Park Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giờ sao?" - Ann lại cười, nheo mắt hỏi.

"Có một màu xanh, không máy và dịu như Blue Lagoon, màu xanh của lửa, em đã thấh bao giờ chưa?"

Ann nhíu mặt gần như muốn sặc hết ngụm cocktail chưa kịp uống trọn, nhìn đầy hồ nghi:

"Đốt nhà hoài nên lửa đỏ thì thấy, còn lửa xanh thì em chưa bao giờ!"

Lần này đến phiên bạn kia cười, rồi nhanh tay xếp vội vàng những chiếc ly hurricane, champagne flute và coupette chồng chéo lên nhau thành một toà tháp ly thuỷ tinh, xong tinh tướng bảo:

"Nhìn kỹ nha!"

Vài giọt brandy chảy từ đỉnh qua những lọn ly được sắp đặt khéo léo để dần dần tràn xuống đáy ly chứa rượu châm từ đỉnh tháp, và lửa cháy bùng cả rượu lẫn ly. Ngọn lửa đúng thật là màu xanh!

Nụ cười của Ann không còn nhạt nữa, mà thiệt tình và thán phục, nghĩ thầm: "Đúng là khách sạn 5 sao, đếm cả bartender cũng chuyên nghiệp và nhiệt tình ghê!"

Lửa cháy cạn, bạn bartender cầm ly rượu Lamborghini còn nóng hổi và thoánge khói trai tận tay cô. Lửa nóng, rượu nồng, và cô lóng ngóng...

Nhưng cô chỉ thật sự 'đứng hình' đến nỗi mém buông cả ly rượu khi có một nhân viên hối hae chạy đến, rối rít:

"Xin lỗi sếp, nãy giờ tụi em chạy kên lầu kiểm kho, phiền sếp phải đích thân vào quầy tự pha rượu."

Ann - lúc này hết còn cười nổi nữa - đơ mặt nhìn bạn bartender (giả danh) đang cười khoái trá:

"Khách hàng đặc biệt lắm đó nha, được chính chủ tịch khách sạn pha cocktail và làm ảo thuật cho xem."

Cô và Jimin biết nhau từ đó.

***

Jimin từng học về quản trị khách sạn tại Anh rồi lang bạt đây đó, thừa kế chiếc khách sạn từ tay ông bố doanh nhân. Cũng có thời gian dừng lại lo sự nghiệp trong các dự án du lịch Bangkok, Manila,... Xong hình như trốn tránh yêu đương hoặc nợ tình đeo đẳng, anh bỏ về Việt Nam. Đó là câu cửa miệng Ann hay trêu chọc mỗi lần nói về lối sống rày đây mai đó của Jimin. Còn sự thật có đúng vậy hay không thì có trời mới biết bởi những gì cô tích cóp chỉ bằng vài cuộc nơi chuyện không đầu không đuôi thế này. Mối quan hệ của hai người cũng hệt như vậy.

Cứ đi cạnh nhau, thân gần như hơi thở, dẫu một lần chạm môi cũng chưa từng. Có những thứ tình cảm chẳng thể nào tiến triển mới hơn, nhưng cũng không thể cũ sờn đi, vì cứ ở nguyên đó, dây dưa không tiến không lùi. Chỉ là anh cần một người để có thể vô tư kể hết mọi buồn vui thường nhật, còn cô cần ai đó ngồi chung xe để bớt chông chênh như khi cầm lái một mình.

Những buổi hẹn hò bất chợt mỗi tối chẳng nguyên do. Hai đứa cứ tựa vào nhau đi lòng vòng quanh thành phố để tìm mua một thứ gì đó - mặc dù chẳng thiết tha mấy với nó. Cốt chỉ có cớ mà băng qua những con đường ngập ánh sáng cùng nhau và tự thấy bình yên trong thứ đèn vàng dịu đến mơ ngủ. Nhưng cuối cùng chẳng có giấc mơ nào diễn ra đúng trình tự sắp xếp. Cả mối quan hệ của hai người cũng chẳng diễn ra đúng trình tự thông thường.

Cuối cùng Jimin cũng rời đi, cuối cùng anh và cô cũng chẳng là gì. Đến cả kỉ niệm, mỗi lần nhớ lại cũng trở thành phung phí, bởi những gì đã qua, có dư dả nhiều nhặn gì để lôi ra nhắc nhở hoài.

***

Facebook báo có tin nhắn mới. Là Jimin. Màn hình máy tính xoay trong thời gian loading trang mới, đầu Ann cũng xoa đều trong muôn vàn câu hỏi. Cớ gì một người chẳng bao giờ động đến mạng xã hội, cả thư điện tử còn chẳng xài, lại thình lình gửi một tin nhắn sau cả tháng trời bặt tin?

"Anh đi vội quá, không kịp chào ai. Anh về lại anh gấp thu dọn đồ đạc để theo bạn sang Ý. Tạm thời, chắc anh ở xứ pizza này bán bánh mì, hu vọng cạnh tranh nổi với dân bản xứ. À, anh có gửi cho em một món quà ở Murano khi dến Venice trôi sông để nhớ về triều cường bên mình. Chừng nào nhận được, báo anh nhé."

Lúc nào anh cũng tếu táo và tỉnh rụi như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Mà có lẽ bởi chính cá tính ấy mà mọi hoang mang cả tháng nay, Ann bỏ qua, nhẹ hẫng. Hay có lẽ cô thừa biết, người bạn khiến anh lận đận chạy từ Anh sang Ý chính là người khiến anh tin vào nguyện ước với tuyết trời, mưa rơi và đi khắp nơi chưa biết điểm dừng?

Chuông cửa reo. Hộp quà bưu điện chuyển đến. Là thuỷ tinh xứ Murano.

Ann buông thõng người bên thềm nhà nhạt nắng, chạm vào viên thuỷ tính óng ánh đủ màu, thấy lòng an yên.

Dường như mọi thứ thuộc về anh, chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng khiến cho ngày mới của cô trở nên hân hoan rất nhiều. Ann xuýt xoa nhìn viên thuỷ tinh trong tay mà thầm nghĩ.

"Thôi thì nay em xin đặt dấu chấm hết cho câu chuyện của hai ta."

Ann đi vào tra địa chỉ của Jimin, gửi lại hàng bưu điện trở về Ý với một dòng tin nhắn.

"Em không nhận, nay trả lại cho anh. Chúc anh hạnh phúc, cảm ơn Park Jimin!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro