Yoongi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• BA LẦN LÀ DUYÊN - BA NGƯỜI LÀ NGHIỆP •
Part 2

Hai người xa lạ nếu lần đầu gặp nhau ngay giữa thành phố họ sống, hẳn sẽ lướt vội qua không lời hỏi han hah một lần ngoái lại. Bởi chốn thường nhật ấy đã quá dư thừa hơi người và tiếng chộn rộn quen thuộc để tĩnh tâm dừng chân bước chậm. Nhưng đây lại là đất khách lạc lõng, tự nhiên nghe thấy tiếng người chung ngôn ngữ, bỗng có chút ấm lòng. Chốn xa xôi hoá ra lại có thể níu gần lòng người.

Sau vài câu xin lỗi, cô và anh cũng kịp thăm hỏi những lời muôn đời khách sáo. Một anh chàng nhiếp ảnh gia tự do mê chí tang bồng. Một cô gái bỏ thế sự để sang đất Phật tìm an yên. Cuộc gặp gỡ trên đất khách tình cờ của hai người sống cùng một thành phố nhưng chưa từng biết nhau. Kể ra cũng là cái thú của những chuyến du lịch bụi.

Yoongi đi khuất vào ráng chiều chuyển dần vào đêm, còn cô tiếp tục quẩn quanh toà tháp chính, mơ màng ngóng lên đỉnh chóp khi tỏ khi tắt của những viên ngọc ẩn mình. Tìm một chút ánh sáng.

Liệu có phải đất Phật đang dạy cô bài học về duyên phận, khi trong hàng ngàn phiến gạch, chỉ duy nhất tại phiến gạch ấy mới cho ta thấy ánh sáng riêng biệt của hạt ngọc trên cao. Cũng như trong hàng ngàn con người, chỉ duy nhất một người mới cho ta thấy nhịp tim mình khẽ đập khác đi thế nào.

*Sài Gòn

Tiếng kim loại rơi leng keng trên nền nhà. Eva đang ngơ ngác ngó quanh khi đang treo lại chiếc áo của anh lên thành giường. Chiếc nhẫn nằm chỏng chơ trong căn phòng còn xộc xệch hơi ấm của hai người.

Là chiếc nhẫn đính hôn của vị hôn thế của anh trả lại anh hôm trước.

Eva lơ đễnh nhặt lên, nhìn thứ ánh sáng trong veo của viên kim cương được chạm khắc tỉ mẩn đính trên vòng nhẫn trắng tinh khôi. Thứ kim loại mà biết bao cô gái mê mẩn và chứng nhân cho triệu cuộc chung thân hạnh phúc, giờ trở thành một màu mờ mờ hoen đục. Mà chẳng biết là nhẫn bị đục hay mắt cô đang ướt nên nhìn đâu cũng ra một màu lấm lem nhoè nhoẹt thế kia.

Cô len lén ướm thử chiếc nhẫn vào tay. Vừa khít. Xong nhìn vào gương, tự chua chát cho tình yêu tranh giành của mình. Hình thù đục ngầu trong gương như đang nhếch mép mỉa mai: "Đến cả chồng sắp cưới của người ta, mày cũng phỗng tay trên, huống hồ gì nhẫn đính hôn chẳng vừa vặn ngón áp út của mày?"

Lau vội vài giọt nước mắt hư hỏng vừa kịp tràn trên mắt, cô tháo chiếc nhẫn, cất lại vào túi áo trước khi anh trở ra. Bấc giác cô thấy trong gương vết hôn trên cổ mình đã ửng đỏ, cô lúng túng hốt hoảng. Dùng ngón tay chà xát hết sức bình sinh, dấu hôn cũng chỉ càng bầm lên màu rượu vang ủ chín. Quơ quàng tuie xách, lục tìm hộp phấn nền, cô thoa một lớp dày lên cổ hòng che đi những yêu thương hằn lại mà anh vừa trao. Không phải vì sợ người đời soi mói nhìn thấy rồi miệt thị "Đồ con gái trắc nết!", mà chỉ lo rằng khi anh trông vào sẽ thêm nặng lòng cho cuộc tình đúng người - sai thời điểm.

Yoongi từ trong phòng tắm bước ra, một mùi hương thoang thoảng vị táo dịu ngọt trấn an Eva đôi chút. Yoongi ôm cô từ phía sau, thấy hộp phấn nền vương vãi trên tay, anh thoáng chút bối rối:

"Em còn trang điểm chi lúc này?"

Eva ậm ự không nói nhưng rồi anh nhìn vào vết phấn còn đang loang lổ trên cổ cô, anh chợt hiểu ra mọi điều. Anh siết cô vào lòng hơn, anh thì thầm:

"Tại sao em phải che giấu? Khi tất cả yêu thương của anh hiện giờ chỉ còn duy nhất mỗi em?"

Mơ hồ và nghẹn đắng lòng, cô đáp:

"Em không che giấu anh hay bất kì ai cả, mà tình yêu này vốn dĩ em không dám nhìn thẳng vào, bởi vì em biết bản thân mình đã sai."

Con đường sai từ bước chân thứ nhất, để mình thành kẻ khất thực niềm tin - cô cắn chặt môi, tự hỏi mình tình yêu này phải chăng là ích kỉ chiếm hữu? Bởi thật ra, "sở hữu" là một khái niệm không hề có thật. Chúng ta chẳng sở hữu bất kì thứ gì, kể cả chính bản thân. Tất cả đều là vay mượn và thuê mướn có thời hạn, khi nào đến lúc thì trả về cho bụi đất trơit. Cho nên, thật hoang đường nếu cứ nằng nặc đòi sở hữu một người và gắn cho họ hai chứ "người thương".

*Yagon

"Cứ mải lo ngước nhìn, kẻo lại giẫm chân anh!" - Eva Lorel giật thảng người, nhìn quanh quất thì thấy chàng trai hôm nọ đang đứng ngay trước mặt, mỉm cười hồn hậu như đã thân quen từ lâu vậy.

Lúng túng, Eva lại cúi đầu. Chẳng hiểu sao mỗi lần chạm mặt anh, cô chỉ biết ngẫn nhìn lên cao hoặc cúi gằm xuống đất, như thể trốn tránh. Có điều, đâu ai những ngẫu nhiên của số phận và trốn nỗi cõi lòng của chính mình?

Eva và Yoongi lại không hẹn mà gặp trên đất Myanmar. Sau lần giẫm chân hôm trước, cũng may lúc này, cô chưa đâm sầm vào anh thêm lần nữa, nếu không chắc Phật tổ trên chánh điện sẽ cười cô hậu đậu mất. Yoongi xuất hiện ngay khi cô đang lơ ngơ ngước nhìn những bài kinh kệ khắc trên tượng Phật trong khuôn viên chùa Chauk Htat Gyi. Nơi đây đang thờ tượng Phật lớn nhất quốc gia. Điều đặc biệt là đôi mắt của Đức Thế Tôn được chạm khắc bằng thuỷ tinh đen nên dù đứng ở đâu trong phạm vi 180 độ, khách hành hương đều cảm thấy ánh mắt Phật theo dõi mình. Vì lẽ đó, ngôi chùa được nhiều Phật tử đến cầu nguyện, như một cách trấn an lòng rằng dù ở bất cứ nơi đâu, Đức Phật vẫn nhìn thấy chúng sinh để che chở và hướng thiện con người thoát khỏi u mê lầm đường.

Mà cũng lạ, ở đất nước mà 90% dân số theo đạo Phật và cách vài bước chân sẽ thấy ngay một ngôi chùa thiếp vàng, chẳng hiểu sao hai người cứ liên tiếp gặp nhau trong những ngôi chùa ngẫu nhiên thế này. Là u mê lầm đường hay chính bề trên dẫn lối?

Eva lảng đi những thuyết giao của Phật pháp về duyên tương ngộ, cô ngước nhìn thẳng vào mắt anh. Một cảm giác bồi hồi chạy dọc nơi ngực trái. Eva bất chợt chợn người, sợ giữa nơi tôn nghiêm lại để lòng phàm trần rung động. Mỉm cười nhắc lại chuyện lần trước, hai kẻ tình cờ hạnh ngộ bông đùa vu vơ những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Khi chợt thấy tay chân dần trở nên lóng ngóng, cô chào vội rồi rời đi. Chẳng có pháp nhãn bằng thuỷ tinh đen nhìn khắp bốn phía như tượng Phật ở đây, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ một ánh mắt theo dõi mình từ phía sau, chăm chăm và thao thiết. Lòng cô đinh ninh thở dài: "Đất Phật này không hẳn nhỏ xíu đến mức sẽ còn lần nữa chạm mặt nhau..." Nghe tim hẫng một nhịp, cô bất giác chùng chân, muốn ở lại nơi này thêm chút.

Nhưng khi ngoảnh lại, bóng dáng ấy đã biến mất, chỉ thấy khách thập phương qua trước chùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro