Hoseok

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• CUỘC HẸN BẤT NGỜ•

Part 1

Vừa bước đến cổng trường, Trishy đã chạm mặt Hoseok. Cậu ấy đội chiếc buckethat màu đen, vừa nhìn Trishy đã nhoẻn miệng cười rồi vội rảo bước đi, không để cho cô nói lời nào. Đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Hoseok thù bất ngờ một bàn tay vỗ lên vai cô:

-Này, làm gì mà đứng trời trồng ở đây thế? Còn không mau lên lớp, sắp trễ giờ rồi!

Thì ra là Evalisa, nhỏ bạn thân của cô. Hai đứa vội vàng dắt xe vào trong bãi rồi phóng thẳng về lớp.

Hoseok là cậu bạn lớp kế bên cô đồng thời là bạn của Eva. Sinh nhật năm ngoái của Eva, cô tình cờ gặp Hoseok khi cùng được mời dự. Ngay từ lần đầu gặp, cô đã thầm để ý vì cách rap bài nhạc 'Haru Haru' của nhóm Big Bang trong bữa tiệc. Và trong suốt hôm ấy, Trishy cứ liếc trộm về phía cậu bạn với một ước ao thầm kín khi trái tim đã bắt đầu khẽ lên tiếng, nghe như lần trái tim dao động của một fangirl vậy nhưng không phải đâu. Lúc về nhà, Trishy đã nhắn tin hỏi ngay Facebook và các thông tin cần thiết của Hoseok. Eva bảo rằng Hoseok không sử dụng mạng xã hội nào ngoài Twitter cả, đáng tiếc là cô lại không có Tưitter, đành phải tải vậy. Eva thấy cô tìm hiểu về Hoseok kĩ quá chẳng ngại ngần mà giúp đỡ cô.

-Mày thích Hope à?

-Hả? Hope?

-À ừ quên mất, mọi người thường gọi thằng Hoseok là Hope.

-Ủa? Vì sao?

-Vì nó luôn đem lại tiếng cười, nó luôn vui vẻ và tràn đầy hy vọng. Người ta gọi nó là Hope nghĩa là hy vọng.

Một cái tên rất dễ thương, nếu có thể làm thân được cô sẽ gọi cậu là Hope.

-Này, trả lời đi! Mày thích Hoseok phải không?

Trishy gật đầu.

-Nhưng mà tao nói trước là Hoseok nó khó tính lắm đấy nhé! Liệu có theo đuổi nổi không?

-Thì phải thử mới biết được. - Giọng Trishy không được tự tin lắm - Mà mày cũng phải giúp đỡ tao đó nghen.

-Tất nhiên rồi, tao đâu nỡ để mày ế đâu.

***

Chuyện Trishy thích chàng trai lớp bên bị mấy nhỏ bạn đem ta trêu chọc. Trishy là cô gái thuộc ban xã hội, năng động, hoạt bát, đôi khi lại mộng mơ và nghĩ nhiều. Còn Hoseok học khối tự nhiên nên tính tình có phần khô khan nhưng đầy lí trí và thực tế, Hoseok không hẳn vì cậu chỉ khô khan trong chuyện tình cảm chứ bình thường cậu mặn chết. Tụi bạn nhìn vào cứ bảo cô và Hoseok như hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhau, làm sao mà thích nhau được. Cô bỏ mặc ngoài tai những lời nói ấy, đôi khi thích một người đâu cần phải có lí do.

Cô tương tự cậu ấy suốt mấy tháng trời mà chẳng dám nói. Cô tâm sự với mấy đứa trong tổ rồi nhận lại được "tư vấn tình cảm" hết sức nhiệt tình, mặc dù đứa nào đứa nấy ế nhăn răng. Trishy đem chuyện tình ấy giấu trong lòng, để rồi mỗi ngày khi đi ngang dãy hành lang đều khẽ liế nhìn vào chỗ cậu ấy ngồi. Hay những lần ra chơi, đứng trên lan can tầng học, cô nhìn xuống dưới sân nơi Hoseok đang chơi bóng rổ cùng tụi bạn mà không sao rời mắt được. Chie cần thấy cậu cười là đủ cho con tim cô vui rồi. Đến hôm sinh nhật Hoseok, Trishy lấy hết dũng khí rủ nhỏ Eva ra bãi giữ xe của trường. Eva hoang mang hỏi:

-Ra đó làm gì Tris? Định xì lốp nó à?

-Bậy bạ. Tao muốn tặng quà cho nó nhưng không dám đưa trực tiếp.

Eva nghe xong ôm đầu nhăn nhó. Nhỏ dùng dằn không chịu đi, năn nỉ mãi nó vẫn không chịu cô đành qua năn nỉ Lucy đi cùng.

-Lu Lu, đi tặng quà sinh nhật với tao không?

-Tặng cho thằng Hoseok đấy à?

Trishy gật gật đầu, Lucy chẳng nghĩ ngợi gì nên cũng chiều lòng bạn. Hai đứa tiến tới bãi giữ xe, mắt dáo dác nhìn xung quanh xem có ai không. Trishy khều tay Lucy rồi đưa cho nhỏ cái hộp quà được gói ghém cẩn thận, miệng run run:

-Mày bỏ vào giỏ xe nó giúp tao, cái xe màu đen nằm hàng đầu tiên á.

-Ơ, sao lại là tao? Mà sao lại không đưa trực tiếp cho nó?

-Tao sợ có đứa nhìn thấy...

-Trời! Thế mày đổ hết trách nhiệm lên tao à? - Lucy ngập ngừng - Mà mày ghi tên chưa đấy, tặng không thế này nó biết là của ai đâu.

-Chưa...chưa...

-Ghi nhanh đi, không thì nó lại hiểu lầm là tao tặng nó, phiền lắm.

Trishy lấy quà lại hí hoáy viết tên rồi nhanh nhảu đưa lại cho Lucy, Lucy phì cười trước vẻ sợ sệt của cô, vừa giận vừa thương nhưng không nỡ từ chối. Nhỏ cốc đầu cô rồi tiến về chỗ chiếc xe đạp ấy, thản nhiên bỏ ngay ngắn hộp quà trên yên xe.

Ngày hôm sau, cô lên lớp với vẻ thấp thỏm, lo lắng. Ngồi trong lớp mà lòng cô nôn nao đủ điều, không biết cậu ấy nhận quà xong thế nào nhỉ, cậu ấy có hiểu tình cảm của cô hay không, liệu cậu ấy có thích cô không. Bao nhiêu câu hỏi cứ nhảy xổ ra, mà cô cứ thắc mắc vậy chứ làm sao trả lời được. Cô mong chờ Hoseok xuất hiện ngay cửa lớp hay đơn giản chỉ là một tin nhắn cảm ơn từ cậu qua Twitter cũng được. Mấy lần đi ngang lớp của Hoseok, cô đều nhìn về phía cậu bạn ngồi, chỉ hy vọng rằng nhận được một tín hiệu gì đó từ Hoseok. Nhưng rồi, đáp lại sự mong chờ của Trishy, Hoseok vẫn cười đùa với nhỏ bạn ngồi bên.

Trishy trở về nhà với nỗi thất vọng trong lòng. Chẳng hiểu sao, cô không còn hy vọng với tình cảm đơn phương thế này. Đôi khi việc chờ đợi tín hiệu từ ai đó thật sự mệt mỏi. Nếu có thể nói ra cho hết nỗi lòng với người mình thích thì có lẽ đã chẳng còn những giây phút dằn vặt, tự làm khổ bản thân mình thế này. Nhưng có mấy ai đủ can đảm để nói ra điều ấy.

Cô kể cho Eva nghe, nhỏ lắc đầu rồi vỗ về tôi: "Mày phải kiên trì lên, mưa dầm thấm lâu, có ngày hắn cũng đổ thôi." Trishy không biết lời nói của Eva có thật hay không nhưng nhỏ vẫn tin. Thật là là mỗi lần định bỏ cuộc thit Hoseok bất ngờ lại tỏ vẻ quan tâm đến cô. Những câu chúc ngủ ngon vô tình được gửi đến vào buổi tối, những câu hỏi thăm ngắn ngủi về chuyện làm kiểm tra, chuyện điểm số cũng khiến cô rộn lên niềm vui nho nhỏ.

Hôm sau, Trishy gặp Hoseok dưới căn tin được cậu ấy mời một li siro đá bào thay cho lời cảm ơn về món quà sinh nhật hôm trước khiến cô vui mừng khôn tả. Hôm ấy, họ nói chuyện khá lâu nhưng thật sự cô cũng chẳng nhớ nội dung cuộc trò chuyện ấy là gì mà mãi ngẩn ngơ nhìn Hoseok. Cô nhìn thích nhìn vào đôi mắt của cậu, đôi mắt sâu, nồng ấm và chứa đựng nhiều điều bí ẩn. Cô đi tìm hình bóng của cô trong ánh mắt cậu. Liệu rằng có ngày nào đó điều đó sẽ thành sự thật?

***

Hè năm lớp 12, vừa thi tốt nghiệp đại học xong thì Eva rủ cả nhóm đi chơi ở Vũng Tàu. Trishy hí hửng đồng ý tham gia khi biết rằng Hoseok cũng đi. Sáng hôm ấy, bọn họ tập trung tại trường để sắp xếp xe và xuấy phát đi. Định bụng sẽ đi cùng nhỏ Eva vì dễ nói chuyện dọc đường đi thì Hoseok lên tiếng:

-Xe tớ còn dư một chỗ nè, có ai muốn đi cùng không?

-Vậy Hope chở Tris nhé, để tui chở Sophia, So So không có xe.

Không để Trishy phản đối thì Eva đã đẩy cô đến bên xe của Hoseok. Hoseok hôm nay chạy chiế motor Suzuki màu đỏ 125 phân khối, chiếc motor vừa đủ phân khối cho sinh viên chạy. Hoseok vẫn bình tĩnh nhìn cô rồi cười thân thiện:

-Nếu Tris không ngại thì lên xe thôi.

Ngoài mặt tỏ vẻ bối rối nhưng thực ra lòng cô vui chết đi được. Chả mấy khi có cơ hội được đi cùng cậu ấy thế này, làm sao cô có thể từ chối được cơ chứ. Trên đường đi, cô cố tình ngồi sát vào Hoseok, có lúc cậu nhấn ga phóng tần số làm cok giật mình ôm chặt cậu.

-Hoseok, nhấn ga phải báo chứ.

-Haha Tris cứ gọi tớ là Hope nhé, ôm chặt vào đi tớ nhấn ga không báo đâu.

Nghe nói thế, Trishy sợ té liền ôm chặt cậu. Trishy cố gắng bắt chuyện và cậu ấy cũng nhiệt tình trả lời cô. Những câu hỏi không đầu không cuối những đủ khiến câu chuyện giữa bọn họ kéo dài mãi. Hoseok vui tính hơn cô tưởng, đặc biệt những câu nói của cậu ấy luôn khiến cho cô bật cười. Trái ngược với sự hoạt ngôn thường ngày của Trishy bỗng dưng khi ở gần Hoseok cô lại trở nên khép nép đến lạ. Những câu từ tự nhiên bay biến đâu mất để đôi lúc phải để Hoseok gợi chuyện. Hành trình hôm ấy thật dài nhưng đầy ấp tiếng cười của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro