Yoongi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Ba lần là duyên - Ba người là nghiệp •
Part 3

*Sài Gòn

-Em ở nhà đi, lúc này hai người chạm mặt chỉ thêm khó xử cho nhau. Cứ để anh vào bệnh viện trấn an cô ấy, mọi chuyện sẽ ổn. - Anh khoác vội áo rồi hôn lên trán Eva thật dịu dàng trước khi tất tả ra khỏi nhà.

Chuông điện thoại giữa đêm, bệnh viện gọi điện báo tin cô ấy - hôn thê hụt của anh vừa trải qua ca cấp cứu.

Cô ấy uống thuốc ngủ tự tử.

Giá mà y học không chế ra thuốc ngủ...con người thà chấp nhận đôi ba lần thức trắng mất ngủ, còn hơn để biết bao nhiêu người viện cớ tìm sự bình yên mỗi đêm mà đánh đổi sinh mạng cả đời.

Eva muốn gặp cô ta, không phải để nói lời xin lỗi thừa thãi, càng không phải để thương hại, mà chỉ để hỏi rằng: "Có đáng không?". Kết thúc cuộc đời mình chỉ bằng vài viên thuốc ngủ, có đáng không?

Eva đã từng tự nhủ lòng nếu ngày ấy, người anh chọn là CÔ TA chứ không phải Eva, hẳn cô cũng sẽ cam tâm. Bởi dù gì, hãy cứ mỉm cười vì đã từng có, chứ đừng khổ luỵ vì phải mất đi. Suy cho cùng, có đau lòng đến mấy thì nỗi buồn cũng chỉ trong một sát na chóng qua, cái mà ta còn lại là cả một cuộc đời đằng đẵng chờ trái tim đập tiếp những nhịp yêu thương phía trước. Trái tim không dành cho người này, tự khắc sẽ đến lúc đầy đặn và dành cho một người khác.

Cứ miêm mải trong dòng suy nghĩ, đến khi gió lùa khiến cửa kính va đập liên hồi và hơi lạnh tràn vào phòng, cô mới co mình trở lại thực tại.  Nói người khác thì dễ, còn bản thân cô?

Eva và cô ấy, xét cho cùng, cũng đều đang mang đeo đẵng nỗi buồn vì một người xứng đáng đó thôi. Tiếc rằng, tình yêu chưa bao giờ đủ vừa cho cả ba người đứng chen chân và dù anh có xứng đáng đến mấy cũng không thể cáng đáng trên vai cùng lúc hai người con gái. Tình cảnh này, bắt buộc chỉ có một người hạnh phúc, còn người kia không tránh khỏi tổn thương. Như đêm nay, bắt buộc chỉ có một mình cô phải thức trắng với bộn bề suy nghĩ, còn người kia cần một giấc ngủ yên sau những xáo động - bên anh.

*Yangon

Eva ngán ngẩm nhìn quanh sân bay, xong nhìn lại đồng hồ. Kim phúc cũng chỉ mới nhích được vài dòng. Còn tận bốn tiếng nữa chuyến bay mới khôi phục do bị hoãn vì thời tiết. Sân bay quốc tế ở đây cũng nhỏ xíu và xuề xoà. Giết thời gian, cô bắt chuyện những hành khách người Nga chung chuyến bay về một số truyền thống của nước họ.

Huyên thuyên một lúc về văn hoá, tự thấy thời gian cũng không rút ngắn lại, cô bồn chồn định đứng dậy kiếm gì đó để bỏ bụng.

Chưa kịp đứng lên, một bàn tay đã đưa ra ngay trước mặt cô. Một quả táo đỏ căng mọng, thơm thoảng vị ngọt dịu dễ chịu đến yên lòng.

Ngước lên. Là anh. Là Yoongi.

Chuyến bay của Yoongi lẽ ra sẽ bay sau cô vài ngày, nhưng cuối cùng có việc nhà đột xuất nên anh đành phải ra sân bay chờ đổi vé và tranh suất bay cuối giờ. Đến lúc này, Eva chẳng thể nào chối bỏ duyên hạnh ngộ cứ xoay mòng hai người quẩn quanh nhau.

-Third time is the charm, nhỉ? - Yoongi cười phá lên khi cắt từng lát táo mời cô.

-Lành dữ chưa biết, mà thấy mời nhau ăn táo nhân dịp hội ngộ bất ngờ như vậy quả là có một không hai. - Eva khúc khích đưa lát táo lên môi, vị ngọt tứa ra thơm cả vòm miệng.

-Anh chỉ kịp quơ quàng trên bàn khách sạn còn duy nhất món này, định ăn cầm hơi trong khi chờ chuyến bay cuối. - Yoongi phân trần về sự vội vàng khi hãng hàng không chỉ đổi chuyến bay trong ngày nếu chuyến bay chốc nữa còn dư chỗ.

-Lỡ không còn suất để đổi vé đi kịp chuyến này với em, anh định thế nào? - Eva lo lắng.

Yoongi lật đật mở túi xách, lấy vội cuốn sổ tay rồi hí hoáy vừa ghi vừa lẩm nhẩm: -Số điện thoại, facebook, instagram, twitter,...còn địa chỉ e-mail gì nữa không nhỉ? Sang tận đây xa xôi vậy mà còn gặp nhau suốt, đến khi trở về xứ mình lại mất liên lạc thì uổng phia duyên trời. À, hay là anh xin cả địa chỉ nhà em, hì hì có lỗ mãng quá không nhỉ? - anh cười cười gãi đầu nhìn cô.

Cô mỉm cười, thấy lòng ấm áp một nỗi niềm khó gọi thành tên.

Ba lần gặp nhau, tình cờ đến thế, ngẫu nhiên đến thế, là duyên trời, phải không?

*Sài Gòn

Ba người trong cùng một cuộc tình, trớ trêu đến thế, đăn vặt đến thế, là Nghiệp báo, hẳn rồi.

Nếu ngày ấy, khi về lại Sài Gòn, họ đừng gặp nhau như lời hẹn vu vơ nơi đất khách, hẳn sẽ có những sai lầm chồng chất thêm cao. Nếu ngày ấy, khi biết anh đã có hôn thê đính ước, cô lẳng lặng rời xa, hẳn sẽ không có tình cảnh cả ba đều nổi sóng trong lòng. 

Nếu ngày ấy, họ đừng gieo mầm yêu thương giữa đất nền xi măng khô khốc, để gặt quả đắng và xám ngoét niềm tin như thế này.

Quả báo. Là quả báo.

Một mình đẩy hành lý chen giữa dòng người tiễn nhau đi ở sân bay Tân Sơn Nhất, cô thấy mình lạc lõng giữa đám đông. Gió thổi khô khốc cũng chẳng thể thốc tung nỗi lòng đang nặng trĩu trịt.

Eva chọn cách ra đi.

Không phải trốn chạy vì mặc cảm tội lỗi. Không phải cao thượng để nhường lại hạnh phúc cho ai đáng có. Không phải buông tay vì sợ hãi đã trót mang phận đến sau thì hẳn sau mình còn nhiều người đến sau khác chen vào. Không phải vì một lẽ gì khác, ngoại trừ một sự thật, rằng cô yêu Yoongi. Yêu đến tận cùng.

Và bạn biết không? Tận cùng của yêu thương là từ bỏ.

Sẽ đến lúc chúng ta hiểu ra lời yêu vụng về nhất là lời yêu mong được đáp lại. Bởi tình yêu đó, rốt cục, cũng chỉ là ước muốn chiếm hữu. Lời yêu chân thành nhất, ngược lại, chẳng đòi hỏi và mong chờ gì. Vì chỉ cần nhìn nhau và biết rằng chúng ta vẫn còn sống dưới chung bầu trời, thế là đủ.

Thế nên, anh chẳng cần làm gì nữa, dù là bên cạnh cô để đền trả tình cảm này. Sự hiện diện đã từng của anh cũng đã đủ để trái tim cô nguyên lành nhất mà chẳng màng được mất, gần xa, buông tay hay níu giữ.

Bước lên máy bay, ngơ ngác tìm chỗ, vừa hay đến đúng ghế ngồi đã thấy có người ngồi sẵn. Định bụng hỏi xin đổi chỗ để ngồi cạnh cửa sổ, bởi lúc này, cô thèm lắm nhìn lại khoảng trời của chung hai đứa...

-Anh dành sẵn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, như thói quen lúc trước của em trên chuyến bay từ Yangon về đây. - Người hành khách quay sang nhìn cô, cười bằng ánh mắt ấm áp như lần đầu gặp nhau dưới chân tháp tỏa sáng tại chùa Shwedagon.

Eva đan hai bàn tay, áp vào mặt mình, trấn tĩnh những rưng rưng lẫn nghi ngại. Ấp úng trong vỡ oà, chỉ biết đứng đó, thấy Yoongi mà bước đến gần cũng sợ làm vỡ một ảo ảnh.

-Đừng nhìn anh như thế nữa. Lần này không phải duyên trời, không phải ngẫu nhiên, mà là anh muốn. Là anh kiên tâm. Là anh lục tung các mỗi quan hệ bạn bè để tìm cho bằng được chuyến bay và mã vé của em. Là anh không thể và không muốn để mất em.

Ngày 29 tháng 1 năm 2019

——————————————

Nguồn: A.K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro