Yoongi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• BA LẦN LÀ DUYÊN - BA NGƯỜI LÀ NGHIỆP •
Part 1

Bản chất muôn thuở của tình
yêu luôn là cuộc đánh cược được -
mất, mà chẳng ai dám chắc mình
là người chiến thắng sau cùng để
sở hữu mãi vị trí duy nhất trong
lòng nhau. Nhịp tim vốn dĩ có bao
giờ đứng yên, thứ hạng ưu tiên của
thương yêu cũng thăng giảm vô chừng.
Thế nên, chưa đi đến cuối đường thì
chưa chắc ai mới là kẻ thứ ba, ai mới là
người bên lề hạnh phúc của người ta?
Có điều, cuối đường là ở đâu?

-------------------------------------------------

Evalisa Lorel, là một cô gái bình thường vô cùng ghét những người thứ ba và chính mình lại trở thành người thứ ba.

Eva yêu anh, mặc kệ ngoài kia là những lời mỉa mai và trong lòng là một tiếng thở dài.

Chỉ vì cô là người thứ ba. Chỉ vì cô mà Yoongi đành đoạn từ hôn với người con gái đã ướm thử váy cưới chờ ngày nắm tay người thương bước vào thánh đường. Chỉ vì cô mà tình yêu trở thành thứ cảm xúc lung lay và đầy hồ nghi cho cả ba người, dù là kẻ được yêu hay là người buông tay từ bỏ.

Đôi lúc phải xin lỗi người đến trước, vì cảm giác thắng cuộc trong tình yêu hoá ra chẳng hề dễ chịu. Cứ nghĩ chỉ cần bước cạnh nhau, nhìn thấy người kế bên mỉm cười là đủ, chẳng cần bận tâm anh ấy đang trong tay cùng ai. Nhưng không, sự ích kỉ cuối cùng vẫn luôn ngự trị và bản tính chiếm hữu đã quyết định gần hết kết cục ai ở lại, ai phải ra đi. Không có người đến sau, chỉ có người không còn được yêu nên buộc phải nhường lại hơi ấm cũ cho một bàn tay mới đan vào. Tình yêu, đằng sau vẻ ngoài bọc đường ngọt ngào của bao câu chuyện hoàng tử công chúa, thực chất lại rất chua chát và khắc nghiệt trong cuộc sống đời thường.

Hạnh phúc liệu có tròn đầy khi ta đứng nhìn người thương buộc phải từ bỏ đoạn tình lúc trước để bước tiếp với mình? Tình yêu liệu có cam tâm trước trò may rủi của số phận đang tung đồng xu chọn mặt trái mặt phải? Đến trước và đến sau, có quan trọng lắm đâu, khi mà yêu thương chỉ phân biệt được - mất và có đáng không, chứ chẳng nề hà có đúng không. Thế thôi...

*Yangon

Eva gặp anh - nói đúng hơn là giẫm phải chân Yoongi - giữa quốc tự Shwedagon của Myanmar trong một buổi chiều tà mà hoàng hôn còn nấn ná chưa rời đi. Để rồi từ bước giẫm chân đầu tiên kéo dài cho những vết trượt ngã của hai đứa mãi về sau này...

Cứ mỗi lần mỏi mệt với tâm trạng của bản thân, Eva lại tìm sang Myanmar lánh đời náo động. Tập tục của xứ sở Chùa Tháp bắt buộc khách hành hương phải cởi bỏ hết giày dép trước khi tiến vào lễ Phật. Cảm giác chân trần bước trên từng bậc thang đá dẫn lên chánh điện ở mỗi ngôi chùa nơi đây sao bình an quá đỗi. Mà tại đất nước cứ "tam bộ nhất bái" là gặp một ngôi chùa như Myanmar thì coi như sẽ đi chân đất thường trực. Nhờ vậy mà học được tính điềm nhiên mặc cho dưới lòng bàn chân đầy sỏi đá và nắng hắt lên rát bỏng. Thấy mình trần gian.

Những cấm vận kinh tế áp đặt lên Myanmar cũng như chính sách đóng cửa ngoại giao đã khiến cho tình hình kinh tế ở đất nước này trì tệ suốt mấy chục năm qua. Từ sân bay đến các nhà hàng hầu như không có máy điều hoà, thậm chí ở vùng ngoại ô, đèn điện quốc gia khan hiếm. Điện thoại là một thứ xa xỉ còn Internet thì chỉ có thể truy cập ì ạch ở những khách sạn 5 sao. Đất nước nghèo khổ và sống khép kín vậy đó, nhưng người dân một lòng hướng về Phật nên chùa chiền được xây dựng thành kính khắp nơi. Bởi mới thấy, người ta sống đời đạm bạc, có thể đói, có thể nghèo nhưng không thấy khổ, bởi tâm linh luôn có nơi nương tựa để tìm về trú an.

Eva đến viếng chùa Shwedagon khi chiều đã chập choạng. Toạ lạc trên đỉnh đồi Singuttara ngay trung tâm thủ đô Yangon nên đứng từ bất cứ nơi nào cũng đều thấy quốc rự của Myanmar sừng sững giữa lưng chừng đất trời. Gọi Shwedagon là một vương triều thu nhỏ chắc cũng không quá lời, bởi khuôn viên nơi đây rộng hơn trăm hecta với quần thể nhiều chùa và tháp nằm uy nghi kế cận nhau. Thơ thẩn dạo quanh dưới toà tháp chính cao gần trăm mét, cô ngước nhìn nắng loang nhạt dần và ngôi cổ tự đang dệt lên nền trời vẻ lấp lánh bất biến với thời gian. Nghe đâu chỉ riêng ngôi tháp này đã được dát kín hơn nửa tấn vàng và trên đỉnh chóp còn có lá cờ đuôi nheo bằng vàng khối, khảm kín cả ngàn viên kim cương, hồng ngọc, lam ngọc... Chính những viên ngọc ấy đã mang đến một kỳ quan mỗi khi chạng vạng, khiến du khách cứ vừa đi vừa nheo mắt nhìn trời, rồi thỉnh thoảng dò dẫm xuống đất.

Eva đang mải mê lò dò trên từng phiến gạch, mắt đăm đăm nhìn lên cao, lẩm nhẩm trong phấn khích "Kìa, màu trắng..." thì bất chợt nghe tiếng thất thanh: "Kìa, coi chừng...". Cô vấp phải một thân hình cao lớn phía sau lưng, mà nếu người ấy không gồng mình đứng yên để cô giẫm chân tựa vào thì hẳn cô đã ngã chỏng gọng.

Loạng choạng quay lại, Eva rơi thõm vào ánh mắt trong veo của anh trong một sát na rồi loạng choạng quay đi. Loạng choạng rối nghĩ, cô rụt vội chân, cô khẽ mình và mặt cúi gằm loạng choạng xin lỗi:

- Tôi vô ý quá. Không để ý gì. Lo nhìn ở trển...

- Lỗi của tôi nữa, loay hoay tới lui chụp hình thế nào mà đụng phải em. - Anh ta cười xuề xoà, ngắt lời cô. Tay vò vò đầu bối rối rồi choáng ngợp trước vẻ đẹp thanh tao của cô. Anh buông bàn tay vò đầu mình xuống chìa ra phía trước mặt cô.

- Chào em, tôi là Min Yoongi, rất vui được biết em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro