Chap 1-2-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 13

There are dreamers and there are realists in this world. You' d think the dreamers would find the dreamers,and the realists wound find the realists,but more often them not,the opposite is true. You see,the dreamers need the realists,to keep them from soaring too close to the sun.

(Câu nói này là của Cameron Tucker trong )

[ Trên thế giới này có 2 loại người: những kẻ mơ mộng và những kẻ thực tế. Bạn sẽ nghĩ rằng những kẻ mơ mộng hay tìm gặp những kẻ mơ mộng và những người thực tế sẽ tìm gặp những người thực tế. Nhưng hầu hết không phải vậy, sự đối lập mới là đúng. Rồi bạn sẽ thấy, những người mơ mộng cần người thực tế, để có thể giữ họ không bay quá cao đến tận mặt trời. Vtrans by AiKyoChan @KrisyeolVN]

Gió từ bờ sông nhẹ nhàng thổi đến, một chiếc du thuyền màu trắng đang neo đậu bên bến sông. Cả chiếc thuyền đều là những dải lụa màu trắng và những chiếc nơ hồng. Gió đầu thu rất mát, một chiếc Lincoln dài hơn đang đậu cách đó không xa. Sau khi cửa xe được mở ra, một cặp cô dâu , chú rể đều cười vui vẻ mà bước đến thảm đỏ đã được chuẩn bị từ trước. Trong khoảng thời gian ngắn những ánh đèn chớp liên tục khiến người ta đau mắt.

Hôm nay là hôn lễ của minh tinh điện ảnh nổi tiếng Từ Mộng và Kim Tuấn Miên, người kế nghiệp tập đoàn kinh doanh lớn. Thu hút rất nhiều giới truyền thông lớn nhỏ trong và ngoài nước đến tham dự hôn lễ xa hoa này. Từ Mộng mấy năm trước là một ngôi sao điện ảnh rất nổi tiếng. Tuy rằng ngày đầu dựa vào nét gợi cảm để nổi tiếng, thế nhưng sau đó cũng không tiếp tục phô bày bản thân nữa mà chiếm được thiện cảm của mọi người. Thế nhưng tài năng diễn xuất cũng tiến bộ không ít. Mặc dù là có người chống lưng, nhưng ở tuổi 30 đã có thể dựa vào tư sắc có vài phần hơn người mà tìm được chỗ dựa vững chắc như này quả là sáng suốt.

Kéo cánh tay của Tuấn Miên, Từ Mộng nở nụ cười hạnh phúc. Người ngoài nhìn vào đều như mình đang được chìm trong tình yêu ngọt ngào ấy.

"Nhanh lên nào, nhanh lên nào, cô dâu chú rể sắp đến rồi, đội biểu diễn chuẩn bị xong chưa?"

Người chủ trì hôn lễ chỉ đạo nhóm nhạc nổi tiếng SUNDOWN. Lúc chiều người chơi ghi-ta trong nhóm đột nhiên đau đớn không thể chơi được nên đành tìm tạm một người thay thế. Không biết là có thể diễn được không nữa. Hôn lễ lần này lại long trọng như vậy, cũng không thể điều nhỏ nhặt như vậy mà phá hỏng được. Anh ta lo lắng nhìn tay chơi gh-ta mới được bổ sung. Tuy rằng ngoại hình rất đẹp, thế nhưng ai đó đến nói cho anh ta biết, người đó rốt cuộc có thể chơi được hay không đi.

Trình tự của hôn lễ là, sau khi Cô dâu, chú rể tiến lên du thuyền, giới truyền thông sẽ không thể tiến lên. Để cảm tạ sự có mặt giới truyền thông, cũng như thể hiện sự hãnh diện của cô dâu chú rể, họ muốn nhóm nhạc chơi một bài hát để họ vui vẻ mà tan cuộc.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, bọn họ hoàn thành biểu diễn tiết mục vượt xa sự mong đợi của mọi người, một bản nhạc rock cực kỳ phấn khích. Người điều khiển chương trình vui mừng mỉm cười nhìn bọn họ, đặc biệt là chàng trai chơi đàn ghi-ta kia, thật sự là chuyên nghiệp tiêu chuẩn, gương mặt kia là...

Lần này đứng ra tổ chứ hôn lễ là tập đoàn Long Thần. Từ việc đưa du thuyền đến việc ăn uống đều là việc của họ. Cũng là được tập toàn nhà Tuấn Miên ủy thác. Mà người thừa kế tập đoàn Long Thần là Thế Huân hiện cũng đang ở đây, đại diện cho cả tập đoàn. Đương nhiên cũng vì sản nghiệp của hai nhà mà chuẩn bị thật chu đáo.

Thế Huân vẫn nở nụ cười nhạt dõi theo mọi sự sửa sang cho hôn lễ. Hắn giơ chén rượu hướng Tuấn Miên, ý bảo chúc mừng. Tuấn Miên cũng chạm ly mỉm cười. Thế Huân nhìn chằm chằm về phía ban nhạc đang biểu diễn, đặc biệt chăm chú nhìn cậu con trai đang chơi đàn ghi ta, sau đó nở nụ cười ấm áp.

Dù thuyền chuyển động nhanh chóng rời xa bến tàu. Biểu diễn xong ba tiết mục, SUNDOWN hoàn thành nhiệm vụ. Bọn họ dĩ nhiên là ở lại du thuyền để tham gia gia tiệc tối rồi.

Thế Huân vừa thấy bọn họ kết thúc tiết mục liền bước qua, giúp họ thu thập nhạc cụ và vài thứ lặt vặt.

"Ngô thiếu gia, sao có thể phiền cậu được!"

Người chơi đàn ghi-ta cười ngăn Thế Huân lại.

"Xán Liệt, sao lời này của cậu lại chua xót vậy?"

Thế Huân cong cong mắt cười.

"Nhưng hôm nay vất vả cho cậu rồi, là mình gọi cậu đến mà."

"Không sao mà, cho mình cơ hội được biểu diễn cùng SUNDOWN, mình vui còn không kịp đó!"

Xán Liệt cười lộ hàm răng trắng khiến tâm tình người ta không khỏi vui lây.

"Xán Liệt, thực sự cậu không cân nhắc gia nhập nhóm của chúng mình? Với gương mặt của cậu, khẳng định sẽ hút rất nhiều fan đó." Một tay chơi trống thân hình hơi mập bước đến,

" Điều đó cũng không sao, mình có thể vẫn làm công việc của mình chứ? Nhưng sau này có cơ hội biểu diễn gì đó thì hãy gọi cho mình!"

"Biết rồi, Phác đại luật sư. Đói bụng không? Thức ăn hôm nay là mình chọn đấy."

Thế Huân kéo Xán Liệt đi đến một bàn phía sau, thân mật mà đưa đũa cho cậu.

" A, thật đói, "

Xán Liệt nhận khăn ướt mà Thế Huân đưa, bắt đầu xoa xoa tay xuýt xoa.

"Cùng nhau ăn đi!"

Thế Huân cười cười nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Xán Liệt.

" Cậu mới được thả ra từ núi hả? Ăn chậm một chút."

" Cậu không biết chứ, người điều khiển chương trình kia thật quá mức chăm chỉ. Nguyên một buổi chiều cũng không cho chúng mình nghỉ ngơi, vẫn bắt bọn mình tập luyện, đến bữa trưa cũng không được ăn!"

Xán Liệt nhét đầy đồ ăn trong miệng rồi nói.

" Được rồi, cẩn thận không nghẹn. Cứ từ từ ăn, mình đi qua bên kia chào hỏi."

Thế Huân vỗ vỗ lưng Xán Liệt rồi đứng lên, cầm ly rượu đỏ đi đến phía cô dâu chủ rể.

Xán Liệt vừa ăn rất nhiệt tình vừa ngắm nhìn bóng lứng Thế Huân. Trong kí ức của mình, người con trai ấy đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Nhưng nhìn hắn khéo léo đẩy đưa trong giới kinh doanh như vậy mà khiến cậu hơi khó chịu.

Thế Huân bây giờ là người thừa kế thứ nhất của Ngô gia. Kỳ thật nếu không tính Ngô gia thì cũng sẽ thừa kế công ty bên nhà mẹ hắn. Trước đây cha hắn là một hiệu trưởng, còn mẹ hắn chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Long Thần. Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu cũng đã là nhà gái hơn nhà trai rồi. Mà từ sau khi xảy ra chuyện của Diệc Phàm, danh tiếng của trưởng Ưng Tài giảm sút, cũng không gắng gượng được mấy năm mà bị một trường học danh tiếng Ánh Rạng Đông Thế kỷ mới thôn tính. Cha hắn cũng từ chức hiệu trưởng, về làm người hỗ trợ xử lý những công việc trong công ty của ông ngoại. Đồng thời cũng tuyên bố với giới truyền thông, con thứ Thế Huân chính là người thừa kế thứ nhất.

Lúc tốt nghiệp trung học, Thế Huân cũng ghi nguyện vọng là Trung Đại của G thị. Thế nhưng bị người nhà phát hiện nên buộc phải từ bỏ, phải vào trường đại học tốt nhất ở B thị. Trái lại, khoảng cách hai người lại được kéo ra xa, hơn nữa bởi vì gia đình phái người trông coi hắn nên hắn cũng chỉ có thể gặp Xán Liệt qua mạng. Mãi cho đến khi Xán Liệt tốt nghiệp đại học trở lại S thị, bọn họ mới có thể gặp nhau nhiều hơn.

Thế Huân cũng bỏ công sức với Xán Liệt không ít, Xán Liệt đều coi trọng. Nhưng tuyệt đối không nhắc đến chuyện ngày trước, chỉ là bạn bè mà kề cận nhau thôi

"Xán Liệt, anh nói xem, Từ Mộng kia là nhìn trúng túi tiền của Tuấn Miên hay là dáng người nhỏ nhắn của hắn?"

Giọng ca chính trong SUNDOWN, Kim Chung Đại đang học đại học năm nhất nháy mắt hỏi cậu.

" Cả hai rồi, vừa giàu có lại đẹp trai, ai lại không ham chứ?"

Trong miệng Xán Liệt vẫn đầy đồ ăn, nhai nhồm nhoàm trả lời.

"Vậy thì anh không biết rồi, có báo lá cải từng nói Tuấn Miên là gay, có một tình nhân ngầm đó!"

Bối Tư đưa tay che miệng ghé vào tai Xán Liệt vẻ rất thần bí.

"Chính cậu cũng nói là tin lá cả. Tin, nhưng đừng tin hoàn toàn."

Xán Liệt nói nhỏ.

"Em thì nghĩ, không có lửa làm sao có khói. Lần trước còn có ảnh anh ta chụp cùng bạn trai bí mật bị giấu mặt ở quán bar đó!"

Miệng mèo Kim Chung Đại cười cười, cười rẩ quỷ dị.

" Anh nói này Chen, cậu chính là tâm lý...!"

Cậu béo vừa bóc tôm vừa nói.

" Cậu hận người bị chụp ảnh trong quán bar kia không phải là cậu chứ gì."

" Nói linh tinh, em đây là người chuyên biểu diễn ở trong nhóm, đi đến cũng rất thần bí."

Kim Chung đại liều mạng xua tay.

"Đang nói chuyện gì thế?"

Thế Huân đang trò chuyện xã giao bên kia, thấy bọn họ đều nói chuyện rất hào hứng, khéo léo từ chối rồi bước qua bên này.

"Thế Huân, bụng rỗng uống rượu không tốt đâu. Cậu ăn chút gì đi!"

Xán Liệt kéo chiếc ghế bên cạnh để Thế Huân ngồi xuống.

" Buổi chiều mình đã ăn qua điểm tâm rồi. Các cậu ăn đi, mình thấy đồ ăn cũng không đủ làm béo một người đâu!"

" Thân hình mảnh khảnh mới đẹp. Nhưng mấy đồ ăn này rất ngon, vậy nên phải ăn bằng hết mới được nha.?"

Tên béo kia lại vươn bàn tay đầy mỡ hướng đến đĩa thịt quay.

" Ăn ít thôi, ăn nữa là cái bụng anh nó to dần đến mức không nhìn thấy mặt đâu đấy."

Chung Đại có ý tốt nhắc nhở, mặc dù biết sẽ chả có mấy tác dụng.

"Xán Liệt, lúc kết thúc để mình đưa cậu về."

Thế Huân gắp cho Xán Liệt một miếng xương hầm.

"Không cần. Từ bến tàu về tới nhà mình chỉ tổn sức đi bộ chút thôi, cậu ở lại đây còn lo nhiều chuyện nữa.!"

" Vậy được, về đến nhà nhớ nhắn lại cho mình."

Thế Huân cũng không ép buộc. Xán Liệt nói không sai, cậu và bạn cậu thuê phòng ở khá gần đây.

" Thế Huân, cậu thật giống anh trai mình đó!"

Xán Liệt giả bộ tức giận nhìn Thế Huân, rõ là nhìn hắn nhỏ hơn mìn, thế mà lại có vẻ trưởng thành hơn.

" Là tự cậu thấy mình không có khí chất làm anh trai, cậu cần có người chăm sóc!"

" Gì chứ, mình cũng đâu còn là Xán Liệt năm đó nữa, đừng có coi nhẹ mình nhé."

Xán Liệt ngây thơ bĩu môi.

" Này, bên kia có một cô gái cứ đưa mắt qua bên này nhìn cậu đấy. Xem chừng là một thiên kim tiểu thư của tập đoàn lớn, còn không mau qua tạo mối quan hệ sao ?"

" Là cô nào?"

Thế Huân trừng mắt nhìn về phía sau, vội vã thu lại vẻ mặt trêu đùa.

" Xán Liệt, mình qua nói với cô ấy mấy câu."

"Đi đi. Đi đi."

Xán Liệt không ngẩng đầu, cậu biết bây giờ áp lực rất nặng với Thế Huân. Mặc kệ hắn có tự nguyện hay không, nhưng nếu là để tạo mối quan hệ trong kinh doanh, hắn vẫn ép bản thân mỉm cười.

Mãi cho đến khi du thuyền trở lại bến tàu, Thế Huân mới thoát khỏi vòng vây của những kẻ giàu có đó. Xán Liệt cảm giác gió thổi khiến cậu hơi nhức đầu, nhắn cho Thế Huân một tin nhắn, nói mình đi về trước. Trên đường trở về, trong đầu cậu thoảng qua một ý nghĩ, nếu không có chuyện kia xảy ra, người phải chịu tất cả những áp lực chính là *người kia*, thế thì cuộc sống hiện tại của Thế Huân sẽ như thế nào?

Đầu đau quá đi, quả nhiên là vì gió lạnh. Không muốn suy nghĩ gì thêm nữa, Xán Liệt vội vàng đón một chiếc taxi đi về phòng.

Trở lại phòng trọ, Bạch hiền đã ở trong phòng của cậu ấy ngủ ngon lành. Cậu rón rén vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ, sau đó lên giường nhắn cho Thế Huân một tin nhắn. .

" Đã về đến nhà rồi. Ngủ ngon nhé."

Nhìn tin nhắn gửi đi mà ngẩn người một hồi thật lâu, hắn cũng chưa nhắn lại, xem ra hôm nay là một buổi ngoại giao thật mệt! Thở dài, tắt đèn, kéo chăn đắp.

~~~

Chiếc máy bay từ Canada đã hạ cánh, bởi đặt giờ muộn nên khi đến S thị cũng đã là hai giờ sáng, một chàng trai cả người đều mặc đồ màu đen bước ra từ cửa VIP, nhanh chân bước ra ngoài. Không có ai biết hành trình của anh ta, cũng không được ai đón. Gọi vội một chiếc taxi đỗ bên đường, nhanh chân bước lên, tiếp tục hành trình của anh ta.

"I' m back."

Anh ta nhỏ giọng nói, mà giọng nói đó cũng gần như tan biến bởi những âm thanh phát ra từ radio của người lái xe.

Chapter 14

[ Có một số việc, một vài người, dù không nhắc đến nhưng luôn sống trong trí nhớ của chúng ta. ]

Ngày hôm sau, Xán Liệt bị Bạch Hiền đánh thức lúc 10h, đã lâu không ngủ như chết vậy. Ngáp một cái bước ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn đã đầy những món ngon thơm phức. Đôi lúc Xán Liệt sẽ tưởng tượng Bạch Hiền nếu là một cô gái, cậu ấy nhất định là một người mẹ hiền vợ đảm. Nhưng mà đây cũng chỉ là những suy nghĩ của cậu mà thôi, không thể nói cho Bạch Hiền, cậu ấy sẽ vì vậy mà nổi điên.

" Bạch Bạch, sao không gọi tớ dậy sớm chút?"

Xán Liệt đánh răng rửa mặt sau đó vội đặt mông ngồi vào bàn ăn.

" Nhìn cậu ngủ ngon như vậy, nước miếng đều chảy ướt gối ."

Bạch Hiền liếc mắt vẻ khinh bỉ, mang cho Xán Liệt một chiếc bánh kem.

" Thật không? Cậu đừng có khoa trương quá như vậy chứ?"

Xán Liệt cắn một cái miếng sandwich, sợ hãi than tay nghề của Bạch Hiền ngày một nâng cao.

"Hôn lễ hôm qua thế nào? Có phải rất xa hoa không ?"

"Ừ, ừ, đúng vậy đó, rất nhiều trai tài gái sắc."

Xán Liệt vừa ngậm đồ ăn vừa nói.

" À, Từ Mộng là nữ thần một thời của tớ hồi học đại học đấy!"

Bạch Hiền không vui mà lau khóe miệng, cong cong đôi mắt càu nhàu một hồi.

"Này, cậu có hỏi xem Tuấn Miên có đúng là GAY hay không vậy?"

"Không có không có. Làm một luật sư trẻ sao lại đi tin mấy cái tin lá cải vậy? Hay là cậu qua nhận làm chân phóng viên cho mấy tạp chí kiểu vậy đi."

Xán Liệt nhìn Bạch Hiền với ánh mắt khinh bỉ.

Bạch Hiền và Xán Liệt là bạn cùng học đại học. Tuy không phải học cùng ngành nhưng bọn họ lại cùng nhau tham gia câu lạc bộ ghi-ta của trường, vì thế mà trở thành bạn thân. Xán Liệt có hứng thú rất nhiều với ghi-ta, vì vậy mà đã luyện thành thạo. Mà Chung Đại chính là Leader của câu lạc bộ, sau khi tốt nghiệp Chung Đại lại thành lập nhóm nhạc SUNDOWN mà cậu ta chính là hát chính.

Xán Liệt học duy nhất ngành Luật sư, vậy nên khi tốt nghiệp nghiễm nhiên trở thành một luật sư. Thế nhưng Bạch Hiền học tài chính, cũng may là cậu ta cố gắng học thêm một bằng nữa, vậy nên bây giờ lại trở thành đồng nghiệp. Đồng thời cùng nhau thuê một căn phòng ở Trung tâm thành phố để thuận tiện đi làm. Hơn nữa, tiền lương của Luật sư cũng kha khá. Xán Liệt còn rất tiết kiệm, từng tháng sau khi giữ lại tiền sinh hoạt cậu sẽ đem gửi hết về nhà. Phác ba cũng từ bỏ đánh bạc, sau đó gia đình cậu cũng chuyển khỏi khu nhà trọ lụp xụp ấy mà đến một chung cư ở ngoại thành.

"Dinh Dinh Dinh. . ."

Di động của Xán Liệt vang lên, cầm lên vừa nhìn đã thấy tên của Thế Huân hiện lên.

"Thế Huân, . . .Ừm, dậy rồi, tối qua mấy giờ cậu mới về nhà vậy? . . . Hả ? Vậy cậu nhanh đi ngủ đi? . . . Ha Ha, Chớ có nói bậy. . . . Ừ, tối nay mình sẽ tìm cậu. Ừm. Tạm biệt!"

Xán Liệt cúp điện thoại, thấy Bạch Hiền ánh mắt đang kiểu điều tra, tức giận nói.

" Cậu làm cái gì đấy?"

"Tiểu tình nhân kia của cậu cứ nhìn cậu chăm chú như vậy đó!"

" Cái gì mà tiểu tình nhân, Thế Huân là bạn tớ."

Trên mặt Xán Liệt không tự nhiên lại, cắn nhanh hai miếng sandwich.

"Mỗi ngày hết điện thoại rồi lại nhắn tin, ai tin các cậu là bạn bè vậy?"

Từ khi biết Bạch Hiền biết Thế Huân, cậu ta khẳng định quan hệ giữa hai người này có gì đó mờ ám. Sao có thể qua mắt được một người có cặp mắt tinh tường như cậu ta chứ. Thế Huân đường đường là một cậu chủ thừa kế cả một tập đoàn danh tiếng, vì sao lại có thể đối xử ân cân với một luật sư còn non trẻ như Xán Liệt chứ ?

"Yêu đấy, có tin không."

Nói xong cậu buông đũa, chạy nhanh về phòng mình, để lại Bạch Hiền phẫn hận nhìn một đống hỗn độn trên bàn.

Chiều cuối tuần Xán Liệt đến văn phòng luật sư làm thêm. Ngày mai có một công ty mới mở muốn tìm luật sư cố vấn. Lần đầu tiên cậu được công ty giao cho nhiệm vụ này, nhất định phải chuẩn bị tốt mọi thứ mới được.

Bên này Thế Huân cúp điện thoại, khóe miệng vẫn giữ ý cười. Nghĩ tới buổi hẹn tối nay với Xán Liệt mà tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên. Cậu soi gương, trong mắt đều là những tơ máu đủ nói lên tối qua hắn đã không ngủ. Hắn nghĩ, từ giờ đến tối vẫn còn khá khá thời gian, hay là cứ đi ngủ một giấc trước đã.

"Dinh Dinh Dinh. . ."

Điện thoại vang lên không đúng lúc, nhìn trên màn hình là số điện thoại của trợ lý.

"Chuyện gì?"

" Ngô tổng, chiều muộn, ngôi sao điện ảnh quốc tế Lou sẽ đến khách sạn của chúng ta ký hợp đồng. Lần trước tôi và anh đã nói về chuyện này rồi. Gọi điện nhắc anh nhớ đến buổi hẹn chiều nay."

" Sao không nói sớm chút ?"

Thế Huân kéo thân thể mệt mỏi đứng dậy, mở tủ lạnh uống vài ngụm Red Bull. Tắm rửa nhanh và mặc đồ tây trang đi ra khỏi nhà.

Lúc này ngôi sao điện ảnh quốc tế Lou vừa đến sân bay, y luôn chọn đi cửa thường để có thể gặp mặt fans. Khi y mang kính râm che khuất nửa khuôn mặt, miệng cười đi ra khỏi cửa thường của chuyến bay quốc tế. Fans đã bắt đầu gào thét như muốn thủng màng nhĩ.

"Bienvenue! Lou. ( hoan nghênh! )"

Thế Huân đi đến bên y với khuôn mặt tràn ngập ý cười mà chào đón y.

"Merci boucoup."

( Rất cảm ơn)

Lou tươi cười, một nụ cười chân thành chứ không diễn như trên phim ảnh.

Luo là diễn viên nổi tiếng khắp thế giới mấy năm nay. Mấy năm trước đó y cũng chỉ là một diễn viên đóng vai phụ, cũng tại khuôn mặt non nớt nên chỉ đóng những vai học sinh trung học. Sau đó lại được một đạo diễn người Pháp nhìn trúng, được lựa chọn đón vai nam chính người châu Á trong bộ phim [Tình yêu đồng chí] , bộ phim này đã giành vô số giải thưởng của Oscar, mà y cũng nhận được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Từ đó về sau, danh tiếng của y ngày mặt tăng lên, trở thành ngôi sao điện ảnh quốc tế nổi danh thế giới. Đặc biệt đối với điện ảnh trong nước cũng như nước ngoài hết lời khen ngợi, hào quang quay y lấp lánh không thứ gì sánh được.

Lần này Lou về nước cũng là biểu thị tiến quân vào điện ảnh trong nước và giới truyền hình. Ở bên Pháp, hợp đồng của y cũng đã sắp hết hạn, nhân dịp này y muốn tìm cơ hội xem xét để kỷ hợp đồng với công ty mới, cũng đàm phán thêm về những quyền lợi.

Thế Huân chớp mắt được chút thì xe đã đi đến khách sạn. Hắn nhìn fans vây quanh khách sạn mà nhíu mày, những tiếng hét của fans khiến Thế Huân cả đêm không ngủ lại càng thêm nhức đầu, hắn nói tài xế vòng qua cửa sau. Vừa xuống xe liền đi đến phòng của Lou , trên mặt tuy có vẻ mệt mỏi nhưng lại mang theo ý cười.

Nhấn chuông cửa, người bên trong vừa mở cửa đã được Thế Huân tặng hoa che kín mặt.

"Bonjour, nai con."

Thế Huân để hoa thấp xuống, mắt cong cong cười.

"Thế Huân, anh đã về rồi."

Lộc Hàm bỏ cặp kính đen xuống, để lộ đôi mắt to tròn, trong mắt cũng có những tia máu, nó cho thấy chủ nhân cũng khá mệt sau một chuyến bay dài. Lộc Hàm và Thế Huân ôm nhau, tình cảm đạt chuẩn cái ôm lãng mạn trong phim.

"Thế Huân, lần này cảm ơn cậu đã sắp xếp!"

Lộc Hàm dẫn cậu vào phòng.

"Khi em biết ngôi sao điện ảnh thế giới nổi tiếng Luo là anh, anh có biết em đã ngạc nhiên cỡ nào không? Đồ ngốc Xán Liệt còn không thể tin, cứ xem đi xem lại bộ phim kia bao nhiêu lần đấy."

Thế Huân như đứa trẻ hồn nhiên mà nói ra suy nghĩ của chính mình.

"Ha ha, nếu nói vậy không phải các cậu đã nhìn toàn thân anh nhiều lần rồi!"

Khi Lộc Hàm nhận bộ phim kia cũng không quá do dự. Mà bộ phim này lại là Tình yêu đồng chí, có lộ chút thân thể trên màn ảnh cũng chẳng có gì lạ.

"À ha, bộ phim này lúc đầu còn thật sự doanh thu thấp, cuối cùng mới được chuyển qua Pháp, người ta có làm lại, làm mờ cái cảnh đó rồi."

Thế Huân cười.

" Anh đã nói rồi mà, đó được làm mờ, nhưng đúng lúc là được làm mờ~"

Lộc hàm cũng nói đĩnh đạc, dường như rất tự nhiên thảo luận cùng Thế Huân về bộ phim đó.

"Tổng kết chút, vóc người anh khá được. Anh có biết anh chính tưởng tượng No.1 về đồng chí không?"

Thế Huân cố ý nhạo báng Lộc Hàm.

"Đó là đương nhiên, Lộc Hàm anh là ai chứ? Anh là thần tượng trong lòng của cả nam và nữ."

Lộc Hàm dễ dàng tiếp chiêu, sau đó nhìn vẻ mặt chịu thua của Thế Huận. " Chiều nay Xán Xán có đến không?"

Lộc Hàm rót một ly nước, sau đó ngồi mép giường vung vẩy chân.

" Em có nói cho cậu ấy rồi, nhưng chiều nay cậu ấy phải đến công ty Luật làm tăng ca. Em có hẹn cậu ấy tối đi ăn, nếu có thể anh, anh đi cùng chứ? "

" Được, thật sự là đã lâu không gặp."

Lộc Hàm khá có thâm ý mà nhìn Nam tử hán Thế Huân.

"Đúng vậy, cũng đã 10 năm rồi."

Thế Huân cũng cong măt cười, nhìn chăm chú Lộc Hàm.

Khi Xán Liệt đọc xong một đống tài liệu Luật, ngẩng đầu nên cũng đã là chạng vạng 5 rưỡi chiều rồi. Cậu vội vàng thu tài liệu chạy đến nhà hàng xa hoa mà Thế Huân đã hẹn.

Vừa đến cửa nhà hàng đã được quản lý dẫn đường lên tầng cao nhất. Nghĩ thầm, sao chỉ có hai người mà phải ăn ở nơi thần bí như vậy cho đến khi cậu gặp Lộc Hàm.

"Lộc Hàm!"

Xán Liệt nhe răng cười rồi chạy nhào qua.

"Xán Xán, cậu vẫn trắng như vậy, hahaha~"

Lộc Hàm cười rất vui vẻ, y đưa tay nhéo hai má của Xán Liệt, lại bị Thế Huân kéo lại, Lộc Hàm nhìn cử chỉ Thế Huân bảo vệ Xán Liệt, cười không hảo ý.

" Anh về lúc nào? Sao em lại không biết."

Xán Liệt hưng phấn mà nắm tay Lộc Hàm.

"Không phải Thế Huân nhà cậu sợ cậu phân tâm trong lúc làm việc sao, thực sự là tri kỷ, so sweet."

"Nai con."

Thế Huân ngượng ngùng vuốt mũi.

"Xán Liệt, mình chọn cá hồi cậu thích ăn nhất đấy."

" Được được "

Xán Liệt đón nhận đôi đũa Thế Huân đưa đến, còn rất hưng phấn mà nhìn Lộc Hàm.

"Lộc ca, anh nói cho em biết, bộ phim kia là diễn thế hay là anh thực sự "show" ?"

Cả đêm ba người trò chuyện đủ thứ, rất nhiệt tình. Chỉ là Lộc Hàm thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thế Huân cẩn thận chăm sóc Xán Liệt mà cúi đầu khẽ cười. đến khi tan cuộc, Xán Liệt vẫn còn rất nhiều rượu chưa uống hết. Lộc Hàm tự mình đi về khách sạn. Thế Huân ngà ngà say vô lực dìu Xán Liệt vào trong xe, giúp cậu thắt giây an toàn.

"Phác Xán Liệt, mình thích cậu."

Và nhiều lần uống say đưa Xán Liệt về nhà đều như nhau, Thế Huân nhẹ nhàng mà ghé bên tai cậu nói, sau đó nhẹ nhàng hôn trên đôi môi hồng nhuận của Xán Liệt. Chỉ có những lúc như vậy hắn mới không kìm nén được tình cảm của bản thân mà nói ra. Nhiều năm như vậy, chấp niệm của hắn đối với cậu khiến chính hắn thấy hồi hộp lại quấy rầy đối phương.

Tại đêm hôm trước uống hơi nhiều, dẫn đến ngày hôm sau Xán Liệt ngủ quên. Mà cũng vì trong nhà Bạch Hiền có người sinh nhật nên cậu ta phải trở về tối qua, vậy nên không ai là morning call cho cậu. Cậu vội vàng thức giấc, chạy vọt vào nhà tắm rửa mặt, cũng chẳng kịp ăn điểm tâm mà vội vã lao ra trạm xe.

Khi Xán Liệt chạy tới tòa nhà của công ty mới thành lập kia cũng đã là 9: 50, bọn họ hẹn là 9:30, đến muộn 20 phút khiến cậu thấy rất buồn. Đây là cơ hội rất quan trọng với cậu, mà lại vì ngủ quên thì cậu lại càng không cam lòng.

"Phác luật sư, cậu vào phòng họp đợi, tôi đi gọi tổng giám đốc đến."

Một cô thư ký rất xinh đẹp hướng dẫn cậu đến phòng họp, cả phòng ngập tràn mùi dầu của thiết bị mới lắp.

Đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, lắp ráp giản đơn lại tinh xảo, thoạt nhìn có thể thấy ông chủ là một người khá nghiêm túc, khả năng sẽ khó đối phó đây. Nhưng lại thuê văn phòng làm việc trên tầng cao nhất của tòa nhà nằm ở trung tâm thành phố, có thể thấu ông chủ này cũng là người rất xa xỉ. Một công ty giải trí cần nhất là một luật sư vĩ đại, có thể giải quyết những rắc rối xung hợp đồng của nghệ sĩ với công ty.

" Thật ngại quá, đã để cậu phải đợi lâu."

Giọng nam truyền đến, Xán Liệt liền vội vàng xoay người nghênh đón rồi lại ngây ngẩn cả người, đối phương cũng có phản ứng như cậu.

Qua vài giây, Xán Liệt lấy lại dũng khí mà mở lời.

"Đã lâu không gặp, Ngô Diệc Phàm."

Mà Diệc Phàm nhìn Xán Liệt đang xuất hiện trước mắt, ánh mắt cũng hơi hốt hoảng nhưng rồi rất nhanh được che giấu kỹ.

"Thì ra người mà bạn tôi giới thiệu, người tuổi trẻ, đẹp trai, tài giỏi lại là Phác luật sư. Đã lâu không gặp. "

Chapter 15

Xán Liệt vốn tưởng cái ngày cẩu huyết này sẽ phải gặp một ông chủ khó tính, rồi sẽ từ chối cậu luôn chứ. Không nghĩ đến Diệc Phàm gọi thư ký mang bản hợp đồng ký luôn với cậu.

Mọi công việc thảo luận về hợp đồng đều được thông qua, Sau đó trong văn phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Chỉ trong chốc lát, bầu khí trở nên im lặng . Diệc Phàm đã đem mái tóc vàng cắt tỉa và nhuộm lại, bây giờ đầu anh chỉ có một màu đen tự nhiên. Điều này càng khiến những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh được hiện rõ. Nhìn tổng thể mà nói Diệc Phàm trở nên trưởng thành hơn, cũng có mị lực của một người đàn ông. Chỉ dám trộm nhìn một chút, cậu lại cúi đầu nhìn hợp đồng, sau đó thu tài liệu, mấy vật tùy thân cho vào túi đựng.

"Ngô tổng, chắc không còn chuyện gì, tôi muốn về văn phòng luật."

Xán Liệt đứng dậy, đem túi đựng tài liệu ôm trước ngực.

" Để tôi đưa em ra ngoài."

Diệc Phàm rất có phong độ đứng lên, lại còn mở cửa giúp cậu.

"Không cần, anh dừng lại đi!"

Xán Liệt đi sát qua người anh, hướng anh gật đầu. , hướng hắn gật đầu ý bảo.

" Tôi tiễn em, tiện thể ôn chuyện cũ chút."

Diệc Phàm nhấn thang máy giúp cậu.

"Đinh ~"

Một tiếng báo hiệu cửa thang máy đã mở, Xán Liệt đi vào, mà Diệc Phàm cũng bước vào. Không gian nhỏ hẹp càng khiến bọn họ im lặng. Xán Liệt đếm nhũng con số nhảy dần từ cao đến thấp, thầm than, sao phải thuê văn phòng trên tầng cao nhất làm chi chứ.

"Xán Liệt, nhiều năm như vậy không gặp lại, em không có gì muốn nói sao ?"

Diệc Phàm phá vỡ im lặng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng mà không nhìn cậu.

" Anh có được khỏe không ?"

Xán Liệt đáp lại câu hỏi của anh, nhưng lại có cảm giác máy móc.

Diệc Phàm đột nhiên xoay người, ép cậu vào một góc thang máy. Lập tức khoảng cách giữa hai người được kéo sát lại, từng hơi thở nóng bỏng của anh đều như phun trên khuôn mặt cậu.

" Nhờ phúc của em, tôi sống cũng không tệ lắm."

Diệc Phàm khí thế áp đảo cậu.

"Ngô tổng, hiện tại tôi là một luật sư. Với hành vi hiện tại của anh, tôi hoàn toàn có thể liệt kê một vài tội mà kiện anh đấy."

Xán Liệt ngẩng đầu, cười đón nhận ánh mắt của Diệc Phàm.

"Nếu anh mà động vào tôi, tôi càng có chứng cứ."

"Ha ha, chỉ đùa chút thôi mà."

Diệc Phàm buông lỏng áp lực với Xán Liệt, thang máy cũng đã dừng ở tầng một. Sauk hi cửa mở ra, hai người nói vài lời xã giao đi ra khỏi thang máy. Ở dưới tầng tòa nhà thương mại mà vẫy tay chào tạm biệt

Diệc Phàm nhìn theo bóng dáng Xán Liệt bước ra ngoài, nhìn cậu dần biến mất trên đường phố, trên mặt để lộ một nụ cười không rõ thâm ý. Xán Liệt, em thật sự thay đổi.

Mãi cho đến khi Xán Liệt được đặt chân xuống đất cậu mới hoàn hồn. Vừa rồi khi Diệc Phàm tới gần cậu, chuyện cũ lại như tái diễn trước mắt cậu. Thật may mắn, cậu không còn là đứa con trai ngu ngốc của ngày trước, may mắn chính cậu đã chọn pháp luật làm vũ khí. Nhưng cậu cũng mơ hồ cảm thấy, Diệc Phàm cũng không phải Diệc Phàm năm đó, vẻ ngoài trưởng thành của anh như ẩn chứa điều gì đó.

Cậu suy nghĩ một chút, vẫn nên kể lại chuyện này cho Thế Huân. Nếu biết Diệc Phàm trở về, Thế Huân nhất định sẽ nhắc nhở cậu.

" Alo? Xán Liệt?"

Giọng nói nho nhỏ, chắc hắn mới ngủ dậy.

"Thế Huân, anh cậu đã trở lại."

"Cái gì?"

Thế Huân lập tức tỉnh ngủ.

" Cậu đang ở đâu?"

Xán Liệt cảm giác Thế Huân là người có hơi làm quá mọi chuyện. Hắn vẫn còn mặc áo ngủ mà lái xe đến gặp cậu, cứ như cậu sẽ bị Diệc Phàm bắt có đi vậy. " Anh ta làm gì với cậu ?"

Sauk hi dừng xe, Thế Huân kéo người cậu kiểm tra.

" Cậu nghĩ là anh ta sẽ làm gì ?"

Xán Liệt buồn cười nhìn bộ dạng kiểm tra của Thế Huân.

"Mình nghĩ, anh ta sẽ lại. . ."

Thế Huân đỏ ửng mặt, sắc mặt Xán Liệt đột nhiên tối sầm lại. Hai người đều rơi vào không khí ngại ngùng, trong thời gian ngắn đều im lặng không nói lời nào.

" Thế Huân, cùng đi ăn trưa đi. Mình đói quá, sáng ngày còn chưa kịp ăn sáng nữa."

Xán Liệt lên tiếng đánh vỡ im lặng, ôm bụng vẻ mặt đáng thương.

" Được, cậu muốn ăn gì?"

Thế Huân trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần.

" Mình thấy nhà hàng lần trước cách thức chế biến cũng không tệ?"

"Mình muốn ăn món ruột già chiên."

Xán Liệt trong phút chốc phá luôn nhã hứng đề của Thế Huân.

Vẻ mặt co giật mà nhìn Xán Liệt ăn ruột già chiên, nhưng hắn lại không thể ăn nổi món cay đến vậy. Hắn không rõ cái món ăn ghê ghê này có gì ngon, nhưng nhìn Xán Liệt ăn ngon lành như vậy cũng không dám nói gì.

Xán Liệt ăn xong lau miệng, thỏa mãn vỗ vỗ bụng, cười nhăn răng nhìn Thế Huân cười cười.

"Món ở Quán ăn này trước giờ luôn là tuyệt nhất, cậu không ăn được thật đáng tiếc."

"Không. . . Không cần, mình nhìn cậu ăn cũng no rồi."

Thế Huân chịu không nổi khẩu vị kì quái của Xán Liệt, đành phải nhìn về phía khác.

"Đúng rồi, anh mình trở về khi nào?"

"Mình không rõ lắm. Nhưng mà khi thầy mình đề cử mình đến làm luật sư riêng cho công ty đó có nhắc qua, ông chủ vẫn còn đang ở nước ngoài, chờ anh ta về nước sẽ để mình đến thảo luận qua với anh ta. Có vẻ như anh ta mới về thôi, công ty mới trang hoàng cũng được lắm."

" Sao anh ta lại trở về thành lập công ty giải trí ? Tên công ty là gì? Mình phái người đi tìm hiểu chút."

"Two moons."

Thế Huân chở Xán Liệt đến trước cửa văn phòng Luật, nhìn cậu đi vào, sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại.,

"Joe, giúp tôi điều tra chi tiết về công ty giải trí mới lập tên Two moons."

Thế Huân biết lúc trước ba mẹ tống Diệc Phàm ra nước ngoài, hơn nữa còn phái người đi trông nom anh. Thời gian ước định là năm năm. Nhưng qua năm năm anh vẫn không trở về. Anh ở nơi nào đó vùng vẫy trong thế giới của riêng mình, như kiểu còn học thêm gì đó nữa, hơn nữa tiền sinh hoạt hàng ngày cũng không cần gửi qua.

Đúng lúc hắn nghĩ Diệc Phàm cứ thế ở lại Canada, chuẩn bị định cư luôn ở đó cũng nên thì Diệc Phàm lại trở về nước, lẳng lặng mở một công ty giải trí mới, hơn nữa còn hoàn toàn không cần dùng đến thế lực của gia đình. Theo Joe điều tra một vài dữ liệu, trong đăng ký vốn kinh doanh tối thiểu của công ty này còn có một ngàn năm trăm vạn. Diệc Phàm không có khả năng chỉ trong mấy năm có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?

Xán Liệt vừa trở lại văn phòng đã bị Bạch Hiền chặn lại.

"Thế nào? Thảo luận thành công chứ?"

"Ừm."

"Nhưng cái bộ dạng như sắp chết này của cậu thì nhìn chẳng ra vẻ đã thảo luận thành công gì cả, nhìn cứ như bị người ta một cước đá văng ấy!"

Bạch Hiền nâng cằm nhìn vẻ mặt Xán Liệt .

"Không sao mà. Chỉ là gặp lại một người cũ, tự nhiên nhớ đến một số chuyện."

" Người cũ? Vậy cậu đã ăn cơm chưa ?"

Bạch Hiền buông tha tra hỏi, chuẩn bị đi lấy cặp lồng cơm đã chuẩn bị cho cậu.

" Cậu ăn đi, mình đi ăn với Thế Huân mới về."

Xán Liệt cười vỗ vai cậu ta, xoay người chào hỏi Maggie.

" Bạn học Mạch Kì, mình có chuyển phát nhanh không?"

Bạch Hiền tự thấy mất mặt mà bĩu môi. Chuẩn bị cho cậu một phần cơm cho không như này, sớm biết cậu ta đi với tiểu tình nhân thì đã.... Bạch Hiền đã gặp qua Thế Huân vài lần. Theo ánh mắt mà hắn nhìn Xán Liệt có thể biết tâm tư của hắn. Bởi vì ánh mắt đó rất quen thuộc, thậm chí có thể cảm động lây.

Dưới bãi đỗ xe của tập đoàn mình, Tuấn Miên vuốt ve chiếc chìa khóa xe BMWs. Người nào đó chọn cái gì cũng sẽ giống cậu ta, đó là một con mèo tuyệt đối không đáng yêu bằng plastic.

"Tích tích"

Cảm ứng mở cửa xe, hắn mở cốp xe chuẩn bị lấy quần áo, sau lưng đã bị người ôm lấy, mùi hương quen thuộc truyền đến từ phía sau.

"Sao em lại tới đây?"

Trong giọng nói của Tuấn Miên lộ rõ sự cưng chiều.

"Nhớ anh ."

Người phía sau tựa đầu lên vai hắn.

"Không phải anh nói là cưng cứ ngoan ngoãn đợi anh sau tuần trăng mật sao?"

Tuấn Miên kéo tay cậu vòng qua người mình, xoay người đối diện với cậu. " Em chờ không được cái tuần trăng mật chó má đấy."

Chung Đại đợi hắn quay lại liền hôn hắn.

"Chen, từ từ, cẩn thận có người."

Tuấn Miên đẩy người cậu, nhìn ánh mắt cậu tối sầm, cặp lông mi rủ xuống tỏ ý chủ nhân của nó đang thất vọng. Tuấn Miên thở dài, kéo Chung Đại chạy trốn vào góc thang lầu.

Chung Đại còn chưa kịp lấy lại hơi thở, miệng đã bị những nụ hôn như bão táp tiến tới. Cậu cũng không cam chịu yếu thế mà hôn lại. Hơi thở dốc thật mạnh tại thang lầu cực kỳ rõ ràng. Tuy rằng Tuấn Miên thấp hơn Chung Đại một cái đầu nhừn Chung Đại lại bị hắn ghim chặt trên tường, những ngón tay mảnh khảnh đang bò lên thân thể Tuấn Miên. Tuấn Miên gầm nhẹ một tiếng, hạ bỏ quần áo trên người Chung Đại, nâng một chân cậu gác trên vai mình. Tư thế này rất thuận tiện cho chiều cao của bọn họ. Tuấn Miên ói ra chút nước miếng làm ướt hậu huyệt của Chung Đại.

"Tuấn Miên, có thể ."

Hơi thở Chung Đại mỏng manh nhắc nhở, một bên liều mạng hôn cần cở Tuấn Miên, một bên nhếch chiếc mông trắng nõn tỏ ý.

"Yêu tinh."

Dục vọng trong người Tuấn Miên như lửa nóng mà đi vào trong người Chung Đại, ấm áp như chim được về tổ ấm. Kêu lên một tiếng đau đớn, trầm thấp hỏi.

"Vì sao không tuân thủ lời hứa?"

"Bởi vì em hối hận ."

Chung Đại bị đâm tới đâm lui mà nức nở, khuôn mặt đó có sức hấp dẫn đặc biệt với Tuấn Miên, luôn bị cậu kích thích mà điên cuồng phát tiết dục vọng nguyên thủy. Hắn cứ từng cú nhấp, nhấp lại đẩy Chung Đại sát vách tường, cũng không có để ý phía sau cậu có bị đau không. Bởi vì khi Chung Đại nói câu kia " EM hối hận" cả người và trái tim hắn đều đau đớn. Trái tim anh đập loạn không ngừng.

"Đồ ngốc, ngày trước ai bảo em đồng ý?"

Tuấn miên ôn nhu hôn lên khóe miệng như miệng con mèo nhỏ của Chung Đại.

"Trả thù anh bằng bản nhạc đệm đêm hôn lễ, chỉ có đồ ngốc như em mới làm được chuyện này."

"Em hát. . . ba bài hát đó, mỗi một bài. . một bài dành tặng. . . cho một mình anh. . . A ~ Ưm ~ A ~ chậm một chút ~"

Chung Đại bị chạm đến điểm nhạy cảm mà nghẹn ngào, vốn có giọng cao nay lại càng thêm vang dội.

"Đồ ngốc."

Tuấn Miên thở dài, hạ thân cũng không yếu thế chút nào mà ra sức hoạt động.

" Anh hứa với em, sẽ không chạm người phụ nữ kia, đây chỉ là một cuộc giao dịch."

" Ưm ưm ưm, em tin anh mà. . . Tuấn Miên, cho em, cho em hết đi."

Cả hai chân của Chung Đại cứ thế quấn chặt lên người Tuấn Miên, tựa như hai người đã hợp thành một.

Cảnh xuân kiều diễm diễn ra trong góc thang lầu, hai người đều dùng hết thể lực của bản thân để mặc chúng chạy theo dục vọng của bản thân mà không hề thấy lối thoát.

Diệc Phàm đứng ngoài cửa nghe lén, đóng cửa lại, tắt bút ghi âm bỏ vào túi. Không hề phát ra tiếng động mà xoay người đi khỏi nơi này. Trở lại ngồi trong xe mình, anh gọi một cuộc điện thoại.

"Bonjour, Lou. Vous voudriez venir mon bureau demain?"

( Xin chào, Lou, ngài đồng ý đến công ty của tôi một lần chứ? )

"Bonjour. Qui êtes vous?"

( Xin chào, Ngài là ai? )

"Ton ami."

( bạn của cậu)

Diệc Phàm nhẹ nhàng mà nở nụ cười.

" Diệc Phàm, cậu được lắm, trêu đùa mình sao?"

Lộc Hàm nghe thấy giọng bạn thân mà thả lỏng người mỉm cười.

"Tớ không trêu đùa cậu, mình muốn cậu suy nghĩ về việc để công ty của mình là công ty đầu tiên hợp tác với cậu."

Diệc Phàm nhất định sẽ được cười tươi, anh tin tưởng Lộc Hàm sẽ đồng ý.

Có ít người cho rằng, anh đã giấu rất kỹ răng nanh nên sẽ không nguy hiểm. Nhưng rất tiếc, anh đã che giấu rất tốt bản tính dã thú. Cái ham muốn đã ăn sâu vào xương cốt sớm muộn rồi cũng sẽ bại lộ. Chỉ là thời gian chưa tới thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro