Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Bắt đầu

*

* *

Những ánh sáng lấp lánh kì ảo cứ miên man trải rộng khắp bầu trời đen tối. Mỗi tia sáng làm chủ một vùng nhỏ bé xung quanh nó. Hàng triệu triệu ngôi sao cùng nhau góp ánh sáng của mình để thắp sáng cả bầu trời đêm. Nó thu hút cái nhìn của hàng trăm ánh mắt và trong đó... có cả đôi mắt ngây thơ của hai đứa trẻ...

Trên sân thượng của một ngôi nhà nào đó, có hai đứa trẻ đang đứng ngắm nhìn những ngôi sao...

- Nhóc ơi! Trời nhiều sao quá ha?- Con bé mặc chiếc váy màu hồng chỉ tay lên những ngôi sao và nói.

- Ừ...- thằng bé đứng cạnh nó mỉm cười, đôi mắt như những vì sao lấp lánh.

- Ngôi sao nào cũng đẹp hết! Nhưng không có ngôi sao nào là của chúng ta cả. Chán thật!- Con bé cúi mặt xuống tỏ vẻ buồn rầu.

- Đúng là ngốc mà. Những ngôi sao đó là của chung chứ, đâu phải thuộc về riêng chúng ta.

- Không biết đâu. Ngốc muốn có một ngôi sao cơ.

- Ngốc thích à?

- Ừ- ngốc mở tròn đôi mắt ngây thơ nhìn nhóc.

- Nhưng nhóc không thể cho ngốc một ngôi sao được. Trên đó cao lắm.

- Không biết đâu. Ngốc muốn có- Con bé lại xị mặt xuống, nhìn thật đáng thương.

- À. Đợi nhóc chút.

Thằng bé nói xong rồi chạy xuống nhà dưới. Một lúc sau, nó chạy lên, trên tay cầm một đống sao phát sáng màu xanh xanh.

- Tất cả đều là sao của ngốc đấy. Đẹp không?
- WAO. Đẹp quá! Cám ơn nhóc nhiều nhiều nha.- Con bé đưa tay ra nhận những ngôi sao, miệng cười toe toét.

Ngốc đứng nhìn ngắm những ngôi sao. Nó đưa một ngôi sao lên cao, hướng về phía bầu trời, mặt đăm chiêu.

- Sao vậy ngốc?- nhóc hỏi.

- Sao đẹp thật... Nhưng làm sao để đưa chúng lên trời đây?- Nó ngẩng lên hỏi vu vơ.

- Oái... Làm sao cho lên trời được. Ngốc thật là...

- Nhưng lên trên đấy nó mới đẹp...

- Hic - thằng bé đưa tay ra xoa đầu con bé- Thôi, ngốc cứ cầm đấy chơi đi. Đưa nó lên đấy nhỡ nó bay luông tung, lẫn lộn vào với mấy ngôi sao khác thì làm sao mà tìm được.

- Nhưng ngốc muốn thế cơ... - Con bé cứ cúi mặt như sắp khóc.

- À, nhóc sẽ đưa nó lên trời cho ngốc nha.

- Cho lên trời được sao?- Con bé ngơ ngác hỏi.

- Ừ, chỉ cần ngốc muốn, nhóc sẽ làm được- nhóc nói..

Rồi nhóc kéo ngốc đi cùng. Thằng bé dẫn con bé đến một căn phòng trong nhà, nơi có một cái cửa sổ bằng kính trong suốt, to đùng. Nhóc kéo ngốc lại gần cánh cửa sổ. Nó trèo lên, gắn mấy ngôi sao lên tấm kính rồi nói.

- Đó, mấy ngôi sao lên trời rồi kìa

Con bé mỉm cười và nói:

- Nhóc giỏi quá. Hoan hô nhóc nè.- Con bé nói rồi vỗ tay.

Thằng nhóc nhìn con bé vui sướng, nó cũng mỉm cười theo. Nó cảm thấy vui nhất là mỗi khi nhìn thấy con bé cười. Con bé là một đứa trẻ hiếu động và rất hay tò mò, suốt ngày hỏi linh tinh rôì nghĩ ra những ý định không bao giờ thực hiện được. Nhưng con bé lại luôn muốn làm nhũng điều đó. Chính vì thế, thằng nhóc lúc nào cũng thực hiện những điều ước đấy để làm con bé vui. Có lẽ thằng bé rẩt quí con bé. Ừ, dĩ nhiên rồi, chúng nó là bạn mà, lại còn ở gần nhà nhau nữa. Mức độ thân thiện có thể đạt đến mức tri kỉ. Thằng nhóc rẩt hiểu ngốc và có lẽ ngốc cũng vậy. Nhưng mặt ngôc lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác nên khó ai thấy nó có hiểu gì về nhóc không.

Và rồi gần mười năm cũng thấm thoắt trôi đi. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra khiến hai đứa trẻ đã phải xa rời nhau. 

Sự xa rời có thể là mãi mãi.

*

* *

Thành phố đang bước vào đêm, mọi thứ đang chìm dần vào giấc ngủ. Bây giờ đang là mùa đông. Trời giá buốt, tuyết rơi không dứt. 

Tuyết thật đẹp! Phủ lên mái nhà, các cành cây khô làm cho chúng khẽ run lên nhè nhẹ. Tuyết phủ trắng hai bên đường, trên vỉa hè. Tất cả chỉ có một màu đen trắng ảm đạm, lạnh lùng. Ngoài đường lúc này chỉ còn không khí tĩnh lặng, cái lạnh thấu xương, tuyết và nó - một cô bé mười bốn tuổi, một con nhóc không xinh xắn, không thông minh và nói chung nó chẳng có gì hết. À không, nó vẫn còn một trái tim và hơn nữa là một trăm yên trong túi. Thế cũng là quá đủ với nó. Nó vẫn chưa mất tất cả. Người ta sẽ tò mò rằng tại sao một con nhóc như nó lại phải đi một mình trên đường lúc này, giữa cái giá lạnh của mùa đông. Nếu bạn muốn biết, chúng ta sẽ dùng cỗ máy thời gian của Doraemon, quay trở lại khoảng thời gian cách đây năm tiếng đồng hồ.

Tại một nơi nào đó, ẩm ướt, rách nát, gió rít qua từng kẽ lá.

Rì rào! Rì rào!

Két! Két!

Rầm!

Choang!

- Bắt nó lại cho tao.

- Con mau đi đi. Bố con điên rồi. Ông ý điên thật rồi. Đi đi.

- Nhưng mà mẹ...- Nó nói trong hai hàng nước mắt chảy dài.

- Con đi đi! Đừng lo cho mẹ! Mẹ sẽ không sao. Đi đi con! Mẹ còn chút tiền, con cầm lấy và đi đi! Thoát khỏi cái nơi này đi! Đi mau đi!- Mẹ nó thét lên đau đớn.

- Nhưng...

- Mày đứng lại cho tao!!!- Tiếng bố nó hét ầm lên ở phía sau.

- Đi đi.- Mẹ nó khóc và thét lên. Giọng bà dường như lạc dần vào khoảng không...

Nó nghe lời mẹ và chạy thật nhanh, nhanh nhất có thể. Nó chạy để thoát khỏi căn nhà đó, thoát khỏi bố nó- người độc ác và tàn nhẫn nhất mà nó từng gặp. Khi nó còn nhỏ, ông rất yêu quí nó. Nhưng bây giờ, rượu, cờ bạc đã khiến bố nó trở nên độc ác vô cùng. Người bố trước kia nó gặp giờ đã không còn nữa rồi. Người bố này là người khác, ông ta đánh đập nó, chửi rủa nó, bắt nó làm mọi việc có thể, và bây giờ là bán nó cho một băng đảng xã hội đen vì nhà quá nghèo và nợ nần chồng chất. Người đó có đáng để nó gọi là bố không chứ? Nó bây giờ đang phải chạy trốn ông ta. Chạy trốn chính người bố của mình. Nếu không, nó sẽ chết hoặc bị bọn xã hội đen đưa vào địa ngục. Địa ngục mà nó không hề mong muốn.

*

* *

Lúc này đã là một giờ đêm, nó đã chạy rất lâu rồi. Và giờ, nó đang rất mệt. Nó đói và rét nữa... Nó chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khoác ngoài là một chiếc khăn rách, tay cầm một chiếc túi nhỏ, trong đó có vài bộ quàn áo và một trăm yên. Hành lý ra đi của nó chỉ có thế. Một trăm yên, nó chỉ có ngần ấy, biết làm gì với số tiền này bây giờ... Nó đưa mắt lên trời, tìm kiếm một điều gì đó. Những ngôi sao, phải rồi... đó là những người bạn mà nó yêu quí nhất... Nó luôn cảm thấy bình yên và nhẹ nhàng khi nhìn ngắm những ngôi sao trên trời. Nhưng bây giờ, không có một ngôi sao nào hết... chỉ là một bầu trời tối đen... Đến sao cũng không hiện ra chia sẻ nỗi buồn với nó.

Nó bất chợt khuỵ xuống. Nó gục ngã thực sự. Nó đau đớn và buồn tủi vô cùng. Và nó khóc, khóc cho cái số phận của nó. Nó khóc rất nhiều. Nước mắt rơi không ngớt, làm nhoà đôi mắt nó. Chân tay nó tê cứng vì lạnh. Tuyết bám đầy người nó, thấm vào da thịt và làm đông lại trái tim non nớt của nó. Có lẽ tuyết muốn ủ ấm cho nó. Nhưng tuyết không thể... vì tuyết quá lạnh... và tuyết phải lạnh lẽo như thế để có thể tồn tại.

Nó cố lê vào một trạm xe buýt bên đường để tránh rét. Nó thu mình vào một góc hẹp, phía sau chiếc ghế. Mắt nó vẫn không ngừng hướng vè phía bầu trời, mong muốn tìm thấy một ngôi sao... Chỉ cần một ngôi sao thôi... nó cần một ngôi sao tâm sự với nó... Nhưng tất cả chỉ là vô vọng.... bầu trời vẫn đen kịt, không có một ánh sáng lấp lánh nào...

Vô vọng... Nó mệt, khẽ nhắm đôi mắt lại. Nó mệt mỏi quá rồi, điều duy nhất nó có thể làm lúc này là ngủ. Ngủ để quên đi mọi thứ... quên đi đau khổ lúc này... quên đi cái rét... quên đi cái đói đang dày vò nó. Nó luôn mơ ước cuộc đời mình sẽ giống như một câu chuyện cổ tích. Nó mơ được làm cô bé lọ lem hay cô bé bán diêm cũng được. Nó không cần quá nhiều hạnh phúc mà chỉ xin một chút hạnh phúc nhỏ nhoi để xoa dịu trái tim của mình mà thôi. Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, nó vẫn là một con bé bất hạnh. Từ lúc bốn tuổi tới giờ, nó chưa từng được hưởng một phút giây hạnh phúc nào hết ... Một cơn gió lạnh thổi qua, nó co mình lại, cố gắng tìm cách tránh được cái rét. Những vết thương bị bố đánh giờ đang sưng tấy lên, dát buốt vô cùng. Lúc này, mắt nó ướt đẫm nhìn về phía căn nhà bên đường. Căn nhà đó thật hạnh phúc, ấm áp, tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương. Nó có cảm giác trước kia mình cũng hạnh phúc như vậy. Nó bỗng cảm thấy nhớ nhà, nhớ mẹ. Nó muốn quay về nhưng không thể được. Bố sẽ giết nó mất, và cả bọn xã hội đen nữa. Một lần nữa, lại có cái gì đó ứ nghẹn trong cổ họng nó, tim nó dường như ngừng đập, mặt nó nhăn lại, nước mắt thì cứ thế chảy ra không ngớt... Khóc nhiều quá rồi... Nó mệt mỏi... Nó xỉu đi trong cái bóng tối và giá lạnh đang bao trùm quanh mình. Bỗng từ đằng xa, một ai đó đi về phía nó. Từ cuối cùng nó nói ra trước khi thiếp đi là: "Mẹ!!". Tiếng nói ngập trong nước mắt, mệt mỏi và hoà vào không gian tĩnh lặng xung quanh...

Tại một khoảng trời nào đó, ai đó cũng đang nhìn lên bầu trời. Đôi mắt ươn ướt. Lúc nào cũng vậy, mỗi khi nhìn lên trời là hắn lại thế. Ít ai biết được tại sao...

Nhìn lên bầu trờì một lúc lâu rồi hắn cúi gằm mặt xuống:

- Hôm nay trời không có sao rồi. Chắc bạn buồn lắm nhỉ?

Rồi hắn nhìn về một nơi xa và khẽ mỉm cười. Cười để che giấu nhữg giọt nước mắt đang trực tuôn ra. Hắn không muốn khóc. Nếu khóc thì người đó sẽ nói hắn yếu đuối, không xứng đáng làm con trai. Người đó giờ đang ở một nơi rất xa... mà chính hắn cũng không biết đó là nơi nào...

- Cậu chủ!

- Có chuyện gì vậy?- Hắn nói chuyện và không thèm quay lại nhìn người đó một cái.

- Dạ. Chúng tôi đã tìm thấy tung tích của bọn người đó rồi.

- Vậy sao? Đã bắt được chưa vậy?

- Rồi thưa cậu chủ!

- Đưa tôi tới đó.

- Vâng. Mời ngài.

Hắn ta cùng người hầu cận tới một nhà kho rất lớn. Đây là một xưởng sản xuất cũ của gia đình hắn.

- Chào cậu chủ- tất cả những người xung quanh đồng thanh và cúi chào hắn.

- Chúng đâu?

- Bên kia ạ...

Hắn bước vào một căn phòng, nơi giam giữ bọn tù nhân đã khiến hắn căm hận tới xương tuỷ. Bước tới gần phía tên đầu xỏ, quát lớn:

- Cô ý đâu? Mấy người đã giam cô ý ở đâu hả? Nói mau!

- Cô nào? Bọn ta quen biết à mà hỏi?

- Cô gái mà các người đã bắt cóc mười năm về trước. Sao, quên rồi hả?- Vừa nói hắn vừa ngồi xuống một chiếc ghế cao, tay cầm thanh kiếm Nhật. Nhìn nó một cách chăm chú

- Hàa, mười năm về trước thì có nhiều cô bé bị ta bắt cóc lắm. Mày định hỏi con nào hả thằng ranh.

- Mấy người đang nằm trong tay ta đấy? Chú ý ăn nói một chút. Nếu không có mất lưỡi cũng chẳng ai đền cho đâu.

- Thằng nhãi...

"Xoẹt", một nhét kiếm chém qua mặt tên vừa phát ngôn thiếu lịch sự. Mặt tên đó dần tím ngắt, tim như ngừng đập, mắt nhìn hắn ta sợ hãi, không dám nói thêm lời gì. Tên đó quá sốc khi thấy một nhét kiếm nhanh đến như vậy.

- Hừ, bây giờ thì ăn nói cho cẩn thận nhé. Cho ta biết cô bé mười năm trước bị các ngươi bắt cóc hiện đang ở đâu.

- Dạ, ngài tả qua ngoại hình của cô bé đó được không. Bọn em không nhớ được ạ.- Tên đó nói với thái độ kính trọng.

- Cô bé tóc màu hạt dẻ buộc 2 bên, đôi mắt nâu, mặc một chiếc váy trắng.

- Ồ, thì ra là con bé đó.

- Sao. Cô bé đó ở đâu, nhớ ra rồi chứ?

- Thực sự chúng em không biết cô bé đó giờ đag ở đâu nữa. Con bé đó như ma ý. Đột nhiên biến mất khi đang bị bắt cóc.

- Kể lại cho ta nghe được không?

- Vâng...

*

* *

Vào một ngày mùa hè mười năm về trước, bọn bắt cóc đang theo dõi một con bé mà chúng cho rằng đó là con cháu của gia tộc Ashikawa- một gia tộc lớn và giàu có. Con bé đó lúc nào cũng thấy ở trong căn biệt thự của gia tộc, thỉnh thoảng đi ra thì luôn có người theo, và nhất là một cậu bé. Một hôm, người ta thấy con bé đó chạy vụt ra khỏi căn biệt thự và không hề có ai theo sát. Bọn bắt cóc cho rằng đây là thời điểm thích hợp mà ông trời trao cho bọn chúng, sắp có một món tiền khổng lồ đến với chúng. Và chúng đi theo con bé đó...

Con bé cứ chạy, không xác định được mình đang đi đâu nên đã bị lạc vào một khu rừng. Trời lúc đó mưa rất lớn. Bọn bắt cóc nhân cơ hội đó đã bắt nó đi, mặc cho nó cứ gào thét lên. Chúng đưa nó tới một ngôi nhà bỏ hoang cách xa Tokyo, trói chặt nó lại và ra ngoài, để mặc nó khóc một mình trong căn nhà hoang tối tăm. Sau đó, chúng gọi điện tới căn biệt thự...

- Xin chào, đây là biệt thự Ashikawa.

- Cho tao gặp ông chủ mấy người.

- Dạ, ngài là...

- Không cần biết, đưa máy cho ông ta mau.

Cô hầu gái chạy qua đưa máy cho ông chủ và lui xuống.

- Alô.

- Chào ngài Ashikawa.

- Chào. Có chuyện gì vậy?

- Liệu ngài có bất ngờ không khi con gái ngài hiện đang trong tay chúng tôi?

- Con gái?

- Phải, cô bé đáng yêu mắt nâu, tóc màu hạt dẻ. Nếu ông giao cho chúng tôi 1tỷ yên thì chúng tôi sẽ thả kon gái ông ra. Còn không thì đừng hòng gặp lại nó nữa.

- Hàa, mấy người nhầm rồi. Tôi làm gì có đứa con gái nào.

- Không phải con bé đó trong nhà ông hay sao.

- Hừ, thì ra là con bé đó. Mấy người đó thích thì cứ bắt đi, tôi đang muốn nó biến mất đây.

- Mẹ kiếp, vậy là nhầm rồi.

Tên đầu xỏ tức giận, ném chiếc điện thoại xuống đất khiến cho lũ đàn em xung quanh sợ hãi. Hắn nói lại với bọn đàn em. Chúng cùng tức giận không kém khi bắt cóc "nhầm người" và còn bị mỉa mai nữa chứ. Chúng trở về ngôi nhà hoang để trút hết cơn giận dữ lên con nhỏ "bắt nhầm". Và chúng vô cùng ngạc nhiên khi thấy con bé đó biến mất khi nó vẫn đang bị trói và cửa thì khoá rất chặt. Một con nhóc mới bốn tuổi thì làm sao thoát khỏi chỗ đó được.

- Mẹ kiếp. Con ranh này biến đâu mất rồi? Tìm nó cho tao? Hừ, con bé sao chổi.

Chúng lục tìm khắp nơi, mọi ngóc ngách trong vòng bán kính một trăm mét, năm trăm mét rồi một nghìn mét, nhưng vẫn không thấy. Con bé bốn tuổi sao có thể chạy được trong đêm tối và chạy xa như thế chứ. Tên cầm đầu vô cùng tức giận và không thể nuốt trôi cục tức này. Hắn ta lôi mấy thằng đàn em của mình ra trút giận.

- Mấy thằng ngu! Có mỗi con nhỏ đấy mà cũng không tìm được. Đúng là lũ ăn hại. Ra đâm đầu vào tủ lạnh mà chết quách đi. Nuôi chúng mày tao chỉ tổ tốn cơm.

Lũ đàn em bị đánh cho lên bờ xuống ruộng. Mặt đứa nào cũng tím bầm y như gấu trúc. Chỉ đến khi hả được cục tức, đại ca thân yêu của chúng mới dừng tay.

- Ngày hôm nay đúng là xui kinh khủng. Mẹ kiếp, đã không được gì lại còn để mất con ranh đó. Nếu nó còn ở đây thì đem bán đi ít nhất phải được gần triệu.

- Con ranh đó là ma hay sao ý đại ca. Lần đầu tiên em thấy con bé bốn tuổi tự thoát ra được đấy.- thằng không bị đánh vội chạy đến đấm vai cho hắn.

- Hừ, con ma, đúng rồi, là ma, tao thấy nó mặc váy trắng, nhìn kinh.

- Chắc tại anh em mình bắt cóc trẻ em nhiều nên gặp báo ứng hả đại ca?- Tên đàn em sợ sệt.

- Báo ứng cái con khỉ. Từ trước đến giờ có sao đâu. Nếu mày sợ thì biến.

- Đại ca không sợ thì bọn em cũng không sợ. Nguyện đi theo đại ca suốt đời.- Tên đó đứng hãnh diện nói

- "Nhưg nếu có báo ứng thì đại ca chịu trách nhiệm hoàn toàn"- Hắn nói nhỏ.

*

* *

- Dạ thưa ngài, sự thật là như thế ạ!

- Vậy lần cuối các người gặp cô bé đó là ở đâu?

- Dạ thưa ngài, ở Chiba ạ!

- Ừm, tốt.

Hắn đứng dậy bước về phía cửa:

- Xi-a, giao bọn này cho anh Ken giúp tôi, bảo anh ý cho bọn chúng hưởng tù trung thân vì tội bắt cóc trẻ em.

- Vâng, thưa ngài.

- Anh gì ơi đừng bắt chúng em vô tù mà, em không muốn bị tù trung thân đâu.- Cả bọn giả vờ khóc lóc.

Hắn quay lại nhìn lũ tù nhân "đáng thương":

- Vậy các ngươi muốn nhận án tử hình à? Ok, ta sẽ giúp mấy người hoàn thành tâm nguyện. Xi-a...

- Dạ thui, chúng em ở tù trung thân cũng được, vô cùng cảm kích ân huệ của ngài.- Tên cầm đầu nói

"Mẹ thằng nhãi ranh, đợi cơ hội, bố ra tù bố sẽ xử mày", tên đó thầm nghĩ.

- Đừng mơ được ra khỏi đó. Mấy người không bao giờ nhận được lệnh đặc xá đâu.- Hắn đi cách xa rồi nhưng vẫn nói vọng lại.

- Ẹc. Mày đọc được suy nghĩ của tao à?- Tên đó thì thầm.

- Đại ca ơi, quả này mình tiêu rồi.- lũ đàn em khóc lóc.

- Tiêu cái con khỉ. Im mồm.


-TBC-

P.Q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro