101-102-103-104-105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 101: Hận hắn, cũng yêu hắn

Tiêu Hề Diệp bị cự tuyệt mãi cũng tập thành thói quen, hắn đủ kiên nhẫn từ từ mở ra tâm phòng bị của Thẩm Ngọc.

"Ngọc Nhi, đây là một ít sách liên quan đến Vân Mộng, được bộ tộc Sở thị ghi chép lại, ngươi xem một chút, có thể giúp ngươi tìm được tộc nhân của mình."

Thẩm Ngọc đưa tay nhận lấy mấy quyển sách hỗn độn, mặt trên ghi chi chít chữ, xem qua một chút, tộc nhân Vân Mộng Sở thị được gọi là "người trông coi lăng mộ", mà Sở thị cùng dân bản xứ Vân Mộng thông hôn có quan hệ thông gia, dòng chính chân chính đã ít lại càng ít, lần phát hiện dòng chính Sở thị gần đây nhất, đã là chuyện của ba mươi năm trước.

Mọi thứ được ghi chép lại mập mờ, khiến cho Thẩm Ngọc càng thêm mơ hồ không hiểu.

"Ngọc Nhi, ngươi có nhớ được gì không?"

Tiêu Hề Diệp thận trọng nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc, nỗ lực nắm bắt không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt của y.

Thẩm Ngọc lắc đầu, y sinh ra ở Thẩm phủ, ngay cả Vân Mộng cũng chưa từng đi đến, làm sao có khả năng nhớ tới chuyện liên quan đến tổ tiên?

Tiêu Hề Diệp chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Vậy còn cha mẹ của ngươi, có nhắc đến chuyện liên quan đến tổ tiên mình với ngươi không?"

Không có, trừ một chút tục lệ quê hương, mấy thứ vụn vặt ra, mẹ chưa từng đề cập với y chuyện quê hương, thậm chí ngay cả chuyện liên quan đến cha y cũng chưa từng nói qua.

Thẩm Ngọc cảm thấy, Diệp Đế thoạt nhìn so với y còn muốn cấp thiết hơn. Diệp Đế có hơi thất vọng, xem ra Thẩm Ngọc tuy là tộc nhân Sở thị, nhưng y một chút nội tình cũng không biết.

Diệp Đế không đạt được kết quả như mong muốn, cũng không nhụt chí, đem sự chú ý của mình đặt trên bản đồ chiến sự, Trấn Bắc quân đóng quân ở Bắc ngạn Hoàng Hà, sông Hoàng Hà dòng nước chảy xiết, nếu muốn qua sông chỉ có hai nơi khúc sông thế nước hòa hoãn, dùng binh lực của Tiêu Hề Diệp, nếu phân tán ra đóng giữ, sợ là không có cách nào ngăn cản Trấn Bắc quân.

"Ngọc Nhi, theo hiểu biết của ngươi về Huyền Kiêu, hắn sẽ từ nơi nào qua sông?"

Trấn Bắc Vương thỉnh thoảng lấy sách lược hành quân đánh trận mà hắn tâm đắc ra, cho Thẩm Ngọc học chữ đọc thuộc lòng. Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn giống như biết bản vẽ, duỗi ra ngón tay trỏ nhỏ dài, chỉ chỉ trên bản vẽ.

...

Mười ngày sau, tin tức Trấn Bắc Vương bị bắt sống đồng thời áp giải trở lại kinh thành truyền khắp hoàng cung, ngay cả tiểu thái giám cung nữ trong cung cũng vui mừng không thôi, vậy là, quân phản loạn như rắn mất đầu, chẳng mấy chốc nữa sẽ bị tiêu diệt, phản loạn được dẹp yên, bọn họ cũng không phải tối ngày lo lắng đề phòng Trấn Bắc Vương đánh vào hoàng cung nữa.

Thẩm Ngọc đại khái là người cuối cùng biết được tin tức này, người trong cung đều xem thường y, một người nam nhân có đầy đủ tay chân lại đi bán nhan sắc của mình, khinh thường nói chuyện với y.

Vẫn là Diệp Đế nói cho y biết.

"Ngọc Nhi! Lần này có thể bắt được Trấn Bắc Vương, ngươi nên được ghi công đầu! Hắn quả nhiên làm theo phương pháp trái ngược, bỏ qua hai khúc sông bằng phẳng, chọn nơi hiểm yếu thừa dịp ban đêm âm thầm qua sông, bị trẫm dẫn binh đánh cho trở tay không kịp! Ngươi thực sự là phúc tinh của trẫm!"

Diệp Đế dùng sức nắm chặt tay Thẩm Ngọc, kích động đến quên hết tất cả, đem Thẩm Ngọc nắm đau.

Thẩm Ngọc rút tay ra, viết hỏi: "Ngươi sẽ giết hắn sao?"

Tiêu Hề Diệp trầm mặc chốc lát, hỏi ngược lại: "Ngươi còn tình cảm với hắn, cho nên không muốn trẫm giết hắn đúng không?"

Thẩm Ngọc cúi đầu xuống trốn tránh, y hẳn là hận Trấn Bắc Vương, cho nên mới nói cho Tiêu Hề Diệp biết nơi Trấn Bắc Vương vượt sông Hoàng Hà, nhưng vừa nghĩ đến hắn sẽ chết, có thể vĩnh viễn không thấy được nữa, Thẩm Ngọc lại hoảng hốt, tim đập rộn lên.

Thẩm Ngọc hận hắn, nhưng này hận, không bằng yêu hắn một phần vạn.

"Trẫm tạm thời sẽ không giết hắn, trẫm không muốn bởi vì giết hắn mà ngươi hận trẫm." Tiêu Hề Diệp trong mắt chứa đầy thâm tình nói, "Huống hồ, mẹ ngươi vẫn còn ở trong tay Quân Huyền Kiêu, trẫm sẽ giúp ngươi ép hỏi cho bằng được."

"Ta muốn đi gặp hắn." Thẩm Ngọc viết.

Tiêu Hề Diệp đuôi chân mày mừng rỡ khẽ hạ xuống, đổi lại nói: "Trẫm vốn là không muốn đồng ý, ngươi đối với hắn càng nhớ mãi không quên, trẫm lại càng đau lòng..... Nhưng là Ngọc Nhi, trẫm sẽ đáp ứng tất cả tâm nguyện của ngươi, cho dù là ngươi có đi nhìn hắn, chỉ cần ngươi ngày nào đó có thể tiếp nhận trẫm, yêu cầu của ngươi trẫm đều đáp ứng."

Đối với sự thâm tình Diệp Đế, Thẩm Ngọc chỉ có thể làm như không thấy, tâm của y sớm đã bị lấp đầy bởi một người khác, cho dù Diệp Đế có nóng lòng mong mỏi hơn nữa, cũng dành không ra một chút xíu không gian nào nữa.

Tiêu Hề Diệp nói lời giữ lời, đưa Thẩm Ngọc đến thiên lao, hắn để Thẩm Ngọc ở cách vách nhà lao chờ.

"Huyền Kiêu, không nghĩ tới đầu năm ngươi ta còn tình như thủ túc ở Bắc Vực uống rượu mua vui, nhanh như vậy cũng chỉ có thể dùng thân phận địch nhân, gặp nhau trên chiến trường."

Thẩm Ngọc gần như kề sát lỗ tai vào vách tường, y muốn nghe được âm thanh của Trấn Bắc Vương, cho dù y đã ngàn vạn lần tự nhủ với mình nên nản lòng thoái chí đi, không được mang lòng lưu luyến với kẻ tàn nhẫn này nữa, nhưng Quân Huyền Kiêu ở ngay vách tường bên cạnh, tâm của y cũng bay đến bên kia, không thể chờ đợi được nữa.

"Phải nói là dùng thân phận người thắng cùng tù nhân."

Quân Huyền Kiêu âm thanh trước sau như một kiêu căng khó thuần, ghìm giọng nói.

Thẩm Ngọc nghe được một lời này, viền mắt ấm áp, nước mắt không tự chủ được lã chã rơi xuống, y thầm mắng mình không biết tự kiềm chế.

Người nam nhân này hành hạ y, nhục nhã y nhiều như vậy, để cho y cho dù có thoát khỏi sự khống chế của hắn, hàng đêm trằn trọc trở mình, ác mộng dây dưa, chính mình vẫn như cũ không bỏ xuống được làm cái gì? Lúc rời đi vương phủ vẻ quyết tuyệt kia biến mất đi nơi nào rồi?

"Bất kể là loại thân phận nào, ngươi ta đều từng là huynh đệ." Âm thanh Diệp Đế truyền ra.

"Ha ha ha! Hề Diệp, xem ra những năm này làm hoàng đế thật sự đã làm hao sạch đi ngạo khí của ngươi." Quân Huyền Kiêu cười châm biếm, "Người dựa vào thủ đoạn thấp hèn để thắng trận vẫn còn dám dương dương tự đắc, không xứng làm huynh đệ của Quân Huyền Kiêu ta!"

Diệp Đế ẩn nhẫn kìm nén phẫn nộ nói: "Không quản ngươi nói thế nào, thắng là thắng, thua là thua, trên chiến trường là vậy..... Ngọc Nhi cũng vậy! Cuối cùng người chiếm được tâm của y, tất nhiên là trẫm!"

"Đây cũng là ta ngươi khác biệt." Quân Huyền Kiêu vênh váo hung hăng đến không giống như tù nhân, "Ngươi yêu, muốn thông qua tính toán đến, mà ta coi như là phụ lòng y, y cũng như cũ không quên được ta, Hề Diệp, ngươi quá không tự tin."

Tim Thẩm Ngọc hẫng mất nửa nhịp.

Cho nên Diệp Đế ở Bắc Vực an bài tất cả, Quân Huyền Kiêu đều đã sớm biết rõ trong lòng? Vậy hắn vì sao không tin mình trong sạch? Cũng bởi vì cùng Diệp Đế qua một đêm, hắn liền mãi canh cánh trong lòng, đối với hắn mình hèn hạ đến như vậy sao?

Thẩm Ngọc cười thảm, ở trong mắt Trấn Bắc Vương, y phải là người hoàn mỹ không chút tỳ vết, chỉ cần hơi có vết bẩn, liền bị hắn vứt bỏ?

"Yêu ngươi? Huyền Kiêu, ngươi cũng không cần quá kiêu ngạo." Diệp Đế thanh lãnh nói, "Ngươi biết ngươi thương y sâu bao nhiêu? Y mỗi đêm đều bị dày vò đến rạng sáng mới có thể chợp mắt! Mặc dù ngủ không sâu, nhưng vẫn không ngừng gặp ác mộng! Trẫm thường xuyên nghe thấy y ở trong mơ khóc, y là người câm! Ngươi từng thấy một người câm khóc không nổi, chỉ có thể nha nha nức nở chưa? Y để lộ bí mật với ta, ngươi còn không nhìn ra y có bao nhiêu hận ngươi sao?"

Vách tường bên kia bỗng nhiên yên tĩnh lại, Thẩm Ngọc nghe được tiếng tim mình đập loạn.

"Vậy thì sao? "

Quân Huyền Kiêu cao cao tại thượng, âm thanh khinh bỉ giống như thời điểm nghiền nát lả lướt xúc xắc kia lạnh lùng vô tình.

"Y là người của ta, ta đối đãi y thế nào, không tới phiên ngươi chỉ tay năm ngón."

Vừa dứt lời, Thẩm Ngọc từ phòng giam bên cạnh chậm rãi đi ra, vẻ mặt thản nhiên, không còn một tia mềm yếu đau thương như vừa rồi.

Đồng tử Trấn Bắc Vương thu nhỏ lại, nhìn Thẩm Ngọc đi đến bên cạnh Tiêu Hề Diệp, kéo tay hắn lên, nhìn Tiêu Hề Diệp mỉm cười xinh đẹp.
————————

Chương 102: Khinh bạc cưỡng hôn

Tiêu Hề Diệp thụ sủng nhược kinh, nắm lấy tay Thẩm Ngọc, chỉ có hắn mới biết để Thẩm Ngọc chủ động thân mật không dễ dàng gì, tim Tiêu Hề Diệp đập kịch liệt, hắn trông chờ thời khắc này đã lâu.

Ngay sau đó Tiêu Hề Diệp cũng minh bạch Thẩm Ngọc vì sao phải làm như vậy.

Cho dù có là giả, Tiêu Hề Diệp cũng như ăn mật.

"Huyền Kiêu, xem ra vẫn là ngươi quá mức tự tin, Ngọc Nhi, y đã sớm quên đi ngươi."

Quân Huyền Kiêu không chớp mắt nhìn Thẩm Ngọc chằm chằm, ánh mắt giống như vực sâu nhưng lại không có quá nhiều kinh ngạc, tựa như muốn đem Thẩm Ngọc nhìn thấu.

Y đúng là có chút thay đổi, không còn giống như trước kia một người làm nô làm hạ nhân dùng ánh mắt sùng kính cuồng nhiệt nhìn mình, cũng không cần đối với bất kỳ người nào khúm núm vâng vâng dạ dạ nữa, giống như có linh hồn của chính mình, cả người chói sáng.

Bụng có thi thư khí tự hoa*, Thẩm Ngọc vốn khí chất như ngọc, hiện tại lại thêm một chút khí phách thư sinh, có một cổ tự tin bên trong, càng trở nên loá mắt hơn.

*Bụng có thi thư khí tự hoa: Nghĩa là chỉ cần thường xuyên đọc sách, khí chất tự nhiên có thay đổi.

Quân Huyền Kiêu có chút không thích ứng được một Thẩm Ngọc như vậy, trước đây hắn có thể dễ dàng khống chế Thẩm Ngọc, hiện tại lại giống như thoát ra khỏi sự chi phối của hắn, cảm giác muốn cao chạy xa bay.

"Phải không?" Quân Huyền Kiêu nhếch miệng cười, mang theo tia tà khí lẫm liệt nói, "Vậy vì sao phải tới nơi này, cũng không dám nhìn ta?".

Thân thể Thẩm Ngọc ngưng trệ trong chốc lát, y đúng là không dám nhìn thẳng Quân Huyền Kiêu, y sợ ánh mắt sắc bén như ưng của Quân Huyền Kiêu tra xét, chính mình liền lộ ra nguyên hình.

"Tự cho là đúng!" Tiêu Hề Diệp tức giận nói, "Ngọc Nhi sở dĩ đến đây, cùng quên hay không quên tình không chút quan hệ nào, y là tới hỏi ngươi, ngươi đến cùng đem mẹ y mang đi nơi nào?!"

Quân Huyền Kiêu ánh mắt thong dong, cười dài một tiếng.

"Thì ra là như vậy, Tiêu Hề Diệp, thủ đoạn của ngươi cũng thật không ít, chỉ có thể chứng minh ngươi đang chột dạ." Quân Huyền Kiêu chuyển đề tài lại thừa nhận, "Chính là lão bà tử Thẩm phủ kia đi, mấy tháng trước, Bổn vương đã sai người từ trong tay Thẩm tri phủ đưa đi, còn giấu ở chỗ nào thì.... hiện tại ta không muốn nói."

Dưới cơn thịnh nộ Tiêu Hề Diệp cầm lấy roi gai bên cạnh, tàn nhẫn đánh xuống, chát chát một tiếng, lồng ngực Quân Huyền Kiêu nhiều hơn một đạo vết máu sâu, trên roi có gai xé rách da thịt của hắn, máu tươi lập tức nhiễm đỏ một mảnh.

"Ha ha..... Tiêu Hề Diệp, ngươi đem thập đại khốc hình* trong Thiên Lao đều thử qua một lần, xem Bổn vương có thể nói ra không?! Ha ha ha..."

*Thập đại khốc hình: Lột da, yêu trảm, ngũ mã phanh thây, câu ngũ hình, lăng trì, ải thủ, phanh chử, cung hình, ngoạt hình, cắm châm, chôn sống, rượu độc, côn hình, cứ cát, đoạn chuy, rót chì, đạn tỳ bà, trừu tràng, phích lịch xa...nói chung là những hình phạt tàn khốc nhất.

Quân Huyền Kiêu cười đến càng ngông cuồng hơn, dường như chính hắn mới là người hành hình, hắn dùng đầu lưỡi đỏ thắm nhẹ liếm môi một cái, dáng vẻ khát máu ngông cuồng, nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn cho đỏ cả mặt.

Một roi này, tuy là đánh ở trên người Trấn Bắc Vương, Thẩm Ngọc lại lo lắng đến đau, y cúi đầu không dám nhìn lên vết thương của hắn, những vết máu đỏ đậm kia phảng phất như ngọn lửa, thiêu đến tâm Thẩm Ngọc đau nhói.

Tiêu Hề Diệp thuận thế ôm lấy Thẩm Ngọc, cho y dựa vào lồng ngực của mình, ôn nhu an ủi.

"Ngọc Nhi, ngươi không cần phải sợ."

Thẩm Ngọc là đang sợ, nhưng y sợ không phải hình phạt, y là sợ chính mình sẽ không nhịn được thay Trấn Bắc Vương cầu xin.

"Ngọc Nhi!"

Nhìn thấy Thẩm Ngọc dựa người vào Tiêu Hề Diệp, Quân Huyền Kiêu bỗng nhiên hét lớn lên một tiếng. (¬‿¬)

"Ngươi tới! Ta nói cho ngươi biết mẹ ngươi ở đâu."

Thẩm Ngọc vẻ mặt không thể tin xoay người lại, Trấn Bắc Vương nở nụ cười khó hiểu, hắn thật sự dễ dàng như vậy đem tung tích của mẹ nói cho mình?

Cũng không do Thẩm Ngọc có tin hay là không, phàm chỉ cần có một tia hi vọng, y đều muốn nắm lấy.

Thẩm Ngọc đi tới trước mặt Quân Huyền Kiêu, gần trong gang tấc, y bỗng nhiên cảm thấy như trở về những ngày trước kia, đối với người nam nhân này yêu thương không chút nào giảm bớt đi.

"Ngươi lại đến gần một chút, ta chỉ nói cho ngươi nghe, không muốn để cho Tiêu Hề Diệp nghe được."

Bị thanh âm của Quân Huyền Kiêu đầu độc, Thẩm Ngọc theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của hắn.

"Ngươi lại muốn giở trò gì?!" Tiêu Hề Diệp lạnh giọng.

Quân Huyền Kiêu lười trả lời hắn, chỉ một lòng hướng Thẩm Ngọc nói: "Không phải ngươi muốn biết sao? Lại gần đây một chút, Bổn vương có thể nói cho ngươi....."

Thẩm Ngọc không tự chủ được đi lại gần, bọn họ cơ hồ kề sát cùng một chỗ, Trấn Bắc Vương mày kiếm đậm đến như mực, con ngươi ngăm đen sâu không lường được, mũi cao thẳng...hết thảy những thứ này mỗi ngày đều xuất hiện ở trong mộng của Thẩm Ngọc, làm cho y cam tâm khuynh đảo, hàng đêm tưởng niệm.

Quân Huyền Kiêu cúi đầu, tới gần cổ vai Thẩm Ngọc, híp mắt lại mũi mạnh hít sâu vào một cái.

"Ngọc Nhi, ngươi thật là thơm a...."

Quân Huyền Kiêu kéo lên khóe miệng, nở nụ cười tà mị.

Mùi thơm trên người Thẩm Ngọc không phải mùi phấn son của nữ nhân, là độc hữu thanh u, y suốt ngày ở Kỳ Lân Các đọc sách viết chữ, cũng nhiễm phải một ít hương mực.

Thanh âm Trấn Bắc Vương thuần hậu trầm thấp, mang theo giọng khàn khàn, giống như một con rắn có nọc độc, làm Thẩm Ngọc đầu váng mắt hoa, Thẩm Ngọc tự véo mình một cái mới có thể duy trì sự tỉnh táo.

Ở lúc Thẩm Ngọc đang muốn dùng tay ra hiệu dò hỏi tung tích của mẹ, gò má bị một vật ấm áp dán lên, vừa chạm vào liền tách ra, chỉ là thập phần dùng sức, Trấn Bắc Vương còn giống như đùa dai lè lưỡi, quét qua môi Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc hoảng sợ lùi về sau vài bước, ở tình huống như thế này Trấn Bắc Vương vẫn còn có tâm tư đùa giỡn khinh bạc y, cưỡng hôn y một cái?!

"Ngọt, vẫn ngọt giống như trước kia vậy! Ha ha ha..."

Quân Huyền Kiêu liếm môi một cái, giống như một hài tử nếm được đường, hài lòng.

"Ngươi....."

Tại sao?!

Thẩm Ngọc tâm tư một mảnh hỗn loạn, hắn không phải chán ghét, vứt bỏ mình sao? Tại sao còn muốn hôn y? Hay là để chọc giận Diệp Đế?!

Làm Thẩm Ngọc sợ hãi chính là, tim chính mình đập rộn lên, lại có một chút....vui mừng?! Coi như là Trấn Bắc Vương lợi dụng mình cười nhạo Diệp Đế, Thẩm Ngọc cũng cam tâm tình nguyện.

"Quân Huyền Kiêu!!"

Tiêu Hề Diệp quả nhiên giận đến không kiềm được, cầm lấy roi gai tàn nhẫn đánh xuống mấy lần, chỉ đổi lấy được tiếng cười ngày càng hung hăng kiệt ngạo của Quân Huyền Kiêu.

"Ngọc Nhi, ngươi không cần để ý đến người điên này, hắn căn bản là đang đùa bỡn chúng ta, đi, ngươi đi về trước."

Tiêu Hề Diệp thân thiết nắm lấy cánh tay Thẩm Ngọc, hành động này của Quân Huyền Kiêu, làm cho hắn ghen ghét dữ dội.

Cũng có thời điểm Tiêu Hề Diệp không kìm nổi lòng, nhưng hắn đều cố gắng khắc chế xuống, bởi vì hắn muốn làm một người quân tử, khiến Thẩm Ngọc cam tâm tình nguyện đem mình giao phó cho hắn, mà Quân Huyền Kiêu chính là một kẻ mười phần khốn nạn, muốn làm gì thì làm, không hề chú ý đến cảm thụ của Thẩm Ngọc.

"Ngọc Nhi." Quân Huyền Kiêu bỗng nhiên hô to, "Ngày mai ngươi trở lại, không chừng Bổn vương thật sự sẽ nói cho ngươi biết."

Tiêu Hề Diệp vừa tức vừa giận, tên khốn kiếp này muốn dùng tung tích của mẹ đến dụ Thẩm Ngọc, để cho Thẩm Ngọc mỗi ngày đều đến nhìn hắn, thật tốt để hắn tiêu khiển làm nhục sao?!
————————

Chương 103: Trở lại bên người Bổn vương

Quân Huyền Kiêu, ngươi ngày mai còn muốn thấy Ngọc Nhi? Tiêu Hề Diệp nghiến răng nghiến lợi nói, "Nằm mơ!"

Sau khi trở lại Kỳ Lân Các, tâm tình của Tiêu Hề Diệp vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, liền uống một bình rượu, như cũ tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Một bàn tay khoác lên trên cánh tay Tiêu Hề Diệp, Tiêu Hề Diệp vui mừng ngẩng đầu lên, Thẩm Ngọc đang cười với hắn, lúm đồng tiền như đóa phù dung thanh nhã.

"Ngọc Nhi...." Tiêu Hề Diệp thanh âm có chút gấp gáp.

"Uống nhiều rượu sẽ thương thân."

Thẩm Ngọc làm thủ ngữ, ngồi vào chỗ đối diện với Tiêu Hề Diệp, rót đầy ly cho Tiêu Hề Diệp, rồi lại tự rót cho mình một ly.

"Ngọc Nhi, ngươi đang quan tâm trẫm sao?" Tiêu Hề Diệp cao hứng đến không biết phải làm sao, "Ân....ta có phải là đang nằm mơ không, Ngọc Nhi, trẫm rốt cuộc đã đợi được ngày này, ngươi cười với trẫm, không chỉ dành cho một người là Quân Huyền Kiêu nữa."

Thẩm Ngọc ngượng ngùng hé miệng, nâng ly rượu lên, chính mình trước tiên ngửa đầu uống cạn.

Đây là rượu quỳnh tương ngọc dịch*, so với vương phủ còn muốn tốt hơn, Thẩm Ngọc rất ít khi uống rượu, y cũng không cảm thấy cay, giống như nước vậy vô vị, hoàn toàn không giống với ly rượu giao bôi kia say lòng người, môi răng lưu hương.

*quỳnh tương ngọc dịch: nước ngọc quỳnh, chỉ rượu ngon, "dây tơ hồng chưa xe đã mắc, rượu quỳnh tương chưa nhấp đã say"

"Ta định, ngày mai đi Thiên Lao."

Thẩm Ngọc làm thủ ngữ rất chậm, lại dè dặt.

Vẻ mặt ngạc nhiên cùng mừng rỡ của Tiêu Hề Diệp cứng lại, từ từ chuyển thành đắng chát, hắn lấy thêm một bình rượu, uống một hơi cạn sạch.

"Trẫm cũng biết, ngươi là vì chuyện này. Lúc ở thiên lao, ngươi hướng trẫm cười, cho dù không phải là thật tâm, cho dù là phối hợp ngươi diễn kịch trả thù hắn, trẫm cũng cao hứng.... Nhưng Ngọc Nhi, ngươi cũng nhìn thấy Quân Huyền Kiêu là một người vô liêm sỉ! Hắn không xứng để ngươi tâm tâm niệm niệm ghi nhớ, ngươi không đi có được hay không, trẫm sợ hắn lại khi dễ ngươi."

Khi dễ sao? Nếu ở vương phủ, Trấn Bắc Vương cũng chịu như vậy, khi dễ y khinh bạc y, y sẽ vui mừng như điên. Bây giờ cũng đã cách xa vương phủ, mình tội gì phải bám lấy hắn? Đại khái là tự mình chuốc lấy phiền phức đi.

Thẩm Ngọc có trăm nghìn lý do để không đi, nhưng chỉ vì một lý do "yêu hắn" này, y đều sẽ phấn đấu đến quên mình.

Khó thuyết phục nhất, chính là lòng mình.

"Ngọc Nhi, lẽ nào ngươi nhìn không ra sao? Quân Huyền Kiêu hắn là cố ý, hắn sẽ không nói cho ngươi biết tung tích của mẹ ngươi, hắn chỉ muốn đùa bỡn ngươi."

Tiêu Hề Diệp dáng vẻ say khướt nói, Thẩm Ngọc không còn mặt mũi nào đối diện với sự nhiệt tình của hắn, đã định trước phải phụ lòng.

"Được, vậy ta không đi cũng được." Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói.

"Có thật không? Hảo Ngọc Nhi, ngươi thật sự đáp ứng trẫm không nhìn tới hắn?"

Thẩm Ngọc gật đầu, lại tiếp tục rót rượu cho hai người, một bên cung phi quyển kinh không biết bao nhiêu bình.

Tiêu Hề Diệp ánh mắt mơ hồ cười rộ lên: "Quá tốt rồi, ngươi cuối cùng cũng thấy rõ bộ mặt của hắn, Ngọc Nhi, sau này ngươi theo trẫm có được hay không...thứ Quân Huyền Kiêu có thể cho ngươi, trẫm đều có, hơn nữa so với hắn càng muốn tốt hơn!"

Tình tới sâu nặng, Tiêu Hề Diệp đưa tay ra ôm lấy Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc mày hơi nhíu lại, tránh khỏi ngực của hắn.

"Xin lỗi, Ngọc Nhi, trẫm quá cao hứng..."

Tiêu Hề Diệp buông cánh tay ra, nấc lên một cái, hai gò má đỏ ửng.

Thẩm Ngọc cầm ly rượu đưa tới bên môi Tiêu Hề Diệp, tiếp tục dùng thủ ngữ nói: "Ngươi nói đúng, hắn không phải là một người có thể phó thác chung thân, chúng ta có thể thử xem, thế nhưng ngươi không thể ép ta...."

Tiêu Hề Diệp đối với rượu Thẩm Ngọc đưa đến không chút cự tuyệt, một ly tiếp một ly.

"Được, được, trẫm biết sẽ có một ngày như vậy, Ngọc Nhi, ngươi cuối cùng cũng chịu tiếp nhận trẫm, trẫm sẽ chứng minh cho ngươi thấy, trẫm so với hắn Quân Huyền Kiêu. Mạnh......"

Tiêu Hề Diệp thanh âm không rõ nói mê sảng, cũng không biết uống bao nhiêu bình rượu, mới gục xuống bàn ngủ say như chết.

Thẩm Ngọc đẩy đẩy bờ vai hắn một cái, không có phản ứng gì. Nụ cười trên mặt chớp mắt thu lại, Thẩm Ngọc vô lực co quắp ngồi ở trên ghế, mặt không còn một tia vui vẻ, chỉ còn sót lại sự cô đơn cùng mờ mịt.

Diệp Đế, ngươi sai rồi, Thẩm Ngọc cười, toàn bộ lưu ở vương phủ, sau đó lại cười đến rực rỡ, đều là chua xót khổ sở tích tụ đã lâu.

Hôm nay, Thẩm Ngọc quả thật là thay đổi rồi, ngươi xem, ta biết cách lấy lòng quyến rũ người khác ra làm sao, biết dùng cái xác* làm thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

*cái xác: ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai.

Thẩm Ngọc mò tìm ở bên hông Tiêu Hề Diệp, lấy ra một tấm lệnh bài, y trở về phòng của mình lấy một ít thứ, khoác thêm áo choàng đi tới Thiên Lao.

Ban ngày Diệp Đế đưa Thẩm Ngọc đến, y để tâm ghi nhớ đường. Lệnh bài bên người Hoàng đế quả nhiên là hữu hiệu, thủ vệ Thiên Lao lập tức cho y qua.

Quân Huyền Kiêu không cần nhìn liền biết người đến là ai, nụ cười kiệt ngạo tự tin tràn đầy ở trên mặt.

"Bổn vương còn tưởng ngày mai mới có thể nhìn thấy ngươi, ngươi là không chờ đợi được muốn biết tung tích của mẹ ngươi, hay là không chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy ta?"

Thẩm Ngọc để các đồ lặt vặt xuống, mặt không chút cảm xúc dùng thủ ngữ nói: "Vương gia có phần quá tự mình đa tình".

"Ha ha ha! Không phải Bổn vương tự mình đa tình, là ngươi không lừa được ta." Quân Huyền Kiêu âm thanh giống như mãnh thú, vô cùng dã tính, "Mặc dù ngươi làm bộ thân mật với Diệp Đế, thế nhưng ánh mắt của ngươi nhìn hắn, không giống như cách ngươi nhìn ta như vậy cuồng nhiệt cùng yêu thương, Ngọc Nhi, ngươi hầu hạ Bổn vương lâu như vậy, chẳng lẽ còn có thể lừa gạt được ta sao?".

Thẩm Ngọc làm bộ sửa sang lại cái hộp, che giấu sự hoảng loạn của bản thân khi bị vạch trần.

Trấn Bắc Vương vẫn mãi như vậy võ đoán tự tin, bất kể là lúc trước nhận định Thẩm Ngọc không trong sạch, hay hiện tại kết luận Thẩm Ngọc như cũ yêu hắn.

Thời điểm Thẩm Ngọc nghe được câu nói tiếp theo của Trấn Bắc Vương, đồ vật đang cầm trong tay cũng thiếu chút nữa thì rơi xuống.

"Ngọc Nhi, ngươi cũng chí khí đủ rồi, trở lại bên người Bổn vương, Bổn vương có thể bỏ qua không nhắc chuyện cũ, giống như trước kia sủng ái ngươi. "
—————————

Chương 104: Đồ Ăn ngươi còn lại, Bổn vương cũng thích

Lời nói của Quân Huyền Kiêu giống như một thùng nước lạnh, dội cho Thẩm Ngọc tỉnh táo lại.

"Ta cũng không mắc nợ ngươi, cái gì mà "sẽ bỏ qua không nhắc chuyện cũ" chứ?"

Thẩm Ngọc thản nhiên nhìn Trấn Bắc Vương dùng thủ ngữ nói, y hiện tại không phải là cấm sủng của Quân Huyền Kiêu nữa, cũng càng không phải nô bộc của hắn, những ân huệ trước kia sớm đã xóa bỏ rồi.

Thẩm Ngọc ánh mắt minh bạch, khóe môi hơi giương lên, mang theo giễu cợt, giễu cợt Trấn Bắc Vương tự cho là đúng, cũng là giễu cợt chính mình hồ đồ ngu xuẩn.

Quân Huyền Kiêu nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Ngọc, vẻ mặt sa sầm, trong cảm nhận của hắn một Ngọc Nhi nghe lời răm rắp kia đã trôi dạt đi xa, không còn như trước lệ thuộc vào hắn.

"Đừng quên, là ngươi rời khỏi Bổn vương."

Nha, thì ra là như vậy.

Thẩm Ngọc cảm thấy thật là nực cười, hóa ra Quân Huyền Kiêu coi sự rời đi của y là phản bội, mình cần phải thấy áy náy với hắn.

Nhưng là do hắn cự tuyệt y, ghét bỏ y, cũng không chịu suy nghĩ lại một chút xem, nếu như không phải không thấy một tia hi vọng, Thẩm Ngọc làm sao sẽ lòng như tro tàn, vứt bỏ hắn mà đi? Trấn Bắc Vương cao cao tại thượng, chưa bao giờ chịu hạ thấp mình, buông xuống thân phận.

"Đúng, ta mới là người thất tín bội nghĩa." Thẩm Ngọc cười dùng thủ ngữ nói, "Nếu ta đã là một người vô tình vô nghĩa, Vương gia cho rằng ta còn có khả năng trở lại bên người ngài sao, tiếp tục bị giam cầm, làm một tính nô mặc người cướp đoạt sao?".

Quân Huyền Kiêu bị Thẩm Ngọc nói cho hốt hoảng, trái tim giống như có một con mãnh thú muốn xông ra thân thể của hắn.

"Ngươi không thích cuộc sống giống như trước kia? Ngươi không vui khi ở bên cạnh Bổn vương?" Quân Huyền Kiêu âm thanh buồn bực hỏi.

Ai sẽ thích cuộc sống không ánh mặt trời đó chứ?

Loại kia giống như đặt mình vào thế ngoại, cảm giác không thuộc về thế giới này, Thẩm Ngọc nghĩ lại một chút thấy mà sợ!

Y sống như vậy qua mười mấy năm!

Chưa từng có người nào hỏi qua y có thích hay không, có nguyện ý hay không.

Nói đến ấu trĩ buồn cười, lúc rảnh rỗi Thẩm Ngọc thường hâm mộ mấy con chim sẻ bay vào trong viện, chúng nó bay tuy thấp, nhưng ít nhất cũng có thể vượt qua tường vây, mà Thẩm Ngọc không thể.

Thẩm Ngọc nhấc cằm, mặt lộ vẻ châm chọc dùng thủ ngữ nói: "Đến ngay cả Diệp Đế cũng hiểu, hắn cho phép ta tùy ý đi lại trong hoàng cung, không hạ xuống bất kỳ lệnh cấm túc nào."

Quân Huyền Kiêu há miệng, nhất thời không biết trả lời thế nào, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngọc chủ động nhắc tới Tiêu Hề Diệp, tuy rằng y không thể nói chuyện, Quân Huyền Kiêu vẫn có thể cảm nhận được giọng nói đầy hài lòng cùng tin tưởng của y.

Điều này làm cho lòng ghen tuông của Quân Huyền Kiêu triệt để đổ, trong lồng ngực hắn mãnh thú bừa bãi tàn phá, lôi xé tim phổi hắn giống như là muốn bùng cháy lên, luôn luôn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi Trấn Bắc Vương chưa từng phải đề nén như lúc này.

"Ngươi là thích hắn cho ngươi tự do, hay là thích hắn là một hoàng đế?" Quân Huyền Kiêu hai mắt bốc lửa chất vấn.

Thẩm Ngọc cổ họng căng lên, tất cả đều đâm đến viền mắt nóng lên chua xót.

Y chính là một người ham vinh hoa phú quý sao? Trấn Bắc Vương chưa từng thực sự hiểu rõ y?

"Đều thích." Thẩm Ngọc cười khẽ, thờ ơ dùng thủ ngữ nói, "Chúng ta này đó tiện nô, dĩ nhiên là yêu thích danh lợi, ao ước người trên người, trên đời này hoàng đế là người có thân phận tôn quý nhất, ai sẽ không thích chứ?"

Quân Huyền Kiêu nghiến răng, đây là đầu tiên hắn ở trước mặt Thẩm Ngọc mất đi chừng mực cùng khí thế.

"Được, nếu như ta nói....." Quân Huyền Kiêu âm trầm nói, "Sau này Bổn vương sẽ cho ngươi tự do, không còn giống như trước kia trói buộc ngươi, cho ngươi những thứ kia quyền tài địa vị, ngươi..... ngươi còn nguyện ý đi theo Bổn vương sao?".

Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn hắn, đây là câu nói thuận tai nhất mà Trấn Bắc Vương cả người cao quý từng nói đi?

Thẩm Ngọc lạnh lùng nhìn hắn một cái, tính trả lời.

Trấn Bắc Vương hô hấp dày nặng, hơi thở giống như một con sư tử bị chọc giận, hắn đã chủ động hạ thấp mình cầu hoà, chấp nhận mọi sở dục sở cầu của y, Thẩm Ngọc lại dám xem thường hắn!

Cũng không tự biết, hắn cũng từng đối với đồ vật quý giá nhất của Thẩm Ngọc xem thường.

"Ngươi không cần gạt Bổn vương." Quân Huyền Kiêu kiềm chế giận dữ nói, "Ngươi coi như có yêu Diệp Đế, cũng không vượt qua được yêu ta, Ngọc Nhi, ngươi cả người xinh đẹp nhất chính là đôi mắt, nó chưa bao giờ biết gạt người."

Thẩm Ngọc nhanh chóng dùng thủ ngữ nói: "Vậy thì sao? Diệp Đế thích ta, cũng vượt qua ngươi."

Quân Huyền Kiêu nghẹn lời, ánh mắt nham hiểm cực kỳ, bên trong tất cả đều là kiềm chế ẩn nhẫn khát máu cùng sát ý nói.

"Vậy ngươi vì sao đêm nay còn đến tìm ta? Ngươi không buông xuống được Bổn vương, đúng không?"

Thẩm Ngọc ung dung dùng thủ ngữ nói: "Ta khuyên Vương gia đừng tự mình đa tình nữa, làm trò cười cho thiên hạ, ta là sợ Vương gia chết ở trong thiên lao, tung tích của mẹ liền sẽ không tìm thấy được."

Thẩm Ngọc mở hộp thức ăn ra, bưng ra một bát cháo vi cá đã nguội lạnh.

"Vương gia đừng chê cơm thừa canh cặn, đây là Thẩm Ngọc ăn còn dư lại."

Thẩm Ngọc vốn cho là, Trấn Bắc Vương một người kiêu căng khó thuần, sẽ vì y nhục nhã mà tức giận, khiến y bất ngờ chính là, Trấn Bắc Vương không những không nổi giận, ngược lại còn không có vẻ giận dữ, nhìn Thẩm Ngọc đầy cưng chiều mà cười rộ lên.

"Đồ ăn ngươi còn dư lại, Bổn vương cũng thích."

Lòng Thẩm Ngọc chấn động, hô hấp có chút bất ổn.

Lập tức lại có một cảm giác giống như bị trêu chọc, Trấn Bắc Vương luôn là như vậy lúc lạnh lúc nóng, khi thì ôn nhu như nước, khi thì lạnh như băng, nói rõ ra hắn vốn là đang lấy tình cảm ra đùa giỡn, coi Thẩm Ngọc như một món đồ chơi, gần giống như những gia đình giàu có thường thích nuôi mèo chó chim tước chờ ngoạn ý, lúc cao hứng thì trêu chọc một chút, không thích liền lạnh nhạt đặt sang một bên.

Thẩm Ngọc không tốt bụng múc một muỗng cháo lớn, nhét vào trong miệng Trấn Bắc Vương, động tác thô lỗ.

Trấn Bắc Vương vui vẻ nuốt xuống, hướng Thẩm Ngọc cười đến ý vị không rõ, giống như thứ Thẩm Ngọc đút không phải là cháo, mà lại tựa như Thẩm Ngọc cởi hết xiêm y chuẩn bị hầu hạ hắn. Dưới cơn tức giận Thẩm Ngọc trực tiếp cầm bát cháo lên đưa tới miệng Trấn Bắc Vương, hắn ùng ục mấy cái liền uống xong.

"Ngọc Nhi, ngươi còn muốn dùng một bát cháo nghẹn chết ta sao?" Trấn Bắc Vương ha ha cười, lè lưỡi liếm ít cháo còn dính bên khóe môi.

Đã là tù nhân, cả người toàn là vết thương, vẫn còn có tâm tình ve vãn trêu chọc mình, Thẩm Ngọc nổi giận hướng vết thương của hắn ấn một khối lớn thuốc mỡ, qua loa bôi.

"Ngọc Nhi, dáng vẻ ngươi thẹn thùng thật là xinh đẹp..."

Quân Huyền Kiêu dán sát vào tai Thẩm Ngọc nói chuyện, khí tức ấm áp phả vào gò má Thẩm Ngọc, mặt Thẩm Ngọc nóng lên, không phải y xấu hổ, là bị làm cho tức giận, gấp rút trốn về phía sau.

Nam nhân này không cảm nhận được đau sao?!

Vết thương hằn sâu vào máu thịt, thậm chí có nơi ngay cả thịt cũng bị lật ra, Thẩm Ngọc nhìn thấy tay chân như nhũn ra. Thẩm Ngọc hung ác, cố ý ấn một cái lên miệng vết thương trên tay của Quân Huyền Kiêu, sau đó dùng thủ ngữ hỏi.

"Mẹ ta ở đâu?"

Quân Huyền Kiêu không để ý đến vết thương có đau hay là không, nhìn Thẩm Ngọc cố tỏ ra hung ác, dáng vẻ uy hiếp ấn lên vết thương cũ của hắn, thì ngẩn ra, Thẩm Ngọc trừng hai mắt, trên mặt hai gò mà đỏ hồng còn chưa tan đi, dáng dấp nhỏ bé tức giận không vui càng khiến cho Trấn Bắc Vương nhìn đến ngây dại.

Trước kia Thẩm Ngọc chính là một con mèo ba tư dịu ngoan, khôn khéo hợp lòng người, bây giờ y bộc lộ tính khí của mình, duỗi ra một ít móng vuốt sắc bén, ở trong mắt Quân Huyền Kiêu không có chút nào gọi là hung hãn, ngược lại cào cho lòng hắn có chút ngứa.

"Ngươi nhìn cái gì? Đem mẹ trả lại cho ta!" Thẩm Ngọc càng thêm tức giận dùng thủ ngữ.

"Ha ha..... Ha ha ha..." Quân Huyền Kiêu hết sức vui mừng gật đầu nói, "Được, trả lại cho ngươi trả lại cho ngươi, Bổn vương nói trả lại cho ngươi liền nhất định trả lại cho ngươi."

Quân Huyền Kiêu có chút bất đắc dĩ, Thẩm Ngọc như vậy, cũng thật là làm cho hắn không đành lòng bỏ qua, khó có thể cự tuyệt a.
———————

Chương 105: Cường nhục

Cách một hai ngày Thẩm Ngọc lại nhân cơ hội chuốc say Diệp Đế, lén lút đi Thiên Lao một chuyến, trước khi Diệp Đế Tiêu Hề Diệp tỉnh rượu đem lệnh bài trả về.

Thẩm Ngọc tự nhận là đi bức cung, Quân Huyền Kiêu lại thích thú, cũng không thèm để ý trên người có vết thương.

Càng về sau Thẩm Ngọc càng mờ mịt, y không biết mình là đi ép hỏi tung tích của mẹ, hay là lo lắng Trấn Bắc Vương chết ở Thiên Lao. Thẩm Ngọc cũng tự ý thức được tiếp tục như vậy cũng uổng công vô ích, đến cuối vẫn là mình rơi vào hố sâu không thể thoát ra.

Chán nản qua năm ngày, Thẩm Ngọc quyết định đi gặp Trấn Bắc Vương một lần cuối.

"Ngọc Nhi, ngươi mấy ngày nữa không đến thăm Bổn vương, Bổn vương cũng phải tự mình đi tìm ngươi."

Câu nói đầu tiên Trấn Bắc Vương nói khi nhìn thấy Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc không trả lời, Quân Huyền Kiêu chính mình cũng bị nhốt ở trong Thiên Lao không có cách nào thoát thân ra được, làm thế nào đi tìm y? Nói khoác mà không biết ngượng.

Thẩm Ngọc mệnh cho lính canh ngục tháo gông cùm trên người Quân Huyền Kiêu xuống, lính canh ngục vốn là không chịu, lại e sợ lệnh bài ở trong tay Thẩm Ngọc nên mới miễn cưỡng đáp ứng, nhưng mà không thể giúp Quân Huyền Kiêu mở còng tay chân được.

"Ai....tay chân Bổn vương đều đã tê hết rồi, Ngọc Nhi, ngươi giúp Bổn vương xoa bóp.".

Quân Huyền Kiêu than thở một tiếng, đi đứng vận động một chút, sau đó nằm xuống chiếu ở bên cạnh Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc đương nhiên sẽ không lại nghe mệnh lệnh từ hắn nữa, chỉ là như thường lệ lấy ra đồ ăn cùng thuốc mỡ, giúp hắn xử lý vết thương.

Diệp Đế cũng không dùng hình phạt đối với Quân Huyền Kiêu nữa, hắn biết trừ để hả giận ra thì cũng chẳng có ích lợi gì, cho nên những vết thương cũ đã bắt đầu khép lại kết vảy.

Thẩm Ngọc cúi đầu bôi thuốc, cẩn thận đều đều xoa lên, từ trên lồng ngực rồi xuống đến bụng của hắn, Thẩm Ngọc đối với thân thể này không thể nào quen thuộc hơn được nữa, hắn nơi nào có mấy khối bắp thịt lồi ra, nơi nào có mấy vết thương cũ để lại sẹo, nơi nào có nhiều lông tơ cũng đều rõ rõ ràng ràng, Thẩm Ngọc lại cảm thấy nực cười, ngoại trừ thân thể này của Trấn Bắc Vương ra, mình không hiểu chút nào về hắn hết.

Hai người từ lúc mới bắt đầu, đã là thân thể trên thân thể gắn liền chặt chẽ, một người dốc hết mình hầu hạ, một người thô bạo hưởng thụ, một mối quan hệ như vậy có thể dài lâu mới là kỳ lạ.

Thẩm Ngọc thầm thề, đây là lần cuối, từ nay về sau trong đầu không lại có người này, Quân Huyền Kiêu về sau sống hay chết cũng không còn quan hệ gì đến y nữa.

"Ngọc Nhi, ngươi hôm nay sao không tra hỏi Bổn vương nữa?"

Thẩm Ngọc lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, tay của mình đặt ở trên lồng ngực Quân Huyền Kiêu, giữ động tác bôi thuốc đã lâu.

Một luồng cảm xúc ưu tư tích tụ đã lâu xông thẳng lên đầu, Thẩm Ngọc bỗng nhiên cúi người xuống, mạnh mẽ cắn một cái lên lồng ngực Trấn Bắc Vương, y dùng mười phần khí lực, đem tất cả yêu hận của mình đối với Trấn Bắc Vương, từng cái từng cái tích tụ ở trên miệng.

Da bị cắn phá, răng Thẩm Ngọc đâm vào thật sâu.

"Tại sao....tại sao lại nói lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt ta? Tại sao muốn chơi đùa ta...tại sao đối với ta vô tình, hiện tại lại giống như không có chuyện gì xảy ra giỡn cợt ta....."

Thẩm Ngọc đầu óc một mảnh hỗn loạn, y có nhiều lời muốn hỏi Quân Huyền Kiêu, nhưng y cũng biết, mình mở không ra tâm của Trấn Bắc Vương, Quân Huyền Kiêu chưa bao giờ chân chính động tình với y, mới có thể đến đi tự nhiên, tại trái tim của mình tàn nhẫn giày xéo một lần, sau đó toàn thân trở ra.

Quân Huyền Kiêu bất động thanh sắc, mặc y gặm cắn. Thời điểm Thẩm Ngọc buông hàm răng ra, lồng ngực Quân Huyền Kiêu xuất hiện một đạo vết thương mới, vẫn còn đang rỉ máu.

Lưỡi cùng kẽ răng Thẩm Ngọc tràn ngập một luồng máu tanh, y liếm răng một cái, đây là máu của Trấn Bắc Vương, cùng với người thường giống nhau cũng là tanh ngọt ấm nóng, nhưng vì cái gì lại cố tình lạnh nhạt với y đến như thế.

Thẩm Ngọc cười, nhưng đáng tiếc y là người câm, không thể cất tiếng cười to được, y rất vui, cuối cùng cũng có thể để lại dấu ấn của mình trên người Trấn Bắc Vương, nếu không thể khắc ở trong lòng hắn, vậy dùng biện pháp này cũng không tệ.

Về sau Quân Huyền Kiêu nhìn thấy ấn ký này, thì có thể nhớ tới mình, Thẩm Ngọc chính là muốn nhân cơ hội này gặp quỷ phát điên, lại để cho người nam nhân khiến y nhận hết đau khổ nhớ tới, mình có bao nhiêu yêu hắn thì có bấy nhiêu hận hắn.

"Cắn đến đủ tàn nhẫn..."

Quân Huyền Kiêu âm thanh trầm thấp, bỗng nhiên xoay mình một cái, đem Thẩm Ngọc đặt ở dưới thân, đụng đổ cả hộp thức ăn cùng hộp thuốc đặt ở bên cạnh.

Hắn muốn làm cái gì?!

Thẩm Ngọc hoảng sợ muốn đẩy Trấn Bắc Vương ra, nhưng Quân Huyền Kiêu thân thể cường tráng, khí lực so với y lớn hơn không biết bao nhiêu, vẫn không nhúc nhích chút nào giam cầm y.

Trấn Bắc Vương lúc này ánh mắt nóng rực rất có tính xâm lược, giống như một con sư tử đang tập trung nhìn con mồi, Thẩm Ngọc đối với ánh mắt này không thể quen thuộc hơn được nữa, trước đây Trấn Bắc Vương thời điểm muốn đều như vậy.

"Ngọc Nhi, ngươi lại học được chiêu thức của ai? Ngươi cắn một cái này, cắn đến Bổn vương dâng lên hứng thú."

Dưới tình hình như thế này, hắn còn muốn làm loại chuyện đó sao?!

Quả nhiên là cầm thú!

Thẩm Ngọc vừa thẹn vừa giận, muốn tránh thoát khỏi người Quân Huyền Kiêu, thế nhưng dùng hết sức lực cũng không thể đẩy hắn ra được.

Thẩm Ngọc nhanh trí, cộng thêm vào đó là lòng phẫn hận, cong lên đầu gối, tàn nhẫn mà hướng lên trên đỉnh đầu, ở giữa một vật hùng dũng oai vệ nào đó.

"A ----".

Vật này có cứng rắn đến đâu đi nữa, cũng là bộ vị yếu ớt nhất của nam nhân, Trấn Bắc Vương hít vào một ngụm khí lạnh, phát ra một tiếng gầm nhẹ, sức nặng toàn thân đặt ở trên người Thẩm Ngọc.

"Ngọc Nhi.... ngươi đây là muốn Bổn vương tuyệt hậu sao, sau này Bổn vương không thể có hài tử, liền đem ngươi thao lộng đến mang thai, sinh hài tử cho Bổn vương!".

Quân Huyền Kiêu bị đá một cái nổi trận lôi đình, hung tợn nói lời thô bạo xấu xa, cùng phường lưu manh giống nhau, giọng trầm thấp chứng tỏ hắn đã bị chọc giận.

Thẩm Ngọc bị làm nhục như thế cũng đâm ra mù quáng, hô hấp dồn dập mà quyền đấm cước đá.

Quân Huyền Kiêu nắm lấy cánh tay đang đánh loạn của Thẩm Ngọc đẩy lên, thô lỗ hôn lên môi Thẩm Ngọc, dùng đầu lưỡi ấm áp cạy ra môi y, không để ý hết thảy mà đấu đá bừa bãi, giống như là mạng của Thẩm Ngọc cũng phải cướp đi.

—————///—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy