Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương II: Quá khứ... Tôi đi tìm em

*

* *

Hắn bước ra ngoài, trèo lên chiếc môtô của mình và phóng thẳng trong màn đêm ... Tuyết vẫn đang rơi và hắn vẫn phóng vèo vèo trên con đường quốc lộ. Bỏ mặc sự lạnh giá về thể xác, để mặc cho tâm hồn treo lơ lửng trên mây... cho nỗi đau của hắn nguôi đi được phần nào...

"Ngốc đang chơi trốn tìm với nhóc phải không. Đợi đó, nhất định nhóc sẽ tìm ra ngốc. Nhóc đã tìm kiếm mười năm rồi... mười năm để tìm lại được ngốc. Nhưng sao ngốc lại biến mất như vậy chứ, lại một lần nữa. Bao giờ nhóc mới gặp lại được ngốc đây. Nhóc nhớ ngốc nhiều lắm... ngốc biết không hả?"

*

* *

- Chào nhóc- Con bé nhìn thằng bé và cười toe toét

Vẫn như mọi ngày, cô hầu gái lại đưa ngốc đến chơi với nhóc.

- Ngốc- Thằng bé đang ngồi trên ghế liền chạy ra.

Hai đứa cùng nhau chơi đùa rất vui. Và chỉ có lúc đó, người ta mới thấy nhóc cười. Nhóc là một cậu bé đáng yêu nhưng lại mắc bệnh tự kỉ do cái chết của mẹ từ hồi nó còn nhỏ. Cái cảnh máu vương đầy trên người mẹ lúc nào cũng hiện về trong đầu óc ngây thơ của thằng bé. Nó sợ, rất sợ cảnh đó. Chính vì điều đó mà nó dần sống thu mình, không nói chuyện với ai hết. Từ khi ngốc xuất hiện, nhóc không còn ít nói, rất hay cười... thằng bé dường như được thoát khỏi cái vỏ bọc kia và tiếp cận với thế giới bên ngoài. Thằng bé gặp ngốc trên một con đường, khi cô hầu gái đưa nó đi nhà trẻ. Con ngốc đứng cạnh cái cổng của cô nhi viện, cầm con gấu bông và khóc thút thít. Lúc đó, nhóc đã tới dỗ dành con bé. Đấy là lần đầu tiên nhóc biết quan tâm tới người khác. Hai đứa trẻ rất quí mến nhau và trở thà bạn thân từ khi đó... Cho đến một ngày...

- Ông chủ!- Cô hầu gái cúi chào ngài Ashikawa.

- Zan đâu?

- Dạ thưa ngài, cậu chủ đang chơi trên phòng với bé Chil ạ!

- Lại là con bé trong cô nhi viện đó hả?- Ông gằn giọng.

- Vâng.- Cô hầu gái gật nhẹ.

- Tôi đã nói với cô bao nhiều lần là không được cho con bé đó vào đây mà.

- Nhưng thưa...

- Con bé đó chỉ là một đứa con hoang, làm gì có đủ tư cách được và biệt thự này. Hơn nữa, nếu nó và thằng Zan chơi với nhau nhiều quá thì cũng sẽ không tốt. Cô hiẻu chưa?

- Vâng thưa ngài.

- Lần sau đừng có cho mấy đứa trẻ bên cô nhi viện bước chân vào đây. Lũ con hoang!

"Lũ con hoang!" ba chữ này đã lọt vào tai con bé, nó đứng lấp sau bức tường rất lâu rồi. Nó và nhóc đứng đó, nghe hết chuyện của hai người lớn nói với nhau. "Con hoang", nó chỉ là một đứa con hoang thôi... nó biết điều này... Tuy mới bốn tuổi nhưng nó cũng hỉểu được một phần của ba chữ đó. Nó bất giác chạy ra ngoài, nước mắt lăn dài trên má.

- Ngốc- thằng bé định chạy theo nhưng bị ba nó giữ lại.

- Mặc kệ con bé đó.

Nói rồi ông lôi nó đi. Qua tấm cửa kính, nó nhìn thấy ngốc chạy... chạy rất nhanh... nó muốn đuổi theo an ủi nhưng không thể. Cô hầu gái đã đuổi theo con bé nhưng nhóc vẫn rất lo, cậu sợ ngốc sẽ bị lạc.

Và sau lúc đó, cậu bị nhốt trên phòng, không được đi đâu hết.

- Chị có tìm thấy ngốc không ạ?- Nó ngẩng mặt lên hỏi cô hầu gái.

- Chị đuổi theo nhưng không thấy. Chắc Chil về nhà rồi, em đừng lo.

- Không, ngốc dễ bị lạc lắm. Nhỡ lạc thì sao?

- Ờ ừm, mai ba em không có nhà, chị dẫn em tới tìm ngốc nhé! Giờ thì ngủ đi!

- Em cảm ơn chị.

Và rồi nó ngủ, nhưng trong lòng thì vẫn rất lo sợ.

Ngày hôm sau, một ngày đẹp trời, không khí của buổi sớm mai thật là mát mẻ. Cô hầu gái dẫn nó đến cô nhi viện gặp ngốc. Thằng bé vui mừng cầm theo con gấu bông tới tặng ngốc. Nhưng thật không may, ngốc không có ở đó. Bà chủ cô nhi viện bảo ngốc mất tích từ tối hôm qua rồi, mọi người đang đi tìm nhưng vẫn không thấy nó. Điều này khiến cô hầu gái lo sợ vì hôm qua đã không cố gắng đuổi theo ngốc... Và người sợ hãi hơn là nhóc... Cậu bé run run, đánh rớt con gấu xuống đất và khóc thét lên...

- Không đúng, ngốc không mất tích, ngốc chỉ chơi trốn tìm với cháu thôi. Không chưa đi đâu, bạn ý đang trốn ở chỗ nào đó, phải không chị?

- Chil đi rồi em à!

- Chị nói dối em, mọi người nói dối. Ngốc vẫn ở đây. Chị lừa em, chị nói ngốc đã về nhà rồi. Sao chị không đuổi theo ngốc nữa? Em ghét chị. Em cần ngốc chơi với em cơ. Ghét chị lắm.- vừa nói, nhóc vừa khóc, lay lay tay cô hầu gái.

Mọi người xung quanh cũng rớt nước mắt theo... Một ngày đẹp trời với nắng ấm và những cơn gió nhè nhẹ thổi... nhưng lại là một ngày thấm đẫm mưa nước mắt...

Từ ngày đó, nhóc lại chui vào vỏ bọc của mình... im lìm, ít nói, buồn rầu như trước kia...

Sau này, khi được 15 tuổi, nó mới biết được rằng ngốc đã bị bắt cóc. Nó cho người đi tìm kiếm, lùng sục khắp nơi. Và cuối cùng hôm nay, nó đã tìm được, nhưng đó vẫn chưa phải là câu trả lời cuối cùng. Nó mới chỉ biết được ngốc đang ở Chiba, còn vị trí cụ thể thì không có. Mười năm trôi qua rồi, ngốc đã thay đổi rất nhiểu. Làm sao để tìm ra cô bé đó được đây... Dường như tất cả chỉ là vô vọng. Nhưng nó vẫn sẽ cố gắng tìm kiếm, nó hi vọng sẽ tìm ra người đó...

*

* *

Chạy xe trên đường được một lúc lâu, hắn dừng lại trước một công viên... Ngồi xuống ghế đá, bật nắp lon Coca và uống ngon lành... Từ phía bên kia vỉa hè, cách hắn không xa, một chiếc môtô khác cũng dừng lại. Một người bước xuống xe, bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra. Thì ra là một cậu bé, nhìn có vẻ chạc tuổi hắn. Cậu bé qua đường, tiến gần về phía hắn.

- Chà, rảnh nhỉ. Đêm tối ra công viên ngồi uống Coca.

- Kyo...- Hắn chào cậu bé đó.

- Sao nào? Tìm thấy tung tích Chil rồi à?

- Ừm...

- Chiba phải không?

- Ừm...

Khỏi cần hỏi vì sao tên này biết được chuyện đó, thế lực của Kyo cũng không kém gì Zan. Muốn biết được điều này thì cũng chẳng có khó khăn gì đối với hắn.

- Định thế nào?

- Mai tới Chiba chứ sao.

- Hê hê, tôi cũng đi, nhân tiện giúp ba tôi vài việc. Lần này xem cậu và tôi, ai sẽ tìm ra Chil trước.

- Ừ...

- Nếu tôi tìm ra Chil trước, thì Chil sẽ là của tôi. OK?- Kyo cười nửa miệng, nói với giọng đắc thắng.

- Đừng nói thế, Chil không phải đồ vật, không phải thứ để độc chiếm.

- Ờh, sao cũng được. Hẹn gặp ở Chiba. Trường Roiyaru, tôi sẽ chuyển tới đó học. Nhớ đó, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng.

- Ok. See you soon.

Vừa chào xong thì tên Kyo biến mất ngay lập tức, chỉ để lại một làn khói trắng và tiếng rít ga vù vù...

Nhắc tới nó- Con bé ngất xỉu dưới trời mưa tuyết, nó đã được một người phụ nữ đưa về nhà. Bà đối xử với nó rất tốt và đã nhận nó làm con gái nuôi. Nó sống với mẹ nuôi cùng anh trai nuôi của nó, một cậu bé tên Jin, đặc biệt hơn là bằng tuổi nó. Ngày ngày, nó sống hạnh phúc trong gia đình đó. Nó còn được đi học nữa. Trước kia, nó bị ông bố ruột bắt thôi học từ hồi lớp năm, nên anh Jin đã dạy lại cho nó những phần kiến thức đã bị bỏ dở. Quả thật cuộc sống của nó bây giờ rất tốt. Đúng như người ta thường nói:"Trong cái rủi lại có cái may". À quên mất, bây giờ nó đã có một cái tên, một cái tên chính thức, đó là Yul. Một cái tên không hay nhưng lại rất đặc biệt với nó, đó là cái tên đầu tiên của nó. Điều đó chứng tỏ từ nay, nó sẽ là Yul, cuộc sống của nó từ đây có thể tươi sáng hơn, hạnh phúc hơn...

-TBC-

P.Q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro