Chap 5: Cả hai đều gục ngã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Em chỉ có một tình yêu duy nhất

Em trao anh, kèm với một lá thư

Anh không nhận, và tình em đã mất

Tình đã cho không lấy lại bao giờ.

Tôi gập cuốn sổ lại cùng với lá thư chưa một lần được mở, lê bước về phòng ngủ, nằm vội lên giường và cuốn mình trong chăn nệm, cố tìm một chút an ủi yên lành và hơi ấm. Nằm đối mặt với con búp bê vải đặt cạnh gối đã được hoàn thành từ cách đây vài ngày, ngắm nhìn mớ tóc xanh và hình xăm chạy dọc theo mắt phải của nó, lòng lại càng thêm đâu. Tôi nhớ lại những gì Lucy đã nói tối hôm đó.

"Trong lòng chị ấy chỉ có mình Jellal thôi."

Trớ trêu thật. Tôi đẩy con búp bê rơi khỏi giường. Giờ em thậm chí còn không thể nhìn mặt anh.

Vùi đầu vào gối, tôi cố gắng ngủ một chút.

Tôi đã tự nhủ mình không được khóc.

Đó chỉ là một lời nói dối.

***

Hãy để em khóc một chút anh nhé.

Một chút thôi.

Khóc mệt rồi và em sẽ ngủ.

Có thể khi tỉnh dậy sẽ quên.

***

Ánh sáng nhạt màu chiếu qua bức rèm cửa, rọi vào mắt tôi. Tôi nằm im nghe nắng rớt xuống tấm ga giường, thấm vào lồng ngực, mong rằng sự ấm áp này tồn tại mãi mãi.

Trời sáng rồi.

Tôi bước khỏi giường và đi ra khỏi căn phòng ngủ, loanh quanh trong căn nhà lớn một cách vô thức, cố kiếm tìm hình bóng của một người không được phép nhớ đến. 

Mở từng cánh cửa.

Vào từng căn phòng.

Không hề có một mái tóc đỏ nào đứng đợi tôi trong ánh ban mai.

Mỏi mệt, tôi nằm xuống ghế sofa trong phòng khách và gần như chìm luôn trong đó, bất chấp việc mình đang đè lên những cuốn sách nằm rải rác bên dưới. Quàng tay ra rìa chiếc ghế, tôi đẩy đổ chiếc cốc thủy tinh đã bị bỏ lại đó từ đêm hôm trước, nghe nó vỡ nát khi va chạm với nền nhà.

Lạ thật. Tiếng gãy đổ đó dường như làm tôi thoải mái hơn một chút.

Tự nhắc nhở bản thân phải dọn dẹp ngay sau đó và nhấc đầu nhìn qua chiếc bàn cafe đặt ngay trước mặt, tìm thấy một chiếc ly khác và một chai rượu vang ưa thích. Dùng Telekineses rót một chút thứ rượu màu đỏ vào ly, tôi cầm lấy chiếc ly đã đầy một nửa và uống một ngụm nhỏ, cố nhớ lại lý do tại sao mình lại thích thứ rượu này đến thế. Nó không quá khác những chai vang khác toi có. Chỉ duy màu sắc là khá đặc biệt...

Vẫn cầm ly rượu trong tay, tôi nhìn về phía bên kia căn phòng. Tấm rèm cửa đỏ tươi rung lên trong gió lùa vào từ một ô cửa mở. Quay mặt đi, gáy những cuốn sách bị đè tạp thành một cảm giác không hề dễ chịu. Đặt ly rượu lên bàn, tôi đứng dậy khỏi ghế với một tiếng thở dài, nhặt chúng lên để xem mình đã đọc nhưng gì trên chiếc ghế này.

Phần lớn số sách có liên quan đến ma thuật hoặc vũ trụ. Dăm cuốn tư liệu về Hắc Hội. Vài trang biên bản các cuộc họp ở ERA. Tôi đi về phía cái kệ sách khổng lồ kê trong góc phòng, bắt đầu cất những quyển sách đi và cuốn cuối cùng làm tôi suýt đánh rơi nó.

The Scarlet letter. 

Chết tiệt. Tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều là hình ảnh của cô ấy.

Dù là rèm cửa, rượu vang, ngay cả những cuốn sách cũng nhuốm màu đỏ tươi của mái tóc.

Một màu đỏ tuyệt đẹp, nhưng giờ đây nó đang làm tôi phát điên.

Thêm một giây nữa thôi và chắc chắn tôi sẽ mất tự chủ. Tôi sẽ để mình rơi vào lưới tình cùng Erza một lần nữa.

Phải rời khỏi đây thôi.

Dập cánh cửa chính sau lưng mình. Tôi bước đi.

***

Hãy chọn một kết thúc buồn.

Sẽ tốt hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc.

Và tôi chọn một điểm dừng chóng vánh.

Để bảo vệ cả hai, có đúng không?

***

Cộc. Cộc. Cộc.

Cái gì thế?

Tôi cố gắng ngồi dậy khỏi giường. Cơ thể nặng quá. Và đôi tay trở nên bất lực. Ngay cả mở mắt cũng không xong.

Cộc. Cộc. Cộc.

Lại nữa, tiếng gõ của làm tôi thức giấc. Đã sáng rồi sao? Trong căn phòng tối đen. Rèm kéo kín, cửa đóng chặt. Không chút ánh sáng nào lọt qua.

-Erza? Cậu có ở trong đó không? Tại sao hôm nay không đến Hội?

Giọng của Mirajane. 

Cứu với, Mira! Mình không cử động được.

Có tiếng chìa khóa xoay trong ổ, cánh cửa bật mở và ánh sáng tràn vào. Chói mắt quá.

-Erza!!-Mira hét lên.

Và mọi thứ xung quanh nhòa trắng.

***

Tôi chạy trốn.

Chạy miệt mài. 

Những con phố và những con phố. Tất cả vụt qua như ảo ảnh.

Tôi không cần biết biết mình đang đi đâu.

Tôi chỉ đang chạy trốn khỏi vùng yêu thương. Chạy trốn khỏi nơi tình yêu có thể nghiến nát tôi và em dưới bánh xe số phận.

Yêu một người nhưng không thể ở bên. Yêu một người nhưng chỉ có thể làm đau người đó. Yêu một người mà không để lại gì ngoài những vết thương. Dù vô tình hay cố ý, tôi đã làm em đau quá nhiều lần.

Một kẻ tội đồ không xứng với tình yêu thánh nữ.

Vì vậy tôi phải rời đi. Phải nhanh chóng ra đi thôi. Bởi vì nếu không sự chịu đưng sẽ trở thành nước mắt. 

Chạy đi. Chạy mãi. Chạy đến khi kiệt sức và ngã khụy.

Và tôi đã ngã xuống. Ngay trước cổng Fairy Tail. Trong vô thức đôi chân đã đưa tôi đến đây.

Đón chào tôi khi bước chân vào hội quán là khuôn mặt tức giận của Mirajane.

Chát.

-Đồ tồi!

***

Tôi chậm chạp mở mắt ra, ngồi dậy. Chiếc khăn mặt vẫn còn ẩm nước đắp trên trán rơi xuống đùi. Tôi siết tấm chăn dày đắp trên người, nhìn quanh. Căn phòng ngủ sáng rưc vì ánh sáng chiếu vào từ các ô cửa sổ. Có lẽ Mira đã kéo rèm ra. Có lẽ cũng chính Mira là người chăm sóc tôi, sau khi chạy đến Fairy Hills tìm tôi chỉ vì tôi chưa đến Hội. Một người bạn tốt.

Cảm ơn cậu, Mira.

-Mira? 

  Cánh cửa phòng kêu khẽ, mở hé ra. Nhưng người mở cửa lại là em gái cô ấy:

-Chị Erza!!-Lisanna kêu lên-Chị tỉnh rồi! Chị sốt cao làm mọi người lo quá!

-Mọi người?

-Ừ, mọi người. Chị Mira gọi bọn em sang đấy. Trừ Lucy đang đi làm nhiệm vụ cùng Natsu nên không đến được.

Lisanna chỉ tay ra cửa phòng, nơi mà Levi, Cana và Juvia lần lượt đi vào. Vừa bước vào phòng, Levi đã dạt sang một bên, để Juvia và Cana lên trước, lạp tức sán lại giường:

-May quá! Juvia biết Erza-san sẽ khỏe ngay mà!

-Cô làm gì mà ốm nặng thế hả?-Cana đưa tay lên bẹo má tôi- Bộ tối qua bị chàng từ chối sầu đời uống mấy thùng sake hả?

-Suỵt!! Cana!!-Lisanna vội bịt miệng Cana lại, nhưng không giúp ích gì mấy. Thứ đã nói ra dù gì cũng đã nói ra rồi.

Bị từ chối.

Tôi không ngăn được trái tim nhói đau. Đầu cúi gằm xuống, hai tay ôm vào nhau, thu người lại như để tránh những tổn thương có thể găm sâu thêm vào mình một chút nào nữa. Không thể nào thở nổi khi nỗi đau đang bóp nghẹt lấy mình. 

-Xin lỗi, mọi người ra ngoài đi. Tôi muốn ở một mình một chút.

Lisanna gật đầu, ra hiệu cho mọi người ra khỏi phòng ngủ. Chỉ còn Levi đứng nán lại ở một góc phòng.

-Erza..

-Ra ngoài đi, Levi.

-Erza, có chuyện này... Mình đã nói cho Gajeel về tình cảm của Erza, rồi mọi chuyện... mọi chuyện truyền đến tai Jellal...

Ra vậy. Anh đã biết. Vì vậy mà anh chà đạp lên tình yêu của em.

-Mình xin lỗi.

-Không sao đâu, Levi-Tôi an ủi-Dù gì mọi chuyện cũng không tốt hơn được đâu.

Cánh cửa khép lại. Căn phòng lại chìm trong thứ im lặng khó chịu. Tiếng của sự cô đơn.

Tôi nằm xuống, cố gắng quên đi mọi thứ. Quên đi bức thư, quên đi tình yêu được nuôi nấng suốt mười sáu năm trời, quên đi Jellal, quên đi tất cả.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro