NamJoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• ANH SẼ YÊU EM TRONG BAO LÂU •
Part 2

21 giờ tối

Anh đặt nụ hôn lên môi cô. Chỉ để nhận lại một cái quay ngoắt người né tránh.

- Chỉ có 24 giờ thôi, em nghĩ mình đừng lưu lại quá nhiều, dù là trên môi, hay trên tim. - Cô líu ríu trong mớ bòng bong suy nghĩ.

NamJoon mỉm cười, nắm tay cô kéo về phía cầu thang nơi cao ốc họ đang đứng. - Đi theo anh, anh dẫn em đi đếm...ánh sáng.

23 giờ khuya

- Em đã bước qua bao cuộc tình, và em chỉ mãi theo bóng hình... - Anh khẽ hát bài tiếng Việt với giọng lơ lớ khi ngồi nhìn cô nheo mắt đếm đến cái đèn thứ 3.729 đang lấp lánh dưới đại lộ.

- Đừng hát hò làm em phân tâm, anh thua chắc rồi, em đếm sắp xong đây này.

- Anh cũng đâu giành phần thắng. Chỉ là có cảm giác em đang trốn tránh một bóng hình nào đó trong nỗi nhớ thôi. Đếm đèn thì em giỏi, nhưng đếm cuộc tình thì sao?

- Bóng hình mang theo thì chắc chắn không, cuộc tình đã qua càng không đủ nhiều để đếm, chỉ có duy nhất một bài học luôn phải nhớ. - Cô điềm nhiên trả lời.

- Bài học gì? - NamJoon vẫn dõi mắt đắm nhìn những bảng đèn chớp tắt dưới xa kia. 

- Mỗi cuộc tình kết thúc, luôn có một người ngộ ra đuọce bài học rất rõ ràng về cái gọi là ảo tưởng. Ai bảo chỉ có nhắm mắt ngoan ngủ mới có thể nằm mơ? Khối kẻ đang yêu vẫn đang mơ giữa ban ngày khi mắt mở tỏ tường nhìn kỹ đối phương, dù không hề biết tình cảm đó chỉ là sự ngộ nhận hoang đường.

- Sống ở đời, chỉ có những-niềm-hảo-vọng là không bao giờ có giới hạn và sớm hết hạn. - NamJoon tiếp lời nhoẻn miệng cười để lộ lúm đồng tiền sâu sắc ở trên má phải của anh, xong nắm lấy tay cô, bảo: - Mải lo đếm ánh sáng, anh quên đếm giờ, chỉ còn một tiếng đồng hồ yêu em...

23 giờ 59 phút

Nhà thờ Đức Bà sáng rờn nến vây quanh. Những con chiên ngoan đạo đang ngồi ngóng vọng về tượng Đức Mẹ, mắt thao thiết những niềm tin nguyên lành nhất.

- Anh dẫn em ra đây làm gì vậy? - Cô quay sang anh, đang tất tat với đủ thứ hộp lỉnh kỉnh trên tay.

- Ngắm sao băng. Anh mang sẵn kính viễn vọng cho em rồi đây. - Vừa nói, anh vừa dúi vào tay cô chiếc kính tầm xa xếp gọn trong tay.

Cô nheo mắt nhòm vào ống kính, hướng lên bầu trời đêm lấm tấm sáng những hạt sao. Ngôi sao nào cũng li ti chớp tắt như trẻ nít lúng túng liếc mắt nhìn đợi ai đó cho kẹo ngọt. Chỉ có một ngôi sao tít đằng xa sáng rực như đang nhìn chằm chằm vào mắt cô, mỗi lúc một gần đến khi rơi hút vào ống kính, loá mắt đến độ cô giật mình buông tay. Không phải là ngôi sao!

Mà là chiếc nhẫn đính hôn đang nhấp nháy toả sáng trong tay anh.

Anh khẽ cầm tay cô, và bảo:

- Anh chỉ muốn yêu em trong 24 giờ, vì sau 24 giờ này, anh không còn muốn chỉ là người yêu đơn thuần nữa. Sophia, anh muốn là chồng em...

Ngày 21 tháng 11 năm 2017

—————————

Nguồn: A.K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro