Park Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• EM BIẾT LÀM GÌ VỚI NGẦN ẤY NHỚ THƯƠNG •

Part 1

Ra đi và ở lại, đôi lúc chỉ là một mà thôi. Giống như việc bản thân đang ở một nơi mà lòng hướng về khoảng trời khác thì cho du không dời chân đi, tự khắc chúng ta cũng đã không thuộc về chốn-hiện-tại nữa rồi.

***

Anh ta biến mất khỏi cuộc đời, nhanh hơn cả một nhịp thở và tan như khói thuốc phả vào mưa đầu mùa.

Điện thoại không còn thỉnh thoảng vang lên những cuộc gọi hẹn hò bất ngờ, hay đôi lần tin nhắn giữa khuya chỉ vỏn vẹn hai chữ "Em ơi!". Tất cả im bặt hệt như người ta kết thúc một bài diễn văn chán ngắt không một tiếng vỗ tay từ khán giả.

Ann vẫn ngơ ngác ghé qua con hẻm cũ để nhìn vào trong hun hút xóm đạo tìm một dáng quen thuộc nhưng bặt vô âm tín. Dẫu gì giữa Ann và anh ta cũng chỉ là thứ tình cảm không gọi nổi tên, thích thì tìm đến, chán thì tìm lui. Hà cớ gì cô phải quá nặng lòng? Hà cớ gì buộc anh phải quan tâm? Những mối quan hệ trong cuộc sống của hai người trước giờ vốn dĩ luôn là như vậy. Một người thích rong ruổi và rất sợ khái niệm "sở hữu" sẽ níu chân nên chẳng báo giờ dám gắn bó đủ lâu ở bất kì chốn dừng chân nào. Một người quen với cô đơn và rất sợ khái niệm "kết thúc" sẽ khiến mình hụt hẫng nên chẳng bao giờ cho phép bản thân ràng buộc với ai cả.

Vậy sao lần này, cô lại chông chênh thế này khi anh đột ngột rời tay?

Một tháng trời mặc cả với lòng kiêu hãnh và tự tốn, đến ngày thứ 29 thì cô bỏ cuộc và run rấy như một con mèo bị nhúng nước, tay lần tìm gọi đến số máy quen thuộc.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!"

Điếng người, Ann nhìn lại màn hình để rằng mình không lẩn thẩn bấm nhầm. Nhưng không, đúng là số máy quen của anh ta. Lần thứ hai, lần thứ ba... vẫn là tiếng tổng đài vô cảm. Cô gọi lên trung tâm thuê bao, vặn hỏi vì sao không liên lạc được số máy đó thì chỉ nhận được câu trả lời đanh điếng.

"Chủ thuê bao cắt số."

***

Đâu đó một ngày chưa xưa

Điện thoại ò í e, nhỏ bạn thân cho cô leo cây không báo trước. Cô gục mặt trên bàn tay mân mê miết trên ô cửa kính trong lúc chờ đợi ly cocktail.

Chiều lơ đễnh trôi qua. Cô ngồi nhìn từng vòng xe bình thản lăn đều băng ngang bar Martini nằm ở tầng trệt Parl Hyatt, thấy lòng nhạt hơn cả nắng sắp tắt ngoài kia.

Bạn bartender cũng quỡn đời vì quán xá quá ế nên tự mang ly Blue Lagoon xanh ngắt theo yêu cầu của khách ra tận bàn, không quên nhiều chuyện hỏi han.

"Chắc em thích màu xanh lắm nhỉ?"

Ann cười nhạt, gật đầu. Anh chàng kia nấn ná vẫn chịu quay về vị trí quen thuộc sau quầy bar.

"Muốn gì nữa đây?" - cô thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro