Chap 7-8-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 19

Sáng sớm Diệc Phàm cúp điện thoại với tâm tình không tồi. Nhìn hồi lâu tin tức vội nhớ đến , nhìn một hồi tin tức lại nhơ đến Xán Liệt, gọi cuộc điện thoại nói cậu hôm nay đến công ty một chuyến. Xán Liệt nói hôm nay công việc ở văn phòng Luật rất bận nên nếu không có việc gì gấp thì tối cậu sẽ ghé qua. Diệc Phàm nói đã biết rồi tắt điện thoại.

Khi Xán Liệt hoàn thành công việc cũng đã là 7h30, ngẩng đầu thấy các đồng nghiệp cũng đã đều đi về, cũng thu đồ chuẩn bị về nhà. Bạch Hiền nói tối nay có một buổi huấn luyện nên giữa trưa đã đi khỏi công ty. Ngay lúc Xán Liệt đang phân vân đi về nhà nấu ăn hay xuống quán ăn dưới lầu giải quyết qua loa chút thì đã thấy chiếc xe sang trọng của Diệc Phàm đỗ dưới lầu. Trong lòng Xán Liệt hoảng hốt, thê nào lại quên nhắn lại cho Diệc Phàm .

"Tan làm ?"

Diệc Phàm nhìn thấy cậu đi từ trên lầu xuống, hạ cửa kính xe.

"Đói bụng không? Đi ăn cơm đi!"

Xán Liệt cũng không tiện từ chối, chính mình bỏ bom đối phương nên thấy có chút áy náy, mở cửa xe gật đầu đồng ý rồi ngồi vào.

"Muốn ăn gì?"

Diệc Phàm quay tay lái cho xe di chuyển.

"Gần đây có một nhà hàng chế biến món ăn Nhật Bản, chủ nhà hàng còn là bạn của anh."

"Vậy đến chỗ đó được rồi."

Xán Liệt lúc này mới có cảm giác đói, dường như sau lúc 12 giờ cũng chưa ăn qua thứ gì.

Diệc Phàm lái xe rất nhanh, có cảm giác như lái xe với tốc độ chán sống. Xán Liệt nghĩ, cũng may là chưa ăn thứ gì, nếu không thì cũng phun ra bằng hết rồi. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ đến câu nói mấy hôm trước Diệc Phàm nói với mình.

"Chúng ta kết giao đi!"

Lúc ấy chính cậu cũng ngây ngẩn, còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Hiền đã gọi với ra từ phòng bếp.

"Phác Xán Liệt, tháng này cậu rửa bát cơ mà."

Sau đó đoạn hội thoại của hộ bị đánh gãy, Diệc Phàm cũng không nhắc lại, cứ như chuyện đó chưa từng xảy ra với bọn họ vậy.

Trong lúc ăn cơm, Diệc Phàm không thích nói chuyện. Xán Liệt rất đói, mấy món ăn Nhật Bản tinh xảo này cậu chỉ vài gắp đã giải quyết gần hết nửa. Nếu là Diệc Phàm trước kia, nhất định anh sẽ nói vài câu trêu đùa, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Xán Liệt như vậy cũng chỉ mỉm cười. Xán Liệt bị anh nhìn chằm chằm thấy không tự nhiên.

" Anh đừng nhìn tôi như vậy."

"Nhìn em vì em đẹp thôi mà.!"

" Đẹp? Anh đi soi gương đi."

" Hả ? Em cảm thấy tôi rất đẹp sao? "

"Không. . . Nào có?"

Diệc Phàm cúi đầu cười khẽ.

" Anh thấy có người đem mù-tạc bôi lên chóp mũi nhìn cũng đẹp lắm."

"A!"

Xán Liệt vội vàng lấy khăn tay ở bàn lau nhanh.

"Đừng nhúc nhích."

Diệc Phàm thẳng đứng dậy, vươn tay lấy khăn màu xanh lau giúp cậu. Nếu đây là bơ chứ không mù- tạc, có lẽ Diệc Phàm sẽ dùng lưỡi liếm sạch rồi.

"Xán Liệt, đợi lát nữa đi đến nhà anh được không?"

Những ngón tay Diệc Phàm trượt dần từ chóp mũi Xán Liệt, vỗ về hai mà cậu.

"Chỉ một lát thôi."

"Không. . . Không được."

Xán Liệt vừa nghe đến về nhà anh đã thấy không ổn

" Vậy để anh đến nhà em đi!"

"Gì?"

Xán Liệt một bên thở dài, một bên kéo lê tấm thân nặng nề bước lên lầu. Diệc Phàm buồn cười theo sát phía sau. Trước mắt là cái mông của Xán Liệt bởi vì đi thang lầu mà lắc lắc, không khỏi liếm liếm môi dưới.

Kỳ thật là có thể cự tuyệt, nhưng là Xán Liệt nhìn đến số tiền thanh toán lên đến 4 con số nên cũng ngầm đồng ý Diệc Phàm đến nhà cậu chút lát . Nghĩ trong nhà chắc hẳn là còn chút hoa quả chiêu đãi khách, Xán Liệt cũng sẽ không cẩn thận mà nhìn ánh mắt gian tà của người phía sau.

Vào cửa, Xán Liệt nói Diệc Phàm ngồi ghế đợi cậu lát, cậu vào phòng bếp rửa hoa quả. Diệc Phàm nhìn bóng dáng Xán Liệt xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt, thưởng thức chiếc chìa khóa trên tay, lộ ra một tia thâm ý tà tà ý cười. Nhìn Xán Liệt xắn cao tay áo bưng đĩa hoa quả ra, anh hướng sinh vật vô hại kia nở nụ cười, còn hào phóng mà để hở lợi. Sau khi ăn xong mấy quả cam, rửa xong đĩa, hai người lại rơi vào không khí trầm lặng.

Xán Liệt muốn đi mở TV, nhưng điều khiển từ xa lại ở bên cạnh Diệc Phàm , muốn với tay qua lấy nhưng tư thế đó thật sự rất đáng xấu hổ. Đành phải cầm chén trà đã sắp lạnh, cậu pha trà chính là loại trà lài mà Bạch Hiền mua, luôn nghe cậu ta nói thứ này quý lắm, vân vân và mây mây.

"Xán Liệt, có muốn kết giao thử không?"

Vừa mới nhấp môi chuẩn bị uống trà, Xán Liệt bị câu nói đột ngột của Diệc Phàm mà giật mình, không cẩn thận phun một ít trên áo sơ mi trắng của anh. Cậu lập tức xấu hổ mà đỏ bừng mặt, cũng bất chấp mình đang ho sặc sụa vì bị sặc mà tiến đến lau giúp ạnh.

"Không cần lau, em đi kiếm tạm bộ quần áo giúp anh thay đi."

Diệc Phàm vô tình đứng lên, vừa đi đến phòng ngủ của Xán Liệt vừa cởi áo. Xán Liệt cũng chạy nhanh, vội vàng mở ra tủ quần áo xem có bộ đồ nào cao cấp để đưa cho anh. Áo sơ mi in họa tiết hoạt hình chắc anh không muốn mặc đâu, chỉ có thể tìm áo sơ mi đơn giản vậy.

Xán Liệt vừa mới tìm được một bộ quần áo thích hợp, nhếch miệng cười, vừa xoay người đã bị Diệc Phàm lõa thể cả người, từ phía sau ôm cậu. Xương cốt anh đã rộng lớn hơn nhiều so với trước đây, hoàn toàn có thể vươn đôi tay dài ôm hết cậu vào lòng. Xán Liệt có chút không tự nhiên muốn đẩy anh ra, nhưng cậu có cảm giác người phía sau đã to lớn rất nhiều so với trước kia. Giấu trong lớp quần áo nhìn qua có vẻ gầy yếu, nhưng khi cởi ra lại có thể thấy rõ những đường cong, đoán chắc là thường xuyên tập thể hình.

"Xán liệt, ôm một chút thôi."

Diệc Phàm ghé bên tai cậu làm nũng, giọng trầm thấp nghe qua cũng không có cảm giác khó chịu.

"Anh thật sự rất rất muốn ôm em như vậy."

Nhưng vào lúc này.

" Sớm vậy, mới có mười giờ~"

Bạch Hiền nhìn đồng hồ treo tưởng, đứng trước phòng ngủ hỏi Xán Liệt. "Ừm, hôm nay tớ rất mệt."

"Vậy được rồi, sáng mai gặp lại."

Bạch Hiền đi khỏi phòng Xán Liệt, đi đến phòng khách mở TV xem.

Xán Liệt vừa mới thở ra một hơi đã bị Diệc Phàm bế trở lại, hơn nữa còn được đặt trên tường, nụ hôn bắt đầu rơi xuống.

" Ngô Diệc Phàm. Anh điên rồi?"

Chỉ vì sợ Bạch Hiền sẽ hiểu nhầm nên cậu không để cậu ta bước vào nhìn cảnh Diệc Phàm đang trần như nhộng.

"Đúng vậy, anh điên rồi."

Những lời này của Diệc Phàm gần như đều phun trên khuôn mặt Xán Liệt, dường như không nghe rõ. Diệc Phàm đem Xán Liệt ép chặt trên tường, một tay giữ chặt hai tay của cậu, một tay vuốt ve vòng eo của Xán Liệt. Xán Liệt rất sợ ngứa, vuốt ve qua lại có mấy cái cậu đã mềm người, yếu ớt gần như muốn khụy xuống dưới sàn.

Diệc Phàm để cậu ngồi xuống, sau đó bế cậu đến bên giường.

" Xán Liệt, em ghét anh sao ?"

Xán Liệt cúi đầu không nhìn anh, không gật đầu cũng không lắc đầu.

"Vậy. . . Xán Liệt, em thích anh sao ?"

Âm thanh trầm thấp của anh dường như muốn rơi từng tiếng trên cổ cậu, cứ thế dần dần dẫn dắt Xán Liệt vào mê võng. Xán Liệt vẫn không tỏ thái độ, chỉ ngước mắt nhìn anh, thẳng tắp mà muốn chui vào lòng anh.

"Vậy anh coi như em đang thầm chấp nhận."

Diệc Phàm lại hôn xuống, Xán Liệt cũng không hề né tránh, mà yên lặng tiếp nhận nụ hôn của Diệc Phàm. Diệc Phàm vui mừng, vội vàng tiến đến đôi môi Xán Liệt cắn mút. Xán Liệt đã bị hôn đến mức không thể khống chế được dục vọng chi phối, đại não lại bắt đầu mơ mơ hồ hồ.

"Xán Liệt, há mồm nào, đem đầu lưỡi vươn ra."

Diệc Phàm cầm chặt cằm Xán Liệt, nhìn Xán Liệt nghe lời đem đầu lưỡi thăm dò một chút, Vừa rồi đôi môi đã bị mút đến đỏ bừng, cái lưỡi hồng nhạt ẩm ướt đang vươn ra, hoàn toàn hấp dẫn thần trí của người khác. Diệc Phàm bắt lấy chiếc lưỡi đó, dẫn dụ nó đi vào miệng mình. Bởi vì đầu lưỡi bị Diệc Phàm cắn, miệng Xán Liệt không thể khép lại, nướt bọt từ khóe miệng chảy ra bên ngoài, quả thật rất dâm mỹ. Diệc Phàm khống chế không được hạ thân rục rịch.

Đầu lưỡi hai người dạo chơi đã lâu, cơ hồ đã muốn tê rần, Diệc Phàm mới buông tha miệng Xán Liệt. Cởi bỏ nút thắt áo sơ mi của cậu, trong phòng không hề bật đèn, anh chỉ có thể nương theo ánh trăng để nhìn thấy da thịt trắng nõn của cậu. Diệc Phàm theo da thịt trắng nõn đó mà liếm dần xuống, cảm giác ẩm ướt khiến Xán Liệt nhíu chặt mi.

Diệc Phàm vươn đôi bàn tay xấu xa xuống dưới, cởi bỏ dây lưng của Xán Liệt mà chui vào. Vừa mới nắm được phân thân của cậu, liền cảm thấy Xán Liệt khẽ run, cậu ngại ngùng mà vùi sau mặt trong lòng anh.

Xán Liệt quả thưc bị điên rồi, chưa từng được ai đối xử như vậy, thẹn thùng với cảm giác khó tả đang lan dần sắp cơ thể, nước mắt cũng nhanh chóng tràn mi. Diệc Phàm phóng thích phân thân của cậu , tự mình cởi bỏ quần lót, lấy ra phân thân đã trướng đến khó chịu mà đặt trước cửa huyệt đã được chính anh liếm đến ẩm ướt, thuận tiện mà đi vào.

Xán Liệt không kịp phản ứng đã bị hung hăng anh tiến vào, tiểu huyệt chặt chẽ chưa kịp thích ứng với phân thân quá cỡ của anh mà cảm giác đau đớn. Anh cũng cắn răng không để ý, cứ vậy đi vào , Xán Liệt đau đớn đến chảy nước mắt, bị anh hôn đến những tiếng nức nở cũng không thể thoát ra ngoài.

"Phác Xán Liệt, em là của anh."

Anh ôm eo cậu, dùng sức lật người để cậu tự ngồi lên phía trên anh, ngay lập tức phân thân chạm đến vị trí mẫn cảm của Xán Liệt, khiến cậu Ưm một tiếng. Nhìn thấy anh điên cuồng mà tuyên bố chủ quyền, Xán Liệt cũng chỉ còn cách đáp lại, tùy ý dục vọng đưa lí trí của cậu đi càng lúc càng xa. Cậu gần như đang ngồi trên con thuyền nhỏ đang trôi dạt giữa sóng nước mênh mông, trốn không được anh, chỉ có thể bị anh đặt giữa mặt nước.

Đêm đó anh còn làm thêm nhiều lần, cuối cùng Xán Liệt bị làm đến mức những ngón tay cũng không thể cử động, trên giường một đống hỗn độn. Anh ôm cậu, thật nhẹ nhàng bế vào bồn tắm giúp cậu tẩy sạch, Xán Liệt hoàn toàn ở trạng thái thất thần , tùy ý anh sờ tới sờ lui trên người cậu.

Sauk hi tắm xong cho Xán Liệt, ôm cậu trở lại, dường như cậu không thể chống lại mệt mỏi mà ngủ say trong vòng tay anh. Tinh ý nhận ra thân thể Xán Liệt còn mẫn cảm hơn cả lúc trước. Diệc Phàm cực kỳ hưng phấn, như muốn đem cậu khóa lại trên giường. Khẽ vuốt ve má khi cậu đang ngủ, anh đột nhiên thu hồi nụ cười, trong chốc lát lại lạnh như hàn băng.

"Khoản nợ mười năm trước, anh sẽ chậm rãi đòi lại."

Trong mê man, Diệc Phàm ghé bên tai cậu thì thầm.

"Vật sở hữu cho dù anh không cần đến, ai cũng đừng hòng tranh được."

Chapter 20

[L'amour,ce n'est pas faire des choses extraordinaires, héroiques, mais faire des choses ordinaires avec tendresse.]

Tình yêu cũng không nhất định phải oanh oanh liệt liệt mà vĩnh viễn lưu truyền, anh chỉ cần em có thể theo anh tế thủy trường lưu triền miên phù sinh.

Khi Xán Liệt tỉnh lại Diệc Phàm đã rời đi. Cậu nhìn trên giường hỗn độn, lại thêm thùng rác bên cạnh ném đầy giấy vệ sinh. Cậu khẽ cười khổ, chậm rãi đỡ thắt lưng ngồi xuống, cảm giác hỗn độn phía sau nhắc nhở cậu, hình ảnh hoang dâm vô độ đêm qua không phải là mộng.

Kéo theo tấm thân mệt mỏi lết ra khỏi phòng, Bạch Hiền im lặng ngồi nhìn sandwich đợi chờ cậu, vừa nhìn thấy cậu bước vào chỉ nói:

" Nhanh ăn đi, đều lạnh hết rồi ."

"Vậy sao cậu không đánh thức tớ?"

Xán Liệt xoa mái tóc rối xù lao như bay vào phòng tắm, không để ý ánh mắt nhìn cậu chằm chằm của Bạch Hiền, ánh mắt như muốn xuyên thấu thân thể cậu.

Khi Xán Liệt "Leng keng loảng xoảng loảng xoảng" rửa xong mặt, Bạch Hiền đã ăn xong bữa sáng, bước vào phòng thay đồ. Xán Liệt hơi bực mình, sao hôm nay thái độ của cậy ta lại lạ thường đến vậy.

"Bạch Bạch, có phải hôm nay cậu thấy có gì khó chịu sao?"

Xán Liệt cắn một miếng trứng chiên, lòng đỏ vừa chín tới là hương vị mà cậu thích nhất.

"Không có."

Âm thanh rầu rĩ truyền ra từ cửa phòng.

"Có phải tại đêm qua tớ không chơi game cùng nên cậu giận tớ không?"

"Không có."

"Vậy, có phải cậu đi nghe buổi huấn luyện kia không hiểu? Ha ha ~"

"Xán Liệt, "

Bạch Hiền thay xong tây trang bước tới.

"Tối nay cậu có về ăn cơm không?"

"Ờm có, sao vậy? "

"Vậy là tốt rồi."

Bạch Hiền nở nụ cười nhạt đầu tiên trong ngày.

"Cậu ăn nhanh rồi đi thay quần áo đi, đã muộn rồi đó~"

"Ờm ờm."

Xán Liệt há miệng nhét vội sandwich vào miệng, uống mấy hớp sữa đậu này rồi chạy vào phòng thay đồ.

Bạch Hiền đứng trước cửa phòng Xán Liệt, tựa đầu dựa khung cửa nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

Xán Liệt thấy bực bội, mấy nay Thế Huân cũng không liên lạc với cậu. Thừa dịp nghỉ trưa, cậu chạy đến cửa sổ gọi điện cho hắn. Đổ chuông khá lâu mà vẫn chưa thấy nhấc máy.

"Thế Huân!"

Giọng nói tràn đầy vui vẻ truyền đến.

"Xán Xán?"

Giọng nói của Lộc Hàm truyền đến từ đầu dây bên kia.

"Thế Huân còn đang trong nhà vệ sinh, cậu chờ chút."

"Tiểu Lộc? Anh ở cùng Thê Huân sao?"

Xán Liệt cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.

"Ừm, chuẩn bị cùng nhau đi ăn, có chuyện gì không?"

"À, không có gì. Tối nay em sẽ gọi lại cho cậu ấy. Tiểu Lộc, tạm biệt!"

"Ừm, tamk biệt."

Tắt điện thoại, Lộc Hàm nhìn màn hình điện thoại tối sầm, trên mặt nhìn không rõ biểu tình.

Thế Huân từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Lộc Hàm cầm di động cũng không nói gì, sắc mặt không cảm xúc mà bước qua người ý lấy áo khoác.

"Thế Huân, vừa rồi Xán Liệt gọi điện cho cậu, nhưng nói không có chuyện gì."

Lộc Hàm hướng hắn mỉm cười, thản nhiên nói.

"Tiểu Lộc, lần sau không cần nghe điện thoại giúp tôi, nhất là của Xán Liệt ."

Vẻ mặt lạnh lùng của Thế Huân khiến Lộc Hàm cảm giác như tim như bị đâm, rất đau nhưng lại không tìm thấy vết thương.

" Anh biết rồi."

" Tiểu Lộc, tôi không có ý gì khác."

"Anh biết, Xán Liệt ở trong lòng cậu không hề giống như vậy. Cho dù cậu ấy không thật tâm để cậu trong lòng, cho dù cậu ấy biết rõ cậu thích cậu ấy nhưng lại giả bộ như không biết, cho dù cậu ấy. . . . . ."

"Tiểu Lộc, đủ rồi."

Thế Huân hơi giận, nhưng đối mặt với Lộc Hàm lại không cách nào phát tác. Hai người đều không lên tiếng, Lộc Hàm lặng lẽ đứng khỏi ghế sô pha, khập khiễng đi theo sau Thế Huân đến khách sạn.

Từ sau lúc xảy ra chuyện, Thế Huân vẫn không dám đối mặt với Lộc Hàm, cũng không tự mình giám sát quay quảng cáo. Nhưng khi biết Lộc Hàm lúc chụp ảnh quảng cáo ngã bị thương, Thế Huân vội vàng chạy đến trường quay đưa Lộc Hàm đến bệnh viện. Trên đường đi, Lộc Hàm tỏ ý chuyện ngày đó hắn không cần quá để ý, cũng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt mà làm ảnh hưởng mối quan hệ của hai người.

Thế Huân ngoài mặt thì như đồng ý nhưng trong lòng vẫn không cách nào đối mặt với Lộc Hàm. Mà biểu hiện của Lộc Hàm cũng không hẳn là không để ý đến chuyện kia.

Bởi vì chân Lộc Hàm bị thương, cho nên hôm nay Thế Huân đưa y đi ăn uống sau đó sẽ đi đến nơi chụp quảng cáo. Lộc Hàm bị thương cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là đi lại không tiện lắm nhưng chụp ảnh thì không vấn đề gì.

Bộ dạng khập khiễng đi phía sau của Lộc Hàm không ra thích hợp với thân phận Ảnh Đế, vậy nên Thế Huân suy nghĩ một lát rồi dừng lại đỡ người, ôm eo y đi đến nơi chụp ảnh. Khi vòng tay ôm eo Lộc Hàm, rõ ràng là cả hai đều hơi khựng lại. Lộc Hàm vẫn cười cười với Thế Huân, đôi mắt to tròn, tối sầm, sâu không thể thấy đáy. Thế Huân cũng cứng ngắc nở nụ cười, tay cũng dần di chuyển lên mạnṇ sườn.

Thế Huân không biết nên làm như thế nào, mấy ngày nay đầu óc của hắn rối loạn, trong nháy mắt, hắn thật muốn trời sụp đổ luôn. Nhưng trời lại không sụp, chỉ có cuộc sống của hắn là đi xuống thôi. Hắn không thể đối mặt với Lộc Hàm cũng càng không thể đối mặt với Xán Liệt. Đó là nơi ấm áp nhất với hắn, nhưng hắn lại không có cách nào chạy trốn.

Lộc Hàm là người quan sát sắc mặt rất tốt, y biết tâm trạng của Thế Huân không tốt nên cũng không muốn quấy rầy. Nếu là tình nhân, nhất định chính là kiểu thân mật như này. Ý niệm trong đầu này khiến Thế Huân hoảng sợ, nhưng hai từ tình nhân là chính Lộc Hàm nói ra trước.

"Thế Huân, tôi không ngại làm bạn giường. Nhưng tôi hi vọng, ngoài mối quan hệ bạn giường, chúng ta có thể bước thêm một bước, tỷ như tình nhân chẳng hạn."

Tại giờ phút đó, Thế Huân mới nhìn rõ ánh mắt của Lộc Hàm, y vẫn là người dắt tay cậu đi tìm đường khi hắn đi lạc, nhưng trên con đường mới đó, lại gặp Phác Xán Liệt, hắn không thể làm ngơ mà bước qua. Nhưng rồi Xán Liệt cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn cười, hắn không thể bước đi, mà hình bóng của Lộc Hàm dần bị Xán Liệt ngăn trở.

Đó là giấc mộng mà mấy nay Thế Huân thường mơ thấy, lúc đó đi lạc đường, không hiểu sao ở đâu lại xuất hiện thêm Xán Liệt, lẳng lặng mà đưa mắt nhìn hắn.

Xán Liệt mặc dù rất xấu hổ nhưng vì ràng buộc trong công việc nên vẫn bị Diệc Phàm gọi cậu đến công ty. Khi đẩy cửa bước vào, Diệc Phàm đang ghé người trên bàn ngủ trưa, thư ký gật gật đầu với cậu rồi khép cửa phòng lại. Xán Liệt không biết Diệc Phàm đã cùng thư ký nói gì đó, cậu cảm giác ánh mắt nhìn mình của thư ký đó rất mập mờ, khiến cậu không thể tự nhiên .

Cậu chậm rãi đi đến bên Diệc Phàm, điều hòa để chế độ nhiệt độ rất lạnh mà anh lại chỉ mặc duy nhất có chiếc áo sơ-mi. Xán Liệt cẩn thận đem áo khoác đang vắt trên sô pha đắp lên người anh. Lại bị người đang ngủ say kia bắt được cổ tay, sau đó hơi dùng sức để mình ngã ngồi trên đùi anh, đỏ mặt giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Diệc Phàm mạnh mẽ ôm chặt, vùi đầu trong ngực anh.

"Xán Liệt, em đã đến rồi."

Thân thể Diệc Phàm rất lạnh, nhưng khi giây phút Xán Liệt bước vào cửa anh đã tỉnh lại. Anh ôm chặt thân thể nóng hầm hập của cậu

"Cũng là em cho anh cảm giác ấm áp đúng lúc."

" Đừng mà, sẽ có người nhìn thấy. . . . . ."

"Không có người vào đâu. "

Diệc Phàm đùa giỡn lưu manh mà ghé bên tai cậu phun khí.

"Hôm qua, em ngủ ngon chứ ?"

Mặt cậu đỏ au rồi dần nhiễm hồng cả cổ. Bỏ đi làn da trắng nõn thường ngày, trên làn da trắng nõn đó lộ ra những điểm hồng nhạt tự nhiên, đẹp không thể tả nổi. Diệc Phàm nhìn Xán Liệt như vậy, cảm giác bụng dưới lại có một cỗ lửa nóng tụ lại một chỗ.

"Xán Liệt, anh rất nhớ em."

Nói xong, liền đè chặt đầu cậu, để đầu cậu hướng về phía mình, đôi môi chạm khẽ môi mình. Diệc Phàm cho rằng, bờ môi của Xán Liệt là hai cánh môi mềm mại nhất trên thế gian, đôi mắt trong suốt của Xán Liệt là đôi mắt đơn thuần nhất trên cõi đời này, còn nữa, tính cách ngờ nghệch mà đáng yêu của Xán Liệt là bản chất thiện lương nhất của thế giới này.

Diệc Phàm mút chặt đôi môi ngọt ngào của cậu. Một bàn tay vuốt ve cậu, năm ngón tay chậm rãi ôm chặt đầu cậu, luồn tay vào những sợi tóc, kéo cậu trôi nổi trong những nụ hôn. Xán Liệt bị hôn đến mức cả người như muốn nhũn ra, để mặc Diệc Phàm tùy ý hành động, trong đầu như trống rỗng một mảng lớn.

"Xán Liệt, chúng ta ở chung có được không?"

Diệc Phàm cúi đầu hỏi hỏi Xán Liệt đang rúc trong ngực mình.

"Anh, một giây cũng không muốn xa em."

Xán Liệt khẽ run, thân thể hai người gắn chặt như vậy, Diệc Phàm đương nhiên cảm giác được , vì thế liền nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai Xán Liệt.

"Ngô Diệc Phàm "

Xán Liệt vùi mặt vào ngực anh nên không thể nhìn rõ biểu cảm.

" Vì sao anh lại thích em? Vì sao lại không hận em? Vì sao vẫn đối tốt với em như vậy?"

"Thích là thích, vậy nên đâu cần những câu hỏi kia, đúng không?"

Trong lòng Diệc Phàm không hiểu sao lại có chút phiền toái.

"Chỉ là em nghĩ không thông, tại sao lại như vậy?"

" Tại sao lại có nhiều câu hỏi tại sao vậy hả?"

Diệc Phàm nâng đầu người trong ngực, để cậu đối diện với mình.

"Thích chính là thích ."

"Đừng lừa dối em."

Xán Liệt mở to đôi mắt tròn nhìn chăm chú vào ánh mắt Diệc Phàm.

"Em đều sẽ tin tưởng."

Cặp mắt kia trong suốt, đơn thuần như nhìn thấu mọi thứ khiến Diệc Phàm lạnh cả xương sống, nhưng anh vẫn trấn định nhìn thẳng Xán Liệt, mỉm cười hôn cậu.

"Chỉ cần em tin tưởng anh là đủ rồi."

Xán Liệt nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của Diệc Phàm, trong lòng cũng dần dần hiểu ra, có lẽ mình thật sự nên tin tưởng anh một chút. Có lẽ sự ngờ vực vô cớ kia chỉ là lo sợ không đâu.

Diệc Phàm đem Xán Liệt ôm chặt, hạ phúc nóng rực cũng chậm chậm khôi phục bình thường. Ở nơi Xán Liệt nhìn không thấy, anh nhẹ nhàng mà nhếch nhếch khóe miệng.

Buổi tối Xán Liệt từ chối đi ăn cơm cùng Diệc Phàm. Diệc Phàm cũng không hề ép buộc, nhưng vẫn cố đưa cậu về tận phòng. Khi đưa Xán Liệt đến dưới lầu, anh để lại nụ hôn trên má cậu, cũng hướng cậu cười cười.

"Ngày mai gặp."

Xán Liệt hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng lên, tay chân bối rối thế nào cũng không mở nổi cửa xe, vẫn là Diệc Phàm nhanh tay giúp cậu mở cửa xe.

" Tạm biệt."

Xán Liệt cúi đầu, cũng không quay lại mà đi thẳng lên lầu.

"Thật đáng yêu. "

Diệc Phàm nhẹ nhàng mà cười.

"Đáng yêu đến mức anh đến cuối cùng vẫn muốn trêu đùa em thêm chút nữa."

Lái xe đi khỏi khu chung cư của Xán Liệt, anh dừng xe bên đường gọi điện thoại cho Lộc Hàm.

"Alo."

Giọng nói lười biếng của Lộc Hàm.

"A Phàm. Lúc này hẳn là cậu phải ở cùng Xán Liệt chứ?"

" Tớ đưa em ấy về ."

"Đây đâu phải phong cách của Ngô đại thiếu gia nhỉ!"

"Cái này gọi là thả lưới rộng bắt cá lớn, không nói mình nữa, cậu bên Thế Huân sao rồi ?"

"Thế Huân đối với tớ không tồi, ít nhất cậu ấy vẫn ngại ngùng, sẽ không từ chối tớ."

"Vậy là tốt rồi."

"A Phàm, cậu cũng phải đồng ý với tớ. Không cần làm ác quá."

"Sao vậy, cậu mềm lòng?"

"Tớ không muốn Thế Huân, cậu ấy. . . . . ."

" Đem nó đánh đến mức không gượng dậy, như thế cậu mới có thể chiếm được nó trọn vẹn, đây không phải cậu đã nói ?"

"Tớ hơi lo sợ."

"Nai con, nếu nói nhẫn tâm, cậu cũng không ít hơn mình, muốn tự mình đạt được không những phải tự lựa sức mình còn phải chờ đợi thời cơ sao?"

Diệc Phàm lạnh lùng, lời nói không hề mang theo độ ấm.

"Dù sao ngay từ bước đầu tiên cậu đi, đã không thể quay đầu lại được rồi."

"Tớ biết."

Lộc Hàm ở đầu dây bên kia khẽ thở dài. Nghe thấy tiếng Thế Huân mở cửa, đôi mắt lại khôi phục lại vẻ trong suốt.

"Thế Huân, nhanh nào, đồ ăn sắp lạnh hết rồi."

Âm mưu, luôn tùy ý mà phát sinh trong lòng mỗi người. Có vài người, trời sinh đã là kẻ âm mưu, những người đó, khắp nơi đều là những vết thương sứt sẹo.

Chapter 21

Xán Liệt về đến nhà, cởi giày đặt bên đống giày bên cạnh, đẩy cửa gọi lớn.

"Bạch Bạch, tớ rất đói đó!"

Bạch Hiền từ phòng bếp nghiêng đầu nhìn ra, bất đắc dĩ nhìn tên đại ngốc này với anh mắt khinh bỉ.

"Cũng sắp được rồi, còn đợi món cá chua nữa."

Xán Liệt hì hì cười, sau đó vào phòng thay quần áo, thay nhanh rồi đi đến bên phòng bếp hỗ trợ.

"Oa, thơm quá đi! Bạch Bạch của chúng ta hiền lành, đảm đang như này thật khiến tớ xấu hổ quá đi a!"

Nhìn quanh phòng bếp một chút lại tiếp tục trầm trồ.

"Oa, hôm nay là ngày gì vậy, cậu nấu thật nhiều đồ ăn đó. Sinh nhật tớ còn chưa tới nữa, hay là ngày kỉ niệm ở chung? Cũng không phải mà!"

"Tớ muốn nấu thì nấu thôi, gì mà lải nhải ghê vậy?"

Bạch Hiền đỏ mặt, dứ dứ vung nồi đuổi Xán Liệt ra khỏi phòng bếp. Xán Liệt vừa mới bước ra ngoài, trong phòng bếp lại trở nên im lặng, tươi cười trên khuôn mặt Bạch Hiền cũng dần dần đông lại.

Hôm nay Xán Liệt rất vui vẻ, liên tục lớn tiếng nói chuyện, mà Bạch Hiền không giống trước kia, sẽ trợn mắt hoặc cùng đùa vui với cậu. Cậu ta chỉ cúi đầu rồi lại ngẫu nhiên ngẩng đầu đăm chiêu chăm chú nhìn Xán Liệt, vài giây sau đó lại cúi đầu. Cho dù Xán Liệt có ngu ngốc đến mức nào thì cậu cũng phát hiện ra điều bất thường đó.

"Bạch Bạch, hôm nay cậu sao vậy?"

Xán Liệt buông đũa xuống, vẻ mặt còn thành thật mà nhìn Bạch Hiền.

"Xán Liệt à, Thế Huân thì được, còn người kia, không thể."

Sau đó Bạch Hiền nhìn thấy sắc mặt Xán Liệt cực kỳ khó coi mà đứng bật dậy.

"Cậu... Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Xán Liệt, đêm qua. . . tớ đã nghe thấy hết."

Trong đầu Xán Liệt boong một tiếng, vô tình làm nghiêng bát canh nóng, nước nóng chảy tràn xuống mặt đất. Bạch Hiền thở dài, kéo tay Xán Liệt đang cuống quít thu dọn cục diện ngày càng hỗn loạn.

" Hay để tớ rời đi."

"Không phải vậy."

Xán Liệt lầm bầm nói.

"Xán Liệt, không phải mình có ý khinh thường ý của cậu, nhưng tớ thật không hiểu."

Bạch Hiền cúi thấp đầu thu dọn.

"Trong lòng cậu, người đó là hắn ta sao? Tớ đây tình nguyện để cậu lựa chọn Thế Huân."

" Bạch Bạch. . ."

Xán Liệt gần như cầu xin mà kéo vạt áo Xán Liệt.

"Hãy nghe tớ nói hết, tình cảm của cậu thì tất nhiên là dựa theo chính nguyện vọng của cậu lựa chọn rồi, không ai có thể ngăn cản cậu, nhưng tớ hi vọng cậu hiểu rõ. Tình yêu cũng không phải mơ tưởng ."

Bạch Hiền nói xong thu dọn mọi thứ trên bàn, đi lấy khăn lau sạch những thứ còn vương dưới đất. Trong lúc đó, Xán Liệt vẫn duy trì tư thế quỳ trên mặt đất, không hề động đậy.

Đợi cho Bạch Hiền thu dọn xong, cậu vẫn cúi đầu quỳ tại đó, giống như con cún bị bỏ rơi. Bạch Hiền thở dài, từ phía sau ôm lấy lưng cậu.

"Tớ và Ngô Thế Huân đều hơn cái người kia, thật tâm mà quan tâm cậu, chắc hẳn là cậu hiểu."

Người trong lòng khẽ run rẩy, Bạch Hiền càng ôm chặt cậu hơn.

"Kỳ thật cái gì cậu cũng biết, nhưng cậu lại cứ giả ngu. Nhưng tại sao đứng trước người đó cậu lại trở thành kẻ ngốc đến như vậy? Rốt cục thì hắn ta đã dùng thứ gì để che mắt cậu ?"

"Bạch Bạch, đừng nói nữa."

"Xán Liệt, đừng yêu hắn ta, tớ cầu xin cậu đấy."

Khóe mắt Bạch Hiền tràn ra một ít chất lỏng, nhưng cậu ta kiêu ngạo, ngẩng đầu để nó không chảy xuống.

"Đừng cho hắn ta cơ hội để lại tổn thương cậu."

"Bạch Bạch, tớ không biết."

Xán Liệt buông hai tay Bạch Hiền đang ôm cậu, xoay người đối mặt với cậu ta.

"Tớ thật sự không biết mình làm sao vậy?"

"Phác Xán Liệt, cậu thật sự rất tàn nhẫn."

Bạch Hiền đẩy ra, đi về phòng của mình.

"Bạch Hiền, tớ xin lỗi."

Xán Liệt ngồi dưới đất, vùi đầu vào hai chân.

Gần đây Thế Huân rất đau đầu, Gia Nghiệp đột nhiên bỏ dở không hợp tác với một số hạng mục của Tập đoàn Long Thần, mà quan trọng nhất là kinh doanh bất động sảng. Mấy ngay nay Tập đoàn Long Thần cũng đổ khá nhiều tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán. Ông ngoại Thế Huân vẫn coi việc đầu tư này là quan trọng nhất nên luôn đặt nó ở vị trí hàng đầu, rất nghiêm túc phân phó Thế Huân nhất định không để có sai sót.

Vốn nghĩ việc một mình đứng ra chủ trì hôn lễ của Tuấn Miên sẽ gây được thiện cảm và duy trì mối quan hệ tốt đẹp vố có, nhưng dựa theo những gì đang diễn ra, có vẻ như Gia Nghiệp đang đổi ý. Lúc trước đàm phán vẫn suôn sẻ, chuẩn bị đi đến kí kết hợp đồng, sau đó lại nói cần suy nghĩ thêm chút nữa. Thế Huân lại phải một mình đi đến Gia Nghiệp, xem Tuấn Miên có ý gì?

"Thật ngại, Ngô tiên sinh."

Thư ký của Tuấn Miên tao nhã cười với Thế Huân.

"Kim tổng gần đây rất ít đến Gia Nghiệp, đa phần đều công tác ở nước ngoài. Phiền ngài phải đến đây, thật sự là ngàn vạn lần xin lỗi ."

Sau khi Thế Huân mệt mỏi rời khỏi Gia Nghiệp, thư ký cầm điện thoại gọi đi.

"Mr. Jin, Ngô tiên sinh vừa mới tới, tôi đã nghe lời ngài phân phó."

"Tốt."

Tuấn Miên ngồi trong văn phòng nghe điện thoại.

"Quả nhiên tìm đến đây."

Diệc Phàm ngồi trên ghế trong phòng của Tuấn Miên tươi cười.

"Kế tiếp, nên cho nó chút mồi ngon để mắc câu."

"Cậu ấy là em của anh mà!"

Tuấn Miên sợ hãi người đàn ông đang ngồi trước mặt lúc này.

"Đúng vậy, là em trai, cùng cha cùng mẹ."

Diệc Phàm hơi nhíu mi nhìn Tuấn Miên.

"Có phải anh cảm thấy tôi quá mức tàn nhẫn? Với chính em trai mình còn ra tay nặng như vậy."

Tuấn Miên lắc đầu.

" Tôi chỉ cảm thấy, sau này anh nhất định sẽ phải hối hận."

"Hừ, vậy đến lúc đó nói sau."

Diệc Phàm quay đầu đi, không muốn tiếp tục đề tài này, bắt đầu lật xem hợp đồng của Gia Nghiệp với Tập đoàn Long Thần.

Thế Huân rời khỏi Gia Nghiệp, lái xe đã đợi hắn sẵn dưới lầu. Hắn chuẩn bị ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, thì ra là Lộc Hàm.

"Thế Huân, cậu đang ở đâu. Có đói bụng không? Tôi đã dắt chỗ ở Bon Appétit , cùng nhau ăn cơm chứ?"

"Tiểu Lộc, tôi không muốn ăn gì hết. Anh tự ăn đi!"

Thế Huân lười biếng không muốn quan tâm gì nữa. Gần đây hay đi cùng Lộc Hàm. Thậm chí ăn cơm cùng y cũng dần trở thành thói quen.

"Ờm, không ăn cơm nhưng nhớ tìm thứ gì đó bỏ bụng nha. Đừng để bụng đói mà làm việc!"

Câu nói cũng cực giống lời quan tâm của bạn bè, Thế Huân cũng hiểu được và cũng dần quen. Lắc lắc đầu nói vài câu đồng ý, Thế Huân tắt điện thoại, nói người lái xe quay về công ty. Kế hoạch kia cần phân tích sâu thêm chút nữa, để có thể mang lại nhiều điều kiện có lợi hơn cho Tập đoàn.

Chờ xe Thế Huân rời đi, Lộc Hàm mở cửa xe từ bãi đỗ không xa đó, cười khổ mà tự giễu chính mình.

"Lộc Hàm. Mày không đi làm cảnh sát thật quá đáng tiếc."

Rời khỏi Gia Nghiệp, Diệc Phàm tự mình lái xe đến văn phòng luật sư của Xán Liệt, trên đường còn mua trà sữa mà Xán Liệt thích uống nhất. Khi tới nơi, anh vừa định gọi điện cho cậu đã thấy cậu đứng dưới lầu nhìn xung quanh, đợi Bạch Hiền xuống tiến lại cười đùa, lại bị Bạch Hiền coi như không khí mà đi cùng những đồng nghiệp khác. Xán Liệt xấu hổ một mình đứng giữa đại sảnh, khóe miệng vẫn còn chưa kịp thu lại nụ cười, mà đôi mắt vô tội đã lộ ra tràn đầy thất vọng, bộ dạng như vậy, ai nhìn thấy cũng thương hại.

Diệc Phàm không chút suy nghĩ liền mở cửa xe, đi về phía cậu, một tay mà kéo người phía trước ôm vào lòng.

"Làm sao vậy? Em cãi nhau với bạn cùng phòng sao?"

Xán Liệt không nghĩ tới Diệc Phàm sẽ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại còn công khai ôm mình dưới lầu. Cậu vội vàng mạnh mẽ giãy ra, vội vàng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây xem có người hay không, quang trọng nhất là đừng để bạch Hiền nhìn thấy.

"Đừng nhìn, đều đã đi hết rồi."

Diệc Phàm có chút phiền lòng, sợ hãi bị mọi người nhìn thấy đến vậy sao?

" Anh đến đây làm gì vậy ?"

Xán Liệt không hiểu tức giận từ đâu tới.

" Tới làm gì? Tới đón em!"

Diệc Phàm cũng hơi giận, hảo hảo mà tới đón cậu thế lại còn bị cậu coi làm bồ trút giận như này.

" Vậy sao không nói trước với em?"

" Nói trước làm gì? Bạn trai em cho em một bất ngờ không được sao?"

"Bạn trai cái gì?"

Xán Liệt đỏ mặt, Diệc Phàm nhìn thấy cậu như vậy tức giân cũng vơi đi một nửa, cầm giúp cái túi cồng kềnh chứa máy tính của Xán Liệt sau đó nói.

"Đi, cùng ăn cơm nào!"

"Không cần, em về nhà ăn cũng được."

Xán Liệt muốn lấy lại cái túi lại chạm đến khoảng không.

" Về nhà thì ăn cái gì? Nhìn bộ dạng của bạn cùng phòng em vừa rồi, em còn hi vọng khi về sẽ được ăn đồ ăn ngon sao?"

Diệc Phàm một tay cầm túi máy tính, một tay lôi kéo Xán Liệt đi ra ngoài.

"Nói cho anh biết, tại sao lại cãi nhau?"

"Không có gì."

"Nói ra sẽ dễ chịu hơn đó."

"Thật sự là không có gì."

"Vậy được rồi, đến lúc em muốn nói sẽ tự nói cho anh nghe!"

Xán Liệt tùy ý Diệc Phàm ở phía trước lôi kéo mình. Nhìn sau gáy anh thật lâu, cậu tự hỏi, vì cái quái gì mà mình cứ như bị dắt mũi đi như này? Những lời Bạch Hiền ngày hôm qua ghé bên tai cậu nói, cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, nhưng sau rồi lại trở nên mơ hồ.

"Diệc Phàm "

Xán Liệt cúi đầu.

"Hửm?"

Diệc Phàm lên tiếng.

"Bại hoại."

" Đồ ngốc, nói gì vậy!"

Diệc Phàm tuy bị nói là bại hoại nhưng tâm trạng lại rất tốt, cười nhu nhu đầu Xán Liệt.

"Đừng gạt em."

"Sao lại vậy?"

Xán Liệt không nói thêm nữa, cậu rõ ràng cảm giác bàn tay của Diệc Phàm khẽ co lại.

Lúc ăn cơm Xán Liệt cũng như có chút không hài lòng. Ăn uống cũng không ngon miệng lắm, một miếng thịt bò cũng ăn không hết đã vội lau miệng. Diệc Phàm không nói gì thêm, anh luôn luôn không thích nói chuyện lúc ăn cơm.

"Xán Liệt, kia không phải Thế Huân sao?"

Diệc Phàm làm bộ như không biết Thế Huân sẽ xuất hiện ở đây, chỉ tay cho Xán Liệt xem, theo ngón tay của anh nhìn qua, người đang bên cạnh Thế Huân lúc này là Lộc Hàm.

"Có muốn gọi bọn họ qua đây cùng ngồi không ?"

"Không. . . Không cần."

Xán Liệt vội vàng giữ chặt tay anh.

"Đừng làm phiền bọn họ."

"Bọn họ sao lại ở cùng nhau nhỉ?"

Diệc Phàm làm bộ như chưa biết gì cả, rất đăm chiêu.

"Em cảm thấy gần đây bọn họ rất gần gũi, thật giống như. . ."

"Giống như cái gì?"

"Không có gì, chỉ là em tùy tiện đoán thôi."

"Giống như chúng ta đúng không?"

Diệc Phàm hài lòng nhìn Xán Liệt mất tự nhiên mà cúi đầu xuống.

"Em cũng không biết."

Diệc Phàm cầm lấy tay Xán Liệt, kéo đến trước ngực mình.

"Xán Liệt, em đồng ý kết giao với anh chứ?"

Xán Liệt hoảng hốt ngẩng đầu, hơi ấm từ nơi hai bàn tay đang đan chặt vào nhau khiến cho suy nghĩ của cậu hỗn loạn. Trong đầu cậu đang có hai kẻ đánh nhau, giằng có. Một người là do Bạch Hiền phái đến đang níu quần áo cậu, không cho cậu tiến đến gần người đối diện, bên còn lại là quân đội do Diệc Phàm chỉ huy, đang hành quân bước đến đây.

Sau đó Xán Liệt cũng không hiểu, tùy ý Diệc Phàm cầm tay mình, ma xui quỷ khiến mà khẽ gật đầu.

Vạn vật, vạn sự trên nhân gian, mặc dù có quá nhiều sự bất định, nhưng đều không phải đến một cách vô căn cứ, mọi thứ chung quy lại đều có lý do của nó. Trên đời luôn luôn tồn tại những cái gọi là duyên nợ. Trên con đường cùng đến một thủ đô, hai con người vô tình lướt qua nhau, hai người đó hoàn toàn không hề biết nhau, đều có có thể biến thành nguyên nhân của một mối quan hệ sau này.

Cũng như Xán Liệt và Diệc Phàm, cũng không phải bình thủy tương phùng. Có những việc, kỳ thật là đã được định trước. Chỉ là trong lúc đó, không ai trong bọn họ có thể nhìn thấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro