186-190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 186: Nhất định hắn rất yêu nương tử của mình

Thẩm Ngọc hơi mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì.

Không giấu được thất vọng trong lòng, đôi mắt sáng trong của y hơi ảm đạm, sau đó âm thầm bấm bắp đùi mình, để cho bản thân tỉnh táo một chút.

Quả nhiên hắn đã có gia quyến, Thẩm Ngọc suy nghĩ trong sự mất mát, vậy hắn cũng không phải loại người này, là mình nghĩ vớ vẩn, coi lòng tốt của hắn thành tình cảm khác.

May mà hỏi sớm, Thẩm Ngọc cảm thấy mình dừng bước vẫn còn kịp, chưa vượt quá quan hệ bình thường, nếu không kết cục là, đối với người nào cũng không tốt.

Thẩm Ngọc cố gắng duy trì bình tĩnh, thuận miệng hỏi: "Vậy nương tử ngươi đâu? Cũng không thấy ngươi đề cập đến nàng..."

"Sau này hẳn là y không muốn nhìn thấy ta nữa đâu." Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ nói.

"Tại sao?" Thẩm Ngọc bất ngờ nói, "Quanh năm ngươi ở bên ngoài, nàng ấy nên nhớ ngươi mới đúng, hơn nữa ám vệ đại ca, ngươi vừa có võ công lợi hại lại biết chăm sóc người khác, chắc chắn nàng ấy muốn gặp ngươi."

"Không." Quân Huyền Kiêu xua tay phủ nhận, "Ta đối xử với y không tốt, làm rất nhiều chuyện có lỗi với y, còn thường xuyên làm tổn thương y, cho nên y ghét ta, trốn theo người khác rồi."

Quân Huyền Kiêu không dám nói quá cụ thể, lại không muốn nói dối Thẩm Ngọc, chỉ có thể trả lời như vậy.

Thẩm Ngọc kinh ngạc há miệng, ách vệ tin tưởng mình mới thổ lộ cõi lòng, nhưng y không biết an ủi từ đâu.

"Vậy... vậy bây giờ ngươi hối hận rồi, nói xin lỗi bù đắp nàng, nhất định nàng sẽ hồi tâm chuyển ý, tha thứ cho ngươi."

Thẩm Ngọc nào có biết, hắn có bao nhiêu mong muốn chính miệng nói cho y, hắn hối hận rồi, thay đổi hoàn toàn rồi, thay da đổi thịt rồi, có thể cho hắn thêm một cơ hội nữa được không?

Quân Huyền Kiêu nhìn gương mặt ân cần của Thẩm Ngọc, hắn dấy lên kích động bỏ qua tất cả để bộc lộ cõi lòng, nhưng lời đến bên môi, hắn không dám nói ra khỏi miệng.

Bởi vì hắn hiểu rõ trước kia làm những chuyện sai lầm, có nhiều tội không thể tha thứ, cho nên mới có ngày không thể vãn hồi như hiện tại.

Thẩm Ngọc không thể nào tha thứ cho hắn.

"Y không cần ta."

Quân Huyền Kiêu làm thủ ngữ xong, chuyển sang hướng khác, hắn sợ tình cảm nóng rực không cẩn thận sẽ tự nhảy ra.

Thẩm Ngọc không cảm thấy vui vẻ chút nào, bình thường ách vệ lạnh lùng cương nghị, quả quyết sát phạt, lúc này lại là một người bình thường đánh mất thứ mình yêu quý nhất, bất lực chán nản như vậy.

Nhất định là hắn rất yêu nương tử của mình mới có thể như thế.

Ba ngày sau, cuối cùng Quân Huyền Kiêu cũng gật đầu đồng ý, Thẩm Ngọc không cần làm ổ trong phòng điều dưỡng thân thể nữa, liền gọi hai huynh đệ Sở Linh và Sở Dực, cùng đi đến một vùng đồi trũng học cưỡi ngựa.

Đồng cỏ trên đồi không lớn không nhỏ, so với các ngọn núi cao khác vẫn tính là bằng phẳng, bình thường Sở nhân chăn thả ngựa ở nơi này.

Quân Huyền Kiêu suy nghĩ đến việc hoạt động nhiều một phen có lợi cho việc điều dưỡng cơ thể của Thẩm Ngọc, cộng thêm trải qua lần mạo hiểm lần trước, Quân Huyền Kiêu cho rằng Thẩm Ngọc học cưỡi ngựa chí ít sau này gặp nguy hiểm cũng có thể tự vệ, mới đáp ứng lời năn nỉ của y.

Hơn nữa cưỡi ngựa còn là tâm nguyện từ trước cho tới nay của Thẩm Ngọc.

Quân Huyền Kiêu thấy Thẩm Ngọc dắt dây cương một con ngựa, đứng ngây người tại chỗ, đi qua vỗ vai y một cái.

"Có ta ở đây, ngươi không cần phải sợ." Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ nói.

Thẩm Ngọc cười đáp: "Ta không sợ, chẳng qua là thấy ngựa liền nhớ lại một người, trước kia nói muốn dạy ta cưỡi ngựa ấy mà."

Trong lòng Quân Huyền Kiêu có chút kích động, hắn từng nói vậy, chỉ tiếc chưa kịp thực hiện lời nói, đã xảy ra quá nhiều chuyện.

"Cũng không biết bây giờ Tống đại ca như thế nào rồi." Thẩm Ngọc lẩm bẩm.

Tâm tình Quân Huyền Kiêu từ trên trời rơi xuống dưới đất, khiến Thẩm Ngọc nghĩ cả buổi không phải hắn, mà là Tống Thanh kia.

Quân Huyền Kiêu có khổ khó nói, so với hắn, Thẩm Ngọc càng lưu luyến Tống Thanh hơn....

"Ta đỡ ngươi lên ngựa."

Quân Huyền Kiêu ra hiệu xong, như một thói quen kéo tay Thẩm Ngọc, lại bị tránh né.

"Ngươi... ngươi dạy Sở Dực đi, ta học cùng Sở Linh đại ca là được rồi." Thẩm Ngọc vẫy vẫy Sở Dực, cao giọng hô, "Sở Dực, đệ qua đây, ám vệ đại ca dạy đệ cưỡi ngựa!"

Mấy ngày nay Sở Dực đều buồn buồn không vui, ngay cả khi Sở Linh nói hắn có thể học cưỡi ngựa, hắn cũng ỉu xìu gật đầu, không có chút hứng thú nào, cho đến lúc Thẩm Ngọc vẫy tay gọi hắn, mới chấn chỉnh lại tinh thần, hắn nhìn về phía Sở Linh, Sở Linh gật đầu với hắn.

"Đi đi."

Sở Dực kích động chạy tới.

Quân Huyền Kiêu nhìn Thẩm Ngọc đi về phía Sở Linh, cực kỳ không hiểu, Thẩm Ngọc vẫn luôn thân thiết với hắn, vì sao hôm nay bỗng nhiên muốn xa lánh?

Là hắn nói sai câu gì, làm sai chuyện gì rồi sao? Hay là hôm đó hắn biểu lộ quá nhiều, Thẩm Ngọc đã nhận ra manh mối?

Nhưng nếu như Thẩm Ngọc đã nổi lên hoài nghi với thân phận của hắn, hẳn là không chỉ xa lánh thôi đâu.

Lòng Quân Huyền Kiêu không bình tĩnh nổi, máy móc hướng dẫn Sở Dực cách lên ngựa như thế nào, không có ý muốn qua đỡ hắn.

Có thể đơn độc cùng Quân Huyền Kiêu ở chung một chỗ, Sở Dực đã vui mừng phấn khởi rồi, cũng không để ý cái khác.

Thẩm Ngọc nhìn phía đằng xa ách vệ đã bắt đầu chỉ bảo Sở Dực, thu hồi ánh mắt.

Xem ra, kỳ thực trong chức trách của hắn đối xử với người nào cũng đều tỉ mỉ như vậy, mà không phải chỉ coi trọng riêng mỗi bản thân mình, mình nói để hắn dạy Sở Dực, hắn cũng không phản đối.
————————

Chương 187: Gặp nạn

"Ngươi... ngươi không lên đây sao?"

Sở Dực hao hết toàn bộ sức lực mới trèo lên được lưng ngựa, hắn có vóc dáng nhỏ, lưng ngựa lại quá rộng nên hắn có chút ngồi không vững.

"Không."

Quân Huyền Kiêu đáp lại một chữ, ném dây cương cho hắn.

"A? Vậy ta phải cưỡi thế nào... Ngay cả giáp ngựa ta cũng không với tới, sẽ ngã xuống mất."

Quân Huyền Kiêu trả lời lạnh nhạt, Sở Dực có chút buồn bực không vui, hắn cúi đầu nhìn vị trí ngựa đứng, chỉ khi nhón mũi chân hắn mới có thể với tới.

Quân Huyền Kiêu đi qua quấn dây thừng lại một lần nữa, sau đó lui sang một bên, Sở Dực nhìn động tác lưu loát của hắn, trong lòng kích động một chút.

"Ngươi dùng chân đá nhẹ bụng ngựa, thì nó sẽ đi."

Sở Dực bĩu bĩu môi, nghe theo đá vào thân ngựa, quả nhiên nó từ từ đi lại.

Sở Dực đi mấy bước, nghiêng đầu hỏi: "Này! Ngươi và Ngọc ca ca... có quan hệ gì?"

Quân Huyền Kiêu nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn biết cái gì?"

"Ta cứ cảm thấy quan hệ của các ngươi không bình thường nha, cho nên mới hỏi một chút, tại sao không nói chuyện trước mặt huynh ấy? Do giữa các ngươi có bí mật gì sao?"

"Không liên quan đến ngươi." Quân Huyền Kiêu lạnh lùng nói.

"Ngươi..." Sở Dực nén giận nói, "Đúng là không liên quan đến ta, nhưng liên quan đến Ngọc ca ca của ta, có quỷ mới biết là trong lòng ngươi có mục đích không thể nói cho người khác hay không, chút nữa ta sẽ đi nói với Ngọc ca ca..."

Quân Huyền Kiêu liếc ánh mắt sắc bén như chim ưng sang, âm thanh nói chuyện không lớn, nhưng không giận tự uy.

"Ngươi có thể thử một chút."

Mặc dù Quân Huyền Kiêu không thể hiện sự tức giận quá rõ ràng, nhưng Sở Dực nghe được vẫn cảm thấy đáy lòng phát lạnh, cũng không biết rốt cuộc hắn là người như thế nào, vì sao toàn thân hắn luôn mang theo khí tràng cường hãn làm người khác khuất phục.

"Ngươi không thể nói chuyện dễ nghe với ta một chút được hay sao?" Trong mắt Sở Dực lấp lánh ánh nước sẵng giọng, "Chẳng qua ta cũng chỉ đùa giỡn với ngươi, vậy mà mỗi lần ngươi nói chuyện cùng ta cứ như muốn giết người vậy?"

Quân Huyền Kiêu không để ý đến hắn, mặc kệ hắn nghĩ thế nào thì nghĩ, ngoại trừ ở trước mặt Thẩm Ngọc phải thận trọng, hắn chẳng hề quan tâm sẽ đắc tội ai.

Sở Dực lại đuổi theo nói: "Vậy chẳng bằng như này, ta đáp ứng ngươi không tiết lộ cho Ngọc ca, sau này ngươi nói chuyện dịu dàng với ta một chút, được không?"

Quân Huyền Kiêu không nói lời nào, Sở Dực phát hiện hắn đã si mê ngây ngốc nhìn về phía trước cách đó không xa, Thẩm Ngọc cũng đã có thể một mình cưỡi ngựa đi chầm chậm rồi, sườn cỏ gió mát lướt qua, thổi vạt áo khoác của Thẩm Ngọc bay phần phật, dáng vẻ tóc đen bay lượn bồng bềnh như thần tiên.

Nếu trên đời thật sự có thần tiên, vậy có lẽ chính là người này thôi.

Sở Dực cắn chặt môi dưới, trong lòng nổi lên sự so sánh, cũng kết luận tuyệt đối là Quân Huyền Kiêu có tình cảm đặc biệt với Thẩm Ngọc, nếu không giải thích thế nào việc ánh mắt hắn không rời khỏi Thẩm Ngọc? Hơn nữa với ánh mắt ngũ vị tạp trần* kia, Sở Dực là người ngoài cũng có thể nhìn ra bên trong ẩn giấu yêu thương không dứt.

*Ngũ vị tạp trần: năm vị – ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau

Thẩm Ngọc học cũng mau, không nhanh không chậm điều khiển ngựa đi dạo, ban đầu Sở Linh còn dắt cương, một lúc sau Thẩm Ngọc đã có thể tự mình khống chế tốc độ của ngựa rồi.

"Ngọc Nhi, chân phải đệ đưa về phía trước, chân trái kẹp sát về sau, kéo dây cương qua trái là có thể quay đầu rồi."

Sở Linh thấy Thẩm Ngọc đi hơi xa, liền hô lên để y trở về.

"Được!"

Thẩm Ngọc có chút khẩn trương, nhưng hưng phấn càng nhiều hơn, dựa theo lời Sở Linh làm, cũng không xảy ra chuyện gì không may.

"Ngọc ca!" Sở Dực thúc ngựa đuổi theo lớn tiếng nói, "Chúng ta cưỡi thi chứ?"

"Ta còn chưa học tốt đâu, không thi với đệ."

Thẩm Ngọc cười tập trung tâm trí khống chế hướng đi của ngựa, trong lòng Sở Dực dồn nén tức giận, nhìn Thẩm Ngọc tốt đẹp không có khuyết điểm tươi cười, hắn càng cảm thấy đố kỵ, tại sao cái gì y cũng xuất sắc hơn mình? Vừa so với y như vậy, hắn liền trở nên ảm đạm không sức sống, thị vệ căn bản không thể nào để ý đến được sự tồn tại của hắn.

Từ nhỏ Sở Dực là người được cưng chiều nhất trong gia tộc, không có người nào ưu tú xuất sắc hơn hắn, lòng hiếu thắng được nuông chiều từ bé của hắn bị kích thích rồi, cũng không quan tâm mới học không lâu, vung roi ngựa lên.

"Ngọc ca, chúng ta thi xem ai chạy tới chỗ ám vệ trước, người đó thắng!"

Sở Dực gia tăng khí lực đá một chút vào bụng ngựa, ngựa tăng nhanh tốc độ gõ móng chạy đi, ngựa phi lắc lư khiến hắn có hơi ngồi không vững, khẩn trương cầm dây cương, nhưng hiếu thắng quyết tranh giành đột nhiên nổi lên, giơ cao roi ngựa.

Hai người đều là người mới, ban đầu còn đi song song, Sở Dực tăng tốc một chút, suýt nữa hai con ngựa đâm vào nhau, Thẩm Ngọc cũng bị rối loạn, luống cuống tay chân, cố gắng khống chế hướng đi của ngựa.

Ai ngờ phương hướng roi ngựa của Sở Dực không chính xác, đánh vào phía sau ngựa Thẩm Ngọc, con ngựa bị đau, bốn vó mạnh mẽ phát lực, lao ra ngoài.

"A..." Thẩm Ngọc vội hô khẩu lệnh, "Uyyyyy"

Thân thể Thẩm Ngọc ngả về phía sau, dây cương cũng kéo căng, con ngựa vừa tăng tốc lại đột nhiên bị kéo cương hết mức, hí một tiếng, vó trước nhấc lên thật cao, Thẩm Ngọc mất trọng tâm, ngã ra sau.

"Ngọc Nhi!"

Sở Linh ở một bên thấy một màn này, kinh hồn bạt vía chạy thật nhanh tới, nhưng ngựa chạy nhanh hơn, nhất thời hắn không thể đuổi kịp.

Phản ứng của Thẩm Ngọc cũng coi như nhanh, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc bắt lấy yên ngựa, mới treo trên lưng ngựa mà không trực tiếp rơi xuống, nhưng y đã bám bên hông ngựa, hai chân không dùng sức, ngựa kịch liệt chạy xuống, tay trái y vì bị thương không cách nào dùng lực, cánh tay đau nhức không thôi.

Quân Huyền Kiêu vẫn luôn chú ý động tĩnh của Thẩm Ngọc, khi bên này ngựa bỗng nhiên chạy nhanh, hai vó trước bật cao, trái tim Quân Huyền Kiêu vọt lên cổ họng, hắn cách khá xa, không thể nào tới cứu kịp.

Bước chân hắn còn nhanh hơn não, đã động trước một bước, giống như báo đen xông ra ngoài, cho dù là ở trên chiến trường, hắn cũng chưa từng nóng lòng hốt hoảng như vậy.

Thẩm Ngọc hoàn toàn dựa vào hai tay bám bên hông ngựa, vó ngựa sau khi hạ xuống, lại tiếp tục phi nhanh.
———————

Chương 188: Người điên

Tiếng vó ngựa chạy như sấm, Thẩm Ngọc nắm chặt yên ngựa, nhưng mà cánh tay càng ngày càng đau nhức, thân thể y lại trượt xuống một chút nữa, sắp không chịu nổi nữa rồi.

Lòng Quân Huyền Kiêu như lửa đốt, hắn chạy nhanh tới hướng ngựa xông tới, nắm lấy dây cương, một chân đạp lên bàn đạp, xoay người lên ngựa, còn chưa kịp ổn định thân thể, đã đưa tay phải ra giữ lấy Thẩm Ngọc.

Vào lúc Thẩm Ngọc vừa thả tay ra, thân thể buông lỏng, bị một cái cánh tay kéo lại, trời đất quay cuồng, y đã trở lại lưng ngựa.

Quân Huyền Kiêu điều khiển dây cương, khiến cho ngựa bị hoảng sợ đi chậm lại, cuối cùng là dừng hẳn lại.

Thẩm Ngọc vẫn còn sợ mất hồn mất vía, nhưng giờ y đã vùi ở trong lồng ngực một người đáng tin cậy, quay đầu lại liếc mắt nhìn, không ngoài dự đoán nhìn thấy chính là mặt nạ đáng sợ, lúc này lại khiến Thẩm Ngọc cảm thấy thật an toàn.

"Ta...." Thẩm Ngọc muốn nói điều gì đó, "Ngươi...."

Cuối cùng lại không nói được gì, y có ngàn vạn tia cảm xúc*, vò thành nỗi chua xót.

Bản gốc là "Thiên ti vạn lũ": ý chỉ quan hệ mật thiết, rối ren

Ách Vệ không thể nói chuyện, Thẩm Ngọc cũng giữ yên lặng, lúc trở về chỗ cũ, Sở Linh cũng đã cứu được Sở Dực, đang răn dạy quở mắng, Sở Dực khóc lệ rơi đầy mặt.

"Ngọc ca.....Huynh, huynh không sao chứ?" Sở Dực nức nở nói, "Xin lỗi... Đệ không cố ý, đệ chỉ muốn thi đấu với huynh, không nghĩ sẽ hại huynh..."

Thẩm Ngọc lắc đầu: "Ta đã không sao, ta biết đệ không cố ý, học cưỡi ngựa vốn là có nguy hiểm, đệ không nên tự trách.".

Sở Dực tuổi còn nhỏ, nhất định là thích tranh cường háo thắng, không đến mức ra sức hại y.

Quân Huyền Kiêu im lặng không lên tiếng, sau khi đỡ Thẩm Ngọc xuống ngựa, chỉ trong hai bước đã tới trước mặt Sở Dực, một phát nắm lấy cổ họng của hắn.

"A..."

Sở Dực không kịp đề phòng cổ họng bất ngờ bị nắm lại, nước mắt cũng ngừng rơi, khó chịu giãy dụa, thời điểm hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của ám vệ, cảm thấy mình sắp chết, rơi xuống địa ngục.

Đôi mắt này quả thật quá mức tàn nhẫn vô tình, Sở Dực không nghi ngờ chút nào, trong cơn nóng giận ám vệ sẽ bóp chết hắn.

"Quân..... Dừng tay!" Sở Linh dưới tình thế cấp bách hô to, "Đệ ấy chỉ vô ý, ta vừa mới dạy dỗ hắn, hắn cũng biết sai rồi, ngươi buông hắn ra!"

Quân Huyền Kiêu không chút động lòng, cánh tay cứng rắn như sắt, Sở Linh kéo hắn, hắn vẫn không nhúc nhích.

Sở Linh sốt ruột, nhưng chỉ có thể kiên nhẫn khuyên bảo, hắn biết Thẩm Ngọc ở trong lòng Quân Huyền Kiêu có bao nhiêu phân lượng, cũng biết hắn nổi lên giận dữ, đừng nói là Sở Dực, tàn sát toàn bộ thị tộc cũng dễ như trở bàn tay.

"Ngọc Nhi bình yên vô sự, ngươi bình tĩnh một chút! Dực Nhi hắn không phải cố ý....." Sở Linh chuyển hướng sang Thẩm Ngọc nói, "Ngọc Nhi, đệ mau nói với hắn đi....".

Lòng Thẩm Ngọc vẫn còn sợ hãi, cũng không ngờ tới Ách Vệ đột nhiên gây khó dễ, vội vàng bắt lấy tay của hắn.

"Ngươi buông đệ ấy ra.... Ngươi còn dùng sức nữa đệ ấy sẽ chết! ".

Thẩm Ngọc nắm tay đánh Ách Vệ mấy cái, mặc dù không đau không nhột, thế nhưng tay Ách Vệ dù sao cũng buông lỏng ra một chút, quay đầu sang nhìn y, rốt cuộc Sở Dực cũng thở được, há miệng lớn gấp rút hô hấp.

Đôi mắt đầy nghiêm nghị của Ách Vệ chỉ khi nhìn thấy Thẩm Ngọc, mới hiện lên một chút tình cảm, hắn do dự trong chốc lát, mới hoàn toàn buông tay ra.

Thẩm Ngọc bị dọa sợ, vuốt ngực quát hỏi: "Ngươi tính làm gì đấy?!"

Làm gì?

Đối mặt với sự chất vấn của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu không trả lời, hắn chỉ là theo bản năng đem tất cả những người làm Thẩm Ngọc bị thương giết chết, Thẩm Ngọc không thể nào biết được, thời điểm nhìn thấy ngựa nhảy lên thật cao, trong đầu Quân Huyền Kiêu có bao nhiêu ý nghĩ muốn phá hủy tất cả.

Quân Huyền Kiêu nhảy lên ngựa, Thẩm Ngọc tưởng hắn không nói tiếng nào muốn đi, sinh ra khó chịu, thế nhưng lại có một cánh tay đưa tới trước mặt, Quân Huyền Kiêu ngồi ở trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống, ý là mời y lên ngựa.

"Ta không đi, ngươi tự mình trở về đi."

Thẩm Ngọc thấy Ách Vệ lúc bình thường bình tĩnh trầm ổn, vừa nãy lại giống như người điên, khiến Thẩm Ngọc không quen, lại phảng phất cùng một cái bóng đè lên nhau.

Ách Vệ thấy Thẩm Ngọc thờ ơ, đột nhiên khom người xuống, giống như thổ phỉ cướp đoạt nhi nữ nhà lành trên thảo nguyên, trực tiếp bắt Thẩm Ngọc lên ngựa.

Thẩm Ngọc kinh hồn bạt vía, nhìn thì thấy y và Ách Vệ mặt đối mặt nhau, chóp mũi y đã sắp kề sát tới nơi vạt áo lộ ra của Ách Vệ, khí tức nam tử nhàn nhạt chui vào mũi Thẩm Ngọc.

"Ngươi.... Ngươi phát điên rồi sao....."

Lời nói sau đó, âm thanh Thẩm Ngọc càng ngày càng nhỏ.

Trên đường trở về nhà, tâm tình Thẩm Ngọc cũng dần bình phục lại, ngàn vạn tâm tư.

Là y cố tình để Ách Vệ đi dạy Sở Dực, bởi vì y biết Ách Vệ không phải người như mình, hắn đã thành thân, hơn nữa hắn rất yêu thê tử của hắn, nếu đã không thể, nên vạch rõ giới hạn trước.

Kết quả mới cách hắn nửa canh giờ, đã xảy ra chuyện nguy hiểm kinh tâm động phách.

Thời điểm ngựa lao nhanh lực kinh người, Ách Vệ từ chính diện chạy tới cũng vô cùng nguy hiểm, Thẩm Ngọc thực không nghĩ nổi, nếu Ách Vệ đối với y không có loại tình cảm kia, tại sao lại phải dũng cảm quên mình chạy tới cứu y?

"Tại sao ngươi lại cứu ta?"

Thẩm Ngọc hỏi ra thành lời, quả nhiên nhận được ánh mắt giống như nhìn một kẻ ngốc của Ách Vệ. Thật ra y muốn hỏi, Ách Vệ tại sao không để ý đến an nguy của chính mình.
—————————

Chương 189: Ngươi thích ta không?

"Ngươi muốn nói, đây là chức trách của ngươi?"

Thẩm Ngọc hơi ngửa đầu lên, cố gắng nhìn biểu tình của Ách Vệ, đáng tiếc bị mặt nạ che đến kín mít, chỉ còn lại một đôi mắt không chút gợn sóng, đến nay Thẩm Ngọc xem cũng không hiểu.

Thẩm Ngọc nói chuyện hơi thở như hoa lan, phả vào cổ Quân Huyền Kiêu, có chút nóng lại có chút nhột, lòng Quân Huyền Kiêu không nhịn được nhộn nhạo, thế nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Ngọc lại khiến cho thần kinh hắn căng thẳng.

"Ngươi đang gạt ta." Thẩm Ngọc hỏi sâu xa, "Có phải không?".

Lòng Quân Huyền Kiêu đột nhiên căng thẳng, hắn đưa tầm mắt nhìn ra xa xa giống như ẩn trốn, né tránh ánh mắt chất vấn thăm dò của Thẩm Ngọc, nhưng lưng ngựa hẹp như vậy, hắn và Thẩm Ngọc còn ngồi đối diện nhau, hắn muốn tránh cũng tránh không được.

Nếu bị Thẩm Ngọc phát hiện ra thân phận, có phải là vẫn như cũ không thể nào tiếp nhận hắn? Nếu như Thẩm Ngọc chỉ còn lại có thù hận, ngay cả cơ hội cuối cùng của hắn là ở bên cạnh y chăm sóc y, bảo vệ y cũng không còn nữa, hắn phải làm như thế nào đây?

Quân Huyền Kiêu duy trì tư thế nắm dây cương trong tay, kỳ thực đã hoảng loạn cả lên, hắn nghe được tiếng tim đập dồn dập không ngừng của chính mình, lo sợ Thẩm Ngọc vạch trần thân phận của hắn.

Thẩm Ngọc mở miệng hỏi: "Sở dĩ là do ngươi thích ta? Không chỉ bởi vì ngươi là hộ vệ của ta?"

Quân Huyền Kiêu không ngờ tới Thẩm Ngọc muốn hỏi cái này.

Quân Huyền Kiêu nhất thời không biết trả lời như thế nào, đương nhiên hắn thích, đâu chỉ thích, hắn yêu đến tận xương tủy, nhưng hắn không thể thừa nhận, thân mật với Thẩm Ngọc nhiều bao nhiêu liền có nguy cơ bị y nhìn thấu bấy nhiêu.

"Hừ, ngươi tưởng là ngươi không nói, không thừa nhận, ta sẽ không biết sao? Vừa mới gặp nạn, ngươi không đi cứu Sở Dực trước, sau đó còn như phát điên muốn giết hắn, hắn là chủ nhân Sở thị, nếu không phải ngươi lo lắng cho ta, làm sao có thể nổi giận như vậy?"

Thẩm Ngọc thấy hắn thờ ơ, tiếp tục nói: "Tại sao ngươi không trả lời ta? Ngươi đang sợ cái gì?".

Thẩm Ngọc giống như đang nói chuyện với một tảng đá lớn, nửa ngày không nhận được câu trả lời, y sinh ra bực bội.

"Được, ngươi không tính nói, thì thả ta xuống."

Ách Vệ vẫn tiếp tục điều khiển ngựa đi như cũ, Thẩm Ngọc buồn bực đánh hắn một cái, bắt đầu giãy dụa muốn xuống ngựa.

"Ta nói, ngươi thả ta xuống!".

Thẩm Ngọc ở trong ngực lộn xộn, Quân Huyền Kiêu dùng một tay cứng rắn giữ lấy y, sau đó đem hai chân của y kề sát hai bên hông ngựa, bởi vì hai người quá gần nhau, đầu gối Thẩm Ngọc kẹp chặt bắp đùi của hắn, tư thế vừa ám muội lại vừa kỳ quái.

"Ngươi... Ngươi cách ta xa ra một chút." Thẩm Ngọc đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn, dĩ nhiên là không đẩy được chút nào.

Thẩm Ngọc bị ánh mắt sắc bén của Ách Vệ nhìn quét qua một cái, y thức thời không cử động nữa, ở trên lưng ngựa lộn xộn cũng là một chuyện nguy hiểm.

Chịu đựng cho đến khi về tới Sở phủ, Thẩm Ngọc mới có thể thoát thân, sau khi xuống ngựa, y chui vào sương phòng của mình, không nói gì thêm, cũng không ra khỏi cửa.

Quân Huyền Kiêu đứng một canh giờ ở bên ngoài, không hiểu sao lúc này Thẩm Ngọc đột nhiên hơi tức giận.

Đêm xuống, Thẩm Ngọc cũng không ra dùng bữa tối, Quân Huyền Kiêu bưng thức ăn đến đợi ở ngoài cửa, thức ăn cũng đã nguội, cuối cùng lại bảo nhà bếp hâm nóng lại, xong lại chờ ở ngoài phòng.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Thẩm Ngọc cũng biết là ai, ngồi ở ghế đệm quay đầu lại hô một tiếng.

"Ngươi đừng gõ nữa, ta ngủ rồi."

Cốc cốc cốc

"Ta buồn ngủ, ngươi đừng quấy rầy ta, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi."

Bộp bộp bộp----!

Tiếng gõ cửa biến thành tiếng đập cửa, Thẩm Ngọc giật mình nhảy dựng lên, xông tới dựa lưng vào cửa phòng.

Nếu y không chặn cửa, nói không chừng đã bị hắn phá cửa mà vào.

Cái thói quen ngang tàng bạo ngược này, đúng là giống nhau như đúc.

Dĩ nhiên, cũng có một chút khác nhau, Ách Vệ dù sao cũng chỉ là một người thô lỗ cứng rắn, còn người kia nếu như không được như ý muốn, cánh cửa này đã bị đá hỏng rồi, so sánh với nhau, rõ là Ách Vệ đại ca vẫn dịu dàng hơn.

Ách Vệ và một cái bóng trong lòng càng ngày càng chồng lên nhau, lòng Thẩm Ngọc loạn như ma, y cảm thấy thật kỳ quái tại sao y chỉ cần chạm đến đồ vật có liên quan đến người kia, y liền trở nên khác thường. Lúc thường hàm súc ẩn nhẫn, hôm nay lại có ý muốn hỏi cho rõ ràng, lúc ban ngày, cũng không nhất định phải hỏi cho rõ, nhưng y không nhịn được....

Bên ngoài vang lên vài tiếng đập cửa, chấn động đến mức tim phổi Thẩm Ngọc cũng đau.

Đoán là Ách Vệ biết y quyết tâm không mở cửa gặp hắn, cho nên bên ngoài vang lên âm thanh tiếng đồ vật được đặt xuống, tiếng bước chân dần đi xa, Thẩm Ngọc đợi một hồi lâu, lén nhìn mắt qua khe cửa không thấy ai, mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Một cái bóng lớn bất ngờ đập vào mặt, xông thẳng vào bên trong, Thẩm Ngọc thấy hoa mắt liền biết mình trúng kế, y cũng không kịp đẩy đối phương ra ngoài, ngược lại còn bị trực tiếp khiêng lên, đem đến ghế đệm bên cạnh, ấn y tới trước bàn thấp.

Ách Vệ lấy mấy đĩa thức ăn đặt lên trên bàn, sau đó ôm tay nhìn Thẩm Ngọc, ý là y không ăn xong, hắn sẽ không đi nghỉ.

Thẩm Ngọc thật sự không đói bụng, đấu tranh trong chốc lát, y thở dài một cái.

"Ngươi đi đi.".

Thẩm Ngọc nhỏ nhẹ nói, ngữ khí đã bình tĩnh lại.

Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ hỏi: "Đi đâu?".

"Trở về nơi ngươi nên trở về." Thẩm Ngọc hạ thấp mi gục đầu nói, "Ta ở đây rất an toàn, không cần ám vệ bảo vệ, cho nên ngươi đi đi, không cần phải làm hộ vệ của ta nữa."

Quân Huyền Kiêu càng thêm mơ hồ, lại hỏi: "Ta nên trở về đâu?".

Thẩm Ngọc nhìn thấy dáng vẻ giả ngây giả dại của hắn, hỏa khí lại trỗi dậy.

"Dĩ nhiên là nơi có thê tử của ngươi! Ngươi trở lại nói xin lỗi nàng, bù đắp cho nàng, sau đó... sau đó muốn sống thế nào thì sống thế đó!"

Quân Huyền Kiêu ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu rõ, tại sao vài ngày nay Thẩm Ngọc không được tự nhiên.

Hóa ra đến tận bây giờ y vẫn luôn nghĩ đến chuyện thành thân của hắn?

Y lo lắng không yên ép hỏi hắn có thích y hay là không, nhưng thật ra là muốn biết rõ y và "Thê tử" người nào mới là người quan trọng nhất?
—————————

Chương 190: Thói quen yêu y

"Ngươi đang tức giận sao?" Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ hỏi.

Thẩm Ngọc lắc đầu nói: "Không, ta chỉ muốn nói rõ ràng với ngươi, ngươi đã thành thân, cớ sao lại mập mờ không rõ với ta? Ta cũng không thể như thế cùng ngươi."

Ký ức Thẩm Ngọc vĩnh viễn mang theo một người, bất kể là yêu hay hận, bây giờ lòng y đã khuyết mất một mảnh, cả đời cũng không thể dành trọn trái tim cho một người khác. Thậm chí y cũng hoài nghi việc mình có cảm tình với ách vệ, chỉ là bởi vì ở ách vệ có điểm nào đó rất giống với người kia.

Buồn bực trong phòng nửa ngày, rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng suy nghĩ rõ ràng rồi.

Thà rằng nói rõ với nhau, còn hơn cứ dây dưa không dứt.

Quân Huyền Kiêu mãi không biết trả lời như thế nào, hắn coi Thẩm Ngọc là thê tử của hắn, nhưng Thẩm Ngọc lại cho rằng lòng hắn thuộc về người khác.

Cuối cùng hắn cũng biết cái gì gọi là có khổ khó nói, không tính bây giờ hắn không thể nói chuyện, kể cả hắn có trăm miệng, chỉ sợ cũng không nói được.

Nếu sớm biết chuyện này sẽ khiến Thẩm Ngọc vướng bận đến tận hôm nay, thì ngày đó không nên nói đã thành thân, nhất thời mềm lòng không muốn lừa Thẩm Ngọc, kết quả tạo thành phiền toái lớn hơn.

Có điều bị hiểu lầm, dù sao vẫn tốt hơn so với việc bị phát hiện.

Cho dù là xa cách với Thẩm Ngọc một ít, chỉ cần y ở bên cạnh, Quân Huyền Kiêu đành phải ngậm đắng nuốt cay vậy.

"Được, sau này ta chỉ thực hiện chức trách của ám vệ, không thân cận với ngươi." Quân Huyền Kiêu làm thủ ngữ.

Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên, không nghĩ tới hắn thẳng thắn đáp ứng như vậy, trong lòng có chút chua chát, xem ra cho dù hắn thích mình, cũng chỉ có một chút xíu vậy thôi sao? Mất công mình còn luôn tập trung suy nghĩ lâu như vậy.

"Bây giờ ngươi có thể ăn cơm chưa?"

Quân Huyền Kiêu ra hiệu xong, cầm đôi đũa trên bàn lên, gắp thức ăn vào chén cho Thẩm Ngọc, gắp mấy miếng thịt viên móng ngựa*, đưa chén lên bên miệng y.

Buổi sáng Thẩm Ngọc cưỡi ngựa mất không ít thể lực, lại nhịn đói nửa ngày, Quân Huyền Kiêu lo lắng tấm thân nhỏ này của y xảy ra vấn đề, nhưng lại sớm quên mất bản thân đứng ngoài phòng cả buổi, một hạt cơm cũng chưa vào bụng.

Thẩm Ngọc ngẩn ngơ trong chốc lát, hốc mắt hiện lên một ít hơi nước, y nhận lấy chén đũa đưa tới, cúi đầu buồn buồn gẩy mấy miếng.

"Đã nói rồi ta không cần ngươi chăm sóc." Thẩm Ngọc điều chỉnh giọng nói, "Sau này ngươi không cần cố gắng làm những thứ này."

Quân Huyền Kiêu không làm tiếp thủ thế nữa, khẽ gật đầu một cái, sau đó đứng dậy đi ra phía ngoài phòng.

"Khoan! Ám vệ đại ca!"

Thẩm Ngọc gọi hắn, Quân Huyền Kiêu dừng lại, hắn vẫn mong đợi Thẩm Ngọc nói chút lời thân mật.

"Sau này ngươi... phải đối xử với thê tử của mình tốt một chút, chần chừ do dự là tổn thương người nhất." Thẩm Ngọc dặn dò, "Trước kia ta cũng bị....haizz, bỏ đi ta biết ngươi không phải là kiểu người như hắn."

Đã nói là làm, mấy ngày tiếp theo Thẩm Ngọc đều không tìm ách vệ nói chuyện phiếm nữa, có lúc ách vệ ở bên cạnh, Thẩm Ngọc cũng chỉ coi như không khí, đi luyện tập cưỡi ngựa cùng hai huynh đệ Sở Linh và Sở Dực càng nhiều hơn, tài cưỡi ngựa của y tuy không thể nói là giỏi vượt bậc, nhưng đã có thể một mình cưỡi ngựa chạy băng băng.

Sở Dực kể từ lần trước bị ách vệ dọa, cả người trở nên trầm mặc ít nói, không vui tươi thoải mái giống như trước kia, ríu ra ríu rít không ngừng, hắn luôn mang dáng vẻ muốn nói lại thôi như là có lời muốn hỏi Thẩm Ngọc, lại bị ánh mắt của Sở Linh ngăn lại.

Thẩm Ngọc xin Sở Linh vài thị nữ, hạ nhân, nếu đã muốn giảm bớt tiếp xúc với ách vệ, thì có một số việc cũng không để cho ách vệ làm được, chẳng hạn như bưng thức ăn, thu dọn, giặt giũ, quét tước đều có hạ nhân làm rồi, vậy cơ hội ách vệ xuất hiện ở trước mặt Thẩm Ngọc cũng rất ít.

Ách vệ vụng về, vốn dĩ không làm được mấy loại chuyện hầu hạ người khác như này, trước kia hắn học cách giặt y phục cho Thẩm Ngọc, có thể không cẩn thận kéo rách vải, thu dọn chén đũa một ngày không rơi vỡ hai ba cái, Thẩm Ngọc mới cảm thấy không bình thường.

Nhưng đổi tới hạ nhân làm quen việc, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, Thẩm Ngọc lại cảm thấy không thích ứng.

Lúc trở lại quỳnh hồ tiểu trúc, rõ ràng trong sân có thêm mấy nha hoàn, nhưng Thẩm Ngọc cảm giác trống vắng hiu quạnh như thiếu người vậy, y vẫn có thói quen cho rằng ách vệ sẽ chờ ở trong sân, tùy ý gọi thì đến.

Ám vệ thật sự trở thành ám vệ rồi, trong ngày hắn hiện thân cực ít, Thẩm Ngọc biết rõ hắn ở trong sân, nhưng không biết hắn đang làm gì.

Mỗi đêm Thẩm Ngọc vỗ trán mình, loại trừ suy nghĩ vớ vẩn, không dễ gì mới có thể ngủ, thời tiết đã đến thời điểm khô nóng nhất, Thẩm Ngọc tỉnh lại mồ hôi thường chảy ướt đẫm cả lưng, phải đi tắm ngâm nước lạnh mới được.

Các nha hoàn làm việc không giống nhau, nói chung các nàng biết mỗi ngày Thẩm Ngọc muốn làm gì, sẽ luôn chuẩn bị xong trước thời hạn, ví dụ như ban đêm còn chuẩn bị nước nửa lạnh nửa nóng, nhiệt độ thích hợp, có thể hóng mát cũng không bị nước tắm làm cảm lạnh, hoặc như tắm xong, Thẩm Ngọc đưa tay liền có thể lấy được một bộ y phục sạch sẽ treo trên bình phong.

Đợi sau khi Thẩm Ngọc tiêu tan nóng bức chìm vào giấc ngủ, Quân Huyền Kiêu mới nhẹ nhàng đi vào phòng, đổi chậu băng đã tan ra ở góc phòng, không nhịn được ngắm gương mặt ngủ say của Thẩm Ngọc.

Hắn không biết làm như vậy có đáng hay không, đã từng là Trấn Bắc Vương thét lớn nơi Bắc Vực, hôm nay lại rơi vào tình cảnh bất lực.

Có lẽ Thẩm Ngọc không cần hắn, cho nên mới bảo hắn không cần tận lực chăm sóc y, thật ra thì hắn cũng không gắng sức lắm, chẳng qua là đã thành thói quen.

Giống như thói quen yêu y.

——————///——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy