Chap 10-11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 10

Gần đây Vũ Đồng thường xuyên hẹn Xán Liệt đi ra ngoài. Hôm thì đi ăn ở M, hôm thì ăn bánh ngọt ở quán ngay cổng trường. Điều này khiến Xán Liệt rất ngạc nhiên. Lại còn hẹn cuối tuần hẹn nhau đi chơi ở công viên bách thảo. Nếu cái này không được coi là hẹn hò thì phim thần tượng đúng là toàn gạt người.

Xán Liệt được nữ thần quan tâm mà ngày càng tự tin. Khi cậu ăn mặc giản dị đứng trước cổng công viên kéo theo những ánh mắt trộm đánh giá của các cô gái. Ngay cả Vũ Đồng cũng cảm thấy ngoại hình của Xán Liệt không kém Diệc Phàm là bao, thậm chí ở cậu còn có một sức hút gì đó khiến các cô gái đều thích thú.

"Mình mua vé rồi, tụi mình vào thôi!"

Mỗi lần đi ra ngoài đều là Vũ Đồng bỏ tiền mua vé. Cô hiểu gia cảnh của Xán Liệt gia cảnh không giàu có, nhưng là điều này khiến cho một nam nhi như Xán Liệt có chút thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

Trải qua mấy ngày đi chơi cùng Xán Liệt, Vũ Đồng nhận thấy cậu thật sự là một đứa nhỏ rất đơn thuần. Bản chất này rất hiếm có ở những bạn học nam cùng trang lứa. Dụng ý ban đầu là tiếp cận cậu để biết thêm thông tin không khỏi biến thành thật tâm mà coi như bè bạn. Hơn nữa, những lúc ở cùng cậu cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, bởi vì có nói gì cậu ấy cũng không để bụng, cậu ấy dùng nụ cười chân thành để cảm hóa người khác, cậu ấy coi niềm vui của người khác còn quan trọng hơn niềm vui của chính mình.

Cô thiếu chút nữa mà đem hết bí mật mà nói cho cậu biết. Ngay lúc cô đang chuẩn bị sắp xếp câu chuyện để nói cho cậu, nhưng rồi đến cuối cùng cô đều không nói được. Bởi vì cô biết, mối quan hệ của cậu và Diệc Phàm không được bình thường. Dù cô không phải hủ nữ nhưng cũng biết chuyện tình yêu đồng tính. Ngày đó, hành động của bọn họ rất giống hôn nhau. Khi cô nhìn vào mắt Diệc Phàm lúc đó, ánh mắt của anh tựa như là tuyên bố chủ quyền, chon nên cô mới bỏ chạy. "Xán Liệt "

Vũ Đồng ngồi trên nền cỏ, nhìn người ta đang thả diều.

"Ừm"

Xán Liệt cảm giác như đang mơ, mình lại có thể sóng đôi cùng Vũ Đồng, cùng nhau ngắm ánh mặt trời. Tối qua cậu đã vui sướng đến mức không ngủ nổi, trong đáy mắt còn một mảng tối.

" Cậu thấy tình yêu đồng giới thế nào?"

"Hả?" Xán Liệt hoảng sợ.

"Sao cậu lại hỏi như vậy?"

" Chỉ là mình tò mò thôi. Giữa con trai với nhau, thật sự có thể có tình yêu sao?"

Vũ Đồng quay đầu nhìn Xán Liệt.

" Chắc không thật đâu, thấy nó kì quái sao ấy!"

Phác thiếu niên không hề nói dối, cậu thật sự cảm thấy thế.

"Nếu hai người con trai hôn nhau thì chứng minh điều gì?"

"Hả?"

Xán Liệt cảm giác như có một chậu nước dội thẳng lên đầu, nhất thời giật nảy mình.

"Cậu... Cậu đang nói gì vậy?"

"Không có gì. Chỉ là một lần trên xe bus mình nhìn thấy một đôi như vậy."

"Điều đó cũng không chứng minh là bọn họ yêu nhau đâu, có lẽ còn có nguyên nhân khác."

"Nguyên nhân gì nữa?"

"Có lẽ. . . Có lẽ là bị ép buộc đó!"

Xán Liệt vội vàng nói.

À, thì ra là bị ép buộc.

"Nếu có một người con trai thích cậu, cậu sẽ làm gì?"

Vũ Đồng không chịu buông tha mà hỏi bằng được.

"Mình chắc chắn sẽ từ chối!"

Xán Liệt lập tức thẳng người, dõng dạc tuyên bố với Vũ Đồng. Như là tự tiếp thêm can đản cho chính mình.

"Mình cũng nghĩ vậy. Xán Liệt, cậu nhìn đi, khi cậu đứng lên thu hút bao nhiêu cô gái, sao lại đi thích con trai được?"

Vũ Đồng nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng khẽ thở ra. Tiếp theo phải điều tra xem Diệc Phàm đã dùng cách nào để uy hiếp Xán Liệt. Vũ Đồng lâm vào trầm tư .

Xán Liệt nhìn cô, thấy cô như đang suy nghĩ gì đó, cũng không tiếp tục hỏi cậu, cậu cũng nhẹ nhàng thở ra. Cảm giác Vũ Đồng đã hơi biết gì đó. Mà cậu cảm thấy, những hành động của Diệc Phàm làm với cậu, chỉ là vì thỏa mãn dục vọng của bản thân, là bắt nạt, chà đạp và ngược đãi cậu. Thật ra mà nói, cậu không hiểu giữa hai người con trai lại có thể tồn tại tình yêu, ngay cả tình yêu giữa trai gái cậu cũng không hiểu.

Di động của Vũ Đồng đột nhiên vang lên, cô liếc qua màn hình điện thoại, mặt chợt biến sắc, chạy ra xa mới nhận điện thoại.

" Alo, sao anh lại gọi điện cho tôi lúc này?"

. . .

" Tôi đồng ý với anh việc gì, nhất định tôi sẽ làm được. Nhưng không phải là lúc này. Hơn nữa, theo những lời anh nói lần trước, căn bản là không đủ bằng chứng" . . .

"Tần Hải, anh đừng có kiểu được voi đòi tiên như thế, nhanh thu thập chứng cứ đi."

Phẫn nộ mà tắt điện thoại, Vũ Đồng thở dài, lần này e rằng lại tự rước họa vào thân rồi.

Diệc Phàm một mình ở biệt thự cảm giác nhàm chán, đành lái xe ra ngoài đi shopping. Không nghĩ tới vừa lái xe đến công viên gần nhà lại nhìn thấy Xán Liệt. Nơi này rất xa nhà Xán Liệt mà, sao cậu ấy lại đến nơi xa xôi như này? Anh đẩy cửa xe bước xuống, liền gọi Xán Liệt. Nhưng vừa nhìn thấy anh, Xán Liệt đã co chân chạy.

" Phác Xán Trư, mau lên xe, đừng ép tôi phải lái xe đuổi theo em."

Diệc Phàm đứng bên đường lớn hét to, mặt đen lại. Xán Liệt thở dài. Xoay người bước trở lại. Vốn định ngồi ở ghế sau, thế nhưng bị Diệc Phàm nhướng mày, khiếp sợ mà ngồi ở ghế phó lái. Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi trong một chiếc xe sang trọng như vậy. Ghế ngồi thật thoải mái.

" Sao em lại đến nơi này? "

Diệc Phàm thắt dây an toàn giúp cậu.

"Đi cùng.....cùng bạn."

Xán Liệt lắp bắp trả lời. Vì Diệc Phàm tới gần thắt dây an toàn mà cậu tự nhiên thấy hồi hộp.

"Bạn? Ngô Thế Huân? "

"Không phải, là bạn khác."

"À, muốn tôi đưa em đi hóng gió không? "

Diệc Phàm cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

"Tôi muốn về nhà."

Xán Liệt thành thành thật thật trả lời.

"Vậy được, tôi đưa em về."

Diệc Phàm căn bản là đang có lửa nóng trong người, lại không có ai nói chuyện. Ba mẹ thì cũng đã sớm đi công tác xã giao. Mà mấy người giúp việc trong nhà lại đối xử với mình như một học sinh trung học. Ngô Thế Huân thì cả ngày nhốt mình trong phòng. Có lẽ là ghế cao cấp mang đến cảm giác rất thoải mái, có lẽ là tối qua ngủ hơi ít, cho dù bên cạnh có con sói nhưng Xán Liệt vẫn ngủ ngon lành.

Diệc Phàm tự cảm thấy hành động của bản thân quá mức kỳ lạ. Lại còn muốn đưa Xán Liệt từ công viên về, mà đường từ đây về đến nhà cậu cũng phải đến nửa tiếng chứ đâu ít. Mới nghĩ đến điều đó lại bực mình. Muốn quay người trừng mắt Xán Liệt cho hả dạ, ai ngờ vừa nhìn thấy Xán Liệt, lại rất an ổn mà chìm vào giấc ngủ. Bộ dáng vẫn ngốc nghếch, đáng yêu như ngày nào. Trái tim Diệc Phàm lại đập loạn. Bộ dáng khi ngủ của Phác thiếu niên thật đúng là khiến người khác muốn phạm tôi.

Im lặng đỗ xe lại ven đường, Ngô sắc ma đưa ma trảo lượn quanh bờ môi của Xán Liệt.

Ngứa quá à. Xán Liệt cau mày khó chịu, nhưng vẫn không buồn nâng mí mắt. Kỳ thật thì Diệc Phàm cũng chẳng làm gì. Anh chỉ muốn lau nước miệng cho Xán Liệt thôi. Trong lòng lại bực bội, cậu ấy đã mấy ngày không ngủ để đến mức thiếu ngủ mà ngồi trong xe cũng ngủ ngon lành như vậy được. Đang cầm khăn giấy ghét bỏ mà lau miệng giúp cậu, lơ đãng nhìn đến khuôn mặt trắng nõn với làn da mềm mại đó. Cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến thật dễ chịu. Liền nâng mặt cậu, sau đó vươn lưỡi liếm nhẹ đôi môi ngọt ngào. Môi Xán Liệt bị liếm như vậy nhưng chỉ hơi cau mày, rồi lại ngủ tiếp. Anh hơi ngả ghế của cậu xuống thấp, cởi dây an toàn, một bên hôn, một bên vươn tay vào bên trong quần cậu.

"Buông ra đi. . . . ."

Vô thức rên rỉ ra tiếng. Vì nhớ thân hình mẫn cảm của Xán Liệt mà anh hết lần này đến lần khác chủ động tìm đến cậu . Cuối cùng thì "anh em" của Xán Liệt cũng có phản ứng, cậu chớp mắt thức dậy, bị dọa không hề nhẹ. Đây là tình huống quái gì vậy, anh ta sao lại híp mắt mà nhìn mình. Gần như vậy, anh có thể thưởng thức đôi lông mi dài đang rủ xuống của cậu. Đôi môi mọng bị anh ra mức liếm mút, cơ hồ như muốn chảy máu.

"Ngô. . . . . . Ngô Diệc Phàm." Xán Liệt đẩy người Diệc Phàm. Cố gắng đem nước bọt bị hòa trộn trong khoang miệng phun ra ngoài.

"Anh lại muốn làm gì hả? "

"Không phải quá rõ ràng sao? "

Diệc Phàm lộ ra nụ cười tà khí.

" Muốn *làm* em"

"Ở trong này? "

Xán Liệt nhìn quanh bốn phía. Tuy nơi này không phải nơi náo nhiệt, nhưng vẫn có xe đi qua lại.

"Yên tâm, người bên cạnh không thể nhìn vào bên trong."

Nhìn Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm, lại cố nói thêm câu nữa.

" Trừ khi là có người đi đến từ phía trước."

Vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Xán Liệt. Lại đưa tay vào trong mà nhéo một chút.

"A ~"

Vì dưới hạ thân một trận tê rần mà lại cố ý hướng đến tay Diệc Phàm cọ qua cọ lại. Diệc Phàm ý xấu mà lại trêu đùa phía dưới của cậu. Điều này khiến cậu càng lúc càng khẩn trương, nhìn tới nhìn lui, chỉ sợ người đi qua đường nhìn thấy. "Xán Trư, em xem, tiểu huynh đệ của em rất có tinh thần ."

Diệc Phàm hảo tâm mà nhắc nhở cậu.

Xán Liệt theo lời anh nói mà nhìn xuống dưới thân, nhất thời hoảng hốt. Tiểu huynh đệ của cậu đang nằm trong tay Diệc Phàm, mà vì hành động của anh nó trở nên hồng hào hơn. Xấu hổ mà đỏ bừng mặt, rồi sắc hồng lan ra toàn thân.

"Không cần chạm vào nơi đó mà!"

" Thật can đảm đó."

Ngô sắc ma lại nở nụ cười đắc thắng. Sau đó bắt đầu hành động.

Xán Liệt nghiêng đầu, như là không thế khống chế những biến hóa trong cơ thể. Mỗi lần đều kháng cự nhưng đến cuối cùng lại biến thành hùa theo dục vọng của bản thân. Cậu ghét chính bản thân mình. Diệc Phàm cố gắng chạm đến điểm nhạy cảm của cậu. Mà thân thể của cậu con trai này thật sự rất khiến người khác hài lòng. Càng cố nhào lặn phân thân phía dưới Xán Liệt càng vặn vẹo, co cúm tay chân, cuối cùng phun những dịch trắng khắp tay anh và ghế ngồi. Anh cũng không tức giận, chỉ cầm khăn lau sạch tay, sau đó lại trườn qua hôn Xán Liệt đang thất thần.

"Ngô Diệc Phàm."

Xán Liệt cuối cùng cũng đã phục hồi.

"Vì sao anh phải làm như vậy với tôi"

Câu hỏi này đâu phải một lần, nhưng cậu thật sự không hiểu những hành hạ nhục nhã này rốt cuộc là tại sao.

" Cứ coi như là vì tôi thích em đi."

Diệc Phàm ghé vào tai Xán Liệt thì thầm, mấy lời đó thật có sức công phá, cả người cậu liền run rẩy.

"Thích? "

Xán Liệt lại nghĩ đến Vũ Đồng từng nói về tình yêu đồng giới.

"Đúng vậy,"

Diệc Phàm nhìn vẻ mặt khó tin của cậu lại nói tiếp.

"Tôi rất thích thân thể của em, vậy nên đừng nghĩ sẽ thoát được khỏi tôi."

"Ha ha"

Xán Liệt lại nở nụ cười, Diệc Phàm chắc chắn sớm muộn cũng sẽ chán ghét cậu thôi. Dù sao thì hứng thú ban đầu với một thằng con trai cũng sẽ sớm nhạt dàn thôi!

Diệc Phàm không hiểu tại sao khi nhìn thấy Xán Liệt cười, tâm trạng liền rơi xuống đáy cốc. Tức giận mà quay đầu khởi động xe, Xán Liệt thấy anh không có ý tiếp tục trò chuyện cũng nhanh nhẹn mặc quần vào. Bởi vì sắc mặt u ám của Diệc Phàm khiến cậu thiếu chút nữa nghẹt thở, cả đoạn đường chỉ biết im lặng cho đến khi đến ngõ nhỏ nhà cậu. Diệc Phàm cũng không thèm nói chuyện, Xán Liệt nhanh nhẹn mở cửa xe.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về".

Chạy nhanh theo ngõ nhỏ đi về nhà. Mà Diệc Phàm lặng nhìn bóng lưng của Xán Liệt khuất dần sau ngõ nhỏ cho đến khi di động đột nhiên đổ chuông.

"Alo, Tử Thao."

"Phàm ca, người hẹn hò với Xán Liệt hôm nay là Vũ Đồng."

" Anh biết rồi."

Khuôn mặt anh dưới nắng chiều tà không hề thay đổi sắc thái. Nhanh tay lái xe rời khỏi.

Chapter 11

Nhà Diệc Phàm rất hay được tặng quà. Đó cũng là lẽ thường trong giới kinh doanh thôi, người ta biếu quà cũng đều có mục đích hết, không ai cho không ai gì cả. Vì không có cách nào có thể liên lại với Xán Liệt cho nên lấy trộm một chiếc di động người ta mới mang đến tặng.

"Này, cầm đi "

Gọi Xán Liệt lên sân thượng, Diệc Phàm lấy đứa thoại nhét vào tay Xán Liệt.

" Sau này tìm em, có thể dễ dàng liên lạc!"

Xán Liệt chẳng mấy vui vẻ, cái này khác gì biểu thị, lúc nào cần thì gọi. Nhưng cậu cũng không dám bướng mà cãi lại, sân thượng này khiến cậu sợ hãi. Đành phải khúm núm tiếp nhận.

"Cái này rất đắt?"

Xán Liệt cũng không hay tìm hiểu về những sản phẩm công nghệ cho nên cũng không biết trên thị trường hiện nay thì chiếc điện thoại này cũng phải hơn 5000 nhân dân tệ.

"Nạp tiền điện thoại được tặng."

Diệc Phàm nói nhỏ, sau đó đem SIM đưa cho cậu.

"Đây là số của em, nhớ không được làm mất."

Khi Xán Liệt trở lại phòng học lấy điện thoại ra nghiên cứu, các bạn cùng lớp đều thở một hơi xông đến.

"Oa, Đây là Iphone mạ vàng đấy, Xán Liệt, bạn đi cướp ngân hàng à?"

" Iphone mạ vàng? Nó không phải nhãn hiệu tầm thường sao?"

Xán Liệt vả mặt tiểu bạch thỏ trừng mắt nhìn mọi người.

"Đây là nạp tiền điện thoại được tặng đấy."

"Nơi nào bán như vậy, tan học mau đưa tụi này đi."

Bạn học Khánh Tứ hoảng hốt kéo tay Xán Liệt .

"Hả? Mình không biết, thật đấy."

Xán Liệt vội vàng xua tay, Diệc Phàm thật đáng ghét, tặng một đồ vật thôi cũng mang phiền toái đến cho người ta.

Diệc Phàm đứng sau tòa nhà nhìn thấy Xán Liệt bị các bạn bủa vây mà thích thú. Tử Thao đầy căm hận, trừng mắt nhìn về phía Xán Liệt. Cậu ta thừa biết, điện thoại kia chắc chắn là Phàm ca đưa cho cái đồ ngốc đó rồi.

Vũ Đồng cũng hiểu đôi chút, đợi cho mọi người tản đi, cô mới quay đầu hỏi Xán Liệt.

"Là Diệc Phàm tặng sao ?"

" Hả?"

Xán Liệt không nghĩ Vũ Động phát hiện, hơi hốt hoảng, sau đó gật gật đầu.

Vũ Đồng cũng không nghĩ Diệc Phàm lại có thể tặng Xán Liệt điện thoại cao cấp như vậy. Cô càng lúc càng hoài nghi mối quan hệ của hai người, như vậy thì, liệu Xán Liệt có thể đứng về phía mình không ?

"Tụi mình trao đổi số điện thoại đi, sau này còn dễ liên lạc."

"Ừ, được đấy."

Xán Liệt vội vàng mở di động, nhưng luống cuống tay chân, không biết lưu danh bạ sao nữa. Vũ Đồng cười cười, sau đó tự lấy điện thoại của cậu mà lưu số và..... còn tự gọi đến số mình.

" Được rồi!"

Từ ngày có di động, Xán Liệt cảm giác cuộc sống của mình trở nên bận rộn, phải ứng phó Diệc Phàm không ngừng quấy rầy, còn có Vũ Đồng thỉnh thoảng liên lạc. Thế Huân cũng không biết có được số của cậu từ đâu, cũng thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện phiếm với cậu. May mà Diệc Phàm nghĩ chu đáo, chọn dịch vụ nghe miễn phí, mà gọi điện cũng chỉ gọi được cho anh.

Tuy rằng Diệc Phàm không ngừng gọi điện, nhắn tin làm phiền cậu, nhưng cũng không ép cậu làm điều gì cả. Điều này khiến một Xán Liệt đơn thuần lại dần dần không đề phòng.

Khi Vũ Đồng nằm mơ thấy ác mộng-Hiểu Nguyệt đang nhảy lầu. Cô giật mình tỉnh giấc, cả người đầy mồ hôi. Cuối cùng không thể nhịn được, cô nhắn tin cho Xán Liệt.

"Mình chịu không nổi nữa, Hiểu Nguyệt, cô ấy nhất đinh là bị Diệc Phàm bức chết. Xán Liệt, cậu hãy giúp mình."

Khi về đến nhà Xán Liệt sẽ tắt mày, bởi vì cậu cũng dần dần biết di động này rất xa xỉ. Mà ba ba cậu thì không đời nào bỏ qua nó. Tuy rằng vài năm nay ông không mang đồ đi cầm cố, nhưng là bởi vì trong nhà thật sự là không có đồ vật gì đáng giá. Cho nên sáng sớm hôm sau, khi cậu bước a khỏi nhà và khởi động điện thoại, thấy tin nhắn của Vũ Đồng hiện lên.Toàn thân cậu đổ mồ hôi lạnh, cậu vội nhắc máy nghe điện thoại.

"Alo. Xán Liệt."

Giọng nói của Vũ Đồng rất buồn.

"Vũ Đồng, cậu không sao chứ?"

Xán Liệt vội vàng hỏi.

"Xán Liệt, giúp mình."

Xán Liệt thật không ngờ, thì ra mối quan hệ của Vũ Đồng và Diệc Phàm là như vậy. Cô chuyển đến trường này là bởi vì điều tra cái chết của bạn cô, mà theo lời của cô, Diệc Phàm thật sự là người bị tình nghi lớn nhất. Tâm trạng cậu thực sự khó chịu. Thế nào mà cậu lại không muốn tin chuyện này là thật. Nếu thật sự Diệc Phàm dùng cách uy hiếp Hiểu Nguyệt như đã từng uy hiếp cậu, nếu cậu đứng ra làm chứng, không phải là Diệc Phàm sẽ ngồi tù sao? Là một mạng người, mặc kệ nhà anh ta có giàu có đến mức nào, một khi bằng chứng đã được đưa ra, tiền cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng bình tĩnh tưởng tượng, nếu cậu đứng ra làm chứng, công khai đứng ra nói mình đã bị uy hiếp như nào. Điều này với cậu mà nói, không phải là sự sỉ nhục lớn nhất sao? Hơn nữa, Vũ Đồng mà biết điều này, cô ấy sẽ không khinh thường mình chứ ?

"Xán Liệt? Xán Liệt. . ."

Giọng nói của Vũ Đồng truyền đến từ đầu dây bên kia, đánh gãy rối ren trong đầu Xán Liệt.

"Hả?"

" Cậu có thể nói cho mình biết không, rốt cuộc thì Diệc Phàm đã dùng phương pháp nào để uy hiếp cậu? Cầu xin cậu đấy."

Xán Liệt cuối cùng vẫn không nói gì, ở trong lòng, cậu nói rất nhiều câu xin lỗi với Vũ Đồng. Cậu có thể đồng ý chuyện khác với cô, nhưng riêng chuyện này, cậu không thể. Đột nhiên muốn tìm một ai đó để nói chuyện, vuốt lên, vuốt xuống cuối cùng nhấn số của Thế Huân .

"Xán Liệt."

Thế Huân thở hổn hển chạy đến. Trong điện thoại, hắn thấy giọng của Xán Liệt có vẻ không vui, hắn vội vàng chạy đến.

"Thế Huân."

Nhìn đến Thế Huân đầu đầy mồ hôi, mạnh mẽ chịu đựng bỗng dưng sụp đổ, cậu tựa đầu vào bờ vai của Thế Huân.

"Hình như mình rất ích kỷ."

Xán Liệt vẫn nỉ non những lời này, cũng không nói lý do. Thế Huân cũng trở tay ôm cậu, trái tim đập loạn.

"Không sao mà, Xán Liệt."

Lần đầu tiên Thế Huân lại có thể suy nghĩ liều mạng vậy, có thể nói bắt đầu bảo vệ người đang ôm trong lòng, nói như vậy có thể hướng về phía cậu mà nói ra tâm tình của chính mình .

Vũ Đồng không nghĩ Xán Liệt sẽ cự tuyệt mình, đành phải thực hành kế hoạch của chính mình. Vì Vu Hiểu Nguyệt, cô không ngại mạo hiểm tính mạng của chính bản thân mình. Lại không hề nghĩ đối mặt với kết quả đáng sợ như vậy.

" Rốt cuộc thì anh có định giúp tôi hay không?"

Vũ Đồng theo chỉ dẫn mà đi đến nhà kho bỏ hoang, người con trai xoay người lại, cười tà.

"Tần Hải, đã lâu như vậy, ngay cả một chút bằng chứng anh cũng không tìm ra cho tôi."

"Nhưng Vũ Đồng thân mến à, lâu như vậy, em cũng không cho anh nếm qua chút ưu đãi.!"

Tần Hải nói xong liền liếm mép.

"Tôi nói rồi, chỉ cần anh cung cấp chứng cớ cho tôi, đến lúc đó, nhất định tôi sẽ báo đáp anh."

Vũ Động có hơi sợ hãi mà lùi sau mấy bước.

"Nhưng anh đổi ý rồi, anh muốn nếm trước ."

Vẻ mặt háo sắc, Tần Hải bước gần đến Vũ Đồng.

"Anh muốn làm gì?"

Vũ Đồng sợ hãi, tay nhanh nhẹn tìm đến số điện thoại gọi gần đây nhất: Xán Liệt .

Xán Liệt nghĩ đến Vũ Đồng không để ý đến mình nữa mà buồn rầu. Lại nhìn trên di động sáng lên, hơi sửng sốt, vội vàng nhấn nút nhận điện thoại, lại nghe như có tiếng Tần Hải.

"Tiểu mỹ nhân, đừng chạy, nơi này sẽ không có ai đến đâu."

Thanh âm vọng lại quanh quẩn kho hàng, khiến khiến cho người khác sợ hãi. "Nơi này là chỗ nào? Anh tiến lại đây là tôi hét lên đấy."

Vũ Đồng cố gắng thét to.

"Nơi này vốn là một kho hàng của xưởng nhà Phàm ca, sau này bỏ trống. Cho nên nơi này đã bỏ đi từ rất lâu, sẽ không có người đến cứu em đâu. Anh khuyên em nên ngoan ngoãn, anh đây sẽ khiến em vui sướng mà không thể kêu thành tiếng."

Tần Hải là người không thay đổi bản tính dâm dục. Đã hưởng thụ bao nhiêu mỹ nữ dưới tay Diệc Phàm. À mà cũng không chỉ là mỹ nữa, hắn ta đối với thân thể Xán Liệt cũng thèm muốn từ lâu, chỉ tiếc Diệc Phàm không cho hắn tới gần cậu ấy mà thôi.

Nghe được câu nói đó, nhưng không rõ là lời nói của ai. Cậu cảm giác cả người và điện thoại của Vũ Đồng đều bị đè xuống đất, sau đó tín hiệu di động tín hiệu bị tắt mất. Xán Liệt cảm thấy căng thẳng, vội vàng chạy đến nơi đầu tiên mình bị xâm phạm. Vũ Đồng, ngàn vạn lần đừng làm sao nhé!

Bên này Tần Hải đã đổ nhào đến Vũ Đồng, tay đã bắt đầu xé quần áo của cô. Vũ Đồng liều mạng phản kháng, nhưng sức lực không thể chống lại đối phương, đành phải dùng chân đạp vào hạ thân Tần Hải. Tần Hải bị đau mà nới lỏng tay, Vũ Đồng vội vàng đứng dậy bỏ chạy lại bị Tần Hải lôi lại, một tay ghìm chặt cô lên vách tường, nụ cười dâm đãng, cởi áo Vũ Đồng ra.

Nhưng đúng lúc đó, Tử Thao "Ping" một tiếng đá văng cửa kho hàng. Khi Tần Hải nhìn thấy Diệc Phàm đi vào, vội vàng nịnh nọt cười.

"Phàm ca, em đem cô ta lừa đến đây, chờ đợi anh đến."

"Tần Hải, tao không nghĩ mày là thằng đê tiện như thế."

Tử Thao lên tiếng trước.

"Dám làm chuyện này?"

"Không có, Phàm ca, tin tưởng em. Em là vì anh."

Tần Hải vội vàng như con chó Nhật mà quỳ xuống.

"Tần Hải, mày ngay từ đầu đã đã vì mê sắc mà bán đứng tao, lén lút thoi dõi tao. Thế mà bây giờ mày còn muốn làm chuyện đê tiện này."

Diệc Phàm lạnh mặt bước qua, một đạp mà đá văng Tần Hải qua một bên, máu cũng chảy ra.

"Một người như mày còn xứng đáng được kề cận tao sao?"

"Không phải, Phàm ca, anh phải tin em. Em chỉ giả bộ điều tra anh thôi, thật ra là để lừa cô ta."

Khóe miệng Tần Hải cũng khá nhiều vết máu, liều mạng ôm chân Diệc Phàm.

"Mày làm tao thấy ghê tởm, buông ra!"

Vừa dứt lời, Tử Thao liền vung cước, đá văng Tần Hải.

Diệc Phàm cởi áo khoác, chuẩn bị che thân thể giúp Vũ Đồng, lại không dự đoán được, đúng lúc Xán Liệt xông vào. Hơn nữa lại đúng lúc Diệc Phàm cởi áo khoắc, mà nữa trên Vũ Đồng đều lõa lồ nằm ngất xỉu trên đất.

"Ngô Diệc Phàm!"

Xán Liệt cảm thấy máu dâng lên não.

"Anh là đồ cầm thú!"

Cậu tức giận mà cả người phát run, nghĩ đến trước kia Diệc Phàm đã từng ghé tai cậu nói:

"Nhưng là anh thích cảm giác chinh phục những đứa con gái có kiểu ngoại hình băng thanh ngọc khiết như cô ấy. Tưởng tượng hình tượng ngọc nữ nằm dưới thân anh mà biến thành dâm phụ. Anh thật không thể khống chế hứng thú của chính mình"

Cậu không thể kìm nén cơn giận mà nhào đến trước mặt Diệc Phàm, hung hăng cho một quyền, cơ hồ như dùng hết sức lực.

Diệc Phàm nhìn thấy Xán Liệt như vậy cũng có chút giật mình, thậm chí quên phải tránh. Một quyền mạnh mẽ rơi trên mặt anh, nhất thời miệng bị chảy máu. Xán Liệt không có ý sẽ dừng lại, cậu một quyền lại một quyền đánh đến người anh. Vẫn là Tử Thao phản ứng nhanh, trực tiếp đá văng Xán Liệt bay ra mấy thước xa.

" Tiểu tử này, không muốn sống nữa hả. Anh em đâu, tiến lên!"

Nói xong Trương Đại Hải cà Lưu Tiêu cũng cùng nhau nhằm đến phía Xán Liệt .

"Dừng tay!"

Diệc Phàm giãy dụa, đứng lên từ mặt đất, nửa bên mặt đều sưng đỏ. Anh cứ lạnh lùng như vậy mà nhìn về phía Xán Liệt .

"Xán Liệt , em chỉ coi anh là 1 thằng như vậy?"

"Hỗn đản, quả thực anh không bằng thằng súc sinh."

Xán Liệt vẫn còn rất hung hăng. Tử Thao hung tợn hướng cậu dứ nắm đấm uy hiếp khiến cậu im ngay lập tức,

"Thì ra là thế, ha ha ha ~"

Đột nhiên Diệc Phàm cười phá lên, cười đến vang vọng cả nhà kho.,

"Xán Liệt , chúc mừng em đã thành công chọc giận anh."

Xán Liệt thật không ngờ Diệc Phàm nói xong liền như vậy dẫn người đi , cũng căn bản không chú ý tới ánh mắt của Diệc Phàm cỡ nào trống rỗng, cũng không chú ý Tần Hải vẻ mặt kì lạ bị Tử Thao đá đi. Căn bản là cậu không rảnh để quan tâm mấy chuyện đó. Vội vàng bước đến bên Vũ Đồng, run rẩy đem áo khoác cởi ra, khoác trên người cô.

"Vũ Đồng, Vũ Đồng, cậu không sao chứ?"

Vũ Đồng hít thật sâu rồi tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Xán Liệt, lại nghĩ tới thiếu chút nữa bị Tần Hải ức hiếp, lập tức khóc. Xán Liệt ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi.

"Không sao rồi, không sao rồi ."

"Xán Liệt, là cậu đã cứu mình?"

Lúc này Xán Liệt tỏa sáng như mặt trời, Vũ Đồng rất rất cảm kích cậu, thậm chí không hiểu sao lại động tâm.

"Vũ Đồng, mình sẽ giúp cậu, mình sẽ đứng ra làm chứng vạch tội Diệc Phàm ."

Xán Liệt gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Chapter 12

Diệc Phàm mấy ngày nay cũng chưa đến trường học. Còn Tần Hải, bởi vì bị gẫy xương mà nằm bệnh viện.

Vũ Đồng biết Xán Liệt hiểu lầm là Diệc Phàm có ý đồ cường bạo mình, nhưng cô lại không nói ra sự thật, Cô biết, đây chính là cơ hội cuối cùng để Xán Liệt hoàn toàn đứng về phía mình. Cô cảm thấy, mọi người ai cũng đều có sự ích kỷ, vì mục đích của mình mà theo đuổi, thậm chí không tiếc nói dối để gạt người khác.

Xán Liệt bởi vì quá mức phẫn nộ mà đầu óc mê muội, thậm chí không tiếc mà đồng ý sẽ đứng ra làm nhân chứng giúp Vũ Đồng. Kỳ thật cậu cũng dần dần nhận ra Diệc Phàm không có quá tồi tệ như người khác nói , thậm chí đôi khi cậu cảm thấy anh cũng rất quan tâm mình. Nhưng chuyện đã xảy ra trước mắt đều đem mọi sự thay đổi trong suy nghĩ về anh đá văng. Cậu nghĩ đến những chuyện mà mấy nay đã xảy ra giữa cậu và anh, cậu cảm thấy cuộc sống của chính mình đã chậm rãi bị Diệc Phàm ăn mòn, hẳn là đã đến lúc lấy lại tự do.

Vũ Đồng cổ vũ người nhà Hiểu Nguyệt lật lại bản án cho cô ấy, khẩn cầu tòa án sửa bản án ngày trước từ cố ý tự sát thành bị người khác ép tự sát, mà người ép Hiểu Nguyệt tự sát chính là Ngô Diệc Phàm. Cha mẹ Hiểu Nguyệt dần dần bị cô thuyết phục , Vũ Đồng góp nhặt những hành động nhỏ nhặt của Diệc Phàm ở khi trường học như bắt nạt bạn bè, kéo bè kéo lũ đánh nhau, tạo thành một thế lực ác ma trong trường học, đủ loại chứng cứ. Rồi lại cổ vũ Xán Liệt là nhân chứng đứng ra nói thủ đoạn phi pháp mà Diệc Phàm từng dùng để uy hiếp cậu, bắt cậu phải ngoan ngoãn nghe lời. Tin tức này truyền khắp trường học, ai cũng đều biết đứa con của hiệu trưởng đang bị điều tra vì tội ép người khác đến chết. Xán Liệt kia, một kẻ không hề có tiếng tăm gì trong trường học cũng nghỉ học, cũng hề nói thêm gì.

Thế Huân đi tìm Xán Liệt, Xán Liệt vừa thấy đến hắn đã bỏ chạy. Thế Huân tốt xấu gì cũng là thành viên trong tuyển điền kinh của trường, sao có thể để cậu chạy thoát dễ dàng được.

"Xán Liệt, cậu hãy nghe mình nói."

Thế Huân giữ chặt tay Xán Liệt.

"Thế Huân, mình. . ."

"Xán Liệt, cậu thực sự muốn đứng ra làm chứng để vạch tội anh mình sao? Cho dù thường ngày anh ấy là một người khá phá phách, hành động cũng hơi mạnh tay, nhưng tuyệt đối không làm chuyện kia được. Cậu không tin anh ấy, không lẽ lại không tin mình sao ?"

Thế Huân nóng lòng kéo tay cậu nói.

"Thế Huân, anh ta đã uy hiếp mình."

Xán Liệt cúi đầu nhỏ giọng nói.

" Sẽ không nữa."

"Anh ta chụp ảnh mình lõa thể để uy hiếp mình."

Cuối cùng Xán Liệt cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thế Huân.

" Anh ta cũng không chỉ uy hiếp mình một lần. . ."

" Đừng nói nữa!"

Thế Huân lớn tiếng ngăn chặn lời nói của Xán Liệt.

"Xán Liệt, xin cậu đừng nói nữa."

"Thế Huân, mình rất khổ, khổ đến mức sắp chết rồi đó."

Mỗi lần Xán Liệt gặp Thế Huân sẽ không thể tỏ ra mạnh mẽ nữa, mọi kiên cường cố tạo sẽ bị bỏ xuống, thay vào đó là sự yếu đuối thật sự. Cậu như là không thể đứng thẳng được nữa, cần được Thế Huân chống đỡ.

"Xán Liệt, mình thích cậu."

Thế Huân lấy lại bình tĩnh, cũng kiên định nói cho Xán Liệt.

"Còn nữa, anh mình, cũng thích.... cậu."

Xán Liệt không còn tin vào tai mình nữa, cậu kinh ngạc lùi sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Thế Huân con cong ánh mắt.

"Thế Huân, cậu không cần phải chơi đùa trò này đâu."

"Xán Liệt, anh mình tuyệt đối không làm chuyện này, cậu nhất định phải tin tưởng anh ấy ."

Thế Huân thản nhiên nở nụ cười, sau đó quay đầu rời đi, để lại Xán Liệt đứng trong gió lạnh thật lâu cũng chưa tỉnh lại.

Công tác thẩm vấn để lấy chứng cứ cũng không hề lấy đến chứng cứ xác thực của Xán Liệt. Trong trường học lại bắt đầu nổi lên tin đồn, Ngô gia dùng tiền đề che đậy chứng cứ. Những lời đồn không hay về trường Ưng Tài lan khắp tứ phương, mà cũng vì chuyện này mà danh dự của trường cũng bị suy giảm. Thế Huân cũng lập tức được chuyển đến trường khác, rời xa nơi mà bị cậu sẽ bị mọi người chỉ trích nếu cố ở lại. Rồi sau đó không lâu lại truyền đến tin Diệc Phàm được gia đình đưa sang Canada du học. Cũng ngày nào đó, số điện thoại của Xán Liệt bị tuyên bố ngừng sử dụng.

Từ lần trước cậu và anh chia tay không vui vẻ ở kho hàng, sau đó cũng không hề gặp lại. Theo lý thuyết, khi nghe tin anh được gia đình đưa sang Cannada du học, đáng ra cậu phải chúc mừng cho sự tự do của mình mới đúng. Nhưng ngược lại, Xán Liệt lại buồn phiền không thể nói gì. Cậu lại nhớ đến trước kia, một cảm giác uất ức khó có thể miêu tả thành lời. Mà bọn Hoàng Tử Thao có nhìn thấy cậu cũng chỉ trừng mắt mà đi qua, cuối cùng cũng lựa chọn như chưa từng nhìn thấy cậu.

Nhưng lại có một ngày, khi Tử Thao đi qua người cậu, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nếu không phải Phàm ca dặn dò không được trả thù mày, tao thật sự là muốn đánh chết mày đấy."

Vũ Đồng không thể nhìn mãi bộ dạng như này của Xán Liệt . Cuối cùng cô hẹn cậu đến quán 7-11

"Xán Liệt, mình xin lỗi."

Vũ Đồng vừa nhìn thấy Xán Liệt như người mất hồn đi vào, cô liền đỏ ánh mắt.

" Cậu xin lỗi mình về điều gì chứ ?"

Xán Liệt cố mạnh mẽ nở nụ cười, là muốn an ủi Vũ Đồng.

"Mình đã lừa cậu."

Vũ Đồng đem chuyện ngày đó ở kho hàng kể lại cho Xán Liệt. Cô nhìn thấy càng lúc Xán Liệt lại cúi đầu thấp xuống.

" Không sao mà, cậu cũng vì bạn thôi mà."

Xán Liệt rầu rĩ

"Mình sẽ không trách cậu."

"Không phải. Là mình sai rồi. Diệc Phàm thực sự không hề bức chết Hiểu Nguyệt, là Hiểu Nguyệt bị chứng vọng tưởng. Từ sau khi Hiểu Nguyệt đến trường Ưng Tài và gặp được Diệc Phàm, cô ấy đã thích anh ấy. Nhưng Diệc Phàm lại không hề để mắt đến cô ấy dù chỉ là liếc nhìn, nó khiến cô ấy cảm thấy nhục nhã. Cô ấy đã không ngừng chạy đến Ưng Tài để thổ lộ với anh ấy, nhưng Diệc Phàm vẫn thờ ơ. Mỗi lần trở về nhà, cô ấy đều nói mình với Diệc Phàm đang ở trong tình yêu rất cuồng nhiệt, nói dối lâu như vậy, cô ấy đã vọng tưởng đó là sự thật. Cô ấy đã tự thôi miên, huyễn hoặc bản thân mình và Diệc Phàm đang ở trong tình yêu rất đẹp, nhưng Diệc Phàm đã có bạn gái mới mà bỏ rơi cô ấy. Khi cô ấy nói ra những lời đó, đã có suy nghĩ muốn uống thuốc tự sát. Nhưng mà mình lại không hề biết. Tớ một mực tin là Diệc Phàm đã bỏ rơi cô ấy, thậm chí còn tin chắc anh ấy uy hiếp cô ấy tự sát."

Vũ Đồng nói hết liền khóc. Cô rất có lỗi với Diệc Phàm, cũng xin lỗi Xán Liệt vì đã lợi dụng cậu.

Mà Xán Liệt nghe hết liền thất thần. Trong đầu cậu không ngừng quanh quẩn mấy câu nói kia của Diệc Phàm.

"Xán Liệt , em chỉ coi anh là 1 thằng như vậy?"

"Xán Liệt , chúc mừng em đã thành công chọc giận anh."

Còn có câu nói kia của Hoàng Tử Thao:

"Nếu không phải Phàm ca dặn dò không được trả thù mày, tao thật sự là muốn đánh chết mày đấy."

Sau đó Xán Liệt tự nhiên nở nụ cười. Lúc đầu chỉ là cười khúc khích nhưng rồi càng lúc càng lớn dần, khiến nhiều người liếc mắt về bên này nhìn vai lần. Vũ Đồng cũng bị dọa mà kéo tay Xán Liệt chạy đi.

"Xán Liệt, cậu không sao chứ?"

"Mình không sao, Vũ Đồng. Hình như mình có một vài chuyện muốn làm, đi trước đây ."

Xán Liệt vẫy vẫy tay, vẫn không cười như điên dại mà bước ra ngoài. Cậu lau những giọt lệ vì cười điên dại mà chảy ra. Gió lạnh tạt thẳng vào mặt cậu, đau đớn tựa như những vết cứa.

Vũ Đồng nhìn hình ảnh cậu bước đi qua cửa sổ thủy tình, cô biết, Xán Liệt cũng đã đi khỏi thế giới của mình rồi, sẽ không bao giờ ... trở lại nữa. Cô yên lặng lau nước mắt, cô cảm thấy, quyết định chuyển đến trường Ưng Tài là quyết định sai lầm nhất của cuộc đời mình.

Xán Liệt lại trở lại Xán Liệt trước kia, thậm chí còn trầm tính hơn cả lúc trước nữa. Trong lớp cũng không còn thế lực bắt nạt cậu nữa, cũng không còn ai trêu đùa cái cà men sắt cũ kỹ của cậu, mọi người đều coi sự tồn tại của cậu như không khí. Cậu cũng chả quan tâm. Vứt bỏ hết tạp niệm chuyên tâm học bài. Mặc dù thành tích học tập của cậu suốt ba năm cấp 3 cũng chẳng có tiếng tăm gì, nhưng mỗi kỳ học đều cố gắng một chút, thành tích cũng dần dần được cải thiện.

Khi cậu viết nguyện vọng thi đại học, cậu thầm nghĩ muốn rời xa S thị, cho nên quyết định chọn nguyện vọng thi vào trường đại học ở G thị xa xôi. Hơn nữa , càng không ngờ cậu lại trúng tuyển. Cuộc sống Đại học vô cùng như ý, điều kiện gia đình cũng được cải thiện không ít. Một lần ba cậu nhìn thấy mẹ cậu vì làm việc quá sức mà ngất xỉu, quyết định thay hoàn toàn Ông xin vào làm bảo vệ ở một khu chung cư giàu có, tuy tiền lương cũng không nhiều lắm, nhưng có thể cải thiện được điều kiện kinh tế gia đình đang giảm sút. Cũng không đánh cờ bạc với bạn bè nữa, để số tiền đó cho Xán Liệt học đại học.

Thế Huân cũng viết cho Xán Liệt một lá thư, cũng không có dòng nào nhắc đến Ngô Diệc Phàm. Nhưng hắn lại nói với cậu, mình sẽ đi tìm cậu. Nhưng Xán Liệt ngay cả hồi âm cũng không biết gửi đi đâu. Đành phải cẩn thận cất kỹ lá thư này trong tận đáy hòm.

Khi Xán Liệt được cha mẹ đưa đến nhà ga, cậu không hề khóc. Chỉ mỉm cười an ủi ma ma. Từ nhỏ đến lớn, cậu cũng không đi xa nhà lâu như vậy, cậu hứa với mẹ, mỗi năm sẽ về thăm nhà một lần khi năm mới, còn những thời điểm khác, cậu sẽ không về nhà, để tiết kiệm tiền cho cha mẹ. Cậu mua một vé ghế ngồi, mà tàu này chạy mất 10 tiếng. Cậu ngồi gần bên cửa sổ, xe lửa chạy từ lúc hoàng hôn đến tận trưa hôm sau mới đến nơi. Cậu mệt mỏi vì thiếu ngủ, đa phần thời gian đều là ngồi nhìn phong cảnh bên ngoài trời tối như mực mà ngẩn người.

Cuộc sống trung học của cậu cũng như những thước phim đen trắng, đang dần hiện ra trước mắt cậu. Trong phút chốc, cậu thấy mũi mình chua xót, tựa như muốn rơi lệ, ngây ngô cười thành tiếng.

"Bạn à, bạn không sao chứ?"

Một cậu sinh viên dáng người nhỏ nhắn, trắng nõn đứng trước cậu kinh ngạc. "Không sao."

"Bạn cũng đi đến trường đại học ở G thị sao?"

" Ừ, Trung Đại."

"Trùng hợp, mình cũng vậy."

Cậu con trai cười thân thiện, mắt cũng cong cong, nhìn có điểm giống mắt Thế Huân. .

"Chào bạn, mình là Biện Bạch Hiền."

Thanh xuân là một quãng thời gian như mê võng, sẽ mang đến cho người ta niềm vui và sự dũng cảm, rồi cũng mang đến những cảm giác đau đớn vô định. Thời gian này đều bị chúng ta phung phí. Đến khi đã trưởng thành hơn chút nữa, hồi tưởng lại, lại không hiểu sao lại có cảm giác buồn man mác và có chút hoài niệm. Những tình cảm ngây thơ khi đó, cũng bất giác mà nhớ lại.

Sau khi dòng nước phẳng lặng Xán Liệt đã phá tan được tảng đá ngầm mang tên Diệc Phàm, lại thong thả mà tiếp tục chảy xuôi. Nhưng chảy xuôi về phía trước lại không hề có do dự, mà là sự kiên định tăng thêm.

Trong thế giới của Tiểu nhân vật, không có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ có nhàn nhạt mà giúp đỡ nhau khi hoạn nạn

______________END Part 1_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro