96-97-98-99-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 96: Ác mộng

Mười ngày sau, ở Bắc Thành, Tần Hoài Lâu vừa mới mở cửa đón khách, mười mấy tên hắc y vệ tràn vào, gặp một người giết một người, toàn bộ kỹ nữ, tiểu quan, quy công, tú bà Tần Hoài Lâu đều không buông tha một ai, không đến nửa canh giờ máu chảy thành sông, không một người sống sót, cuối cùng hắc y vệ phóng một cây đuốc, cửa hàng bên cạnh thiếu chút nữa cũng bị đốt rụi.

Huyết tẩy qua đi, vốn là nơi phồn hoa náo nhiệt bậc nhất Bắc Thành nay lại bị thiêu rụi đến không còn một mảnh gỗ viên gạch nào, trên đời cũng không còn nơi gọi là Tần Hoài Lâu nữa.

Tần Hoài Lâu sụp đổ, như là dấu hiệu báo trước thiên hạ đại biến.

Vào giữa tháng tư năm 289 Đại Tĩnh, Diệp Đế hạ chỉ thu hồi hổ phù Trấn Bắc quân trong tay Quân Huyền Kiêu, ca ngợi chiến công, gia phong lưỡng châu, đãi ngộ giống như các hoàng tử của hoàng đế, sau thái tử phong tước Cửu Châu Thân Vương, tước vị cha truyền con nối.

Thế nhân đều biết Trấn Bắc Vương mất đi Trấn Bắc quân, chẳng khác nào chặt đứt đi hai tay của mình, đây là cách Diệp Đế dùng để cắt giảm binh quyền, không đánh mà thắng thủ tiêu quyền thế ngày càng mở rộng của mối đại họa tâm phúc Trấn Bắc Vương.

Trấn Bắc Vương sau này cũng chỉ có thể làm một Vương gia vô cùng tôn quý nhàn hạ.

Song Trấn Bắc Vương sao có thể khoanh tay chịu trói?

Ở yên lặng sau ba ngày, Trấn Bắc Vương tuyên bố, kinh thành gian thần lộng quyền, hoạn quan loạn ngôn gièm pha, Diệp Đế đã bị quyền thần bắt giữ.

Trấn Bắc Vương lập tức dẫn binh xuôi Nam, hướng về phía kinh thành, cứu giúp hoàng đế.

Bách tính Bắc Vực ủng hộ vô cùng, chửi rủa hôn quân, để Trấn Bắc Vương bình định chiến loạn giữa Bắc Vực và Hung Nô, sau lại qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa.

Nửa còn lại thì đứng về phía thiên tử, rõ ràng thấy Trấn Bắc Vương lòng lang dạ thú, tìm bừa một cái lý do, xuất binh tạo phản.

Diệp Đế tại buổi thượng triều nổi trận lôi đình, hắn ở nhớ đến tình huynh đệ giữ mình và Trấn Bắc Vương, phong hắn làm Cửu Châu Thân Vương, Đại Tĩnh trước nay chưa từng có, mong muốn dùng địa vị cao quý đổi lấy của hắn một tấm binh phù, Trấn Bắc Vương không nói hai lời liền trở mặt, trực tiếp dẫn binh tạo phản.

Diệp Đế hạ thánh chỉ, Trấn Bắc Vương có ý đồ mưu phản, lệnh tướng soái trấn thủ khắp nơi điều binh, cùng đánh Quân Huyền Kiêu, ngăn cản Trấn Bắc quân xuôi Nam.

...

Ngoài kia phong vân biến ảo, Thẩm Ngọc không có cách nào biết được.

Mấy tên hắc y vệ huyết tẩy Tần Hoài Lâu hôm đó, là cao thủ Hắc Vũ Doanh do triều đình bí mật huấn luyện, bọn họ không có thương tổn Thẩm Ngọc, đem y mang về kinh thành.

Thẩm Ngọc ở trong hoàng cung cũng đã được hơn nửa tháng, Diệp Đế đối đãi với y rất tốt, sắp xếp cho y ở Kỳ Lân Các, mỗi ngày đều dành chút thời gian đến cùng y trò chuyện phiếm, giải sầu.

Tiêu Hề Diệp sau khi hạ triều, trực tiếp đi thẳng đến Kỳ Lân Các.

Lúc này, lão thái y cũng vừa xem mạch cho Thẩm Ngọc xong, từ Kỳ Lân Các đi ra.

"Hoàng thượng."

Tiêu Hề Diệp hướng lão thái y ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho lão ra ngoài nói chuyện.

"Thân thể y thế nào rồi?"

Tiêu Hề Diệp có chút gấp gáp hai hàng lông mày khẽ chau lại, ấn đường hình thành một chữ xuyên. (chữ xuyên: 川)

"Chuyện này.... nhắc đến cũng thật kỳ lạ, vi thần đã gặp qua không ít bệnh tật, nhưng lại chưa từng gặp... ai, chỉ có thể dùng thiên sang bách khổng* để hình dung."

*Thiên sang bách khổng: đầy khuyết điểm, rất nghiêm trọng, sự phá hoại nặng nề.

Lão thái y vuốt vuốt râu nói: "Trên người y có rất nhiều vết thương cũ, nhìn sáng sủa, song lục phủ ngũ tạng so với một ông lão giống như vi thần còn muốn kém hơn. Còn trúng kỳ độc, mặc dù độc tính tạm thời chưa phát tác, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể ăn mòn lục phủ ngũ tạng y."

"Huyền Kiêu lại có thể lòng dạ độc ác đến như vậy...." Diệp Đế chau mày đến càng sâu hơn, "Thân thể có thể dưỡng trở về, ngươi cứ dùng thuốc tốt nhất của Thái y viện! Độc này có cách nào loại bỏ không? "

"Ách.... thứ cho lão thần bất lực, tạm thời ngay cả lai lịch của loại độc này cũng chưa tìm ra được." Lão thái y xấu hổ cúi đầu xuống đất, "Hoàng thượng, quan trọng hơn nữa là vị công tử này không chỉ có ngoại thương, trúng độc không thôi, lại thêm tích tụ nhiều tâm tư, lão thần làm nghề y nhiều năm, sợ nhất chính là gặp phải loại bệnh này, nếu như chính y không có lòng cầu sinh, đã là tâm bệnh vô luận có dùng nhiều dược liệu quý giá đến thế nào cũng không trị hết được."

"Được rồi, được rồi." Diệp Đế khoát khoát tay, "Ngươi nói, y rốt cuộc còn sống được bao nhiêu năm nữa?"

"Cái này...." Lão thái y ấp úng nói, "Nếu như loại bỏ được kỳ độc cùng tâm bệnh, ngược lại có thể sống tới hai mươi, ba mươi năm, nếu là không thể, thứ cho lão thần nói thẳng, sợ là hai năm cũng chống đỡ không nổi...."

"Hai năm....." Diệp Đế sợ run song vẫn cố gắng nói, "Chắc vậy là đủ rồi...."

Thời điểm Diệp Đế bước vào, tâm tình phức tạp, thấy Thẩm Ngọc ngồi ở dưới án thư bên cạnh cửa sổ, ánh mắt không biết nhìn đi nơi nào, ánh mặt trời vừa vặn chiếu xuống gương mặt nhỏ của y, khiến cho gương mặt y tỏa ra hào quang sặc sỡ chói mắt, đôi môi mỏng khẽ mím lại, tâm Diệp Đế nhất thời có chút dao động.

Đêm tuyết kia chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, đã sớm khắc sâu ở trong lòng Diệp Đế.

"Ngươi đã tỉnh?" Diệp Đế ngồi vào chỗ đối diện với Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc thấy hắn liền muốn đứng dậy hành lễ, lại bị Diệp Đế ngăn lại.

"Mấy cuốn sách này đều xem xong rồi sao?"

Ánh mắt Diệp Đế dừng lại ở mấy cuốn sách đặt trên án thư.

Thẩm Ngọc gật gật đầu, từ khi y biết chữ, mặc dù không thể nói ra được, nhưng lại đọc sách cực nhanh, hơn nữa đã gặp qua một lần là không quên được. Đại khái là lão thiên gia nhìn thấy y ngoài tứ chi đầy đủ ra không còn gì khác, thương hại y nên mới ban ân đi.

"Ngươi đều thuộc lòng?!"

Diệp Đế há to miệng, thầm nghĩ: Không hổ là người Vân Mộng, quả nhiên giống như lời đồn đại thiên tư thông minh. Trong lòng càng thêm mừng rỡ, chứng minh hắn hao tổn hết tâm tư, tìm cách ly gián Thẩm Ngọc và Trấn Bắc Vương, cuối cùng cũng đoạt được Thẩm Ngọc, đoạn thời gian này không có phí công vô ích.

"Ngọc Nhi, ngươi có biết hay không, ngươi thật sự rất lợi hại, Kỳ Lân Các là tàng thư hoàng cung, có rất nhiều sách cổ quý hiếm, nói không chừng ngươi chỉ trong mấy tháng liền xem xong." Tiêu Hề Diệp cao hứng, không nhịn được tán dương, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng không hề che giấu chút nào.

Thẩm Ngọc khẽ nghiêng đầu, tránh né ánh mắt trần trụi của Diệp Đế.

"Ngươi không biết đâu những người đọc sách, muốn hiểu, đọc thuộc lòng một quyển sách, ít nhất cũng phải mất một tháng! Nếu ai cũng có thiên tư giống như ngươi, vậy khắp thiên hạ đều là trạng nguyên rồi!"

Thẩm Ngọc khẽ cười, nào có được khoa trương như vậy, nếu y thật sự thông minh, cũng sẽ không rơi vào kết cục bế tắc, không có cách nào tự mình thoát ra.

Thẩm Ngọc cho là mình sẽ bởi vì những chuyện Diệp Đế làm trước kia mà sinh ra hận hắn, thế nhưng không thể nói là hận, nếu như không có Diệp Đế, Trấn Bắc Vương cũng vẫn sẽ như cũ đối với y chán ghét vứt bỏ, chung quy đây là chuyện không có cách nào cứu vãn.

"Ngọc Nhi, ngươi trách trẫm sao?"

Tiêu Hề Diệp thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi, tuy rằng Thẩm Ngọc chưa bao giờ tỏ ra căm ghét hắn, nhưng là y khiêm nhường bình tĩnh sau lưng, Diệp Đế có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt cùng phòng bị của y đối với mình, đã gần một tháng nay, Thẩm Ngọc không dùng động tác tay nói với hắn một câu nào, toàn bộ đều là do hắn hỏi, Thẩm Ngọc chỉ gật đầu hoặc lắc đầu trả lời.

Quả nhiên, Thẩm Ngọc cũng chỉ bình thản lắc đầu một cái.

"Thật sao?" Tiêu Hề Diệp tỏ ra vô cùng hài lòng, "Ngọc Nhi, ngươi có biết không, kể từ lúc gặp ngươi ở vương phủ, trẫm liền không quên được ngươi, cho nên mới trăm phương ngàn kế.... ngươi đừng trách trẫm....."

Mặc Diệp Đế thâm tình chân thành, tâm tư Thẩm Ngọc không biết đã bay đi đến nơi nào.

Từ khi rời khỏi vương phủ, Thẩm Ngọc đêm nào cũng gặp ác mộng khó ngủ, trong mộng lại chỉ có duy nhất một người "Trấn Bắc Vương".

Có lúc Quân Huyền Kiêu ôn nhu như nước, đối với y nói: "Ngọc Nhi, đây là rượu giao bôi của ta và ngươi, uống xong rồi sẽ vĩnh kết đồng tâm, chúng ta cả đời làm phu thê có được không?" Trong nháy mắt, Quân Huyền Kiêu trở nên lạnh lùng vô tình, hoặc là hung thần ác sát, cảm giác ngột ngạt khiến Thẩm Ngọc không thở nổi, cả người nặng nề rơi vào vực sâu, mỗi ngày đều bị dằn vặt đến rạng sáng mới có thể miễn cưỡng ngủ hơn mấy canh giờ.

"Ta có thật nhiều giấc mơ, mỗi giấc mơ đều có ngươi. Không biết ngươi có từng nằm mơ hay không, có hay không trong một giấc mơ có sự xuất hiện của ta."
——————————

Chương 97: Vân Mộng Sở thị

Tiêu Hề Diệp thấy Thẩm Ngọc lại xuất thần, biết tâm y khẳng định đi đến trên người nào đó ở Bắc Vực.

"Ngọc Nhi..."

Tiêu Hề Diệp đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Ngọc, tay y hơi lạnh, tay trái hơi vặn vẹo khiến lòng Tiêu Hề Diệp thương yêu không dứt, đây là dấu vết do Quân Huyền Kiêu để lại, Thẩm Ngọc cả đời cũng không xóa đi được, Tiêu Hề Diệp mỗi lần nhìn thấy, đều có một loại ghen tuông khó diễn tả bằng lời.

Tiêu Hề Diệp vừa mới chạm vào, Thẩm Ngọc giống như bị rắn độc cắn vậy, thật nhanh rút tay trở về.

"Ngươi lại nhớ đến Huyền Kiêu sao?" Tiêu Hề Diệp thất vọng hỏi.

Khoảng thời gian này, Diệp Đế chưa bao giờ tra hỏi chuyện trước kia của Thẩm Ngọc, thậm chí chưa từng nhắc đến Trấn Bắc Vương, đây là lần đầu.

Thẩm Ngọc không trả lời, chỉ là ánh mắt buồn bã của y đã nói lên tất cả.

Tiêu Hề Diệp mang theo ẩn nhẫn đố kị nói: "Ngươi không cần tâm tâm niệm niệm nhớ hắn, Huyền Kiêu hắn cũng không phải thật tâm đối đãi ngươi!"

Thẩm Ngọc khó chịu vuốt nhẹ lòng bàn tay, đến y còn không biết Trấn Bắc Vương có hay không thật tâm đối đãi đãi y, Diệp Đế làm sao biết được?

"Hắn đem ngươi nhốt vào trong Viện, không cho phép người ngoài đến gần, hoàn toàn không phải do hắn có ý định độc chiếm ngươi, sợ người khác cướp đi ngươi! Mà là bởi vì hắn sợ có người biết ngươi là hậu duệ Vân Mộng!"

Thẩm Ngọc kinh ngạc, Diệp Đế làm sao biết được quê hương của mẹ? Y chưa từng nói đến, ngay cả Trấn Bắc Vương y cũng không nói cho, bởi vì Thẩm Ngọc cho rằng hắn cũng không để ý tới.

"Ngươi không biết?" Tiêu Hề Diệp nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thẩm Ngọc, mới biết tự mình nói nhiều rồi.

"Ngươi nói hậu duệ Vân Mộng là có ý gì?"

Thẩm Ngọc nghi hoặc viết ra những lời này, đã lâu như vậy, đây là câu nói đầu tiên y nói với Diệp Đế.

Tiêu Hề Diệp vất vả lắm mới mở được lòng của y, buông xuống khúc mắc đối với mình, cao hứng nói.

"Nói cụ thể ra là Vân Mộng Sở thị, ngươi vốn mang họ Sở, không phải họ Thẩm, đúng hay không?"

Thẩm Ngọc nhún vai, mẹ ngay cả tên cũng không đặt cho y, lấy đâu ra họ chứ.

"Thì ra chính ngươi cũng không biết..." Tiêu Hề Diệp cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó lại thư thái nói, "Vậy ngươi chắc cũng chưa từng đi Vân Mộng đại trạch*? Quê hương của ngươi là Quân Sơn Vân Mộng, ở đó có rất nhiều sông ngòi, tổ tiên ngươi đều ở đó, nếu có cơ hội, trẫm dẫn ngươi đi có được hay không?".

*Vân Mộng đại trạch: đầm lầy lớn Vân Mộng (tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc)

Đây là tâm nguyện của Thẩm Ngọc, có thể tận mắt nhìn thấy Vân Mộng mẹ hay nhắc tới có hình dáng như thế nào, nghe nói là một nơi non xanh nước biếc, bốn mùa như xuân, không giống như Bắc Vực, vừa đến mùa đông một cái vạn vật héo tàn, tuyết phủ ba thước, có thể làm cho người khác chết cóng vì lạnh.

"Cùng với mẹ đi." Thẩm Ngọc viết.

"Được!" Tiêu Hề Diệp vui vẻ nói, "Trẫm đáp ứng ngươi, từ trong tay Huyền Kiêu giúp ngươi đem mẹ trở về!"

Vừa nghĩ tới mẹ không rõ sinh tử, đôi mắt Thẩm Ngọc tối sầm lại, Tiêu Hề Diệp cho là y lại nhớ đến Trấn Bắc Vương, thầm nói chính mình không nên nhắc đến Quân Huyền Kiêu.

"Ngươi làm sao biết ta là người Vân Mộng?" Thẩm Ngọc viết hỏi.

"Nga, ngươi còn nhớ trẫm đêm đó lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi đang cầm trong tay một món đồ, gọi là lả lướt xúc xắc, chỉ có Vân Mộng ở phía Nam mới có tập tục này, trẫm liền để ý tới, thêm nữa Huyền Kiêu đem ngươi giấu kín như thế, liền có chút hoài nghi, mãi cho đến sau này ở sơn động Lang Cư Tư Sơn, trẫm nhìn thấy ngón tay út của ngươi có nhiều hơn một đốt ngón tay, mới khẳng định ngươi là hậu nhân Vân Mộng Sở thị."

Tiêu Hề Diệp nói hết toàn bộ ra, không hề che giấu chút nào.

Thẩm Ngọc nhấc lên tay trái, ngón tay của y so với người thường thon dài hơn, ngón út cũng nhỏ dài hơn một chút, tuy là nhiều hơn một đốt ngón tay, lại không có vẻ quái dị, trái lại càng thêm tao nhã xinh đẹp.

Diệp Đế không nói, Thẩm Ngọc chính mình cũng chưa từng chú ý tới.

"Ngươi xem, trẫm nghi ngờ Huyền Kiêu không phải là vô ý làm gãy tay trái của ngươi, sợ là hắn cố ý làm, để người khác nghĩ rằng ngươi có nhiều hơn một đốt ngón tay cũng là vì có vết thương cũ, dùng cách này để che giấu thân phận Vân Mộng Sở thị của ngươi."

Thẩm Ngọc không hiểu, Trấn Bắc Vương vì sao phải làm như vậy?

Tiêu Hề Diệp đúng lúc chuyển đề tài câu chuyện: "Viên lả lướt xúc xắc kia của ngươi vẫn còn chứ? Tặng cho trẫm được không? Trẫm không đòi không của ngươi, nhất định cũng có quà đáp lễ."

Thẩm Ngọc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nóng bỏng đầy chờ mong của Tiêu Hề Diệp.

Diệp Đế biết đây là tập tục của người Vân Mộng, vậy hẳn đã phải biết lả lướt xúc xắc này đối với Thẩm Ngọc có ý nghĩa như nào, lúc này hắn lại còn đưa ra lời đề nghị như vậy.

"Không." Thẩm Ngọc lắc đầu từ chối.

Nhìn dáng vẻ đầy mong đợi của Diệp Đế, Thẩm Ngọc cũng lười đoán này là thật tâm hay là giả dối.

Y cũng không phải là một hài tử vô tri người khác nói gì cũng tin nữa, lả lướt xúc xắc đã vỡ, với Thẩm Ngọc mà nói, trên đời không còn viên thứ hai, y cũng sẽ không lại ngu ngốc giống như trước, tốn nhiều thời gian như vậy để khắc tên.

Khắc lên tên người mình ái mộ, hai người sẽ lưỡng tình tương duyệt cuối cùng sẽ ở bên nhau? Lời lừa gại nói đùa của nam nữ trẻ tuổi, y cũng không tin nữa.

"Ngươi không muốn? Hay là ngươi đã đem nó đưa cho Huyền Kiêu rồi? Hắn có tài đức gì, vứt bỏ ngươi như vứt bỏ một đôi giày, ngươi tội gì phải dụng tình sâu, nhớ mãi không quên như thế?" Tiêu Hề Diệp mất mát nói.

Diệp Đế đại khái sẽ không hiểu, Thẩm Ngọc ở tuổi mới biết yêu, gặp Trấn Bắc Vương, liền coi hắn là tất cả.

Chỉ yêu được mấy tháng, cũng đủ để Thẩm Ngọc tâm tâm niệm niệm suốt cả một năm.

"Trẫm sẽ không ép ngươi, sẽ có một ngày, ngươi tin tưởng trẫm là thật tâm thật ý."

Thẩm Ngọc nghe được tiếng động nhỏ ở bên ngoài phòng, Tiêu Hề Diệp một thân võ nghệ, cộng thêm nhĩ lực nhạy bén, vẻ mặt nghiêm lại, nghiêng đầu cao giọng hỏi: "Ai ở bên ngoài?!"
————————

Chương 98: Sủng ái

Ngoài cửa truyền đến vài tiếng bước chân, sau đó cao giọng bẩm báo: "Hoàng thượng, là thần thiếp Thẩm thị."

Người vừa tiến vào Thẩm Ngọc biết, coi như là từng ở dưới một mái hiên, Thẩm Ngọc lại chỉ dám lén lút nhìn Thẩm tiểu thư Thẩm phủ vài lần, lúc đó Thẩm Ngọc coi nàng như là thiên tiên, mình là một nhân vật tầm thường, căn bản là không dám nhìn thẳng.

Sau đó mẹ không cho phép Thẩm Ngọc ra khỏi cửa, cơ hội để nhìn thấy Thẩm tiểu thư cũng càng ít đi, mấy năm không gặp, Thẩm tiểu thư trổ mã càng ngày càng duyên dáng yêu kiều cố phán sinh tư*, nàng mặc một thân cung trang hồng nhạt, so với đóa mẫu đơn còn muốn kiều diễm hơn, xứng với danh hiệu "đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh" này.

*Cố phán sinh tư: trích trong "Tặng tú tài nhập quân kỳ 09" của Kê Khanh, chỉ tư sắc của một người, hình dung vẻ mặt sinh động, tư thái động lòng người. Gần nghĩa với "cố phán rực rỡ", "cố phán sinh huy".

"Thẩm Tiệp dư, ngươi ở bên ngoài lén lén lút lút làm cái gì?" Tiêu Hề Diệp không vui, những tên nô tài ngoài kia cũng không đến thông báo một tiếng.

Vào ngày lễ Long đài đầu* ở hoàng cung, Thẩm tri phủ hối lộ bộ Lễ cúng tế hoàng cung, cho Thẩm tiểu thư đóng vai xuân thần, mỹ mạo kinh diễm khiến người người chấn kinh.

*Long đài đầu: hay còn gọi là "Rồng ngẩng đầu", lễ hội Trung Hòa, diễn ra vào ngày thứ hai của tháng Hai âm lịch.

Tiêu Hề Diệp biết Thẩm tri phủ có tâm tư dâng nữ nhi cho mình, mà lúc đó Tiêu Hề Diệp vừa vặn cần dựa vào Thẩm tri phủ ở Bắc Vực giúp hắn giám sát Trấn Bắc Vương, liền phong Thẩm tiểu thư làm Tiệp dư, chỉ là Tiêu Hề Diệp bị việc quấn thân, bị chuyện của Trấn Bắc Vương làm cho sứt đầu mẻ trán, tâm tình đâu ra mà lâm hạnh Thẩm Tiệp dư?

Thẩm Ngọc bất an khẽ di chuyển thân thể, cái tên này của y, vốn là của Thẩm Tiệp dư.

"Tham kiến hoàng thượng."

Thẩm Tiệp dư dịu dàng hạ thấp người cúi chào, cử chỉ động tác thanh nhã tự nhiên, nàng để Thẩm Ngọc thay thế mình gả cho Trấn Bắc Vương, còn mình đã sớm đổi tên thành "Thẩm Nhược Phi".

"Thần thiếp cũng không phải là lén lén lú lút, là đặc biệt đến gặp bạn cũ, thần thiếp biết Thẩm Ngọc công tử thích yên tĩnh sợ ồn ào, cho nên mới đặc biệt dặn dò bọn nô tài không được lên tiếng, lại không nghĩ đến hoàng thượng cũng ở đây."

"Bạn cũ?" Tiêu Hề Diệp nở nụ cười ám muội, "Ngươi nói người bị ngươi lấy làm người thay chết, tiểu nô tài bị đưa đến phủ Trấn Bắc Vương này?"

Thẩm Nhược Phi sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất, thì ra Diệp Đế đã sớm điều tra chuyện này, với ác danh trước đó của Trấn Bắc Vương, có nữ nhân nào dám gả cho hắn chứ.

Bất quá Thẩm Nhược Phi là một người thông minh lanh lợi, nghĩ một chút liền có lời giải thích.

"Thần thiếp biết mình đã làm chuyện sai lầm, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải thần thiếp đánh bậy đánh bạ, Thẩm Ngọc công tử cũng sẽ không cùng hoàng thượng quen biết, trở thành khách quý của hoàng thượng, cho nên trời xui đất khiến, nhân duyên gặp gỡ này đã sớm được lão thiên gia sắp xếp xong xuôi từ trước."

*lão thiên gia: ông trời

Đúng là người miệng lưỡi nhanh nhẹn, Tiêu Hề Diệp biết rõ là nàng đang nguỵ biện, nhưng hết lần này đến lần khác không nổi giận được, đúng như lời nàng nói, nếu như Thẩm Ngọc không bị đưa đến phủ Trấn Bắc Vương, Tiêu Hề Diệp đúng là không có khả năng gặp được.

"Nói vậy, trẫm còn phải ban thưởng cho công lao ngươi?"

Thẩm Nhược Phi cúi đầu: "Thần thiếp không dám."

Tiêu Hề Diệp khẽ cười nói: "Ngươi không cần phải hở một chút là quỳ xuống, trẫm thông cảm với ngươi, Huyền Kiêu tiếng xấu vang xa, gả cho hắn khác gì tự tìm đường chết, ngươi ra hạ sách này cũng là vạn bất đắc dĩ."

Thẩm Nhược Phi vui mừng ngẩng mặt lên, đầy cảm kích nói.

"Hoàng thượng."

Tiêu Hề Diệp không để ý đến nàng nữa, quay đầu hỏi Thẩm Ngọc: "Ngọc Nhi, những năm ngươi ở Thẩm phủ, nàng có khi dễ ngươi không?"

Thẩm Ngọc lắc đầu, y đến cơ hội nhìn thấy Thẩm tiểu thư còn không có, nói gì tới khi dễ.

"Vậy thì tốt." Tiêu Hề Diệp phá lệ ôn nhu nói, "Ngày sau, bất kể ngươi ở hoàng cung hay là ở nơi nào, bị ủy khuất trẫm đều sẽ thay ngươi làm chủ."

Thẩm Ngọc nhìn đi nơi khác, loại sủng ái giống như bố thí thương hại này, y từng có một lần, cuối cùng vẫn là đê tiện đến không đáng giá một xu, y sẽ không vì nó mà động tâm nữa.

Tiêu Hề Diệp nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Thẩm Ngọc, có chút mất mát, cũng không thất vọng.

Thẩm Nhược Phi nhìn ánh mắt chứa đầy sủng nịnh cùng quan tâm của Tiêu Hề Diệp, sinh lòng đố kị, hoàng thượng mặc dù xem ở mặt mũi Thẩm tri phủ, trực tiếp phong nàng làm Tiệp dư, nhưng cũng chỉ được cái danh tiếng nhất thời, Tiêu Hề Diệp thậm chí còn không nhìn đến nàng, chưa từng lâm hạnh nàng lấy một lần, chỉ có cái danh vị Tiệp dư này, cùng với sự sủng ái xuất phát từ nội tâm kia càng không thể nào so sánh được.

Cũng may tiểu người câm này biết thức thời, không dám nói ra cái gì.

Năm đó Thẩm Nhược Phi từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu người câm này đã không vui, không vì cái gì khác, ngoài bởi vì tiểu người câm này dáng dấp quá đẹp, Thẩm Nhược Phi từ nhỏ đã được người người khen ngợi là mỹ nhân, lại thua kém một tiểu người câm, bảo nàng làm sao vui vẻ cho được?

Lại còn thêm mấy tên cẩu nô tài, vì trêu ghẹo tiểu người câm này, ở trong phủ đánh nhau, Thẩm Nhược Phi trong cơn tức giận, đem mẹ của tiểu người câm ra đánh, lệnh nàng nhốt tiểu người câm này vào phòng chứa củi, không cho ra ngoài rêu rao gây họa.

Như vậy, cái danh xưng "đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh" này của nàng mới có thể ngồi vững được.

"Hoàng thượng, bị người hỏi một chút, thần thiếp suýt chút nữa thì quên mất chuyện chính, thần thiếp biết Thẩm Ngọc công tử thân thể hư nhược sợ hàn, đặc biệt mang lò sưởi tay này đến, là thần thiếp lấy từ nhà đến, nếu là người khác thần thiếp cũng không nỡ lòng nào tặng cho, chắc chắn Thẩm Ngọc công tử có thể sử dụng được, đừng chê nó là vật cũ."

"Được, ngươi để xuống đi." Diệp Đế phất tay một cái, giống như đuổi đuổi một con ruồi.

Mí mắt Thẩm Nhược Phi giựt giựt một cái, có chút không cam lòng lui ra ngoài.

Thẩm Nhược Phi là một người có tâm tư lớn, một lòng chỉ muốn y chết đi, đúng là tạo hóa trêu người, tiểu người câm là thế thân của nàng, lại không chết ở dưới thân Trấn Bắc Vương, gián tiếp bị Diệp Đế đưa vào hoàng cung, bây giờ lại cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nhìn dáng vẻ Diệp Đế nâng trên đầu trái tim, Thẩm Nhược Phi càng cảm thấy không công bằng.

Chẳng lẽ tiểu người câm này do lão thiên gia phái tới khắc mình?! Đúng thật là oan gia ngõ hẹp!

Thẩm Nhược Phi đi ra khỏi Kỳ Lân Các, quay người đi đến tiêu phòng điện.
—————————

Chương 99: Yêu mị tái thế

Trong điện Tiêu phòng truyền ra mùi thuốc nồng nặc, xộc thẳng vào mũi Thẩm Nhược Phi, khiến nàng sặc đến đắng cả lưỡi, nàng lấy tay che mũi cau mày đi vào.

Ở trong chính điện có vài ấm sắc thuốc đang được đun trên ngọn lửa nhỏ, sôi lên sùng sục khiến nắp ấm đập vang, mấy cung nữ bận tối mắt tối mũi, ngay cả Khương hoàng hậu cũng cầm trong tay một quyển y thuật, đang suy nghĩ một ít phương thuốc.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương."

Khương hoàng hậu nắm một ít thuốc đặt lên cân, cau mày lại, nóng lòng sốt ruột cộng thêm bị mấy cái bếp than vây quanh, trên trán đổ lấm tấm mồ hôi.

"Bổn cung không phải đã nói cho ngươi biết, mấy ngày này không cần đến thỉnh an sao?"

Thẩm Nhược Phi cúi người thấp giọng nói: "Thần thiếp lo lắng cho Tam hoàng tử điện hạ, vừa nghĩ tới Tam hoàng tử điện hạ bị bệnh, bị cơn đau dằn vặt, tần thiếp liền ăn không ngon ngủ không yên, hận không thể thay Tam hoàng tử bị bệnh, quả thực không yên lòng cho nên mới tới thăm, thần thiếp sẽ cẩn thận, sẽ không ồn ào làm ảnh hưởng đến Tam hoàng tử."

"Ừ, đa tạ ngươi."

Khương hoàng hậu nghe được vài câu nói vừa ý, vốn đang lo lắng sót ruột cũng giảm bớt đi một ít, nàng cùng Thẩm Tiệp dư không có giao thiệp qua lại, chí ít còn có cái vẻ mặt ngoài hòa thuận, bằng không người ngoài lại nói người hoàng hậu như nàng quá khắt khe.

"Bệnh tình Tam hoàng tử điện hạ thuyên giảm chút nào chưa ạ?" Thẩm Nhược Phỉ nghiêng đầu hỏi thăm.

"Đã thỉnh thái y thay đổi ba phương thuốc, Dục Nhi ngay cả sốt cũng không giảm, ngược lại ho khan ngày càng kịch liệt hơn, đêm qua còn ho ra cả máu..."

Khương hoàng hậu vừa nói, vừa nghiêng đầu âm thầm lau đi nước mắt.

Thẩm Nhược Phi bận rộn khuyên giải: "Hoàng hậu nương nương không cần quá mức lo lắng, có lẽ là do mấy cung nữ, nhũ mẫu không chăm sóc hoàng tử điện hạ cho tốt, Tam hoàng tử là người hiền tự có thiên tướng."

*Hiền tự có thiên tướng: giống như ở hiền gặp lành.

"Chính vì sợ các nàng lơ là lười biếng, Bổn cung mới đón Dục Nhi đến Điện Tiêu phòng, tự mình chăm sóc, ai...."

Khương hoàng hậu đỡ trán, sắc mặt nàng mệt mỏi, dưới bọng mắt còn có quầng thâm đen, đã hai đêm không được nghỉ ngơi cho tốt.

Thẩm Nhược Phi ngay sau đó hỏi: "Tam hoàng tử điện hạ là từ ngày nào bắt đầu bị nhiễm phong hàn?"

"Đã được mười lăm ngày, đủ nửa tháng." Khương hoàng hậu thuận miệng nói.

"Mười lăm ngày..... A!"

Thẩm Nhược Phi tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt hoảng sợ kêu lên thất thanh.

"Dục Nhi vừa mới ngủ, ngươi nhất kinh nhất sạ là muốn đánh thức hắn sao?!" Khương hoàng hậu thấp giọng khiển trách.

"Không.....không phải, Thần thiếp..... Thần thiếp....." Thẩm Nhược Phi ấp a ấp úng, nghi ngờ không thôi.

"Có chuyện gì liền nói!" Khương hoàng hậu không kiên nhẫn.

Thẩm Nhược Phi lại gần một chút, nói: "Thần thiếp chỉ là nhớ tới....vị đang ở Kỳ Lân Các kia, đúng vừa vặn mười lăm ngày trước tiến cung."

Khương hoàng hậu không vui: "Ta còn tưởng là chuyện gì, chẳng lẽ y vừa vào cung đã làm hại Dục Nhi?"

"Dạ........"

Thẩm Nhược Phi do dự, cúi đầu không nói.

"Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?" Khương hoàng hậu truy hỏi.

Thẩm Nhược Phi cắn cắn môi dưới nói: "Hoàng hậu nương nương có chỗ không biết, vị ở Kỳ Lân Các kia, từng là nô tài làm việc trong phủ thần thiếp. Có mấy lời thần thiếp vốn không nên loạn nói huyên thuyên, nhưng lại không dám che giấu Hoàng hậu nương nương..."

"Chuyện gì?"

"Mười mấy năm trước, có một vị đạo sĩ đến phủ, nói từ xa trông thấy Thẩm phủ có yêu quang hiện ra, mây đen bao phủ, hỏi Thẩm phủ có hài tử mới sinh ra không, vừa vặn có một bà tử sinh con, chính là tiểu người câm kia chào đời, vị đạo sĩ kia sau khi xem xong thì cực kỳ hoảng sợ, nói hài tử mới sinh kia là yêu mị tái thế, nên thừa dịp y chưa lớn lên mau chóng loại trừ, bằng không tương lai nhất định sẽ họa quốc ương dân* yêu mị loạn thế."

*Họa quốc ương dân: hại nước hại dân.

Khương hoàng hậu nhíu mày nói: "Những chuyện quỷ quỷ quái quái đến mức này, sợ là nói bậy nói bạ...."

Thẩm Nhược Phi mừng thầm trong lòng, Khương hoàng hậu ngoài miệng nói không tin, trong lòng cũng đã có chút hiếu kì.

"Cha mẹ Thần thiếp cũng nói như vậy, hài tử nô tài cũng là một mạng người, cha mẹ Thần thiếp cũng không đành lòng sát hại, vì vậy sai người đuổi yêu đạo kia ra khỏi phủ.....chưa từng nghĩ đến, mặt trời còn chưa lặn, mẹ thần thiếp bỗng nhiên tim đập nhanh đột tử, nàng thân thể khỏe mạnh, ngay cả nguyên nhân chết cũng không rõ, quả thực kỳ quái."

"Lại có chuyện này?"

Khương hoàng hậu quả nhiên sợ hãi, lại giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

"Đúng vậy, cha thần thiếp nhân từ, xảy ra chuyện như thế cũng không nhẫn tâm giết hài tử kia, nói chắc là do trùng hợp, nhưng vẫn là có chút kiêng kỵ sợ lời nói của yêu đạo kia trở thành sự thật, liền đem hài tử kia cùng mẹ nhốt vào phòng chứa củi, không cho phép bọn họ ra ngoài gieo họa."

Khương hoàng hậu vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao? Phủ của ngươi còn xảy ra chuyện gì khác nữa không?"

"Vị đạo nhân kia đã từng nói qua, chỉ cần không cho yêu mị tái thế nhìn thấy người, y sẽ gieo họa không được, cho nên nhốt ở hậu viện, quý phủ ngược lại vẫn luôn bình an vô sự, nhưng y càng ngày càng lớn lên, trời sinh bị câm, dáng dấp đúng là như họa, yêu tinh quỷ mị, thần thiếp cũng có một chút mỹ danh, cũng không bằng một phần của y, nương nương người thử nói xem, một người nam nhân, thật có thể lớn lên xinh đẹp như vậy sao?"

Khương hoàng hậu trầm tư nói: "Bổn cung bận rộn chăm sóc Dục Nhi, vẫn chưa đi gặp mặt, chỉ là bị câm cùng tướng mạo.....sợ là có chút gượng ép."

"Khi nào nương nương được nhàn rỗi, đi qua xem thử một chút liền biết." Thẩm Nhược Phi lại nghĩ tới cái gì nói, "Còn nữa, tuy đã nhốt người câm này vào phòng chứa củi, nhưng chung quy vẫn phải tiếp xúc với bọn nô tài ở hậu viện, kết quả những nô tài kia lại vì y, đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu, đây không phải là hồng nhan họa thủy thì là cái gì?"

Khương hoàng hậu không nén được tức giận, bật ngồi dậy.

"Ngươi là nói..... hoàng thượng mang y về cung, cũng là bị sắc đẹp của y mê hoặc? Không thể nào, hoàng thượng hắn không thích nam sắc..."

"Đúng vậy, hoàng thượng không phải là long dương chi phích*, nhưng vì cớ gì lại hết lần này đến lần khác bị y mê hoặc chứ?" Thẩm Nhược Phi lại thêm mắm thêm muối một phen, "Nương nương người không thấy, hoàng thượng che chở y chặt chẽ đến thế nào đâu, mới vừa rồi Thần thiếp đi thỉnh an, nhìn thấy hoàng thượng nắm tay y, nét mặt đều là sủng ái....."

*Long dương chi phích: là câu ghép nói về hai điển tích "Đoạn tụ chi phích*" và "Long dương chi hảo*"

"Nói bậy!".

Khương hoàng hậu giận dữ, Thẩm Nhược Phi sợ đến vội vàng quỳ xuống đất.

"Nương nương bớt giận, thần thiếp không nên nói những thứ này.....nhưng người câm kia là người đi ra từ trong phủ Thần thiếp, vạn nhất thực là không rõ lòng người, mê hoặc hoàng thượng, họa loạn triều cương, còn hại đến Tam hoàng tử điện hạ, rõ ràng chỉ là bệnh phong hàn bình thường, lại mãi không thấy khỏi, Thần thiếp có tội...."

Nói đến Tam hoàng tử, quả nhiên đánh trúng nơi mềm yếu nhất của Khương hoàng hậu.

"Không được, Bổn cung muốn đích thân đi gặp Thẩm Ngọc này, nhìn y có phải giống như lời ngươi nói hay không!"

Khương hoàng hậu vội vàng muốn phượng giá đi tới Kỳ Lân Các, Thẩm Nhược Phi nhanh chóng ngăn nàng lại.

"Hoàng hậu nương nương chậm đã!" Thẩm Nhược Phi hai mắt ngấn lệ nói, "Thần thiếp đều là nghe cha nói, là thật hay giả còn chưa biết, hiện tại hoàng thượng vẫn còn ở Kỳ Lân Các, Hoàng hậu nương nương cứ như vậy xông vào chất vấn, sợ rằng không thể khiến cho Thẩm Ngọc kia biết khó mà lui, ngược lại còn chọc giận đến hoàng thượng."

Khương hoàng hậu dừng lại, bình tĩnh chốc lát, nói: "Ngươi nói cũng đúng, thế nhưng Dục Nhi bệnh càng ngày càng nặng, Bổn cung một khắc cũng không chờ nổi nữa!".

"Nương nương, những chuyện ma quỷ này không có chứng cứ, không bằng nương nương đi hỏi Khâm thiên giám xem, có thể Thần thiếp nói oan cho Thẩm Ngọc, nhưng nếu như không phải, chúng ta sẽ tìm biện pháp chữa trị cho Tam hoàng tử điện hạ.".

"Đúng rồi, Bổn cung quên mất có Khâm thiên giám, người đâu! Đi mời giám chính Khâm thiên giám tới hoàng cung.".

Khương hoàng hậu trái lo phải nghĩ, vẫn là không yên lòng, cho dù Thẩm Ngọc không phải là yêu mị tái thế gì đó, cũng không thể để Diệp Đế dính vào thói quen long dương!
—————————

Chương 100: Tiếp nhận

Trấn Bắc Vương dẫn binh xuôi Nam, mặc dù Diệp Đế sớm đã chuẩn bị điều binh khiển tướng, nhưng một người công một người thủ, lại không có mấy tường thành, quan ải làm nơi phòng thủ, hơn nữa Trấn Bắc quân hổ lang chi sư*, Trấn Bắc quân thế như chẻ tre, giữa tháng tư đã đến Bắc ngạn sông Hoàng Hà, ngay tại chỗ đóng trại, nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, chuẩn bị một lần hành động đánh tan quân Đại Tĩnh tiến vào lãnh địa Trung Nguyên.

*hổ lang chi sư: hung tàn, tàn bạo như hổ sói

Diệp Đế nôn nóng không thôi, hắn sớm biết Trấn Bắc quân tôi luyện ở nơi khổ hàn chi địa dũng mãnh thiện chiến, lại không nghĩ đến quân đội của mình ngay cả một đòn cũng không chịu nổi.

Thái giám, cung nữ trong hoàng cung hầu hạ trong nơm nớp lo sợ, chỉ lo không cẩn thận chọc giận chủ tử, mấy ngày trước có một tiểu thái giám không cẩn thận làm vỡ chun trà, bị Diệp Đế trực tiếp chém đầu.

Thời điểm trên dưới hoàng cung người người cảm thấy bất an, vị ở Kỳ Lân Các lại tự làm theo ý mình, đối với Diệp Đế không nóng cũng không lạnh, Diệp Đế lại ngày ngày bầu bạn, nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn y nhoẻn miệng cười.

Lúc Khương hoàng hậu đi vào Kỳ Lân Các nhìn thấy Diệp Đế đang tự tay bón thuốc cho Thẩm Ngọc, mặt thoáng chốc âm trầm, sợ rằng lời Thẩm Tiệp dư nói đều là đúng, Thẩm Ngọc mặt lạnh cự tuyệt, Diệp Đế không quan tâm đến uy nghiêm của một bậc đế vương, cần mẫn chăm chỉ không ngừng lấy lòng y!

Nếu như không phải bị Thẩm Ngọc mê hoặc còn có thể giải thích thế nào?! Diệp Đế đối với phi tần của hắn, thậm chí ngay cả nàng người hoàng hậu này cũng chưa từng săn sóc quá như vậy!

"Hoàng thượng."

Khương hoàng hậu bước vào Kỳ Lân Các hành lễ, ánh mắt lại không đặt ở trên người Tiêu Hề Diệp, mà tập trung ở gương mặt Thẩm Ngọc, quả thực đúng như lời Thẩm Tiệp dư nói, một người nam nhân gương mặt so với nữ nhân còn tinh xảo hơn! Mặc dù không giống như tưởng tượng của nàng yêu mị quỷ khí, một thân bạch y dáng vẻ ngược lại mang theo vẻ tao nhã xuất trần của người đọc sách, nhưng Khương hoàng hậu đã sớm nhận định y là yêu mị tái thế, nếu là yêu quái, vậy thì luôn có thể thiên biến vạn hóa mê hoặc nam nhân.

"Nàng tới đây làm cái gì?"

Tiêu Hề Diệp đem《Tư Trị Thông Giám》với vài cuốn sách khác đặt sang một bên, đây đều là những cuốn Thẩm Ngọc xem xong rồi, cũng may Kỳ Lân Các lưu trữ hơn mười ngàn cuốn sách, bằng không thật đúng là không đủ để cho Thẩm Ngọc đọc.

"Thần thiếp đã lâu không thấy hoàng thượng đi Điện Tiêu phòng, liền tới xem một chút xem hoàng thượng có việc gì quan trọng quấn thân, nghe nói Trấn Bắc Vương tạo phản, dẫn đại quân xuôi Nam, hoàng thượng giống như rất nhàn nhã."

Tiêu Hề Diệp nghe được ngữ khí đầy ghen tuông của nàng, vẻ mặt giận dữ nói: "Trẫm vừa mới hạ triều, cùng mấy vị tướng quân thương nghị đối sách, ngươi nghe ai nói lời gièm pha, cảm thấy trẫm rất nhàn rỗi?".

Khương hoàng hậu bị quở trách, ủy khuất đến nước mắt đảo quanh, nàng và Diệp Đế vẫn luôn phu thê tình thâm, tương kính như tân, Diệp Đế chưa bao giờ dùng giọng này nói chuyện với nàng.

"Này chính là vị hoàng thượng mang về hoàng cung, Thẩm Ngọc công tử?" Khương hoàng hậu nén nước mắt, tức giận nhìn Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc đứng dậy chắp tay hành lễ, nhìn nàng mặc phượng nghi thiên hạ liền biết là hoàng hậu, y chưa từng gặp, nhưng lại có thể cảm nhận được Khương hoàng hậu đối với y có một loại địch ý khó giải thích được.

Khương hoàng hậu tùy ý đánh giá Thẩm Ngọc, trên bàn tay y cầm một cái lò sưởi tay, quả nhiên tác phong yêu mị, này đã là tháng tư, ban ngày mặt trời rực rỡ, mười phần nam nhân làm sao lại thời thời khắc khắc cầm một cái lò sưởi tay, lại còn khoác áo da lông khảm vai?

Hoặc là yêu tinh tái thế, hoặc là cùng tiểu quan mua vui giống nhau, cần dương khí của nam nhân mới có thể sống, thấp hèn. Tiện nhân!

"Thẩm Ngọc công tử chắc là người đã qua thi cử có công danh?" Khương hoàng hậu hỏi.

Thẩm Ngọc lắc đầu, y mới học biết chữ chưa tới nửa năm, nói gì đến tham gia thi cử lập công danh.

"Vậy chắc là học trò của Đại học sĩ nào đó?" Khương hoàng hậu lại hỏi.

Thẩm Ngọc ngơ ngác, như cũ lắc đầu.

Khương hoàng hậu phốc một cái cười ra tiếng, nói: "Nếu không phải người đọc sách, vậy Thẩm công tử vì sao phải ở Kỳ Lân Các, làm bộ làm tịch xem sách? Không lẽ Thẩm Ngọc công tử đang học cách tô son điểm phẩn, làm sao lấy lòng nam nhân?"

"Hoàng hậu!"

Tiêu Hề Diệp quát lạnh một tiếng, ngăn nàng lại, không để nàng tiếp tục làm nhục Thẩm Ngọc.

"Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp lỡ lời." Khương hoàng hậu nhếch miệng, sau đó nói, "Thần thiếp cũng không có ác ý gì, chỉ là hoàng thượng người có chỗ không ổn, trong hoàng cung có nhiều nữ nhân phi tần, lại xuất hiện một người nam nhân, các tỷ muội hậu cung cảm thấy vô cùng bất tiện, hoàng thượng nếu thích Thẩm Ngọc công tử, không bằng giúp y thu xếp một trạch viện ở ngoài hoàng cung, cũng tránh được lời đàm tiếu trong hậu cung."

Chỉ cần đem yêu tinh này đuổi ra khỏi hoàng cung, Diệp Đế ít nhất sẽ không ngày ngày bị y quấn lấy, qua một thời gian, Diệp Đế tất sẽ quên đi y.

Tiêu Hề Diệp hiểu rõ tâm tư của Khương hoàng hậu, híp mắt lại hỏi: "Là ai giúp ngươi đưa ra chủ ý này?"

Khương hoàng hậu có chút bối rối nói: "Đây là chủ ý của thần thiếp, không...."

"Trước đây ngươi không có nhiều tâm tư như vậy, lần này trẫm không trách ngươi, chỉ coi ngươi bị tiểu nhân nói lời khích bác." Diệp Đế lạnh lùng nói, "Ngươi có thời gian bận tâm đến trẫm, không bằng giúp trẫm chăm sóc Đại Nhu cho tốt, nàng gần đây thế nào rồi?"

Khương hoàng hậu vừa nghĩ tới người điên kia liền phiền muộn không thôi, nàng ngay cả con trai mình còn chăm sóc chưa xong, thời gian đâu mà đi quản Tiêu Đại Nhu? Hẳn là vẫn tự mình ở trong tẩm điện nổi điên đi.

Lúc đầu Khương hoàng hậu còn đến thăm hai lần, sau đó thấy nàng tóc tai bù xù, thỉnh thoảng lại phát điên lên, đến nhìn cũng không muốn nhìn nữa.

"Dạ...nghe thái y nói, tâm tình ổn định không ít, sợ hãi trong lòng cũng ít đi, chỉ là có thể khôi phục lại được như bình thường hay không thì chưa chắc....hoàng thượng, Trấn Bắc Vương đối đãi với công chúa như vậy, người vì sao không đem tội ác của hắn chiếu cáo thiên hạ, để cho thế nhân trừng phạt hắn?"

Tiêu Hề Diệp liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc, phát hiện y không có biểu hiện gì, mới lên tiếng: "Quân Huyền Kiêu hắn sẽ sợ thế nhân chửi rủa sao? Lại nói, những chuyện này gây tổn hại đến thể diện hoàng gia, không cho phép cung nhân để lộ chút tiếng gió nào!"

"Vâng...." Khương hoàng hậu nhịn không được nói, "Hoàng thượng nếu rảnh rỗi, đi thăm Dục Nhi đi, hắn bệnh đã được một tháng, chưa thấy chuyển biến tốt, buổi tối ho khan ra máu, thần thiếp thực sự lo lắng..."

Khương hoàng hậu vừa nói vừa lấy tay lau đi nước mắt, thương con tình chân ý thiết.

"Dục Nhi? Hắn bị bệnh? Ngươi làm sao không sớm nói cho trẫm?" Tiêu Hề Diệp khẩn trương hỏi.

"Hoàng thượng người cũng chưa từng hỏi thăm đến hai mẹ con thần thiếp...." Khương hoàng hậu u oán nói.

Tiêu Hề Diệp cảm thấy hơi hổ thẹn, mấy ngày nay hắn một lòng chuyên tâm vào Thẩm Ngọc cùng chiến sự, đúng là vắng vẻ hoàng hậu.

"Dục Nhi bị bệnh gì mà có thể kéo dài tới một tháng?"

"Mới đầu tưởng là phong hàn, nhưng vẫn mãi không thấy khá lên, các thái y cũng không còn cách nào khác."

Tiêu Hề Diệp trầm ngâm chốc lát nói: "Trẫm biết rồi, ngày mai đi thăm hắn một chút."

Ngay cả hoàng tử mình thương yêu nhất bị bệnh nặng, cũng chỉ "ngày mai đi thăm hắn một chút", Khương hoàng hậu liền khẳng định, Diệp Đế đây là bị yêu mị quấn thân.

Lúc ra khỏi Kỳ Lân Các, Khương hoàng hậu còn dừng chân lại trong phút chốc nghe được lời nói nhỏ nhẹ đầy ôn nhu của Diệp Đế đối với yêu tinh kia.

"Lời nói của Hoàng hậu người đừng để ở trong lòng."

Thẩm Ngọc nhẹ nhàng dùng thủ ngữ, chỉ vì vài câu sỉ nhục liền tìm chết tìm sống, vậy y sớm ở Thẩm phủ, thời điểm bị người mắng là quái vật, kẻ câm treo cổ tự sát rồi.

Tiêu Hề Diệp thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy Thẩm Ngọc nói: "Ngọc Nhi, ngươi thật hiểu lòng người, trẫm có thể có được ngươi, là trẫm may mắn."

Thẩm Ngọc nhíu mày tránh cái ôm thân mật của Tiêu Hề Diệp, ngoại trừ Trấn Bắc Vương ra, y không muốn tiếp xúc cùng bất kỳ nam nhân nào, mỗi lần Tiêu Hề Diệp nóng lòng muốn thử, khiến y cảm thấy chán ghét buồn nôn.

Y không hiểu lòng người, y chỉ là không yêu Tiêu Hề Diệp, không yêu đương nhiên sẽ không để ở trong lòng.

Thẩm Ngọc không hận Tiêu Hề Diệp, nhưng cũng không thể nào tiếp nhận hắn.

—————///—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy