Chap 4-5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 16

Thông tin Lộc Hàm ký hợp đồng với công ty TWO MOONS rất nhanh được công bố. Với danh tiếng của Lộc Hàm, TWO MOONS cũng lập tức được nhiều người trong giới giải trí biết đến. Hơn nữa, ngày hôm sau lại là lễ khai mạc liên hoan phim quốc tế và bộ phim tham gia giành giải là phim nhựa Pháp tên《Le Trait Secret》lần đầu được ra mắt, xem chừng hiệu quả Quảng cáo rất tốt.

Xán Liệt bị Thế Huân tha đến lễ khai mạc liên hoan phim, tay chơi ghi-ta trong SUNDOWN vẫn chưa khỏi hẳn, tuy rằng SUNDOWN không đến để biểu diễn trên sân khấu, nhưng Chung Đại lại được mời đến dự lễ khai mạc. Có lẽ là buổi biểu diễn ở hôn lễ của Tuấn Miên đã giúp cho độ nổi tiếng của ban nhạc ngày càng tăng.

Xán Liệt cũng chỉ đứng sau giúp đỡ chút thôi, nhưng khi cậu nhìn thấy Lộc Hàm bước lên thảm đỏ cùng tiếng thét chói tai của fans, cũng tự nhiên mà nhìn thấy Diệc Phàm đang đứng cạnh Lộc Hàm. Anh thực sự rất hợp với tây trang màu đen, một mái tóc được cắt gọn gàng xứng với khuôn mặt góc cạnh. Chiều cao ưu việt đi trong đám người, thậm chí là còn có gây chú ý hơn cả Lộc Hàm đi bên cạnh. Xán Liệt cứ đứng ngây người mà nhìn Diệc Phàm đang bước trên thảm đỏ, động tác trên tay cũng ngừng lại. Mãi cho đến khi có người bên cạnh huých huých tay cậu, cậu mới tỉnh lại. Vừa rồi có một cảm giác như hô hấp bị đình trệ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy ?

Khi Thế Huân đang tiếp khách quý thì nhìn thấy Diệc Phàm bước vào, lập tức có cảm giác như bị một con thú để mắt tới. Diệc Phàm nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt tỏ vẻ khinh miệt khiến hắn quay đầu đi. Vừa lúc Xán Liệt chạy vào, muốn nói với Thế Huân, Chung Đại nói tối nay cậu ấy có chuyện nên tới hơi muộn. Vừa chạy đến đã nhìn thấy Diệc Phàm cách đó không xa, bốn mắt nhìn nhau một hồi, nếu người ta là khách hàng của mình, vậy thì cũng nên hảo hảo mà chào hỏi.

"Ngô tổng, thật đúng lúc, gặp được anh trong này."

Xán Liệt cũng mặc cả bộ tây trang màu đen, trên cổ áo còn thắt một chiếc nơ rất đáng yêu, vẫn như dáng vẻ thanh tú, răng trắng môi hồng ngày còn thiếu niên.

"Phác luật sư, xin chào."

Diệc Phàm lộ ra nụ cười tà mị , bắt tay cùng Xán Liệt .

"Mối quan hệ trong công việc của Phác luật sư cũng rất rộng rãi, ngay cả khai mạc liên hoan phim cũng có thể gặp cậu."

" Tôi đến để giúp một số việc."

Xán Liệt liếc mắt qua nơi khác.

"Xán Xán "

Lộc Hàm từ xa chạy tới, cũng không để ý đến thân phận ngôi sao điện ảnh quốc tế mà ôm cổ Xán Liệt.

" Hãy cẩn thận với con sói này."

Lại bắt đầu đùa giỡn với Xán Liệt .

"Lou, chú ý thân phận."

Diệc Phàm lấy tư cách ôn chủ mà trừng mắt nhìn Lộc Hàm.

"Yes, sir. Boss."

Lộc Hàm thè lưỡi, lại chuyển hướng nhìn Thế Huân.

"Thế Huân, cậu đã đến rồi?"

"Nai con, hôm nay anh nhất định phải thắng giải lớn."

Thế Huân vỗ vỗ vai Lộc Hà, lại phát hiện bả vai người này mỏng manh như thiếu nữ.

" Điều đó, nhất định sẽ thắng."

Lộc Hàm kẻ mắt nhìn rất quyến rũ.

Diệc Phàm và Lộc Hàm cùng ngồi xuống, Xán Liệt ngồi ở phía sau khá xa, Thế Huân muốn ngồi bên cạnh cậu nhưng cậu không đồng ý. Cũng đúng thôi, một nhân vật tầm cỡ như thế lại ngồi hàng ghế phía sau, sẽ ảnh hưởng không nhỏ.

Toàn bộ lễ khai mạc liên hoan phim, Thế Huân vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Diệc Phàm. Hắn thật sự rất muốn biết, rốt cuộc thì mục đích anh ta trở lại đây để làm gì. Nhưng hắn cảm thấy, lần trở về này có uy hiếp rất lớn với mình. Mà Diệc Phàm lại không chút thay đổi sắc mặt mà nhìn lên sân khấu, thỉnh thoảng ghé tai Lộc Hàm nói vài câu.

Xán Liệt ngồi phía sau hơi nóng lòng, Chung Đại sao chậm thế, chủ buổi lễ đã đặc biệt mời lại còn chưa tới, nếu không tới liệu ban nhạc có thể bị nói là đùa giỡn người ta không? Khai mạc được chừng mười phút, Chung Đại rốt cục cũng thong thả đi đến, bỏ lỡ mất thời gian thảm đỏ. Nhưng Xán Liệt không dám hỏi cậu ta là làm sao lại đến muộn vậy, bởi vì cậu thấy khóe mắt Chung Đại hơi đỏ. Cậu ta chỉ lẳng lặng ngồi xuống, sau đó ánh mắt tan rã nhìn phía trước, như có áp khí khiến người xung quanh không dám nói chuyện.

Lộc Hàm không phụ sự mong đợi của mọi người mà cầm giải diễn viên xuất sắc nhất. Tuy rằng khi bộ phim này được đề cử trong nước bị cắt hơn hai mươi phút cảnh diễn tình cảm mãnh liệt nhưng lại chút không ảnh hưởng đến việc Lộc Hàm đoạt giải.

Cảnh cuối cùng của《Le Trait Secret》( Điều ước bí mật), Lộc Hàm đứng bên cửa sổ đưa lưng về ánh mặt trời, ánh sáng bao phủ quanh thân y, y cúi đầum nhìn không rõ biểu cảm mà nói với một nam diễn viên khác- Laurent,

"Cap ou pas cap? ( Có dám không? )Dis-moi que tu m' aimes, rien qu' une fois. ( nói anh yêu em, một lần thôi.)"

Nhưng thật lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời thỏa đáng từ đối phương, đôi mắt to tròn lại ngập nước, sau đó khẽ nhếch miệng cười nhạt, rồi cứ thế mà buông người rơi thẳng từ cửa sổ. Laurent đau đớn mà gào thét tên Thylane, tràn ngập những ân hận không thể nói thành lời. Người đã rời đi. Hiện trường vang lên không ít những âm thanh nức nở, một số cô gái yếu đuối còn khóc thảm thiết. Sau khi buổi lễ khai mạc kết thúc, các ngôi sao lớn đều rời ghế đi ra xe đã đợi sẵn. Xán Liệt giúp SUNDOWN thu dọn một số nhạc cụ, chuẩn bị tốt hết nhưng lại không có cơ hội biểu diễn. Ai cũng hơi buồn, mà Chung Đại lại như mất hồn, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Thế Huân đưa tiễn khách, lúc quay lại cũng không muộn lắm. Trở lại tìm Xán Liệt, nói muốn đưa cậu về. Xán Liệt chào tạm biệt SUNDOWN rồi theo Thế Huân đi về. Thế Huân nhìn như có tâm sự, lúc đi ra ngoài cũng rất im lặng. Xán Liệt nói vài câu trêu đùa hắn, nhưng hắn lại tỏ như lười biếng đáp lại. Xán Liệt nói hắn đi về trước, mình muốn đi dạo quanh bờ sông một chút. Thế Huân cũng không nói gì, chỉ dặn cậu đi cẩn thận, rồi cất bước đi trước.

Xán Liệt biết sự xuất hiện của Diệc Phàm đối với Thế Huân mà nói ý nghĩa như nào. Mấy năm nay Thế Huân đều cố gắng hết mình, luôn muốn chứng minh cho mọi người biết, hắn thừa kế tập đoàn không hề thua kém Diệc Phàm, thậm chí càng muốn cha mẹ công nhận mình. Nhưng Diệc Phàm lại tự nhiên trở về trong hoàn cảnh này, như cao ngạo mà đạp cậu ta ngã ngựa. Trong lòng hắn lúc này chắc rất đau khổ.

Mặc dù những cơn gió thổi đến từ bờ sông mang lại cảm giác thoải mái. Nhưng cậu đi đi lại lại cũng thấy có chút mệt mỏi, cậu muốn đi đến ga tàu điện ngầm để về phòng trọ. Nhưng không ngờ, khi vừa quay đầu lại nhìn thấy có người theo đuôi mình, mà người kia cười cười với cậu, còn là nụ cười hở lợi.

"Ngô Diệc. . . Ngô tổng."

Xán Liệt có chút câu nệ mà nhìn anh, không biết anh ta đã đi theo mình bao lâu.

"Phác luật sư, sao lại giống như rất thoải mái, thư sướng mà ngắm cảnh đêm vậy ?"

Những ánh đèn nê-ông bên bờ sông chiếu rọi, khuôn mặt Diệc Phàm hiện lên hoàn mỹ như một thiên thần.

"Chỉ là tôi tùy tiện muốn đi một chút thôi. À, đã đến lúc phải trở về rồi."

Xán Liệt khách sao mỉm cười, chỉ chỉ về phía ga tàu điện ngầm.

"Xe của tôi đỗ gần đây. Tôi đưa em về!"

"Không cần, tôi đi tàu điện ngầm rất tiện."

" Sao vậy? Còn sợ tôi có thể ăn thịt em sao ?"

Diệc Phàm cười nhạo.

" Hiện giờ Phác luật sư vẫn sợ ngồi xe tôi sao ?"

Xán Liệt biết cậu theo Diệc Phàm đi vào ga ra là không nên , nhưng khi nhìn thấy kiểu ánh mắt hơi híp lại của Diệc Phàm, đầu cậu chợt nóng lên mà gật đầu đồng ý. Cậu thầm nghĩ, muốn chứng minh mình không còn là Xán Liệt dễ bị bắt nạt ngày nào, chỉ đơn giản vậy thôi. Cái kiểu tự mình an ủi mình như này rất công hiêu, làm cậu có cảm giác thoải mái hơn nhiều.

"Có bằng lái xe không ?"

Diệc Phàm đột nhiên dừng lại hỏi Xán Liệt.

"Có, nhưng không hay lái xe."

"Không sao, lái xe của tôi."

Diệc Phàm đem chìa khóa xe Landrover vứt cho Xán Liệt.

" Tối nay tôi uống hơi nhiều rượu, phiền em."

"Hả?"

Xán Liệt nghĩ, cái người này sao tính tình vẫn vậy, thì ra là kéo mình đến để sai khiến, nhưng mà cũng thấy an tâm chút. Mầ vừa rồi không phải người này nói đưa mình về sao? Sao lại biến thành mình đưa anh ta về? Cũng may Diệc Phàm vẫn ở căn nhà trước kia, cách phòng trọ của cậu không xa lắm. Nghe nói anh ta rất thích phòng đó nên đã mua luôn.

Đưa Diệc Phàm đến cửa nhà, nghĩ thầm vẫn đủ thời gian đi về bằng tàu điện ngầm. Xán Liệt vội vàng chuẩn bị xuống xe, chạy lấy người, nhưng thật không ngờ người ngồi bên phó lái bắt đầu diễn tiết mục ma men, kéo tay cậu lại, nói muốn cậu dìu lên phòng. Cậu cũng đâu phải là tiểu bạch thỏ 10 năm trước chứ, cậu gỡ từng ngón tay của Diệc Phàm ra.

"Ngô tổng, tôi đưa anh về nhà đã là vượt quá giới hạn công việc rồi , phiền anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu. "

"Xán Liệt, anh nhớ em."

Con ma men ghé bên tai cậu nỉ non .

"Rất nhớ em."

Xán Liệt lập tức giật mình, đầu óc cũng trống rỗng, cho nên cũng để mặc "Con ma men" bò lên cổ cậu, rồi đem cậu ôm chặt vào lòng.

"Ngô Diệc Phàm!"

" Một lúc thôi, để anh ôm một lúc thôi."

Đây là Diệc Phàm đang làm nũng sao? Xán Liệt tựa như bị sét đánh, thân thể bị ôm cứng ngắc.

" Xán Liệt, chuyện mười năm trước, anh không hận em. Em hại anh mất đi vị trí thừa kế Ngô gia, anh cũng không hận em. Em khiến anh bị tống ra nước ngoài du học nhiều năm không được về nước, anh lại càng không hận em. Ngược lại, anh rất nhớ em."

Trái timXán Liệt như bị ai bóp chặt rồi lại bỏ ra. Một kẻ cao ngạo, lãnh khốc như Diệc Phàm, giờ phút này lại ở trước mặt cậu mà yếu đuối đến vậy. Nhất định là có chỗ nào đó không đúng, chứ sao cậu lại thấy đau khổ cùng anh như này.

" Chuyện mười năn trước, tôi. . ."

"Không cần nói xin lỗi, anh không trách em, chỉ cần em. . . Trở lại bên anh."

Diệc Phàm mặt nhăn lại, gắng gượng nhìn Xán Liệt. Không biết có phải là ảo giác hay không, trong mắt cậu tựa như có nhiều ánh sáng lấp lánh.

"Tôi. . ."

"Xán Liệt, theo anh lên lầu ngồi nói chuyện chút đi."

"Ừm."

Như bị ma xui quỷ khiến, như bị tẩy não, Xán Liệt khẽ gật đầu.

Diệc Phàm đem cậu ôm vào trong lòng, ở một nơi mà cậu không nhìn thấy mà nở nụ cười, sau đó khuôn mặt tà mị được bóng tối giấu kín.

Xán Liệt đi theo Diệc Phàm lên lầu, đi vào căn phòng của 10 năm trước, nhưng dường như đã được trang trí lại. Với sắc đen trắn chủ đạo, khi đi vào phòng có cảm giác đang đứng trong bàn cờ. Cảm giác thân thuộc ùa đến, dường như thời gian trôi đi nhưng chưa mang theo thứ gì. Diệc Phàm tựa như rất khó chịu.

"Xán Liệt, có thể rót cho anh cốc nước không ?"

Xán Liệt đi xuống phòng bếp quen thuộc, bố cục vẫn như trước kia, thậm chí đã vứt đi một số vật. Cậu rót một cốc nước, Diệc Phàm một bên tiếp nhận nước trong tay cậu, một bên chăm chú nhìn Xán Liệt, khiến cậu thấy không được tự nhiên. Sau khi uống nước, khó chịu trên mặt Diệc Phàm tựa hồ dịu đi đôi chút, nhắm mắt lại, như đang ngủ.

"Này, anh như vậy ngủ sẽ bị cảm lạnh đấy."

Xán Liệt tốt bụng nhắc nhở . Thấy anh không có phản ứng gì, Xán Liệt đi đến phòng ngủ cầm theo một chiếc chăn. Khi cậu chuẩn bị đắp cho anh, người nằm trên ghế sô pha đột nhiên tỉnh giấc, nắm chặt tay cậu, đảo ngược để cậu nằm dưới, còn chính anh xoay người đè lên.

"Ngô Diệc Phàm, nếu anh mà làm bậy, tôi có thể kiện....Ưm~"

Xán Liệt bị Diệc Phàm dùng miệng ngăn chặn lời muốn nói tiếp theo. Cậu liều mạng kháng cự, sức lực không hề nhỏ, không những giãy ra khỏi sự kìm kẹp của Diệc Phàm lại còn có thể tặng Diệc Phàm một cái tát.

Diệc Phàm bị tát mà nghiêng mặt đi, thật lâu cũng không cử động, Xán Liệt nhân cơ hội này mà đứng dậy, chuẩn bị chạy trốn.

"Xán Liệt,Thế Huân đã thay anh nói với em rồi chứ ?"

Diệc Phàm đưa lưng về phía cậu nhỏ nhẹ nói.

"Những gì nó nói đề là sự thật."

Xán Liệt đặt tay trên nắm cửa khẽ run, tiếp đó lắng nghe Diệc Phàm nói .

"Mười năm nay, trong đầu anh lúc nào cũng là hình bóng em. Anh nghĩ, anh điên rồi."

Xán Liệt như là nghe được âm thanh vỡ vụn của thứ gì đó, âm thanh đó tựa như tiếng trứng chim đập vào hòn đá, dù nhỏ, nhưng vỡ vụn. Không hiểu xuất phát từ tâm lý nào, cậu yên lặng bước lại gần, rồi nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau, sau đó thở dài thật mạnh.

Chapter 17

Xán Liệt rất bực mình. Mấy ngày nay cứ bị cái công ty vô lại của Diệc Phàm gọi đến, lấy lý do rất mỹ miều là đàm phán điều khoản hợp đồng. Kì thực là thay đổi điều khoản hợp đồng của nghệ sĩ, muốn Xán Liệt kiểm tra lại lần nữa xem có sơ suất gì không. Xán Liệt chưa từng thấy Diệc Phàm lại mặt dày như vậy, cũng tận lực mà né tránh ánh mắt của anh. Nhưng ánh mắt nóng rực của Diệc Phàm khiến cậu thường xuyên như ngồi đống lửa, như ngồi bàn than, thật khó chịu.

Chuyện buổi tối hôm đó càng khiến cậu không dám đối mặt với anh.

~~~

Không biết tối đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà Xán Liệt lại lặng lẽ từ phía sau mà ôm Diệc Phàm. Anh không run rẩy nữa, chậm rãi xoay người lại, tựa đầu lên vao cậu, nhẹ nhàng dùng môi chạm vào người Xán Liệt. Vừa ôn nhu lại nhiệt tình khiến suy nghĩ của cậu như ngưng lại, cũng không phản kháng nữa. Diệc Phàm nhẹ nhàng kéo tay cậu ra, xoay hẳn người đối mặt với Xán Liệt. Nhẹ nhẹ nhàng nhàng dùng đôi môi của mình dán lên đôi môi của Xán Liệt, sau đó híp mắt, dùng đầu lưỡi liếm lắp quanh viền môi, cực kỳ mời gọi.

Diệc Phàm nhẹ nhàng xoa hai má Xán, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác non mịn, lại hôn lên tiếp. Lần này còn nhẹ nhàng hơn nữa. Lúc đó những cánh môi như muốn tách ra nhưng rồi lại sáp lại, tiện đà mà quấn chặt rồi lại buông ra một chút. Chỉ phút chốc đã có thể trêu đùa khiến Xán Liệt đỏ bừng mặt, tim đập như nhịp trống.

"Em ghét nó sao ?"

Giọng nói của Diệc Phàm gợi cảm mà trầm thấp, có chút gì đó ẩn nhẫn mà khàn khàn. Xán Liệt cúi thấp đàu, không dám nhìn anh, tiếng tim đập trong căn phòng im lặng lại càng rõ ràng. Diệc Phàm nhếch môi nở nụ cười, nâng cằm Xán Liệt, muốn cậu có thể nhìn mình. Xán Liệt cuống quít mà liếc mắt qua gương mặt anh, sau đó mí mắt lại cụp xuống. Diệc Phàm nhẹ nhàng hôn lên mí mắt đầy thịt, một chút một chút di chuyển dần xuống dưới, đều là những nụ hôn nhẹ, phơn phớt. Cuối cùng cũng tìm đến đôi môi, nhưng Diệc Phàm không hôn ngay, anh chỉ nhẹ nhàng thổi khí bên đôi môi đang run rẩy của cậu, khiến cả người đối phương một trận run rẩy. Ngay lúc Xán Liệt không chịu nổi mà quay đầu đi, Diệc Phàm lại nựng hai má cậu, sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên. Xán Liệt không hề chuẩn bị tâm lý, miệng cũng khẽ nhếch để đầu lưỡi anh lập tức trườn vào, chiếc lưỡi khéo láo của anh quấn chặt chiếc lưỡi hồn nhiên của cậu, tựa như đang khiêu vũ. Xán Liệt bị động địa tiếp nhận những động tác khiêu khích đó, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt. Nhưng lông mi dài vì chủ nhân nó kích động mà không ngừng run rẩy . Diệc Phàm nhìn Xán Liệt nhu thuận như vậy, rốt cục nhịn không nổi dục hỏa trong người, bắt đầu xâm lược cả bốn phía.

Bởi vì nụ hôn dường như quá mãnh liệt, như có cắn mút mà âm thanh vang vọng khắp phòng. Kỹ thuật hôn của Diệc Phàm như thành thạp hơn rất nhiều so với mười năm trước, khi buông ra vẫn khiến Xán Liệt không thở nổi. Diệc Phàm vừa lòng mỉm cười, thì ra mấy năm qua vẫn chưa có ai chạm vào em ấy. Một bàn tay xấu xa mà tiến đến bên cổ áo sơ mi của Xán Liệt, vui mừng cực độ khi thấy thân thể Xán Liệt đã thay đổi, đã bớt đi chút mảnh khảnh của thiếu niên. Hiện giờ thân thể Xán Liệt càng lộ rõ nét thành thục của một chàng trai. Vừa có làn da trắng mịn như tuyết thời thiếu niên, lại thêm thân thể thành thục của một chàng trai đã lớn. Khi chạm đến, cảm xúc rất tốt, càng khiến Diệc Phàm mê muội.

Mấy năm ở nước ngoài, bất kể là trai hay gái, Diệc Phàm cũng chưa chạm qua, cũng không thấy một ai có sức hấp dẫn như Xán Liệt. Mỗi lần tự làm anh đều mất hứng, thậm chí cũng bắt đầu có ham muốn thanh tâm quả dục, tâm hồn cũng dần trong sáng. Ngay khi anh nghĩ mình sẽ chẳng còn quan tâm đến những mối quan hệ tình dục thì anh nhận ra Xán Liệt hoàn toàn dễ dàng mà khơi mào dục vọng của anh. Ngày nào đó gặp lại, anh nhìn thấy Xán Liệt trong bộ tây trang màu đen, chiếc sơ mi trắng bên trong, bề ngoài anh tự cho là mình cứng cỏi bình tĩnh nhưng thực chất trong đầu đã có những suy nghĩ muốn lột hết quần áo của cậu ra. Trời mới biết, ngày hôm nay khi nhìn thấy cậu ăn mặc tính tế đến lễ khai mạc liên hoan phim anh đã phải nhịn như thế nào, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vậy nên khi liên hoan phim vừa kết thúc, anh đã phân phó quản lý lái xe đưa Lộc Hàm về khách sạn, còn anh cứ lặng lẽ theo đuôi Thế Huân và Xán Liệt.

Những ngón tay anh vuốt ve dần xuống ngực cậu, tay đã nhẹ nhàng vỗ về phía dưới bụng, lại nhìn đến sắc mặt của cậu khó chịu mà cau mày. Anh dừng ngay động tác, sau đó nói lời xin lỗi với người đang run rẩy kia.

"Anh xin lỗi, Xán Liệt. Anh không nên lại lặp lại những việc em không thích ."

Lúc đó Xán Liệt mới đột nhiên tỉnh táo lại. Cậu biết, cậu bây giờ đã không phải là cậu của ngày xưa, sẽ không chịu uy hiếp mà làm loại chuyện này. Nhưng trước mắt cậu, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vì sao chỉ với mấy câu nói nhẹ nhàng, những nụ hôn của anh mà đã khiến cậu ý loạn tình mê? Cậu cũng chỉ là một thằng con trai mới lớn, mấy năm nay nhu cầu sinh lý đâu thể tránh né được, mỗi lần dục vọng lên cao cũng đều tự mình DIY trong WC mà thôi, mà mỗi lần như thế, trong đầu cậu cũng đều là hình ảnh của Diệc Phàm. Cậu luôn cảm thấy lúc trước Diệc Phàm giúp mình đạt cao trào, nên sẽ để lại hình ảnh đó trong đầu cậu. Nhưng rồi dần dần hắn cũng cảm nhận, đó chỉ là lý do lừa mình dối người mà thôi..

Có chút ảo não về hành động tùy tiện của mình. Xán Liệt vội vàng đứng lên, đầu gối đụng phải bàn trà mà phát ra âm thanh "boom" một tiếng, Diệc Phàm vội vàng ngồi xuống xoa giúp cậu.

"Không sao, không sao."

Xán Liệt xua tay, cầm lấy chiếc áo khoác đặt bên cạnh.

" Tôi về đây."

Nói rồi cậu chạy như bay mà bước khỏi phòng, Diệc Phàm cũng không đuổi theo. Trên đường về nhà tim cậu vẫn đập thình thịch, mình chắc chắn bị Diệc Phàm hạ dược, chắc chắn thế.

~~~

Nhớ lại kết thúc, mặt cậu đỏ bừng, Diệc Phàm buồn cười khi nhìn thấy cậu như lạc vào cõi tiên. Mà khi Xán Liệt tỉnh lại nhìn thấy anh đang nhìn mình chằm chằm mặt lại càng đỏ, như bị luộc chín, điều đó là tâm trạng anh rất vui.

"Phác luật sư, đã hơn năm giờ rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa đi?" Diệc Phàm lấy việc công làm việc tư mà cúi đầu hỏi Xán Liệt.

"Không, không cần, tôi nói với bạn cùng phòng là sẽ trở về ăn cơm tối rồi."

"Bạn cùng phòng? Người cùng thuê phòng trọ sao?"

"Ừm, là bạn cùng trường đại học kiêm đồng nghiệp. Cậu ấy là người tốt lắm."

Xán Liệt bắt đầu thu dọn tập tài liệu cho vào trong túi.

" Anh đưa em về, tiện thể cảm ơn cậu ấy."

"Hả? Tại sao?"

" Anh phải cảm ơn cậu ấy mấy năm qua đã chăm sóc em, thay anh chăm sóc em!"

"Cái gì vậy?"

Mặt cậu đã trắng bệch đến không thể trắng hơn được nữa. Người trước mắt- Diệc Phàm rất nguy hiểm. Chuông báo động trong đầu cậu bắt đầu hoạt động, rời xa sinh vật tay chân còn dài hơn tay chân mình.

Xán Liệt không thể thể làm gì khác ngoài ngoảnh đầu đi. Mà người phía sau mặt dạy như da trâu, cứ thế đi theo. Ngoài việc khi đến tài điện ngầm, anh phát hiện không có vé, lại không biết cách nào mua vé, cậu phải dạy anh mua như nào. Dọc theo đường đi hầu như anh đều im lặng giữ khoảng cách với Xán Liệt rồi đi theo sau, cứ thế mặt dày mà đi theo cậu về phòng trọ.

"Bạch Bạch, tớ về rồi."

Xán Liệt đứng ngoài cửa cởi giày gọi với vào.

"Xán Liệt, đồ ăn sắp nguội hết rồi. Ơ, vị này là. . . ?"

Bạch Hiền tò mò nhìn người con trai còn cao hơn cả Xán Liệt, ngũ quan lạnh lùng tạo cảm giác khiến người khác muốn lánh xa.

"Một... người bạn."

Xán Liệt mất tự nhiên gãi gãi tai

"Không nên đến lúc ăn cơm."

"À, không sao mà, tôi nấu nhiều đồ ăn lắm."

Bạch Hiền ra dáng vợ hiền dâu thảo chạy vào phòng bếp lấy thêm bát đũa.

"Xin chào, tôi là bạn của Xán Liệt. . . Biện Bạch Hiền, anh có thể gọi tôi là Bạch Bạch."

"Xin chào, tôi là Kris."

Lạnh lùng đáp lại đúng 1 câu, Kris, cách xưng hô này bọn họ thấy không quen.

Xán Liệt có chút xấu hổ nhìn không khí này, oán hận mà trừng mắt với Diệc Phàm. Rõ ràng là muốn theo người ta về ăn cơm, thế mà làm cái mặt thối này làm gì? Hơn nữa khi ăn cơm bộ dạng vẫn tao nhã, khiến cho hai kẻ ăn cơm chuyên bị phun ra ngoài lại trở thành dè chừng.

" Anh học cùng trường trung học với Xán Liệt ?"

Bạch Hiền đành lên tiếng trước phá vỡ im lặng, cậu ta cũng nhìn ra hiện giờ Xán Liệt cũng rất ngại ngùng.

"Ờm."

Diệc Phàm thật đúng một người nhạt nhẽo, hừ giọng mũi mà bóp chết cuộc hội thoại.

Lại là bầu không khí ngượng ngùng.

"Bạch Bạch, tớ với anh ta cũng chỉ cùng học có một năm, cũng không tính là quá quen. Nhưng là mười năm chưa gặp lại, muốn ôn lại chuyện cũ thôi."

Xán Liệt vội vàng lên tiếng hòa giải cái không khí lạnh như tuyết này.

"Cậu với Xán Liệt quen nhau như thế nào?"

Băng sơn cuối cùng cũng buông đũa, lên tiếng hỏi.

"Chúng tôi cùng một câu lạc bộ thời học đại học. Chúng tôi rất có duyên, gặp nhau ở ga tàu hỏa khi lên G thị học. Sau khi rời khỏi câu lạc bộ lại là đồng nghiệp của nhau, lại cùng nhau thuê phòng trọ."

Bạch Hiền rất thích nói chuyện phiếm với người khác, là một người ăn nói rất thoải mái, vui vẻ.

"Quan hệ của các cậu nhìn thật tốt."

Giọng nói của Diệc Phàm hơi trầm, Bạch Hiền không khỏi ngẩng đầu mà nhìn anh một cái.

"Đúng vậy, quan hệ của chúng tôi còn thân mật hơn cả bạn bè."

"Cảm ơn cậu."

Diệc Phàm đột nhiên mỉm cười.

"Giúp tôi chăm sóc em ấy nhiều năm như vậy."

Bạch Hiền nhìn thấy đôi đũa trong tay Xán Liệt cầm không được chắc. "Cạch cạch"

Mà rơi xuống đất.

" Sao lại không cẩn thận vậy, mau đi rửa đi."

Xán Liệt bộ dạng như không muốn rời khỏi nhà ăn, sợ Diệc Phàm còn nói chuyện gì đó không nên.

"Nhanh đi, còn muốn ăn cơm nữa không hả?"

Bạch Hiền nói xong kéo người cậu dậy, Xán Liệt dùng ánh mắt cảnh cáo Diệc Phàm không được nói lung tung.

"Cậu ấy đi rồi, câu nói kia của anh có ý tứ gì?"

Bạch Hiền cũng nghiêm túc lại.

"Không có gì. Quan hệ của tôi với em ấy thân lắm. Mấy năm nay đều lo lắng cho em ấy. Bởi vì cậu ấy ngu ngốc, thơ dại như vậy, lại còn tốt như vậy."

Diệc Phàm nhìn Xán Liệt đang luống cuống tay chân mở vòi nước rửa đũa trong phòng bếp mà mỉm cười ôn nhu.

"Xán Liệt rất tốt, nhưng trước kia cậu ấy không hay cười."

Bạch Hiền thở dài.

"Hơn nữa, anh nói mối quan hệ giữa anh và cậu ấy rất thân, sao trước đây chưa từng nghe Xán Liệt nói về anh nhỉ."

"Bởi vì tôi chính là tâm bệnh của em ấy, cũng thuốc giải của em ấy. Ngoài tôi ra, không ai có thể khiến em ấy thực sự vui vẻ được."

Vẻ mặt Diệc Phàm khinh miệt nhìn Bạch Hiền.

"Chuyện gì đều có thứ tự, trước và sau. Đừng tự cho mình là nhất khi chăm sóc em ấy."

Bạch Hiền hoảng sợ, người này thật nguy hiểm, mọi chuyện đều như không thể qua mắt anh ta.

"Bạch Bạch, cậu sao vậy?"

Xán Liệt trở lại, nhìn sắc mặt Bạch Hiền không được tốt.

"Ngô Diệc Phàm, anh vừa nói gì với cậu ấy?"

"Đâu có đâu có. Mình ăn hơi nhanh, bị nghẹn."

Bạch Hiền vô ý ho vài tiếng.

"Xán Liệt, anh đang cảm ơn Bạch Hiền đã nấu đồ ăn ngon như vậy tiếp đón anh! Nhưng anh vẫn thích đồ ăn em làm hơn, rất hợp khẩu vị của anh."

Diệc Phàm hướng cậu cười yếu ớt, Xán Liệt nhanh dời ánh mắt.

"Ngô Diệc Phàm? Ngô Thế Huân? Các người. . ."

"Thế Huân là em trai tôi, cậu ấy chắc gây phiền cậu không ít, Bạch Hiền, cảm ơn cậu."

Bạch Hiền cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ. Xán Liệt tiểu ngu ngốc này thế lại động chạm đến cả hai an hem nhà họ Ngô, hơn nữa, người trước mặt lúc này có đạo hành cao hơn Thế Huân mấy bậc. Thế Huân tinh quái trong mắt cậu ta cũng chỉ là tôm tép, mà người trước mặt lúc này đúng là đại BOSS.

Bạch Hiền tự nhận vào phòng bếp rửa bát. Diệc Phàm đặt mông ngồi trên ghế sô pha ngay bên cạnh Xán Liệt. Xán Liệt ghét bỏ mà xê dịch sang bên cạnh, tay đang cầm điều khiển TV lại bị Diệc Phàm nắm lấy. Người này nghiêm túc đặt tay của mình đến trước ngực anh, cảm nhận từng nhịp đập trái tim của anh. Xán Liệt vẻ mặt kinh hãi rút tay về, vội vàng nhìn về phía Bạch Hiền đang ở trong phòng bếp, không biết cậu ta có nhìn thấy cảnh này không nữa.

"Xán Liệt, Phác Xán Liệt."

"Gì nữa?"

"Chúng ta kết giao đi!"

Bên này Thế Huân đang trên xe mà hắt xì một cái, chun chun mũi. Lộc Hàm ngồi bên phó lái nhanh tay đưa khăn tay cho hắn, cười nhạo hắn mặc ít quần áo quá. "Không sao đâu, có lẽ có ai đó nhớ em."

Thế Huân cười cười trêu chọc .

"Nai con, Diệc Phàm cho phép anh lén đến tìm công ty của em để ký quảng cáo sao?"

"Anh không có hỏi cậu ấy, nhưng điều khoản ba trong hợp đồng, cùng nhau chia lợi nhuận nhưng điều kiện tiên quyết là không được can thiệp quá sâu vào công việc khác của đối phương."

Lộc Hàm hút trà sữa, phát ra những tiếng vang rột roạt.

" Vậy nghĩa là anh sẽ là người đại diện mới cho công ty bách hóa của em?"

Thế Huân cao hứng hỏi.

"Đương nhiên rồi, Thế Huân đã chủ động tìm đến nhờ cậy anh thì sao anh có thể từ chối. Nhưng là thù lao cũng không thể ít, nếu thiếu em phải lấy thân báo đáp!"

Lộc Hàm trêu đùa đảo ánh mắt.

"Đó là đương nhiên, chắc chắn sẽ chia không ít."

Lộc Hàm nghiêng đầu bĩu môi, nghĩ thầm thà cứ chia ít cũng được! Nhìn cảnh đêm của chốn phồn hoa đô thị, vẫn đưa mắt nhìn nghiêng sườn mặt của Thế Huân, thiếu niên trắng nõn, bề ngoài trưởng thành, thật đúng với chờ mong của y.

Trong màn đêm này, dường như mỗi người đều mang theo tâm sự, không thể yên giấc.


Gửi tuổi thanh xuân- Vương Phi

[Bàn tay lạnh buốt đêm đông như lời thề bỏng cháy
Đôi mắt em ánh lên chút niềm tin yếu ớt
Những năm tháng đam mê bị vô tình trả lại
Trái tim kiêu hãnh đành tan biến theo khói mây]

Chapter 18

Tuấn Miên đi vào thang máy của tòa nhà tập đoàn nhà mình để xuống gầm gara. Cửa thang máy vừa mới "Đinh" một tiếng, mở ra đã nhìn thấy Diệc Phàm tựa người trên tường, đứng chờ đợi mình.

"Kris "

Trong mắt Tuấn Miên hiện lên một tia bối rối, nhưng được rèn giũa mà rất nhanh lại trở về ôn hòa như thường ngày.

" Sao lại không lên tìm tôi?"

"Trong lúc này, tôi cảm thấy chúng ta nên bí ẩn mà gặp nhau, như thế sẽ tốt hơn, không lại như chuyện của anh và Chen."

Diệc Phàm rõ là mỉm cười nhưng nụ cười lại không hề thiện cảm.

Vẻ mặt Tuấn Miên có chút thay đổi, dù đã cố khắc chế để cố tạo vẻ tao nhã nhưng sự thực thì nó cũng sắp sụp đổ.

" Anh còn muốn thế nào nữa ?"

"Tôi không cần nhiều lắm, chỉ cần anh hợp tác với tôi."

"Hiện tại , tôi chưa hoàn toàn thừa kế tập đoàn của gia đình, chuyện như thế này, tôi sao có thể tự mình đồng ý được ?"

Trong mắt Tuấn Miên cũng hiện lên một tia sắc bén.

"Chúng ta cứ tiến dần, đầu tiên là đầu tư vào Two Moons."

"Cha tôi sẽ nghi ngờ."

" Tôi đã đàm phán với Chung Đại rồi. Cậu ấy cũng muốn ký hợp đồng với Two Moons, hơn nữa cậu ấy cũng muốn tách khỏi Sundown ."

Diệc Phàm khinh miệt mà giương mắt nhìn.

"Hẳn là anh đã biết nên làm thế nào rồi chứ? Cùng nhau đi ăn chứ, tôi đi trước lấy xe."

Nhin theo bóng dáng Diệc Phàm rời đi, Tuấn Miên cảm giác mọi sức lực trong cơ thể đều bị rủ đi. Anh dựa vào tường hút thuốc, gọi điện thoại cho Chung Đại.

". . ."

Đối phương tiếp nhận nhưng lại im lặng đến ba giây.

"Em xin lỗi."

" Hắn ta dùng thứ gì uy hiếp anh?"

Tuấn Miên thở dài.

" Em có biết, trên đời này, ngoài em ra không có thứ gì có thể uy hiếp anh chứ."

"Đồ ngốc."

Lộc Hàm lừa dối Diệc Phàm ký hợp đồng làm hình ảnh đại diện cho công ty hóa của Thế Huân. Bên màn hình bên kia, Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm đang đứng thân mật với người mẫu nữa bày ra các kiểu pose, nhưng thế nào cũng thấy Lộc Hàm thanh tú, mỹ lệ hơn cô gái kia, phối hợp thế nào cũng thấy không vừa mắt. Lúc này người chụp ảnh đi qua chỉnh cổ áo giúp y, Thế Huân chợt nảy ra một sáng kiến, Lộc Hàm xinh đẹp hơn cả con gái, vậy thì chi bằng để y chụp cùng mẫu nam đi.

Vì thế Thế Huân thay đổi mẫu nữ thành mẫu nam, Kim Chung Nhân- người mới bước chân vào giới người mẫu. Có vẻ Chung Nhân vừa đi chụp ảnh bìa tạp chí, vẫn để nguyên đồ trang sức chạy đến đây. Người hóa trang vội vàng giúp cậu tat hay đổi quần áo và cách trang điểm, đi vào bên trong chuẩn bị chụp hình. Khi bước vào phòng chụp ảnh, Chung Nhân như hóa thành một người khác. Cậu ta đứng ở đâu thì nơi đó tựa như biến thành bức họa tuyệt đẹp.

Lộc Hàm lễ phép cúi đầu chào cậu ta nhưng vẫn rất có trách nhiệm quay đầu lại chụp tiếp, cũng rất ăn ý, chỉ cần chụp mấy kiểu là OK. Vậy nên Thế Huân cảm ơn cậu ta, đợi thu dọn xong xuôi cùng mời cả ai đi ăn cơm.

Joe đã đặt chỗ sẵn cho họ ở khách sạn năm sao, Thế Huân đi trước, chờ Lộc Hàm và Chung Nhân thay quần áo rồi mới qua. Lái xe vào gara dưới lầu, Thế Huân lại nhìn thấy Diệc Phàm và Tuấn Miên cùng nhau đi vào khách sạn, cảm thấy khả nghi nên chạy đuổi theo.

Thế Huân đứng tránh ở trước phòng Diệc Phàm thuê, giả bộ như đứng tựa vào tường gọi điện, không để người phục vụ chú ý. Âm thanh bên trong rất nhỏ, căn bản là nghe không rõ, chỉ đến khi người phục vụ mở của mới có thể nghe loáng thoáng vài câu. Khó chịu không hiểu hai người này đang thảo luận cái gì, chỉ nghe được Tuấn Miên nói.

"Có phải anh muốn tôi giúp để đối phó với Thế Huân, có thể buông tha tôi và hắn chứ?"

Thế Huân trong lòng kinh hãi, thì ra mục tiêu thật sự của Diệc Phàm chính là mình, chẳng lẽ là vì thân phận thừa kế kia sao? Lại nghe thấy Tuấn Miên giúp mình nói ra nghi hoặc.

" Ngô Diệc Phàm. Là anh muốn trả thù Thế Huân chuyện mười năm trước sao ?"

"Ha ha, không phải, chuyện mười năm trước đều nằm trong kế hoạch của tôi. Thoát khỏi sự ràng buộc với Ngô gia chỉ là bước đầu tiên, Thế Huân chỉ là nhặt lại những gì tôi vứt đi mà thôi."

Lời nói lạnh như băng đâm thẳng vào ngực Thế Huân, đả kích này quá lớn khiến sắc mặt hắn trắng bệch.

"Hiện giờ, tôi đã trở về để lấy lại quyền thừa kế vốn thuộc về tôi. Hơn nữa cũng không phải mang trên mình thân phận thừa kế mà bị ép kết hôn với người này, người kia. Còn tiểu tử Thế Huân kia, chỉ có thể sống cuộc sống như con rối trong tay Ngô gia mà thôi. Nó vĩnh viễn không được lấy người nó thích, bởi vì nó cũng giống anh, đều là theo sự sắp đặt của dòng họ, còn tình yêu đối với các người, nó cũng chỉ là cái rắm!"

Thế Huân trợn tròn hai mắt, quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, hai chân mềm nhũn tựa như quỳ xuống đất.

" Cậu này, cậu không sao chứ?"

Người phục vụ nhìn thấy có người vẻ như rất yếu đuối quỳ rạp dưới đất nên cũng rất hốt hoảng.

Diệc Phàm biến sắc, bước nhanh chân mở hé cửa nhìn ra, liền nhìn thấy một bóng đen biến mất phía cuối hành lang.

"Ngô Thế Huân."

Con ngươi tối sầm lại, sau đó không chút biểu cảm quay về chỗ ngồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro