NamJoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• ANH SẼ YÊU EM TRONG BAO LÂU •
Part 1

Đường chưa đi đã ngại đường dài.
Người chưa yêu đã sợ lòng đổi thay.

-24 giờ

Sophia bật cười trước câu trả lời quả quyết nhanh hơn cả chớp mắt của NamJoon. Mà cũng là câu trả lời lạ lùng nhất cô từng được nghe. Nếu những chàng trai dẻo miệng hứa hẹn trăm năm, hay ít ra cũng văn vẻ lãng mạn kiểu "Sẽ yêu em trong 3 ngày, là Quá khứ, Hiện tại và Tương lai." , thì anh, chỉ cần 24 giờ yêu thôi sao?

10 phút trước

Thực khách đã về gần hết và quán cũng đã xuống đèn hòng đuổi khéo hai kẻ ngồi mải mê trò chuyện quên cả đồng hồ đã quá 12 giờ khuya. Rời quán, anh và cô đi lòng vòng qhanh những con đường như nấn ná chưa chịu rời tay. Và đó cũng là lúc anh ngỏ lời: Anh muốn tụi mình cứ như thế này hoài...

-Anh sẽ yêu em trong bao lâu?- Cô buột miệng trong vô thức. Mỗi khi chàng trai nào ngỏ ý xa xôi, cô lại hỏi cùng một câu y hệt. Cô có một nỗi ám ảnh trước những hứa hẹn yêu thương trọn đời mãi mãi rồi cũng chẳng níu lại được khi dứt áo buồn tay. Hứa hẹn làm gì, thề thốt làm chi? Tình yêu đâu thể buộc ràng với hạn định thời gian. Trái tim một phút còn thay đổi nhịp đập đến mấy chục lần, huống hồ buộc nó cả đời chỉ yêu duy nhất một con người?

Đã từ lâu, Sophia chán nản tất thảy những mối quan hệ bắt đầu bằng đủ lời đường mật đầu môi, để khi kết thúc không có nổi một câu xin lỗi. "Đời đời kiếp kiếp" là một khái niệm mơ hồ chỉ có trong ảo tưởng của những người nhẹ dạ chỉ biết tin vào tình yêu làm lẽ sống. Cô không cần yêu. Cô đủ sống hết cuộc đời này bằng chính đôi chân mình . Chẳng việc gì tin vào những lời hứa lứa đôi.

Thế nên, ngay khi NamJoon bảo sẽ yêu cô chỉ trong 24 giờ, cô gật đầu để che đi một cái cười xao nhẹ. Ừ thì hãy cố mỉm cười, dẫu nụ cười là thứ giả tạo nhất mà ai cũng có thể gượng gạo đặt lên môi dù cho trong lòng kỳ thực chẳng vui. Cuộc đời dạy cô hiểu rằng bất kỳ ai rồi cũng phải đôi lần cố cười thật tươi, tập sống thật vui, bình yên và thản nhiên nhất để cho người ra đi thấy rằng dù không còn họ, chúng ta vẫn sống rất đường hoàng.

1 giờ sáng

- Giờ này, hoa tươi vừa được chuyển về từ Đà Lạt. Em sẽ được thấy những bông cúc Mặt Trời đầu tiên của ngày mới. - Anh hớn hở bảo với cô trên đường đến chợ hoa Hồ Thị Kỷ sau lời chấp thuận tỏ tình. Tuy chẳng thiết tha gì mấy với hoa cỏ nhưng cô cũng hơi tò mò muốn biết cúc Mặt Trời là cái chi chi mà giữa đêm anh cất công tìm mua thế này.

Anh trở ra từ hàng hoa, tay cầm những bông hướng dương vàng ươm. Sophia bật cười. Chàng trai này cũng lắm trò thật. Giữa bóng đêm của những con đường Sài Gòn ngoan ngủ, đoá "cúc Mặt Trời" theo cách gọi của anh ấm áp toả vàng như đang bừng sáng trên những ngón tay mảnh khảnh tựa tia nắng của cô.

3 giờ sáng

Điện thoại reo. Cô mơ màng nhìn qua màn hình chờ, thấy tin nhắn từ số máy lạ hoắc. Miết tay mở ra xem, là tin nhắn của anh. Ờ, quên béng, chẳng lưu số anh, cô thầm nghĩ. Hình như đã từ lâu lắm, điện thoại cô chẳng còn hiện tên của bất kỳ ai ngoại trừ những dãy số rối rắm. Từ khi xa người ấy, cô bỏ luôn thói quen lưu số liên lạc của những người tình sau này vào điện thoại, chỉ để những con số vô hồn hiện lên màn hình. Lý do vì cô chẳng muốn bận lòng phải xoá tên hay tập quên một danh bạ quen thuộc nữa. Cứ để điện thoại là số , cứ để lòng mình dửng dưng, khỏi mất công phân biệt số lạ lẫm tên quen.

7 giờ sáng

Sophia còn nấn ná trong chăn thì chuông điện thoại lại reo. Vỏn vẹn chỉ một dòng tin: "Anh đang đợi trước nhà". Phóng thẳng vào phòng thay đồ với bản năng phụ nữ trong tình huống khẩn cấp, chỉ 5 phút sau, cô đã thoa lên người đủ loại hoá chất tạo mùi mà thiên hạ gọi mỹ miều là nước hoa và đắp lên mặt kha khá hỗn hợp phấn nền kem dưỡng. Đón NamJoon trước cửa với bộ dạng nón bóng chày đội sụp (nhằm che đi mái tóc rối chưa kịp dùng máy kẹp thẳng) và chiếc đầm quấn kín bộ đồ ngủ bên trong, cô cười nụ cười chuyên nghiệp nhất có thể:

- Anh có vẻ khoái tạo bất ngờ quá, NamJoon nhỉ?
- Chẳng phải em từng nói không thích theo những kế hoạch định sẵn còn gì?

Rạp chiếu phim sáng sớm chỉ có cô và anh, như thể chính đám đông hỗn loạn trên màn ảnh phải ngó ra mà xem hai đứa ngồi trong rạp diễn cảnh "Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu". Mà có yêu thật không - cô tự nhủ? Mùi bắp rang ngây ngấy hoà lẫn trong cơn ngái ngủ của hai kẻ hầu như vừa thức trắng đêm qua vì lời tỏ tình bất ngờ. Chút ngọt ngào pha lẫn cơn mê tỉnh của thứ tình cảm chẳng biết là trò chơi hay phen xốc nổi?

10 giờ sáng

Cô đến văn phòng trễ. Đám nhân viên đang tụm năm tụm ba vì không có sếp "cai quản" lập tức ai về chỗ nấy, tỏ vẻ chăm chỉ ngoan hiền. Vội dẹp bỏ nụ cười đang lẩn quẩn trong mắt, cô đeo kính và bắt đầu dúi vào màn hình với các bản báo cáo. Tranh thủ lúc cả team dưới trướng đang nhao nhao gút kế hoạch trình ký cho kịp buổi họp, cô khẽ đưa tay che mặt, giấu đi một tiếng thở dài.

Giá mà cô bớt thông minh, bớt kiêu hãnh, bớt tỏ vẻ ương ngạnh quá nhiều trước cuộc đời, nói chung là bớt-trần-ai-con-người, thì có lẽ, cô sẽ dễ thở và dễ sống hơn.

13 giờ trưa

Cuộc họp kéo dài với đủ mọi ý kiến chê bai nhưng chẳng tìm được hướng giải quyết. Cô đã quá quen nghe những lời phê phán, buộc người khác phải làm thế này thế kia cho đúng, trong khi chính họ còn chưa rõ bản thân phải sống thế nào để phải đạo.

Bước ra khỏi phòng họp, về lại văn phòng đã thấy một phần bento Nhật Bản gói ghém công phu đặt ngay ngắn trên bàn kèm mẫu giấy nắn nót từng chữ. "Lại lắm trò", cô bật cười rồi đóng vội cửa phòng giấu kín chút ấm lòng đừng lan mất quá nhanh.

18 giờ chiều

Về đến nhà, cô buông mình trên sofa, chẳng thiết trút bỏ quần áo lẫn sự mệt mỏi của công việc đang bám víu quanh người. Nhìn qua bàn khách, thấy hướng dương đã nở rộ, vàng rực cả góc nhà. Thật sự trước giờ cô không thích hoa bởi vì nó vàng xanh đỏ tím hay thơm tho ngọt ngào gì, mà bởi cái cảm giác đợi xem hoa nở khiến cô thấy mình "đắc đạo" hết sức. Kiểu như ngộ được chân lý  "Cứ đi rồi sẽ đến, cứ tìm rồi sẽ thấy, cứ đợi rồi sẽ gặp". Mới sáng sớm còn là búp nằm im lìm, đến chiều đã nở vàng rực cả bình hoa.

Đợi chờ vốn dĩ là một điều rất đỗi ngọt ngào - nếu chúng ta biết chăm chút sự trông đợi đó vào những niềm vui xứng đáng, chứ đùnge mong mỏi kiên tâm với những nỗi buồn. Đã là nỗi buồn thì chẳng thể ra hoa, dù cho nắng ươm, nước tưới và bàn tay tỉ mẩn vun trồng.

Vậy thì cớ gì cô lại chọn khoác lên nỗi buồn những xiêm áo xông xênh, trong khi những ngày vui ươm nắng đang trở lại, vàng rực ngoài kia kìa.

Điện thoại lại reo. Lại là dãy số lạ đã nhắn suốt từ tối qua đến giờ cho cô.

Lần tìm mục danh bạ, cô bấm vào "Thêm tên liên lạc mới".

19 giờ tối

- Sài Gòn có một con đường như vậy sao? - Sophia dụi mắt ngỡ ngàng khi anh chở qua một con đường nhỏ chắt chiu từng hạt bụi của năm tháng.

- Em buồn cười thật, tính ra anh là người nước ngoài luôn đấy. - NamJoon có ý trêu chọc cô là người Việt Nam mà chẳng biết gì về đường xá Việt Nam cả. Dường như ở nơi này, thời gian đứng yên lại, tĩnh lại nhìn từng mặt người tất tả đi qua.

- Em bảo rằng em không thích phố tấp nập, nên anh đã tìm ra con đường này sẽ làm dịu lòng em.

Hai người đã chạy qua chạy lại con đường Lê Công Kiều này cả chục lần, mà cô vẫn chưa muốn rời đi. Đoạn đường ngắn củn, nhưng nối dài trong ký ức cô về một thời xa xưa với đủ món cổ vật bày bán trước mỗi ngôi nhà. Đến cả khuôn mặt của người dân nơi này cũng phảng phất màu thời gian và mỗi người đều như đang níu kéo chính hoài niệm của riêng họ trong từng món đồ cổ san sát nhau trên đường.

Sophia cũng đeo mang trong lòng, một thứ đồ cũ kỹ ám bụi mang tên "cố-chấp-với-nỗi-buồn" đấy thôi. Thứ này chắc chẳng ai mua, cô cũng đâu màng bán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro