chụp lại tin nhắn đó, rất có thể sau này sẽ dùng đến.

Vũ Đồng cười nói với Thế Huân không cần đưa cô về, cô tự mình bắt xe về được. Vừa đi vừa suy nghĩ về mối quan hệ của Diệc Phàm và Xán Liệt . Sau đó bắt một chiếc taxi, ngồi trên xe bắt đầu nhấn số gọi điện thoại.

" Alo, là tôi. Chuyện kia anh nghĩ thế nào, tôi cho anh ba ngày suy nghĩ, sắp đến lúc rồi!"

Sói mang dê về nhà, Diệc Phàm Xán Liệt nửa người đã mê man vứt lên giường. Xán Liệt bất an , chu chu miệng nói mớ. Diệc Phàm cũng đâu phải quân tử gì, cũng chẳng có ý miếng mồi ngon dâng đến trước mặt mà từ chối. Anh chậm rãi cởi từng nút áo của cậu, để lộ một mảng lớn da thịt nõn nà, bởi vì ảnh hưởng của rượu mà còn ửng hồng. Diệc Phàm vô thứ há miệng thở, lợi dụng thân thể to lớn mà lật người để cậu nằm phái trên mình khiến Xán Liệt đang ngủ cũng phải nhíu mi lầm bầm.

"Ding ding ding. . . . . ."

Di động vô duyên đổ chuông. Bởi vì mới mua mà chưa kịp cài đặt lại chuông.

"Alo?"

"Phàm ca, là em."

Giọng nói Tử Thao vang lên từ đầu giây bên kia.

"Có chuyện gì?"

Diệc Phàm một bên hỏi, một bên cởi dây lưng giúp Xán Liệt. Nghĩ thầm, lần này có thể chụp được ảnh còn hở hang hơn trước. Vẻ mặt ngố ngố của Xán Liệt khi nhìn thấy ảnh chụp nhất định sẽ rất thú vị.

" Cuối cùng cũng hành động rồi."

" Hả? Bắt đầu thấy thú vị."

Diệc Phàm nhếc khóe miệng, hai mắt nhanh chóng chăm chú nhìn đôi môi đang chu ra của Xán Liệt.

"Phàm ca, có muốn xuống tay trước không?"

"Chờ chút."

Diệc Phàm nói xong liền tắt nguồn điện thoại. Xán Liệt đã được lột hết quần áo mà trần như nhộng. Thời tiết đêm thu cũng hơi lạnh, cậu khẽ trở mình mà ôm tay quanh thân thể mình.

Diệc Phàm cũng tự cởi quần áo của mình. Dưới ánh đèn mờ ảo có thể nhìn thấy hình xăm trên vai anh. Mơ mơ hồ hồ mà nhìn thấy 3 chữ ( Cái này sau này chính là bất ngờ của câu chuyện các cậu nhé), nhưng đã được nghệ thuật hòa không thể phân biệt đó là chữ gì. Khi anh ôm chặt Xán Liệt, khóa người Xán Liệt bám chặt vào mình, hôn xuống cần cổ. Tràn ngập khoang mũi là hương vị thanh thuần của thiếu niên ngây ngô, không khỏi hít một hơi thật sâu.

~~~~

Xán Liệt thức dậy, cả người đau nhức, đầu đau như muốn nứt ra. Mà vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm gần trong gang tấc, hốt hoảng mà xoay người ngồi bật dậy. Cảm giác mát mẻ dưới thân khiến cậu kinh hãi, cậu lật chăn nhìn thấy cả hai đều trần truồng. Lùi dần phía sau, không chú ý mà ngã khỏi giường.

Đại ngốc ngã oạch xuống đất tạo thành âm thanh thật sinh động, may mắn là có thảm lông dê mềm mại, cũng không đau lắm. Chính là khi vừa xoay người nhìn thấy Diệc Phàm đang cười rất tươi mà nhìn bộ dạng ngu ngốc của mình, mặt cậu lập tức đỏ lên. Trong đầu như bị chặt ra từng mảnh nhỏ, đêm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì? A! Lộc Hàm đâu? Không bị nhìn thấy chứ?

"Đêm qua rất nhiệt tình, em ép tôi sắp chết luôn rồi đấy." [Thêm 1 bước tiến trong tềnh cảm ta đánh liều em-tôi nha]

Diệc Phàm cười vô lại mà nhìn cậu.

"Cái gì?"

Không thể tin vào tai mình nữa, Xán Liệt trừng to mắt nhìn Diệc Phàm. "Không tin? Vậy tự mình nhìn đi!"

Diệc Phàm với tay lấy điều khiển mở TV. Sau đó hình ảnh dâm mĩ của hai người hôm qua khiến Xán Liệt trừng lớn mắt kinh ngạc.

"Không cần, mau tắt đi."

" Em không cần thưởng thức sao?"

"Ngô Diệc Phàm!"

Xán Liệt tức giận gào lên, cậu chỉ về phía TV.

" Bắt nó im đi! Tắt đi! Tắt đi!"

Diệc Phàm ngả người về phía sau, hai tay đặt sau đầu bày ra bộ dáng em làm khó dễ tôi? Xán Liệt đành phải trần trụi chạy đến bên TV mà tìm nút tắt, mà nút tắt TV LCD thì ở tít trên tường. Hình ảnh giao hợp trên TV thật khiến cậu đỏ mặt, lại bởi vì tìm không thấy nút tắt TV mà càng thêm vội vàng . Diệc Phàm càng trò đùa dai mà mở âm thanh ở mức to nhất. Tiếng rên rỉ của cậu cứ như ma chú khiến chính cậu cũng chấn động.

"Ngô Diệc Phàm, anh là ma quỷ!"

Xán Liệt không thể ngăn nổi run rẩy, phẫn nộ khiến bầu không khí quanh cậu đều là sát khí.

" Phác Xán Liệt, em thoát không được đâu."

Ma quỷ lại ở bên tai cậu mà tuyên án tử hình.

Xán Liệt mơ hồ thấy phía dưới hạ thân một trận tê dại, hơi hơi mở mắt. Liền thấy Diệc Phàm đang nheo nhìn từ đùi mình nhìn lên. Trong chốc lát cũng tỉnh rượu đến phân nửa, run rẩy muốn đẩy anh ra. Nhưng có lẽ vì say mà vô lực, tay cậu đặt trên ngực anh lại hóa thành nghênh đón, câu dẫn anh.

Hạ thân lại bị một lực mạnh mẽ va chạm. Diệc Phàm lõa thể nửa người trên, lộ ra vẻ mặt rất nguy hiểm. Xán Liệt nghiêng đầu, cố không phát ra tiếng rên rỉ. Cậu nuốt một ngụm nước miếng, nghẹn giọng hỏi.

"Vì sao vậy, vì sao lại muốn làm nhục tôi? "

Diệc Phàm không trả lời cậu, chỉ đơn giản là từ trên cao mà nhìn cậu, như đang nhìn một động vật nhỏ bé đang cố gắng trốn chạy khỏi kẻ đi săn. Sư Tử luôn dùng biểu cảm này để ngắm nhìn chú dê nhỏ bị nó tóm được.

" Tỉnh rồi sao? Buổi diễn cũng mới bắt đầu!"

Xán Liệt hận chính mình, hận mình bị một người con trai dùng cách này mà khi dễ, lại còn muốn lưu lại bằng chứng nữa. Diệc Phàm thật đúng là Ma quỷ. Anh còn cố gắng ép cậu nhìn hình ảnh hai bọn họ ân ái.

Trên TV 47 inch ấy là hình ảnh mị người của cậu, cả thân cậu phiếm hồng, không ngừng quấn chặt thân anh, nghênh đón anh đến xâm phạm mình. Hạ thân cậu thẹn thùng khiến đầu óc cậu trống rỗng, vài lần trước có bị mạnh mẽ mà xâm chiếm, cũng chỉ cảm thấy thân thể đau đớn. Còn lần này, từ thị giác đến cảm giác đều bị xâm lược. Bắt đầu có cảm giác thiện cảm.

" Diệc Phàm, đừng nhanh quá mà"

Cậu còn không nhịn được mà khóc nức nở cầu xin. Mà cậu đâu biết, bộ dạng khi khóc của cậu càng khiến anh thêm hưng phấn, cái cảm giác muốn che chở theo bản năng lại mãnh liệt bùng phát.

" Em nói xem. Em có muốn trốn chạy khỏi anh không?"

Diệc Phàm cắn cắn vành tai cậu, không ngừng thổi khí, phun lên đôi tai đó. Khiến Xán Liệt khó chịu mà rụt cổ, thân thềm mềm ra và lại rên rỉ.

" Thả lỏng đi, em muốn bóp chết tôi sao?"

"Ưm ~ a ~"

Xán Liệt vô thức mà rên rỉ to hơn. Bởi vì có rượu thúc giục mà cậu càng lúc càng trở nên mẫn cảm. Mơ hồ mà chìm trong khoái cảm không lối thoát. Thậm chí khi Diệc Phàm bắt đầu động thân cậu cũng hùa ý mà dang rộng chân, để hai chân quấn chặt eo anh.

"Miệng thật ngọt. Rượu đúng là thuốc kích dục hữu hiệu nhất."

Diệc Phàm cươi thỏa mãn, càng ôm chặt Xán Liệt. Phía dưới càng ra sức va chạm. Vài lần chạm đến đỉnh mà khiến Xán Liệt rên rỉ loạn lên. Mấy tiếng rên rỉ đó đều được Diệc Phàm dùng miệng bịt chặt lại, không để thoát ra. Hai người thân dài ôm nhau, như một bức tranh hoàn mỹ. Tứ chi giao triền ánh lên cửa kính bằng thủy tinh. Giữa màn đêm của đô thị phồn hoa ấy, đẹp không sao tả xiết.

Thế Huân đỡ Lộc Hàm đứng thật lâu dưới nhà Diệc Phàm. Không biết vì nguyên nhân nào mà cậu không thể bước tiếp. Thở dài mà đem Lộc Hàm đưa đến khách sạn, đặt một phòng riêng. Sau khi say Lộc Hàm cũng rất yên lặng, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Nhưng dáng ngủ cuộn tròn người, hai chân co lại khiến người ta có cảm giác thật cô đơn. Thế Huân đắp chăn cho y. Sau đó mở nắp chai nước, một hơi uống gần cạn. Vừa rồi Diệc Phàm mang Xán Liệt đi đâu? Khi gặp lại Lộc Hàm, hắn không hề nghĩ Lộc Hàm chính là đứa trẻ mà mình gặp ở Nhật năm đó. Không tự giác mà quay đầu nhìn Lộc Hàm. Trong trí nhớ của hắn, đứa trẻ mà hắn gặp lúc đó lớn hơn mình vài tuổi nhưng khuôn mặt rất xinh, lúc đó hắn cũng mặc định đứa trẻ đó là một bé gái.

Thì ra gặp lại cố nhân. Đúng là có duyên phận.

Lắc lắc đầu, hắn quyết định đi ngủ. Mọi chuyện cứ để mai rồi nghĩ tiếp đi. Đêm thật tối mà cũng thật dài. Mà khi đêm đến, tất cả bọn họ đều buông bỏ hời gian, mặc cho nó trôi. Khi đó, bọn họ còn trẻ tuổi, bồng bột, vô ưu vô lo. Sống một cuộc sống thật đơn giản.

Lộc Hàm nhân lúc mình tỉnh dậy trước Thế Huân, y nhớ lại hình ảnh thất thố ở quán bar, ảo não mà tự mắng chính mình. Chuyện trước kia, Thế Huân đã quên rồi, mình còn nhắc lại chi nữa? Tự biến mình thành kẻ xấu hổ. Y đi xuống dưới khách sạn ăn sáng, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

"Bon Matin." ( Chào buổi sáng)

Lộc Hàm tao nhã gắp một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.

"Oui, je sais." ( đúng vậy, tôi hiểu rồi. )

Thế Huân à, hi vọng lần sau trở lại, cậu đã trở thành một người con trai trưởng thành. Lộc Hàm cười nhạt, nhìn cảnh xe cộ như nước ngoài cửa sổ.

Ban mai ngày cuối tuần ở S thị có ánh nắng thật đẹp.

Chapter 9

Lộc Hàm ngồi trong phòng chờ gần cửa sổ thủy tinh. Dưới chiếc mũ lưỡi trai kia là đôi mắt còn long lanh hơn mắt nai con. Y nhìn chăm chú máy bay đang ở đường băng. Tương lai của chính mình, vậy nên y phải tự mình thực hiện thôi, C'est la vie!

Trước khi đi còn nhắn cho Diệc Phàm một tin nhắn.

"Ca đi đây, đừng thương nhớ ca quá."

Có người nói, năm tháng là dòng sông phẳng lặng, chảy xuôi thong thả, mang theo tuổi trẻ và bối rối, càng lúc lại rơi vào phiền muộn. Cũng có người nói, năm tháng là là một dòng sông chảy xiết, cứ thế mà chảy cuồn cuộn, cuốn theo tương lai và hiện thực, quên luôn cả những giấc mơ thuở ban đầu.

Trong suy nghĩ của Xán Liệt, cậu luôn nghĩ theo chiều hướng thứ nhất. Cậu muốn như con sông êm đềm mà trải qua những năm học Trung học. Nhưng thật không may lại vướng phải tảng đá ngầm mang tên Diệc Phàm. Không phải bị va chạm đó mà dòng chảy bị chia nhỏ, mà là khi dòng chảy bị ngăn bởi đá ngầm lại tạo thành những bọt nước có màu sắc tuyệt đẹp. Dưới ánh mặt trời lại tỏa ra những màu sắc tuyệt mỹ. Đương nhiên điều này cậu không hề biết, cậu hận chết người con trai kia, người mà luôn đặt cậu trong lòng bàn tay mà tùy ý trêu đùa.

Từ lần Xán Liệt tức giận mà đi khỏi nhà Diệc Phàm, một tuần bọn họ gặp nhau cũng không nói lời nào. Mỗi lần Xán Liệt đi qua Diệc Phàm đều coi anh như không khí. Cứ cố đẩy đẩy hai cái đít chai ở mắt để không phải nhìn thây người kia.

Vũ Đồng phát hiện bầu không khí giữa hai người bọn họ thật kì lạ. Khi đến lớp có chuyền cho Xán Liệt một mẩu giấy.

——" Sau khi tan học, gặp nhau ở 7-11 gần trường."

Xán Liệt vừa nhìn thấy mẩu giấy tim đã đập thình thịch. Từ lần nhìn Video bị Diệc Phàm quay khi xâm phậm cậy. Cậu đối với cuộc sống này đều mất niềm tin, niềm tin vào nữ thần cũng suy giảm không ít, con người có vẻ càng lúc càng đen tối. Mà này tờ giấy tựa như là bật tín hiệu cho cậu, khiến cậu cảm thấy hồi hộp.

Cậu cố ý thu sách ở rất chậm để về cuối cùng. Khi trong phòng học mọi người đều đã đi hết, cậu mới chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đi hẹn hò. Nhưng Diệc Phàm lại quay trở lại, đứng xa xa nhìn cậu, cũng không nói gì, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén. Xán Liệt thẳng lưng muốn đi qua anh lại bị Diệc Phàm kéo tay lại. " Mấy đứa nhanh lên cho tao."

Diệc Phàm mang theo mấy tên đàn em chạy qua đây, khóa trái cửa phòng học .

" Anh lại muốn làm gì?"

Xán Liệt cau mày cúi đầu, nhưng mấy lời kia là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

" Em muốn đi đâu?"

Diệc Phàm ngả ngón mà hất tóc mái cậu.

"Về nhà."

" Đã một tuần nay em không đến nhà tôi rồi, cũng đúng lúc đến thời điểm em đến nhà tôi nấu ăn, món ăn em nấu ngon thật đấy."

Diệc Phàm ghé tai cậu thì thầm.

"Tạm vậy đi."

Xán Liệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Diệc Phàm.

"Nếu không thì chết đói cũng được đấy."

"Phác Xán Liệt!"

Diệc Phàm nổi giận, anh đặt một bàn tay lên tường.

" Có tin tôi sẽ *làm* em ngay ở nơi này không?"

" Tôi tin."

Xán Liệt cúi đầu, trong giọng nói lộ ra bi thương.

" Còn có chuyện gì mà cầm thú như anh lại không làm được chứ."

Diệc Phàm cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Xán Liệt, có cảm giác kỳ lạ. Trong đôi mắt ấy có bao nhiêu uất hận khiến anh giật mình.

" Em là đang muốn tôi công bố ảnh chụp kia sao ?"

"Ngô Diệc Phàm "

Xán Liệt lại cúi đầu không dám nhìn thẳng anh, kỳ thật trong lòng cậu rất lo sợ.

" Anh làm mấy trò trẻ con này thật đáng buồn. Ngoài việc dùng cách này để uy hiếp người khác nghe theo lời anh, anh không còn cách nào khác sao?"

"Có đó!"

Diệc Phàm là thật sự tức giận, chưa từng có người nào dám nói chuyện với anh như vậy. Anh kéo Xán Liệt ép trên cửa sổ, từ tầng năm nhìn xuống sân trường, có rất nhiều học sinh đang đi về phía cổng trường.

" Còn có cách là đẩy em ngã từ đây xuống, hoặc là ép em phải nhảy từ đây xuống. Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên tôi làm đâu."

Nhếch miệng, Diệc Phàm dùng vẻ mặt cao cao tại thượng khinh bỉ mà nhìn cậu. Xán Liệt hơi run rẩy, vừa lúc rơi vào đáy mắt Diệc Phàm, vẫn là người nhát gan hèn nhát vậy. Hừ nhẹ một tiếng, kéo người cậu ép lại trên tường, há miệng cắn đôi môi của Xán Liệt. Gió thổi tung rèm cửa, hình ảnh hai thiếu niên cao gầy như ẩn như hiện. Xán Liệt không nghĩ Diệc Phàm có thể làm chuyện này ở phòng học, một bên thụ động đón nhận nụ hôn bạo ngược của Diệc Phàm, một bên lo lắng bị mấy bạn ngoài hành lang hoặc dưới lầu nhìn thấy.

"Tập trung vào!"

Diệc Phàm buông đôi môi của cậu, không hài lòng thái độ của đối phương. Rất ít người khi được anh hôn lại làm ngơ như vậy.

"Hả?"

Đôi môi Xán Liệt bị cắn mút mà đỏ mọng, thiếu chút nữa là bị rách ra. Kính mắt cũng bị nghiêng lệnh.

"Heo ngốc."

Diệc Phàm cậu ra. Vén bức rèm nhìn người đang ẩn sau đó, sau đó bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc. Diệc Phàm nhanh tay kéo rèm che khuất người đứng sau, dang rộng hai tay che kín cửa sổ. Người đứng ngoài cửa sổ đỏ mặt chạy đi. Lúc này Diệc Phàm mới bình tĩnh nhặt túi xách ở dưới đất. Suy nghĩ về người vừa đối mặt sau rèm cửa, nhếch miệng cười đi ra khỏi phòng học. [ Đoán xem ai là người nhìn thấy cảnh hôn nhau của hai người? ].

Xán Liệt rầu rĩ mà đi ra khỏi tấm rèm, nhìn thấy Diệc Phàm đã rời đi, nhẹ nhàng thở ra, hai chân hơi bủn rủn mà đứng không nổi. Nếu vừa rồi Diệc Phàm thật sự đẩy mình từ cửa sổ xuống, có lẽ kết quả cuối cùng chính là mình thiệt mạng mà thôi.

"A! 7-11!"

Đột nhiên nhớ tới buổi hẹn, Xán Liệt vội vàng đeo balo, chạy thần tốc trong năm phút đến siêu thị gần đó. Đừa mắt nhìn xung quanh, lại nhận ra là không nhìn thấy bóng dáng Vũ Đồng đâu, thất vọng mà thở dài.

" Xin lỗi, mình đến muộn."

Vũ Đồng đột nhiên xuất hiện từ phía sau mà vỗ vỗ lưng cậu.

" À, mình cũng vừa đến thôi."

May quá, không đến muộn, Xán Liệt gãi gãi đầu cười cười.

"Mời cậu!"

Vũ Đồng đưa cho cậu một chén trà Ô Long.

" Coi như mình tạ lỗi vì đến muộn đi!"

" À ! cảm ơn, cảm ơn!"

Ngẩn ra mà nhận chén trà, Xán Liệt không tự nhiên mà gãi đầu.

"Thật sự không sao mà, mình cũng vừa mới đến thôi."

" Hì hì, vậy nếu không sao thì cậu uống đi chứ!"

Vũ Đồng cười thân thiện, nhưng mắt cô vẫn chăm chú nhìn đôi môi gần như rướm máu của Xán Liệt.

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, từ chuyện ở trên lớp học đến chuyện gia đình. Nói mấy câu nhưng cũng có thể hiểu hết hoàn cảnh của Xán Liệt.

" Mình nhận thấy mối quan hệ của cậu với Diệc Phàm tốt lắm!"

Vừa nói vừa nhìn biểu cảm hơi cứng lại của Xán Liệt.

"Không có, không có."

Xán Liệ vội vàng xua tay nói không phải.

" Mình với anh ta không quen."

" Party của anh gì đó, hai người như là có quen biết đó thôi!"

"Lộc Hàm ca, mình biết anh ấy mà."

" À, ra là vậy!"

Vũ Động có chút đăm chiêu.

" Bởi vì mình cảm thấy anh ta không phải người tốt. Trước kia anh ta còn hay bắt nạt cậu nữa."

" Ờ, haha, đúng vậy."

Xán Liệt ấp úng, chỉ sợ đối phương hiểu lầm.

"Mình cũng không thích anh ấy."

" Mình kể cho cậu một bí mật nhé."

Vũ Đồng làm bộ ghé vào tai Xán Liệt thì thầm.

" Ngày trước, ở một trường trung học khác có một bạn nữ bị Diệc Phàm ép nhảy lầu đấy."

Xán Liệt vừa nghe thấy hai chữ cả người khẽ run rẩy. Trong đầu lập tức nghĩ đến Diệc Phàm đã từng nói " loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên tôi làm" . Vũ Đồng chăm chú quan sát biểu hiện trên khuôn mặt cậu.

" Khi mình nghe thấy chuyện này thật sự rất sợ! Cậu nói điều này không là sự thật đi"

" Hả? Mình không rõ chuyện này đâu!"

Chuyện này không phải là chuyện có thể nói đùa, nếu là thật, Diệc Phàm nhất định phải chịu trách nhiệm về một mạng người! Xán Liệt càng nghĩ càng sợ. Cậu biết Diệc Phàm là một kẻ độc ác, mà nếu đúng như Trương Vũ Đồng nói, vậy không phải là đơn giản mà bắt nạt những kẻ yếu thế sao.

" Lúc trước thì mình nghĩ anh ta chỉ là một kẻ kiêu ngạo nhưng không quá tồi tệ. Cho nên lần trước mới đồng ý cùng đến party. Nhưng gần đây mình nghe thấy tin đồn kia, không còn dám đi đâu với anh ta cả."

Vũ Đồng giải thích vì sao lần trước lại chạm mặt ở party, cũng để Xán Liệt không nghi ngờ hành động của cô.

"Mình cũng chỉ biết anh ta hay bắt nạt học sinh trong trường thôi, những chuyện khác cũng chưa nghe thấy."

Xán Liệt cũng úp mở. Thật sự cậu cũng hơi tin, vì vẻ mặt vừa rồi khi Diệc Phàm đẩy người cậu đến bên cửa sổ như là thật sự muốn giết cậu.

" Thật hả? Vậy thì mình an tâm rồi, chuyện kia mà là thật thì đúng là anh ta phạm tội giết người đó!"

Vũ Đồng trợn tròn mắt khinh ngạc. Quả nhiên người ngồi đối diện đã run rẩy.

" À, mình phải về nhà sớm."

Xán Liệt đứng lên khỏi ghế tròn của siêu thị.

" Mình đi trước, tạm biệt."

" Ừm, tạm biệt."

Vũ Đồng nhìn theo bóng dáng bước đi của Xán Liệt. Người vừa rồi được Diệc Phàm dùng rèm cửa che khuất khẳng định là cậu ấy rồi. Lúc đó bọn họ làm gì vậy? Rút cuộc thì mối quan hệ giữa hai người họ là gì? Mà cũng dám chắc Xán Liệt tin chuyện Diệc Phàm ép người khác nhảy lầu. Hoặc nói theo cách khác, Xán Liệt chắc chắn biết chút ít thông tin gì đó về chuyện nhảy lầu đó.

Ở quán ăn đối điện 7-11, Tử Thao đang ngồi bàn gần cửa sổ uống Cocacola . Chăm chú nhìn Vũ Đồng cùng người ngồi đối diện.

Xán Liệt chạy một mạch về nhà, trong lòng lo lắng không thôi. Lại thấy Thế Huân đang đứng ở ngõ nhỏ, cậu dừng bước.

"Thế Huân, sao cậu lại ở đây?"

" Xán Liệt, có phải Lộc Hàm đi rồi không?"

Một tuần không thấy mặt thế nhưng câu đầu tiên lại là hỏi về Lộc Hàm.

" Hình như thế, mình cũng không nhìn thấy anh ấy."

" Cũng không hề nói với tớ một tiếng."

Thế Huân dỗi mà nói.

"Lộc Hàm ca luôn là người thoải mái vậy đó. Có thể anh ấy thấy ly biệt rất đau lòng cho nên tự mình đi rồi!"

Xán Liệt an ủi hắn, cũng không hiểu sao Thế Huân lại để ý chuyện Lộc Hàm đi mà không nói lời tạm biệt với hắn.

"Xán Liệt, cậu biết không? Trước đây mình đã gặp anh ấy, mình nghĩ anh ấy là con gái. Nói cách khác thì, anh ấy chính là. . . . . . mối tình đầu của mình."

Thế Huân nói xong mặt hơi hồng, đôi mắt cũng cong cong ý cười.

" Hả? Thật vậy à? Đúng là hữu duyên!"

Xán Liệt thấy Thế Huân vậy cũng an tâm , khó nhịn được mà nở nụ cười. "Nhưng mà mình lại không nhận ra anh ấy. Hơn nữa hiện tại mình lại thích người khác, anh ấy giống như bị tổn thương vậy."

Thế Huân thu hồi mắt cười, còn chân thành mà nhìn Xán Liệt.

" Thế sao? Thế Huân, cậu có người yêu mới sao?"

Xán Liệt hưng phấn mà đập vai hắn.

"Là ai? Bạn cùng lớp sao?"

"Hiện tại mình không thể nói cho cậu ấy được, sợ cậu ấy sẽ không tiếp nhận! Nhưng mình hi vọng cậu ấy sẽ chờ đợi mình, cậu nói đi, cậu ấy có chờ mình không?"

Thế Huân nhìn thẳng vào mắt Xán Liệt mà hỏi.

" Sẽ đợi mà, Thế Huân là người tốt như vậy, bạn ấy nhất định sẽ chờ cậu."

Xán Liệt rất vui cho Thế Huân, hưng phấn đến mức khoa chân múa tay.

" Để động viên mình, cho mình ôm cậu nha!"

Thế Huân lại cong ánh mắt nở nụ cười, trong mắt lấp lánh như sao đêm.

"Không thành vấn đề."

Xán Liệt vươn cánh tay dài ôm cổ Thế Huân. Thế Huân bị cậu chủ động ôm, đành phải ôm vòng eo của Xán Liệt. Âm thầm mắng chửi chiều cao của bản thân. Chôn đầu vào cần cổ Xán Liệt, ngửi hương xà phòng dễ chịu trên người cậu. Phác Xán Liệt, cậu thật ngốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro