Hoseok

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• CUỘC HẸN BẤT NGỜ •
Part 2

Bọn họ cắm trai tại một bờ biển vắng, cùng đốt lửa trại và làm BBQ. Bầu trời đêm đó đầy sao và trăng sáng. Bọn họ ngồi cùng nhau thủ thỉ đôi ba điều về cuộc sống xung quanh, chuyện thi cử vừa xảy ra rồi chuyện tương lai sau này. Giữa cái không gian rộng lớn, vắng vẻ ấy chỉ còn nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ. Tiếng nổ lép bép của những que củi giữa ngọn lửa bập bùng khiến mọi người cảm thấy ấm áp hơn. Rồi Hoseok cất tiếng rap, là Tuổi trẻ là mãi mãi. Giọng Hoseok vang lên trong tiếng đệm guitar từ cậu bạn của Eva. Những âm thanh vút lên, ngân dài của guitar cùng tiếng rap trầm bổng của cậu trên nền trời đêm ấy. Tuyệt đẹp thật!

"Chỉ biết buông lời tự ôm lấy chính mình quay quắt.
Rằng vốn dĩ, chẳng có một thế giới nào là hoàn mỹ.
Dần trống rõng, lại càng thêm trống rỗng.
Bởi tiếng vỗ tay kia nào thuộc về mình mãi.
Chỉ còn biết tự mình dặn lấy.
Hãy cứ cất lên giọng hát này.
Dù cho họ nói sẽ chẳng còn ai ở cạnh tôi mãi,
Nhưng tôi vẫn cất tiếng hát cho cả ngày mai.
Chí ít là cho ngày hôm nay để mọi thứ hoá thành vĩnh cửu.
Tôi muốn đắm mình trong thành xuân này không buông."*

(*: Đây là lời rap của J-hope của bài Young Forever.)

Khi Hoseok vừa kết thúc lời rap thì cả bọn cùng nhau cất tiếng hát. "Thanh xuân của chúng ta là mãi mãi." Tuổi trẻ có bao nhiêu đâu, sao lỡ để hoài phí như vậy chứ. Những chuyến đi giúp ta trưởng thành hơn, gần nhau hơn, biết thêm nhiều điều thú vị và thấy rằng nước mình còn nhiều cảnh đẹp lắm.

***

Chiều tan trường trên con đường về nhà quen thuộc, nắng khonkg gay gắt nhưng nó vẫn cứ chói chang, Trishy hít một hơi thật sâu làm căng phồng cả lồng ngực. Cô bỗng nhớ về cuộc nói chuyện với Hoseok lúc nảy khi tan trường:

-Tết Dương lịch này Hope có định đi chơi với ai chưa?

-À, tớ có kế hoạch với người khác rồi. Xin lỗi Tris nhé!"

Nghe Hoseok nói thế, lòng cô chợt buồn. Thì ra, cậu ấy đã có người thương rồi. Trishy đã lấy hết can đảm để rủ Hoseok đi chơi thế mà...kết quả chẳng hề như mong muốn. Cô chào từ biệt, cậu ấy và biết rằng mình chẳng còn cơ hội nào nữa. Đường về nhà thật vắng vẻ và cô thấy lòng mình như rộng ra, thênh thang quá đỗi.

***

Đêm giao thừa, Eva rủ cô ra quán cà phê. Năm nào hai đứa cũng đều "ăn mừng" năm mới kiểu "độc thân vui tính" như thế. Đúng bảy giờ tối, Trishy có mặt tại quán cà phê quen của hai đứa. Bước lên lầu hai, dây kim tuyến giăng giăng khắp phòng khiến cho khắp đến phải xuýt xoa. Tiến về phía chỗ ngồi nơi cửa sổ, cô không thấy Eva đâu. Chờ năm phút, mười phút, mười lắm phút, Trishy bắt đầu lo lắng liền gọi điện cho nhỏ. Không có ai bắt máy.

-Chào Trishy! Cậu tới đây một mình à?

Trishy ngỡ ngàng khi đứng trước mặt cô giờ đây là Hoseok. Một nỗi bối rối khi gặp cậu ấy vào lúc này, cô bối rối:

-Ơ, sao Hope lại ở đây? Không phải cậu có hẹn với ai à?

-Đúng, tớ có hẹn...và cô gái ấy đang hiện diện trước mặt tớ đây.

Rồi Hoseok ngồi xuống ghế đối diện với cô, rất gần và rất thật. Đúng lúc ấy, Trishy mới nhận ra rằng cuộc hẹn tối nay của cô đều là sự sắp đặt của nhỏ Eva. Thiệt tình, lúc nào nhỏ lúc nào cũng làm cô bất ngờ!

Ngoài kia, đường phố ngập tràn sắc màu và người người khoác tay nhau đi dạo phố. Bài hát trong quán cà phê vang lên, đó là một bài acoustic nghe vô cùng bắt tai, có lẽ bài đó cả hai đều biết bởi vì họ đã từng cùng hát với nhau ở bãi biển đêm ấy. Mùa lễ hội đã bắt đầu.

"Tuổi thanh xuân của chúng ta là mãi mãi.
Cánh hoa nơi xoáy gió, thả mình tựa cơn mưa
Lang thang vô định nơi mê cung của cuộc đời.
Tuổi thanh xuân của chúng ta là mãi mãi.
Dù cho ngã quỵ rồi tổn thương mãi không vơi
Thì tôi vẫn không ngừng hướng về giấc mơ ấy.
Mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi.
Giấc mơ, hy vọng, hoài chạy mãi.
Mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi thanh xuân của chúng ta."

Young Forever - Bangtan Boys (Unplugged ver.)

Ngày 30 tháng 1 năm 2019

——————————————

Nguồn: Z.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro